Chương 11: CÔ KHÓC CÁI GÌ
Sammyy12345
22/07/2016
Tiểu Mai ngước nhìn thẳng vào mắt Khải Phong:
– “Anh ra ngoài gặp người phụ nữ khác nhưng lại muốn tôi chung thủy ngồi ở nhà chờ đợi sao? Coi tôi là con ngốc ư?…Tôi không can thiệp vào chuyện của 2 người. Vì vậy, nếu tôi có qua lại với người đàn ông khác…anh cũng đâu cần bận tâm”
Khải Phong ngẩn người nghe cô nói. Đáy mắt trở nên u ám, khóe môi anh hơi nhếch lên: “Thì ra là chuyện này…Xem ra tôi phải dạy dỗ lại cô nhiều rồi”
Khải Phong nói rồi đột ngột kéo Mai Mai vào lòng mình, cúi xuống hôn cô.
Tiểu Mai sững sờ mất mấy giây, lúc sau mới hốt hoảng chặn tay trước ngực anh, hét lên:
– “Lưu Khải Phong anh điên à?!!”
Khải Phong cười lạnh, ghé sát vào tai cô, giọng đầy ngụ ý:
– “Hôm nay tôi sẽ thử coi cô là vợ xem sao”
Nói dứt câu anh liền bế Tiểu Mai vào phòng ngủ
– “Buông tôi ra!!”_ Cô gắng sức giãy dụa thoát khỏi vòng tay anh. Khải Phong không nói gì, đẩy cô xuống giường rồi nằm đè lên. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Tiểu Mai vừa tức giận, vừa sợ hãi. Khải Phong ngang ngược hôn lên cổ, lên môi cô. Tiểu Mai cố gắng thoát ra nhưng 2 tay đều bị giữ chặt, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Khải Phong dừng lại, chống tay xuống giường, cất giọng lạnh lẽo:
– “Cô khóc cái gì?”
-“Buông tôi ra”_ Tiểu Mai vẫn lặp lại câu nói khi nãy
Khải Phong buông mạnh tay cô, xoay người ngồi dậy:
-“Cô biết hôm nay tôi đã nói gì với Khánh Ly không?”
Mai Mai lấy tay quệt nước mắt:
-“Tôi cần phải biết 2 người nói chuyện gì sao?”
– “Khánh Ly chính là người đã nhốt cô trong nhà kho”
Tiểu Mai vừa định bỏ ra ngoài, nghe đến đây liền đứng khựng lại.
– “Anh nói gì?”
– Tôi đã tìm ra người nhốt cô trong nhà kho. Vì cô vẫn là vợ tôi nên tôi không thể để cô ấy làm vậy với cô. Tôi gọi Khánh Ly đến chỉ để nói chuyện này. Trong khi đó cô đã làm gì? Đi chơi đến giờ này mới về, bảo tôi không cần bận tâm để cô ra ngoài gặp gỡ người đàn ông khác ư?!”
Anh gằn giọng, giận dữ nhìn thẳng vào mắt Mai Mai.
“Nếu còn nghe thấy cô nói những lời này, tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu”
-“Rầm!!”_ Tiếng cánh cửa bị đóng vang lên
Tim Tiểu Mau đập mạnh một nhịp, bao nhiêu tức giận bay đi hết, nhường chỗ cho sự ân hận mơ hồ. Cô vẫn ngồi yên tại chỗ, không rõ trong lòng mình là cảm giác gì…
_______
Khải Phong về phòng làm việc. Anh tự châm cho mình một điếu thuốc rồi đi ra hành lang. Màn đêm vẫn không dấu được tâm trạng nặng nề của Khải Phong. “Chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa” chính anh đã nói ra điều này ngay sau lễ cưới của 2 người, vì vậy cũng không cần quá khắt khe với cô. Nhưng tại sao anh lại không thể ngừng quan tâm thế này? Lo lắng cô bị người ta ức hiếp, tức giận cô dành tình cảm cho người đàn ông khác
Cảm xúc này…không phải anh chưa biết, chỉ là không dám thừa nhận.
——–
______________
Sáng hôm sau…
Tiểu Mai chần chừ đứng trước cửa phòng Khải Phong, một lúc sau vừa định gõ cửa thì anh bước ra. Cô giật mình lắp bắp:
– Khải…Khải Phong
Rõ ràng vừa nãy còn định nói rất nhiều vậy mà bây giờ nhìn thấy anh, Tiểu Mai chẳng nhớ được gì. Khải Phong chỉ dừng lại nhìn cô một cái rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Cô cũng không đuổi theo anh, thở dài cầm cặp sách đi học.
_______
Vừa tan học thì Tiểu Mai nhận được điện thoại.
– “Alo, ai thế ạ?”
– “Tôi là Khánh Ly”
Mai Mai không khỏi bất ngờ khi nghe được giọng nói này, một lúc sau mới lên tiếng: “Chị gọi tôi có chuyện gì?”
– “Gặp nhau một lát đi. Tôi có việc muốn nói với cô”
………
Tiểu Mai đẩy cửa bước vào quán caffe nơi Khánh Ly hẹn gặp. Lúc đầu cô cũng không định đi nhưng nghĩ lại, thấy nên nói rõ mọi chuyện một lần thì hơn. Quán không đông người nên cô dễ dàng nhìn thấy Khánh Ly. Đi cùng cô ta còn có một người nữa. Chính là cô gái hôm trước Tiểu Mai gặp ở cửa thang máy. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác đau xót: Thì ra những gì Khải Phong nói là thật. Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi bước tới chỗ Khánh Ly.
– Cô đến rồi sao?_ Khánh Ly nhếch miệng cười_ “Bây giờ cướp được Khải Phong, chắc cô phải mãn nguyện lắm”
– “Chị nói vậy là có ý gì?”_ Mai Mai cau mày
– “Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi sao? Chắc Khải Phong cũng đã nói với cô về chuyện tôi sai người nhốt cô trong nhà kho rồi phải không?”
“Chị…”_ Tiểu Mai không ngờ Khánh Ly lại nói những lời này.
– “Đúng đấy, tôi đã bảo trợ lý của mình nhốt cô trong đó để cô không thể đi với anh Phong. Không biết cô đã cho anh ấy uống bùa mê gì nhưng tôi nhất định không để yên đâu. Biết điều thì nên giữ khoảng cách với anh Phong, dù gì vài tháng nữa cô cũng sẽ bị đá ra khỏi nhà họ Lưu thôi”
Tiểu Mai cố gắng bình tĩnh:
“Chị là gì của Khải Phong? Người yêu cũ? Hay tình nhân? Dù có là ai đi chăng nữa thì chị cũng nên nhớ hiện tại tôi mới là vợ chính thức của anh ấy. Đừng chỉ biết ngồi đấy nghĩ ra mấy trò hãm hại tôi. Chị thử xem lại mình xem đã làm những gì để Khải Phong yêu chị 3 năm nhưng vẫn không quyết định kết hôn…”
“Bốp!”_ Khánh Ly vung tay tát mạnh vào má Tiểu Mai: “Cô câm miệng!!”
Mai Mai không kịp phản ứng, ngẩng lên thì một bên má đã in hằn 5 vệt ngón tay đỏ ửng. Khánh Ly vẫn chưa chịu thôi, nhưng trợ lý của cô ta đã nhanh chóng giữ lại: “Đủ rồi chị, chúng ta không nên làm ầm ĩ ở đây. Mau về thôi”
Tiểu Mai cầm túi xách đi ra ngoài, nước mắt cứ tự động rơi xuống. Thực sự trong lòng cô cảm thấy ấm ức vô cùng nhưng vẫn không dám làm lớn chuyện, nếu để cha mẹ cô biết được thì sao đây?
Bây giờ Tiểu Mai rất muốn gặp Khải Phong, cô thấy có lỗi vì đã hiểu lầm anh. Mai Mai lau nước mắt, lấy điện thoại trong túi xách gọi cho anh.
-“Alo”_ Đầu dây bên kia nhấc máy
– “Khải Phong, anh có rảnh…”
– “Tôi là trợ lí Lâm đây ạ”
– “À anh Lâm sao?”_ Mai Mai có chút hụt hẫng
– “Vâng, giám đốc đang bận họp, chị có chuyện gì cần tôi nhắn lại cho anh ấy không?”
– “Nếu Khải Phong họp xong, anh chuyển lời giúp tôi rằng tôi sẽ chờ anh ấy ở trước cổng công ty”
– “Vâng, tôi biết rồi”
Trợ lí Lâm tắt máy rồi đưa lại điện thoại cho Khải Phong.
– “Chị Trương bảo sẽ chờ anh trước cổng công ty”
Khải Phong nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, một lúc sau đứng dậy khoác áo vest.
– “Đi tới quán bar Oceans”
– “Ơ nhưng mà…”_ Trợ lí Lâm ngạc nhiên
– “Cô ấy không thấy tôi sẽ tự biết đường về thôi”
______________
8h tối Khải Phong về đến nhà. Căn nhà im ắng không một bóng người. Khải Phong với tay bật đèn, nhìn vào tủ để giày không thấy dép của Tiểu Mai, sực nhớ ra cuộc gọi khi nãy. Không phải cô vẫn đang đợi anh đấy chứ? Ngoài trời bất chợt đổ mưa lớn làm tâm trí Khải Phong càng thêm rối loạn. Anh gọi cho cô nhưng không ai nghe máy. Nghĩ một lúc liền quyết định đi tìm cô.
____
Anh lấy điện thoại gọi liên tiếp mấy cuộc vào máy Mai Mai nhưng vẫn không liên lạc được. Khải Phong nhấn ga, tay nắm chặt vô lăng đến nổi rõ cả gân xanh. Chiếc xe lao vút đi trong màn mưa trắng xóa.
Đang đi lòng vòng quanh công ty, chợt tim anh thắt lại khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang nép vào một góc trú mưa.
Tiểu Mai ngồi dưới 1 mái hiên, thấy anh xuất hiện liền mừng rỡ gọi: “Khải Phong!”
Anh xông đến đỡ cô dậy, gào lên như kẻ điên: “Cô làm gì ở đây thế hả?!!!”
Tiểu Mai nói khẽ: “Tôi đã bảo sẽ đợi anh mà”
– “Cô không suy nghĩ sao? Trời mưa to như vậy, đợi đợi cái gì chứ!! Tôi không đến thì cô ở đây tới sáng luôn phải không?”_ Khải Phong trừng mắt quát lớn
– “Điện thoại tôi hết pin không gọi được cho anh. Tôi sợ anh đến không thấy tôi”_ Mai Mai cúi gằm mặt như đứa trẻ làm sai bị mắng
Nét mặt Khải Phong hơi giãn ra, anh thở dài, cởi áo vest rồi khoác lên người cô.
– “Đi về thôi”
– “Anh ra ngoài gặp người phụ nữ khác nhưng lại muốn tôi chung thủy ngồi ở nhà chờ đợi sao? Coi tôi là con ngốc ư?…Tôi không can thiệp vào chuyện của 2 người. Vì vậy, nếu tôi có qua lại với người đàn ông khác…anh cũng đâu cần bận tâm”
Khải Phong ngẩn người nghe cô nói. Đáy mắt trở nên u ám, khóe môi anh hơi nhếch lên: “Thì ra là chuyện này…Xem ra tôi phải dạy dỗ lại cô nhiều rồi”
Khải Phong nói rồi đột ngột kéo Mai Mai vào lòng mình, cúi xuống hôn cô.
Tiểu Mai sững sờ mất mấy giây, lúc sau mới hốt hoảng chặn tay trước ngực anh, hét lên:
– “Lưu Khải Phong anh điên à?!!”
Khải Phong cười lạnh, ghé sát vào tai cô, giọng đầy ngụ ý:
– “Hôm nay tôi sẽ thử coi cô là vợ xem sao”
Nói dứt câu anh liền bế Tiểu Mai vào phòng ngủ
– “Buông tôi ra!!”_ Cô gắng sức giãy dụa thoát khỏi vòng tay anh. Khải Phong không nói gì, đẩy cô xuống giường rồi nằm đè lên. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Tiểu Mai vừa tức giận, vừa sợ hãi. Khải Phong ngang ngược hôn lên cổ, lên môi cô. Tiểu Mai cố gắng thoát ra nhưng 2 tay đều bị giữ chặt, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Khải Phong dừng lại, chống tay xuống giường, cất giọng lạnh lẽo:
– “Cô khóc cái gì?”
-“Buông tôi ra”_ Tiểu Mai vẫn lặp lại câu nói khi nãy
Khải Phong buông mạnh tay cô, xoay người ngồi dậy:
-“Cô biết hôm nay tôi đã nói gì với Khánh Ly không?”
Mai Mai lấy tay quệt nước mắt:
-“Tôi cần phải biết 2 người nói chuyện gì sao?”
– “Khánh Ly chính là người đã nhốt cô trong nhà kho”
Tiểu Mai vừa định bỏ ra ngoài, nghe đến đây liền đứng khựng lại.
– “Anh nói gì?”
– Tôi đã tìm ra người nhốt cô trong nhà kho. Vì cô vẫn là vợ tôi nên tôi không thể để cô ấy làm vậy với cô. Tôi gọi Khánh Ly đến chỉ để nói chuyện này. Trong khi đó cô đã làm gì? Đi chơi đến giờ này mới về, bảo tôi không cần bận tâm để cô ra ngoài gặp gỡ người đàn ông khác ư?!”
Anh gằn giọng, giận dữ nhìn thẳng vào mắt Mai Mai.
“Nếu còn nghe thấy cô nói những lời này, tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu”
-“Rầm!!”_ Tiếng cánh cửa bị đóng vang lên
Tim Tiểu Mau đập mạnh một nhịp, bao nhiêu tức giận bay đi hết, nhường chỗ cho sự ân hận mơ hồ. Cô vẫn ngồi yên tại chỗ, không rõ trong lòng mình là cảm giác gì…
_______
Khải Phong về phòng làm việc. Anh tự châm cho mình một điếu thuốc rồi đi ra hành lang. Màn đêm vẫn không dấu được tâm trạng nặng nề của Khải Phong. “Chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa” chính anh đã nói ra điều này ngay sau lễ cưới của 2 người, vì vậy cũng không cần quá khắt khe với cô. Nhưng tại sao anh lại không thể ngừng quan tâm thế này? Lo lắng cô bị người ta ức hiếp, tức giận cô dành tình cảm cho người đàn ông khác
Cảm xúc này…không phải anh chưa biết, chỉ là không dám thừa nhận.
——–
______________
Sáng hôm sau…
Tiểu Mai chần chừ đứng trước cửa phòng Khải Phong, một lúc sau vừa định gõ cửa thì anh bước ra. Cô giật mình lắp bắp:
– Khải…Khải Phong
Rõ ràng vừa nãy còn định nói rất nhiều vậy mà bây giờ nhìn thấy anh, Tiểu Mai chẳng nhớ được gì. Khải Phong chỉ dừng lại nhìn cô một cái rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Cô cũng không đuổi theo anh, thở dài cầm cặp sách đi học.
_______
Vừa tan học thì Tiểu Mai nhận được điện thoại.
– “Alo, ai thế ạ?”
– “Tôi là Khánh Ly”
Mai Mai không khỏi bất ngờ khi nghe được giọng nói này, một lúc sau mới lên tiếng: “Chị gọi tôi có chuyện gì?”
– “Gặp nhau một lát đi. Tôi có việc muốn nói với cô”
………
Tiểu Mai đẩy cửa bước vào quán caffe nơi Khánh Ly hẹn gặp. Lúc đầu cô cũng không định đi nhưng nghĩ lại, thấy nên nói rõ mọi chuyện một lần thì hơn. Quán không đông người nên cô dễ dàng nhìn thấy Khánh Ly. Đi cùng cô ta còn có một người nữa. Chính là cô gái hôm trước Tiểu Mai gặp ở cửa thang máy. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác đau xót: Thì ra những gì Khải Phong nói là thật. Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi bước tới chỗ Khánh Ly.
– Cô đến rồi sao?_ Khánh Ly nhếch miệng cười_ “Bây giờ cướp được Khải Phong, chắc cô phải mãn nguyện lắm”
– “Chị nói vậy là có ý gì?”_ Mai Mai cau mày
– “Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi sao? Chắc Khải Phong cũng đã nói với cô về chuyện tôi sai người nhốt cô trong nhà kho rồi phải không?”
“Chị…”_ Tiểu Mai không ngờ Khánh Ly lại nói những lời này.
– “Đúng đấy, tôi đã bảo trợ lý của mình nhốt cô trong đó để cô không thể đi với anh Phong. Không biết cô đã cho anh ấy uống bùa mê gì nhưng tôi nhất định không để yên đâu. Biết điều thì nên giữ khoảng cách với anh Phong, dù gì vài tháng nữa cô cũng sẽ bị đá ra khỏi nhà họ Lưu thôi”
Tiểu Mai cố gắng bình tĩnh:
“Chị là gì của Khải Phong? Người yêu cũ? Hay tình nhân? Dù có là ai đi chăng nữa thì chị cũng nên nhớ hiện tại tôi mới là vợ chính thức của anh ấy. Đừng chỉ biết ngồi đấy nghĩ ra mấy trò hãm hại tôi. Chị thử xem lại mình xem đã làm những gì để Khải Phong yêu chị 3 năm nhưng vẫn không quyết định kết hôn…”
“Bốp!”_ Khánh Ly vung tay tát mạnh vào má Tiểu Mai: “Cô câm miệng!!”
Mai Mai không kịp phản ứng, ngẩng lên thì một bên má đã in hằn 5 vệt ngón tay đỏ ửng. Khánh Ly vẫn chưa chịu thôi, nhưng trợ lý của cô ta đã nhanh chóng giữ lại: “Đủ rồi chị, chúng ta không nên làm ầm ĩ ở đây. Mau về thôi”
Tiểu Mai cầm túi xách đi ra ngoài, nước mắt cứ tự động rơi xuống. Thực sự trong lòng cô cảm thấy ấm ức vô cùng nhưng vẫn không dám làm lớn chuyện, nếu để cha mẹ cô biết được thì sao đây?
Bây giờ Tiểu Mai rất muốn gặp Khải Phong, cô thấy có lỗi vì đã hiểu lầm anh. Mai Mai lau nước mắt, lấy điện thoại trong túi xách gọi cho anh.
-“Alo”_ Đầu dây bên kia nhấc máy
– “Khải Phong, anh có rảnh…”
– “Tôi là trợ lí Lâm đây ạ”
– “À anh Lâm sao?”_ Mai Mai có chút hụt hẫng
– “Vâng, giám đốc đang bận họp, chị có chuyện gì cần tôi nhắn lại cho anh ấy không?”
– “Nếu Khải Phong họp xong, anh chuyển lời giúp tôi rằng tôi sẽ chờ anh ấy ở trước cổng công ty”
– “Vâng, tôi biết rồi”
Trợ lí Lâm tắt máy rồi đưa lại điện thoại cho Khải Phong.
– “Chị Trương bảo sẽ chờ anh trước cổng công ty”
Khải Phong nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, một lúc sau đứng dậy khoác áo vest.
– “Đi tới quán bar Oceans”
– “Ơ nhưng mà…”_ Trợ lí Lâm ngạc nhiên
– “Cô ấy không thấy tôi sẽ tự biết đường về thôi”
______________
8h tối Khải Phong về đến nhà. Căn nhà im ắng không một bóng người. Khải Phong với tay bật đèn, nhìn vào tủ để giày không thấy dép của Tiểu Mai, sực nhớ ra cuộc gọi khi nãy. Không phải cô vẫn đang đợi anh đấy chứ? Ngoài trời bất chợt đổ mưa lớn làm tâm trí Khải Phong càng thêm rối loạn. Anh gọi cho cô nhưng không ai nghe máy. Nghĩ một lúc liền quyết định đi tìm cô.
____
Anh lấy điện thoại gọi liên tiếp mấy cuộc vào máy Mai Mai nhưng vẫn không liên lạc được. Khải Phong nhấn ga, tay nắm chặt vô lăng đến nổi rõ cả gân xanh. Chiếc xe lao vút đi trong màn mưa trắng xóa.
Đang đi lòng vòng quanh công ty, chợt tim anh thắt lại khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang nép vào một góc trú mưa.
Tiểu Mai ngồi dưới 1 mái hiên, thấy anh xuất hiện liền mừng rỡ gọi: “Khải Phong!”
Anh xông đến đỡ cô dậy, gào lên như kẻ điên: “Cô làm gì ở đây thế hả?!!!”
Tiểu Mai nói khẽ: “Tôi đã bảo sẽ đợi anh mà”
– “Cô không suy nghĩ sao? Trời mưa to như vậy, đợi đợi cái gì chứ!! Tôi không đến thì cô ở đây tới sáng luôn phải không?”_ Khải Phong trừng mắt quát lớn
– “Điện thoại tôi hết pin không gọi được cho anh. Tôi sợ anh đến không thấy tôi”_ Mai Mai cúi gằm mặt như đứa trẻ làm sai bị mắng
Nét mặt Khải Phong hơi giãn ra, anh thở dài, cởi áo vest rồi khoác lên người cô.
– “Đi về thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.