Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này
Chương 45
Nhất Chỉ Tiểu Nãi Miêu
11/07/2024
Hạ Huyễn Thần chưa bao giờ hứng thú với việc tham gia sự kiện và tiệc tối của giới thượng lưu tư bản.
Nếu không vì cương vị đại sứ nhãn hàng và hợp đồng đã ký kết, anh thà nằm ở nhà đọc kịch bản và nghe Tạ Ninh ồn ào bên cạnh còn tốt hơn.
Sau khi từ chối đến ly rượu thứ mười với lý do sức khỏe, Hạ Huyễn Thần chán ngán nới lỏng cổ áo, ra hiệu cho Trương Bình và Hứa Phi chuẩn bị trở về.
Nếu là người thuộc vòng tròn tư bản lâu năm, tiếng tăm của nhà họ Hạ ở Yên Kinh chắc hẳn là không thể không biết, cho nên Hạ Huyễn Thần không cần quá câu nệ ở trước mặt bọn họ.
Chỉ cần làm tốt các bước xuất hiện ban đầu để bộ phận truyền thông có hình ảnh đi bài là đủ.
Dù sao giới fan hâm mộ cũng chỉ cầu mong được nhìn thấy thần tượng của họ mỗi ngày, còn việc giao lưu trong các mối quan hệ rối rắm này ra sao, ai quan tâm chứ.
Sau khi qua loa nói thêm vài câu khách sáo, cảm thấy đã đạt được thêm một số lợi ích nhất định, Hạ Huyễn Thần dợm nhấc chân muốn rời đi, màn hình điện thoại vang lên tiếng thông báo.
[Dì Lệ: có phiền không nếu tôi gọi điện thoại cho anh?]
Hạ Huyễn Thần híp mắt đọc lại một lần nữa, trong lòng tự xác định đây có phải là tin nhắn của dì Lệ hay không.
Những khi anh ra ngoài làm việc, dì Lệ rất ít khi quấy rầy, trừ khi là chuyện vô cùng quan trọng liên quan đến ông bà nội của anh ở nhà chính tại Yên Kinh.
Hạ Huyễn Thần trầm ngâm một lúc, ngón tay miết lên màn hình lúc tắt lúc sáng, cuối cùng ấn thực hiện cuộc gọi.
Ngay lập tức rơi vào tai anh là chất giọng lanh lảnh của Tạ Ninh.
“Anh Thần, may quá cuối cùng anh cũng gọi lại. Dì Lệ cứ nói với tôi là anh chắc sẽ không nhìn thấy tin nhắn đâu.”
Hạ Huyễn Thần mỉm cười, dịu dàng áp điện thoại lên một bên tai, cũng không ngại xung quanh đang có mấy người đang chú ý đến mình.
“Có chuyện gì mà gọi cho tôi thế?”
“À, không có gì quan trọng đâu.” Tạ Ninh gãi đầu dò hỏi: “Hôm nay anh ra ngoài, không biết từ chỗ của anh ghé qua tiệm bánh Moko ở gần quảng trường trung tâm thương mại Grand Plaza có tiện không? Tự nhiên tôi muốn ăn bánh pudding bơ phô mai ở đó?”
Không thấy Hạ Huyễn Thần trả lời ngay, Tạ Ninh có đôi phần lúng túng, cuối cùng ỉu xìu nói: “Nếu không được thì thôi, tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy…”
Bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ.
Hạ Huyễn Thần không nhịn được lấy tay bụm miệng, nét mặt nhu hòa đến mức vô thực.
Anh nhẹ nhàng nói với người đang nghe điện thoại bằng chất giọng trầm ấm đầy cưng chiều: “Sao lại không được, chờ đó, tôi mua về cho em.”
Tạ Ninh nhìn điện thoại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Quả thực nếu cô tỏ ra ngoan ngoãn, Hạ Huyễn Thần sẽ càng ngày càng dễ tính với mình hơn.
Bước đầu như vậy coi như thuận lợi.
Để tỏ lòng biết ơn với Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh lại tiếp tục lôi kéo dì Lệ đi xuống dưới công viên nội khu với lý do cô muốn đón anh về nhà.
Điều này khiến Hạ Huyễn Thần càng thêm kinh ngạc.
Phải biết rằng sau khi bị ép buộc đến đây, Tạ Ninh tỏ ra vô cùng chán chường, suốt ngày chỉ muốn làm ổ trên sofa ở phòng khách.
Nhìn dáng vẻ uể oải của Tạ Ninh, Hạ Huyễn Thần và dì Lệ đã trải qua bao phen phải lao tâm khổ tứ.
Vừa trông thấy thân ảnh nhảy nhót của Tạ Ninh lao nhanh như một cơn gió về phía mình, Hạ Huyễn Thần thật sự không dám tin, anh cau mày nhìn về phía dì Lệ đầy cảnh giác: “Sao em lại xuống đây?”
Tạ Ninh không chú ý đến sắc mặt đang sa sầm của anh, cô tung tăng như một con ch.ó nhỏ chạy xung quanh anh lắc lắc: “Bánh đâu, bánh đâu rồi, anh có mua cho tôi không?”
Hạ Huyễn Thần cười khổ, giơ một chiếc túi giấy được thắt nơ đẹp đẽ lên cho cô xem: “Đây, tôi không quên đâu.”
Tạ Ninh vội vàng ôm vào trong lòng, đôi mắt cong cong nhìn anh cười ngọt ngào: “Cám ơn anh.”
Một lần nữa, Hạ Huyễn Thần lại như rơi vào mộng cảnh của những ngày đầu tiên khi Tạ Ninh còn là trợ lý của anh.
Chỉ một hành động nhỏ của anh thôi cũng đủ khiến Tạ Ninh vui mừng cả một ngày.
Bộ dáng si ngốc đầy ngưỡng mộ của Tạ Ninh lúc đó khiến Hạ Huyễn Thần khó chịu bao nhiêu thì bây giờ anh lại càng mong được nhìn thấy nó nhiều bấy nhiêu.
Hạ Huyễn Thần ho nhẹ hai tiếng, cố giấu đi sự lúng túng, giả vờ hờn dỗi: “Em đúng là chỉ vì cái bánh mới nhiệt tình với tôi như vậy.”
“Làm gì có, tôi thật sự là muốn đứng đây đợi anh về đấy, dù anh có mua bánh cho tôi hay không.” Tạ Ninh lắc đầu.
“Thật?”
“Chứ sao, dù gì nằm ở trong nhà mãi cũng chán mà, chi bằng đi xuống hóng gió rồi nhân tiện chờ anh trở về, chúng ta cùng nhau đi lên nhà, như vậy anh sẽ không thấy cô đơn mỗi khi ra ngoài làm việc.”
Hạ Huyễn Thần không ngờ Tạ Ninh lại nói với anh như vậy.
Trước đây chưa có ai nói với anh rằng trông anh thật cô đơn khi về nhà.
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy việc ở một mình quá đỗi bình thường.
Cho đến khi Tạ Ninh xuất hiện và ở bên cạnh anh, Hạ Huyễn Thần mới nhận ra anh cũng mong muốn có ai đó chờ đón mình ở nhà, nói với anh rằng hôm nay đã làm việc vất vả rồi.
“Về thôi nào, rồi chúng ta cùng ăn bánh pudding nhé.”
“Ừa, cùng về nhà thôi.”
Có lần một sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Mỗi lần Hạ Huyễn Thần ra ngoài, Tạ Ninh đều sẽ gọi điện thoại hỏi thăm anh, ban đầu chỉ là những lời nhờ vả thông thường, sau đó biến thành những cuộc nói chuyện điện thoại không đầu không đuôi như một cặp tình nhân thực sự.
“Khi nào anh về thế? Mấy hôm nay trời có vẻ âm u, sợ là đến tối sẽ mưa to đấy!” Tạ Ninh vừa nhai nhồm nhoàm, vừa bâng quơ hỏi.
“Tôi biết rồi, sẽ cố gắng về sớm trước mười giờ tối, trong xe Trương Bình có chuẩn bị sẵn dù rồi nên em đừng lo.” Hạ Huyễn Thần lại vô cùng kiên nhẫn trả lời cô.
“Vậy lái xe cẩn thận, tôi có để dành canh kim chi thịt bò siêu ngon của dì Lệ cho anh ăn ấm bụng, đêm mưa ăn cái này thì chỉ một từ đỉnh.”
“Được, đợi tôi về nhé.”
Đi cùng với sự quan tâm của Tạ Ninh là một Hạ Huyễn Thần ngày càng dễ tính.
Tuy rằng vẫn có dì Lệ theo sát cô từng giây từng phút nhưng anh đã không còn hạn chế cô trong phạm vi căn nhà rộng lớn ở khu Phúc Điền nữa rồi.
Sau mấy lần mè nheo, bây giờ Tạ Ninh có thể được theo dì Lệ đi xuống siêu thị ở gần nhà.
Thỉnh thoảng cô còn có thể lôi kéo anh cùng mình tản bộ dưới công viên nội khu.
Nhưng vì thân phận của Hạ Huyễn Thần, hầu như người đồng hành của Tạ Ninh ra ngoài đều là dì Lệ.
Ban đầu khi đưa cô ra ngoài, dì Lệ có phần e ngại.
Lượng người ra vào siêu thị không phải ít, dì Lệ thậm chí không dám mua bao nhiêu đồ, giỏ hàng gần như trống không, chỉ một mực đi theo sau Tạ Ninh nhìn cô đang nghiêng ngả ngắm nghía các gian hàng san sát nhau và tiện tay bỏ vào những món đồ vô vị cùng một đống đồ ăn vặt.
Tạ Ninh tỏ ra rất ngoan và hiểu chuyện, cô không hề vạch trần sự căng thẳng của dì Lệ, chỉ vui vẻ chỉ trỏ những thứ mình muốn, sau đó kiên nhẫn chờ dì Lệ lựa lựa chọn chọn cẩn thận trong số hàng trăm loại thực phẩm tươi sống mới nhập về.
Thậm chí cô còn đứng một bên tư vấn rất nhiệt tình cho dì Lệ về những nhãn hàng gia dụng mà mình đã xem review trên mạng.
Có một lần, hai người theo thông lệ đi siêu thị mua đồ như mọi ngày. Chiếc túi nilon đựng hàng đột nhiên bị rách, toàn bộ những thứ trong đó rơi ra đổ vỡ be bét, dây lên cả tay chân và quần áo của dì Lệ. Tạ Ninh nhanh nhẹn gom nhặt các thứ lại cùng nhau rồi đẩy dì Lệ vào một quán cafe gần đó để xin nhờ nhà vệ sinh.
Ban đầu dì ấy không chịu, nằng nặc đòi về nhà trong tình trạng nhếch nhác như thế, nhưng Tạ Ninh không nghe, cô lấy lý do muốn mua một ly cafe, yêu cầu dì Lệ vào rửa ráy sơ qua, còn mình cam đoan sẽ ngồi ở đây đợi.
Dì Lệ không yên tâm, lúc đi đã bí mật nhờ vả chị tạp vụ phụ trách quét dọn trong đó coi chừng Tạ Ninh cẩn thận.
Quả thực, khi dì Lệ hối hả đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy Tạ Ninh đang vui vẻ ngồi chơi game trên điện thoại, còn câu được câu không tán chuyện với một nhóm học sinh ngồi bàn bên cạnh, tựa hồ vô cùng thoải mái, không hề có cảm giác đang bị người ép buộc.
Chuyện này dì Lệ tất nhiên không hề giấu giếm Hạ Huyễn Thần, còn nói thêm cho Tạ Ninh rất nhiều.
Chủ yếu là muốn trấn an Hạ Huyễn Thần để anh đừng lo lắng về cô nữa, Tạ Ninh giờ đây đã nghĩ thông rồi, cô hiện tại hoàn toàn bằng lòng ở lại nơi này cùng anh.
Không khí trong nhà ngày càng tốt hơn.
Tạ Ninh làm một con heo lười ở nhà Hạ Huyễn Thần cũng một thời gian.
Hôm nay ngẩn người nhìn ra cửa sổ, thấy đám lá xanh um đang từ từ rơi rụng dần, lộ ra cành cây khô trơ trọi.
Đô Thành chìm trong cơn mưa phùn rả rích, cái nóng oi ức đã dần lui lại, nhường cho những đợt gió se se lạnh càng tăng thêm vẻ tiêu điều của những ngày đầu thu.
Hạ Huyễn Thần đã rời đi từ trưa để gặp nhà thiết kế tạo hình, tối nay anh phải tham gia một đêm hội điện ảnh lớn do một nền tảng phát hành online tổ chức.
Tất cả mọi người đều dự đoán Hạ Huyễn Thần cầm chắc chiếc cúp cao quý nhất trong tay, đây cũng là năm thứ hai anh đoạt được danh hiệu này.
Năm đầu tiên khi ra mắt với tư cách là diễn viên, Hạ Huyễn Thần cũng được nền tảng này trao giải nam diễn viên được yêu thích nhất.
Chính vì sự nâng đỡ ban đầu này, Hạ Huyễn Thần khá là ưu ái tham gia các sự kiện của bên này.
Tạ Ninh đã được Hạ Huyễn Thần nới lỏng về việc sử dụng điện thoại, cô khoanh chân ngồi trên sofa, một bên mở Ipad lên theo dõi chương trình trực tiếp của đêm hội điện ảnh, một bên lẳng lặng nhắn tin với Tưởng Y.
Đồng hồ điểm mười giờ tối.
Tạ Ninh cầm điện thoại lên, nhấn vào dãy số quen thuộc để thực hiện cuộc gọi.
“Alo, anh chuẩn bị về chưa, tôi đang xem trực tiếp chương trình nè.” Tạ Ninh hồ hởi nói to vào điện thoại.
Hạ Huyễn Thần ngồi ở hàng ghế đầu nhưng anh cũng chẳng vì vậy mà ngần ngại bắt máy trả lời Tạ Ninh: “Sắp rồi, hôm nay ở nhà dì Lệ có nấu món gì ngon cho em không?”
Tạ Ninh cười hắc hắc: “Tất nhiên là ngon hơn người đang để bụng đói chỉ có một chiếc bánh protein như anh rồi.”
“Em đã biết tôi như vậy rồi còn không thấy tội nghiệp cho tôi sao?” Hạ Huyễn Thần giả vờ bi thương.
“Đừng, người như anh có biết bao nhiêu người mơ ước còn không được, có gì phải tội nghiệp chứ. Nhưng tôi là một cô gái tốt bụng, tôi đã để dành cho anh một chén chè hạt sen ngân nhĩ rồi, cứ yên tâm về đây nhé, không để anh đói c.h.ế.t đâu.”
Hạ Huyễn Thần bật cười một tiếng, sau đó gật đầu: “Tôi biết là em không nỡ mà.”
“Không nói với anh nữa, tôi chờ anh về.”
Tạ Ninh nhanh chóng cúp máy, nhìn camera đang lia đến chỗ ngồi của Hạ Huyễn Thần trên màn hình Ipad.
Hạ Huyễn Thần đúng là kiêu ngạo, anh chẳng chút cố kỵ chút nào mà nghe điện thoại của cô khi bên cạnh đang có đầy rẫy người.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Kế hoạch của cô nhờ vậy mà mới có thể thành công.
Nếu Tạ Ninh đoán không lầm, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Cô phải chuẩn bị tinh thần để nghênh đón mới được.
Sau buổi tối hôm đó, mối quan hệ giữa Tạ Ninh và Hạ Huyễn Thần vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Tạ Ninh căng mắt quan sát, Hạ Huyễn Thần vẫn không hề có động tĩnh gì cho thấy anh bắt đầu suy xét lại chuyện của hai người, thậm chí dường như anh còn tỏ ra thắm thiết với cô hơn trước đây.
Điều này khiến cho Tạ Ninh hơi nghi ngại, tuy cô đã tính toán hết thảy đường đi nước bước, nhưng vẫn sẽ có những biến số khó lường xảy ra mà bản thân khó mà mà đoán được.
Đặc biệt nếu đặt nó vào vị trí của Hạ Huyễn Thần.
Tạ Ninh chưa bao giờ tự tin việc mình hiểu rõ con người và suy nghĩ của anh.
May mắn thay cuối cùng cũng có một người xuất hiện để đưa tất cả vào quỹ đạo mà Tạ Ninh đã sắp xếp.
Nếu không vì cương vị đại sứ nhãn hàng và hợp đồng đã ký kết, anh thà nằm ở nhà đọc kịch bản và nghe Tạ Ninh ồn ào bên cạnh còn tốt hơn.
Sau khi từ chối đến ly rượu thứ mười với lý do sức khỏe, Hạ Huyễn Thần chán ngán nới lỏng cổ áo, ra hiệu cho Trương Bình và Hứa Phi chuẩn bị trở về.
Nếu là người thuộc vòng tròn tư bản lâu năm, tiếng tăm của nhà họ Hạ ở Yên Kinh chắc hẳn là không thể không biết, cho nên Hạ Huyễn Thần không cần quá câu nệ ở trước mặt bọn họ.
Chỉ cần làm tốt các bước xuất hiện ban đầu để bộ phận truyền thông có hình ảnh đi bài là đủ.
Dù sao giới fan hâm mộ cũng chỉ cầu mong được nhìn thấy thần tượng của họ mỗi ngày, còn việc giao lưu trong các mối quan hệ rối rắm này ra sao, ai quan tâm chứ.
Sau khi qua loa nói thêm vài câu khách sáo, cảm thấy đã đạt được thêm một số lợi ích nhất định, Hạ Huyễn Thần dợm nhấc chân muốn rời đi, màn hình điện thoại vang lên tiếng thông báo.
[Dì Lệ: có phiền không nếu tôi gọi điện thoại cho anh?]
Hạ Huyễn Thần híp mắt đọc lại một lần nữa, trong lòng tự xác định đây có phải là tin nhắn của dì Lệ hay không.
Những khi anh ra ngoài làm việc, dì Lệ rất ít khi quấy rầy, trừ khi là chuyện vô cùng quan trọng liên quan đến ông bà nội của anh ở nhà chính tại Yên Kinh.
Hạ Huyễn Thần trầm ngâm một lúc, ngón tay miết lên màn hình lúc tắt lúc sáng, cuối cùng ấn thực hiện cuộc gọi.
Ngay lập tức rơi vào tai anh là chất giọng lanh lảnh của Tạ Ninh.
“Anh Thần, may quá cuối cùng anh cũng gọi lại. Dì Lệ cứ nói với tôi là anh chắc sẽ không nhìn thấy tin nhắn đâu.”
Hạ Huyễn Thần mỉm cười, dịu dàng áp điện thoại lên một bên tai, cũng không ngại xung quanh đang có mấy người đang chú ý đến mình.
“Có chuyện gì mà gọi cho tôi thế?”
“À, không có gì quan trọng đâu.” Tạ Ninh gãi đầu dò hỏi: “Hôm nay anh ra ngoài, không biết từ chỗ của anh ghé qua tiệm bánh Moko ở gần quảng trường trung tâm thương mại Grand Plaza có tiện không? Tự nhiên tôi muốn ăn bánh pudding bơ phô mai ở đó?”
Không thấy Hạ Huyễn Thần trả lời ngay, Tạ Ninh có đôi phần lúng túng, cuối cùng ỉu xìu nói: “Nếu không được thì thôi, tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi vậy…”
Bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ.
Hạ Huyễn Thần không nhịn được lấy tay bụm miệng, nét mặt nhu hòa đến mức vô thực.
Anh nhẹ nhàng nói với người đang nghe điện thoại bằng chất giọng trầm ấm đầy cưng chiều: “Sao lại không được, chờ đó, tôi mua về cho em.”
Tạ Ninh nhìn điện thoại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Quả thực nếu cô tỏ ra ngoan ngoãn, Hạ Huyễn Thần sẽ càng ngày càng dễ tính với mình hơn.
Bước đầu như vậy coi như thuận lợi.
Để tỏ lòng biết ơn với Hạ Huyễn Thần, Tạ Ninh lại tiếp tục lôi kéo dì Lệ đi xuống dưới công viên nội khu với lý do cô muốn đón anh về nhà.
Điều này khiến Hạ Huyễn Thần càng thêm kinh ngạc.
Phải biết rằng sau khi bị ép buộc đến đây, Tạ Ninh tỏ ra vô cùng chán chường, suốt ngày chỉ muốn làm ổ trên sofa ở phòng khách.
Nhìn dáng vẻ uể oải của Tạ Ninh, Hạ Huyễn Thần và dì Lệ đã trải qua bao phen phải lao tâm khổ tứ.
Vừa trông thấy thân ảnh nhảy nhót của Tạ Ninh lao nhanh như một cơn gió về phía mình, Hạ Huyễn Thần thật sự không dám tin, anh cau mày nhìn về phía dì Lệ đầy cảnh giác: “Sao em lại xuống đây?”
Tạ Ninh không chú ý đến sắc mặt đang sa sầm của anh, cô tung tăng như một con ch.ó nhỏ chạy xung quanh anh lắc lắc: “Bánh đâu, bánh đâu rồi, anh có mua cho tôi không?”
Hạ Huyễn Thần cười khổ, giơ một chiếc túi giấy được thắt nơ đẹp đẽ lên cho cô xem: “Đây, tôi không quên đâu.”
Tạ Ninh vội vàng ôm vào trong lòng, đôi mắt cong cong nhìn anh cười ngọt ngào: “Cám ơn anh.”
Một lần nữa, Hạ Huyễn Thần lại như rơi vào mộng cảnh của những ngày đầu tiên khi Tạ Ninh còn là trợ lý của anh.
Chỉ một hành động nhỏ của anh thôi cũng đủ khiến Tạ Ninh vui mừng cả một ngày.
Bộ dáng si ngốc đầy ngưỡng mộ của Tạ Ninh lúc đó khiến Hạ Huyễn Thần khó chịu bao nhiêu thì bây giờ anh lại càng mong được nhìn thấy nó nhiều bấy nhiêu.
Hạ Huyễn Thần ho nhẹ hai tiếng, cố giấu đi sự lúng túng, giả vờ hờn dỗi: “Em đúng là chỉ vì cái bánh mới nhiệt tình với tôi như vậy.”
“Làm gì có, tôi thật sự là muốn đứng đây đợi anh về đấy, dù anh có mua bánh cho tôi hay không.” Tạ Ninh lắc đầu.
“Thật?”
“Chứ sao, dù gì nằm ở trong nhà mãi cũng chán mà, chi bằng đi xuống hóng gió rồi nhân tiện chờ anh trở về, chúng ta cùng nhau đi lên nhà, như vậy anh sẽ không thấy cô đơn mỗi khi ra ngoài làm việc.”
Hạ Huyễn Thần không ngờ Tạ Ninh lại nói với anh như vậy.
Trước đây chưa có ai nói với anh rằng trông anh thật cô đơn khi về nhà.
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy việc ở một mình quá đỗi bình thường.
Cho đến khi Tạ Ninh xuất hiện và ở bên cạnh anh, Hạ Huyễn Thần mới nhận ra anh cũng mong muốn có ai đó chờ đón mình ở nhà, nói với anh rằng hôm nay đã làm việc vất vả rồi.
“Về thôi nào, rồi chúng ta cùng ăn bánh pudding nhé.”
“Ừa, cùng về nhà thôi.”
Có lần một sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Mỗi lần Hạ Huyễn Thần ra ngoài, Tạ Ninh đều sẽ gọi điện thoại hỏi thăm anh, ban đầu chỉ là những lời nhờ vả thông thường, sau đó biến thành những cuộc nói chuyện điện thoại không đầu không đuôi như một cặp tình nhân thực sự.
“Khi nào anh về thế? Mấy hôm nay trời có vẻ âm u, sợ là đến tối sẽ mưa to đấy!” Tạ Ninh vừa nhai nhồm nhoàm, vừa bâng quơ hỏi.
“Tôi biết rồi, sẽ cố gắng về sớm trước mười giờ tối, trong xe Trương Bình có chuẩn bị sẵn dù rồi nên em đừng lo.” Hạ Huyễn Thần lại vô cùng kiên nhẫn trả lời cô.
“Vậy lái xe cẩn thận, tôi có để dành canh kim chi thịt bò siêu ngon của dì Lệ cho anh ăn ấm bụng, đêm mưa ăn cái này thì chỉ một từ đỉnh.”
“Được, đợi tôi về nhé.”
Đi cùng với sự quan tâm của Tạ Ninh là một Hạ Huyễn Thần ngày càng dễ tính.
Tuy rằng vẫn có dì Lệ theo sát cô từng giây từng phút nhưng anh đã không còn hạn chế cô trong phạm vi căn nhà rộng lớn ở khu Phúc Điền nữa rồi.
Sau mấy lần mè nheo, bây giờ Tạ Ninh có thể được theo dì Lệ đi xuống siêu thị ở gần nhà.
Thỉnh thoảng cô còn có thể lôi kéo anh cùng mình tản bộ dưới công viên nội khu.
Nhưng vì thân phận của Hạ Huyễn Thần, hầu như người đồng hành của Tạ Ninh ra ngoài đều là dì Lệ.
Ban đầu khi đưa cô ra ngoài, dì Lệ có phần e ngại.
Lượng người ra vào siêu thị không phải ít, dì Lệ thậm chí không dám mua bao nhiêu đồ, giỏ hàng gần như trống không, chỉ một mực đi theo sau Tạ Ninh nhìn cô đang nghiêng ngả ngắm nghía các gian hàng san sát nhau và tiện tay bỏ vào những món đồ vô vị cùng một đống đồ ăn vặt.
Tạ Ninh tỏ ra rất ngoan và hiểu chuyện, cô không hề vạch trần sự căng thẳng của dì Lệ, chỉ vui vẻ chỉ trỏ những thứ mình muốn, sau đó kiên nhẫn chờ dì Lệ lựa lựa chọn chọn cẩn thận trong số hàng trăm loại thực phẩm tươi sống mới nhập về.
Thậm chí cô còn đứng một bên tư vấn rất nhiệt tình cho dì Lệ về những nhãn hàng gia dụng mà mình đã xem review trên mạng.
Có một lần, hai người theo thông lệ đi siêu thị mua đồ như mọi ngày. Chiếc túi nilon đựng hàng đột nhiên bị rách, toàn bộ những thứ trong đó rơi ra đổ vỡ be bét, dây lên cả tay chân và quần áo của dì Lệ. Tạ Ninh nhanh nhẹn gom nhặt các thứ lại cùng nhau rồi đẩy dì Lệ vào một quán cafe gần đó để xin nhờ nhà vệ sinh.
Ban đầu dì ấy không chịu, nằng nặc đòi về nhà trong tình trạng nhếch nhác như thế, nhưng Tạ Ninh không nghe, cô lấy lý do muốn mua một ly cafe, yêu cầu dì Lệ vào rửa ráy sơ qua, còn mình cam đoan sẽ ngồi ở đây đợi.
Dì Lệ không yên tâm, lúc đi đã bí mật nhờ vả chị tạp vụ phụ trách quét dọn trong đó coi chừng Tạ Ninh cẩn thận.
Quả thực, khi dì Lệ hối hả đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy Tạ Ninh đang vui vẻ ngồi chơi game trên điện thoại, còn câu được câu không tán chuyện với một nhóm học sinh ngồi bàn bên cạnh, tựa hồ vô cùng thoải mái, không hề có cảm giác đang bị người ép buộc.
Chuyện này dì Lệ tất nhiên không hề giấu giếm Hạ Huyễn Thần, còn nói thêm cho Tạ Ninh rất nhiều.
Chủ yếu là muốn trấn an Hạ Huyễn Thần để anh đừng lo lắng về cô nữa, Tạ Ninh giờ đây đã nghĩ thông rồi, cô hiện tại hoàn toàn bằng lòng ở lại nơi này cùng anh.
Không khí trong nhà ngày càng tốt hơn.
Tạ Ninh làm một con heo lười ở nhà Hạ Huyễn Thần cũng một thời gian.
Hôm nay ngẩn người nhìn ra cửa sổ, thấy đám lá xanh um đang từ từ rơi rụng dần, lộ ra cành cây khô trơ trọi.
Đô Thành chìm trong cơn mưa phùn rả rích, cái nóng oi ức đã dần lui lại, nhường cho những đợt gió se se lạnh càng tăng thêm vẻ tiêu điều của những ngày đầu thu.
Hạ Huyễn Thần đã rời đi từ trưa để gặp nhà thiết kế tạo hình, tối nay anh phải tham gia một đêm hội điện ảnh lớn do một nền tảng phát hành online tổ chức.
Tất cả mọi người đều dự đoán Hạ Huyễn Thần cầm chắc chiếc cúp cao quý nhất trong tay, đây cũng là năm thứ hai anh đoạt được danh hiệu này.
Năm đầu tiên khi ra mắt với tư cách là diễn viên, Hạ Huyễn Thần cũng được nền tảng này trao giải nam diễn viên được yêu thích nhất.
Chính vì sự nâng đỡ ban đầu này, Hạ Huyễn Thần khá là ưu ái tham gia các sự kiện của bên này.
Tạ Ninh đã được Hạ Huyễn Thần nới lỏng về việc sử dụng điện thoại, cô khoanh chân ngồi trên sofa, một bên mở Ipad lên theo dõi chương trình trực tiếp của đêm hội điện ảnh, một bên lẳng lặng nhắn tin với Tưởng Y.
Đồng hồ điểm mười giờ tối.
Tạ Ninh cầm điện thoại lên, nhấn vào dãy số quen thuộc để thực hiện cuộc gọi.
“Alo, anh chuẩn bị về chưa, tôi đang xem trực tiếp chương trình nè.” Tạ Ninh hồ hởi nói to vào điện thoại.
Hạ Huyễn Thần ngồi ở hàng ghế đầu nhưng anh cũng chẳng vì vậy mà ngần ngại bắt máy trả lời Tạ Ninh: “Sắp rồi, hôm nay ở nhà dì Lệ có nấu món gì ngon cho em không?”
Tạ Ninh cười hắc hắc: “Tất nhiên là ngon hơn người đang để bụng đói chỉ có một chiếc bánh protein như anh rồi.”
“Em đã biết tôi như vậy rồi còn không thấy tội nghiệp cho tôi sao?” Hạ Huyễn Thần giả vờ bi thương.
“Đừng, người như anh có biết bao nhiêu người mơ ước còn không được, có gì phải tội nghiệp chứ. Nhưng tôi là một cô gái tốt bụng, tôi đã để dành cho anh một chén chè hạt sen ngân nhĩ rồi, cứ yên tâm về đây nhé, không để anh đói c.h.ế.t đâu.”
Hạ Huyễn Thần bật cười một tiếng, sau đó gật đầu: “Tôi biết là em không nỡ mà.”
“Không nói với anh nữa, tôi chờ anh về.”
Tạ Ninh nhanh chóng cúp máy, nhìn camera đang lia đến chỗ ngồi của Hạ Huyễn Thần trên màn hình Ipad.
Hạ Huyễn Thần đúng là kiêu ngạo, anh chẳng chút cố kỵ chút nào mà nghe điện thoại của cô khi bên cạnh đang có đầy rẫy người.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Kế hoạch của cô nhờ vậy mà mới có thể thành công.
Nếu Tạ Ninh đoán không lầm, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Cô phải chuẩn bị tinh thần để nghênh đón mới được.
Sau buổi tối hôm đó, mối quan hệ giữa Tạ Ninh và Hạ Huyễn Thần vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Tạ Ninh căng mắt quan sát, Hạ Huyễn Thần vẫn không hề có động tĩnh gì cho thấy anh bắt đầu suy xét lại chuyện của hai người, thậm chí dường như anh còn tỏ ra thắm thiết với cô hơn trước đây.
Điều này khiến cho Tạ Ninh hơi nghi ngại, tuy cô đã tính toán hết thảy đường đi nước bước, nhưng vẫn sẽ có những biến số khó lường xảy ra mà bản thân khó mà mà đoán được.
Đặc biệt nếu đặt nó vào vị trí của Hạ Huyễn Thần.
Tạ Ninh chưa bao giờ tự tin việc mình hiểu rõ con người và suy nghĩ của anh.
May mắn thay cuối cùng cũng có một người xuất hiện để đưa tất cả vào quỹ đạo mà Tạ Ninh đã sắp xếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.