Chương 57
Thanh Phong Ngữ
01/10/2023
Edit: Hạnh
—
Giang Thừa đưa cô về tới nhà, thấy cô vào nhà rồi mới về, anh về nhà, thu lại vẻ mặt lúc trước, cầm điện thoại gọi cho Chu Tịch Viễn bảo anh ta điều tra Tào Bảng.
Chiều hôm sau, Chu Tịch Viễn gửi kết quả vào mail Giang Thừa.
Theo kết quả điều tra, Tào Bảng kinh doanh tiệm ngâm chân tên Túc Uyển và một công ty thương mại tên là Kì Dịch Hải Cấu, nửa năm trước, Tào Bảng chuyển nhượng quán ngâm chân massage cho Hạ Chi Viễn, còn công ty thương mại vẫn đang kinh doanh, hơn nửa năm qua, công ty này chuyển hơn 20 vạn cho công ty khác tên là Gia Tư bằng nhiều phương thức khác nhau. Công ty Gia Tư này là công ty con trực thuộc công ty đầu tư trách nhiệm hữu hạn Gia Tư.
Gia Tư…
Giang Thừa nhìn hàng chữ Công ty đầu tư trách nhiệm hữu hạn Gia Tư trên màn hình, anh khựng lại, dựa lưng vào ghế, khẽ gõ vào tay vịn.
Anh nhớ trong bản báo cáo của bộ phận tài vụ có nhắc tới công ty này.
Nếu anh nhớ không nhầm, công ty này là của Trần Chí, mà sau lưng Trần Chí là Trần Lâm, là người mà Tào Bảng đi theo, có liên quan tới Lâm Cảnh Dư.
Anh nhìn điện thoại bên cạnh, cầm điện thoại lên, nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, nhắn tin cho Ôn Giản: “Tối nay em rảnh không, đi ăn với anh nhé?”
Lát sau Ôn Giản rep: “Em đang ở ngoài, không có thời gian về nhà.”
Giang Thừa nhắn: “Ừ.” Anh thoát khỏi khung chat.
Trong nhóm lớp có người nhắn tin tới, bạn đó gửi ảnh Trần Tâm Lan mặc quần áo bệnh nhân, bà đang nằm viện, có vài người bạn tới thăm.
Tuy Trần Tâm Lan đang cười nhưng dáng người tiều tụy đi hẳn, Lưu Văn Tinh nghiện ma túy ảnh hưởng rất nhiều tới bà
Giang Thừa nhìn bức ảnh, gọi cho Trần Tâm Lan, muốn tới viện thăm.
Bệnh viện cách nhà không xa, tới đó mất khoảng nửa tiếng, dù gì Tùng Thành cũng không to lắm.
Lúc tới nơi, ngoài cách bạn khác thì có Hà Thiệu, Lâm Bằng Bằng, La Văn Cảnh cũng ở đó, còn có Hứa Nhiễm nữa.
Lâm Bằng Bằng vẫn giống năm đó, nổi bật trong đám người, đi làm kiếm được nhiều tiền, ăn mặc trang điểm cũng tỉ mỉ tinh tế hơn, mỗi động tác cử chỉ đều toát lên khí chất người giàu có.
Hứa Nhiễm là người thay đổi nhiều nhất, không phải cô gái kì lạ gầy gò nhút nhát như xưa nữa, tóc đuôi ngựa thay đổi thành mái tóc ngang vai, da dẻ trắng nõn hơn nhiều, make up nhẹ nhàng, tự tin xinh đẹp, giỏi giang ưu tú.
Giang Thừa bước vào, liếc mắt qua cũng nhận ra Hứa Nhiễm, cô nàng mỉm cười: “Giang Thừa?”
Sau đó cô nàng nhìn đằng sau anh, không thấy Ôn Giản.
Ánh mắt Hứa Nhiễm ảm đạm đi, lắc đầu mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
Giang Thừa lịch sự đáp: “Đã lâu không gặp.”
Hứa Nhiễm: “Mấy năm nay không có tin tức của Lâm Giản Giản à?”
Giang Thừa nhìn cô nàng, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Trong lớp, ngoài Giang Thừa, chắc chỉ có Hứa Nhiễm vẫn nhớ tới Ôn Giản, vẫn luôn chờ tin của cô.
Hứa Nhiễm cảm thấy không có Ôn Giản sẽ không có mình hôm nay, Ôn Giản năm 16 tuổi giúp Hứa Nhiễm nhìn ra thế giới tràn đầy hy vọng, cỗ vũ Hứa Nhiễm, giúp đỡ cô nàng ôn thi đại học, thậm chí lúc Hứa Nhiễm túng thiếu, Ôn Giản còn đưa thẻ ngân hàng có 2 vạn cho Hứa Nhiễm, coi như là phí học đại học.
Năm ấy Hứa Nhiễm làm được bài, đỗ vào ngôi trường như ước mong, nhưng sáng hôm ấy, Ôn Giản lại mất tích.
Thi đại học xong, Hứa Nhiễm và Giang Thừa đi khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ tìm Ôn Giản, cũng từng đi tới quê Ôn Giản nhưng lại không thấy chút tin tức gì, ông bà nội Ôn Giản còn không muốn nhận cháu gái, không muốn nhắc tới Lâm Cảnh Dư.
Hứa Nhiễm không biết ba Ôn Giản là người thế nào, chỉ nhớ ở quê cô không ai muốn nói tới ông cả, dù có nói cũng chỉ bảo “Chết ở nơi khác rồi.” là hết chuyện.
Sau đó Hứa Nhiễm không đi tìm nữa, cũng chẳng có tin gì của Ôn Giản.
Lúc các bạn không biết quan hệ của Giang Thừa với Ôn Giản thì Hứa Nhiễm biết rõ, Giang Thừa thích Ôn Giản, chỗ nào có Giang Thừa thì sẽ có Ôn Giản, nếu không có nghĩa là vẫn chưa tìm được cô.
Lâm Bằng Bằng đứng gần đó nghe thấy Hứa Nhiễm nhắc tới Lâm Giản Giản, tò mò hỏi: “Có tin của Lâm Giản Giản à?”
“Không phải con bé mất rồi ư?”
Mọi người trong phòng nhìn Lâm Bằng Bằng, sắc mặt Hứa Nhiễm thay đổi, nhìn thẳng vào mắt cô nàng.
Lâm Bằng Bằng biết mình lỡ lời, ậm ừ bảo: “Tôi cũng không biết đúng không, lúc về quê nghe người khác bàn tán bảo ba con bé động vào người khác, hại hai mẹ con.”
Có người bảo: “Hình như ba cậu ấy là tội phạm truy nã đúng không?”
“Cậu ấy đáng thương quá, có ông bố như thế.”
“Chủ yếu là vì hai mẹ con cậu ấy không kiên cường, đáng lẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy chứ, cả đời không dính dáng tới nhau.”
…
Giang Thừa nhìn bọn họ, không nói gì cả.
Hứa Nhiễm không nhịn được, lạnh giọng bảo: “Nói cái gì đấy? Chuyện này cũng đổ lên đầu cậu ấy được à?”
Trần Tâm Lan thấy không khí kì lạ, cười chuyển để tài: “Sao hôm nay các em lại rảnh thế?”
Cả đám lại nhìn Trần Tâm Lan, mấy năm nay bọn họ hay liên lạc với cô giáo, có vài người biết Lưu Văn Tinh nghiện hút, cũng biết sơ sơ tại sao cô giáo lại nhập viện nhưng không nhắc tới trước mặt bà, bảo bà yên tâm đừng lo lắng nhiều.
Có bạn nói: “Thấy bảo hôm qua ở quán KTV có cảnh sát tới kiểm tra, phát hiện một đám người hút ma túy, chủ quán với bọn chúng cấu kết với nhau, còn có người canh cửa nữa, cảnh sát tới gần đến nơi thì mới thông báo, không biết bắt được bao nhiêu người nữa, nghe nói quán KTV đó bị niêm phong rồi.”
Trần Tâm Lan không biết chuyện, hỏi bạn đó: “Thật hay giả thế?”
“Thật mà cô, đăng lên báo luôn mà.” Hà Thiệu bảo: “Thấy bảo chủ quán cấu kết với Liêu Tiểu Vĩ, bắt được nhiều người lắm.”
Nghe tới đây, sắc mắt Trần Tâm Lan giận dữ.
“Ông trời cuối cùng cũng bắt được chúng nó rồi, không biết bao nhiêu người bị hại nữa.”
Bạn khác cũng hùa theo.
Giang Thừa thấy mọi người nói chuyện, nắm chặt điện thoại trong tay, khẽ vuốt ve, không nói gì.
Không phải vì ông trời bắt được, mà là Lâm Giản Giản không kiên cường trong miệng bọn họ suýt nữa dùng cả tính mạng đổi lấy.
Cửa phòng bao bị khóa trái, bên trong ồn ào hỗn độn, tiếng uy hiếp và chửi mắng đan xen, anh ngồi ở phòng bao cạnh đó nghe âm thanh ồn ã trong tai nghe, cả người căng thẳng, trái tim thắt lại, bây giờ cảm giác đó vẫn tồn tại trong anh.
Anh mở Wechat, anh không sửa biệt hiệu của cô, vẫn là 4 chữ Giản Giản đan đan.
Giang Thừa nhìn mấy chữ kia, gửi tin nhắn cho cô: “Bao giờ em về?”
Lúc ấy, Ôn Giản đang ăn cơm với Uông Tư Vũ và Lê Chỉ Tường.
Uông Tư Vũ đưa sao kê ngân hàng chuyển tiền của Tào Bảng tới Gia Tư cho Lê Chỉ Tường xem, người đứng sau Gia Tư là manh mối duy nhất trong 10 năm qua có liên quan tới Lâm Cảnh Dư.
~
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.