Chương 42
Thanh Phong Ngữ
01/10/2023
Edit + beta: Hạnh Hạnh
Uông Tư Vũ mỉm cười, anh ta khen Lưu Tiểu Vĩ và cô nhân viên khác, không những tay nghề tốt mà phục vụ rất chu đáo, còn nói phải kiến nghị chủ quán phải tăng tiền lương mới được.
Giang Thừa đi tới cửa, tự nhiên vỗ vai Tiểu Cảnh, nói: “Ông chủ tăng lương thì đừng quên Tiểu Cảnh nhé.”
Tiểu Cảnh xấu hổ, gãi đầu cảm ơn anh.
Tay nghề của Lưu Tiểu Vĩ tốt hơn, cười bảo: “Chị Trần khen tụi em trước mặt ông chủ được không ạ, thế thì bọn em mới được tăng lương.”
Cô gái được gọi là chị Trần kia vỗ ngực: “Khách khen như thế thì chị sẽ giúp mấy đứa một tay.”
Trong sảnh, tiếng cười nói rôm rả làm người khác chú ý.
Cửa còn chưa mở thì đã nghe thấy tiếng: “Khách lại khen Tiểu Vĩ à?”
Giang Thừa ngẩng đầu, thấy bóng người cao ráo đi tới, anh nhíu mày.
Ôn Giản vô thức ngẩng đầu, cô sửng sốt, người đó chính là anh chàng cô gặp trên máy bay, anh ta vẫn ăn mặc theo phong cách hôm đó, áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây, khí chất ôn hòa điềm đạm.
Anh ta thấy Ôn Giản, tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ cô cũng ở đây, mỉm cười với cô, bảo: “Thế giới này nhỏ thật đấy.”
Giang Thừa nhìn cô.
Ôn Giản ngại ngùng: “Đúng là nhỏ thật.”
Hôm đó hai người bay cùng chuyến trung trạm ở Quảng Châu, anh ta bay về Tùng Thành còn cô bay tới Nam Thành, bởi vì không có số điện thoại nên không liên lạc với nhau.
Trình Lâm trêu: “Hôm nay ông chủ rảnh hả? Sao lại tới đây?”
Thấy Giang Thừa nhìn mình, Trình Lâm giới thiệu: “Đây là Hạ Chi Viễn – Con trai bạn của ba tôi, là chủ của quán này.”
Cô nàng giới thiệu với Hạ Chi Viễn: “Còn đây là Giang Thừa, bạn cấp 3 của tôi.”
Giang Thừa nhìn Hạ Chi Viễn, anh mỉm cười, giơ tay ra nói: “Chào anh.”
Hạ Chi Viễn bắt tay với Giang Thừa: “Chào anh.”
Trình Lâm cười: “Giang Thừa, sau này lúc cậu tới đây cứ nói tên mình là được giảm 50%.”
Hạ Chi Viễn: “Trình Lâm, cô tới đây thì được phục vụ miễn phí, bây giờ lại đòi thêm voucher giảm 50% nữa thì quán tôi phá sản mất.”
Anh ta nhìn Giang Thừa: “Tôi đùa thôi, nếu anh Giang thấy bên tôi phục vụ tốt thì cứ tới, tôi bảo bọn họ giảm giá cho.”
Giang Thừa đồng ý: “Cảm ơn ông chủ Hạ.”
Hạ Chi Viễn: “Anh cứ gọi tên tôi đi, gọi ông chủ Hạ nghe xa lạ quá.”
Anh ta nhìn Trình Lâm: “Cô đấy, đừng có nói lung tung.”
Anh ta cầm danh thiếp đưa cho Giang Thừa, Ôn Giản và Uông Tư Vũ, khách sáo nói: “Về sau nếu rảnh thì mọi người cứ tới nhé, chúng ta có duyên, ai cũng có voucher giảm giá, nếu thấy quán tôi làm oke thì giới thiệu cho người khác nhé.”
Ôn Giản cầm tờ danh thiếp, cười bảo: “Được nha, cảm ơn ông chủ Hạ.”
Hạ Chi Viễn nói: “Ôi trời ông chủ gì chứ, cứ gọi tên tôi là được.”
Ôn Giản mỉm cười, chào Hạ Chi Viễn rồi về.
Giang Thừa nhìn hai người.
Anh ta nhìn Giang Thừa và Trình Lâm: “Mọi người ăn cơm rồi à?”
Trình Lâm: “Đã ăn đâu, chúng tôi tới ăn cơm ké phần anh mà.”
Hạ Chi Viễn mỉm cười, vừa nhìn đồng hồ vừa nói: “Bên cạnh có quán cơm niêu ngon lắm, mọi người cùng đi nhé?”
Anh ta nhìn Giang Thừa.
Trình Lâm cũng nhìn anh: “Tôi thế nào cũng được, Giang Thừa, cậu thì sao? Đi cùng không?”
Giang Thừa gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
Tới lúc bọn họ ra ngoài, Ôn Giản và Uông Tư Vũ vẫn chưa về.
Cô ngồi trên xe, cầm mũ bảo hiểm.
Hạ Chi Viễn thấy cô, cười bảo: “Hai người chưa về hả? Đã ăn cơm chưa? Đi ăn với bọn tôi không?”
Ôn Giản nhìn Giang Thừa và Trình Lâm bên cạnh Hạ Chi Viễn, lại nhìn Giang Thừa, xấu hổ nói: “Cảm ơn ông chủ Hạ, để lần sau đi, chúng tôi ăn rồi.”
Hạ Chi Viễn không ép: “Được, đi đường nhớ chú ý an toàn nhé.”
Ôn Giản gật đầu, cô đội mũ bảo hiểm, vẫy tay với anh ta rồi đi về cùng Uông Tư Vũ.
Đi tới đoạn rẽ, cô quay đầu lại nhìn ba người họ một cái rồi thôi.
Uông Tư Vũ hỏi: “Sao không đi ăn với bọn họ?”
Ôn Giản trầm mặc một lát: “Anh ta chính là người em gặp trên máy bay.”
“…” Uông Tư Vũ nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Giản: “Trông anh ta khá khiêm tốn lịch lãm, nên giữ khoảng cách, lúc đó bọn em bay cùng nhau 2 chuyến, anh ta không cố tình tiếp cận em, cũng biết em dè chừng mình, nếu như đồng ý cùng đi ăn với nhau thì sẽ không thích hợp lắm.”
Uông Tư Vũ gật đầu, nói về Giang Thừa: “Anh bạn cùng lớp kia của em… Có vẻ hai đứa rất có duyên, đi massage cũng gặp được nhau.”
Ôn Giản mỉm cười, không trả lời.
Uông Tư Vũ: “Cô gái kia là bạn gái cậu ta à?”
Ôn Giản ngẩng đầu, nhìn Uông Tư Vũ: “Không phải.”
Nhưng có thể cũng sắp rồi.
Cô biết Trình Lâm thích Giang Thừa, mà anh cũng biết.
Anh nói thích cô quá mệt mỏi. Bây giờ cô về rồi, anh hiểu chấp niệm năm đó của mình, cũng có thể buông tay, yêu cô gái ở bên cạnh anh 10 năm, đúng như phong cách làm việc của Giang Thừa.
Tuy rất khó chịu nhưng cô thấy mình nên chúc phúc cho Giang Thừa.
Uông Tư Vũ thấy cô trầm mặc lạ thường, tới lúc chờ đèn đỏ, anh ta quay lại nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Bao nhiêu năm qua cậu ta chính là người mà em vẫn luôn nhớ mong đúng không?”
Ôn Giản nhìn Uông Tư Vũ, do dự gật đầu: “Vâng.”
Anh ta mỉm cười: “Em ngốc quá.”
Nụ cười trên môi Uông Tư Vũ dần dần biến mất: “Ôn Giản, chẳng chàng trai nào rảnh rỗi lại đợi một người tận 10 năm, chỉ là không gặp được người suốt ngày dính lấy mình mà thôi.”
“Thứ quan trọng nhất mà người con trai đối xử với con gái là ân cần chiều chuộng, cái đấy mới là vô giá.”
Ôn Giản khẽ mỉm cười: “Anh nói y như mình là người từng trải vậy.”
Uông Tư Vũ cười theo, anh ta im lặng, thấy đèn xanh sáng đèn mới phóng đi, chiếc xe hòa vào dòng xe tấp nập.
————
Giang Thừa, Trình Lâm, Hạ Chi Viễn cùng ăn cơm với nhau.
Trình Lâm và Hạ Chi Viễn là thanh mai trúc mã, nhưng nghĩ kĩ thì cũng không hẳn là vậy. Hạ Chi Viễn hơn Trình Lâm 3 tuổi, làm ăn buôn bán ở Thái Lan, anh ta định cư ở đó. Mấy năm gần đây Hạ Chi Viễn mới về nước, quán massage này chỉ là nghề phụ, anh ta làm trong một công ty nào đó ở Tùng Thành.
Ăn uống xong xuôi, Hạ Chi Viễn có việc phải về quán nên đi trước.
Trình Lâm nhìn bóng lưng anh ta rồi nhìn Giang Thừa, hỏi: “Đi về cùng nhau không?”
Giang Thừa gật đầu, đi dạo cùng cô nàng, nhìn Hạ Chi Viễn ở đằng xa, Giang Thừa hỏi anh ta làm nghề gì.
Trình Lâm cũng không rõ lắm.
“Hình như làm bên ngành dược hay sao ấy, hồi trước ba tôi nói qua rồi nhưng tôi không để ý lắm, mà tôi cũng không hỏi.”
Giang Thừa gật đầu, hỏi: “Ở Thái Lan nhà anh ta ở thành phố nào?”
Trình Lâm: “Hình như là Chiang Mai.”
Cô nàng cười: “Sao cậu hỏi thế?”
Giang Thừa: “Nghe giọng anh ta giống người ở đây, không nghĩ là sống ở bên Thái Lan nhiều năm như thế.”
Trình Lâm: “Cũng không phải là trưởng thành ở bên đó, mười mấy tuổi anh ấy mới chuyển đi.”
Giang Thừa: “Thảo nào.”
Anh im lặng một hồi, nhìn đồng hồ, dừng lại nhìn Trình Lâm: “Tôi còn có việc, về trước đây.”
Trình Lâm cười đáp: “Có phải cuộc sống của cậu chỉ có công việc thôi không?”
Giang Thừa mỉm cười, nghiêm túc nói: “Trình Lâm, cậu đừng lãng phí thời gian lên người tôi.”
Trình Lâm không cười nữa: “Có phải cậu vẫn không buông được cô ấy không.”
Giang Thừa khẽ gật đầu: “Chưa bao giờ tôi buông tay cô ấy cả.”
Trình Lâm gượng cười: “Cô ấy may mắn thật.”
Giang Thừa không đáp, hỏi: “Cậu có cần gọi xe không? Hay xe cậu ở chỗ quán massage.”
Trình Lâm: “Xe tôi đỗ chỗ đó.”
Giang Thừa cũng thế, anh đưa Trình Lâm tới cửa quán massage rồi về trước.
Tối muộn, Giang Thừa tranh thủ về nhà cũ.
Anh mở cửa nhà ra, người trong nhà tròn mắt nhìn anh.
Ông nội không bình tĩnh nổi, thấy anh tới gần, ông cụ chống chiếc nạng 3 chân đi tới, đánh vào người anh một cái.
Giang Thừa cầm chiếc nạng, anh thở phào: “Ông nội.”
Ông nội quay ra chỗ khác, “Ờ” một tiếng, không để ý đến anh nữa.
Ông cụ lớn tuổi nhưng vẫn hoạt bát và khỏe mạnh.
Khâu Mộng Kì lườm anh, bà không nói lời nào.
Ba Giang không nhìn anh nữa, ông xem TV.
Giang Thừa để chiếc nạng ở góc sô pha, bình tĩnh nói: “Con về đây.”
Ông nội tức giận: “Mày dám.”
Ông cụ thấy Giang Thừa mỉm cười, ông nội xấu hổ, quát: “Cút vào đây.”
Khâu Mộng Kì ngồi trên sô pha phớt lờ anh.
Giang Thừa ngồi xuống, anh nhìn ông nội, hỏi dạo này ông thấy thế nào.
Ông nội khịt mũi, hậm hực đáp: “Thấy bảo anh sống ở Giang Đông hả?”
Giang Thừa gật đầu.
Khâu Mộng Kỳ nói: “Về đây thì có lợi gì chứ, đi làm cho công ty nhà người khác, chuyện gì cũng mặc kệ, cô gái kia thuê nhà, nhà có vấn đề thì hỏi nó, nó cũng mặc kệ luôn.”
Giang Thừa nhìn bà: “Cô ấy tố cáo với mẹ à?”
Mẹ Giang lườm anh: “Còn phải để người ta tố cáo nữa à? Nếu anh quan tâm người ta, thì cô gái đó hỏi tôi làm gì? May mà con bé tốt tính, không tức giận nổi điên lên là tốt rồi đấy.”
Giang Thừa thản nhiên đáp: “Cũng chẳng biết ai tự dưng lại cho thuê nhà, rõ ràng là mẹ đào hố trước.”
Khâu Mộng Kỳ: “Anh không bới móc tôi thì chết à? Tôi đã nói với bên môi giới rồi, hợp đồng cũng rõ ràng rành mạch, nếu nhà thiếu cái gì thì sẽ mua cho người ta, hố gì mà hố.”
Ông nội ho một tiếng, hỏi y như Khâu Mộng Kỳ: “Cháu dâu của tôi đâu?”
Giang Thừa dựa vào sô pha, điềm nhiên trả lời: “Không có.”
Ông nội: “Thế bạn gái?”
Giang Thừa: “Không có.”
Ông nội: “Thế mày còn về đây làm gì?”
Khâu Mộng Kỳ nhìn Giang Thừa: “Anh định sống cô đơn một mình để cuối đời đấy à?”
Giang Thừa: “Con không.”
Khâu Mộng Kỳ: “…”
Bà hỏi: “Thế anh định tới khi nào mới cưới đây?”
Giang Thừa không đáp.
Ông nội: “Thế thì đi xem mắt đi.”
Ông nội nhìn mẹ Giang, trách Giang Thừa: “Con nhìn nó đi, bề ngoài đâu tới nỗi nào, lại còn có công việc ổn định, chức to lương nhiều, ai mà không thích.”
Giang Thừa nghiêng đầu, bình tĩnh nghe ông nội nói nhảm, anh chẳng nói câu nào, lâu rồi không về, mọi người khỏe mạnh là được, anh ngồi một lát rồi về.
Đi tới tiểu khu, anh thấy Ôn Giản đang về nhà.
Cô đi đằng trước nên không thấy xe anh.
Giang Thừa ấn còi, cô dừng chân, quay lại nhìn, Ôn Giản hơi giật mình, cô đi sang bên cạnh nhường đường cho anh.
Giang Thừa nhìn cô một cái.
Cô đứng ở ven đường, mặc chiếc áo măng tô dài tới đầu gối màu be, mái tóc dài mềm mượt xõa trên vai, gió thổi qua làm tóc cô bay bay, đôi mắt to tròn nhìn anh, trông vừa ngoan ngoãn lại có khí chất.
Giang Thừa phóng xe ngang qua cô, anh đi vào gara.
Về đến nhà, Giang Thừa vứt chìa khóa lên sô pha, anh ngồi xuống nhìn ra ban công, cảnh vật tối đen như mực, căn nhà tòa đối diện sáng đèn.
Anh nhớ Uông Tư Vũ và cô tới quán massage, hai người họ chọn kĩ thuật viên số 08.
Giang Thừa nghĩ một lúc, anh cúi đầu cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Một lát sau, Giang Thừa đứng ở trước cửa nhà Ôn Giản.
Anh ấn chuông rồi gõ cửa, đèn trong nhà vẫn sáng nhưng Ôn Giản không ra mở cửa, cũng không có tiếng bước chân.
Giang Thừa lại gõ cửa nhưng vẫn không thấy ai.
Giang Thừa gọi cho Ôn Giản, cô không nghe, nhắn tin cũng không rep.
Anh cau mày nhìn ánh sáng hắt ra từ bên trong, anh cầm chìa khóa mở cửa.
Đèn trong phòng khách sáng trưng nhưng không có ai.
Giang Thừa đi qua phòng khách, anh đứng trên lối đi nhỏ bên cạnh, cửa nhà tắm ‘cạch’ một cái, cô sờ mái tóc ướt, tay kia giữ khăn tắm trên người, cô nhìn thấy Giang Thừa, anh cũng đang nhìn cô, Ôn Giản khựng người lại.
Giang Thừa nhìn đôi chân dài trắng nõn, ngước mắt nhìn khăn tắm quấn quanh người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt cô.
Khăn tắm dài tới đùi, chỉ che được vài bộ phận nhạy cảm.
Ôn Giản: “…”
Cô vội vàng quay lưng lại, cả người cứng đờ giữ chặt chiếc khăn.
Giang Thừa ho một tiếng, anh cũng quay đi, lạnh nhạt nói: “Em mặc quần áo vào đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
~
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.