Chương 37
Sammyy12345
12/01/2017
Thành thật xin lỗi vì sự chậm trễ này nhưng tại Sam có nh việc quá ko viết được mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!
_______________
Đến sáng có bác sĩ tới khám lại cho Tiểu Mai. Khải Phong ngồi bên cạnh dõi theo cô. Chợt chuông điện thoại di động của anh vang lên. Khải Phong đứng ra xa nghe máy. Lúc sau quay vào, thấy Tiểu Mai mở to mắt nhìn mình, anh đặt hai tay lên má cô: “anh ra ngoài giải quyết vài chuyện. Em ở đây đợi mẹ tới, lát nữa anh về có được không?”
Tiểu Mai ngoan ngoãn gật đầu.
Khải Phong nhìn cô một lúc mới đứng dậy nhắc nhở y tá vài chuyện rồi ra ngoài.
————-
Tại sở cảnh sát…
Khải Phong vừa đi vào, Khánh Ly đã luống cuống:
“Khải Phong, em không cố ý mà, tại em quá nóng giận nên mới làm vậy, anh bảo họ thả em ra đi, sao có thể bắt em ở đây chứ??”
Anh đi đến trước mặt cô ta, cất giọng lạnh như băng: “Cô không cố ý?”
Khánh Ly trấn tĩnh: “Vâng, thực ra em chỉ lỡ tay…tha thứ cho em một lần này thôi”_Cô ta ngẩng đầu nhìn Khải Phong, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh, không khỏi run sợ vội cúi đầu xuống.
Khoé miệng Khải Phong nhếch lên nhưng giọng nói lại thêm phần sắt đá:
-” tha thứ một lần, vậy coi định có lần thứ 2 sao? Tôi đã cho cô quá nhiều cơ hội, tất cả những việc dối trá cô làm ai cũng biết rõ rồi, không cần giải thích thêm nữa, cũng đừng hy vọng tôi sẽ tha thứ”
Khánh Ly lắc đầu: “Không được! Khải Phong, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Khải Phong bình tĩnh nói:
“Cô hỏi tôi? Không phải mấy chuyện này là do một mình cô làm ư?”
Bỗng có 2 cảnh sát cùng trợ lí Lâm đi vào:
-“Giám đốc, tôi đã đưa toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát, chúng ta về được rồi”
Khải Phong gật đầu, nhìn Khánh Ly một cái rồi xoay người.
Hai cảnh sát đi tới chỗ cô ta. Khánh Ly lùi về phía sau mấy bước rồi chạy tới nắm lấy tay áo Khải Phong:
-“Đừng mà! Anh mau cứu em đi”
Anh nắm chặt 2 vai cô ta, gằn giọng:
-“Muốn ra khỏi đây…trừ khi cô làm con tôi sống lại”
Khánh Ly ngây người, Khải Phong buông cô ta ra rồi rời đi.
—————————-
Tại bệnh viện…
Trong lúc bà Thanh đi gặp bác sĩ, Tiểu Mai lén ra ngoài đại sảnh, cô muốn chờ Khải Phong. Đang lơ đãng nhìn xung quanh, bỗng Mai Mai nghe thấy tiếng nói: “Bánh bao, mẹ ra lấy thuốc, con ngồi đây chờ 1 lát, không được đi linh tinh đâu nhé”
Người phụ nữ đó đang nói với cô bé khoảng 3,4 tuổi, đôi mắt lanh lợi, miệng nhỏ chúm chím, mặc chiếc áo phao trắng trông như một chú thỏ đáng yêu.
Tiểu Mai nhìn cô bé:
-“…Con là Bánh bao sao?”
Cô bé ngẩng đầu, mở to mắt nhìn cô, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhoẻn miệng cười:
“Dạ vâng, cháu là Bánh bao”
Tiểu Mai ngồi xổm xuống, đôi mắt đã ươn ướt. Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, giọng run run: “Bánh bao nhỏ…”_nói xong nước mắt liền lăn dài xuống.
-“cô sao thế ạ?”_Cô bé nhỏ giọng hỏi, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
Tiểu Mai cứ thế ôm chặt cô bé kia vào lòng, oà khóc nức nở. Cô bé không hiểu chuyện gì, sợ tới ngẩn người.
Đúng lúc này mẹ cô bé đi tới. Thấy vậy vội chạy tới xô Tiểu Mai ra rồi bế con mình lên:
-“Cô làm cái gì thế?”
Tiểu Mai đang ngồi xổm, bị đẩy liền ngã trên mặt đất.
…
Khải Phong từ sở cảnh sát quay lại bệnh viện. Anh có mua chút cháo mang đến cho Tiểu Mai. Đi qua đại sảnh thấy có gì đó ồn ào, tình cờ nhìn sang 1 chút thôi, anh đã nhận ra vợ mình đang ngồi khóc dưới mặt sàn lạnh lẽo. “Bộp” một tiếng, hộp đồ ăn trên tay bị vứt xuống đất, Khải Phong cuống quýt chạy đến:
“Tiểu Mai, Tiểu Mai!..”
Anh đỡ cô dậy, nhíu chặt mày:
-“Đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ kia nhìn Khải Phong:
-“Anh là chồng cô ấy sao? Vợ anh tự nhiên chạy ra ôm con tôi khóc lóc làm nó hoảng sợ đây này”
Nói rồi người phụ nữ vỗ lưng đứa bé an ủi: “Bánh bao ngoan, đừng sợ, mẹ đưa con về nhà”
Con ngươi tối lại, Khải Phong ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
-“Xin lỗi, vợ tôi hiện giờ không được khoẻ, mong chị thông cảm”_Nói rồi anh quay sang ôm Tiểu Mai trở về phòng.
——-
“Sao em lại tự ý ra ngoài đó?”_Khải Phong ngồi ghế bên cạnh giường bệnh, trầm giọng hỏi.
Tiểu Mai ngồi trên giường bệnh sụt sịt nhìn mặt sàn, không trả lời anh.
Khải Phong ngồi lên mép giường, để cô tựa vào lòng mình, vỗ nhẹ lưng cô, hạ thấp giọng:
-“Không sao, em không muốn nói cũng được, anh sẽ không đi đâu nữa, em nghỉ đi”
Lúc này Tiểu Mai mới ngửa mặt nhìn Khải Phong:
“chúng ta về nhà được không?…”
Anh gật đầu áp trán mình vào trán cô: “Được, chiều mai chúng ta về nhà”
———–
Sáng hôm sau, bên ngoài phòng bệnh…
“Con sẽ đưa Mai Mai về nhà”_Khải Phong nói, giọng đầy kiên định.
Bà Thanh phản đối:
“Không được, con bé vì cậu mà thành ra như vậy chưa đủ sao? Từ giờ không cần cậu quan tâm, gia đình tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Mai”
-“Nhưng cô ấy cần con ở bên cạnh”
Bà Thanh vẫn lắc đầu:
-“Lát nữa tôi sẽ đưa con bé về nhà”
Đương nhiên Khải Phong không chịu từ bỏ:
-“Con đã nói là con sẽ chăm sóc cho Tiểu Mai!”
Minh Vũ đứng từ xa thấy không khí căng thẳng liền đi tới:
-“Bác gái, mọi chuyện dù gì cũng xảy ra rồi, hơn nữa Tiểu Mai vẫn muốn ở bên Khải Phong, con nghĩ để cô ấy về nhà họ là thích hợp nhất”
Bà Thanh thở dài, còn Khải Phong đứng dậy: “Xin lỗi mẹ, nhưng con không thể để cô ấy đi thêm một lần nào nữa”
Nói rồi anh xoay người ra ngoài, gọi điện cho trợ lí:
-“Cậu Lâm, cậu về nhà tôi chuyển hết số đồ trẻ con kia đi đi. Chiều nay Tiểu Mai xuất viện rồi”
-“Ơ…Bây giờ phải chuyển đi đâu ạ?”
-“Chuyển đi đâu cũng được…nhất định không được để Mai Mai nhìn thấy mấy thứ đó…”
__________________
Chiều hôm ấy Khải Phong làm thủ tục xuất viện cho Tiểu Mai.
Bà Thanh sắp xếp đồ cho con gái, không đành lòng nhưng cũng chẳng nỡ ép cô.
Tiểu Mai hiểu tâm trạng của mẹ, nhẹ ôm lấy bà: “Mẹ vất vả rồi”
Bà Thanh thở dài, đưa tay vuốt tóc con gái:
“Mẹ không sao…con quyết định thế nào cũng được, miễn là sau này con không hối hận với lựa chọn của mình…”
Bà căn dặn cô thêm vài chuyện rồi cũng để cô đi.
Hạ Băng và phu nhân Nhã Hạnh định đến bệnh viện nhưng Khải Phong nói không cần, anh cũng chỉ bí mật đưa Tiểu Mai về bằng cửa sau để tránh sự chú ý của phóng viên.
Trợ lí Lâm đã chờ sẵn xe ở cổng sau của bệnh viện. Cả hai lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi. Anh Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, vô thức thở dài. Thật lòng anh rất hi vọng hai người họ có thể quay lại như lúc trước trước…
——————————
Sau bữa tối, Tiểu Mai trở về phòng cất đồ đạc. Vừa mở tủ cô tình cờ thấy một hộp quà nhỏ được thắt nơ trang trang trí rất đẹp đẽ. Hộp quà này trước đây Tiểu Mai chưa từng thấy. Chần chừ một lát, cô quyết định mở ra. Bên trong là một đôi giày trẻ em màu xanh da trời cùng với chiếc thiệp xinh xắn, chữ trên thiệp là của Khải Phong:
“Bánh bao à, ba không biết phải bắt đầu từ đâu nhưng đến tận lúc này ba vẫn chưa tin là ba sắp có con. Dù mới chỉ thấy con trong bức hình siêu âm bé tí mà mẹ đưa nhưng ba vẫn rất hạnh phúc. Ba mua đôi giày này, khi nào con lớn, ba sẽ dạy con tập đi, cùng mẹ dắt tay con đi dạo, gia đình chúng ta sẽ sống thật vui vẻ…”
Chưa đọc xong mà mắt cô đã nhoè đi.
Bỗng cửa phòng bật mở, Khải Phong đi tới giật lấy chiếc hộp từ tay Tiểu Mai, giọng trầm xuống:
-“Mấy cái này để anh bỏ đi”
Nhưng Mai Mai lại giữ lấy cánh tay anh, đôi mắt ầng ậc nước: “Sao lại vứt đi? Cái này là của Bánh bao mà…”
Khải Phong rút tay mình ra khỏi tay cô, đi tới mở túi xách của Tiểu Mai. Đúng như anh nghĩ, cô vẫn giữ chỗ ảnh siêu âm, còn rất nhiều nhật kí cô viết cho con
“Anh làm gì thế? Không được vứt đi!”_Tiểu Mai lắc đầu gào lên
Khải Phong giữ chặt bả vai cô, không kiềm chế được nói: “Trương Tiểu Mai đủ rồi! Em giữ mấy thứ này làm gì? Để mỗi ngày nhìn vào lại đau khổ dằn vặt nhớ đến con sao? Em cứ như vậy Bánh bao nhỏ làm sao yên tâm ra đi được??”
Thời gian dài bị áp lực vì lo lắng dường như làm anh bùng nổ trong khoảnh khắc.
Khải Phong vừa thả lỏng tay, Mai Mai liền ngồi xụp xuống sàn. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô lắc đầu, nghẹn ngào:
“Anh đừng giận..từ giờ em sẽ không như vậy nữa…”
Khải Phong nhìn cô, mấy hôm nay đã cho anh biết thế nào là tột cùng đau đớn. Khải Phong tự thấy chán ghét thái độ nóng nảy của mình, vươn tay ôm Tiểu Mai, cô cũng gắt gao nắm chặt lưng áo anh. Khoé mắt Khải Phong đỏ lên:
-“Không đâu, anh không giận em…Chỉ là…anh không muốn chúng ta tiếp tục đau lòng nữa…”
Anh đỡ cô lên giường, ra ngoài lấy khăn, đến lúc quay lại thì Tiểu Mai đã ngủ. Anh thở dài cẩn thận nằm xuống bên cạnh, chống má nhìn cô. Tiểu Mai cảm nhận được hơi ấm, tự động quay lại rúc vào ngực anh. Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp cùng hương thơm quen thuộc này làm khoé miệng anh cong lên. Tiểu Mai đã vì anh mà chịu đựng quá nhiều rồi, từ giờ đến cuối đời, anh sẽ bù đắp lại cho cô, không để cô phải khổ thêm nữa.
Khải Phong nằm hẳn xuống, ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm: “Tiểu Mai, anh yêu em”
Một lúc sau cô mới nhẹ mở mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Lòng tràn đầy yêu thương
Tiểu Mai không muốn đánh thức anh nên một mình đi ra ban công. Trời mùa đông tĩnh lặng. Cô đặt khuỷu tay lên hành lang bằng đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngập ánh trăng…
Khải Phong nằm trên giường trở mình muốn ôm người bên cạnh vào lòng.
Đột nhiên anh mở bừng mắt. Sao bên cạnh lại không có ai?? Khải Phong ngồi bật dậy, vội ra khỏi phòng.
Đến khi trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia, anh mới dám thở dài. Khải Phong từ phía sau ôm lấy cô. Tiểu Mai hơi giật mình, nhưng rồi cũng mỉm cười: “Đáng thức anh sao?”
Khải Phong vùi mặt vào gáy cô:
-“Sao lại ra đây?”
Tiểu Mai dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của anh, cả cơ thể đều được Khải Phong bao bọc.
Chợt giọng nói nhẹ cất lên:
-“Anh xin lỗi..”
Tiểu Mai mở to mắt, xoay người ngước nhìn anh.
Khải Phong cũng nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô:
-“Chúng ta bắt đầu lại có được không? Lần này để anh yêu em trước…”
Tiểu Mai nhoẻn miệng cười, nỗi niềm ấm áp khó nói thành lời trào dâng, cô khẽ gật đầu. Khải Phong cũng cười.
Rồi anh cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn triền miên, dịu dàng dưới ánh trăng bàng bạc. Tiểu Mai nhắm mắt lưu luyến cảm giác ngọt ngào này….Ngày mai sẽ là khởi đầu mới…
Like cho tui nhé Sam sẽ cố gắng ra chap thật nhanhhhh (2 chap nữa là hết rồi mọi ng ạ)
(Còn tiếp)
Đến sáng có bác sĩ tới khám lại cho Tiểu Mai. Khải Phong ngồi bên cạnh dõi theo cô. Chợt chuông điện thoại di động của anh vang lên. Khải Phong đứng ra xa nghe máy. Lúc sau quay vào, thấy Tiểu Mai mở to mắt nhìn mình, anh đặt hai tay lên má cô: “anh ra ngoài giải quyết vài chuyện. Em ở đây đợi mẹ tới, lát nữa anh về có được không?”
Tiểu Mai ngoan ngoãn gật đầu.
Khải Phong nhìn cô một lúc mới đứng dậy nhắc nhở y tá vài chuyện rồi ra ngoài.
————-
Tại sở cảnh sát…
Khải Phong vừa đi vào, Khánh Ly đã luống cuống:
“Khải Phong, em không cố ý mà, tại em quá nóng giận nên mới làm vậy, anh bảo họ thả em ra đi, sao có thể bắt em ở đây chứ??”
Anh đi đến trước mặt cô ta, cất giọng lạnh như băng: “Cô không cố ý?”
Khánh Ly trấn tĩnh: “Vâng, thực ra em chỉ lỡ tay…tha thứ cho em một lần này thôi”_Cô ta ngẩng đầu nhìn Khải Phong, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh, không khỏi run sợ vội cúi đầu xuống.
Khoé miệng Khải Phong nhếch lên nhưng giọng nói lại thêm phần sắt đá:
-” tha thứ một lần, vậy coi định có lần thứ 2 sao? Tôi đã cho cô quá nhiều cơ hội, tất cả những việc dối trá cô làm ai cũng biết rõ rồi, không cần giải thích thêm nữa, cũng đừng hy vọng tôi sẽ tha thứ”
Khánh Ly lắc đầu: “Không được! Khải Phong, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Khải Phong bình tĩnh nói:
“Cô hỏi tôi? Không phải mấy chuyện này là do một mình cô làm ư?”
Bỗng có 2 cảnh sát cùng trợ lí Lâm đi vào:
-“Giám đốc, tôi đã đưa toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát, chúng ta về được rồi”
Khải Phong gật đầu, nhìn Khánh Ly một cái rồi xoay người.
Hai cảnh sát đi tới chỗ cô ta. Khánh Ly lùi về phía sau mấy bước rồi chạy tới nắm lấy tay áo Khải Phong:
-“Đừng mà! Anh mau cứu em đi”
Anh nắm chặt 2 vai cô ta, gằn giọng:
-“Muốn ra khỏi đây…trừ khi cô làm con tôi sống lại”
Khánh Ly ngây người, Khải Phong buông cô ta ra rồi rời đi.
—————————-
Tại bệnh viện…
Trong lúc bà Thanh đi gặp bác sĩ, Tiểu Mai lén ra ngoài đại sảnh, cô muốn chờ Khải Phong. Đang lơ đãng nhìn xung quanh, bỗng Mai Mai nghe thấy tiếng nói: “Bánh bao, mẹ ra lấy thuốc, con ngồi đây chờ 1 lát, không được đi linh tinh đâu nhé”
Người phụ nữ đó đang nói với cô bé khoảng 3,4 tuổi, đôi mắt lanh lợi, miệng nhỏ chúm chím, mặc chiếc áo phao trắng trông như một chú thỏ đáng yêu.
Tiểu Mai nhìn cô bé:
-“…Con là Bánh bao sao?”
Cô bé ngẩng đầu, mở to mắt nhìn cô, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhoẻn miệng cười:
“Dạ vâng, cháu là Bánh bao”
Tiểu Mai ngồi xổm xuống, đôi mắt đã ươn ướt. Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, giọng run run: “Bánh bao nhỏ…”_nói xong nước mắt liền lăn dài xuống.
-“cô sao thế ạ?”_Cô bé nhỏ giọng hỏi, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
Tiểu Mai cứ thế ôm chặt cô bé kia vào lòng, oà khóc nức nở. Cô bé không hiểu chuyện gì, sợ tới ngẩn người.
Đúng lúc này mẹ cô bé đi tới. Thấy vậy vội chạy tới xô Tiểu Mai ra rồi bế con mình lên:
-“Cô làm cái gì thế?”
Tiểu Mai đang ngồi xổm, bị đẩy liền ngã trên mặt đất.
…
Khải Phong từ sở cảnh sát quay lại bệnh viện. Anh có mua chút cháo mang đến cho Tiểu Mai. Đi qua đại sảnh thấy có gì đó ồn ào, tình cờ nhìn sang 1 chút thôi, anh đã nhận ra vợ mình đang ngồi khóc dưới mặt sàn lạnh lẽo. “Bộp” một tiếng, hộp đồ ăn trên tay bị vứt xuống đất, Khải Phong cuống quýt chạy đến:
“Tiểu Mai, Tiểu Mai!..”
Anh đỡ cô dậy, nhíu chặt mày:
-“Đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ kia nhìn Khải Phong:
-“Anh là chồng cô ấy sao? Vợ anh tự nhiên chạy ra ôm con tôi khóc lóc làm nó hoảng sợ đây này”
Nói rồi người phụ nữ vỗ lưng đứa bé an ủi: “Bánh bao ngoan, đừng sợ, mẹ đưa con về nhà”
Con ngươi tối lại, Khải Phong ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
-“Xin lỗi, vợ tôi hiện giờ không được khoẻ, mong chị thông cảm”_Nói rồi anh quay sang ôm Tiểu Mai trở về phòng.
——-
“Sao em lại tự ý ra ngoài đó?”_Khải Phong ngồi ghế bên cạnh giường bệnh, trầm giọng hỏi.
Tiểu Mai ngồi trên giường bệnh sụt sịt nhìn mặt sàn, không trả lời anh.
Khải Phong ngồi lên mép giường, để cô tựa vào lòng mình, vỗ nhẹ lưng cô, hạ thấp giọng:
-“Không sao, em không muốn nói cũng được, anh sẽ không đi đâu nữa, em nghỉ đi”
Lúc này Tiểu Mai mới ngửa mặt nhìn Khải Phong:
“chúng ta về nhà được không?…”
Anh gật đầu áp trán mình vào trán cô: “Được, chiều mai chúng ta về nhà”
———–
Sáng hôm sau, bên ngoài phòng bệnh…
“Con sẽ đưa Mai Mai về nhà”_Khải Phong nói, giọng đầy kiên định.
Bà Thanh phản đối:
“Không được, con bé vì cậu mà thành ra như vậy chưa đủ sao? Từ giờ không cần cậu quan tâm, gia đình tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Mai”
-“Nhưng cô ấy cần con ở bên cạnh”
Bà Thanh vẫn lắc đầu:
-“Lát nữa tôi sẽ đưa con bé về nhà”
Đương nhiên Khải Phong không chịu từ bỏ:
-“Con đã nói là con sẽ chăm sóc cho Tiểu Mai!”
Minh Vũ đứng từ xa thấy không khí căng thẳng liền đi tới:
-“Bác gái, mọi chuyện dù gì cũng xảy ra rồi, hơn nữa Tiểu Mai vẫn muốn ở bên Khải Phong, con nghĩ để cô ấy về nhà họ là thích hợp nhất”
Bà Thanh thở dài, còn Khải Phong đứng dậy: “Xin lỗi mẹ, nhưng con không thể để cô ấy đi thêm một lần nào nữa”
Nói rồi anh xoay người ra ngoài, gọi điện cho trợ lí:
-“Cậu Lâm, cậu về nhà tôi chuyển hết số đồ trẻ con kia đi đi. Chiều nay Tiểu Mai xuất viện rồi”
-“Ơ…Bây giờ phải chuyển đi đâu ạ?”
-“Chuyển đi đâu cũng được…nhất định không được để Mai Mai nhìn thấy mấy thứ đó…”
__________________
Chiều hôm ấy Khải Phong làm thủ tục xuất viện cho Tiểu Mai.
Bà Thanh sắp xếp đồ cho con gái, không đành lòng nhưng cũng chẳng nỡ ép cô.
Tiểu Mai hiểu tâm trạng của mẹ, nhẹ ôm lấy bà: “Mẹ vất vả rồi”
Bà Thanh thở dài, đưa tay vuốt tóc con gái:
“Mẹ không sao…con quyết định thế nào cũng được, miễn là sau này con không hối hận với lựa chọn của mình…”
Bà căn dặn cô thêm vài chuyện rồi cũng để cô đi.
Hạ Băng và phu nhân Nhã Hạnh định đến bệnh viện nhưng Khải Phong nói không cần, anh cũng chỉ bí mật đưa Tiểu Mai về bằng cửa sau để tránh sự chú ý của phóng viên.
Trợ lí Lâm đã chờ sẵn xe ở cổng sau của bệnh viện. Cả hai lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi. Anh Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, vô thức thở dài. Thật lòng anh rất hi vọng hai người họ có thể quay lại như lúc trước trước…
——————————
Sau bữa tối, Tiểu Mai trở về phòng cất đồ đạc. Vừa mở tủ cô tình cờ thấy một hộp quà nhỏ được thắt nơ trang trang trí rất đẹp đẽ. Hộp quà này trước đây Tiểu Mai chưa từng thấy. Chần chừ một lát, cô quyết định mở ra. Bên trong là một đôi giày trẻ em màu xanh da trời cùng với chiếc thiệp xinh xắn, chữ trên thiệp là của Khải Phong:
“Bánh bao à, ba không biết phải bắt đầu từ đâu nhưng đến tận lúc này ba vẫn chưa tin là ba sắp có con. Dù mới chỉ thấy con trong bức hình siêu âm bé tí mà mẹ đưa nhưng ba vẫn rất hạnh phúc. Ba mua đôi giày này, khi nào con lớn, ba sẽ dạy con tập đi, cùng mẹ dắt tay con đi dạo, gia đình chúng ta sẽ sống thật vui vẻ…”
Chưa đọc xong mà mắt cô đã nhoè đi.
Bỗng cửa phòng bật mở, Khải Phong đi tới giật lấy chiếc hộp từ tay Tiểu Mai, giọng trầm xuống:
-“Mấy cái này để anh bỏ đi”
Nhưng Mai Mai lại giữ lấy cánh tay anh, đôi mắt ầng ậc nước: “Sao lại vứt đi? Cái này là của Bánh bao mà…”
Khải Phong rút tay mình ra khỏi tay cô, đi tới mở túi xách của Tiểu Mai. Đúng như anh nghĩ, cô vẫn giữ chỗ ảnh siêu âm, còn rất nhiều nhật kí cô viết cho con
“Anh làm gì thế? Không được vứt đi!”_Tiểu Mai lắc đầu gào lên
Khải Phong giữ chặt bả vai cô, không kiềm chế được nói: “Trương Tiểu Mai đủ rồi! Em giữ mấy thứ này làm gì? Để mỗi ngày nhìn vào lại đau khổ dằn vặt nhớ đến con sao? Em cứ như vậy Bánh bao nhỏ làm sao yên tâm ra đi được??”
Thời gian dài bị áp lực vì lo lắng dường như làm anh bùng nổ trong khoảnh khắc.
Khải Phong vừa thả lỏng tay, Mai Mai liền ngồi xụp xuống sàn. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô lắc đầu, nghẹn ngào:
“Anh đừng giận..từ giờ em sẽ không như vậy nữa…”
Khải Phong nhìn cô, mấy hôm nay đã cho anh biết thế nào là tột cùng đau đớn. Khải Phong tự thấy chán ghét thái độ nóng nảy của mình, vươn tay ôm Tiểu Mai, cô cũng gắt gao nắm chặt lưng áo anh. Khoé mắt Khải Phong đỏ lên:
-“Không đâu, anh không giận em…Chỉ là…anh không muốn chúng ta tiếp tục đau lòng nữa…”
Anh đỡ cô lên giường, ra ngoài lấy khăn, đến lúc quay lại thì Tiểu Mai đã ngủ. Anh thở dài cẩn thận nằm xuống bên cạnh, chống má nhìn cô. Tiểu Mai cảm nhận được hơi ấm, tự động quay lại rúc vào ngực anh. Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp cùng hương thơm quen thuộc này làm khoé miệng anh cong lên. Tiểu Mai đã vì anh mà chịu đựng quá nhiều rồi, từ giờ đến cuối đời, anh sẽ bù đắp lại cho cô, không để cô phải khổ thêm nữa.
Khải Phong nằm hẳn xuống, ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm: “Tiểu Mai, anh yêu em”
Một lúc sau cô mới nhẹ mở mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Lòng tràn đầy yêu thương
Tiểu Mai không muốn đánh thức anh nên một mình đi ra ban công. Trời mùa đông tĩnh lặng. Cô đặt khuỷu tay lên hành lang bằng đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngập ánh trăng…
Khải Phong nằm trên giường trở mình muốn ôm người bên cạnh vào lòng.
Đột nhiên anh mở bừng mắt. Sao bên cạnh lại không có ai?? Khải Phong ngồi bật dậy, vội ra khỏi phòng.
Đến khi trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia, anh mới dám thở dài. Khải Phong từ phía sau ôm lấy cô. Tiểu Mai hơi giật mình, nhưng rồi cũng mỉm cười: “Đáng thức anh sao?”
Khải Phong vùi mặt vào gáy cô:
-“Sao lại ra đây?”
Tiểu Mai dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của anh, cả cơ thể đều được Khải Phong bao bọc.
Chợt giọng nói nhẹ cất lên:
-“Anh xin lỗi..”
Tiểu Mai mở to mắt, xoay người ngước nhìn anh.
Khải Phong cũng nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô:
-“Chúng ta bắt đầu lại có được không? Lần này để anh yêu em trước…”
Tiểu Mai nhoẻn miệng cười, nỗi niềm ấm áp khó nói thành lời trào dâng, cô khẽ gật đầu. Khải Phong cũng cười.
Rồi anh cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn triền miên, dịu dàng dưới ánh trăng bàng bạc. Tiểu Mai nhắm mắt lưu luyến cảm giác ngọt ngào này….Ngày mai sẽ là khởi đầu mới…
Like cho tui nhé Sam sẽ cố gắng ra chap thật nhanhhhh (2 chap nữa là hết rồi mọi ng ạ)
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.