Chương 3: Cuộc đời nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ
Tâm Văn
12/06/2013
Cuộc đời nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Rất nhiều năm sau này, Tịch Nhan vẫn nhớ như in cái buổi chiều tháng Năm năm ấy.
Cơn gió ấm áp đầu hạ hiu hiu thổi, ánh nắng chói chang chiếu qua kính cửa sổ lóa cả mắt, óng ánh như mật ong, nhưng tất cả những thứ tưởng chừng như đẹp đẽ ấy lại đang phá hoại giấc ngủ ngon lành của cô.
Tịch Nhan nhoài người sang chỗ trống bên cạnh, chậm rãi nằm bò ra bàn, thả hồn theo gió mây.
“Cô giáo Lưu… tôi xin phép làm phiền cả lớp một chút!”
Cô giáo Đường chủ nhiệm lớp xuất hiện trước cửa lớp, nét mặt hớn hở.
“Không sao”, giảng xa xả cả buổi mà học trò bên dưới chẳng có mấy người chăm chú lắng nghe, cô giáo sinh vật ngại ngùng đứng sang một bên.
Cô giáo Đường tinh thần phấn chấn bước vào lớp, khác hẳn với vẻ nghiêm khắc thường ngày, miệng cười tươi như hoa:
“Chào các em, hôm nay cô đến giới thiệu với cả lớp một thành viên mới của lớp…”. ngừng một chút, cô hướng ra phía cửa lớp, “Em có thể vào được rồi”.
Còn đang chìm đắm trong giấc mộng chưa biết chuyện gì xảy ra, cả lớp bỗng xôn xao. Đang dưng thì bị đánh thức, Tịch Nhan bực bội cau mày, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Cô chủ nhiệm lớp mở volume to hết cỡ, tiếp tục cái giọng oang oang phá vỡ giấc ngủ người khác:
“Bạn theo bố mẹ chuyển từ Sơn Đông về thành phố C, bắt đầu từ hôm nay, bạn sẽ là một thành viên của tập thể lớp chúng ta, cả lớp hoan nghênh bạn nào!”
Một tràng pháo tay “bôm bốp” giòn giã vang lên, phá tan tành ý định ngủ nghê của Tịch Nhan.
Đúng là cái đồ đáng ghét, sớm không chuyển, muộn không chuyển, lại nhằm đúng lúc người ta đang ngon giấc…
Dù chẳng hứng thú gì với cậu bạn mới chuyển tới này, Tịch Nhan vẫn ngẩng đầu mở mắt nghía qua một cái, vừa hay bắt gặp cái dáng cao cao gầy gầy từ phía cửa bước vào, ung dung tự tại đứng trên bục.
“Chào các bạn, mình tên là Tô Hàng, chữ Tô trong Tô Châu, chữ Hàng trong hàng hải, rất mong nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của các bạn!”, một giọng nam với âm phổ thông chuẩn vang lên, tròn vành rõ chữ, rồi khom lưng một góc 90 độ cúi chào.
Từ chỗ ngồi của Tịch Nhan chỉ nhìn thấy bóng bên cạnh, đường nét rõ ràng, tóc cắt ngắn, áo sơ mi trắng. Sống lưng gầy gầy cong thành một đường cung lớn, lộ ra những khớp xương gồ ghề.
“Woah, người Nhật Bản!”, không biết ai ở dưới bỗng thốt ra một câu, khiến cả lớp cười nghiêng ngả.
Không lâu sau, cùng với cử động từ từ đứng thẳng lưng lên của nam sinh đứng trên bục, lớp học im ắng trở lại, không một tiếng ồn.
Một tia nắng vàng óng từ cửa rọi vào, chiếu chênh chếch lên bục giảng.
Trong ánh nắng lung linh, cậu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, nét môi dịu dàng mềm mại, lại thêm nước da trắng trẻo, không cần bàn cãi gì nữa đúng là một tiểu mỹ nam, như nhân vật trong manga[1] Nhật bước ra.
[1] Manga: truyện tranh
Ngoại trừ Tịch Nhan, nhãn cầu của toàn bộ nữ sinh trong lớp không hẹn mà cùng giãn nở hết cỡ, trên mặt không giấu nổi vẻ si mê.
Chúng nín thở chờ đợi, dỏng tai chờ nghe cô giáo sắp xếp chỗ ngồi - nếu may mắn được trở thành bạn cùng bàn với cậu bạn mới này, nhất định sẽ nhảy múa reo mừng, không khéo lại còn xúc động đến mất ngủ cả tháng cũng nên.
Cô chủ nhiệm lớp đảo mắt một vòng quanh lớp: “Tô Hàng, em tới ngồi hàng ghế số 7 tổ 5”.
“Ôi…”, một loạt tiếng kêu thất vọng, Tịch Nhan lại cau mày. “Sao lại để cậu ta ngồi cùng bàn với mình?”
Cô giáo cũng không còn cách nào khác, cả lớp hiện chỉ có mỗi Tịch Nhan ngồi một mình một bàn. Vả lại, với chiều cao của Tô Hàng, cũng chỉ có thể ngồi dãy cuối mà thôi.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
“Tô Hàng, em tạm thời ngồi ở đó, nếu cần sẽ xem xét đổi chỗ sau”. Cô chủ nhiệm nhẹ nhàng căn dặn, rồi cùng cô giáo sinh vật rời đi.
Các bạn trong lớp vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt không rời cậu bạn mới chuyển tới. Cậu gật đầu mỉm cười với mọi người, bước xuống, băng qua từng dãy bàn ghế, tới chỗ trống bên cạnh Tịch Nhan.
Kỳ thực, chỗ ngồi của Tịch Nhan ở hàng ghế số 7 tổ 6 phía sát cửa sổ, nhưng vì nắng chiếu rọi vào mắt, cô mới dời sang ngồi chỗ hàng ghế số 7, tổ 5.
Tô Hàng dừng lại trước mặt Tịch Nhan, thoáng ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng: “Cảm phiền bạn nhường chỗ cho mình một chút”.
Thanh âm ngắn gọn mà rõ ràng như chính người phát ra âm thanh ấy vậy.
Tịch Nhan bộ dạng uể oải tiếp tục nằm bò ra bàn, vờ như không hề nghe thấy.
“Bạn à, bạn nhường chỗ cho mình được không?”.
Lần này, Tô Hàng cao giọng hơn. Nhưng cô vẫn chẳng thèm đoái hoài, thể hiện rõ ràng ý đồ muốn khiêu chiến, “ra oai phủ đầu” với cậu.
Cả lớp lặng như tờ.
Đám nữ sinh thì mắt chữ O miệng chữ A, còn hội nam sinh thì đang mở cờ trong bụng. “Tiểu ma nữ” Đỗ Tịch Nhan danh tiếng lẫy lừng này, học hành thì lẹt đẹt, thường xuyên đứng đội sổ, tính khí thì kỳ quái, đến thầy cô giáo còn chẳng quản nổi, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
“Đỗ Tịch Nhan, cậu quá đáng quá rồi đấy”.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng rồi, anh hùng đến cứu mỹ… mà không, phải là mỹ nhân xuống cứu anh hùng mới đúng!
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về hướng vừa phát ra tiếng nói – ra là lớp trưởng Diệp Quân. Cô bạn học giỏi đa tài, trượng nghĩa nghiêm nghị, là cánh tay phải đắc lực của cô chủ nhiệm, là bảo bối tổng quản lớp 7/3.
“Lớp trưởng thì có gì mà ghê gớm? Cậu có giỏi thì đi mà mách cô giáo!”. Tịch Nhan ngẩng đầu lên khỏi bàn, hừ mũi vẻ coi thường, dù sao thì điếc rồi cũng đâu biết sợ súng nữa.
Diệp Quân tức khí, buột miệng: “Tô Hàng, tớ đổi chỗ cho cậu!”
Cả lớp lại được phen xôn xao.
Một lớp trưởng, một học sinh bét lớp, nước sông vốn không phạm nước giếng, nay lại khiêu chiến với nhau vì một nam sinh mới chuyển tới lớp!
Mọi người gần như nín thở, hồi hộp chờ đợi màn tiếp theo của vở kịch.
Diệp Quân đã bước lên phía trước, thẳng thắn nói với Tô Hàng: “Cậu qua chỗ mình ngồi đi”.
Tịch Nhan tay chống cằm, dửng dưng liếc xéo theo dõi màn kịch. Hóa ra đẹp trai lại có lợi như thế, ngày đầu tiên chuyển đến, ngay lập tức đã có nữ đại hiệp đứng ra hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình chẳng tha rồi!
Tô Hàng quay qua Diệp Quân, nói nhỏ một tiếng “cám ơn”, rồi hướng con mắt về phía Tịch Nhan. Đôi đồng tử đen sâu hun hút ấy, thuần khiết không chút tạp chất, như biển đêm thăm thẳm nhấn chìm mọi thứ
“Đây là chỗ ngồi của mình, Đỗ Tịch Nhan, bạn trả lại chỗ cho mình được không?”
Lần thứ ba cậu nói câu này với Tịch Nhan, ngữ điệu vẫn không hề thay đổi, miệng vẫn mỉm cười thân thiện.
Đối diện với sự khiêu khích ngang nhiên của cô, cậu thiếu niên tuấn tú này không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười với cô.
Tịch Nhan chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mơ hồ kia, ngẩn ra trong giây lát, rồi từ từ đứng lên khỏi ghế, trả lại chỗ ngồi cho cậu.
Mọi chuyện đã ngã ngũ, cả lớp thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là đám nữ sinh, có cảm giác chẳng khác gì Tịch Nhan cũng vừa gây khó dễ cho họ trước đám đông vậy.
Tô Hàng ngồi xuống chỗ trống cạnh Tịch Nhan, nhét cặp sách vào hộc bàn “thình” một cái.
Quay qua phía cô: “Rất vui được quen bạn, Đỗ Tịch Nhan”.
Đôi mắt sáng, phong thái điềm đạm, đôi môi mỉm cười, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tịch Nhan trợn mắt nhìn cậu, xấu hổ không biết chui vào cái lỗ nẻ nào, trong thâm tâm thề cả đời không bao giờ thèm để ý tới cái con người này.
Cô cầm cục phấn, vạch ra một đường “ranh giới” giữa bàn – từ nay, Hán Sở[2] phân minh, bất cứ ai cũng không được quyền xâm phạm.
[2] Hán, Sở: tên hai nước nhỏ của Trung Hoa thời Xuân Thu, một bên do Lưu Bang (Hán), một bên do Hạng Vũ (Sở) đứng đầu, có cuộc chiến đấu tranh giành nổi tiếng trong lịch sử.
Đó chính là bối cảnh lần đầu gặp gỡ của Tịch Nhan và Tô Hàng.
Phải chăng số mệnh đã định, giữa hai người họ vẫn luôn có một hố sâu ngăn cách, dù có nỗ lực thế nào, cũng không thể vượt qua được?
Rất nhiều năm sau này, Tịch Nhan vẫn nhớ như in cái buổi chiều tháng Năm năm ấy.
Cơn gió ấm áp đầu hạ hiu hiu thổi, ánh nắng chói chang chiếu qua kính cửa sổ lóa cả mắt, óng ánh như mật ong, nhưng tất cả những thứ tưởng chừng như đẹp đẽ ấy lại đang phá hoại giấc ngủ ngon lành của cô.
Tịch Nhan nhoài người sang chỗ trống bên cạnh, chậm rãi nằm bò ra bàn, thả hồn theo gió mây.
“Cô giáo Lưu… tôi xin phép làm phiền cả lớp một chút!”
Cô giáo Đường chủ nhiệm lớp xuất hiện trước cửa lớp, nét mặt hớn hở.
“Không sao”, giảng xa xả cả buổi mà học trò bên dưới chẳng có mấy người chăm chú lắng nghe, cô giáo sinh vật ngại ngùng đứng sang một bên.
Cô giáo Đường tinh thần phấn chấn bước vào lớp, khác hẳn với vẻ nghiêm khắc thường ngày, miệng cười tươi như hoa:
“Chào các em, hôm nay cô đến giới thiệu với cả lớp một thành viên mới của lớp…”. ngừng một chút, cô hướng ra phía cửa lớp, “Em có thể vào được rồi”.
Còn đang chìm đắm trong giấc mộng chưa biết chuyện gì xảy ra, cả lớp bỗng xôn xao. Đang dưng thì bị đánh thức, Tịch Nhan bực bội cau mày, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Cô chủ nhiệm lớp mở volume to hết cỡ, tiếp tục cái giọng oang oang phá vỡ giấc ngủ người khác:
“Bạn theo bố mẹ chuyển từ Sơn Đông về thành phố C, bắt đầu từ hôm nay, bạn sẽ là một thành viên của tập thể lớp chúng ta, cả lớp hoan nghênh bạn nào!”
Một tràng pháo tay “bôm bốp” giòn giã vang lên, phá tan tành ý định ngủ nghê của Tịch Nhan.
Đúng là cái đồ đáng ghét, sớm không chuyển, muộn không chuyển, lại nhằm đúng lúc người ta đang ngon giấc…
Dù chẳng hứng thú gì với cậu bạn mới chuyển tới này, Tịch Nhan vẫn ngẩng đầu mở mắt nghía qua một cái, vừa hay bắt gặp cái dáng cao cao gầy gầy từ phía cửa bước vào, ung dung tự tại đứng trên bục.
“Chào các bạn, mình tên là Tô Hàng, chữ Tô trong Tô Châu, chữ Hàng trong hàng hải, rất mong nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của các bạn!”, một giọng nam với âm phổ thông chuẩn vang lên, tròn vành rõ chữ, rồi khom lưng một góc 90 độ cúi chào.
Từ chỗ ngồi của Tịch Nhan chỉ nhìn thấy bóng bên cạnh, đường nét rõ ràng, tóc cắt ngắn, áo sơ mi trắng. Sống lưng gầy gầy cong thành một đường cung lớn, lộ ra những khớp xương gồ ghề.
“Woah, người Nhật Bản!”, không biết ai ở dưới bỗng thốt ra một câu, khiến cả lớp cười nghiêng ngả.
Không lâu sau, cùng với cử động từ từ đứng thẳng lưng lên của nam sinh đứng trên bục, lớp học im ắng trở lại, không một tiếng ồn.
Một tia nắng vàng óng từ cửa rọi vào, chiếu chênh chếch lên bục giảng.
Trong ánh nắng lung linh, cậu từ từ ngẩng đầu lên, đôi mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, nét môi dịu dàng mềm mại, lại thêm nước da trắng trẻo, không cần bàn cãi gì nữa đúng là một tiểu mỹ nam, như nhân vật trong manga[1] Nhật bước ra.
[1] Manga: truyện tranh
Ngoại trừ Tịch Nhan, nhãn cầu của toàn bộ nữ sinh trong lớp không hẹn mà cùng giãn nở hết cỡ, trên mặt không giấu nổi vẻ si mê.
Chúng nín thở chờ đợi, dỏng tai chờ nghe cô giáo sắp xếp chỗ ngồi - nếu may mắn được trở thành bạn cùng bàn với cậu bạn mới này, nhất định sẽ nhảy múa reo mừng, không khéo lại còn xúc động đến mất ngủ cả tháng cũng nên.
Cô chủ nhiệm lớp đảo mắt một vòng quanh lớp: “Tô Hàng, em tới ngồi hàng ghế số 7 tổ 5”.
“Ôi…”, một loạt tiếng kêu thất vọng, Tịch Nhan lại cau mày. “Sao lại để cậu ta ngồi cùng bàn với mình?”
Cô giáo cũng không còn cách nào khác, cả lớp hiện chỉ có mỗi Tịch Nhan ngồi một mình một bàn. Vả lại, với chiều cao của Tô Hàng, cũng chỉ có thể ngồi dãy cuối mà thôi.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
“Tô Hàng, em tạm thời ngồi ở đó, nếu cần sẽ xem xét đổi chỗ sau”. Cô chủ nhiệm nhẹ nhàng căn dặn, rồi cùng cô giáo sinh vật rời đi.
Các bạn trong lớp vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt không rời cậu bạn mới chuyển tới. Cậu gật đầu mỉm cười với mọi người, bước xuống, băng qua từng dãy bàn ghế, tới chỗ trống bên cạnh Tịch Nhan.
Kỳ thực, chỗ ngồi của Tịch Nhan ở hàng ghế số 7 tổ 6 phía sát cửa sổ, nhưng vì nắng chiếu rọi vào mắt, cô mới dời sang ngồi chỗ hàng ghế số 7, tổ 5.
Tô Hàng dừng lại trước mặt Tịch Nhan, thoáng ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng: “Cảm phiền bạn nhường chỗ cho mình một chút”.
Thanh âm ngắn gọn mà rõ ràng như chính người phát ra âm thanh ấy vậy.
Tịch Nhan bộ dạng uể oải tiếp tục nằm bò ra bàn, vờ như không hề nghe thấy.
“Bạn à, bạn nhường chỗ cho mình được không?”.
Lần này, Tô Hàng cao giọng hơn. Nhưng cô vẫn chẳng thèm đoái hoài, thể hiện rõ ràng ý đồ muốn khiêu chiến, “ra oai phủ đầu” với cậu.
Cả lớp lặng như tờ.
Đám nữ sinh thì mắt chữ O miệng chữ A, còn hội nam sinh thì đang mở cờ trong bụng. “Tiểu ma nữ” Đỗ Tịch Nhan danh tiếng lẫy lừng này, học hành thì lẹt đẹt, thường xuyên đứng đội sổ, tính khí thì kỳ quái, đến thầy cô giáo còn chẳng quản nổi, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
“Đỗ Tịch Nhan, cậu quá đáng quá rồi đấy”.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng rồi, anh hùng đến cứu mỹ… mà không, phải là mỹ nhân xuống cứu anh hùng mới đúng!
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về hướng vừa phát ra tiếng nói – ra là lớp trưởng Diệp Quân. Cô bạn học giỏi đa tài, trượng nghĩa nghiêm nghị, là cánh tay phải đắc lực của cô chủ nhiệm, là bảo bối tổng quản lớp 7/3.
“Lớp trưởng thì có gì mà ghê gớm? Cậu có giỏi thì đi mà mách cô giáo!”. Tịch Nhan ngẩng đầu lên khỏi bàn, hừ mũi vẻ coi thường, dù sao thì điếc rồi cũng đâu biết sợ súng nữa.
Diệp Quân tức khí, buột miệng: “Tô Hàng, tớ đổi chỗ cho cậu!”
Cả lớp lại được phen xôn xao.
Một lớp trưởng, một học sinh bét lớp, nước sông vốn không phạm nước giếng, nay lại khiêu chiến với nhau vì một nam sinh mới chuyển tới lớp!
Mọi người gần như nín thở, hồi hộp chờ đợi màn tiếp theo của vở kịch.
Diệp Quân đã bước lên phía trước, thẳng thắn nói với Tô Hàng: “Cậu qua chỗ mình ngồi đi”.
Tịch Nhan tay chống cằm, dửng dưng liếc xéo theo dõi màn kịch. Hóa ra đẹp trai lại có lợi như thế, ngày đầu tiên chuyển đến, ngay lập tức đã có nữ đại hiệp đứng ra hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình chẳng tha rồi!
Tô Hàng quay qua Diệp Quân, nói nhỏ một tiếng “cám ơn”, rồi hướng con mắt về phía Tịch Nhan. Đôi đồng tử đen sâu hun hút ấy, thuần khiết không chút tạp chất, như biển đêm thăm thẳm nhấn chìm mọi thứ
“Đây là chỗ ngồi của mình, Đỗ Tịch Nhan, bạn trả lại chỗ cho mình được không?”
Lần thứ ba cậu nói câu này với Tịch Nhan, ngữ điệu vẫn không hề thay đổi, miệng vẫn mỉm cười thân thiện.
Đối diện với sự khiêu khích ngang nhiên của cô, cậu thiếu niên tuấn tú này không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười với cô.
Tịch Nhan chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mơ hồ kia, ngẩn ra trong giây lát, rồi từ từ đứng lên khỏi ghế, trả lại chỗ ngồi cho cậu.
Mọi chuyện đã ngã ngũ, cả lớp thở phào nhẹ nhõm.
Nhất là đám nữ sinh, có cảm giác chẳng khác gì Tịch Nhan cũng vừa gây khó dễ cho họ trước đám đông vậy.
Tô Hàng ngồi xuống chỗ trống cạnh Tịch Nhan, nhét cặp sách vào hộc bàn “thình” một cái.
Quay qua phía cô: “Rất vui được quen bạn, Đỗ Tịch Nhan”.
Đôi mắt sáng, phong thái điềm đạm, đôi môi mỉm cười, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tịch Nhan trợn mắt nhìn cậu, xấu hổ không biết chui vào cái lỗ nẻ nào, trong thâm tâm thề cả đời không bao giờ thèm để ý tới cái con người này.
Cô cầm cục phấn, vạch ra một đường “ranh giới” giữa bàn – từ nay, Hán Sở[2] phân minh, bất cứ ai cũng không được quyền xâm phạm.
[2] Hán, Sở: tên hai nước nhỏ của Trung Hoa thời Xuân Thu, một bên do Lưu Bang (Hán), một bên do Hạng Vũ (Sở) đứng đầu, có cuộc chiến đấu tranh giành nổi tiếng trong lịch sử.
Đó chính là bối cảnh lần đầu gặp gỡ của Tịch Nhan và Tô Hàng.
Phải chăng số mệnh đã định, giữa hai người họ vẫn luôn có một hố sâu ngăn cách, dù có nỗ lực thế nào, cũng không thể vượt qua được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.