Chương 61
Thanh Phong Ngữ
01/10/2023
Edit: Hạnh
—
Ôn Giản nhìn Giang Thừa hồi lâu, muốn biết anh thực sự vẫn còn so đo với mình hay là nói đùa, lúc nào vẻ mặt anh cũng lạnh nhạt, tính cách cũng vậy, dù suy nghĩ hay quan tâm cái gì đều giấu trong chiếc mặt nạ trầm ổn không hợp tuổi, ngoài sự bình tĩnh trên nét mặt anh, cô không nhìn ra gì hết.
Lúc cô nhìn Giang Thừa, anh vừa uống xong cốc nước, ly giấy bị bóp bẹp dí, đôi tay mảnh khảnh giơ lên ném cốc giấy vào thùng rác, vừa đủ lực lại chuẩn xác.
Ôn Giản nhìn chiếc cốc giấy rồi lại nhìn anh.
Giang Thừa cởi áo vest chỉnh tề, từ từ cởi tay áo, anh cầm cổ áo khẽ đặt lên ghế bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn Ôn Giản: “Vẫn chưa nghĩ xong nên trả lời thế nào à?”
“…” Ôn Giản nghĩ nghĩ, “Em thấy cái này chắc là truyền cảm xúc, lúc ấy Hứa Nhiễm nhìn em, cậu ấy khóc làm em cũng bị cuốn theo.”
“Với cả…” Ôn Giản im lặng mấy giây rồi mới nói tiếp: “Thật ra lúc đó gặp lại anh trên tàu hỏa, em rất vui, em chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh, nhưng mà… Lúc đó anh quá bình tĩnh, ánh mắt không giống gặp lại người quen gì cả, em sợ em nhận nhầm, hoặc là anh không nhớ em, em sợ cuối cùng chỉ là công cốc mà thôi, lúc ấy em nghĩ, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp vậy chứ…”
Về sau, giọng cô nhỏ dần xen lẫn nghẹn ngào, lại cảm thấy thế này không hay lắm, gượng cười tránh ánh mắt Giang Thừa.
Giang Thừa không nói gì, dang tay nhẹ nhàng ôm cô.
“Không phải là trùng hợp mà là anh đi tìm em.” Anh khẽ nói: “Ở công ty, lúc đọc hồ sơ giới thiệu nhân viên mới thì thấy em, anh tới phòng tài vụ nhưng em đi rồi, anh gọi cho em, nghe thấy tiếng loa thông báo, đoán em đang ở nhà ga, muốn tra chuyến em đi cũng không khó.”
Ôn Giản kinh ngạc, muốn ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Thừa dựa đầu Ôn Giản vào lòng mình, không cho cô nhúc nhích.
Anh không hay nói mấy lời này với cô.
Ôn Giản cũng không giãy giụa nữa.
Một lúc sau, Giang Thừa buông cô ra, lúc ngẩng đầu trông xung quanh, anh thấy chiếc vali trong góc phòng ngủ, đèn trong phòng khách vừa vặn chiếu lên chiếc vali đó, trông rất nổi bật.
Anh khựng người lại.
Ôn Giản vô thức nhìn theo ánh mắt anh, nhớ hôm nọ anh cũng nhìn vali của cô một lúc lâu, sau đó còn hỏi có phải lúc cô tới Thái Lan cũng mang chiếc vali này không, rồi anh lại đổi đề tài, không nói chuyện này nữa.
“Vali…” Ôn Giản do dự nhìn anh, “Có vấn đề gì à?”
Giang Thừa nhìn cô: “Cái chỗ bị xé giấy trông khá đẹp đấy.”
Ôn Giản: “…”
Lúc cô đang ngẩn ngơ, Giang Thừa đi tới phòng ngủ, bật đèn lên, anh không bước vào, chỉ đứng ở cửa nhìn qua.
Ôn Giản xấu hổ, phòng ngủ là chỗ riêng tư, với cả cô không có thói quen tốt, từ bé tới lớn không thích dọn dẹp ngăn nắp. Lúc sáng ngủ dậy, cô chưa gấp chăn, áo ngủ thay ra cũng vứt lên giường, ghế bành ở bàn nhỏ đầu giường toàn đồ trang điểm, còn có cả áo bra lúc sáng cô thay chưa kịp vứt vào tủ, cảnh tượng này làm tai Ôn Giản đỏ bừng, mặt cô cũng nóng lên.
Giang Thừa thấy thế, che miệng ho một tiếng, không nhìn nữa.
Ôn Giản xấu hổ đi vào phòng, ôm áo trên ghế vào ngực, cúi đầu lấy bộ quần áo ngủ, kéo gối ôm to nửa người sang một bên, cầm góc chăn gấp lại, đá chiếc dép lê vào gầm giường, ôm đống đồ trong ngực nhét vào trong tủ quần áo, mặt cô càng ngày càng đỏ, nhìn Giang Thừa, lắp bắp giải thích: “Lúc chiều… lúc đó em vội quá… chưa kịp dọn.”
Đôi mắt anh mang theo ý cười: “Không sao, anh không chê em.”
Anh nhìn căn phòng, diện tích không lớn, hơn 10 mét vuông nhưng rất ấm áp, cửa kính gần ban công còn có cả mấy chậu cây.
Tuy đây cũng là nhà của Giang Thừa nhưng đây là lần đầu tiên anh tới xem.
Anh không nói gì càng làm Ôn Giản xấu hổ hơn, cô nhìn vali trong góc, hỏi: “Anh bảo giấy gì cơ?”
Giang Thừa đánh giá phòng ngủ xong, nhìn cô đáp: “Tờ giấy màu xanh hình chiếc ô.”
Ôn Giản: “…”
Đôi mắt cô xen lẫn phòng bị nhìn anh.
Giang Thừa bước vào phòng.
Trong phòng chỉ có một cái ghế, cô đẩy ghế sát vào bàn trang điểm, đứng ở đó.
Giang Thừa ngồi xuống giường, ngẩng đầu bảo: “Em đi Thái Lan không phải là đi du lịch đúng không?”
Anh nhìn chiếc vali: “Tờ giấy cũng không phải bị rơi mà là em xé xuống.”
Ôn Giản im lặng, tròn mắt nhìn anh, đôi mắt vẫn như hồi nhỏ, vừa đề phòng vừa tìm tòi nghiên cứu.
“Em cũng đang điều tra manh mối của Trần Chí đúng không?” Anh hỏi: “Vậy em cũng biết người dán giấy lên vali của em cũng là do người của Trần Chí làm à?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu, ánh mắt không thay đổi, cô không đáp.
Giang Thừa không nhìn nữa, anh im lặng rồi lại nhìn cô: “Ôn Giản, anh không phải là người xấu.”
Cô mím môi: “Em cũng thấy anh không giống người xấu.”
Giang Thừa khẽ cười, vẫn nhìn cô.
Anh như này làm cô hơi sợ, cô không biết gì về anh, đứng trước mặt Giang Thừa, cô sẽ lo sợ. Ôn Giản muốn đè nén tâm trạng không yên xuống, nói lái sang chuyện khác, “À… Anh có muốn uống nước không, em rót cho anh một cốc nhé.”
Cô xoay người định bước đi thì anh giữ chặt tay cô lại.
Cả người cô cứng đờ, đệm giường ‘bịch’ một tiếng, Giang Thừa đứng dậy, bóng anh bao trùm lên người cô, tim Ôn Giản đập loạn xạ.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, vòng sang một bên, ngực anh dán chặt vào lưng Ôn Giản, hai tay ôm qua hông Ôn Giản, cầm hai tay cô.
“Ôn Giản, em đừng sợ anh.” Anh từ từ nói, “Mặc kệ anh biết gì, đã làm chuyện gì, có một điều anh có thể cam đoan với em, anh mãi mãi đứng về phía em.”
Mắt Ôn Giản ngấn lệ.
Giang Thừa cúi đầu hôn Ôn Giản, bờ môi anh chạm vào môi cô, không vội vàng tiến thêm bước nữa, bình tĩnh nhìn đôi mắt ướt át của cô, một lúc lâu mới chậm rãi nghiền mút, bàn tay sờ thái dương của cô, Giang Thừa giữ chặt ót Ôn Giản, nụ hôn càng lúc càng mạnh mẽ. Anh khựng người lại, nảy ra ý xấu, bàn tay siết chặt, ôm eo Ôn Giản, ấn cô xuống giường, tay kia túm lấy tay cô, 10 ngón tay đan chặt vào nhau, nụ hôn càng sâu hơn, tới lúc hơi thở rối loạn mới dừng lại.
Ôn Giản thở hổn hển, hoảng loạn nhìn xanh, lồng ngực phập phồng, tim đập loạn xạ, tóc tai rối bời, gương mặt tuấn tú của Giang Thừa gần sát người cô, ánh mắt anh bình tĩnh thâm trầm, vẻ mặt còn xen lẫn cả mê tình hỗn loạn.
Giang Thừa chống tay bên sườn eo Ôn Giản, không tiến thêm bước nữa, chống người thở hổn hển nhìn cô.
Người anh chạm vào Ôn Giản, cô còn cảm nhận được người anh nóng bừng.
Anh mặc áo sơ mi màu đen, còn chưa tháo cà vạt, cà vạt rủ xuống trước ngực cô, hàng cúc nghiêm chỉnh kĩ càng, áo sơ mi có nếp nhăn, vạt áo được sơ vin vào quần tây, chiếc thắt lưng tối màu ôm gọn vòng hông.
Vòm ngực căng lên, Ôn Giản có thể thấy da thịt màu lúa mạch rắn chắc, hô hấp phập phồng, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hai chữ: y quan, cầm thú.
Quần áo anh không hỗn độn chút nào, vừa cấm dục lại gợi cảm, tương phản nhưng lại hài hòa.
Giang Thừa giơ tay chạm vào tóc cô rồi xuống trán, nhìn thẳng vào mắt Ôn Giản, từ từ bình tĩnh lại, anh không đứng dậy. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khung cảnh kiều diễm.
Giang Thừa cầm điện thoại, ấn nút nghe, “Mẹ.” Giọng nói khàn khàn mê mang.
Khâu Mộng Kỳ cau mày: “Con sao thế?”
~
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.