Chương 10
Trường Anh Như Trú
16/12/2021
Cô vừa nói ra khỏi miệng, bầu không khí dường như càng ngượng ngùng hơn.
Vành tai của cậu thiếu niên trước mặt đỏ lên rõ rệt, thấy cậu lúng túng như vậy, chút bối rối của Sư Nhạc cũng nhanh chóng tan biến.
Cô phì cười một tiếng, nhét đống quần áo vào trong lòng cậu: “Đem vào trong đi, chắc là phải giặt lại lần nữa đấy.”
“Vâng.” Thích Yến đưa cây dù cho cô, ôm quần áo chạy vào nhà, bước chân còn có chút vội vã.
Sư Nhạc lúc này mới khom lưng, trả khăn lông lại cho Hổ Tử, cố nén cười nói: “Thôi cô về đây.”
Hổ Tử lắc đầu: “Hôm nay em còn chưa rót nước cho cô mà.”
Còn nhớ tới chuyện rót nước, đúng là rất có nguyên tắc.
Sư Nhạc nói: “Hôm nay cô không uống đâu, chẳng phải các em còn bận thu dọn đống đậu phộng kia sao?”
Hổ Tử gật đầu, nhưng vẫn không để cho cô đi: “Anh em nói rồi, nhất định phải rót nước cho cô giáo.”
Sư Nhạc thoáng khựng lại.
Đúng lúc này, Thích Yến vào cất quần áo xong cũng vừa bước ra, thấy cả người Sư Nhạc ướt nhẹp mà vẫn còn đứng ở đó, cậu bèn bước tới, nhíu mày nói: “Chị vào nhà ngồi đã.”
Sư Nhạc: “Thôi được rồi, không về nữa là muộn mất.”
Thích Yến nói: “Chị bị mắc mưa, uống chút nước nóng đã rồi đi, lát nữa em đưa chị về.”
Hai anh em nhà này giống như đang phân cao thấp vậy, có chút ngốc nghếch nhưng lại rất dễ thương, Sư Nhạc bật cười: “Cậu cảm thấy tôi mặc bộ quần áo ướt nán lại đây chờ nước nóng tốt hơn, hay là về sớm thay quần áo tốt hơn?”
Thích Yến nghẹn lời, ý thức được mình không đúng, cậu bèn nói: “Vậy để em đưa chị về.”
“Chờ em chút.”
Cậu lại xoay người bước vào nhà, lấy bộ áo mưa lần trước ra, vừa mặc vào người vừa bước lên xe gắn máy, quay đầu lại: “Chị lên đi.”
Sư Nhạc cũng không từ chối nữa, cô bước tới, lần này chui vào rất thành thục.
Quần áo của cả hai đã ướt sũng, cũng không biết bộ áo mưa này có tác dụng gì.
Hổ Tử sốt ruột nhìn theo, Thích Yến quay sang nói với cậu bé: “Vào thay quầo áo đi, lát nữa anh về liền.”
Sư Nhạc ngồi sau lưng cậu, có lẽ vì trên người ướt sũng nên cô cứ cảm thấy thân nhiệt của Thích Yến đang truyền sang người mình, khiến cô không khỏi dịch về phía sau một chút.
Thích Yến nhận ra hành động của cô, quay đầu nói: “Đường trơn, chị nhớ cẩn thận nhé.”
Sư Nhạc bất động đáp: “Oh.”
Một lát sau, Thích Yến cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, quần áo mùa hè vốn dĩ đã mỏng manh, lúc này hai người lại ngồi gần nhau như vậy, cảm giác tồn tại của người phía sau thực sự quá mạnh mẽ.
Ngón tay cậu vuốt nhẹ tay lái, lặng lẽ ngồi dịch về phía trước một chút.
Còn chưa tới bờ sông Thanh Hà đã nhìn thấy có nhiều người che dù đứng tụ tập ở đó.
Thích Yến đột nhiên phanh xe lại.
Sư Nhạc mất kiểm soát, đầu đập vào gáy cậu: “Có chuyện gì vậy?”
Thích Yến dừng lại mấy giây, sau đó quay đầu nói: “Chị xuống đợi em một lát, để em xem thử phía trước có chuyện gì.”
Sư Nhạc lúc này mới nhìn thấy cách đó không xa có đám người đang tụ tập, cô vội vàng xuống xe, thấy Thích Yến đã đi xa, cô cân nhắc giây lát rồi cũng che dù đi về phía trước.
Nước trên cầu Thanh Hà đã dâng cao, không thể qua cầu được nữa vì nước chảy rất xiết.
Sư Nhạc khẽ nhíu mày, mới đó mà nhanh vậy sao?
Thích Yến dùng phương ngữ hỏi thăm một người bên cạnh: “Chú, có chuyện gì vậy?”
“Sao lại dầm mưa thành ra như vậy?” Ông chú bên cạnh che dù lên đầu cậu, hai người chụm chung một cây dù, nói: “Gò đất của nhà họ Lý ở phía dưới đường sông bị nước mưa cuốn trôi, hiện tại phía dưới đã bị chặn, nước sông lại dâng cao.”
Nói xong, ông ấy nhìn thấy Sư Nhạc đang đứng bên cạnh, vì trời mưa quá lớn nên lực chú ý của mọi người bị phân tán không ít, người Sư Nhạc cũng ướt đẫm như chuột lột, logo trên đoàn phục cũng không còn gây được sự chú ý.
Chỉ kịp nhìn thấy một cô bé có ngoại hình xinh xắn, còn đi cùng Thích Yến.
Ông chú phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Tiểu Yến, con mang cô bé này về à?”
Thích Yến theo bản năng liếc nhìn Sư Nhạc: “Chú, không phải…”
Ông chú vui vẻ nói: “Mặt mũi nhìn xinh xắn đấy chứ, mà không phải Tiểu Yến vẫn còn đi học sao?”
Câu nói này của ông ấy đã trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người, tầm mắt của đám người lập tức chuyển sang Thích Yến và Sư Nhạc.
Bọn họ nói rất nhanh, Sư Nhạc nghe không hiểu kịp, nhưng cũng ý thức được là hiện tại bọn họ đang nhìn mình: “Hửm?”
“Nói vớ vẩn gì vậy.” Một bà dì đi tới, “Đây là giáo viên, sinh viên đến từ trường đại học, Tịnh Hồ có kể với tôi rồi.”
Bà dì này nói chuyện khá rõ ràng, Sư Nhạc nghe cũng hiểu được đôi chút, nhưng trong lòng vẫn còn rất mờ mịt.
“Giáo viên à?” Ông chú vừa rồi nói, “Vậy chẳng phải cũng rất tướng xứng sao? Tiểu Yến của chúng ta sau này cũng sẽ vào một trường đại học danh tiếng mà.”
Thích Yến cười cười, xoay người lại, bỏ qua những lời nhận xét vô nghĩa, nói với Sư Nhạc: “Chị, hạ lưu bị tắc rồi, nước dâng lên như vậy tạm thời không qua được.”
Sư Nhạc cũng có thể nhận ra, cô có chút đau đầu.
Thích Yến do dự giây lát rồi nói: “Hay chị về nhà em trước nhé, chờ trong thôn tìm máy xúc đến dọn hạ lưu rồi hẵng về.”
Cũng không còn cách nào khác, Sư Nhạc đáp lại một tiếng.
Thấy dân làng vẫn đang nhìn mình, cô dừng lại một chút rồi cười nói: “Chào cô chú.”
“Chào cô giáo, chào cô giáo.” Mọi người vốn dĩ đến đây để xem đường sông, tiện thể tán gẫu, lúc này có chủ đề mới, bọn họ liền chuyển sang quan sát Sư Nhạc.
Tiếng phổ thông của bọn họ khá trúc trắc, nhưng vẫn rất nhiệt tình: “Mấy đứa trẻ nhà chúng tôi may mà có cô giáo trông hộ.”
Sư Nhạc chợt nhớ tới những lời Lý Văn Hoa nói ngày hôm đó, anh ấy nói phần lớn các phụ huynh đều coi kỳ học hè của nhà trường là nơi trông con cho bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra, Sư Nhạc lại có chút không chắc chắn.
Cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì cho phải, mọi người đã vây quanh, bắt đầu hỏi cô đã quen ở đây chưa, có muốn đến nhà ăn cơm tối không…
Thích Yến ở bên cạnh, nhìn các vị trưởng bối trước mắt. Sư Nhạc lúc này đã thu bớt sự sắc sảo, thoạt nhìn còn có chút ôn hòa ngoài ý muốn.
Cô có vẻ không giỏi đối phó với những người lớn tuổi cho lắm, bị vây quanh như vậy thoạt nhìn có chút chật vật.
Xem ra không phải lúc nào cô cũng giữ được nét thư thái điềm tĩnh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm Thích Yến tỉnh táo lại đôi chút, phát hiện quần áo trên người Sư Nhạc vẫn còn đang ướt sũng.
Chủ đề đã bay tới tận chân trời, thậm chí còn có người hỏi ‘Cô giáo đã có đối tượng chưa?’.
Thích Yến đang định bước lên giải vây thì đột nhiên khựng lại, cậu ngước mắt lên.
Trong màn mưa, cô nữ sinh bên môi ngậm ý cười, sau đó khẽ lắc đầu.
Thích Yến thu lại tầm mắt, bước lên phía trước.
“Ông cũng thật là, đi hỏi mấy thứ này làm gì.” Có người đánh nhẹ ông chú, “Vừa nãy còn nói cô giáo người ta là đối tượng của Tiểu Yến, không nghĩ tới chuyện gì khác được à?”
Huyệt thái dương Thích Yến khẽ giật giật.
Sư Nhạc nghe thấy câu này, lông mày hơi nhướng lên, lúc này cô mới hiểu ban nãy họ đã nói gì bằng tiếng địa phương với Thích Yến khi nhìn mình, cô ngước mắt nhìn Thích Yến đang bước tới, mỉm cười nói: “Làm gì có ạ, cháu đâu dám trêu ghẹo Tiểu Yến.”
Một tiếng Tiểu Yến này cô gọi vô cùng thuận miệng.
Thích Yến lại có chút thất thần, giọng nói của cô nữ sinh rất êm tai, mang theo cảm giác uể oải khó nhận ra.
Thích Yến đè nén chút chộn rộn vô cớ đang dâng lên trong lòng, nháy mắt ra hiệu cho Sư Nhạc.
Mọi người đều quá nhiệt tình, hai người phải tốn khá nhiều sức lực mới có thể thoát ra về được tới nhà.
Thấy Sư Nhạc trở về, Hổ Tử vốn đang ngồi trên chiếc ghế đẩu lập tức đứng bật dậy: “Cô giáo Nhạc Nhạc! Sao cô lại trở về!”
Sư Nhạc bước tới, giải thích cho cậu nhóc con đang phấn khích: “Nước dâng cao rồi.”
Hổ Tử càng kích động hơn: “Vậy có phải cô giáo không thể về được, phải ở lại nhà em ăn cơm nghĩ ngơi không?”
Nghe vậy, Sư Nhạc im lặng.
Tình huống hiện tại có vẻ là đúng như vậy.
Cô xoay người liếc nhìn Thích Yến, hỏi: “Bạn học nhỏ, có thể ở lại nhà cậu được không?”
Thích Yến cười đáp: “Đương nhiên.”
Cậu liếc nhìn quần áo trên người Sư Nhạc, nói: “Chị có muốn thay quần áo không? Ở đây mẹ em có đồ mới, chưa mặc qua bao giờ.”
Sư Nhạc cúi đầu nhìn quần áo của mình, im lặng ba giây: “Vậy làm phiền dì rồi.”
“Chị vào trong đi.”
Sư Nhạc theo Thích Yến vào nhà, lần này là bước vào từ cửa phụ bên trái, căn phòng này không quá lớn, giống như nhà bếp kết hợp với phòng khách, ở gữa có một cái lò sắt lớn.
Hai bên tường được dán đầy bằng khen, một mặt ít, một mặt nhiều.
Bên mặt ít là của Hổ Tử, bên mặt nhiều là cuả Thích Yến, từ tiểu học cho đến trung học, đủ các loại thi đua và học sinh ba tốt.
“Chà.” Sư Nhạc cúi đầu nhìn Hổ Tử, “Hai anh em nhà này xuất sắc quá nhỉ.”
Hổ Tử tự hào nói: “Anh là tấm gương của em đấy ạ.”
Không chỉ một người khen Thích Yến là một mầm non tương lai, quả đúng là tấm gương tốt.
Sư Nhạc khẽ gật gù, Thích Yến soạn xong quần áo bước ra đúng lúc bước ra, nghiêng người nói: “Chị, vào phòng này thay đồ đi.”
Sư Nhạc bước tới: “Cám ơn nhé.”
Là một phòng ngủ khá nhỏ, chỉ có một tủ quần áo và một chiếc giường.
Sư Nhạc nhìn bộ quần áo trên giường, lông mày đột nhiên nhướng lên, lúc nãy cười bộ dạng ngượng ngùng của Thích Yến, bây giờ dường như trả lại trên người cô.
Trên bộ quần áo đó còn đặt một bộ đồ lót.
Bạn học nhỏ này thực sự quá mức chu đáo.
Phải mất một lúc sau, cô mới đè nén được cơn khó chịu trong lòng và thay quần áo.
Trên ngăn tủ có một chiếc gương, Sư Nhạc ngắm mình trong gương, một chiếc áo sơ mi dài tay màu nâu và một chiếc quần vải bố màu đen, phải công nhận rằng cũng khá hợp thời trang.
Cô hiếm khi cầm điện thoại tự sướng, nhìn mình trong bức ảnh mà không khỏi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Mãi cho đến khi bước ra ngoài, ý cười trên mặt cô vẫn chưa tan biến đi.
Thích Yến cũng đã thay quần áo, vừa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy cô đang đứng dựa vào khung cửa, nở một nụ cười nhàn hạ lại vui vẻ.
Dù đang mặc quần áo của phụ nữ trung niên, nhưng khí chất trên người cô vẫn không sao lẫn được so với những người khác.
Bộ quần áo càng làm tôn lên làn da trắng trẻo của cô nữ sinh, mái tóc dài lúc này đã xõa ra, mang theo nét quyến rũ lạ thường.
Thích Yến hơi rũ mắt xuống, nói: “Chị mặc tạm nhé.”
“Đâu có.” Sư Nhạc lúc này không hiểu sao lại có chút vui vẻ, cô cũng mang một chiếc ghế đẩu đến ngồi cùng hai anh em đang ngồi sắp xếp lại đậu phộng trong nhà chính, “Bộ quần áo này rất ổn mà.”
Thích Yến cười: “Rót nước nóng cho chị rồi đây, chị uống một chút đi.”
Sư Nhạc quay đầu qua, lúc này mới thấy trên bếp sắt có thêm một ly nước nóng.
Hai anh em nhà này khăng khăng vì ly nước nóng này, cuối cùng cũng rót được.
Cô bưng ly nước tới ngồi bên cạnh hai người, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, định phụ bọn họ trải đậu phộng ra.
Thấy cô động tay, Thích Yến lập tức giơ tay cản.
Tay Sư Nhạc chạm vào cổ tay cậu, cô nhướng mắt lên, nhếch môi cười nói: “Sao vậy?”
Ánh mắt Thích Yến rời khỏi bàn tay trắng như tuyết của cô: “Chị là khách.”
“Cậu cho tôi ở lại, còn đưa đồ mới cho tôi mặc, rót nước cho tôi.” Sư Nhạc đẩy tay cậu, “Không đòi tiền tôi là tôi đã mừng lắm rồi.”
“Không định cho chị đây một cơ hội biểu hiện à?”
Cô thẳng thừng vươn tay trải đậu phộng ra, đầu ngón tay mảnh khảnh dính đầy bùn đất khiến người khác không khỏi chú ý,
Tiết tấu hô hấp của Thích Yến có chút hỗn loạn, cậu đột nhiên thả nắm đậu phộng, đứng dậy: “Em đi nấu cơm đây.”
Việc rải đậu phộng này cũng không nặng nhọc gì, không cần cậu cũng có thể làm được, thế là Sư Nhạc bèn chuyển chỗ qua ngồi với Hổ Tử.
Hổ Tử ghé đầu tới: “Cô giáo Nhạc Nhạc, anh em nấu cơm ngon lắm.”
“Vậy sao.” Sư Nhạc quay đầu lại, thấy Thích Yến đang đứng trước bếp lò cúi đầu không nhúc nhích, bèn hỏi: “Bạn học nhỏ, vậy có phải tôi rất có lộc ăn không?”
Cách một giây sau, Thích Yến mới ngẩng đầu lên, cong mắt đáp: “Chị muốn ăn món gì?”
“Không kén.” Sư Nhạc thản nhiên nói, “Cậu làm gì cũng được.”
Đầu ngón tay đang đặt lên bếp lò của Thích Yến khẽ run lên, cậu nhắm mắt lại, mãi một lúc sau mới thở hắt ra một hơi.
Trải đậu phộng xong, Sư Nhạc và Hổ Tử đi rửa tay, Hổ Tử ngồi trên lò sắt làm bài tập, Sư Nhạc ở một bên hướng dẫn.
Nghe thấy âm thanh trên thớt, Sư Nhạc ngẩng đầu lên, Thích Yến nấu ăn rất là thành thạo, kỹ thuật xắt rau cũng rất giỏi, lại còn đeo tạp dề.
Sư Nhạc vẫn luôn cho rằng, được một ai đó đeo tạp dề vào bếp nấu cơm cho ăn là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Giống như hiện tại, Hổ Tử có một người anh trai như vậy cũng là một chuyện hạnh phúc.
Trong lúc nấu cơm thỉnh thoảng quay đầu lại, Thích Yến vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Sư Nhạc.
Cô nữ sinh cong môi cười, cậu liền rũ mắt xuống.
Hôm nay, hình như có rất nhiều chỗ không hợp lý.
Vành tai của cậu thiếu niên trước mặt đỏ lên rõ rệt, thấy cậu lúng túng như vậy, chút bối rối của Sư Nhạc cũng nhanh chóng tan biến.
Cô phì cười một tiếng, nhét đống quần áo vào trong lòng cậu: “Đem vào trong đi, chắc là phải giặt lại lần nữa đấy.”
“Vâng.” Thích Yến đưa cây dù cho cô, ôm quần áo chạy vào nhà, bước chân còn có chút vội vã.
Sư Nhạc lúc này mới khom lưng, trả khăn lông lại cho Hổ Tử, cố nén cười nói: “Thôi cô về đây.”
Hổ Tử lắc đầu: “Hôm nay em còn chưa rót nước cho cô mà.”
Còn nhớ tới chuyện rót nước, đúng là rất có nguyên tắc.
Sư Nhạc nói: “Hôm nay cô không uống đâu, chẳng phải các em còn bận thu dọn đống đậu phộng kia sao?”
Hổ Tử gật đầu, nhưng vẫn không để cho cô đi: “Anh em nói rồi, nhất định phải rót nước cho cô giáo.”
Sư Nhạc thoáng khựng lại.
Đúng lúc này, Thích Yến vào cất quần áo xong cũng vừa bước ra, thấy cả người Sư Nhạc ướt nhẹp mà vẫn còn đứng ở đó, cậu bèn bước tới, nhíu mày nói: “Chị vào nhà ngồi đã.”
Sư Nhạc: “Thôi được rồi, không về nữa là muộn mất.”
Thích Yến nói: “Chị bị mắc mưa, uống chút nước nóng đã rồi đi, lát nữa em đưa chị về.”
Hai anh em nhà này giống như đang phân cao thấp vậy, có chút ngốc nghếch nhưng lại rất dễ thương, Sư Nhạc bật cười: “Cậu cảm thấy tôi mặc bộ quần áo ướt nán lại đây chờ nước nóng tốt hơn, hay là về sớm thay quần áo tốt hơn?”
Thích Yến nghẹn lời, ý thức được mình không đúng, cậu bèn nói: “Vậy để em đưa chị về.”
“Chờ em chút.”
Cậu lại xoay người bước vào nhà, lấy bộ áo mưa lần trước ra, vừa mặc vào người vừa bước lên xe gắn máy, quay đầu lại: “Chị lên đi.”
Sư Nhạc cũng không từ chối nữa, cô bước tới, lần này chui vào rất thành thục.
Quần áo của cả hai đã ướt sũng, cũng không biết bộ áo mưa này có tác dụng gì.
Hổ Tử sốt ruột nhìn theo, Thích Yến quay sang nói với cậu bé: “Vào thay quầo áo đi, lát nữa anh về liền.”
Sư Nhạc ngồi sau lưng cậu, có lẽ vì trên người ướt sũng nên cô cứ cảm thấy thân nhiệt của Thích Yến đang truyền sang người mình, khiến cô không khỏi dịch về phía sau một chút.
Thích Yến nhận ra hành động của cô, quay đầu nói: “Đường trơn, chị nhớ cẩn thận nhé.”
Sư Nhạc bất động đáp: “Oh.”
Một lát sau, Thích Yến cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, quần áo mùa hè vốn dĩ đã mỏng manh, lúc này hai người lại ngồi gần nhau như vậy, cảm giác tồn tại của người phía sau thực sự quá mạnh mẽ.
Ngón tay cậu vuốt nhẹ tay lái, lặng lẽ ngồi dịch về phía trước một chút.
Còn chưa tới bờ sông Thanh Hà đã nhìn thấy có nhiều người che dù đứng tụ tập ở đó.
Thích Yến đột nhiên phanh xe lại.
Sư Nhạc mất kiểm soát, đầu đập vào gáy cậu: “Có chuyện gì vậy?”
Thích Yến dừng lại mấy giây, sau đó quay đầu nói: “Chị xuống đợi em một lát, để em xem thử phía trước có chuyện gì.”
Sư Nhạc lúc này mới nhìn thấy cách đó không xa có đám người đang tụ tập, cô vội vàng xuống xe, thấy Thích Yến đã đi xa, cô cân nhắc giây lát rồi cũng che dù đi về phía trước.
Nước trên cầu Thanh Hà đã dâng cao, không thể qua cầu được nữa vì nước chảy rất xiết.
Sư Nhạc khẽ nhíu mày, mới đó mà nhanh vậy sao?
Thích Yến dùng phương ngữ hỏi thăm một người bên cạnh: “Chú, có chuyện gì vậy?”
“Sao lại dầm mưa thành ra như vậy?” Ông chú bên cạnh che dù lên đầu cậu, hai người chụm chung một cây dù, nói: “Gò đất của nhà họ Lý ở phía dưới đường sông bị nước mưa cuốn trôi, hiện tại phía dưới đã bị chặn, nước sông lại dâng cao.”
Nói xong, ông ấy nhìn thấy Sư Nhạc đang đứng bên cạnh, vì trời mưa quá lớn nên lực chú ý của mọi người bị phân tán không ít, người Sư Nhạc cũng ướt đẫm như chuột lột, logo trên đoàn phục cũng không còn gây được sự chú ý.
Chỉ kịp nhìn thấy một cô bé có ngoại hình xinh xắn, còn đi cùng Thích Yến.
Ông chú phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Tiểu Yến, con mang cô bé này về à?”
Thích Yến theo bản năng liếc nhìn Sư Nhạc: “Chú, không phải…”
Ông chú vui vẻ nói: “Mặt mũi nhìn xinh xắn đấy chứ, mà không phải Tiểu Yến vẫn còn đi học sao?”
Câu nói này của ông ấy đã trực tiếp thu hút sự chú ý của mọi người, tầm mắt của đám người lập tức chuyển sang Thích Yến và Sư Nhạc.
Bọn họ nói rất nhanh, Sư Nhạc nghe không hiểu kịp, nhưng cũng ý thức được là hiện tại bọn họ đang nhìn mình: “Hửm?”
“Nói vớ vẩn gì vậy.” Một bà dì đi tới, “Đây là giáo viên, sinh viên đến từ trường đại học, Tịnh Hồ có kể với tôi rồi.”
Bà dì này nói chuyện khá rõ ràng, Sư Nhạc nghe cũng hiểu được đôi chút, nhưng trong lòng vẫn còn rất mờ mịt.
“Giáo viên à?” Ông chú vừa rồi nói, “Vậy chẳng phải cũng rất tướng xứng sao? Tiểu Yến của chúng ta sau này cũng sẽ vào một trường đại học danh tiếng mà.”
Thích Yến cười cười, xoay người lại, bỏ qua những lời nhận xét vô nghĩa, nói với Sư Nhạc: “Chị, hạ lưu bị tắc rồi, nước dâng lên như vậy tạm thời không qua được.”
Sư Nhạc cũng có thể nhận ra, cô có chút đau đầu.
Thích Yến do dự giây lát rồi nói: “Hay chị về nhà em trước nhé, chờ trong thôn tìm máy xúc đến dọn hạ lưu rồi hẵng về.”
Cũng không còn cách nào khác, Sư Nhạc đáp lại một tiếng.
Thấy dân làng vẫn đang nhìn mình, cô dừng lại một chút rồi cười nói: “Chào cô chú.”
“Chào cô giáo, chào cô giáo.” Mọi người vốn dĩ đến đây để xem đường sông, tiện thể tán gẫu, lúc này có chủ đề mới, bọn họ liền chuyển sang quan sát Sư Nhạc.
Tiếng phổ thông của bọn họ khá trúc trắc, nhưng vẫn rất nhiệt tình: “Mấy đứa trẻ nhà chúng tôi may mà có cô giáo trông hộ.”
Sư Nhạc chợt nhớ tới những lời Lý Văn Hoa nói ngày hôm đó, anh ấy nói phần lớn các phụ huynh đều coi kỳ học hè của nhà trường là nơi trông con cho bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra, Sư Nhạc lại có chút không chắc chắn.
Cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì cho phải, mọi người đã vây quanh, bắt đầu hỏi cô đã quen ở đây chưa, có muốn đến nhà ăn cơm tối không…
Thích Yến ở bên cạnh, nhìn các vị trưởng bối trước mắt. Sư Nhạc lúc này đã thu bớt sự sắc sảo, thoạt nhìn còn có chút ôn hòa ngoài ý muốn.
Cô có vẻ không giỏi đối phó với những người lớn tuổi cho lắm, bị vây quanh như vậy thoạt nhìn có chút chật vật.
Xem ra không phải lúc nào cô cũng giữ được nét thư thái điềm tĩnh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm Thích Yến tỉnh táo lại đôi chút, phát hiện quần áo trên người Sư Nhạc vẫn còn đang ướt sũng.
Chủ đề đã bay tới tận chân trời, thậm chí còn có người hỏi ‘Cô giáo đã có đối tượng chưa?’.
Thích Yến đang định bước lên giải vây thì đột nhiên khựng lại, cậu ngước mắt lên.
Trong màn mưa, cô nữ sinh bên môi ngậm ý cười, sau đó khẽ lắc đầu.
Thích Yến thu lại tầm mắt, bước lên phía trước.
“Ông cũng thật là, đi hỏi mấy thứ này làm gì.” Có người đánh nhẹ ông chú, “Vừa nãy còn nói cô giáo người ta là đối tượng của Tiểu Yến, không nghĩ tới chuyện gì khác được à?”
Huyệt thái dương Thích Yến khẽ giật giật.
Sư Nhạc nghe thấy câu này, lông mày hơi nhướng lên, lúc này cô mới hiểu ban nãy họ đã nói gì bằng tiếng địa phương với Thích Yến khi nhìn mình, cô ngước mắt nhìn Thích Yến đang bước tới, mỉm cười nói: “Làm gì có ạ, cháu đâu dám trêu ghẹo Tiểu Yến.”
Một tiếng Tiểu Yến này cô gọi vô cùng thuận miệng.
Thích Yến lại có chút thất thần, giọng nói của cô nữ sinh rất êm tai, mang theo cảm giác uể oải khó nhận ra.
Thích Yến đè nén chút chộn rộn vô cớ đang dâng lên trong lòng, nháy mắt ra hiệu cho Sư Nhạc.
Mọi người đều quá nhiệt tình, hai người phải tốn khá nhiều sức lực mới có thể thoát ra về được tới nhà.
Thấy Sư Nhạc trở về, Hổ Tử vốn đang ngồi trên chiếc ghế đẩu lập tức đứng bật dậy: “Cô giáo Nhạc Nhạc! Sao cô lại trở về!”
Sư Nhạc bước tới, giải thích cho cậu nhóc con đang phấn khích: “Nước dâng cao rồi.”
Hổ Tử càng kích động hơn: “Vậy có phải cô giáo không thể về được, phải ở lại nhà em ăn cơm nghĩ ngơi không?”
Nghe vậy, Sư Nhạc im lặng.
Tình huống hiện tại có vẻ là đúng như vậy.
Cô xoay người liếc nhìn Thích Yến, hỏi: “Bạn học nhỏ, có thể ở lại nhà cậu được không?”
Thích Yến cười đáp: “Đương nhiên.”
Cậu liếc nhìn quần áo trên người Sư Nhạc, nói: “Chị có muốn thay quần áo không? Ở đây mẹ em có đồ mới, chưa mặc qua bao giờ.”
Sư Nhạc cúi đầu nhìn quần áo của mình, im lặng ba giây: “Vậy làm phiền dì rồi.”
“Chị vào trong đi.”
Sư Nhạc theo Thích Yến vào nhà, lần này là bước vào từ cửa phụ bên trái, căn phòng này không quá lớn, giống như nhà bếp kết hợp với phòng khách, ở gữa có một cái lò sắt lớn.
Hai bên tường được dán đầy bằng khen, một mặt ít, một mặt nhiều.
Bên mặt ít là của Hổ Tử, bên mặt nhiều là cuả Thích Yến, từ tiểu học cho đến trung học, đủ các loại thi đua và học sinh ba tốt.
“Chà.” Sư Nhạc cúi đầu nhìn Hổ Tử, “Hai anh em nhà này xuất sắc quá nhỉ.”
Hổ Tử tự hào nói: “Anh là tấm gương của em đấy ạ.”
Không chỉ một người khen Thích Yến là một mầm non tương lai, quả đúng là tấm gương tốt.
Sư Nhạc khẽ gật gù, Thích Yến soạn xong quần áo bước ra đúng lúc bước ra, nghiêng người nói: “Chị, vào phòng này thay đồ đi.”
Sư Nhạc bước tới: “Cám ơn nhé.”
Là một phòng ngủ khá nhỏ, chỉ có một tủ quần áo và một chiếc giường.
Sư Nhạc nhìn bộ quần áo trên giường, lông mày đột nhiên nhướng lên, lúc nãy cười bộ dạng ngượng ngùng của Thích Yến, bây giờ dường như trả lại trên người cô.
Trên bộ quần áo đó còn đặt một bộ đồ lót.
Bạn học nhỏ này thực sự quá mức chu đáo.
Phải mất một lúc sau, cô mới đè nén được cơn khó chịu trong lòng và thay quần áo.
Trên ngăn tủ có một chiếc gương, Sư Nhạc ngắm mình trong gương, một chiếc áo sơ mi dài tay màu nâu và một chiếc quần vải bố màu đen, phải công nhận rằng cũng khá hợp thời trang.
Cô hiếm khi cầm điện thoại tự sướng, nhìn mình trong bức ảnh mà không khỏi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Mãi cho đến khi bước ra ngoài, ý cười trên mặt cô vẫn chưa tan biến đi.
Thích Yến cũng đã thay quần áo, vừa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy cô đang đứng dựa vào khung cửa, nở một nụ cười nhàn hạ lại vui vẻ.
Dù đang mặc quần áo của phụ nữ trung niên, nhưng khí chất trên người cô vẫn không sao lẫn được so với những người khác.
Bộ quần áo càng làm tôn lên làn da trắng trẻo của cô nữ sinh, mái tóc dài lúc này đã xõa ra, mang theo nét quyến rũ lạ thường.
Thích Yến hơi rũ mắt xuống, nói: “Chị mặc tạm nhé.”
“Đâu có.” Sư Nhạc lúc này không hiểu sao lại có chút vui vẻ, cô cũng mang một chiếc ghế đẩu đến ngồi cùng hai anh em đang ngồi sắp xếp lại đậu phộng trong nhà chính, “Bộ quần áo này rất ổn mà.”
Thích Yến cười: “Rót nước nóng cho chị rồi đây, chị uống một chút đi.”
Sư Nhạc quay đầu qua, lúc này mới thấy trên bếp sắt có thêm một ly nước nóng.
Hai anh em nhà này khăng khăng vì ly nước nóng này, cuối cùng cũng rót được.
Cô bưng ly nước tới ngồi bên cạnh hai người, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, định phụ bọn họ trải đậu phộng ra.
Thấy cô động tay, Thích Yến lập tức giơ tay cản.
Tay Sư Nhạc chạm vào cổ tay cậu, cô nhướng mắt lên, nhếch môi cười nói: “Sao vậy?”
Ánh mắt Thích Yến rời khỏi bàn tay trắng như tuyết của cô: “Chị là khách.”
“Cậu cho tôi ở lại, còn đưa đồ mới cho tôi mặc, rót nước cho tôi.” Sư Nhạc đẩy tay cậu, “Không đòi tiền tôi là tôi đã mừng lắm rồi.”
“Không định cho chị đây một cơ hội biểu hiện à?”
Cô thẳng thừng vươn tay trải đậu phộng ra, đầu ngón tay mảnh khảnh dính đầy bùn đất khiến người khác không khỏi chú ý,
Tiết tấu hô hấp của Thích Yến có chút hỗn loạn, cậu đột nhiên thả nắm đậu phộng, đứng dậy: “Em đi nấu cơm đây.”
Việc rải đậu phộng này cũng không nặng nhọc gì, không cần cậu cũng có thể làm được, thế là Sư Nhạc bèn chuyển chỗ qua ngồi với Hổ Tử.
Hổ Tử ghé đầu tới: “Cô giáo Nhạc Nhạc, anh em nấu cơm ngon lắm.”
“Vậy sao.” Sư Nhạc quay đầu lại, thấy Thích Yến đang đứng trước bếp lò cúi đầu không nhúc nhích, bèn hỏi: “Bạn học nhỏ, vậy có phải tôi rất có lộc ăn không?”
Cách một giây sau, Thích Yến mới ngẩng đầu lên, cong mắt đáp: “Chị muốn ăn món gì?”
“Không kén.” Sư Nhạc thản nhiên nói, “Cậu làm gì cũng được.”
Đầu ngón tay đang đặt lên bếp lò của Thích Yến khẽ run lên, cậu nhắm mắt lại, mãi một lúc sau mới thở hắt ra một hơi.
Trải đậu phộng xong, Sư Nhạc và Hổ Tử đi rửa tay, Hổ Tử ngồi trên lò sắt làm bài tập, Sư Nhạc ở một bên hướng dẫn.
Nghe thấy âm thanh trên thớt, Sư Nhạc ngẩng đầu lên, Thích Yến nấu ăn rất là thành thạo, kỹ thuật xắt rau cũng rất giỏi, lại còn đeo tạp dề.
Sư Nhạc vẫn luôn cho rằng, được một ai đó đeo tạp dề vào bếp nấu cơm cho ăn là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Giống như hiện tại, Hổ Tử có một người anh trai như vậy cũng là một chuyện hạnh phúc.
Trong lúc nấu cơm thỉnh thoảng quay đầu lại, Thích Yến vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Sư Nhạc.
Cô nữ sinh cong môi cười, cậu liền rũ mắt xuống.
Hôm nay, hình như có rất nhiều chỗ không hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.