Chương 55: Ngoại truyện 5: Em vất vả rồi
Mộc Kim An
04/01/2022
Ngày 30 Tết, đây là dịp Tết đầu tiên Úc Tranh và Ưng Lê trải qua cùng nhau, vô cùng có ý nghĩa.
Trong biệt thự có thím Ngô và Ưng Lê trang hoàng, rất có không khí vui mừng của ngày Tết.
Ưng Lê nhận được điện thoại của Ngu Uyển Thục, mẹ cô bảo hai người đến tối về nhà ăn cơm, đương nhiên cô đồng ý.
Vì biết Úc Tiện cũng đã quay về, Ưng Lê nói với Úc Tranh: “Anh gọi điện bảo Úc Tiện đi cùng chúng ta về nhà ăn cơm đi, không thì một mình rất cô đơn lẻ loi.”
Úc Tranh gật đầu: “Anh gọi điện thoại báo cho nó biết.”
Đây cũng là lần đầu Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân được đón năm mới trong bầu không khí náo nhiệt, so với năm trước có thêm nhiều người hơn, bởi vậy tâm trạng càng tốt hơn.
Phòng bếp ở nhà do đàn ông trong nhà họ Ưng chịu trách nhiệm, Úc Tranh chào hỏi mọi người xong cũng đi vào nhà bếp để trợ giúp.
Ngu Uyển Thục vừa mới chuẩn bị ngăn anh lại đã bị Ưng Lê cầm tay lôi đi: “A Tranh đi theo anh con học được không ít, tay nghề nấu nướng lên cấp nhiều lắm.”
“Thảo nào mẹ nhìn dáng vẻ thằng bé cực kỳ tự tin.” Ngu Uyển Thục thu lại nghi hoặc nhìn về phía Úc Tiện, nhanh chóng nhiệt tình vẫy vẫy tay bảo cậu ngồi xuống: “Dì vẫn muốn gọi cháu đi ăn bữa cơm với mọi người, cuối cùng bây giờ mới có cơ hội.”
Úc Tiện lấy quà lễ mua mang đến đưa qua, cậu cười nói: “Cháu tin rằng dì sẽ rất thích.”
Ưng Lê cũng tò mò đến xem.
Ngu Uyển Thục để mấy quà tặng cậu mang đến đặt qua một bên, nửa tin nửa ngờ mở cái phong thư kia, thứ mà Úc Tiện nói là quà ngạc nhiên vui mừng.
Chờ đến lúc thiệp chúc mừng ở bên trong được lấy ra, Ngu Uyển Thục hét một tiếng thật lớn, sợ tới mức khiến Ưng Thanh Vân cầm nồi và xẻng đi ra từ nhà bếp: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
“Ông xã!!” Ngu Uyển Thục cầm thiệp mừng đi đến khoe khoang: “Chữ ký của Thẩm Nam Hà này!! Không chỉ ký tên mà còn có câu chúc mừng năm mới nữa!! Trời ơi, em vui chế mất.”
Ưng Thanh Vân bất lực: “Tết đến, nói cái gì mà chết với cả không chết.”
Ngu Uyển Thục làm gì còn sức lo đến mấy cái đó, bà hệt như cô gái nhỏ mới nảy mầm tầm xuân, tâm tình thiếu nữ nhộn nhạo, ôm thiệp mừng đứng tại chỗ xoay vòng quanh.
Ít khi Ưng Lê được nhìn thấy dáng vẻ đầy sức sống này của mẹ, cười lên nói chuyện với Úc Tiện: “Món quà này của em đưa đến chạm vào lòng mẹ chị luôn.”
“Em biết được từ chỗ anh em, biết chuyện dì thích thầy Thẩm Nam Hà, lần trước gặp mặt nhân tiện em xin chữ ký luôn.” Úc Tiện cười nói.
Lúc này Ngu Uyển Thục đã tỉnh táo lại, vội đi đến chỗ Úc Tiện nói cảm ơn: “Dì rất thích món quà này, cảm ơn cháu nhé Tiểu Tiện!!”
***
Trong bữa cơm tất niên, ngày thường Ngu Uyển Thục gắp liên tục những món ăn trên bàn cho Ưng Lê và Úc Tranh, nhưng bây giờ tất cả những thứ đó đang nằm trong bát Úc Tiện.
Trong nháy mắt Úc Tiện trở thành người được chiều và chăm sóc nhất trên bàn cơm, người khác nhìn một lúc thì quen mắt.
“Có phải do chữ ký của Thẩm Nam Hà không?” Úc Tranh nhỏ giọng hỏi Ưng Lê ở bên cạnh.
Ưng Lê cười gật đầu: “Mẹ đã quyết định mang cái thiệp chúc mừng kia đi đóng khung treo trên tường.”
“Cháu ăn nhiều vào, làm diễn viên làm người nổi tiếng phải đi quay phim rất vất vả, nghe nói còn phải giữ dáng nữa.” Ngu Uyển Thục đã quên hoàn toàn trên bàn cơm còn những người khác, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc ân cần săn sóc Úc Tiện, “Nhìn cháu bây giờ gầy quá.”
Úc Tiện ngượng ngùng cảm ơn.
Ưng Kỳ ở cạnh có hơi không hài lòng, anh ta giơ bát ra: “Đồ ăn trong bát Úc Tiện đầy rồi, mẹ cho con đi.”
Ngu Uyển Thục để miếng thịt đang gắp kia vào bát Ưng Kỳ đúng hai giây, sau đó lại thay đổi chuyển miếng đó sang cho Úc Tranh.
Sau khi bà gắp cho Úc Tranh lại gắp thêm một miếng cho Ưng Lê, làm như không nhìn thấy Ưng Kỳ đang ngồi chỗ đó.
Ưng Kỳ: “……”
Anh ta biết mà, mặc kệ mình có thế nào đi nữa thì ở trong nhà vẫn là người có địa vị thấp nhất.
Ưng Lê thở dài, gắp đồ ăn cho Ưng Kỳ đáng thương: “Anh, anh và chị Thẩm tiến triển chậm như thế, bảo sao mẹ không vui.”
“Lấy đâu ra tiến triển?” Ngu Uyển Thục đâm thêm một đao, “Không bị người ta đuổi đi đã tốt lắm rồi, cái này gọi là tự làm tự chịu.”
Vậy nên, Ngu Uyển Thục quay lại lên lớp cho Úc Tiện ngồi bên cạnh: “Cháu đừng học theo Ưng Kỳ, gặp được người con gái mình thích thì phải dùng tốc độ nhanh chóng để theo đuổi người đó, nếu không sẽ hối hận đấy.”
Úc Tiện cúi đầu mím môi cười: “Cháu biết rồi.”
Ưng Lê quan sát vẻ mặt Úc Tiện, liếc mắt nhìn nhau với Úc Tranh, cả hai cảm thấy hình như Úc Tiện có biến.
Đôi bên đồng ý dù đã nhìn thấy nhưng không nói ra, coi như lúc nãy bọn họ chưa thấy gì hết.
Lúc này Ưng Kỳ chỉ cảm thấy cực kỳ oan ức: “Con đã rất cố gắng.”
Ngu Uyển Thục cười lạnh: “Mẹ đoán đợi đến Tết năm sau cũng chưa chắc con đưa được người về nhà.”
“……” Khóe miệng Ưng Kỳ giật giật, “Không phải mẹ đang giúp con, mà đang hy vọng con thất bại thì có.”
“Từ lúc con hiểu lầm con gái nhà người ta con đã thất bại rồi!!!” Ngu Uyển Thục dùng hết sức mình để đả kích con trai.
“Mẹ, mẹ nhìn biểu cảm sắp khóc đến nơi của anh ấy kìa.” Ưng Lê nghẹn cười, “Năm mới, mẹ tha cho anh ấy đi.”
Úc Tiện ở một bên gắp đồ ăn cho Ngu Uyển Thục, lại dỗ bà thêm một lúc, Ngu Uyển Thục đã vứt chuyện Ưng Kỳ ra sau đầu từ lâu.
Sau khi ăn xong, Ưng Lê kéo Ưng Kỳ sang một bên hỏi: “Anh, lúc nào em cũng giúp anh mà sao tình hình vẫn chậm thế?”
Ưng Kỳ cười khổ: “Có lẽ đó là điều anh phải chịu.”
Vậy nên bây giờ anh cam tâm tình nguyện thừa nhận.
***
Trên đường về nhà.
Ưng Lê nhớ lại phản ứng của Úc Tiện, quay sang nói chuyện với Úc Tranh: “Bên phía Úc Tiện có chuyện nhỉ?”
“Ừm, lần đầu anh thấy nó như vậy, chắc là đúng rồi.” Úc Tranh cười khẽ, “Trước kia lúc ở trường học lúc nào nó cũng mang dáng vẻ không để ý đến người khác, cho đến giờ anh không thể tưởng tượng ra được khi yêu nó sẽ mang dáng vẻ gì.”
Ưng Lê rất mong chờ, nhưng mà nhớ đến chuyện của Ưng Kỳ và Thẩm Tầm Lam, cô lại thấy đau đầu.
“Anh nói xem nếu em giúp thêm lần nữa thì sao?” Cô hỏi, “Em ở ngoài nhìn đến sốt cả ruột.”
Úc Tranh lắc đầu: “Thật ra trước mắt giữa bọn họ đang bị ngăn cách bởi rào cản, chỉ cần Thẩm Tầm Lam có thể vượt qua rào cản đó, đột phá lớp kính mỏng chắn giữa hai người là họ sẽ ở bên nhau. Sự trợ giúp từ bên ngoài dù trước hay sau vẫn sẽ không đạt được đến hiệu quả mong muốn kia, chỉ có thể nói bây giờ bọn họ vẫn đang trong giai đoạn chạy về đích.
Ưng Lê thở dài: “Được rồi, anh nói có đạo lý.”
Quay lại biệt thự Ưng Lê mới phát hiện nơi này im ắng hơn nhà họ Ưng nhiều, mới vừa bước ra từ bầu không khí náo nhiệt đó cô vẫn chưa thể thích ứng hẳn.
Định là đêm nay hai người sẽ ở lại đó ngủ nhưng lo lắng đến nhiều nguyên nhân, hai người vẫn quyết định về nhà mình.
Trong biệt thự bao trùm bầu không khí im lặng, Ưng Lê chưa muốn đi ngủ, nói: “A Tranh, chúng ta đi xem phim đi.”
Úc Tranh cởi áo khoác, nghe xong lời đề nghị của Ưng Lê cười gật đầu: “Muốn chuẩn bị ít đồ ăn gì đó không?”
Trong lúc Ưng Lê đang chọn phim thì Úc Tranh chuẩn bị một số đồ ăn vặt thường ăn trong lúc xem phim.
“Chọn phim gì rồi?” Úc Tranh hỏi.
Ưng Lê nói tên bộ phim xong nói tiếp: “Em chưa từng xem bộ phim này, nghe nói phim hay lắm.”
Vì là bộ phim có đề tài về tình yêu, đương nhiên cô nghĩ cả quá trình sẽ rất ngọt, kết quả giữa đường xuất hiện cảnh ngược khiến cô khóc luôn.
Úc Tranh không thể đoán trước được sẽ có một màn này, nhanh chóng lấy khăn giấy đến lau nước mắt giúp cô, có chút dở khóc dở cười: “Sao mà em xem phim thôi cũng khóc thút thít thành như vậy, cuối phim bọn họ sẽ hạnh phúc.”
“Về sau mới hạnh phúc, bây giờ vẫn đang ngược đấy thôi.” Ưng Lê nức nở mấy tiếng, “Em không nên chọn bộ phim này, ai biết được ở giữa phim lại ngược chứ.”
Úc Tranh nhẹ giọng dỗ cô: “Hay là tua thẳng nhảy đến đoạn kết cục xem, sau đó quay lại thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.”
Ưng Lê cảm thấy như vậy cũng được, vì thế tua đến đoạn kết phim, sau khi thấy đại kết cục viên mãn, trong chốc lát cô sẽ không khổ sở.
“Bảo sao tất cả mọi người đều thích kết happy ending, nếu như kết thúc không đẹp sẽ khiến người xem khó chịu.” Tua lại đoạn xem lúc trước, Ưng Lê phát hiện khả năng miễn dịch đối với các phân đoạn ngược của cô đã tăng thêm đáng kể.
Úc Tranh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ không dỗ được Ưng Lê.
“Xem phim hài được không?” Anh cười nói, “Đúng lúc cần thay đổi tâm trạng.”
Ưng Lê ôm gối gật đầu, năm mới tết đến phải xem phim hài mới thích hợp nhất.
Xem bộ phim xong tự nhiên cô nghĩ đến kể cả phim về tình yêu đi nữa vẫn sẽ có những lúc gặp phải khó khăn trắc trở, bao gồm cả bộ phìm hài, đều có kết cục hạnh phúc tốt đẹp, ít nhất điều đấy khiến cô thấy hài lòng.
“A Tranh, chúng ta sẽ giống như trong phim, sẽ có kết cục vui vẻ hạnh phúc đúng không?” Bỗng dưng Ưng Lê hỏi.
Úc Tranh nắm tay cô, mười ngón tay hai người đan xen nhau, sâu trong đôi mắt là sự chân thành nghiêm túc mỉm cười: “Em muốn dạng kết thúc viên mãn như thế nào, anh sẽ cho em thế đó.”
***
Một ngày trời trong nắng ấm, Ưng Lê đi đến bệnh viện một chuyến, sau khi nhận được báo cáo xét nghiệm, phản ứng đầu tiên của cô là muốn cho Úc Tranh một niềm vui ngạc nhiên.
Ra bệnh viện, Ưng Lê gọi điện thoại cho Úc Tranh, Úc Tranh ở công ty chắc là hơi bận, anh nhận điện thoại có phần chậm hơn mọi khi.
“A Lê, có chuyện gì vậy?” Giọng anh dịu dàng hỏi.
Ưng Lê mỉm cười: “Bây giờ em muốn đến Quân Diệu gặp anh, không biết được không nhỉ.”
“Em đến đây đi, có muốn anh bảo Tịch Thịnh lái xe đón em không?” Gần như Úc Tranh không có một giây do dự nào đã đồng ý với cô.
Ưng Lê cười cười: “Tự em đi đến đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Ưng Lê cầm kết quả kiểm tra cất vào trong túi, đứng trước cửa bệnh viện bắt xe đến Quân Diệu.
Đến tận bây giờ Ưng Lê chưa từng đến Quân Diệu, cô không muốn đến công ty Úc Tranh làm việc để quấy rầy anh, nhưng nhân viên ở bàn lễ tân nhận ra Ưng Lê từ trước, rồi dẫn đường cho cô đi thang máy chuyên dụng đến thẳng văn phòng tổng giám đốc.
“Cô biết tôi à?” Trong lúc chờ thang máy cô tò mò hỏi nhân viên lễ tân.
Lễ tân cười tủm tỉm trả lời: “Thật ra sau khi Úc tổng kết hôn, toàn bộ nhân viên trong công ty từ cao đến thấp đã biết hết, Úc tổng cũng từng dặn riêng nếu thấy cô đến đây thì đưa thẳng cô đến văn phòng của sếp.”
Ưng Lê đè ép sự ngạc nhiên trong lòng, cô không nghĩ đến Úc Tranh tự mình phân phó nói những lời như vậy.
Bước vào trong thang máy nhìn con số nảy liên tục, càng lúc cô càng mong chờ đợi đến lúc gặp được Úc Tranh.
Thang máy đến nơi, cửa thang máy vừa mới mở ra, Úc Tranh đã đứng ở bên ngoài mỉm cười chờ.
Ưng Lê cảm thấy xúc động trong lòng, cô bước ra thang máy nhào vào trong ngực anh: “A Tranh, em rất nhớ anh đó.”
Úc Tranh đỡ được cô, cười nói: “Buổi sáng chúng ta vừa mới tách nhau ra, nhưng mà em nói nhớ anh, anh rất vui.”
Ưng Lê vội vàng lôi anh muốn đi vào văn phòng: “Văn phòng anh ở chỗ nào, em có chuyện muốn nói với anh.”
Úc Tranh cười đưa cô đi vào văn phòng mình.
Cửa vừa mở, Ưng Lê chưa kịp nói gì đã bị Úc Tranh giữ chặt gáy thực hiện một nụ hôn sâu.
“Đây là quà đáp lễ cho chuyện em nhớ anh.” Anh cười.
Ưng Lê phồng má trừng anh: “Sao lúc nào anh cũng thích tập kích em đột ngột vậy hả.”
Úc Tranh cười hỏi: “Em muốn nói chuyện gì?”
“Em không muốn nói cho anh biết nữa.” Ưng Lê khoanh hai tay trước ngực, bỗng nhiên cả người kiêu ngạo lên.
Úc Tranh bất lực, nhận lỗi kiểm điểm ngay tức thì: “Được, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi.”
Ưng Lê hết giận, lấy báo cáo kiểm tra từ trong túi ra, cô cười tủm tỉm đưa cho Úc Tranh: “Chúc mừng Úc tổng.”
Úc Tranh nghi hoặc, chờ đến khi nhận tờ giấy xem một lượt các thông tin ở trên đó, sắc mặt thể hiện sự vui mừng rõ ràng.
“Anh phải làm ba!!”
Úc Tranh không thể kiềm nén được thể hiện hết niềm vui sướng trên mặt, cả người truyền đến loại cảm giác hạnh phúc như đang nhắc nhở anh, đây là chuyện đáng để vui hạnh phúc đến mức nào.
Anh giơ tay ôm chặt Ưng Lê vào lòng, trong giọng nói lộ ra sự cảm động và căng thẳng khẩn trương: “Em vất vả rồi, còn nữa cảm ơn em.”
Trong biệt thự có thím Ngô và Ưng Lê trang hoàng, rất có không khí vui mừng của ngày Tết.
Ưng Lê nhận được điện thoại của Ngu Uyển Thục, mẹ cô bảo hai người đến tối về nhà ăn cơm, đương nhiên cô đồng ý.
Vì biết Úc Tiện cũng đã quay về, Ưng Lê nói với Úc Tranh: “Anh gọi điện bảo Úc Tiện đi cùng chúng ta về nhà ăn cơm đi, không thì một mình rất cô đơn lẻ loi.”
Úc Tranh gật đầu: “Anh gọi điện thoại báo cho nó biết.”
Đây cũng là lần đầu Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân được đón năm mới trong bầu không khí náo nhiệt, so với năm trước có thêm nhiều người hơn, bởi vậy tâm trạng càng tốt hơn.
Phòng bếp ở nhà do đàn ông trong nhà họ Ưng chịu trách nhiệm, Úc Tranh chào hỏi mọi người xong cũng đi vào nhà bếp để trợ giúp.
Ngu Uyển Thục vừa mới chuẩn bị ngăn anh lại đã bị Ưng Lê cầm tay lôi đi: “A Tranh đi theo anh con học được không ít, tay nghề nấu nướng lên cấp nhiều lắm.”
“Thảo nào mẹ nhìn dáng vẻ thằng bé cực kỳ tự tin.” Ngu Uyển Thục thu lại nghi hoặc nhìn về phía Úc Tiện, nhanh chóng nhiệt tình vẫy vẫy tay bảo cậu ngồi xuống: “Dì vẫn muốn gọi cháu đi ăn bữa cơm với mọi người, cuối cùng bây giờ mới có cơ hội.”
Úc Tiện lấy quà lễ mua mang đến đưa qua, cậu cười nói: “Cháu tin rằng dì sẽ rất thích.”
Ưng Lê cũng tò mò đến xem.
Ngu Uyển Thục để mấy quà tặng cậu mang đến đặt qua một bên, nửa tin nửa ngờ mở cái phong thư kia, thứ mà Úc Tiện nói là quà ngạc nhiên vui mừng.
Chờ đến lúc thiệp chúc mừng ở bên trong được lấy ra, Ngu Uyển Thục hét một tiếng thật lớn, sợ tới mức khiến Ưng Thanh Vân cầm nồi và xẻng đi ra từ nhà bếp: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
“Ông xã!!” Ngu Uyển Thục cầm thiệp mừng đi đến khoe khoang: “Chữ ký của Thẩm Nam Hà này!! Không chỉ ký tên mà còn có câu chúc mừng năm mới nữa!! Trời ơi, em vui chế mất.”
Ưng Thanh Vân bất lực: “Tết đến, nói cái gì mà chết với cả không chết.”
Ngu Uyển Thục làm gì còn sức lo đến mấy cái đó, bà hệt như cô gái nhỏ mới nảy mầm tầm xuân, tâm tình thiếu nữ nhộn nhạo, ôm thiệp mừng đứng tại chỗ xoay vòng quanh.
Ít khi Ưng Lê được nhìn thấy dáng vẻ đầy sức sống này của mẹ, cười lên nói chuyện với Úc Tiện: “Món quà này của em đưa đến chạm vào lòng mẹ chị luôn.”
“Em biết được từ chỗ anh em, biết chuyện dì thích thầy Thẩm Nam Hà, lần trước gặp mặt nhân tiện em xin chữ ký luôn.” Úc Tiện cười nói.
Lúc này Ngu Uyển Thục đã tỉnh táo lại, vội đi đến chỗ Úc Tiện nói cảm ơn: “Dì rất thích món quà này, cảm ơn cháu nhé Tiểu Tiện!!”
***
Trong bữa cơm tất niên, ngày thường Ngu Uyển Thục gắp liên tục những món ăn trên bàn cho Ưng Lê và Úc Tranh, nhưng bây giờ tất cả những thứ đó đang nằm trong bát Úc Tiện.
Trong nháy mắt Úc Tiện trở thành người được chiều và chăm sóc nhất trên bàn cơm, người khác nhìn một lúc thì quen mắt.
“Có phải do chữ ký của Thẩm Nam Hà không?” Úc Tranh nhỏ giọng hỏi Ưng Lê ở bên cạnh.
Ưng Lê cười gật đầu: “Mẹ đã quyết định mang cái thiệp chúc mừng kia đi đóng khung treo trên tường.”
“Cháu ăn nhiều vào, làm diễn viên làm người nổi tiếng phải đi quay phim rất vất vả, nghe nói còn phải giữ dáng nữa.” Ngu Uyển Thục đã quên hoàn toàn trên bàn cơm còn những người khác, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc ân cần săn sóc Úc Tiện, “Nhìn cháu bây giờ gầy quá.”
Úc Tiện ngượng ngùng cảm ơn.
Ưng Kỳ ở cạnh có hơi không hài lòng, anh ta giơ bát ra: “Đồ ăn trong bát Úc Tiện đầy rồi, mẹ cho con đi.”
Ngu Uyển Thục để miếng thịt đang gắp kia vào bát Ưng Kỳ đúng hai giây, sau đó lại thay đổi chuyển miếng đó sang cho Úc Tranh.
Sau khi bà gắp cho Úc Tranh lại gắp thêm một miếng cho Ưng Lê, làm như không nhìn thấy Ưng Kỳ đang ngồi chỗ đó.
Ưng Kỳ: “……”
Anh ta biết mà, mặc kệ mình có thế nào đi nữa thì ở trong nhà vẫn là người có địa vị thấp nhất.
Ưng Lê thở dài, gắp đồ ăn cho Ưng Kỳ đáng thương: “Anh, anh và chị Thẩm tiến triển chậm như thế, bảo sao mẹ không vui.”
“Lấy đâu ra tiến triển?” Ngu Uyển Thục đâm thêm một đao, “Không bị người ta đuổi đi đã tốt lắm rồi, cái này gọi là tự làm tự chịu.”
Vậy nên, Ngu Uyển Thục quay lại lên lớp cho Úc Tiện ngồi bên cạnh: “Cháu đừng học theo Ưng Kỳ, gặp được người con gái mình thích thì phải dùng tốc độ nhanh chóng để theo đuổi người đó, nếu không sẽ hối hận đấy.”
Úc Tiện cúi đầu mím môi cười: “Cháu biết rồi.”
Ưng Lê quan sát vẻ mặt Úc Tiện, liếc mắt nhìn nhau với Úc Tranh, cả hai cảm thấy hình như Úc Tiện có biến.
Đôi bên đồng ý dù đã nhìn thấy nhưng không nói ra, coi như lúc nãy bọn họ chưa thấy gì hết.
Lúc này Ưng Kỳ chỉ cảm thấy cực kỳ oan ức: “Con đã rất cố gắng.”
Ngu Uyển Thục cười lạnh: “Mẹ đoán đợi đến Tết năm sau cũng chưa chắc con đưa được người về nhà.”
“……” Khóe miệng Ưng Kỳ giật giật, “Không phải mẹ đang giúp con, mà đang hy vọng con thất bại thì có.”
“Từ lúc con hiểu lầm con gái nhà người ta con đã thất bại rồi!!!” Ngu Uyển Thục dùng hết sức mình để đả kích con trai.
“Mẹ, mẹ nhìn biểu cảm sắp khóc đến nơi của anh ấy kìa.” Ưng Lê nghẹn cười, “Năm mới, mẹ tha cho anh ấy đi.”
Úc Tiện ở một bên gắp đồ ăn cho Ngu Uyển Thục, lại dỗ bà thêm một lúc, Ngu Uyển Thục đã vứt chuyện Ưng Kỳ ra sau đầu từ lâu.
Sau khi ăn xong, Ưng Lê kéo Ưng Kỳ sang một bên hỏi: “Anh, lúc nào em cũng giúp anh mà sao tình hình vẫn chậm thế?”
Ưng Kỳ cười khổ: “Có lẽ đó là điều anh phải chịu.”
Vậy nên bây giờ anh cam tâm tình nguyện thừa nhận.
***
Trên đường về nhà.
Ưng Lê nhớ lại phản ứng của Úc Tiện, quay sang nói chuyện với Úc Tranh: “Bên phía Úc Tiện có chuyện nhỉ?”
“Ừm, lần đầu anh thấy nó như vậy, chắc là đúng rồi.” Úc Tranh cười khẽ, “Trước kia lúc ở trường học lúc nào nó cũng mang dáng vẻ không để ý đến người khác, cho đến giờ anh không thể tưởng tượng ra được khi yêu nó sẽ mang dáng vẻ gì.”
Ưng Lê rất mong chờ, nhưng mà nhớ đến chuyện của Ưng Kỳ và Thẩm Tầm Lam, cô lại thấy đau đầu.
“Anh nói xem nếu em giúp thêm lần nữa thì sao?” Cô hỏi, “Em ở ngoài nhìn đến sốt cả ruột.”
Úc Tranh lắc đầu: “Thật ra trước mắt giữa bọn họ đang bị ngăn cách bởi rào cản, chỉ cần Thẩm Tầm Lam có thể vượt qua rào cản đó, đột phá lớp kính mỏng chắn giữa hai người là họ sẽ ở bên nhau. Sự trợ giúp từ bên ngoài dù trước hay sau vẫn sẽ không đạt được đến hiệu quả mong muốn kia, chỉ có thể nói bây giờ bọn họ vẫn đang trong giai đoạn chạy về đích.
Ưng Lê thở dài: “Được rồi, anh nói có đạo lý.”
Quay lại biệt thự Ưng Lê mới phát hiện nơi này im ắng hơn nhà họ Ưng nhiều, mới vừa bước ra từ bầu không khí náo nhiệt đó cô vẫn chưa thể thích ứng hẳn.
Định là đêm nay hai người sẽ ở lại đó ngủ nhưng lo lắng đến nhiều nguyên nhân, hai người vẫn quyết định về nhà mình.
Trong biệt thự bao trùm bầu không khí im lặng, Ưng Lê chưa muốn đi ngủ, nói: “A Tranh, chúng ta đi xem phim đi.”
Úc Tranh cởi áo khoác, nghe xong lời đề nghị của Ưng Lê cười gật đầu: “Muốn chuẩn bị ít đồ ăn gì đó không?”
Trong lúc Ưng Lê đang chọn phim thì Úc Tranh chuẩn bị một số đồ ăn vặt thường ăn trong lúc xem phim.
“Chọn phim gì rồi?” Úc Tranh hỏi.
Ưng Lê nói tên bộ phim xong nói tiếp: “Em chưa từng xem bộ phim này, nghe nói phim hay lắm.”
Vì là bộ phim có đề tài về tình yêu, đương nhiên cô nghĩ cả quá trình sẽ rất ngọt, kết quả giữa đường xuất hiện cảnh ngược khiến cô khóc luôn.
Úc Tranh không thể đoán trước được sẽ có một màn này, nhanh chóng lấy khăn giấy đến lau nước mắt giúp cô, có chút dở khóc dở cười: “Sao mà em xem phim thôi cũng khóc thút thít thành như vậy, cuối phim bọn họ sẽ hạnh phúc.”
“Về sau mới hạnh phúc, bây giờ vẫn đang ngược đấy thôi.” Ưng Lê nức nở mấy tiếng, “Em không nên chọn bộ phim này, ai biết được ở giữa phim lại ngược chứ.”
Úc Tranh nhẹ giọng dỗ cô: “Hay là tua thẳng nhảy đến đoạn kết cục xem, sau đó quay lại thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.”
Ưng Lê cảm thấy như vậy cũng được, vì thế tua đến đoạn kết phim, sau khi thấy đại kết cục viên mãn, trong chốc lát cô sẽ không khổ sở.
“Bảo sao tất cả mọi người đều thích kết happy ending, nếu như kết thúc không đẹp sẽ khiến người xem khó chịu.” Tua lại đoạn xem lúc trước, Ưng Lê phát hiện khả năng miễn dịch đối với các phân đoạn ngược của cô đã tăng thêm đáng kể.
Úc Tranh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ không dỗ được Ưng Lê.
“Xem phim hài được không?” Anh cười nói, “Đúng lúc cần thay đổi tâm trạng.”
Ưng Lê ôm gối gật đầu, năm mới tết đến phải xem phim hài mới thích hợp nhất.
Xem bộ phim xong tự nhiên cô nghĩ đến kể cả phim về tình yêu đi nữa vẫn sẽ có những lúc gặp phải khó khăn trắc trở, bao gồm cả bộ phìm hài, đều có kết cục hạnh phúc tốt đẹp, ít nhất điều đấy khiến cô thấy hài lòng.
“A Tranh, chúng ta sẽ giống như trong phim, sẽ có kết cục vui vẻ hạnh phúc đúng không?” Bỗng dưng Ưng Lê hỏi.
Úc Tranh nắm tay cô, mười ngón tay hai người đan xen nhau, sâu trong đôi mắt là sự chân thành nghiêm túc mỉm cười: “Em muốn dạng kết thúc viên mãn như thế nào, anh sẽ cho em thế đó.”
***
Một ngày trời trong nắng ấm, Ưng Lê đi đến bệnh viện một chuyến, sau khi nhận được báo cáo xét nghiệm, phản ứng đầu tiên của cô là muốn cho Úc Tranh một niềm vui ngạc nhiên.
Ra bệnh viện, Ưng Lê gọi điện thoại cho Úc Tranh, Úc Tranh ở công ty chắc là hơi bận, anh nhận điện thoại có phần chậm hơn mọi khi.
“A Lê, có chuyện gì vậy?” Giọng anh dịu dàng hỏi.
Ưng Lê mỉm cười: “Bây giờ em muốn đến Quân Diệu gặp anh, không biết được không nhỉ.”
“Em đến đây đi, có muốn anh bảo Tịch Thịnh lái xe đón em không?” Gần như Úc Tranh không có một giây do dự nào đã đồng ý với cô.
Ưng Lê cười cười: “Tự em đi đến đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Ưng Lê cầm kết quả kiểm tra cất vào trong túi, đứng trước cửa bệnh viện bắt xe đến Quân Diệu.
Đến tận bây giờ Ưng Lê chưa từng đến Quân Diệu, cô không muốn đến công ty Úc Tranh làm việc để quấy rầy anh, nhưng nhân viên ở bàn lễ tân nhận ra Ưng Lê từ trước, rồi dẫn đường cho cô đi thang máy chuyên dụng đến thẳng văn phòng tổng giám đốc.
“Cô biết tôi à?” Trong lúc chờ thang máy cô tò mò hỏi nhân viên lễ tân.
Lễ tân cười tủm tỉm trả lời: “Thật ra sau khi Úc tổng kết hôn, toàn bộ nhân viên trong công ty từ cao đến thấp đã biết hết, Úc tổng cũng từng dặn riêng nếu thấy cô đến đây thì đưa thẳng cô đến văn phòng của sếp.”
Ưng Lê đè ép sự ngạc nhiên trong lòng, cô không nghĩ đến Úc Tranh tự mình phân phó nói những lời như vậy.
Bước vào trong thang máy nhìn con số nảy liên tục, càng lúc cô càng mong chờ đợi đến lúc gặp được Úc Tranh.
Thang máy đến nơi, cửa thang máy vừa mới mở ra, Úc Tranh đã đứng ở bên ngoài mỉm cười chờ.
Ưng Lê cảm thấy xúc động trong lòng, cô bước ra thang máy nhào vào trong ngực anh: “A Tranh, em rất nhớ anh đó.”
Úc Tranh đỡ được cô, cười nói: “Buổi sáng chúng ta vừa mới tách nhau ra, nhưng mà em nói nhớ anh, anh rất vui.”
Ưng Lê vội vàng lôi anh muốn đi vào văn phòng: “Văn phòng anh ở chỗ nào, em có chuyện muốn nói với anh.”
Úc Tranh cười đưa cô đi vào văn phòng mình.
Cửa vừa mở, Ưng Lê chưa kịp nói gì đã bị Úc Tranh giữ chặt gáy thực hiện một nụ hôn sâu.
“Đây là quà đáp lễ cho chuyện em nhớ anh.” Anh cười.
Ưng Lê phồng má trừng anh: “Sao lúc nào anh cũng thích tập kích em đột ngột vậy hả.”
Úc Tranh cười hỏi: “Em muốn nói chuyện gì?”
“Em không muốn nói cho anh biết nữa.” Ưng Lê khoanh hai tay trước ngực, bỗng nhiên cả người kiêu ngạo lên.
Úc Tranh bất lực, nhận lỗi kiểm điểm ngay tức thì: “Được, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi.”
Ưng Lê hết giận, lấy báo cáo kiểm tra từ trong túi ra, cô cười tủm tỉm đưa cho Úc Tranh: “Chúc mừng Úc tổng.”
Úc Tranh nghi hoặc, chờ đến khi nhận tờ giấy xem một lượt các thông tin ở trên đó, sắc mặt thể hiện sự vui mừng rõ ràng.
“Anh phải làm ba!!”
Úc Tranh không thể kiềm nén được thể hiện hết niềm vui sướng trên mặt, cả người truyền đến loại cảm giác hạnh phúc như đang nhắc nhở anh, đây là chuyện đáng để vui hạnh phúc đến mức nào.
Anh giơ tay ôm chặt Ưng Lê vào lòng, trong giọng nói lộ ra sự cảm động và căng thẳng khẩn trương: “Em vất vả rồi, còn nữa cảm ơn em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.