Chương 23
Thanh Phong Ngữ
01/10/2023
Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh
—
Giang Thừa cau mày: “Từ đâu chuyển tới ạ?”
“Không phải chuyển vào Tùng Thành mà là chuyển ra ngoài.”
Vận chuyển ma túy ra ngoài nghĩa là xưởng sản xuất ma túy ở đây.
Ôn Giản nhíu mày, về đến nhà, cô lên mạng xem tin tức, cảnh sát thu được một lượng lớn ma túy, khoảng hơn 50kg.
Đêm nay mẹ cô không về, Ôn Giản không ngủ ngon nổi, cô gặp ác mộng, mơ thấy vai ba cô đầy máu.
Hôm sau lúc ngủ dậy, Ôn Giản phát hiện Ôn Tư Bình đã về nhà, không biết bà về từ lúc nào, con ngươi mệt mỏi vô hồn, hình như thức trắng cả đêm, mẹ Ôn đang nấu bữa sáng cho cô.
Ôn Giản đau lòng, cô hỏi ba thế nào.
“Ba con không sao đâu.” Ôn Tư Bình bình thản đáp, ý cười nhàn nhạt an ủi cô nhưng lại chần chừ.
Bà nói có khi mình không ở nhà vài ngày, hỏi cô ở một mình có được không.
Ôn Giản gật đầu: “Thế nào cũng được ạ, con sẽ chăm chỉ học hành, không lơ là tí nào đâu.”
Sống mũi Ôn Tư Bình cay cay, bà xoa đầu cô, dặn dò vài câu.
Ôn Giản là người tự chủ, từ bé đã sống tự lập, bà dạy cô việc nhà, dạy cô nấu cơm, tuy Ôn Giản không hay ở nhà một mình nhưng vẫn có thể nấu vài món, nhưng lúc chiều tan học thì phải đi mua thức ăn.
Trên đường về có siêu thị, phải đi vòng vo một lúc mới về đến nhà.
Ôn Giản về cùng Giang Thừa, từ lúc hai người đổi chỗ, cậu lại hay chờ cô, cậu chẳng nói gì cả, chỉ lẳng lặng chờ cô ở cửa lớp.
Không hiểu sao mỗi lần thấy Giang Thừa đứng đó cô đều sẽ nghĩ cậu đang chờ mình, thế nên cô không dám để cậu chờ lâu, vội vàng thu dọn sách vở rồi đi ra ngoài.
Trên đường về, hai người không nói gì, Ôn Giản phát hiện, cứ đi cùng với Giang Thừa, cậu sẽ không chủ động nói chuyện với cô.
Siêu thị ở gần ngã ba, Ôn Giản tạm biệt cậu.
Giang Thừa hỏi: “Em đi đâu đấy?”
Ôn Giản chỉ về phía siêu thị, “Em mua đồ ăn.”
Giang Thừa: “…”
Cậu cảm thấy từ ‘đồ ăn’ trong miệng cô nghe có vẻ không ổn lắm.
“Mẹ em đâu?”
Ôn Giản đáp: “Mẹ em đi thăm họ hàng rồi, mấy ngày nữa mới về.”
Giang Thừa, “Em ở một mình thì nấu làm gì?”
Cuối cùng Ôn Giản bị Giang Thừa kéo về nhà cậu ăn cơm.
Lúc Ôn Giản tới nhà Giang Thừa, ông nội và ba Giang đều ngẩn ngơ nhìn hai người, sau đó cả hai đều đứng dậy nhiệt tình tiếp đón làm Ôn Giản không biết nên nghe lời ai.
Cả người mẹ Giang cứng đờ, trong lòng ngổn ngang vô cùng.
Tối qua lúc nhìn cô, bà nhận ra Ôn Giản chính là cô bé ở nhà mình năm xưa, lúc Giang Thừa về bà hỏi lại lần nữa, quả nhiên đúng thật.
Ôn Giản là kiểu người mẹ Giang thích, vừa xinh đẹp lại lễ phép, nhưng gia cảnh thì…
Năm đó Ôn Tư Bình tự tiện để con gái lại đây làm mẹ Giang không thoải mái chút nào, mẹ Ôn được người khác giới thiệu vào đây làm giúp việc, người đó nói Ôn Tư Bình là người tốt nhưng lại có ông chồng chẳng ra sao, nghe nói là tội phạm truy nã.
Bà thích Ôn Giản, cũng đau lòng cho cô, nếu mai sau Ôn Giản và Giang Thừa yêu nhau người ngoài sẽ dị nghị.
Khâu Mộng Kỳ nấu cơm xong, bà không thể hiện suy nghĩ của bản thân, vẫn nhiệt tình chào đón Ôn Giản.
Ôn Giản thấy hơi sợ, cô thấy không tự nhiên lắm, tới nhà Giang Thừa ăn cơm làm cô cảm thấy rất kì quái.
Mấy năm trước, ông nội chơi với Ôn Giản một ngày, cực kì thích cô gái nhỏ này, bây giờ gặp lại thì vui vẻ không thôi, ông nội thấy đây chính là duyên phận, vì thế nên lại càng nhiệt tình hơn, không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Ăn được nửa bữa, Giang Bảo Bình mới tới đây ăn ké, nhà ông chẳng có ai nấu cơm, con gái đi học xa, vợ ông cũng đi theo, ông làm cảnh sát, bận rộn nhiều việc, lại không thích ăn cơm trong căn tin của Cục cảnh sát nên hay tới nhà Giang Thừa ăn chực.
Giang Bảo Bình không ngờ Giang Thừa sẽ dẫn Ôn Giản về nhà ăn cơm, ông ngạc nhiên nhìn Giang Thừa, cậu lại chẳng thèm để ý, đứng dậy kéo ghế cho ông.
Giang Bảo Bình ngồi xuống, ông nội lại hỏi thăm công việc dạo này thế nào, vụ án kia điều tra đến đâu, có kẻ nào tình nghi không, không phải ông nội muốn con trai tiết lộ thông tin mật, chỉ là quan tâm mà thôi.
Giang Bảo Bình thờ ơ đáp: “Vẫn ổn ạ.”
Giang Thừa khựng tay lại, hỏi: “Chú nhỏ, hôm qua có người muốn vận chuyển ma túy đi, bây giờ các trạm kiểm soát làm rất nghiêm, có phải xưởng sản xuất ma túy ở Tùng Thành đúng không ạ?” Tùng Thành nhiều rừng núi, địa hình nguy hiểm phức tạp, đường xá lại không dễ đi, dân cư thưa thớt, mấy chục kg ma túy không phải số lượng nhỏ, quy mô của nhà xưởng nhất định sẽ lớn, vì thế nhà xưởng sẽ không ở mấy chỗ náo nhiệt đông người như trong nội thành đâu, không an toàn chút nào, chắc là sẽ ở những nơi hẻo lánh ít người đúng không ạ?”
Giang Bảo Bình mỉm cười: “Có khả năng.”
Giang Thừa: “Chú có manh mối à?”
Giang Bảo Bình không đáp.
Giang Thừa cũng không hỏi tiếp, cậu nói: “Hôm qua thu được nhiều ma túy như thế, chắc là ma túy đá rồi, sản xuất ma túy đá thì cần có gió lạnh hong khô, mấy tháng nay trời nồm ẩm ướt, thế nên không thể dùng gió tự nhiên được, có thể bọn buôn lậu dùng điều hòa. Mà nếu dùng điều hòa thì lượng điện sẽ hơn hẳn những nơi khác, chú điều tra lượng điện của các hộ dân từng khu xem, có thể thu hẹp phạm vi điều tra.”
Giang Bảo Bình mỉm cười nhìn ông nội: “Ba, con đã nói rồi, cứ để Giang Thừa tham gia cuộc thi chính trị pháp luật, tiến thẳng vào hệ thống cảnh sát là được mà, thi đại học làm gì cho tốn công.”
Ông nội có chấp niệm sâu sắc với vấn đề thi đại học, khẽ ho một tiếng, đáp: “Không được, không thi đại học nó sẽ tiếc lắm.”
Ôn Giản không nói gì, cô hoang mang nhìn Giang Thừa rồi nhìn Giang Bảo Bình, lại nhìn ông nội, cô không biết sao Giang Thừa rõ ràng có thể thi cuộc thi chính trị pháp luật đó mà lại cố chấp muốn thi đại học, nhưng cô không thân với mọi người nên không dám hỏi, lẳng lặng ăn cơm.
TV trong phòng khách chiếu thời sự buổi tối, có 3 người tham gia vào việc vận chuyển ma túy, 2 người bị bắt, còn 1 người bị thương lẩn trốn vào núi, bây giờ không rõ sống chết, cảnh sát vẫn đang tìm kiếm.
Ôn Giản lén nhìn TV, chỉ thấy cảnh sát đang truy lùng tội phạm.
Giang Thừa ngoảnh đầu, im lặng nhìn cô.
Ăn xuống xong xuôi, ông nội hỏi mấy năm nay Ôn Giản sống thế nào, còn hỏi cô định đăng kí vào trường gì.
Ôn Giản vẫn chưa nghĩ ra, bây giờ phải học hành thật giỏi đã, định bao giờ có điểm rồi mới chọn.
Mẹ Giang thấy sắc mặt vui vẻ của ông nội, lại lo lắng không thôi, bà thực sự thích cô gái này, vừa xinh xắn lại đáng yêu, ai ai cũng thích, nhưng mà gia cảnh lại không ổn tí nào, sợ sẽ ảnh hưởng xấu tới Giang Thừa.
Bà định bao giờ Ôn Giản về mới hỏi Giang Thừa.
Ôn Giản định về nhà tắm rồi mới đi học, cô ở lại nhà Giang Thừa một lúc rồi về, Giang Thừa tiễn cô tới cổng.
Ôn Giản về tới nhà mới nhớ mình để quên chìa khóa nhà ở nhà Giang Thừa, cô vòng lại lấy chìa khóa, vừa bước tới cửa thì nghe thấy giọng nói của mẹ Giang, bà hỏi cậu có ý gì với cô.
Ôn Giản nghe thấy Giang Thừa đáp, “Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.”
Mẹ Giang không tin, hỏi: “Bình thưởng hả? Hồi xưa con để con bé ở nhà mình, bây giờ cũng thế, còn dẫn con bé về đây ăn cơm, cuối cùng là sao?”
Giang Thừa nghĩ, “Con thấy em ấy rất đáng thương, chỉ thế thôi.”
Ôn Giản đứng ngoài cửa, cô buông thõng tay xuống, cô cảm thấy Giang Thừa nói dối, vì ba cô cứu cậu vậy nên cậu mới quan tâm cô.
Mẹ Giang lo lắng bảo: “Thế thì được, con bé cũng tốt lắm, vừa ngoan lại đáng yêu, nhưng nhà con bé như thế, không hợp với con đâu.”
Giang Thừa bình tĩnh đáp: “Mẹ nghĩ vớ vẩn gì thế.”
Ôn Giản không gõ cửa nữa, nếu giờ mà vào thì sẽ xấu hổ lắm, mẹ Giang và Giang Thừa sẽ biết cô nghe thấy hết tất cả, rồi sẽ lo lắng, sẽ bất an, vậy nên cô đi tới trường luôn, trên đường đi còn nhắn tin cho Giang Thừa, bảo cậu mang chìa khóa cho cô.
Từ hôm đó, Ôn Giản không tới nhà Giang Thừa nữa.
3 ngày sau, mẹ cô về nhà, ba cô không về theo.
Ôn Giản bắt đầu tránh Giang Thừa, cô dồn hết tâm tư sức lực vào học hành, trong lúc mọi người tranh thủ từng phút từng giây thì lại không thấy Hứa Nhiễm đâu.
Chủ nhật, Hứa Nhiễm về nhà, thứ hai không đi học, ba ngày nay cô không gọi cho cô nàng được, nhắn tin cũng không thấy rep, giống y như biến mất tăm hơi vậy.
~
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.