Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 52

Trường Anh Như Trú

16/12/2021

Giọng nói của Thích Yến vang lên bên tai Sư Nhạc, đồng thời vang lên trong ống nghe điện thoại.

Có một khoảnh khắc Sư Nhạc cảm tưởng như mình đã bị ảo giác, người này sao cứ như từ trong lòng cô bước ra, đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô thế nhỉ?

Cô do dự vài giây, từ từ cúi đầu xuống, áp tai vào điện thoại.

Thích Yến lẳng lặng dõi theo động tác của cô.

Cô dường như rất cẩn thận, nghe thật kỹ giọng nói trong điện thoại, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn người sống đang đứng sờ sờ trước mặt cô.

Từ lúc quen biết nhau đến nay, Thích Yến chưa bao giờ nhìn thấy cô bất lực và ngỡ ngàng như vậy.

Lúc bị rơi xuống nước, dù đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê cô vẫn có thể mỉm cười, kêu anh cho mượn bờ vai dựa vào một lúc; khoảnh khắc len lén bật khóc ở trong bệnh viện, cô vẫn kêu ngạo như một con thiên nga đen; nhìn thấy học sinh cảm động, cô cũng thẹn quá hóa giận mà kéo anh cùng xuống nước.

Nhưng cô của bây giờ lại không là gì cả, giống hệt như một kẻ kiêu ngạo đã bị gọt giũa, cuộn tròn mình lại, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan ngay.

Trái tim anh như bị thứ gì đó chèn ép, khiến anh hít thở khó khăn, cảm giác vô cùng nghẹt thở.

Thích Yến cất điện thoại, thấp giọng gọi cô: “Mãn Mãn.”

Giọng nói trong điện thoại đột ngột dừng lại, bây giờ chỉ còn lại giọng nói bên tai, hóa ra là không phải phát ra từ điện thoại.

Sư Nhạc ngẩng đầu lên, như thể cuối cùng cũng có phản ứng: “Ơ.”

“Thích Tiểu Yến.” Cô lẩm bẩm, “Chị nhếch nhác quá nhỉ.”

Lần này có muốn giả vờ cũng không thể giả vờ nữa.

“Không nhếch nhác.” Thích Yến vén mái tóc lòa xòa của Sư Nhạc ra sau tai, đột nhiên nhìn thấy dấu bàn tay màu đỏ vô cùng rõ ràng trên gò má cô.

Đầu ngón tay anh khẽ run rẩy, không dám chạm vào: “Không hề nhếch nhác.”

Anh thấp giọng lặp lại một lần nữa.

Anh hỏi: “Mặt bị làm sao thế này?”

Sư Nhạc khẽ nhếch khóe miệng, quay mặt sang một bên, không trả lời.

Chiếc xe cô vừa gọi đến nơi, Thích Yến cũng im lặng cùng cô lên xe. Sư Nhạc tựa đầu vào cửa sổ, trong xe bật máy sưởi, phủ lên mọi thứ bên ngoài một tầng sương mỏng.

“Xin lỗi.” Thích Yến đang gọi điện thoại, khóe mắt vẫn luôn chú ý đến hành động của cô, “Ừm, có chút chuyện, tớ đi trước rồi.”

Sư Nhạc để ý thấy anh cất di động, sau đó khẽ động đậy.

Một giây sau, anh vươn tay qua, nhấc đầu cô ra khỏi cửa sổ: “Cửa sổ lạnh.”

Sư Nhạc hơi quay đầu lại, nhìn Thích Yến tự nhiên thu tay về.

Cô im lặng vài giây, sau đó đột nhiên bật cười: “Vậy phải làm sao đây?”

“Hửm?”

Nhiệt độ ấm áp trong xe dường như cũng khiến cho tâm trạng của cô dịu đi đôi chút. Sư Nhạc nghiêng đầu, nói: “Chị hơi mệt, phải tìm một chỗ để dựa.”

Nghe vậy, Thích Yến khẽ ngước mắt lên, thấy cô đang nhìn mình không rời mắt, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy ‘phúc tới thì lòng cũng sáng ra’.

Trầm mặc hai giây, Thích Yến khẽ nhích người về phía Sư Nhạc, thì thầm một câu: “Dựa vào em đi.”

Vừa mới dứt câu, Sư Nhạc đã tựa đầu vào bờ vai anh, khẽ cười một tiếng: “Cám ơn Thích Tiểu Yến.”

Mái tóc hơi lạnh do bị ướt mưa của cô chạm nhẹ vào cằm Thích Yến, khiến anh tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhưng một giây sau lại tiếp tục rơi vào sự ngọt ngào khó cưỡng.

Thích Yến cúi đầu, Sư Nhạc đang khép hờ đôi mắt, không biết là đang nhìn về đâu. Lông mi cô khẽ run rẩy, bàn tay hơi đỏ, chẳng biết do lạnh hay vì điều gì.

Thích Yến một tay cởi khăn choàng cổ của mình xuống, quấn lên hai bàn tay cô.

Khăn choàng cổ gần như vẫn còn nguyên hơi ấm của anh, Sư Nhạc không lên tiếng, nhẹ nhàng siết chặt chiếc khăn.

Sau khi xuống xe, Sư Nhạc vẫn nắm chặt chiếc khăn trên tay, quấn thành vòng bọc bàn tay lại.

Mái tóc cô ướt đẫm nước mưa và tuyết, lớp bên ngoài của áo khoác lông vũ cũng bị ướt, cô ngước mắt nhìn đèn đường, nói: “Thích Tiểu Yến, chị vẫn chưa ăn tối.”

Thích Yến cầm ô che cho cô: “Ừm, nấu lẩu cho chị ăn nhé, chịu không?”

Sư Nhạc cong khóe mắt: “Chịu.”

Về tới nhà, không cần đợi nhắc Sư Nhạc cũng tự giác về phòng thay quần áo.

Căn hộ này cũng không quá lớn, Thích Yến đặt chiếc ô ngoài ban công, trên đường quay lại nhà bếp thì trông thấy hai chiếc tạp dề màu đỏ, giống hệt với cặp tạp dề mà lần trước cô và anh đã mua.

Anh sững người mất hai giây.

Sau đó nghe thấy động tĩnh của Sư Nhạc, cô đã thay sang một chiếc áo len, bước vào phòng vệ sinh bắt đầu rửa tay.

Thích Yến đi rót nước thì phát hiện có điểm bất thường, vừa mới bước qua đó anh đã nhìn thấy bàn tay cô đã bị chà xát đến đỏ bừng, nhưng cô vẫn đang ra sức rửa hết lần này tới lần khác.

Anh cau mày, bước tới tắt nước: “Sư Mãn Mãn.”

Sư Nhạc rũ mắt nhìn tay mình.

“Bẩn rồi.” Cô nói.

Thích Yến hít sâu một hơi: “Rất sạch sẽ.”

Anh rút tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau khô tay cho cô, sau đó dẫn cô ra khỏi phòng vệ sinh: “Uống chút nước đi, chốc nữa họ giao thức ăn đến rồi chúng ta sẽ ăn lẩu.”

Sư Nhạc ngồi xuống sô pha, nhìn Thích Yến dùng mu bàn tay thử độ ấm rồi bưng cốc nước đến cho mình, sau đó cô đưa tay lên che mắt, bỗng nhiên bật cười một tiếng.

Thích Yến bước tới, cũng không hỏi cô đang cười cái gì, chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh cô.

“13.” Sư Nhạc dựa lưng vào sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, “Ngày mai cậu phải đi rồi.”

Thích Yến không trả lời.

Sư Nhạc lẩm bẩm: “Năm nay chị không đến Giang Châu nữa. Nói mới nhớ, chị vẫn còn nợ cậu một hồng bao phải không?”

“Thích Tiểu Yến.” Giọng nói của Sư Nhạc càng lúc càng nhỏ, “Nghĩ lại mới thấy, hình như chị nợ cậu rất nhiều thứ.”

“Vậy làm sao…”



Thích Yến ngắt ngang lời cô: “Muốn ôm một chút không?”

Giọng nói của Sư Nhạc lập tức ngừng lại.

“Sư Mãn Mãn.” Thích Yến hỏi lại một lần nữa, “Chị muốn ôm một chút không?”

Sư Nhạc bỏ tay đang che mắt xuống, đôi mắt khẽ chớp nhẹ vài cái, qua vài giây sau mới xoay người lại.

Thích Yến cách cô rất gần, tầm mắt vẫn luôn dán chặt vào gương mặt cô, cũng không biết là có phải đang nhìn cô hay không.

Cô nhịn không được nghĩ, hình như đã rất nhiều lần rồi, mỗi lần cô nhìn về hướng anh, ánh mắt của người này đều đổ dồn về phía cô.

Cô gần như đột nhiên hiểu ra vị trí của mình trong lòng Thích Yến đặc biệt như thế nào.

Cô có tài cán gì đâu?

Sư Nhạc bất chợt thở hắt ra một hơi: “Muốn.”

Cô ngây người nhìn anh, ấp úng nói: “Thích Tiểu Yến, cậu ôm chị một lát đi.”

Vừa mới dứt lời, Thích Yến liền nhích người tới, ôm trọn cô vào lòng. Lúc vừa vào cửa anh đã cởi áo khoác ngoài, cơ thể lúc này không còn mang theo hơi lạnh bên ngoài, ngược lại vô cùng ấm áp.

Tay của Sư Nhạc buông hờ xuống hai bên, chỉ hơi nhúc nhích phần đầu vùi vào vòng tay của anh.

Thích Yến cảm giác rất bất lực, người thì đang ở trong lòng anh, nhưng anh chuyện gì cũng không biết, không biết vì sao cô buồn, cũng không biết vì sao cô bị thương.

Cô cũng không nhắc đến dù chỉ một chữ.

Cô giấu nhẹm đi mặt yếu đuối nhất của mình, anh thậm chí còn biết rõ, nếu hôm nay không phải anh tình cờ gặp được và cùng cô trở về, dám chắc chuyện này Sư Nhạc sẽ vĩnh viễn không để người khác biết.

Nghĩ như vậy, Thích Yến vừa giận vừa không cam lòng.

Anh siết chặt Sư Nhạc hơn, giống như làm như vậy có thể khiến anh tiến gần tới Sư Nhạc thêm một chút.

Chuông cửa đúng lúc này vang lên, Thích Yến đang định buông tay thì Sư Nhạc nãy giờ vẫn không động đậy đột nhiên níu quần áo anh lại.

Thích Yến gần như không ngờ, anh tiếp tục ôm chặt cô.

Mãi cho đến khi người giao hàng nhanh gõ cửa không thấy ai trả lời, bèn gọi điện thoại đến, Sư Nhạc mới đẩy anh ra: “Mở cửa đi.”

Là người giao thức ăn và thuốc.

Thích Yến đặt thức ăn lên bàn trước, sau đó cầm thuốc đi tới trước mặt Sư Nhạc, ngồi xổm xuống rồi tháo vỏ thuốc ra.

Anh vén mái tóc của Sư Nhạc ra phía sau, để lộ ra một bên gò má đã sưng đỏ.

Hơi thở của Thích Yến có chút bất ổn, anh đưa lọ thuốc tới, lúc nói ra giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.

“Xịt thuốc xong em sẽ đi làm cơm.”

Anh mở chai thuốc, xịt nhẹ lên gò má cô, dùng tăm bông thoa đều rồi nói tiếp: “Chị nghĩ thử xem có muốn nói gì không.”

Lông mi của Sư Nhạc khẽ nhúc nhích, rũ mắt nhìn động tác của anh: “Nói gì?”

“Muốn nói cái gì thì nói cái đó.” Thích Yến bôi lên mặt xong lại kéo tay cô qua, xịt một thuốc lên đó, “Những chuyện chị muốn nói em đều lắng nghe.”

“Nhưng chị không thể cái gì cũng không nói được.” Thích Yến vừa kiên nhẫn vừa ôn hòa nói, “Sư Mãn Mãn, chị vui vẻ thì em có thể không hỏi.”

“Chị có thể trốn tránh một người đang vui vẻ, nhưng chị không thể bỏ lơ một người đang buồn bã được.”

Bôi thuốc xong, anh kéo tay cô tới sát khóe miệng thổi nhẹ vài hơi, sau đó ngước mắt lên: “Nói chị đang tức giận, nói chị đang ấm ức, cứ nói ra một chuyện, em sẽ giúp chị xả giận.”

Anh nhìn đuôi lông mày của cô: “Được không?”



Trong phòng bếp không ngừng vang lên tiếng nấu nướng của Thích Yến, trước khi anh đi còn cố ý mở tivi, để cho không gian yên tĩnh trong phòng khách có thêm chút tiếng động.

Sư Nhạc vẫn đang ngồi trên sô pha phát ngốc.

Cô phải nói gì đây nhỉ?

Giống như từ trước đến nay chuyện gì cô cũng để trong lòng, không muốn làm phiền đến người khác, cũng không muốn để người khác phải bận lòng vì mình, vì cũng chẳng có mấy ai sẵn sàng quan tâm đến những chuyện rắc rối của cô.

Thậm chí là Hứa Tịnh hay Sư Tần cô cũng không muốn nói với họ.

Cô cảm thấy những chuyện như vậy mình có thể tự giải quyết được, cũng có thể chịu đựng được, mọi người chỉ cần biết những chuyện tốt đẹp vui vẻ là được rồi, những chuyện tồi tệ còn lại, cô có thể chịu đựng một mình được.

Nhưng vừa nãy, cô thật sự đã có một khoảnh khắc muốn nói cho anh biết rằng, cô đang rất buồn và ấm ức.

Cô thậm chí còn không muốn để anh rời khỏi, chỉ muốn để anh ôm lấy mình như vậy.

Cô có thể nói không?

Cô cảm giác như bản thân đang không tài nào cưỡng lại được sự ấm áp của Thích Yến.

Nhưng cô lại rất tham lam. Giống như khoảnh khắc nhìn thấy Thích Yến đột nhiên xuất hiện vậy, lúc đó cô mới sực hiểu ra, mặc dù cô không muốn kể câu chuyện của mình, nhưng tận sâu trong lòng cô thực sự hy vọng có một người có thể xuất hiện những lúc như vậy.

Cô rất cần.

Tuy sợ hãi, nhưng lại rất khao khát.

Sư Nhạc đứng dậy, đi tới trước cửa phòng bếp. Thích Yến đã lấy chiếc tạp dề lần trước buộc lên người, đang chuẩn bị món ăn kèm.

Anh vẫn luôn để mắt đến phòng khách, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại: “Đói rồi à?”

Sư Nhạc khẽ lắc đầu, cô không cảm thấy đói, chỉ là có chút gấp gáp muốn xác nhận rằng lúc này đang có một người bên cạnh cô.

Cô đứng im trước cửa phòng bếp, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng của Thích Yến, nhìn anh tất bật chuẩn bị mọi thứ.

Thích Yến cũng không giục cô, để mặc cho cô nhìn.

Cuối cùng, anh tắt lửa, rửa tay rồi đi đến trước mặt Sư Nhạc, trước tiên là quan sát mặt cô, sau đó mới mở miệng gọi một tiếng, như thể muốn đánh thức Sư Nhạc khỏi cơn ngây ngốc. Anh cúi đầu, giọng nói rất dịu dàng: “Mãn Mãn?”

Sư Nhạc: “Hửm?”

Thích Yến khẽ cười: “Ăn tối thôi.”

Bình thường khi ăn lẩu Sư Nhạc rất hay nói chuyện, nhưng hôm nay cô chỉ cúi đầu im lặng ăn uống.



Thích Yến hâm nóng thức ăn cho cô, nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Hôm nay Mãn Mãn không chụp ảnh nữa à?”

Động tác của Sư Nhạc thoáng dừng lại, ngẩng đầu lên.

Qua mấy giây sau, cô khẽ lắc đầu: “Không chụp nữa.”

“Ừm, vậy hôm nay để em chụp.” Thích Yến lấy điện thoại của mình ra, mở máy ảnh, đưa tới trước mặt cô chụp một tấm, sau đó khẽ cười, “Đẹp lắm.”

Vẻ mặt Sư Nhạc có chút cứng ngắc.

Vừa rồi cô có biểu cảm gì ấy nhỉ? Cô có cười không? Trước đây cô cười lên trông như thế nào?

Nhưng Thích Yến đã đặt điện thoại xuống, múc thức ăn ra: “Ăn đi.”

“Ăn rồi mới có sức.” Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Tố cáo.”

Sư Nhạc: “…..”

Bữa cơm này Sư Nhạc ăn rất chậm, có thể là bởi vì lời thông báo của Thích Yến vừa nãy. Biết chốc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ngợi xong.

Ý thức được sự phản kháng của cô, Thích Yến kìm nén lại biểu cảm của mình, từ từ cùng cô ăn hết bữa cơm này.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, anh bước ra ngoài, nhìn thấy Sư Nhạc đang dựa vào ghế sô pha ngủ say.

Bước chân Thích Yến hơi khựng lại.

Anh đi đến trước mặt Sư Nhạc, sau đó ngồi xổm xuống, thấy hô hấp của cô đều đặn, lông mi cũng không nhúc nhích, xem ra là đã thực sự ngủ say.

Chỉ là nắm tay vẫn đang siết hờ, khóe miệng cũng hơi mím lại, nhìn không được tự nhiên cho lắm.

Lúc trước Hổ Tử hay giả vờ đi ngủ để trốn việc nên có rất nhiều trò, Thích Yến đã có kinh nghiệm.

Nhưng anh không ngờ Sư Nhạc cũng làm như vậy, có chút đáng yêu khiến người khác không kìm lòng được.

Thích Yến khẽ cười một tiếng, hơi nhích lại gần: “Mãn Mãn?”

“Ngủ rồi à?”

Sư Nhạc không có phản ứng.

Cô quả thực là không nghĩ ra nên nói gì, đành phải mượn cách này để trốn tránh, chỉ mong Thích Yến thức thời mà buông tha cho cô.

Nhưng không ngờ anh lại ngồi xổm xuống, từ từ nhích lại gần cô.

Trước đây anh đâu có to gan lớn mật như vậy?!

Mặt của Sư Nhạc bị chạm vào, là chỗ cô vừa bị đánh. Động tác của Thích Yến rất nhẹ nhàng, giống như sợ cô đau, nhưng chỉ chạm vào một chút là đã rút tay về.

Cô nghe thấy Thích Yến khẽ thở dài.

“Vừa hay là chị đã ngủ rồi.”

Thích Yến dịu giọng nói: “Vậy chắc chị sẽ không nghe thấy đâu nhỉ.”

Anh khẽ cười một tiếng, như đang tự nói với chính mình: “Cũng may là chị đã ngủ, nếu không em sẽ có chút căng thẳng.”

“Sư Mãn Mãn, em có lời muốn nói với chị.”

Trái tim Sư Nhạc bỗng đập thình thịch, anh đột nhiên mở lời như vậy là đang muốn nói gì?

Mặc dù kinh nghiệm tình cảm của cô bằng không, nhưng cũng không phải là một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời, từ lúc trong lòng xuất hiện tâm tư không trong sáng đó, cô đã bắt đầu đặc biệt chú ý đến Thích Yến.

Có một số thứ, quả thực không khó để nhận ra.

Nhưng Thích Yến vẫn luôn dè dặt thận trọng, vì vậy mà cô cho rằng anh sẽ giữ im lặng.

Sư Nhạc cảm thấy mình sắp không giả vờ nổi nữa rồi.

Thích Yến đâu biết trong lòng cô đang đấu tranh dữ dội, anh lại nhích tới gần hơn một chút, ở bên tai cô khẽ thì thầm: “Sư Mãn Mãn.”

“Em, thích…”

Sư Nhạc đột nhiên mở mắt ra.

Thích Yến chú ý tới động tác của cô, lời nói cũng ngừng lại, lùi về sau một chút, lẳng lặng nhìn cô.

Sư Nhạc quan sát biểu cảm của anh, trong nháy mắt cô đã hiểu ra, anh biết cô đang giả vờ ngủ.

Cho nên, những lời vừa nãy là đang muốn kích thích cô.

Cô nhất thời không biết mình đang hối hận hay là cảm xúc gì, chỉ nhìn chằm chằm Thích Yến.

Cũng không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, Sư Nhạc dứt khoát ngồi thẳng người dậy, rũ mắt nhìn Thích Yến đang ngồi xổm trước mặt.

Thích Yến cong cong khóe môi: “Nghĩ xong chưa?”

Cùng Thích Yến đấu trí so mưu như vậy, chẳng hiểu sao nỗi phiền muộn trong lòng Sư Nhạc đã tan biến đi rất nhiều, chuyện mới xảy ra cách đây vài tiếng đồng hồ đột nhiên trôi xa vời vợi.

Cứ nghĩ đến nó là cô lại cảm thấy tốn sức.

So với những chuyện đó, Sư Nhạc cảm thấy hình như bản thân càng muốn nghe hết những lời Thích Yến định nói vừa nãy hơn.

Thích Yến phát hiện sau khi người này mở mắt ra, cảm xúc và tâm tình dường như đã thay đổi rất nhiều.

Cô rũ mắt, như đang cân nhắc chuyện gì đó.

Cách mấy giây sau, Sư Nhạc cong cong khóe môi, hơi nhướng mày, mang theo vẻ mặt khiêu khích nhìn Thích Yến.

Cô nói: “Nghĩ xong rồi.”

Thích Yến có chút bất ngờ.

Sau đó anh nghe Sư Nhạc nói: “Nhưng bí mật mà, phải có thứ gì đó trao đổi chứ.”

Ánh mắt của Thích Yến hơi trầm xuống, trong lòng thoáng có linh cảm. Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Sư Nhạc, anh hình như đã có vài phần bừng tỉnh.

Anh dịu dàng hỏi: “Chị muốn trao đổi thế nào?”

“Chị nói bí mật cho cậu nghe.” Sư Nhạc hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt anh, con ngươi xinh đẹp như đang lấp lánh tia quyến rũ, “Cậu nói cho chị nghe những lời đang dang dở vừa nãy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook