Chỉ Là Hoàng Hậu

Chương 1

Vũ Hồng

26/03/2014

Tên cô là Từ Đạt.

Chỉ là Từ Đạt mà thôi.

Thiên hạ sinh bốn nước, Tây Huyền cùng Đại Ngụy, Bắc Đường, Nam Lâm đất đai liền mạch, phong tục cởi mở, vẫn hay kiêu ngạo về tài năng của mình. Phàm những con cháu có tài cán của các bậc quan lớn hay quý tộc đều thích thêm hai chữ Tây Huyền vào trước tên để tự xưng, theo thời gian, dần trở thành một loại thông lệ đáng tự hào của Tây Huyền.

Chẳng hạn, Tây Huyền Từ Trực. Chẳng hạn, Tây Huyền Từ Hồi.

Một khi không phải là kẻ tài năng xuất chúng, tuyệt đối không thể thêm hai chữ Tây Huyền vào được.

Ví dụ như, Từ Đạt.

Từ Đạt sinh ra trong danh môn thế gia, bảy đời tổ tiên người nào người nấy đều oanh oanh liệt liệt, không phải là trụ cột triều đình tận tụy cống hiến đến tận khi nhắm mắt thì cũng là mãnh tướng đầy nhiệt huyết đi đầu nơi biên cương.

Tiên đế từng tình cờ nhắc đến ──

Một người con gái Từ gia, nhập vào hậu cung gần gũi Hoàng đế, là nỗi căm giận của Tây Huyền.

Từ đó về sau con gái Từ gia không phong phi, không phân biệt nam nữ, không có gì bất ngờ xảy ra, tính mạng, sinh tử đều tận hiến vì Tây Huyền.

Mãi đến đời Từ Đạt.

Năm ấy cô mới năm tuổi, các thần sư xem bói xem tướng từ khắp nơi tề tụ về kinh đô. Tây Huyền rất coi trọng thần sư, hết lòng tin tưởng rằng đời người nên có những thời khắc huy hoàng xán lạn, bắt đầu từ lúc sinh mệnh khởi chạy đã ghi hồn khắc cốt.

Từ Trường Phong cũng giống những người Tây Huyền khác, nhân dịp hôm đó vừa vặn là sinh nhật trưởng nữ Từ Trực, trịnh trọng mời thần sư đến xem mệnh cho thế hệ mới của Từ gia.

Các vị thần sư được mời sau khi tính ra hậu vận của Từ Trực, lấy bút mực ra, lưu loát như mây bay nước chảy viết kín một cuộn giấy. Từ Trường Phong lật từng tờ, liếc mắt qua Từ Trực, khẽ mỉm cười.

“Vậy là tiền đồ của Đại tiểu thư lớn lao đến mức khó đo được đó.” Trong tân khách có người cười nói.

“Có thể dâng hiến tài năng cho Tây Huyền, là phúc khí của Từ Trực.”

Tiếp theo, chư vị thần sư sau khi tính mệnh của bé gái Từ Hồi, Từ Trường Phong nhận lấy tờ giấy cũng chi chít chữ kia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn về phía tiểu Từ Hồi.

“Tương lai của Tam tiểu thư…”

“Ha ha, không nói được không nói được.” Tuy bảo vậy, nhưng Từ Trường Phong từng khóe mắt đuôi mày đều cực kỳ hài lòng.

Khi ông nhận lấy tờ giấy ghi hậu vận của thứ nữ Từ Đạt, bỗng thấy có chút kỳ lạ, thần sư bây giờ viết rất nhanh thì phải…

Trên tờ giấy mỏng manh, chỉ có hai hàng chữ.

Dứt khoát mở ra, nhìn thật kỹ hai hàng đó.

Ngay lập tức, ông biến sắc, liên tục đọc suốt chín tờ giấy của chín vị thần sư, thấy không sai biệt gì lắm. Ông theo bản năng liếc nhìn cô bé năm tuổi Từ Đạt.

Từ Đạt chột dạ, cũng theo bản năng lảng tránh ánh mắt sắc bén của phụ thân, rất muốn lùi lại nấp sau Từ Trực và Từ Hồi, miễn sao người khác đừng để ý là được.

Trong tân khách có kẻ biết có chuyện không vừa lòng, liền đứng ra hòa giải:

“Thần sư Tây Huyền từ trước đến nay không bao giờ nói dối, nhưng những vị ở đây chưa phải là xuất sắc. Từ đại nhân, nếu bàn về thần sư giỏi nhất Tây Huyền thì không ai ngoài Viên Đồ đại sư, nghe nói bây giờ ông ấy cũng đang ở kinh đô, hay là…”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo quả là ở ngoài cửa chờ. Từ Trường Phong đã sớm đưa thiếp mời bị thần sư đầu bạc này ghé phủ một lần, thấy ông ta khoan thai đến chậm, không giận mà mừng, năm đó chính vị đại sư Viên Đồ này đã đoán mệnh ông không sai một ly, vậy thì tính hậu vận cho ba đứa con gái này dù ít dù nhiều cũng phải chính xác.

“Ta đã xem mệnh cho ba vị tiểu thư trước cả rồi, bây giờ là đặc biệt đến để nhìn diện mạo thôi.” Vị đại sư đó cười bảo, đi đến trước mặt trưởng nữ, giọng nói mang vẻ khen ngợi: “Đại tiểu thư tài ngang nam nhi đương thời, tính tình quả quyết, nếu đi theo văn lộ, tương lai nhất định sẽ được Hoàng Thượng trọng dụng.”

“Đúng vậy. Tiểu nữ vốn không thích võ, lúc hai muội muội còn đang ê a đọc thơ, nó đã có thể viết được văn chương.” Từ Trường Phong lại nghe đại sư trầm trồ về tài năng trưởng nữ, tiền đồ tương lai rạng rỡ xán lạn lưu danh sử sách vân vân vũ vũ.

Viên Đồ đại sư lại quay sang cô bé Từ Hồi.

Nhìn từ trên xuống dưới vài lượt, ông thở dài: “Âm phủ (Âm gian – 阴间) tướng quân, ngoài cô bé này ra không còn ai khác.”

Lời này vừa dứt, mọi người ồ lên.

Từ Trường Phong không giấu được sắc mặt vui mừng. Lúc trước chư vị thần sư viết đều hết sức hàm súc, duy chỉ có Viên Đồ một lời nói thẳng sự thật, khiến ông thực rất có mặt mũi. Vị Âm phủ tướng quân đời trước của Tây Huyền cũng đã là năm mươi năm trước, tuổi hai mươi lăm đã mất, tuy số mệnh Âm gian tướng quân vốn là thế, nhưng có thể có được một vị Âm phủ tướng quân nữ thì chắc chắn là vinh quang vô hạn của Từ gia.

Từ Trường Phong vui vẻ nhìn đứa con gái nhỏ Từ Hồi, quay sang Từ Đạt. “Đạt nhi, lại đây.”

Từ Đạt trong lòng vô cùng không muốn, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng bước tới.

“Viên Đồ đại sư, đây là thứ nữ Từ Đạt…”

Viên Đồ nhìn Từ Đạt, mặt lộ vẻ kỳ dị.

Từ Trường Phong thản nhiên liếc qua Từ Đạt, nói: “Đại sư xin cứ nói thẳng, không sao.”

“Đại nhân… Hay nói thầm đi?”

Từ Trường Phong lập tức khẽ biến sắc, nhìn thấy trong tân khách người người tò mò không thôi, lại cố cười nói:

“Không sao không sao, đại sư cứ việc nói đi.”

“Chỉ có bốn chữ.”

“Bốn chữ?” Từ Trường Phong lấy làm lạ hỏi. So với hai hàng hình như càng ít?

“Một đời Nhị tiểu thư, bình thuận, ôn lương.”

Gió xuân khẽ lướt, nhẹ nhàng thổi cát bay xa.

Thanh niên mặc cẩm y đưa tay áo rộng thênh lên che gió, vén tấm màn hồng, đi vào gian lều màu đỏ cười nói:

“Dung Trị huynh, có cho tiểu đệ mượn cái gì xem đấu vật được không, chỗ này đúng hướng gió, mũi phủ đầy bụi bây giờ đấy.”

Thanh niên bị gọi là Lý Dung Trị, ung dung tao nhã cười nói:

“Đồng dao Tây Huyền thường bảo vui tiết xuân khiến người ta hóa con nít, quả nhiên không sai. Lâm Tú, còn không mau chuyển ghế dựa cho Bắc Đường Vương gia.”

Gian lều này là sở hữu của Đại Ngụy chất tử [1] Lý Dung Trị, còn kẻ tới chơi không ai khác là Bắc Đường chất tử Ôn Vu Ý.

Tuy rằng thiên hạ chia thành bốn quốc gia lớn, nhưng những nước nhỏ ở biên cương vẫn muốn tồn tại. Từ trăm năm trước bốn nước đã có chủ trương trao đổi chất tử mong hòa bình, nay kinh đô Tây Huyền không thiếu chất tử từ các nước khác tới. Đương nhiên, chất tử của các nước nhỏ thì đãi ngộ không thể bằng với chất tử của tứ quốc, mà Đại Ngụy cùng Bắc Đường thì đúng là hai trong số đó.

Ở Tây Huyền, hoàng tộc, dân chúng đều rất thích đấu vật, mỗi lần đến dịp đấu là cả kinh thành đổ xô ra đường, mấy hôm nay ngong ngóng đến trận chung kết, khu lều bên trong đã bị hoàng tộc chiếm sạch, khu đất bên ngoài dành cho dân chúng. Người hầu Lâm Tú vội vàng đưa ghế dựa, bỏ đệm gấm, châm thêm trà, không dám chậm trễ.

Ôn Vu Ý khẽ cười, vén áo ngồi xuống, lười biếng nói:

“Tháng trước trong phủ Dung Trị huynh có trộm, nghe nói tên trộm đó ngộ sát một người hầu trong phủ, cuối cùng trốn không thoát liền cắn lưỡi tự sát, đúng không?”

“Chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt cậu.” Lý Dung Trị thân thiết mỉm cười, quay sang bảo Lâm Tú: “Gió lặng rồi, kéo màn ra đi.”

Bức màn đỏ chắn gió được kéo ra, từ góc độ này nhìn ra ngoài, đúng là chỗ tốt nhất để quan sát.

“Hai thằng đàn ông khỏa thân kéo lên đẩy xuống, đẹp đẽ gì mà xem?” Ôn Vu Ý nói, nhưng vẫn hăng hái chăm chú nhìn, còn thòng thêm một câu: “Nếu con gái Tây Huyền cũng khỏa thân đấu vật, vậy mới là đáng ngó. Bổn vương chắc chắn sẽ chú tâm thưởng thức, đảm bảo không bỏ qua.”

Lý Dung Trị chỉ mỉm cười. Hai người giữa sân đang đấu sức, bỗng một tráng hán bắt được điểm sơ sẩy của đối phương, mượn lực nâng thân hình khổng lồ kia vứt ra ngoài, hét lớn: “Tiếp!”

Bỗng chốc, chỉ thấy giữa sân cát vàng cuồn cuộn, trống vang từng hồi giục giã, dân chúng phấn khích ồn ào.

Lý Dung Trị tuy ngồi xem, nhưng cảnh bạo lực như vậy không hợp với tính tình của hắn, chẳng mấy chốc đã thấy hắn không thèm chú ý nữa, có khi còn lướt mắt nhìn chỗ khác.

Người hầu trong lều liếc nhìn nhau, âm thầm cảm thán chủ tử nhà mình quả là người tốt, thiện lương hiền từ hết sức nói.

Bắc Đường Ôn Vu Ý trào phúng cười, hết nhìn đông lại ngó tây. Bên cạnh giá để trường đao có bóng người quen mắt. Đôi mắt đẹp của hắn lập tức sáng ngời, cười nói: “Dung Trị huynh, huynh xem, ai vậy kìa?”

Lý Dung Trị nhìn lại. Dáng người kia nhìn quả rất quen, hai năm nay có thay đổi, giao tình cũng rất tốt, thấy nàng liền khiến người ta vui vẻ. Hắn cười nói: “Hóa ra là Từ nhị cô nương.”

“Đúng vậy, khó lắm mới thấy Từ Đạt xuất hiện ở trường đấu vật đó nha. Khoảng cách xa như vậy, huynh đoán xem làm sao tôi nhận ra được đó? Các cô gái Tây Huyền thích mặc Khúc cư thẩm y [2], tuy nửa phân cũng không chịu lộ ra ngoài, nhưng vòng ngực vòng eo đều trông cực đẹp, trên xiêm áo của nàng không có một hoa văn phượng hoàng nào, đây mới là mấu chốt để bổn vương nhận ra.” Ôn Vu Ý lấy con mắt của một kẻ thưởng thức mỹ nhân ngó chăm chăm Từ Đạt. Vòng eo kia, dáng người trong xiêm y đang đứng kia đều mỹ lệ như thế, tại sao lại không bị tên đàn ông nào phát hiện ra?

Ôn Vu Ý lại nói: “Ai cũng bảo các mỹ nhân trong phủ bổn vương đều xinh đẹp kiều diễm nhất nhì Tây Huyền, tuy vậy bổn vương lại thấy, mỹ nhân tuy là mỹ nhân, mặc xiêm y Tây Huyền thì đẹp thật, nhưng sau khi cởi sạch ra lại mất đi vài phần nhan sắc. Còn Từ Đạt này, theo kinh nghiệm đã trải qua vô số phụ nữ của bổn vương, sau khi cởi xiêm y, thân thể chắc chắn vẫn yểu điệu mềm mại…”

Lý Dung Trị thản nhiên liếc hắn một cái.

Ôn Vu Ý khẽ sựng lại, gấp cán quạt gõ vào miệng. “Bổn vương lỡ lời.” Giọng điệu hết sức chân thành, làm cho người ta tin thật là hắn chỉ vô ý nói vậy thôi.

Lý Dung Trị cười nói: “Nhị cô nương là một cô nương tốt, Vương gia sau này nói chuyện phải cẩn thận.” Hắn quay đầu nhìn qua bọn người hầu, nhẹ nhàng bảo: “Hôm nay không nghe thấy điều gì cả, biết chưa?”

Tất cả người hầu đều dạ.

“Ai!” Ôn Vu Ý thở dài: “Dù có nói gì thì vận mệnh cũng là vậy thôi, phải không? Dung Trị huynh, huynh đến vào năm Đức Tấn thứ hai mươi ba, sau ta tận hai năm, bỏ lỡ mất màn kịch vui lúc đó. Năm ấy Từ gia đưa thiếp mời đến tận tay ta, ta thích náo nhiệt phải đi, tiện thể xem xem Từ gia Tây Huyền rốt cuộc sẽ ăn nói thế nào? Lúc lão Viên Đồ đó bảo Từ Đạt cả đời bình thuận ôn lương, ta nhìn mặt Từ Trường Phong xem thử thì, chậc chậc, xanh như tàu lá chuối, còn đáng tiếc tiểu Từ Đạt lúc ấy một câu cũng không dám phát ra khỏi miệng.” Mới nháy mắt đó mà nay đã trở thành mỹ nhân tuyệt sắc nha! Ôn Vu Ý cười đến híp cả mắt, chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp đang xem đấu vật kia.



Lý Dung Trị từ chối cho ý kiến, cùng hắn nhìn về phía Từ Đạt.

Ôn Vu Ý múc một muỗng canh sò trong chiếc bát trên bàn đưa vào miệng. Chép miệng một cái, hắn cười nói:

“Bình thuận, ôn lương mặc kệ ở Đại Ngụy hay là Bắc Đường, đối với các cô gái mà nói đều là chuyện tốt, nhưng khổ nỗi là nàng xuất thân Tây Huyền. Người Tây Huyền hết lòng tin vào phượng hoàng tắm lửa, con cháu các đời Từ gia có ai không phải người tài ba? Mấy cái tên thần sư đó nói chuyện cũng không ngó chỗ mà nói, giống như không hủy cả đời một cô gái thì không chịu được vậy. Nàng bị phán một đời tầm thường, tính tình do dự thiếu quyết đoán, không phải loại người tự tin hùng dũng, ngay cả cọng lông phượng hoàng cũng không thể chạm tới, thực là vô cùng đáng thương.”

Ly Dung Trị chân mày khẽ nhíu, nhưng vẫn không hề tiếp lời.

Đột nhiên, Từ Đạt gặp phải ánh mắt Ôn Vu Ý, hắn cười vui vẻ, vẫy vẫy tay với cô, ý muốn cô lại đây cùng hàn huyên vài câu. Cũng không biết từ đâu thói quen này từ đâu mà có, hai năm nay mỗi khi nhìn thấy Từ Đạt là phải trò chuyện cùng cô mới thấy dễ chịu.

Hắn liếc qua Lý Dung Trị. Lý Dung Trị cũng không phản đối hắn mời Từ Đạt đến. Đúng rồi, phàm là người thông minh đều nên giữ một mối giao tình tốt với Từ Đạt mà.

Từ Đạt nhậm chức Phượng Vũ Lệnh, bổng lộc ngàn thạch [3], tuy rằng chức danh rất êm tai, nhưng thật ra hoàng đế Tây Huyền lại vì chuyện đó mà vô cùng phiền não. Kinh đô vốn là đại bản doanh của hoàng tộc, bổ nhiệm chức quan nào cũng phải ngó trước nhìn sau kẻo không hiếm người khó chịu, vậy mà hết lần này đến lần khác đều là người Từ gia… Vì thế không còn cách nào khác đành phân cho một vị trí nhỏ bé, quân Phượng Vũ chuyên lo việc lặt vặt trong phủ các chất tử ở kinh đô, chẳng hạn tháng trước một tên trộm không được thông minh cho lắm bò vào phủ chất tử Đại Ngụy, vừa vặn gặp Phượng Vũ Lệnh Từ Đạt đang ăn cơm trong đó, kịp thời bảo vệ Lý Dung Trị, tên đó mới giết nhầm người hầu Đại Ngụy rồi tự sát.

Lại như tháng trước, chất tử Bắc Đường Ôn Vu Ý từ vườn hoa một nhà giàu trong kinh thành trèo tường chạy ra, quần áo xốc xếch xộc xệch, cả người sực nức mùi son phấn, mà ngay đằng sau vườn hoa lại là phòng cô sủng thiếp của tên nhà giàu đó. Lúc đó Từ Đạt đang đứng dưới tán cây trú mưa, cú nhảy vượt rào đó suýt chút nữa đè chết cô.

Thế là hai người nhìn nhau trong câm nín, cuối cùng người phụ trách “Gia vụ tiểu sự nhân thân tiểu an toàn” Phượng Vũ Lệnh Từ Đạt kiên trì thuyết phục, tài khoản Ôn Vu Ý bỗng chốc bay vèo hai ngàn lượng, còn cô sủng thiếp của tên nhà giàu đó vô cùng hạnh phúc bước vào phủ của chất tử Bắc Đường, trở thành phu nhân thứ mười tám.

Trong mắt mọi người, Phượng Vũ Lệnh chuyên lo mấy việc lông gà vỏ tỏi kiểu như thế, còn ngày thường về đế đô quản việc trị an dưới quyền Chấp kim ngô [4] Tần Đại Vĩnh, nếu kinh thành có sự kiện lớn về trị an, chỉ cần quan Phượng Vũ không bận bịu nhất định sẽ giúp một tay.

“Huynh có để ý thấy, từ khi Từ Đạt nhậm chức Phượng Vũ Lệnh, các chất tử ít có người gặp chuyện không may?” Ôn Vu Ý giống như lầm bầm lầu bầu, cố ý hạ giọng không để người hầu nghe thấy.

Động tác uống trà của Lý Dung Trị bỗng hơi khựng lại.

“Rất nhiều việc lại thần kỳ như vậy đó, một người cả đời an yên nhàn thản, nhưng cũng có thể làm cho người bên cạnh nhàn thản an yên, Dung Trị huynh, huynh có thấy thực không hiểu nổi?” Ôn Vu Ý cười, lại cảm khái: “Ai, mỹ nhân ơi mỹ nhân à, tại sao nàng lại gọi là Từ Đạt vậy hả?”

Từ Đạt đang cúi người bước vào lều nghe vậy, cười đáp: “Mẫu thân đặt tên như vậy, Từ Đạt không thể sửa được.”

“Nếu nàng không phải là Từ Đạt, ta đã rước nàng về nhà từ lâu rồi, a hay là nàng biến dạng đi một chút, ta cũng sẽ bớt ham muốn đi đó.” Lời nói rất có vẻ tiếc nuối.

Da mặt Từ Đạt căng ra. Mỗi lần vị chất tử Bắc Đường Vương gia nhìn thấy cô là lại nói những câu đầy mờ ám như vậy, cô cũng chỉ có thể mắt điếc tai ngơ.

“Nhị cô nương vất vả rồi.”

Từ Đạt quay đầu thấy Lý Dung Trị ấm áp ân cần thăm hỏi, trong lòng bỗng chốc vui vẻ hẳn lên. Cô cười nheo mắt: “Không vất vả không vất vả, đây đều là bổn phận của ty chức mà!”

Ôn Vu Ý ngồi nhìn, tựa tiếu phi tiếu. “Tần Đại Vĩnh đâu? Trận đấu vật này hình như là hoàng thất Tây Huyền làm chủ, hắn không đến mà được sao?”

“Tẩu tử sau khi sinh bị phong hàn, bệnh cũ tái phát, thủ lĩnh đã vào cung xin phép ở nhà với chị ấy hai ngày.”

Ôn Vu Ý nhướng hàng mi đen như mực, chăm chú nhìn khuôn mặt đầy nét cười của cô. “Sinh trai hay gái?”

Từ Đạt kinh ngạc liếc hắn một cái, đáp: “Trai.”

“Cô đã đi thăm chưa?”

“…Vẫn chưa.”

“Từ Đạt, nghe nói Tần phu nhân không thích cô, đúng không?”

Từ Đạt ngẩn ra, lập tức tươi cười rạng rỡ nói: “Trên đời này làm gì có ai được tất cả mọi người đều thích?”

Lý Dung Trị không phản ứng gì, quay đầu nhẹ nhàng nói với người hầu: “Các ngươi đi xuống chuẩn bị kiệu trước đi. Lát nữa khi tàn trận, người ta chắc chắn sẽ chen lấn nghẹt đường, không bằng cứ đi trước thì hơn.”

Từ Đạt lập tức hai mắt sáng rực rỡ, cảm động nhìn Lý Dung Trị đắm đuối. Nếu cô có một cái đuôi, chắc giờ phút này đã vẫy vẫy lấy lòng.

Đợi cho người hầu ra ngoài hết, Ôn Vu Ý mới tỏ vẻ không bằng lòng: “Dung Trị huynh chẳng tốt gì hết, ta chẳng qua chỉ muốn nói rằng Tần phu nhân dung mạo thanh tú vẫn đố kỵ với vẻ đẹp của Từ Đạt thôi, hai người lại nghĩ đến đâu vậy?”

Lý Dung Trị cong cong khóe mắt, cười nói:

“Người nói vô tâm, kẻ nghe cố ý. Lỡ như truyền ra tin đồn nhị cô nương thích Chấp kim ngô, chẳng phải làm hỏng cả danh tiết của nàng hay sao?”

Từ Đạt mở miệng muốn nói, Ôn Vu Ý lại lười biếng đáp:

“Chỉ bằng hắn? Luận tướng mạo, luận gia thế, luận học thức, hắn vạn vạn lần không bì kịp bổn vương. Ngay cả Dung Trị huynh……” Hắn thản nhiên đánh giá Lý Dung Trị, cười nói: “Ngoại trừ tấm thân trong sạch thì cũng không có điểm nào tốt hơn ta đâu!”

Từ Đạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Trước kia cô không biết tâm tư các chất tử như thế nào, nhưng hai năm sau khi nhậm chức, tiếp xúc nhiều ở phủ các chất tử, phát hiện ra tài năng diễn kịch của các Vương gia chất tử vô cùng tốt, dù trong tim tiềm tàng địch ý, ngoài mặt vẫn có thể hệt như huynh đệ.

Đương nhiên, chất tử Đại Ngụy, Vương gia Lý Dung Trị là ngoại lệ. Hắn là chất tử mà cô thấy tính tình thân thiết dễ chịu nhất… Không, phải nói hắn phẩm tính ôn nhuận như ngọc, thanh khiết cao thượng, đẹp tựa như hoa lan, không có chút sắc nhọn, chỉ có gió xuân dịu dàng thổi tới, khiến người an tâm không cần phòng bị, là người được lòng cô nhiều nhất.

Nếu cưới, phải cưới Lý Dung Trị.

Đây là tiếng lòng của cô, mỗi khi vừa thấy hắn, cô sẽ theo bản năng chỉnh sửa y phục một lượt, lấy diện mạo xinh đẹp nhất đến gặp hắn.

Nghĩ đến đó, cô khẽ kéo ống tay áo, xác định sắc áo hôm nay mặc nhìn không đen da. Màu da của cô so với các cô gái Tây Huyền có sạm hơn một chút, nếu màu sắc quần áo không hợp, rất dễ trở thành cái cây bị sét đánh cháy thui.

Chợt cô đưa mắt nhìn lướt qua bàn, sửng sốt.

“Ối ối, ai sáng mắt lên vậy kìa?” Ôn Vu Ý cười nói.

Lý Dung Trị cũng cười, nét cười thanh nhã nhàn nhạt, dịu dàng tựa ánh trăng, hắn đưa bát canh sò qua bên kia bàn. “Sáng nay thương nhân Đại Ngụy đưa đến chỗ ta, mỗi gian lều đều có một phần, đã nguội rồi, nhưng nếu nhị cô nương không chê thì xin mời dùng thử.”

Cô nuốt nuốt nước miếng, lẩm bẩm:

“Hèn gì tôi cứ ngửi thấy mùi hải sản… Hóa ra là vị Vương gia nào cũng có…” Tây Huyền không giáp biển, hải sản không nhiều, cho dù có, hương vị cũng còn lâu mới bì kịp hải sản Đại Ngụy.

Đại Ngụy kề biển, hải sản các loại nhiều đến nỗi ăn cả ngày cũng không hết – cô nghe thương lữ nói như vậy. Cô cũng đã được Lý Dung Trị nhiệt tình mời đến phủ để ăn hải sản mấy lần. Các thức đó đều là thương nhân Đại Ngụy mang đến, quả thật có nhiều loại cô chưa từng thấy qua, hương vị ngon hơn nhiều so với Tây Huyền, nhưng Lý Dung Trị nói, vẫn chưa bằng được các thứ tươi sống ở Đại Ngụy.

Thực làm cô nhung nhớ nha… Mỗi khi thèm ăn lại nhìn về phía Đại Ngụy mà tưởng tượng.

Ôn Vu Ý nhìn cô đang ráng hết sức che giấu sự háu ăn của mình, ha ha cười:

“Ăn đi ăn đi, nhìn cô như thế này bổn vương không dám giật của cô đâu.” Hắn vừa nhìn qua Lý Dung Trị, vừa cười: “Hèn gì mấy lần ta mời tới phủ ăn dạ tiệc, Từ Đạt cô đều lấy cái gì mà không xứng, không đáng ra để từ chối, mà lại đi nhận lời Dung Trị huynh… Dung Trị huynh, thủ đoạn của huynh cũng thật là cao đó.”

Lý Dung Trị chỉ cười không nói.

Da mặt Từ Đạt nhẹ hồng lên. Cô mỉm cười than thở: “Cũng không thể nói như vậy. Yến hội của Vương gia nếu mời nhiều người đi, Từ Đạt đi, chỉ sợ người khác không vui; còn nếu chỉ mời mỗi Từ Đạt… Từ Đạt e các phu nhân hiểu lầm, vậy thì thực không tốt.”

Ôn Vu Ý chớp chớp đôi mắt đẹp, cười nói:

“Cô sợ bổn vương quản không nổi bọn họ sao? Dù ngày mai bổn vương lại tiếp tục nạp thiếp, bọn họ có ai dám hé răng một tiếng?”

“Ai không dám hé răng một tiếng vậy?” Rèm đỏ bị kéo lên, một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo Tây Huyền thêu hoa văn phượng hoàng đỏ thẫm đi vào lều. Hắn nói: “Ta nghe nói Đại Ngụy Vương gia đã chuẩn bị kiệu, đêm nay phủ ta tổ chức yến, ngươi sao lại rời đi trước như vậy hả?”

Lí Dung Trị cùng Ôn Vu Ý đứng dậy, nói: “Nhị hoàng tử.”

Nhị hoàng tử Tây Huyền nhìn trên bàn, lại nhìn về Lý Dung Trị. “Đại Ngụy Vương gia thật được lòng người, mỗi gian lều đều có một mâm như vậy, những chất tử không có tác dụng gì cũng có cả.”

Lý Dung Trị khóe miệng khẽ cong, đáp:

“Thứ này ăn quá nhiều một lúc cũng không tốt, chi bằng cứ chia đều ra ngoài. Nhị hoàng tử nếu thích, lần tới khi thương lữ Đại Ngụy đưa đến nữa, ta sẽ bảo họ đem tới chỗ ngươi nhiều hơn.”

Nhị hoàng tử không nói gì, lại đánh giá Lí Dung Trị. Hắn nhếch nhếch miệng: “Bất cứ lúc nào gặp ngươi, ta đều thấy cái cách tao nhã lịch thiệp này không hợp với người Tây Huyền.” Khóe mắt gặp phải cái gì, hắn quay đầu nhìn lại, thoáng kinh ngạc.

“Người ở đâu ra thế này? Các ngươi giấu cô gái này ở đây hả?”

“Ty chức Từ Đạt.” Cô cúi đầu đáp.

“…Từ Đạt?” Hắn ngẩn ra. “Từ gia… Từ Đạt?”

“Đúng là ty chức.”

Cô thứ nữ Từ gia này luôn ở ngoài trung tâm quyền lực hoàng thất, hắn chỉ nhớ dáng vẻ lúc nhỏ của cô cũng khá dễ nhìn, còn hiện tại –“Ngươi ngẩng đầu lên.”

Lý Dung Trị nhìn nhị hoàng tử, Ôn Vu Ý cúi đầu nghịch cây quạt.

Từ Đạt vâng lời, khẽ ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống. Thị vệ trong cung có nói Nhị hoàng tử rất tử tế tốt bụng với Từ Trực, một gã đàn ông tự nhiên quá tốt bụng với một cô gái, thậm chí hèn mọn lấy lòng, chắc chắn dù ít dù nhiều cũng có ý đồ.

Từ gia tất nhiên là việc người ai người nấy lo, cô mặc dù nghe vậy nhưng cũng không nói gì, huống chi hai năm trước cô đã chuyển ra khỏi Từ phủ, thiếu liên hệ với Từ gia, nếu Từ Trực có việc chắc cũng không tìm đến cô.

Ánh mắt Nhị hoàng tử Tây Huyền dán dính vào gương mặt xinh đẹp của cô, lướt trên da thịt mềm mại được chăm sóc kỹ lưỡng, dừng lại ở vòng eo thon thả mảnh khảnh…

Từ Đạt chỉ cảm thấy ánh mắt đầy tà dâm như rắn trườn khắp người. Cô cũng hiểu được Nhị hoàng tử đang tưởng tượng đến cái gì. Dù sao hắn nghĩ cái gì cũng là chuyện riêng nhà hắn, không liên quan tới cô…

“Ngươi…”

Lý Dung Trị tiến lên một bước, nhìn về phía bãi đấu. “Nhị hoàng tử đoán thử xem trận này ai sẽ thắng?” Làm như không biết mình đã cắt đứt ánh mắt của gã hoàng tử này.



Từ Đạt câm lặng hét to: Chàng trai tốt trên trời dưới đất khó có nha! Đuổi cái con rắn này đi lẹ đi! Cô nguyện làm trâu làm ngựa… Lúc về sẽ lập tức viết thư cho Từ Trực, bảo đại tỷ có muốn cưới chồng cũng tuyệt đối không được cưới cái loại dám ngó em vợ tương lai kiểu này.

Nhị hoàng Tây Huyền tử lạnh lùng nhìn Lý Dung Trị, hừ giọng trả lời: “Đấu vật trình độ này mà cũng cần ta đoán xem ai thắng sao… Đúng nha, nếu cho cô gái xinh đẹp này vào đấu trường, nhất định sẽ vô cùng thú vị.”

Mặt Từ Đạt tái mét. Bảo cô cởi quần áo thi đấu vật trước bao nhiêu người xem, cô thà một đao chém chết tên Nhị hoàng tử này rồi tự sát cho xong.

Lý Dung Trị cười nói: “Cô ấy nếu lên sân khấu bây giờ thì có chút mất thể thống, nhị hoàng tử nếu hứng thú, có thể bảo các phi tử trong phủ làm thử một lần cũng được.”

Nhị hoàng Tây Huyền tử khẽ nhướng mày. “Đại Ngụy Vương gia không biết vui vẻ gì hết. Cũng thật là, ngươi đến giờ vẫn lẻ loi một mình chưa từng tiếp xúc thiếu nữ, thực vô cùng đáng thương nha, nghe nói vì tổ huấn của Đại Ngụy ngươi cũng không thể lấy vợ sinh con ở Tây Huyền được, đúng không? Còn Bắc Đường Vương gia ở Tây Huyền lại thoải mái hưởng phúc, thê thiếp thành đàn thế nào.”

“Vương gia của chúng tôi đương nhiên là có tiếp xúc với các cô gái, chỉ là Vương gia giữ mình trong sạch…” Người hầu Lâm Tú nhịn không được xen mồm vào.

“Lâm Tú!” Lý Dung Trị quát khẽ.

Tây Huyền nhị hoàng tử cười nói: “Ngươi quả thực là thanh nhã như lan lại vô cùng khiêm tốn, ai cũng có ấn tượng tốt, ngay cả cung nữ đệm nhạc trong cung cũng lén xì xào rằng ngươi quân tử nhã nhặn gì đó, mà ta thấy, ngay cả thất bại mới của Từ gia – Từ Đạt, cũng bị ngươi mê hoặc mất rồi. Quỳ xuống.”

Từ Đạt nghe vậy, chậm rãi quỳ xuống.

Lí Dung Trị không quay lại, Ôn Vu Ý vẫn tiếp tục nghịch nghịch cây quạt trong tay.

“Chẳng qua chỉ là một con đàn bà mà thôi.” Nhị hoàng tử vẫn cười.

Ôn Vu Ý không ngẩng đầu, ở sau lưng hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhị hoàng tử, cô ấy là người Từ gia.”

Nhị hoàng tử ha ha cười: “Từ Trường Phong mười năm qua đã không hề nhắc đến đứa con gái này rồi, nếu không phải phụ hoàng nhớ tới, kinh đô hôm nay làm sao còn có Từ Đạt? Ta nói, chẳng qua chỉ là một con đàn bà mà thôi mà thôi, một con đàn bà vẻ ngoài xinh đẹp thì có tác dụng gì? Các ngươi cũng nên biết thế. Như vậy đi, hai vị Vương gia tỷ thí thử xem, ai thắng sẽ được hưởng thụ Từ Đạt một đêm.” Hắn hưng phấn nói.

Lý Dung Trị không hề hé răng.

Ôn Vu Ý thở dài: “Ta vốn mảnh khảnh yếu ớt lại đi tìm người thách đấu vật, không phải là tự đâm đầu vào khổ ải sao?”

Lâm Tú đồng tình nhìn Từ Đạt, nhìn lại Vương gia nhà mình, khẽ nói: “Đại Ngụy không có đấu vật, Vương gia nhà tôi trời sanh tính tình lương thiện, không thích động thủ với người khác.”

“Phải không?” Nhị hoàng tử hừ hừ. “Hai vị cũng đánh giá thấp mình quá rồi đó. Nếu không tỷ thí, Từ Đạt, ngươi theo ta đi xem trận cuối này. Ngươi chưa hôn phối, ta sẽ tìm người giúp ngươi, đảm bảo toàn là công tộc đệ tử, gia đình danh vọng trong sạch thật sự, ai thắng sẽ mang ngươi đi.”

Từ Đạt mắt nhìn mũi, mũi nghĩ thầm: “Nhị hoàng tử, tạm thời bất luận ty chức là người đứng đầu Phượng Vũ, thánh tổ Tây Huyền có dặn, con gái Từ gia đều được tự do hôn phối, con cháu hoàng thất không thể xen vào. Tôi mặc dù bất tài vô năng, nhưng ngài cũng không thể phán bảo hôn nhân của tôi như đúng rồi thế chứ, xin nhị hoàng tử giơ cao đánh khẽ, tha cho Từ Đạt này đi.”

“Nếu ta tham gia thì…”

Lí Dung Trị cười khổ: “Nhị hoàng tử đã thích xem đấu vật, làm sao để người ngoàn vô tội bị liên lụy?” Dứt lời, quay sang Ôn Vu Ý: “Vu Ý huynh có sẵn lòng đấu với Dung Trị một phen?”

Ôn Vu Ý buông chiết phiến, cười đáp: “Dung Trị huynh nếu muốn tỷ thí, tiểu đệ tất nhiên là cầu còn không được.”

Lý Dung Trị lại nói với Nhị hoàng tử: “Nhị cô nương xử lý những chuyện trong phủ chất tử rất tốt, nếu trở thành phần thưởng của trò chơi thì thật lãng phí một nhân tài, cũng mất lòng Tây Huyền Thánh Thượng. Ở Đại Ngụy, nam tử thi đấu không cần phần thưởng.” Hắn khẽ khom người, dịu dàng nói với Từ Đạt: “Nhị cô nương có trang sức tùy thân hay không?”

Từ Đạt ngay cả mí mắt cũng không nháy, hết sức phối hợp, sờ tới sờ lui, nhưng chẳng thấy gì. Cô do dự trong chốc lát, cho tay vào túi lấy ra một vật.

Ôn Vu Ý thấy thứ đó được gói kỹ trong lụa mềm, không khỏi tò mò, cúi người về trước nhìn thử.

Từ Đạt cẩn thận đặt trên hai tay trình lên. “Ty chức đang làm công vụ, trên người không mang theo trang sức gì cả, chỉ có thứ này, mong Vương gia không chê.”

Lý Dung Trị thấy vật, ngẩn người.

Lâm Tú đang chờ bên ngoài lều trộm liếc mắt một cái, cũng ngẩn ngơ.

Ôn Vu Ý lấy làm lạ, “Là dây tết [5] Đại Ngụy, phải không? Dây tết Đại Ngụy có cả trăm ngàn loại, lần trước mấy người thiếp trong phủ ta cầm một đống bảo ta mang trên người, nói cái này mang lại bình an, cái kia như ý cát tường gì gì đó.” Chiếc dây tết này thoạt nhìn rất đơn sơ.

Lý Dung Trị mắt trong như nước, mỉm cười tiếp nhận dây tết đỏ thắm, xoay qua Nhị hoàng tử Tây Huyền. Hắn nói: “Nam tử Đại Ngụy thường nhận từ vị cô nương mình thích một vật trang sức để mong may mắn, hôm nay ta đấu trận đấu vật đầu tiên ở Tây Huyền, tất nhiên là muốn dùng phương thức cầu bình an của Đại Ngụy.”

Ôn Vu Ý gật đầu. “Thú vị thú vị. Vậy ta cũng muốn dùng cách cầu bình an của Đại Ngụy đó.”

Hắn bước đến trước mặt Từ Đạt, khom người cười nói: “Từ Đạt, ta thấy cô toàn thân từ trên xuống dưới không còn gì khác nữa, hay là vầy, cứ cho là cô chúc ta thắng lợi đi.” Đôi mắt đẹp đang nhìn xuống ánh lên một tia sáng yêu thương, hắn nhặt lên bao hồng kết lụa mỏng nhét vào lòng.

Ôn Vu Ý lại bảo Lý Dung Trị đang đầy hứng thú: “Chúng ta thử xem Từ Đạt chúc phúc thì ai sẽ thắng?”

Lí Dung Trị ôn nhã cười. “Được, xin Vương gia thủ hạ lưu tình.”

Lâm Tú cùng người hầu Bắc Đường bước vào, giúp hai người cởi bớt áo. Chất tử dù sao cũng là Vương gia cao quý, y bào chỉ cởi đến bên hông, giày cũng tháo ra.

Từ Đạt theo bản năng liếc trộm một cái, chỉ thấy trên nền cát trước mặt cô một đôi chân của nam nhân, ngón chân tròn trặn mượt mà như châu ngọc, da dẻ láng bóng, cơ bắp mạnh mẽ đầy sức lực.

Hai chân này, là chủ nhân của tấm bào trắng, tuy vô cùng đẹp đẽ bắt mắt, nhưng Từ Đạt có chết cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lý Dung Trị khỏa thân nửa người trên.

Bình thường quan niệm của cô vốn khá là phóng khoáng, thấy nam tử trần truồng cũng sẽ chăm chú nhìn với ánh mắt thưởng thức cái đẹp, nhưng, cô không muốn Lý Dụng Trị coi cô là Nhị hoàng tử thứ hai, coi ánh mắt thưởng thức của cô là ánh mắt đầy tà niệm, như vậy thì thực vô cùng oan uổng đó.

Một đôi chân đẹp đẽ sạch sẽ khác lại chui vào tầm nhìn của cô, làm Từ Đạt thoáng phiền muộn. Hoàng tộc, đến ngay cả bàn chân cũng đẹp, chẳng giống cô, lúc nhỏ vì học cưỡi ngựa, ngã không biết bao nhiêu lần, chỉ có một chữ miêu tả, xấu.

“Đi thôi đi thôi.” Ôn Vu Ý cười. “Nếu chúng ta bêu xấu, nhị hoàng tử đừng cười.”

“Bình thường hai vị Vương gia quần áo dày dặn, nhìn không biết cũng cường tráng lắm đó.” Nhị hoàng tử thản nhiên.

Từ Đạt nghe ba người vừa nói cười vừa bước ra khỏi lều, âm thanh dần dần xa khuất, tiếng Ôn Vu Ý đứt quãng còn truyền vào trong lều –

“Nhị hoàng tử, lúc nãy ở trong lều trước mặt Từ Đạt ta không tiện nói… Ngươi không phải có cảm tình với Từ Đại tiểu thư sao? Nhưng mà… Hình như cô ấy đối xử với ngươi cũng không tốt lắm á…”

“Ba tỷ muội Từ gia vốn đều vô tình… Cho dù Từ Đạt có ngày phạm tội, Trực cô nương chắc cũng không hề liếc mắt một cái…”

Hai chân Từ Đạt đã tê rần, đành phải ngồi xuống. Cô mới ngước lên nhìn ra phía ngoài, đã thấy Lâm Tú bước vào lều.

“Nhị cô nương, Vương gia bảo tôi trở về nói với cô, nhị hoàng tử Tây Huyền không trở lại đâu, cô không cần quỳ nữa… Tôi nghĩ, Vương gia thực lo xa quá đi.”

“Không đâu.” Từ Đạt phủi phủi quần áo, đứng dậy cười nói: “Vương gia thiện tâm, còn nghĩ đến Từ Đạt. Từ Đạt vô cùng cảm kích.”

“Vương gia nhà tôi trời sinh thiện tâm, đối với ai cũng vậy cả.” Lâm Tú lại nói: “Vương gia ra lệnh, mời Nhị cô nương tới trước đường ở cửa Bắc, chờ hộ tống ngài hồi phủ.”

Từ Đạt hai mắt sáng lên, ôm quyền nói: “Ty chức kính cẩn tuân theo chỉ lệnh của Vương gia.” Quả là nam nhân tốt nha, Lý Dung Trị sợ cô ở lại trường đấu, nhị hoàng tử nếu thấy gì không đúng lại đến tìm cô gây phiền hà, gọi cô đi luôn cho xong.

Lâm Tú trước khi rời khỏi, thương cảm nhìn cô một cái, nói: “Nhị cô nương thực biết chịu đựng.”

Cô chỉ lơ đễnh cười đáp: “Không sao, quen rồi quen rồi.”

“Đây là thói quen cả đời của cô, người Tây Huyền thọ trung bình cũng từ năm mươi đến sáu mươi tuổi, trước mắt cô còn một chuỗi ngày dằng dặc, nếu là tôi thì chắc đã…” Đã sớm nổi điên. Lâm Tú ngậm miệng kịp lúc, ngắm vẻ mặt tươi cười của cô, sửa lời: “Nếu ở Đại Ngụy, hành vi ức hiếp kiểu này tuyệt đối không thể có, đáng tiếc nhị cô nương lại là người Tây Huyền. Vương gia nhà tôi từng bảo, nếu con cháu hoàng tộc mười kẻ mà có năm sáu kẻ ỷ thế hiếp người, hoàng thất đó sợ đã lâm vào nguy hiểm. Vương gia nhà tôi còn quả quyết sau này sẽ không cho phép cái ngữ dựa thế làm càn đó tồn tại trong hoàng thất nữa.”

Từ Đạt khẽ nhíu mày, không bình phẩm gì về cái mà Lâm Tú gọi là “sau này”. Người chất tử nào lại không muốn trở về đất nước của mình? Nhưng đều đến lúc tóc bắt đầu muối tiêu, tuổi đã trung niên mới có thể quay lại. Lý Dung Trị vốn là người hòa ái dễ gần, chuyện không thể nói tuyệt đối sẽ không đề cập nhiều, người bên cạnh hắn cũng vâng theo mệnh chủ, lâu dần thành thói quen không vọng ngôn.

Lâm Tú lần này bật thốt, mơ hồ đã cho thấy quyết tâm trở về Đại Ngụy của Lý Dung Trị, hơn nữa là, ngày đó đã sắp tới.

Lâm Tú rời đi rồi, cô vén rèm, chăm chú nhìn trận đấu giữa hai người trong sân.

Thật ra thị lực của cô tốt hơn người khác rất nhiều, lúc nhỏ cô cứ tưởng ai cũng có thể nhìn mọi vật ở xa thực rõ, sau mới phát hiện hóa ra không phải ai cũng được như vậy… Giống như bây giờ.

Cô thấy rõ rệt, Lý Dung Trị đang đứng giữa sân đấu vật. Gương mặt từ đầu đến cuối vẫn nhẹ mỉm cười, khóe miệng cong cong tựa vầng trăng khuyết, sống mũi tuyệt đẹp, cử chỉ tao nhã… cùng với thân thể rắn chắc không ngờ. Cô chớp mắt, vô cùng lịch sự dời ánh nhìn đi chỗ khác, ngắm đường chân trời xa thẳm, hòng tránh xuân tâm nhảy nhót.

Thị lực tốt thì có ích lợi gì? Văn không bằng Từ Trực, võ không bằng Từ Hồi, có cặp mắt tinh tường này chẳng lẽ chỉ để dùng vào việc nhìn những thứ không nên nhìn hay sao? Từ Đạt buồn rầu nghĩ.

Cuối trời mây dày như biển, nhưng vẫn chưa thoát khỏi địa phận Tây Huyền, Lý Dung Trị cùng Ôn Vu Ý đều suy nghĩ, nàng sống trên đất Tây Huyền, bị người cười nhạo bất tài vô năng, làm cách nào để trải hết một đời?

Lúc đầu cô quả thực không phục, nhưng lâu ngày… cũng nhận ra được phần nào. Người vốn khó chống mệnh trời, cô lại chỉ là người thường, cho dù cố hết sức học tập, văn kinh võ lược cũng chẳng thể bì kịp ai.

Ổ không bằng Từ Trực, mạnh mẽ cương quyết không bằng Từ Hồi. Thuở nhỏ, một lần có đạo tặc lẻn vào biệt viện của Từ gia, Từ Hồi mắt không chớp, không hỏi nguyên nhân giết ngay tại chỗ, lúc đó Từ Trực đứng cạnh chỉ nhìn, sắc mặt không chút thay đổi.

Còn cô, sững sờ tại chỗ, không thể động đậy. Tuy ngoài mặt cố sức giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn động thất điên bát đảo, hoàn toàn không nói nổi một lời.

“Từ Đạt, chị do dự một khắc, hắn sẽ cầm đao chém chị. Chị muốn mình chết hay hắn chết?” Từ Hồi thấy được sự khiếp đảm, không đành lòng của cô, lạnh lùng nhắc nhở.

Đúng vậy, có một số việc, một số người, không phải vùi đầu cố gắng là có thể đạt được, từ nay về sau, cô buông tay.

Trong mắt người Tây Huyền, cô chẳng khác chi một mạt vụn trong những viên minh châu chói mắt của Từ gia, sẽ bị xem thường như vậy suốt năm mươi năm sao…

“Nhưng ai nói, người ta không thể không sống đến tuổi năm mươi?” Cô rung đùi đắc ý cảm khái. Vốn đang ngắm trời, nhưng sau đó tiếng trống như sấm dậy, cô cuối cùng không nén nổi, ánh mắt bay bay~, bay tới anh chàng khỏe mạnh hùng dũng đang đứng giữa sân…

[1]: Chất tử – 质子: hoàng tử của một nước được gửi tới nước khác để làm con tin. Thời xưa thì mấy anh như này khá phổ biến.

[2]: Khúc cư thẩm y – 穿曲裾深衣.

[3]: Thạch: đơn vị đo lường cũ của Trung Quốc. Đong thì 100 thưng gọi là một thạch, cân thì 120 cân gọi là một thạch.

[4]: Chấp kim ngô – 執 金 吾 – một chức quan nhà Hán lo việc an ninh, tương đương với chức tư lệnh cảnh vệ thủ đô hiện nay.

[5]: Dây tết (kết – 结): dạng như này này…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Là Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook