Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này
Chương 18
Nhất Chỉ Tiểu Nãi Miêu
10/07/2024
Lục tung khắp ngóc ngách trong nhà, Tạ Ninh cuối cùng cũng tìm được áo khoác của Hạ Huyễn Thần, lúc thấy cô ôm nó vào lòng ngủ gà ngủ gật trên trường quay, anh tỏ ra không vui chút nào, dứt khoát muốn bỏ đi, là Tạ Ninh tiếc của mang về nhà cất đi.
Dù sao cũng là bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng, đắt tiền lắm đấy.
Sau khi đóng gói đẹp đẽ, Tạ Ninh bắt xe đến khu căn hộ Phúc Điền.
Hạ Huyễn Thần hôm nay không có lịch trình nào, cho nên anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi và nghiên cứu kịch bản.
Tạ Ninh hít sâu một hơi, sau đó mới dè dặt nhấn chuông cửa.
Cô biết Hạ Huyễn Thần không thích mình đến đây, nhưng nếu không nghe được kết quả tuyển chọn của Mạch Trường Thanh thì cô không thể yên ổn được.
Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, vẫn không ai trả lời.
Tạ Ninh cắn môi nhập thử mật khẩu.
Cánh cửa vang lên cạnh một tiếng mở khóa.
Không nghĩ là sau lần bắt gặp cô ở nhà anh, Hạ Huyễn Thần lại chưa đổi mật khẩu cửa.
Tạ Ninh rón rén đi vào, vừa đi vừa gọi: “Anh Thần, tôi là Tạ Ninh đây, tôi có mang áo khoác đến cho anh.”
Căn phòng im ắng, chỉ có chùm đèn pha lê trên trần được mở sáng choang cho thấy chủ nhân của nó đang ở nhà.
Tạ Ninh quay một vòng nhìn, âm thanh bất giác to hơn: “Anh Thần, tôi là Tạ Ninh…!”
“Cô đến đây có chuyện gì?”
Giọng nói người đàn ông vang lên gợi cảm.
Tạ Ninh giật mình quay lại đằng sau.
Hạ Huyễn Thần khoác áo choàng tắm đèn tuyền, mái tóc vẫn còn nhỏ nước.
Chẳng biết anh đi từ hướng nào đến mà Tạ Ninh không hề nghe thấy tiếng bước chân.
Cô sợ anh khó chịu như lần trước nên ngay lập tức đưa túi nhựa đến trước mặt: “Tôi có mang áo khoác đến cho anh. Tôi đã mang đi giặt rất sạch sẽ rồi, đảm bảo không có vấn đề gì.”
“Được rồi, để đó đi.” Hạ Huyễn Thần cũng không nổi đóa như bình thường, chỉ nhàn nhạt hất cằm về phía bàn trà.
“Tôi không phải muốn cố ý đến đây quấy rầy anh đâu… “ Nói đến đây Tạ Ninh l.i.ế.m môi một cái: “Mong anh đừng tức giận.”
Hạ Huyễn Thần nghiêng đầu nhìn vẻ lúng túng của Tạ Ninh, sau đó ung dung bước đến ghế sofa lớn ngồi xuống.
“Tôi không tức giận.”
“Vậy tốt quá rồi.” Tạ Ninh thở phào trong lòng, ánh mắt trông đợi nhìn về phía đối phương.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Quả thật tôi có chuyện muốn hỏi.”
Thấy Hạ Huyễn Thần gật đầu ra hiệu cho phép, Tạ Ninh lấy hết can đảm nói: “Mấy hôm nay đoàn làm phim của dự án “Thiên hạ” đã công bố danh sách diễn viên cho tuyến nhân vật phụ, nhưng tôi vẫn chưa thấy có kết quả cho vai thám hoa lang Bùi Tự ạ.”
Hạ Huyễn Thần nhướng mày, ánh mắt lộ rõ sự mỉa mai: “Hôm nay cô đến đây là muốn hỏi thăm cho Mạch Trường Thanh?”
“Không phải, tôi không phải là hỏi thăm cho anh ấy, là do bản thân tôi muốn biết thôi.” Tạ Ninh xoắn xuýt phủ nhận.
“Còn nhớ tôi đã nói gì không, cô cứ chờ đó mà thất vọng đi.”
Âm thanh vang lên mang theo tiếng cười chế giễu khiến Tạ Ninh quay cuồng.
“Tại sao lại như vậy? Thật sự Mạch Trường Thanh đã thể hiện rất tốt cơ mà?”
“Tốt thì đã sao, còn có nhiều người thể hiện không thua kém cậu ta. Cái mà chúng tôi cần là một tên tuổi có khả năng cân vai và là đối trọng với nhân vật chính. Mạch Trường Thanh có khả năng sao?” Hạ Huyễn Thần hiếm hoi nói nhiều như vậy với Tạ Ninh.
Không thể phủ nhận, Bùi Tự là một nhân vật hay, lại liên quan đến tuyến truyện chính của tác phẩm, miếng bánh ngon thế này, hầu như ai cũng muốn nắm lấy.
Mạch Trường Thanh chỉ là người mới, gia thế không có, tư bản lại yếu kém, cho dù có khả năng diễn xuất và ngoại hình phù hợp cũng khó mà cạnh tranh.
Nhưng Tạ Ninh biết, dự án “Thiên hạ” này vô cùng quan trọng cho tương lai về sau của Mạch Trường Thanh.
Huống chi, không phải trong đoàn phim còn có một ngoại lệ khác là Châu Sa hay sao?
Cùng là nhân vật phụ quan trọng có liên quan đến nam chính Tư Đồ Liệt, nếu mà phải nói thì Châu Sa hoàn toàn không có khả năng giành được vai diễn Lê Anh.
Nhưng đoàn làm phim đã lấy lý do muốn tìm kiếm những gương mặt mới tiềm năng để khống bình cho kết quả tuyển chọn, vậy thì tại sao Mạch Trường Thanh lại không thể tham gia dự án chứ?
“Chẳng phải đoàn làm phim đã nói muốn nâng đỡ diễn viên trẻ sao? Tại sao Châu Sa thì được mà Mạch Trường Thanh lại không được chứ? Cả hai người có gì khác biệt ư? Thậm chí khả năng của Mạch Trường Thanh đã thể hiện rất rõ trong buổi tuyển chọn còn gì?”
Tạ Ninh nhịn không được hỏi ngược lại.
“Cô đang chất vấn tôi? Cô lấy quyền gì mà chất vấn tôi?” Hạ Huyễn Thần đanh mặt.
Thấy đối phương tức giận, Tạ Ninh lập tức ỉu xìu: “Tôi không có, tôi chỉ cảm thấy Mạch Trường Thanh không đáng bị như vậy, tôi xin lỗi, tôi sai rồi.”
Hạ Huyễn Thần không hề vơi bớt cơn thịnh nộ, anh đập mạnh cuốn kịch bản xuống bàn, giọng rít qua kẽ răng: “Cô hôm nay là đến đây đòi công đạo cho cậu ta? Cô là gì của Mạch Trường Thanh chứ hả?”
Thấy Tạ Ninh bặm môi lắc đầu, Hạ Huyễn Thần quát lớn: “Nói!”
“Không có, tôi không làm gì của Mạch Trường Thanh cả.”
Hạ Huyễn Thần cười gằn, thân hình cao lớn đứng dậy, từng bước áp sát đến Tạ Ninh.
“Không là gì mà sao lại quan tâm người ta đến như vậy? Hay là cô thích hắn rồi? Thích Mạch Trường Thanh ư?”
Tạ Ninh sợ nhất chính là dáng vẻ này của Hạ Huyễn Thần, anh cười nhưng lại khiến người khác phải rét run.
Nụ cười ấy là ám hiệu cho một cơn bão lớn đang càn quét qua đây.
“Nói đi, thích Mạch Trường Thanh phải không? Nói rõ ra cho tôi.”
Tiếng gầm của Hạ Huyễn Thần vang lên thành công khiến Tạ Ninh run rẩy ngồi sụp xuống.
“Không có, tôi không có thích Mạch Trường Thanh.”
“Thề đi, thề là cô không thích hắn, thề cho tôi.”
Tạ Ninh cuống quýt giơ tay lên, cứ thế mà lặp lại lời nói của Hạ Huyễn Thần như một cái máy đọc.
Đến lúc này, giọng nói của anh mới dịu lại: “Nhớ lấy cho tôi, tôi không thích người của tôi mà một dạ hai lòng.”
“Tôi biết rồi, tôi không dám đâu.”
Thấy Tạ Ninh ngoan ngoãn nghe lời, Hạ Huyễn Thần rút đi bớt vẻ hung thần ác sát, anh đập nhẹ cuốn kịch bản lên trán cô một cái, lần nữa uyển chuyển cảnh cáo: “Sắp tới sẽ vào đoàn phim, cô là trợ lý của tôi, người cần cô quan tâm lo lắng chỉ có thể là tôi thôi, hiểu không?”
Tạ Ninh ôm mặt, trong lòng một mảnh buồn rười rượi.
Chỉ vì nghe lời khuyên của cô mà Mạch Trường Thanh đã rớt dự án “Thiên hạ.”
Cô biết làm sao ăn nói với anh ấy đây.
Rồi nếu sự kiện của Mạch Trường Thanh bị thay đổi thì tương lai của mọi người sẽ có biến động nào khác không?
Cô thực sự có chút lo sợ.
“Sao thế?” Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tạ Ninh, Hạ Huyễn Thần không khỏi nhíu mày.
“Tôi… có lẽ tôi đã hại Mạch Trường Thanh rồi.” Nói đến đây Tạ Ninh không nhịn được đỏ vành mắt.
“Thật ra ban đầu Mạch Trường Thanh chỉ tính tham gia tuyển chọn vai Cửu Phi theo lời quản lý nói. Nhưng chính tôi đã khuyên anh ấy thử sức với nhân vật Bùi Tự… “
Hạ Huyễn Thần nhếch khóe môi, dường như chẳng có gì ngạc nhiên với những gì vừa nghe được.
“Đúng vậy, tất cả là vì cô cho nên Mạch Trường Thanh mới có kết cục như thế này đấy.”
Tạ Ninh hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Huyễn Thần, cuối cùng chỉ có thể bật thốt: “Tôi... sai rồi!”
Từ trước đến nay, trong mắt Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh đều toát lên vẻ hoạt bát, cho dù có bị mắng chửi đến cỡ nào, cô cũng chỉ nhe răng cười rồi thành khẩn nói xin lỗi.
Lần đầu tiên Hạ Huyễn Thần nhìn thấy dáng vẻ thất thểu đến mức không còn sinh khí này của Tạ Ninh.
Anh day day mi tâm, sau đó cất tiếng nói với bóng lưng còng nhỏ bé đang muốn xoay người rời đi kia.
“Mạch Trường Thanh không được tham gia dự án “Thiên hạ” khiến cô thất vọng đến thế ư?”
“Không có, chỉ là tôi cảm thấy tôi có lỗi với anh ấy…” Âm thanh đối phương tràn đầy giọng mũi.
“Nếu tôi nói là Bùi Tự, vai diễn đó vẫn chưa quyết định thì sao?” Hạ Huyễn Thần nhạt nhẽo nói.
“Thật không?” Bóng đen u ám ngay lập tức bật công tắc phát sáng.
Hạ Huyễn Thần khó chịu quay đầu trở về ghế sofa ngồi xuống: “Tôi với đạo diễn đang thảo luận sẽ chọn ai cho vai diễn Bùi Tự đây, nếu cô không đến cắt ngang có lẽ bây giờ đã có kết quả rồi.”
Tạ Ninh thấp thỏm hỏi: “Vậy… mọi người thảo luận sao rồi?”
“Tất nhiên là Mạch Trường Thanh không có khả năng cạnh tranh rồi, cô nên biết hai người còn lại đều là tiền bối có thực lực và danh tiếng trong nghề.”
Tạ Ninh ngay lập tức xoắn xuýt: “Thật sự không còn cơ hội nào ư? Mạch Trường Thanh cũng không tệ mà, ngoại hình và tuổi tác cũng phù hợp nữa…”
Nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Hạ Huyễn Thần b.ắ.n đến, Tạ Ninh ngay lập tức im bặt.
Đáng sợ quá, cô không dám nói thêm cho Mạch Trường Thanh nữa đâu.
“Kỳ thực đạo diễn cũng đang hỏi ý tôi về nhân vật này, có thể nói ý kiến của tôi ảnh hưởng khá lớn đến quyết định chọn vai của ông ấy.” Hạ Huyễn Thần thong dong chỉnh lại cổ áo, ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Tạ Ninh đang ngồi xổm với vẻ mặt trông đợi.
“Anh Thần, vậy ý anh…?”
“Muốn cầu xin thì phải làm thế nào, trợ lý của tôi?”
“Nếu không có khả năng thì tôi cũng không dám cầu tình đâu, nhưng quả thực là Mạch… người ấy rất tốt, rất có cố gắng, chắc chắn sẽ không khiến đoàn làm phim thất vọng đâu…”
Nói đến đây, Tạ Ninh ngừng lại một chút, sau đó lấy hết dũng khí nắm lấy vạt áo dưới chân Hạ Huyễn Thần: “Chỉ cần anh Thần đồng ý, tôi nguyện cúc cung tận tụy, anh nói tôi đi đông, tôi không dám đi tây, vì tương lai của anh Thần thề c.h.ế.t phục vụ.”
“Tốt, chính là cô nói đây nhé.”
Dứt lời, ngón tay của Hạ Huyễn Thần đã thoăn thoắt trên bàn phím Ipad.
Cuối ngày, đoàn làm phim “Thiên hạ” tiếp tục đánh úp cộng đồng mạng với thông tin cuối cùng.
Danh sách diễn viên của dự án chính thức hoàn thành.
Dù sao cũng là bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng, đắt tiền lắm đấy.
Sau khi đóng gói đẹp đẽ, Tạ Ninh bắt xe đến khu căn hộ Phúc Điền.
Hạ Huyễn Thần hôm nay không có lịch trình nào, cho nên anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi và nghiên cứu kịch bản.
Tạ Ninh hít sâu một hơi, sau đó mới dè dặt nhấn chuông cửa.
Cô biết Hạ Huyễn Thần không thích mình đến đây, nhưng nếu không nghe được kết quả tuyển chọn của Mạch Trường Thanh thì cô không thể yên ổn được.
Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, vẫn không ai trả lời.
Tạ Ninh cắn môi nhập thử mật khẩu.
Cánh cửa vang lên cạnh một tiếng mở khóa.
Không nghĩ là sau lần bắt gặp cô ở nhà anh, Hạ Huyễn Thần lại chưa đổi mật khẩu cửa.
Tạ Ninh rón rén đi vào, vừa đi vừa gọi: “Anh Thần, tôi là Tạ Ninh đây, tôi có mang áo khoác đến cho anh.”
Căn phòng im ắng, chỉ có chùm đèn pha lê trên trần được mở sáng choang cho thấy chủ nhân của nó đang ở nhà.
Tạ Ninh quay một vòng nhìn, âm thanh bất giác to hơn: “Anh Thần, tôi là Tạ Ninh…!”
“Cô đến đây có chuyện gì?”
Giọng nói người đàn ông vang lên gợi cảm.
Tạ Ninh giật mình quay lại đằng sau.
Hạ Huyễn Thần khoác áo choàng tắm đèn tuyền, mái tóc vẫn còn nhỏ nước.
Chẳng biết anh đi từ hướng nào đến mà Tạ Ninh không hề nghe thấy tiếng bước chân.
Cô sợ anh khó chịu như lần trước nên ngay lập tức đưa túi nhựa đến trước mặt: “Tôi có mang áo khoác đến cho anh. Tôi đã mang đi giặt rất sạch sẽ rồi, đảm bảo không có vấn đề gì.”
“Được rồi, để đó đi.” Hạ Huyễn Thần cũng không nổi đóa như bình thường, chỉ nhàn nhạt hất cằm về phía bàn trà.
“Tôi không phải muốn cố ý đến đây quấy rầy anh đâu… “ Nói đến đây Tạ Ninh l.i.ế.m môi một cái: “Mong anh đừng tức giận.”
Hạ Huyễn Thần nghiêng đầu nhìn vẻ lúng túng của Tạ Ninh, sau đó ung dung bước đến ghế sofa lớn ngồi xuống.
“Tôi không tức giận.”
“Vậy tốt quá rồi.” Tạ Ninh thở phào trong lòng, ánh mắt trông đợi nhìn về phía đối phương.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Quả thật tôi có chuyện muốn hỏi.”
Thấy Hạ Huyễn Thần gật đầu ra hiệu cho phép, Tạ Ninh lấy hết can đảm nói: “Mấy hôm nay đoàn làm phim của dự án “Thiên hạ” đã công bố danh sách diễn viên cho tuyến nhân vật phụ, nhưng tôi vẫn chưa thấy có kết quả cho vai thám hoa lang Bùi Tự ạ.”
Hạ Huyễn Thần nhướng mày, ánh mắt lộ rõ sự mỉa mai: “Hôm nay cô đến đây là muốn hỏi thăm cho Mạch Trường Thanh?”
“Không phải, tôi không phải là hỏi thăm cho anh ấy, là do bản thân tôi muốn biết thôi.” Tạ Ninh xoắn xuýt phủ nhận.
“Còn nhớ tôi đã nói gì không, cô cứ chờ đó mà thất vọng đi.”
Âm thanh vang lên mang theo tiếng cười chế giễu khiến Tạ Ninh quay cuồng.
“Tại sao lại như vậy? Thật sự Mạch Trường Thanh đã thể hiện rất tốt cơ mà?”
“Tốt thì đã sao, còn có nhiều người thể hiện không thua kém cậu ta. Cái mà chúng tôi cần là một tên tuổi có khả năng cân vai và là đối trọng với nhân vật chính. Mạch Trường Thanh có khả năng sao?” Hạ Huyễn Thần hiếm hoi nói nhiều như vậy với Tạ Ninh.
Không thể phủ nhận, Bùi Tự là một nhân vật hay, lại liên quan đến tuyến truyện chính của tác phẩm, miếng bánh ngon thế này, hầu như ai cũng muốn nắm lấy.
Mạch Trường Thanh chỉ là người mới, gia thế không có, tư bản lại yếu kém, cho dù có khả năng diễn xuất và ngoại hình phù hợp cũng khó mà cạnh tranh.
Nhưng Tạ Ninh biết, dự án “Thiên hạ” này vô cùng quan trọng cho tương lai về sau của Mạch Trường Thanh.
Huống chi, không phải trong đoàn phim còn có một ngoại lệ khác là Châu Sa hay sao?
Cùng là nhân vật phụ quan trọng có liên quan đến nam chính Tư Đồ Liệt, nếu mà phải nói thì Châu Sa hoàn toàn không có khả năng giành được vai diễn Lê Anh.
Nhưng đoàn làm phim đã lấy lý do muốn tìm kiếm những gương mặt mới tiềm năng để khống bình cho kết quả tuyển chọn, vậy thì tại sao Mạch Trường Thanh lại không thể tham gia dự án chứ?
“Chẳng phải đoàn làm phim đã nói muốn nâng đỡ diễn viên trẻ sao? Tại sao Châu Sa thì được mà Mạch Trường Thanh lại không được chứ? Cả hai người có gì khác biệt ư? Thậm chí khả năng của Mạch Trường Thanh đã thể hiện rất rõ trong buổi tuyển chọn còn gì?”
Tạ Ninh nhịn không được hỏi ngược lại.
“Cô đang chất vấn tôi? Cô lấy quyền gì mà chất vấn tôi?” Hạ Huyễn Thần đanh mặt.
Thấy đối phương tức giận, Tạ Ninh lập tức ỉu xìu: “Tôi không có, tôi chỉ cảm thấy Mạch Trường Thanh không đáng bị như vậy, tôi xin lỗi, tôi sai rồi.”
Hạ Huyễn Thần không hề vơi bớt cơn thịnh nộ, anh đập mạnh cuốn kịch bản xuống bàn, giọng rít qua kẽ răng: “Cô hôm nay là đến đây đòi công đạo cho cậu ta? Cô là gì của Mạch Trường Thanh chứ hả?”
Thấy Tạ Ninh bặm môi lắc đầu, Hạ Huyễn Thần quát lớn: “Nói!”
“Không có, tôi không làm gì của Mạch Trường Thanh cả.”
Hạ Huyễn Thần cười gằn, thân hình cao lớn đứng dậy, từng bước áp sát đến Tạ Ninh.
“Không là gì mà sao lại quan tâm người ta đến như vậy? Hay là cô thích hắn rồi? Thích Mạch Trường Thanh ư?”
Tạ Ninh sợ nhất chính là dáng vẻ này của Hạ Huyễn Thần, anh cười nhưng lại khiến người khác phải rét run.
Nụ cười ấy là ám hiệu cho một cơn bão lớn đang càn quét qua đây.
“Nói đi, thích Mạch Trường Thanh phải không? Nói rõ ra cho tôi.”
Tiếng gầm của Hạ Huyễn Thần vang lên thành công khiến Tạ Ninh run rẩy ngồi sụp xuống.
“Không có, tôi không có thích Mạch Trường Thanh.”
“Thề đi, thề là cô không thích hắn, thề cho tôi.”
Tạ Ninh cuống quýt giơ tay lên, cứ thế mà lặp lại lời nói của Hạ Huyễn Thần như một cái máy đọc.
Đến lúc này, giọng nói của anh mới dịu lại: “Nhớ lấy cho tôi, tôi không thích người của tôi mà một dạ hai lòng.”
“Tôi biết rồi, tôi không dám đâu.”
Thấy Tạ Ninh ngoan ngoãn nghe lời, Hạ Huyễn Thần rút đi bớt vẻ hung thần ác sát, anh đập nhẹ cuốn kịch bản lên trán cô một cái, lần nữa uyển chuyển cảnh cáo: “Sắp tới sẽ vào đoàn phim, cô là trợ lý của tôi, người cần cô quan tâm lo lắng chỉ có thể là tôi thôi, hiểu không?”
Tạ Ninh ôm mặt, trong lòng một mảnh buồn rười rượi.
Chỉ vì nghe lời khuyên của cô mà Mạch Trường Thanh đã rớt dự án “Thiên hạ.”
Cô biết làm sao ăn nói với anh ấy đây.
Rồi nếu sự kiện của Mạch Trường Thanh bị thay đổi thì tương lai của mọi người sẽ có biến động nào khác không?
Cô thực sự có chút lo sợ.
“Sao thế?” Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tạ Ninh, Hạ Huyễn Thần không khỏi nhíu mày.
“Tôi… có lẽ tôi đã hại Mạch Trường Thanh rồi.” Nói đến đây Tạ Ninh không nhịn được đỏ vành mắt.
“Thật ra ban đầu Mạch Trường Thanh chỉ tính tham gia tuyển chọn vai Cửu Phi theo lời quản lý nói. Nhưng chính tôi đã khuyên anh ấy thử sức với nhân vật Bùi Tự… “
Hạ Huyễn Thần nhếch khóe môi, dường như chẳng có gì ngạc nhiên với những gì vừa nghe được.
“Đúng vậy, tất cả là vì cô cho nên Mạch Trường Thanh mới có kết cục như thế này đấy.”
Tạ Ninh hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Huyễn Thần, cuối cùng chỉ có thể bật thốt: “Tôi... sai rồi!”
Từ trước đến nay, trong mắt Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh đều toát lên vẻ hoạt bát, cho dù có bị mắng chửi đến cỡ nào, cô cũng chỉ nhe răng cười rồi thành khẩn nói xin lỗi.
Lần đầu tiên Hạ Huyễn Thần nhìn thấy dáng vẻ thất thểu đến mức không còn sinh khí này của Tạ Ninh.
Anh day day mi tâm, sau đó cất tiếng nói với bóng lưng còng nhỏ bé đang muốn xoay người rời đi kia.
“Mạch Trường Thanh không được tham gia dự án “Thiên hạ” khiến cô thất vọng đến thế ư?”
“Không có, chỉ là tôi cảm thấy tôi có lỗi với anh ấy…” Âm thanh đối phương tràn đầy giọng mũi.
“Nếu tôi nói là Bùi Tự, vai diễn đó vẫn chưa quyết định thì sao?” Hạ Huyễn Thần nhạt nhẽo nói.
“Thật không?” Bóng đen u ám ngay lập tức bật công tắc phát sáng.
Hạ Huyễn Thần khó chịu quay đầu trở về ghế sofa ngồi xuống: “Tôi với đạo diễn đang thảo luận sẽ chọn ai cho vai diễn Bùi Tự đây, nếu cô không đến cắt ngang có lẽ bây giờ đã có kết quả rồi.”
Tạ Ninh thấp thỏm hỏi: “Vậy… mọi người thảo luận sao rồi?”
“Tất nhiên là Mạch Trường Thanh không có khả năng cạnh tranh rồi, cô nên biết hai người còn lại đều là tiền bối có thực lực và danh tiếng trong nghề.”
Tạ Ninh ngay lập tức xoắn xuýt: “Thật sự không còn cơ hội nào ư? Mạch Trường Thanh cũng không tệ mà, ngoại hình và tuổi tác cũng phù hợp nữa…”
Nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Hạ Huyễn Thần b.ắ.n đến, Tạ Ninh ngay lập tức im bặt.
Đáng sợ quá, cô không dám nói thêm cho Mạch Trường Thanh nữa đâu.
“Kỳ thực đạo diễn cũng đang hỏi ý tôi về nhân vật này, có thể nói ý kiến của tôi ảnh hưởng khá lớn đến quyết định chọn vai của ông ấy.” Hạ Huyễn Thần thong dong chỉnh lại cổ áo, ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Tạ Ninh đang ngồi xổm với vẻ mặt trông đợi.
“Anh Thần, vậy ý anh…?”
“Muốn cầu xin thì phải làm thế nào, trợ lý của tôi?”
“Nếu không có khả năng thì tôi cũng không dám cầu tình đâu, nhưng quả thực là Mạch… người ấy rất tốt, rất có cố gắng, chắc chắn sẽ không khiến đoàn làm phim thất vọng đâu…”
Nói đến đây, Tạ Ninh ngừng lại một chút, sau đó lấy hết dũng khí nắm lấy vạt áo dưới chân Hạ Huyễn Thần: “Chỉ cần anh Thần đồng ý, tôi nguyện cúc cung tận tụy, anh nói tôi đi đông, tôi không dám đi tây, vì tương lai của anh Thần thề c.h.ế.t phục vụ.”
“Tốt, chính là cô nói đây nhé.”
Dứt lời, ngón tay của Hạ Huyễn Thần đã thoăn thoắt trên bàn phím Ipad.
Cuối ngày, đoàn làm phim “Thiên hạ” tiếp tục đánh úp cộng đồng mạng với thông tin cuối cùng.
Danh sách diễn viên của dự án chính thức hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.