Chỉ Là Giết Thời Gian

Chương 27: Sát Thủ

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

12/06/2023

Điền Nhuệ Đống chạy nhanh như gió, ngược lại lúc đến gần xe ngựa lại thẹn thùng, đi chậm lại, chỉnh lại quần áo trên người, bước lên thở dài: "Quận chúa chuẩn bị hồi phủ sao?"

"Đúng vậy." Hoa Lưu Ly nhìn mấy công tử và đám sai vặt đang giương cung bạt kiếm trong góc kia, giả bộ như không biết bọn họ đang chuẩn bị đánh nhau, "Chư vị công tử ở chỗ này vui đùa?"

Điền Nhuệ Đống muốn gật đầu nói phải, nhưng nghĩ đến đường phố sát vách là ngõ hẻm hoa liễu nổi danh, nhanh chóng lắc đầu nói: "Tại hạ chỉ là vừa vặn đi ngang qua, đang chuẩn bị về nhà đọc sách."

Hắn nghe nói Hoa gia Tam công tử chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân, Phúc Thọ quận chúa khẳng định thích lang quân tuổi trẻ đọc sách.

"Thì ra là thế." Hoa Lưu Ly che miệng cười khẽ, "Đọc sách cũng phải để ý lao động và vui chơi kết hợp, Điền công tử nhất định không thể quá mức mệt nhọc."

Điền Nhuệ Đống choáng váng nghĩ, tiểu tiên nữ Hoa gia đây là quan tâm đến thân thể của hắn? Nghĩ đến lúc trước mình dọa tiểu tiên nữ đến bị bệnh, mà nàng vẫn còn quan tâm thân thể của mình, cô nương này thiện lương đến bực nào cơ chứ?

"Quận chúa nói đúng, quận chúa nói đúng." Lúc này cho dù Hoa Lưu Ly chỉ vào đại hán ven đường nói cô nương này dáng dấp thật tốt, Điền Nhuệ Đống cũng chỉ sẽ vỗ tay nói, ánh mắt quận chúa thật tốt.

Nhìn nụ cười chất phác ngây thơ trên mặt Điền Nhuệ Đống, nụ cười Hoa Lưu Ly càng thêm ôn hòa: "Hai ngày sau bệ hạ muốn tổ chức cung yến, Điền công tử có thể đi không?"

"Đi, đi chứ." Cô của hắn là Hiền phi, trong nhà lại là nhiều đời làm quan, loại cung yến này hắn vẫn là có mặt mũi đi tham gia náo nhiệt.

"Công tử có thể đi quá tốt rồi, ta cùng gia huynh quanh năm ở biên quan, cho nên cũng không quen biết chư vị công tử cô nương trong kinh. Gia huynh không giỏi uống rượu, cung yến trong cung nhờ công tử chăm sóc mấy phần." Hoa Lưu Ly quay đầu ho khan vài tiếng, mới tiếp tục nói, "Nếu quá làm phiền công tử..."

"Thế nào lại là làm phiền?" Điền Nhuệ Đống nói, "Hoa Tam công tử văn võ song toàn, tướng mạo đường đường, dù cho không có tại hạ, cũng có vô số công tử muốn kết bạn. Nếu quận chúa không chê, tại hạ sẽ cùng nhóm bạn bè sẽ chăm sóc thật tốt cho Hoa Tam công tử, không để người khác rót rượu hắn."

"Đa tạ." Hoa Lưu Ly nói lời cảm tạ với Điền Nhuệ Đống.

Chợt lúc này, có một công tử kinh ngạc kêu lên một tiếng. Hoa Lưu Ly ngẩng đầu nhìn lại, mấy gã sai vặt đang ba chân bốn cẳng ấn một gã sai vặt áo xám trên mặt đất.



"Chuyện gì xảy ra?" Điền Nhuệ Đống có chút xấu hổ, hắn vừa mới nói với quận chúa là chỉ đi ngang qua, quay đầu bọn họ liền đánh nhau, đây không phải nói cho hoa quận chúa biết là hắn đang nói dối sao?

"Công tử, gã sai vặt này mang theo hung khí trên người." gã sai vặt tùy thân của Điền Nhuệ Đống nghiến răng nghiến lợi nói, "Tiểu nhân nhìn thấy hắn ta từ nãy giờ vẫn luôn hướng về phía bên ngài, không nghĩ tới lại là có chủ ý này."

"Trần Úy, ngươi đây là ý gì?" Điền Nhuệ Đống kịp phản ứng, gã sai vặt này vậy mà muốn giết hắn?!

Luật lệ Đại Tấn sớm có quy định, dân chúng bình thường không thể tùy ý mang theo dụng cụ cắt gọt ra đường, các loại đao kiếm khí cụ đều phải đăng ký trong danh sách, không chính là đại tội "Tư tàng binh khí".

"Việc này, việc này..." Nghe được Điền Nhuệ Đống chất vấn, công tử trẻ tuổi tên là Trần Úy mờ mịt nhìn gã sai vặt bị đè xuống đất, mơ mơ hồ hồ nói không ra lời.

Gã sai vặt này hầu hạ bên cạnh hắn ta gần hai năm, chịu khó lại biết làm hắn ta vui, chưa bao giờ phạm sai lầm, làm sao lại làm ra chuyện phạm luật lệ giấu dao găm ở trên người này?

Hắn nhìn thấy dao găm từ trên ngươi gã sai vặt rơi ra ngoài, trước mắt bao người, ngay cả nói đây là Điền Nhuệ Đống vu oan hãm hại đều nói không ra miệng.

"Vương gia, hình như Điền công tử xảy ra tranh chấp với người khác, chúng ta có đến xem hay không?" một bên khác trên phố, thái giám xa xa thấy được Điền Nhuệ Đống bị đám người vây quanh.

Ngồi ở trong xe ngựa, Anh Vương nghe được có náo nhiệt, vội vàng buông xuốngrèm cửa số đã được nhấc lên trước đó: "Không xem, tranh thủ thời gian hồi phủ."

Nếu như hắn lại xen vào việc của người khác, hắn chính là heo.

"Trước tiên giam người lại đã." Điền Nhuệ Đống nói một tiếng với Hoa Lưu Ly, rồi đi đến trước mặt Trần Úy, "Trần úy, mặc dù ngày thường chúng ta ngứa mắt nhau, nhưng còn chưa tới tình trạng động dao đi, ngươi đây..."

Hắn duỗi chân muốn một cước đá bay dao găm trên mặt đất, đáng tiếc lại trợt chân một cái, không có đá trúng dao găm, mà thiếu chút té trên mặt đất một cái.

Có chút lúng túng đứng vững thân thể, Điền Nhuệ Đống làm bộ không nhìn thấy dao găm trên đất: "Việc này nếu như ngươi không nói rõ ràng, chúng ta chỉ có thể báo quan."



Đám tiểu bối tranh cãi ầm ĩ, thì gọi là con nít đùa giỡn với nhau. Nếu như ầm ĩ đến tình trạng báo quan, sẽ trở thành mâu thuẫn gia tộc.

Trần Úy cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, mặc dù hắn không thể hiểu được hành vi giống chó vô lý của Điền Nhuệ Đống, nhưng vẫn nhịn xuống tính tình: "Việc này không quan hệ với ta, ta cũng không biết hắn mang lợi khí trên người."

"Gã sai vặt này ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, trung thành với ngươi nhất, ngươi nói ngươi không biết, là định lừa ai đó hả?" tên hoàn khố có mối quan hệ thân thiết với Điền Nhuệ Đống trào phúng, "Ai biết trong lòng ngươi có ý đồ gì."

Điền Nhuệ Đống nhướng mày, gần đây Anh Vương được bệ hạ ban thưởng không ít, Ninh Vương cái gì cũng không có, cho nên Trần gia nhìn đỏ mắt, Trần Úy liền chạy đến đâm hắn cho hả giận đúng không?

"Nếu như ta thật sự muốn báo thù hắn, ta cũng sẽ tìm một nơi nào đó ít người qua lại rồi trùm bao tải đánh cho hắn một trận, hắn có đáng để ta bảo gã sai vặt đâm chết hắn trước mặt mọi người không hả?" Trần Úy phản bác, "Cũng không phải đầu óc ta có vấn đề."

Đều là hoàn khố kinh thành có thân phận có địa vị, hắn không thích chơi với đám người Điền Nhuệ Đống này nguyên nhân căn bản chính là bọn họ quá ngu, ngu đến mức hắn sợ mình đứng chung một chỗ với bọn họ, người khác sẽ cho là hắn cũng ngu y chang bọn họ.

Nói xong, hắn xoay người đưa tay đi nhặt dao găm trên đất, muốn từ bên trên dao găm tìm ra một chút manh mối.

"Chờ một chút."

Gió nhẹ phất qua, mang đến mùi thơm thoang thoảng. Trần Úy ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo choàng chồn bạc chầm chậm đi đến, động tác xoay người của hắn dừng lại.

"Trần công tử, cẩn thận trên dao găm có độc." Hoa Lưu Ly đứng ở một nơi xa xa cách Trần Úy năm bước, quay đầu nhìn về phía Hoa Tường Không cùng đi đến với nàng, "Tam ca."

Hoa Trường Không ngồi xổm trên mặt đất nhìn dao găm mấy lần, đứng lên nói: "Báo quan đi, phía trên cây chủy thủ này có kịch độc kiến huyết phong hầu." Hắn quay đầu nhìn về phía Điền Nhuệ Đống, tính ra tiểu tử này mạng lớn, loại độc này có đôi khi sẽ bôi trên đầu mũi tên dùng để bắn giết tướng lĩnh địch quân, bởi vì quá trình chế tác vô cùng phiền phức, thế gian đã không có mấy người có thể chế tác loại độc này, cho nên một giọt thuốc đáng giá ngàn vàng.

Nếu như Điền Nhuệ Đống chết trên cây chủy thủ này, cũng coi như là chết đắt như vàng.

"Báo quan, lập tức báo quan." Trần Úy sắc mặt trầm xuống, quay đầu nói với gã sai vặt khác sau lưng, "Lập tức hồi phủ điều tra, người nào có giao hảo với tên tiểu tử này, ngày thường y thích đi chỗ nào, còn có gặp mặt người nào bên ngoài phủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Là Giết Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook