Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 48

Nhất Chỉ Tiểu Nãi Miêu

11/07/2024

“Cắt!”

Tiếng hô vang lên, mọi người trong khu vực phim trường vui vẻ vỗ tay rồi cúi chào lẫn nhau.

Tạ Ninh tay cầm cuốn kịch bản, vừa đọc, vừa nghiền ngẫm biểu cảm của diễn viên trên màn hình nhỏ trước mặt, cuối cùng cũng hài lòng, vỗ vỗ vai cậu thanh niên trẻ tuổi đầy khích lệ.

“Khá hơn nhiều rồi, cố gắng nhé!”

Cố Diệc Hoành được khen ngợi, đôi mắt sáng như sao: “Cám ơn chị Ninh.”

“Hôm nay đến đây thôi, nhìn trời này có lẽ là lại muốn mưa nữa rồi.” Trương Vũ Triết, đạo diễn của đoàn phim ôn tồn ghé qua khoác vai Tạ Ninh dặn dò: “Mấy hôm nay cứ thấy Ninh Ninh ho húng hắng suốt, về sớm nghỉ ngơi đi.”

Tạ Ninh nhìn bầu trời mới lúc nãy còn quãng đãng trong xanh, bây giờ đã bị mây đen che kín mù mịt, chậm rãi gật đầu.

“Ôi cái tiết trời quỷ quái!” Cố Diệc Hoành than vãn một câu rồi lại xun xoe đi đến giúp Tạ Ninh dọn dẹp đồ đạc.

Thành phố F là vậy, Tạ Ninh cũng dần thích ứng được rồi.

Tuy nằm ở cao nguyên, quanh năm có thể nhìn thấy đỉnh tuyết phủ phía cực bắc xa xa nhưng lượng mưa ở đây lại dồi dào hiếm thấy. Là một thành phố mát mẻ quanh năm, nhiệt độ lạnh nhất không bao giờ dưới 10 độ C, còn vào hè lại không quá nóng, chỉ loanh quanh ở mức 25 độ C đổ lại.

Tạ Ninh là kiểu người nóng quá cũng không thích mà lạnh quá lại không chịu nổi, cho nên thành phố F là nơi vô cùng phù hợp với cô.

Chỉ là nơi này mùa mưa thường kéo dài, là kiểu dầm dề rả rích quanh năm, vào những tháng cao điểm, đi kèm những trận mưa to như trút nước là sấm sét đùng đùng, rất đáng sợ.

Tạ Ninh đã đến đây được hơn nửa năm, nhưng số lần bị cảm mạo đã vượt xa khỏi quãng thời gian ở Đô Thành.

Cô đeo khẩu trang, nói lời từ chối với Cố Diệc Hoành đang muốn đưa cô về nhà, tự mình lái một chiếc sedan tầm trung hòa vào cơn mưa.

Lúc mới đến đây, Tạ Ninh còn lạ nước lạ cái, cô chỉ thuê một căn hộ nhỏ ở tạm, sau đó bắt đầu tìm tòi và đăng ký cho mình một khóa học viết kịch bản ngắn hạn.

Sau khi hoàn thành khóa học, Tạ Ninh lại tiếp tục tham gia một lớp workshop về sản xuất phim ảnh.

Nhờ vậy cô mới có cơ hội quen được Trương Vũ Triết, người thành phố F, có đam mê trở thành một đạo diễn.

Hai người bọn họ cùng với Tiết Văn Phi hợp lại thành một đội, từ việc hoàn thành luận án tốt nghiệp khóa học, sau đó lại hợp tác để thực hiện những dự án phim cá nhân.

Trương Vũ Triết là người có tài, Tiết Văn Phi lại là người có tiền, cộng thêm một Tạ Ninh đã có kinh nghiệm làm việc trong giới giải trí, ba người bọn họ lập ra một công ty truyền thông nhỏ, ban đầu chỉ sản xuất những phim web drama ngắn dạng tình huống để đỡ tốn chi phí, sau đó đăng lên một nền tảng đang được giới trẻ ưa chuộng sử dụng.

Không nghĩ đến thế mà lại cộng đồng mạng yêu thích, đến nay, kênh của ba người Tạ Ninh đã đạt được hơn hai mươi triệu lượt theo dõi.

Những hợp đồng quảng cáo cũng đổ về ầm ầm, giúp bọn họ không những thu hồi được khoản tiền đầu tư ban đầu mà còn bắt đầu sinh lợi nhuận.

Sự nghiệp đã có tiến triển, Tạ Ninh bắt đầu tính toán đến việc an cư lâu dài ở đây.

Sau khi xem xét một vòng, với số tiền có trong tay, cô quyết định mua một căn hộ trong khu chung cư mới mở gần khu vực phim trường Vĩnh Lợi, nơi mà công ty truyền thông của Tạ Ninh đã thuê và đóng đô dài hạn nơi đây.

Cuộc sống lại lần nữa đi vào quỹ đạo, sáng đi làm, tối trở về nhà.

Tạ Ninh nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 7 giờ tối, chắc là Tưởng Y đã xong tiết học cuối cùng rồi.

Đây là năm đầu tiên cô không cùng ăn tết với cô ấy, trong lòng cũng có chút luyến tiếc nhớ nhung.



Giải quyết xong bữa tối, Tạ Ninh cầm điện thoại lên, thực hiện một cuộc gọi đi.

“Alo, cục cưng của tớ, hôm nay công việc thế nào rồi?”

Giọng Tưởng Y vô cùng vui vẻ vang lên bên tai.

“Tốt lắm, tiến triển thuận lợi, sắp sửa đóng máy một bộ nữa rồi. Bên cậu thì sao?”

“Không có gì mới cả, cứ như vậy thôi.”

Tạ Ninh cười, cũng không quên hỏi thăm: “Hmm, Hứa Phi đó, cậu với anh ta vẫn còn gặp nhau chứ?”

Tưởng Y có hơi ngập ngừng: “Ừa, thì vẫn còn, chúng tớ vừa mới đi ăn tối về xong, nhưng cậu cứ yên tâm, tớ tuyệt đối không cho Hứa Phi có cơ hội moi móc thông tin đâu.”

“Ừa, tớ tin tưởng cậu mà, tớ chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì đâu.”

Tạ Ninh nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

Sau khi rời khỏi Đô Thành, Tạ Ninh không dám liên lạc với Tưởng Y ngay.

Cô đợi cho đến khi bộ phim “Thiên hạ” phát sóng, thu được một lượng fan hùng hậu cho không những bộ phim và cả dàn diễn viên, trở thành tác phẩm đại bạo trong năm, thậm chí góp mặt vào danh sách 100 phim có số liệu người xem đạt trên một tỷ.

Sau đó thấp thỏm chờ đợi “Thiên hạ” thắng lớn trong giải thưởng phim ảnh đầu năm, Hạ Huyễn Thần như ý nguyện cầm trong tay cúp danh giá nhất, đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn mọi người.

Duy có một thay đổi khác với cốt truyện gốc mà Tạ Ninh từng đọc, đó là Châu Sa lại trượt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhắc dù được đề cử. Điều này có nghĩa là sẽ không có khung cảnh Hạ Huyễn Thần và Châu Sa nắm tay nhau lên sân khấu chụp ảnh lưu niệm giữa vòng vây chúc mừng của đồng nghiệp và người hâm mộ.

Thay vào đó, với vai diễn thám hoa cương trực, Mạch Trường Thanh đã vượt qua những ứng cử viên nặng ký để dành được giải nam diễn viên mới được yêu thích nhất, thậm chí còn nằm trong danh sách đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải thưởng điện ảnh thường niên.

Đến lúc này cũng coi như đi đã đi đến phần kết dành cho nhân vật Tạ Ninh, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quyết định liên hệ lại với Tưởng Y để cập nhật tình hình.

Vừa nghe giọng Tạ Ninh, Tưởng Y liền oa oa khóc lớn, nghe thấy mà đau lòng.

Từ khi quen nhau, hai người bọn họ cũng chưa từng chia cách mà không có bất kỳ tin tức nào lâu đến như vậy.

Tạ Ninh phải mất cả một ngày để dỗ dành, Tưởng Y mới bắt đầu bình tĩnh mà kể lại.

Cô ấy nói, sau khi Tạ Ninh rời khỏi Đô Thành, Hạ Huyễn Thần không xuất hiện nhưng lại cho Trương Bình đến quấy rầy cô ấy suốt một tuần liền.

Dù sao, thân phận của Hạ Huyễn Thần đặc thù như thế, cũng không thể nhởn nhơ diễn trò chặn người ngoài đường được.

Nhưng Tưởng Y nhất quyết không hé nửa lời, mà thật sự cô ấy cũng không biết Tạ Ninh đi đâu, vì để đảm bảo không bị lộ tung tích, ngay từ đầu Tạ Ninh đã giấu nhẹm về hành trình và đích đến của mình.

Ban đầu khi nhìn thấy Trương Bình, Tưởng Y còn giả vờ ngọt nhạt, sau khi bị quấy rầy đến mức phát phiền, cô ấy cũng chẳng chịu nổi mà chống nạnh chửi đổng mấy tiếng.

Những lời nói ra không khác gì với Tạ Ninh.

Hai người quả không hổ là bạn thân.

Có lẽ thấy Tưởng Y quá cứng rắn, Trương Bình sau hôm bị chửi như tát nước vào mặt đã rút lui, để cho con cáo già Hứa Phi lên sàn.

Tạ Ninh rất cố kỵ người này, cô đã từng nhìn thấy thủ đoạn của anh ta khi ra tay với đối thủ, cho nên khi nghe Tưởng Y kể đến đây, cô có phần ớn lạnh.



Không ngờ Tưởng Y lại cười xòa.

“Cậu đừng lo lắng, dù cho có một trăm Hứa Phi đến đây tớ cũng không hé răng nửa lời.”

“Nhưng mà cũng kỳ lạ thật đấy, anh ta không hề hỏi tớ một câu nào về cậu cả.”

Tạ Ninh lấy làm lạ: “Vậy ư?”

Tưởng Y gãi đầu, ngả người ra giường nệm êm ái: “Ừa, anh ta nói với tớ là chỉ muốn kết bạn thôi, ban đầu thì anh ta đúng thật là muốn biết thông tin của cậu ở đâu, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tớ đánh đuổi Trương Binh đi một cách vẻ vang, anh ta ngay lập tức quay xe, trước giờ đều là anh ta bị Hạ Huyễn Thần ăn hiếp, lần này thì vui rồi, bị hai chúng ta hợp lại chơi một vố, Hạ Huyễn Thần lần này đã không ăn trộm được gà, còn mất nguyên cả đấu thóc, Hứa Phi hả hê lắm, mỗi ngày đều chạy đến chỗ tớ hi hi ha ha, muốn tìm kiếm đồng minh nghe anh ta thở than.”

“Cậu nói là mỗi ngày Hứa Phi đều tìm đến cậu à?” Tạ Ninh nghi ngờ.

Tưởng Y biết mình nói hớ, cho nên có hơi ấp úng: “Cũng không phải là mỗi ngày, Hứa Phi còn một Thần Uy Bạo Vũ sau lưng, đâu có rảnh rỗi đến mức đó. Chỉ là thỉnh thoảng anh ta sẽ đến trường tớ rủ đi ăn tối, lâu lâu lại gửi tặng vài món quà nho nhỏ những khi đi công tác trở về…”

“Còn gì nữa không Y Y, nói ra hết, không được giấu.” Tạ Ninh nghiêm giọng hỏi.

Tưởng Y biết là không giấu nổi, cũng không muốn giấu, dứt khoát thẳng thắn: “Hứa Phi có tặng cho tớ một thẻ tập thể dục của một câu lạc bộ gym, thỉnh thoảng cuối tuần hay ngày nghỉ lễ, bọn tớ sẽ đi leo núi ngắm cảnh với nhau…”

Nói đến đây, Tưởng Y ngồi dậy, ngữ điệu chắc nịch khẳng định với Tạ Ninh: “Nhưng cậu đừng lo lắng, tớ với Hứa Phi không có gì hết. Một lời về cậu tớ cũng không hé răng. Cậu đừng tưởng tớ không biết, Hứa Phi tiếp cận với tớ làm sao không có mục đích cho được. Cho nên tớ mới tương kế tựu kế, dắt anh ta đi lòng vòng, để anh ta chán đến mức không dám đến làm phiền tớ thì thôi.”

Tạ Ninh day day trán: “Có được không đây, cậu quá coi thường Hứa Phi rồi đó.”

Hứa Phi là ai chứ, tay chơi số một Đô Thành, người xuất thân bần hàn lại có thể vươn lên trở thành một tư bản có số có má, đầu óc của anh ta không phải để trưng bày cho đẹp.

Huống chi, anh ta lại còn có một túi da rất tốt, không dám nói là cực phẩm đến mức rực rõ chói lóa như Hạ Huyễn Thần, nét đẹp của anh ta là sự thành thục lõi đời đã tôi luyện qua năm tháng, một cái vươn tay nhấc chân đều mang đầy ý tứ và thần thái.

Cô gái trẻ như Tưởng Y, liệu có vượt qua nổi hay không đây?

“Ninh Ninh à, cậu thực sự không tin tớ sao, tớ đảm bảo mỗi lần gặp Hứa Phi, từ đầu đến cuối bọn tớ đều không nhắc đến cậu dù chỉ là nửa chữ.” Tưởng Y lặp đi lặp lại, chỉ thiếu điều giơ ba ngón tay lên thề: “Cho nên cậu cứ yên tâm, không ai biết hiện giờ cậu đang ở đâu đâu.”

Tạ Ninh thở dài ngao ngán, chỉ đành gật đầu: “Ừa, tớ biết rồi, cậu ở bên đó cũng cẩn thận một chút.”

Điện thoại tắt, Tạ Ninh nằm vắt tay lên trán suy nghĩ.

Có lẽ cô đã quá lo xa rồi, trôi dạt đến thành phố F hơn nửa năm, không có bất kỳ ai đến tìm cô, bên kia cũng không thấy có bất kỳ động tĩnh gì.

Toàn bộ thông tin đều là do Tạ Ninh cóp nhặt từ trên hot search và trong các hội nhóm fan hâm mộ.

Hạ Huyễn Thần ngày càng kín tiếng với giới truyền thông, ngoài những tin tức về các đại IP lần lượt được công bố sản xuất, những bìa tạp chí đã được sắp xếp chụp từ năm ngoái, Hạ Huyễn Thần thậm chí còn không thèm đi tham gia sự kiện và tiệc tối.

Paparazzi không thể chụp được bất kỳ một tấm ảnh nào của Hạ Huyễn Thần bên ngoài.

Ngay cả sự kiện hẹn hò một năm qua cũng chìm nghỉm như đá dưới đáy biển, điều này bắt đầu khiến nhiều cư dân mạng bán tin bán nghi về độ chân thực của bài viết kia.

Chỉ có fan couple của Hạ Huyễn Thần và Châu Sa vẫn ngày ngày treo biển reo hò ầm ỹ bảo vệ cho tình yêu của cặp đôi thần tượng của mình, đáng tiếc là bọn họ chẳng moi móc được bất kỳ tin tức gì ngoại trừ việc lôi những hình ảnh cũ trong bộ phim “Thiên hạ” cắt ghép lại để cắn đường hóa học cùng nhau.

Tạ Ninh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thôi kệ đi, chuyện của hai người kia giờ đây đã không còn liên quan đến cô nữa, bọn họ yêu đương cũng tốt, chia tay cũng chẳng dính dáng gì đến mình.

Sống tốt cho bản thân là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook