Chương 45
Thanh Phong Ngữ
01/10/2023
Edit + Beta: Hạnh Hạnh
Giang Thừa điều tra 2 công ty cô từng làm, hai công ty này không có vấn đề gì, vẫn làm ăn bình thường, thông tin điều tra được không có gì đáng chú ý, nhìn qua đã biết Ôn Giản là cô gái gặp phải tai ương, mặc dù anh quen cô nhưng không biết những điều này là thật hay giả, nhưng anh vẫn nghi ngờ chuyện năm đó.
Mấy ngày sau, Giang Thừa phát hiện, từ ngày mất việc, Ôn Giản hay up status lên Wechat hơn hẳn, không phải đăng về con đường đi phỏng vấn thì là công ty nọ kia, nhưng kết quả lại không tốt lắm, trông Ôn Giản hơi buồn bã suy sụp, khác hẳn dáng vẻ phấn khởi vui vẻ như 10 năm trước.
Thứ 6, Giang Thừa tan làm sớm, đi tới tiểu khu thì gặp Ôn Giản đi phỏng vấn về.
Dạo này thời tiết ở Tùng Thành không tốt chút nào, vừa mưa vừa lạnh, Ôn Giản không mang ô, một tay cầm CV, tay kia cầm túi giơ lên trán che mưa, cô chạy bên lề đường, mưa làm tóc cô ướt sũng, áo khoác ngoài cũng bị ướt, trông hơi chật vật.
Giang Thừa bấm còi xe.
Nghe thấy tiếng còi, Ôn Giản quay đầu lại, thấy Giang Thừa, cô chạy chậm lại.
Giang Thừa dừng xe trước mặt cô, anh mở cửa xe, thò đầu ra ngoài nói: “Lên xe đi.”
Ôn Giản nhìn anh mở cửa ghế phụ, cô chần chừ mấy giây mới lên.
Giang Thừa đưa khăn giấy cho cô: “Em lau qua đi.”
Ôn Giản cầm tờ giấy, cô vừa lau mặt vừa hỏi anh: “Sao anh tan làm sớm thế?”
“Anh đi gặp khách hàng, cũng chẳng có việc gì làm nên về trước.” Giang Thừa nhìn cô ôm túi CV trong ngực, nói: “Em đi phỏng vấn à?”
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”
“Lúc trưa em mới đi, lúc đó trời vẫn có nắng nên không mang ô, không ngờ lúc về thì mưa.”
“Ngày nào em cũng đi phỏng vấn à?” Giang Thừa hỏi, anh nổ máy.
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không, em nộp đơn vào mấy công ty liền nhưng có vài nơi gọi đi phỏng vấn thôi.”
Giang Thừa: “Em nộp đơn vào làm ở bộ phận nào?”
Ôn Giản: “Phòng tài vụ.”
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Sao em cứ cố chấp với phòng tài vụ thế? Với điều kiện của em, cứ đi làm lễ tân, làm bình hoa di động cũng được.”
“Làm lễ tân thì được mấy năm chứ?” Cô nói: “Tốt hay xấu thì bên tài vụ vẫn được hơn.”
“Nếu không muốn làm bình hoa thì sao không học hành hẳn hoi?” Giang Thừa lạnh nhạt hỏi.
Ôn Giản mím môi: “Sao em biết xã hội tàn khốc như vậy chứ, tốt nghiệp rồi mới bị hiện thực vả cho một cái.”
Giang Thừa cong môi cười, anh không đáp.
Anh đỗ xe trong gara, hai người cùng đi ra ngoài.
Cửa thang máy đóng lại, Giang Thừa đứng ngay gần cửa, không nói chuyện với cô.
Ôn Giản đứng sau anh, lẳng lặng không nói.
Về tới nhà, Giang Thừa cởi áo vest, vào phòng tắm đưa khăn tắm cho cô.
“Em lau tóc đi.” Anh nói: “Khăn mới đấy.”
Anh vào bếp cắt vài lát gừng, bỏ gừng vào nồi nước sôi, rót một cốc nước gừng rồi đưa cho cô.
Ôn Giản đang lau tóc, cô nhìn cốc trà gừng tỏa khói nghi ngút trên bàn, buông tay xuống nhìn Giang Thừa.
Anh mặc áo sơ mi đen, không cài cúc trên cùng, lúc anh làm gì đó, nếp áo cũng nhăn theo, trông vừa cấm dục vừa gợi cảm.
Giang Thừa nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Giản nhìn sang chỗ khác, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Giang Thừa nhìn vệt nước trên áo cô: “Áo trong của em có ướt không.”
Ôn Giản lắc đầu: “Không ướt.”
“Lau qua quần áo đi.” Giang Thừa nói, anh nhìn CV trên bàn, lại nhìn cô: “Anh xem có được không?”
Ôn Giản gật đầu.
Giang Thừa ngồi trên sô pha, anh đọc qua thông tin ghi trên CV, không khác gì so với những gì Chu Tịch Viễn điều tra được.
“Mấy năm qua em ở nước ngoài à?” Giang Thừa xem qua, thuận miệng hỏi.
Ôn Giản nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc học đại học em mới ra nước ngoài.”
Giang Thừa: “Sao hai năm sau em mới học đại học.”
Ôn Giản khựng tay lại, cô trầm ngâm một lát mới nói: “Năm ấy gặp biến cố, tâm lý bị ảnh hưởng, không muốn đi học. Sau đó em đi học lại.”
Giang Thừa vô thức nhìn cô, Ôn Giản rất bình tĩnh, bình tĩnh một cách lạ thường, là loại bình tĩnh khi trải qua hết thảy đau buồn, áp lực và đấu tranh, là sự thoải mái từ trong xương cốt chứ không phải giả vờ.
Giang Thừa đặt CV xuống, anh đặt tay lên vai cô, vén mấy sợi tóc ra.
Ôn Giản sững sờ nhìn anh.
Giang Thừa không nói gì, chỉ khẽ vén tóc ra sau.
“Lâm Giản Giản, mấy năm qua em sống khó khăn thế ư?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu, tròn mắt nói: “Không, mấy năm nay em vẫn ổn mà, em còn có thể đi học, nhưng mà hơi vất vả tí thôi, thật ra công việc lúc trước cũng không tồi, tuy là công ty đó cũng bình thường, nhưng đồng nghiệp rất tốt, em chỉ cảm thấy cứ làm mãi ở đấy thì mình sẽ không có cơ hội thăng tiến, nhưng mà…”
Cô lén nhìn anh, “Nhưng mà từ ngày gặp lại anh em mới thấy xui xẻo, em không tìm được việc.”
Giang Thừa buông tay xuống.
“Đừng giả vẻ đáng thương với anh.” Giang Thừa đứng dậy, “Công ty nào thì có yêu cầu của công ty nấy, em không đủ năng lực thì chính là không đủ năng lực.”
“Nếu em không có việc làm thì…” Giang Thừa nhìn phòng bếp, “Nhà anh thiếu người giúp việc, em có thể tạm thời làm ở đây, đãi ngộ không thua kém gì ở Hà Kiến đâu.”
Ôn Giản: “…”
Cô đứng dậy, “Thà em làm bình hoa còn hơn. Có thể dựa vào mặt kiếm cơm thì làm lao động chân tay làm gì chứ.”
Giang Thừa gật đầu: “Thế sao em lại khăng khăng đòi làm ở Hà Kiến thế?”
Ôn Giản mím môi: “Em không được ở đó nữa mới muốn làm lễ tân chứ, em còn tưởng có anh làm ở Hà Kiến, thỉnh thoảng sẽ chiếu cố em.”
“Sao em lại nghĩ anh sẽ chiếu cố em?”
Ôn Giản không đáp.
Giang Thừa quay người đi tới phòng bếp, anh mở tủ lạnh, nghiêng đầu hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì.”
Ôn Giản biết anh muốn mời mình ăn cơm, cô lắc đầu, “Không cần đâu, tí nữa em còn có việc.”
Giang Thừa nhìn đồng hồ, bây giờ mới 4 giờ.
“Tí nữa anh cũng phải ra ngoài.” Giang Thừa đáp, anh lấy thịt, măng, ớt chuông và một đống đồ khác, hỏi: “Em ăn được cay không?”
Ôn Giản gật đầu.
Giang Thừa nói: “Tới đây giúp anh một tay.”
“7 giờ tối anh còn có việc.” Anh đã nói thế, cô làm khách mà không giúp anh thì không hợp lắm.
Ôn Giản đi tới chỗ Giang Thừa.
Anh thái rau còn cô sẽ rửa.
Kỹ thuật thái cắt của anh rất tốt, vừa nhanh lại đẹp, nhìn qua đã biết anh là kiểu người hay nấu nướng.
Giang Thừa vừa thái thịt vừa hỏi: “Mấy giờ em đi?”
Ôn Giản: “7 giờ, em có hẹn với bạn.”
Giang Thừa: “Không phải em nói ở đây em không có bạn ư?”
Ôn Giản: “Bạn mới quen.”
Giang Thừa: “Ví dụ như Lưu Tiểu Vĩ à?”
Ôn Giản ngẩn người nhìn anh.
Giang Thừa thái thịt xong, anh để con dao sang một bên, bỏ thịt vào đĩa rồi quay sang nhìn cô.
“Em nhìn gì thế?”
Ôn Giản tránh ánh mắt anh, “Em có nhìn gì đâu.”
Cô rửa măng xong rồi đưa cho anh.
Anh vừa thái măng vừa nói: “Đợt Tết anh cùng bọn Hà Thiệu tới thăm cô giáo, mọi người còn nói về em đấy.”
Ôn Giản mỉm cười: “Nói gì cơ?”
Giang Thừa: “Cũng chẳng có gì, năm đó em không thi đại học, cô chủ nhiệm với thầy hiệu trưởng cứ tiếc mãi, bảo là phí một hạt giống tốt.”
Ôn Giản: “Không phải còn có anh ư?”
Giang Thừa không nói nữa, anh đặt măng lên đĩa, nói: “Hôm đó anh gặp con trai cô, thằng nhóc hồi xưa mập mạp đáng yêu, bây giờ chỉ cao thôi, người thì gầy.”
Ôn Giản nhớ cậu nhóc đó, hồi đấy đến tiết tự học buổi tối, Lưu Văn Tinh hay theo mẹ tới lớp, thằng nhóc không quá béo, chỉ hơi mũm mĩm xíu, trông rất đáng yêu, các bạn trong lớp cũng quý cậu nhóc, thằng bé còn hay cười đùa với mọi người, thỉnh thoảng lại chạy tới chỗ cô, tròn mắt bảo: “Chị ơi, trông chị xinh quá.”
Ôn Giản: “Bây giờ nó thế nào rồi?”
Giang Thừa: “Không tốt lắm, mấy năm nay cô giáo bận bịu, không có thời gian chăm lo cho nó, người ngợm gầy hẳn đi, ngày nào cũng chơi game với xem livestream, chơi với mấy bọn lưu manh chẳng ra sao, còn dính ma túy, đang ở trại cai nghiện.”
Ôn Giản khựng tay lại, cô quay sang nhìn anh.
Giang Thừa vẫn bình tĩnh, anh thái ớt chuông, nói: “Lúc trước có bài báo, không biết em đã đọc chưa, chủ kênh livestream hút ma túy bị bắt, cô giáo bảo cậu nhóc hay xem mấy thứ này, bị bạn bè dụ, vừa là bạn vừa là anh họ ở dưới quê, hồi nhỏ Lưu Văn Tinh hay đi theo cậu bạn kia.”
Ôn Giản nhìn bồn rửa rau, khẽ nói: “Hôm trước em đọc rồi, nhưng không để ý lắm.”
Giang Thừa vẫn thái đồ ăn: “Thằng bé bị anh họ dụ, thấy gã chủ kênh kia hút nên cũng tò mò, không chống lại dụ hoặc được nên mới nếm thử, không biết hút ma túy nghiêm trọng thế nào.”
Ôn Giản thở dài: “Có nhiều thanh thiếu niên tầm tuổi này hút ma túy vì tò mò, hoặc là muốn chạy theo cái mới lạ, hoặc là tuổi nổi loạn nên mới mù quáng, cũng có người bị bọn buôn lậu ma túy lừa, vì tiền mà sẵn sàng bỏ cả tình người.”
Giang Thừa im lặng nhìn cô, anh cầm thớt và dao sang phía vòi nước.
Ôn Giản tránh sang một bên để anh rửa trước.
Giang Thừa rửa xong đống dao thớt, anh rửa qua chảo, đặt lên bếp rồi bật bếp lên. Anh bỏ thịt vào chảo, động tác thành thục lưu loát.
Ôn Giản nghĩ chắc không phải làm gì nữa, cô định ra ngoài phòng khách thì bị Giang Thừa túm lại.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Giang Thừa không nhìn cô, anh đảo thức ăn trong nồi, điềm nhiên sai bảo cô: “Xì dầu.”
“…” Ôn Giản nhìn chai xì dầu cách đấy một đoạn, tay cô ngắn còn lấy được, Giang Thừa làm như không biết, anh buông tay ra, giơ tay trước mặt cô, bảo cô lấy cho mình.
Thế là Ôn Giản bị bắt tới giúp anh từ đầu đến cuối, rồi hai người cùng ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Giang Thừa lạnh nhạt trầm tĩnh, anh không nói chuyện, ăn không nhanh cũng không chậm, động tác cực kì tao nhã.
Ôn Giản uống canh, hỏi: “Anh hay nấu cơm à?”
Giang Thừa nhìn cô: “Tùy.”
“Bình thường anh không hay nấu.”
Ôn Giản mím môi, dè dặt hỏi: “Thế nên… Hôm nay là vì em nên anh mới nấu à?”
Giang Thừa nhìn cô một cái: “Không phải.”
Anh gắp thịt vào bát cô, “Mau ăn đi.”
Ôn Giản lén nhìn anh, “Tối hôm đó… Không phải anh nói không muốn thích em nữa ư?”
Giang Thừa bình tĩnh nhìn cô: “Bây giờ anh có nói mình thích em đâu.”
“…” Cô cúi đầu, ăn miếng thịt anh vừa gắp cho mình.
Giang Thừa nhìn dáng vẻ thất vọng của cô, anh không ăn nữa, đặt đũa xuống.
Ôn Giản thấy anh nhìn mình, cô ngẩng đầu, hai má phồng lên, mãi mới nuốt xong miếng thịt.
“Sao thế?” Cô hoang mang hỏi anh, đôi mắt to tròn không biết anh có nói thật hay không.
Giang Thừa không đáp, anh giơ tay vén tóc ra sau vai cô, nhìn cô một lúc mới nói: “Không sao, tí nữa ăn xong nhớ rửa bát.”
Ôn Giản: “…”
Anh không ăn nữa, đứng dậy đi tới thư phòng.
Ôn Giản rửa bát xong mà vẫn chưa thấy Giang Thừa ra.
Cô đứng ngoài phòng khách, hắng giọng gọi: “Này… Em về đây.”
Giang Thừa đẩy cửa ra, anh đứng ở cửa, một tay cầm điện thoại, đang gọi cho ai đó.
“Rửa bát xong rồi à?” Anh hỏi.
Ôn Giản gật đầu, “Vâng.”
Giang Thừa đi tới cạnh cô: “Ô ở huyền quan ấy.”
Anh cất điện thoại vào túi, đưa ô cho cô, hỏi: “Tí nữa em ra ngoài à?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không đi nữa, dù gì cũng ăn xong rồi.”
Giang Thừa đưa cô xuống lầu.
Trời còn mưa to hơn vừa nãy, trời tối dần, cũng lạnh hơn.
Ôn Giản thay quần áo, cô tắm xong thì thấy Lưu Tiểu Vĩ nhắn tin tới: “Tối nay cô có đi massage không?”
Cô hẹn Lưu Tiểu Vĩ lúc 8 giờ.
Ôn Giản rep lại, thay quần áo xong rồi ra ngoài.
Giang Thừa đứng ngoài ban công, khoảng cách giữa hai tòa nhà không xa lắm, anh thấy bóng người bên nhà đối diện.
Giang Thừa thấy Ôn Giản ra ngoài, anh vào phòng thấy chìa khóa trên bàn, đi theo cô.
~
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.