Chương 24
Lê Tuyết
31/05/2018
Diệp Mẫn nhìn Hạ Tiểu Nguyên gật đầu xong đi theo ba Hạ vào trong
nhà,ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh.Sau sự việc Diệp Khanh tràn lan trên mạng xã hội, bà đã cho người đi điều tra về tất cả những gì xảy ra thời gian qua ở đây.Điều bà không ngờ tới được chính là Hoàng Minh Vũ và Hạ
Tiểu Nguyên đã yêu nhau từ rất lâu rồi, thậm chí bọn họ còn có khoảng
thời gian sống chung nữa.
Là một người mẹ hiện đại, bà không cấm cản con trai việc yêu thương,thằng bé yêu người nào mà cảm thấy hạnh phúc thì bà sẽ chấp nhận người đó.Vốn dĩ cuộc hôn nhân của bà cũng được xây dựng trên vật chất lợi nhuận,cho dù sống với nhau hai mươi ba năm trời, nhưng bà vẫn không thể nào đi sâu vào trái tim của chồng mình. Bà không ủng hộ cuộc hôn nhân thương mại áp đặt lên Hoàng Minh Vũ,nhưng một mình bà không thể có tiếng nói trong gia tộc hùng mạnh như vậy.
Mặc dù rất yêu thích con bé Lại Minh Nguyệt,nhưng Diệp Mẫn luôn tôn trọng con trai mình,chỉ cần thằng bé vừa ý ai,bà đều dốc lòng ủng hộ.Cô bé Hạ Tiểu Nguyên nhìn thoáng qua là một người con gái diu dàng,nết na,mà tài giỏi. Bà cũng rất ưng cô con dâu này,lần này tìm về tận đây là chủ yếu muốn gặp ba mẹ cô bé,thương lượng với họ chuyện của hai bọn trẻ.
Ngồi nói chuyện với ba Hạ một lúc thì Hoàng Minh Vũ trở về,Diệp Mẫn nhìn con trai trong bộ dạng vui vẻ cũng thấy ấm lòng,nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đằng sau,khuôn mặt bà trắng bệch không còn giọt máu. Đôi môi run rẩy không thốt lên câu,phải cố gắng nhiều lắm bà mới lấy lại được bình tĩnh, nở nụ cười vô cùng khó khăn chào mẹ Hạ.
Mẹ Hạ tâm trạng cũng không khác gì Diệp Mẫn, đôi chân bất động không biết nên bước tiếp hay không.Có đánh chết bà cũng không quên được người phụ nữ này, năm đó nếu không có bà ta,thì bà và Hoàng Chấn Khang đã lên duyên vợ chồng.Nếu Hoàng Minh Vũ là con của Hoàng Chấn Khang,bà phải làm sao đây?
"Chào bà,tôi là mẹ của cháu Minh Vũ, tôi tên Diệp Mẫn "
"Thịch",một tiếng nhói lòng sau hai mươi mấy năm, mẹ Hạ cố gắng giữ tâm trạng bình thường nhất có thể, miệng cười nhạt.
"Bà đến lâu chưa,cháu Vũ cũng có nhắc với tôi về mẹ thằng bé, rất xinh đẹp. Không như tôi đây quanh năm đồng ruộng, nhan sắc đã phai tàn rồi "
"Xin lỗi gia đình, tôi đến đây để đón cháu Hoàng Minh Vũ,vì gia đình có chuyện đột ngột cần phải giải quyết,cần sự có mặt của cháu”Diệp Mẫn trốn tránh trả lời câu hỏi của mẹ Hạ,đi vào chủ đề chính.
Bà không dám nhìn đối diện vào ánh mắt xoáy sâu của người phụ nữ ấy,điều đó khiến bà sợ hãi trong lòng. Hơn hai mươi năm trước,bà chính là người chia rẽ tình cảm của chồng mình và mẹ của Hạ Tiểu Nguyên, bà làm tất cả mọi thứ để dồn ép người đàn bà đó đến đau khổ. Bà lạnh lùng tuyên bố sẽ xóa sạch giọt máu nhơ nhuốc của chồng mình trong người An Nhã, bà khinh miệt nhìn cô ta lăn lộn cầu xin,đôi đầu gối tướp máu vì quỳ lạy.
Sống chung với chồng ngần ấy năm,ánh mắt ông luôn hướng về một mảng kí ức xa xôi,chưa từng nhìn bà bằng một cái nhìn âu yếm.Hoàng Minh Vũ là kết tinh cho một lần say rượu mà Chấn Khang coi bà là người phụ nữ kia,An Nhã.Cứ tưởng hạnh phúc sẽ đến với mình khi sinh được con trai cho chồng, nhưng một lần nữa sự thật ập xuống khi bà phát hiện hai người đó vẫn qua lại với nhau,trong khi bà vất vả với Hoàng Minh Vũ, thì chồng mình lại cùng tình cũ triền miên.
Hoàng Minh Vũ im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng phá tan đi cái không khí quỷ dị im lặng này.
“Mẹ,công ty có chuyện gì sao,nhất thiết con phải trở về ư”
“ừ,con lên thu dọn đồ đạc đi,mẹ chờ con ngoài xe”,Diệp Mẫn gật đầu chào ông bà Hạ,đi thẳng ra chiếc xe sang trọng.
Hạ Tiểu Nguyên nhìn người con trai mình yêu đang bận rộn thu đồ đạc,trong trái tim ập đến một nỗi lo lắng vô hình. Cô có cảm giác lần xa nhau này sẽ là bắt đầu cho những chuỗi ngày đau khổ sau đó,sẽ khiến họ vô tình lạc mất nhau thật sự.Cô rất muốn hỏi anh về việc tại sao anh phải gấp gáp về Anh,là gia đình anh thật sự có việc hay đó chỉ là cái cớ.
“Nguyên, anh đi rồi em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,không được làm thêm quá sức,hiểu chưa.Đợi anh quay lại,chúng ta sẽ bên nhau thật hạnh phúc, anh hứa đấy”,Hoàng Minh Vũ ôm chặt lấy Hạ Tiểu Nguyên, nụ hôn cuồng dã gấp gáp cho lời tạm biệt chẳng thể nói ra.
“Em sẽ đợi anh,Hoàng Minh Vũ, em sẽ đợi”,cô đón nhận từng chiếc hôn rơi xuống, khó nhọc trả lời.
Nhìn chiếc xe lăn báng ngày càng khuất xa,Hạ Tiểu Nguyên mệt mỏi chạy thẳng lên phòng úp mặt vào gối khóc ngon lành mà chẳng hề chú ý đến ba Hạ đang nhìn mẹ Hạ tìm kiếm một lời giải thích. Ông biết là trong lòng vợ mình không có chỗ nào dành cho ông,nhưng tình yêu làm gì có lỗi, khi đã ăn phải nó thì sẽ nghiện đến không thể dứt ra.
“An Nhã,nói cho tôi biết, bà biết người phụ nữ kia sao”
“Tôi....”mẹ Hạ nước mắt lưng tròng nhìn người chồng hai mươi năm chung sống, nói không có tình cảm là không phải,nếu không có ông ngày đó chấp nhận hai mẹ con bà,thì lúc này bà chẳng biết mình còn sống hay đã chết.
“Thôi,không sao,chuyện gì đã qua thì để nó qua đi,đừng bới móc lại chỉ càng làm mình khó chịu thôi",ba Hạ vỗ vai an ủi vợ
“Bố Tiểu Nguyên, tôi xin ông,ngăn chặn hai đứa đừng đến với nhau được không. Tuyệt đối không được “
“Bà sao vậy, chẳng phải hai đứa yêu nhau bà rất ủng hộ sao,bây giờ lại chia rẽ chúng nó, bà có nghĩ đến cảm xúc của con gái không “,ba Hạ gắt gỏng lên khi nghe được lời thỉnh cầu đó
“Tôi biết chứ,tôi biết là tôi làm như thế hai đứa nó sẽ hận tôi lắm,nhưng tôi không thể làm gì khác.Hạ Vân,hai đứa là anh em ruột,chúng nó không thể yêu nhau được “,mẹ Hạ bước đường cùng chỉ còn cách nói ra sự thật.
“Đùng”,thân thể ba Hạ đứng bất động,đôi mắt trợn lên không thể tin nổi những lời An Nhã vừa nói ra.Hơn hai mươi năm trước,ông chỉ biết mình say nắng bà không lối thoát, nhưng tình cảm không được đáp lại.Lúc đó ông chỉ là một tên bốc vác sang xuất khẩu lao động, còn bà là một người đánh đàn piano cho những nhà hàng sang trọng. Cho đến một ngày mưa rơi tầm tã,lúc ông quyết định buông tay thì bà lại tìm đến,quỳ xuống chân ông mà cầu xin sự giúp đỡ. Lúc đấy Hạ Vân ông chỉ biết mình cần bảo vệ người con gái này,ngày hôm sau đó cả hai rời Anh về Việt nam. Ông không biết cha đứa trẻ là ai,không biết An Nhã đã gặp phải những chuyện khủng khiếp gì, chỉ biết rằng lúc đó bà ấy rất sợ hãi,ôm bụng như thể có ai đó đang truy sát mình vậy. Đến khi bế trên tay Hạ Tiểu Nguyên bây giờ, ông không hối hận cho quyết định mình đã chọn,ông chấp nhận nuôi con người khác cũng không đòi hỏi sinh đứa con cho chính bản thân mình.
“Bà nói sao,đây không phải là sự thật đúng không “
“Là sự thật, tất cả đều là sự thật. Người đàn bà lúc nãy là vợ của Hoàng Chấn Khang,là mẹ của Hoàng Minh Vũ. Con bé Nguyên là sai lầm của tôi với ông ấy”,mẹ Hạ không còn sức sống ngã phịch xuống đất.
Hạ Vân ôm đầu ngồi trên chiếc phản,từng suy nghĩ dồn dập vô định không điểm dừng. Vốn nghĩ rằng trở về nơi thâm sơn cùng cốc này cuộc sống sẽ yên ổn, vậy mà không ngờ hai mươi năm sau rắc rối lại kéo đến.Nếu Hoàng Chấn Khang biết được ông ta còn một đứa con gái nữa,chắc chắn sẽ dùng mọi cách cướp người lại.Cả cuộc đời ông làm tất cả chỉ vì Hạ Tiểu Nguyên, có chết ông cũng không để ai cướp đi con gái của mình.
“Đứng dậy đi bà,chuyện đã như vậy cũng không thể thay đổi. Đừng để con bé nó biết, tôi sẽ tìm cách chia rẽ chúng nó ra.Thôi,đừng khóc nữa, bà khóc tôi đau lòng lắm biết không “,vừa lau nước mắt cho vợ,ba Hạ vừa an ủi
“ Hạ Vân, cảm ơn ông “,mẹ Hạ lau nước mắt, nhìn chồng.
Trên xe,Hoàng Minh Vũ đang chìm trong hạnh phúc thì bất ngờ bị tiếng của mẹ mình là Diệp Mẫn đánh thức.
“Minh Vũ,lần này về Anh có hai việc, việc thứ nhất là ông nội sẽ giao toàn quyền cho con về điều hành tập đoàn. Việc thứ hai là chuyện đính hôn của con với con bé Lại Minh Nguyệt đã được định ngày,con nên trở về càng sớm càng tốt “
Hoàng Minh Vũ nhìn mẹ mình bằng ánh mắt khó hiểu, chất vấn.
“Mẹ,tại sao lại có chuyện đính hôn ở đây.Chẳng phải mẹ đã hứa với con là sẽ giúp con hủy bỏ hôn ước sao”
“Đúng vậy, nhưng cuối cùng mẹ suy nghĩ lại thì vẫn thấy con bé Minh Nguyệt hợp với con hơn.Dù sao hai đứa cũng lớn lên với nhau từ bé,có thể bù trừ cho nhau,cuộc sống sẽ hạnh phúc “
Có đánh chết bà cũng sẽ không bao giờ nói ra cái lý do thật sự, rằng người mà con trai bà yêu chính là con gái của kẻ đã cướp chồng bà năm ấy,để ông ta bỏ mặc bà và Hoàng Minh Vũ trong biệt thự rộng lớn không một lời hỏi thăm.Bà đã rất thích cô bé Hạ Tiểu Nguyên đó,xinh đẹp,tài năng và dịu dàng.Bà đã từng tìm cách hủy bỏ hôn ước giúp con trai,cho đến khi gặp lại An Nhã.Bà sợ không dám nghĩ đến việc bọn họ có với nhau một đứa con,và đứa bé chính là Hạ Tiểu Nguyên bây giờ.Nhưng đó chỉ là phán đoán của một mình bà trong suy nghĩ hỗn loạn lo lắng, không thể kiểm chứng được.
“Mẹ lừa con,mẹ muốn cuộc sống của con tẻ nhạt giống như ba và mẹ sao hả.Bên ngoài nhìn vào thì gia đình ta là một gia đình hạnh phúc, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, nó chẳng khác gì địa ngục cả”,Hoàng Minh Vũ mắt đỏ ngày phẫn uất nhìn Diệp Mẫn.
“Được, mẹ sẽ chấp nhận bất kì ai con yêu, nhưng riêng con bé Hạ Tiểu Nguyên đó không được. Đừng hỏi mẹ lí do vì sao,mẹ nói không được là không được, hiểu không “ Xe cứ lăn bánh trên con đường dài,chia cắt hai người càng lúc càng xa,Hoàng Minh Vũ tuyệt vọng không thể làm gì khác.Tại sao anh lại vô dụng đến như vậy, tại sao không thể bảo vệ được cho người con gái anh yêu..
********************†************
Mẹ Hạ đứng ở cửa phòng nhìn vào bên trong,đôi tay Hạ Tiểu Nguyên thoăn thoắt từng mối đan,chiếc khăn sắp sửa được hoàn thành.Bà biết bà là một người ích kỉ,một người nhút nhát không dám nói ra sự thật.Nhưng nếu không làm như vậy,thì vệc Hạ Tiểu Nguyên là con gái nhà họ Cung sẽ được phơi bày ra ánh sáng, đến lúc đó con bé có hận bà không.
Ngồi xuống giường vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái, mẹ Hạ cố kiềm chế không để nước mắt chảy ra ngoài,gặng hỏi.
“Nguyên này,con yêu thằng bé Hoàng Minh Vũ thật lòng sao con”
Hạ Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn mẹ,ánh mắt sáng long lanh tràn đầy hạnh phúc lan tỏa.
“Mẹ,mẹ hỏi gì kì vậy, mẹ biết rõ rồi còn gì “
“ Vậy nếu hai đứa phải chia tay nhau thì con có buồn không “
“Nếu là vì một lý do nào đó mà phải xa nhau,con sẽ cùng anh ấy vượt qua tất cả. Còn vì anh ấy không cần con nữa, con nghĩ mình cũng không nên đau buồn làm gì. Nhưng con tin Hoàng Minh Vũ yêu con là thật lòng mẹ ạ”.
Mẹ Hạ muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của con bà lại không đành lòng nói ra sự thật.Thôi thì số phận đưa đẩy đến đâu,bà sẽ chống lại đến đó.
Ngày trở về trường học cũng là lúc Hoàng Minh Vũ đi được một tuần, trong thời gian đó anh vẫn thường nhắn tin hỏi thăm cô nhưng không nhiều. Thiết nghĩ việc tập đoàn bận rộn khiến anh không có nhiều nghỉ ngơi, Hạ Tiểu Nguyên cố dằn xuống cảm xúc nhớ nhung mà chờ đợi. Buổi học đầu năm lại tiếp tục diễn ra,cô cùng Huyên,Hà và Thảo cũng xin được một công việc thu ngân ở một trung tâm thương mại sang trọng trong nội thành gần trường.Công việc của cô là đứng marketing ở khu vực bán mỹ phẩm, nên rất quan trọng về ngoại hình và chiều cao.
Mặc bộ đồng phục của công ty,khuôn mặt được trang điểm nhẹ,Hạ Tiểu Nguyên khiến cho quản lý vô cùng hài lòng trước một khuôn mặt nếu không muốn nói là thiên thần.Gật đầu đồng ý và chỉ bảo,cô được phân công đứng ở quầy hàng số năm,khu tầng Vip.
Khách hàng đầu tiên của cô là một vị tiểu thư vô cùng kị tính về việc chọn sản phẩm trang điểm, nhưng trước sự ăn nói tài tình và thuyết phục của Hạ Tiểu Nguyên, cô ấy hài lòng vung tay mua một bộ sản phẩm trị giá gần một trăm triệu đồng khiến cô không khỏi suýt xoa trong lòng.
Vị khách thứ hai chính là Loan,người mà cô đã gặp trong buổi hẹn của Hoàng Minh Vũ với những người bạn thời cấp ba của anh.Chị ấy đi cùng người yêu đến mua đồ,mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Tiểu Nguyên.
“Ơ,cô bé người yêu của Vũ đúng không,em làm ở đây sao”
“Dạ,chị đi mua sắm ạ.Em mới đi làm thêm ở đây, hôm nay là ngày đầu tiên chị ạ”,Hạ Tiểu Nguyên cười tươi trả lời.
“Trời đất ơi, con bé xinh quá đáng luôn anh này.Thằng Vũ thật là có số mà,thế mà không biết trân trọng”
Chị ấy đang định nói gì tiếp thì bị người yêu kéo tay lại lắc đầu,xong chuyển chủ đề ngay.
“Chả phải em muốn mua kem dưỡng sao,em chọn đi.Mình còn đi về cho kịp bữa tối nữa “
“À,ừ..Bé lấy cho chị một bộ dưỡng da ban ngày và đêm nhé,face và body luôn.Một bộ trang điểm nữa “,chị quay ra nói với Hạ Tiểu Nguyên
Thanh toán hết gần hai trăm triệu, Loan vẫy tay chào cô rồi cùng người yêu hòa vào đám đông.Hạ Tiểu Nguyên trong lòng nôn nao khó tả,không biết lại có chuyện gì sắp xảy ra với mình nữa. Lắc đầu cho khỏi suy nghĩ lung tung,ngày đi làm đầu tiên thu được kết quả vượt cả chỉ tiêu đề ra,cô được mọi người khen không ngớt lời.
Thấm thoắt hai tháng trôi đi,cô và Hoàng Minh Vũ càng ngày càng không có nhiều thời gian cho nhau hơn nữa. Việc học cộng với việc làm khiến cô hầu như tối mặt, đến tối được nghỉ thì bên kia lại là đêm,sự chênh lệch giữa hai bán cầu càng ngăn cách tình cảm của họ.Điều cô không muốn nghĩ nhất là Lại Minh Nguyệt đã quay về Anh cùng thời điểm với Hoàng Minh Vũ, họ sẽ không có chuyện gì chứ.
Huyên ôm chăn nằm cạnh cô mà thao thao bất tuyệt, con bé lại chia tay người yêu rồi.Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nữa.
“Ê,lần này là thật đấy hả,không định quay lại với chàng à”
“Không, thằng đó nó lừa dối tôi bà ạ.Bà nghĩ tôi nên bỏ qua à”,Huyên quay sang nhìn Hạ Tiểu Nguyên.
"Thế vì sao bà biết người đó lừa dối bà",Hạ Tiểu Nguyên quay qua hỏi.
"Có gì mà không biết chứ,nó đi ăn với gái,ngủ với gái vẫn nhắn tin cho tôi như thường,mình cứ ngu muội tin vào lời nói của nó rồi nhận được một chuỗi đau khổ và sự thật tàn khốc",Huyên trả lời bâng quơ.
Hạ Tiểu Nguyên chợt giật mình khi nghĩ đến mối quan hệ của cô và Hoàng Minh Vũ, xa nhau đến nay đã hai tháng rồi, những cuộc nói chuyện với anh ngày càng ít đi.Mặc dù thắc mắc nhiều lắm nhưng cô luôn mặc định chỉ là anh đang bận công việc thôi.Điều hành một tập đoàn lớn như thế làm gì có thời gian dỗi để nói chuyện phiếm với cô chứ.Không biết anh bên đó bây giờ thế nào,có nhớ tới cô như cô nhớ anh lúc này hay không.Liệu anh có chăm sóc và lo lắng cho Lại Minh Nguyệt không, có mềm lòng trước người con gái xinh đẹp ấy.Nghĩ đến điều đó trái tim cô như vỡ vụn,mọi cảm xúc dồn nén khiến cô khó khăn lắm mới không thể để nước mắt rơi ra.
"Thôi,đi ngủ đi bà,ngày mai còn phải đi làm cả ngày nữa ấy".
Thời gian cứ thế trôi đi,thấm thoắt cô cũng thi xong học kì cuối năm,mọi kết quả đều như mong muốn, cô đoạt được học bổng hạng A của trường. Cầm điện thoại gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia thông báo số không tồn tại,Hạ Tiểu Nguyên thất vọng,đi lang thang trong sân trường vắng vẻ. Mọi người đều trở về nhà sau một năm học dài mệt mỏi, chỉ có cô cùng Huyên là ở lại trong căn phòng kí túc,một phần vì công việc cô làm lương ổn định,phần vì cô ở đây để đợi người con trai ấy quay về.
Đang đi thì có một bóng người chặn lại,cô không buồn ngẩng lên mà rẽ sang hướng khác,nhưng trò đùa dai này cứ diễn ra cho đến khi Hạ Tiểu Nguyên ngẩng mặt lên,ánh mắt sung sướng khi nhìn thấy người đối diện. Anh của cô trở về,người đàn ông cô yêu cuối cùng cũng trở lại,anh của bằng xương bằng thịt chứ không phải là mơ.
Lao vào vòng tay người con trai ấy,cô khóc nức nở cho những ngày tủi thân vì nhớ nhung,nước mắt ướt hết cả một mảng áo sơ mi của Hoàng Minh Vũ.Anh ôm chặt cô vào lòng,mũi hít hà hương thơm của người con gái ấy.
"Ngoan,bảo bối, anh đã trở lại rồi,đừng khóc nữa "
"Anh còn biết đường trở lại sao,anh có biết một ngày không được nói chuyện với anh em như thế nào không hả.Vậy mà có khi anh mất tích cả tuần trời không thấy một cuộc gọi,anh không về, em tưởng anh ở bên đó lấy vợ luôn rồi chứ",Hạ Tiểu Nguyên vừa đấm vừa trách móc.
"Ngốc này,vợ anh vẫn còn ở đây,anh lấy vợ nào nữa bây giờ "
Hoàng Minh Vũ nhớ lại khoảng thời gian bốn tháng xa cô mà nhói lòng cho bản thân.Việc tiếp nhận điều hành tập đoàn khiến anh tối mặt với những dự án lớn nhỏ,những chuyến công tác dày đặc không ngừng nghỉ. Một ngày anh chỉ có thể ngủ được hai ba tiếng,đến thời gian ăn cũng không có.Trong giấc ngủ ngắn ngủi anh thường mơ thấy hình ảnh người con gái mình yêu,động lực anh càng ngày càng lớn.Anh tự nhủ phải hoàn thành xong thật sớm để được trở về bên cô,bù đắp cho cô những ngày buồn tẻ nhạt vừa qua.
Cứ tưởng niềm vui đến với mình thì một lần nữa,việc Lại Minh Nguyệt phải cấp cứu giữ mạng sống lại khiến anh dừng chân nước Anh không thể quay trở lại.Nhìn con bé không còn sức sống, trên người cắm đầy những ống truyền dịch mà đau lòng không thôi,suy cho cùng nó cũng là người cùng anh lớn lên,anh không thể nhẫn tâm bỏ mặc.Cho đến ngày hôm qua,khi nghe chính tai bác sĩ khẳng định Minh Nguyệt đã hồi phục được 80% sức khỏe,anh vội vã bay về Việt nam ngay trong đêm,hướng về nơi Hạ Tiểu Nguyên đang đợi anh quay lại.
Là một người mẹ hiện đại, bà không cấm cản con trai việc yêu thương,thằng bé yêu người nào mà cảm thấy hạnh phúc thì bà sẽ chấp nhận người đó.Vốn dĩ cuộc hôn nhân của bà cũng được xây dựng trên vật chất lợi nhuận,cho dù sống với nhau hai mươi ba năm trời, nhưng bà vẫn không thể nào đi sâu vào trái tim của chồng mình. Bà không ủng hộ cuộc hôn nhân thương mại áp đặt lên Hoàng Minh Vũ,nhưng một mình bà không thể có tiếng nói trong gia tộc hùng mạnh như vậy.
Mặc dù rất yêu thích con bé Lại Minh Nguyệt,nhưng Diệp Mẫn luôn tôn trọng con trai mình,chỉ cần thằng bé vừa ý ai,bà đều dốc lòng ủng hộ.Cô bé Hạ Tiểu Nguyên nhìn thoáng qua là một người con gái diu dàng,nết na,mà tài giỏi. Bà cũng rất ưng cô con dâu này,lần này tìm về tận đây là chủ yếu muốn gặp ba mẹ cô bé,thương lượng với họ chuyện của hai bọn trẻ.
Ngồi nói chuyện với ba Hạ một lúc thì Hoàng Minh Vũ trở về,Diệp Mẫn nhìn con trai trong bộ dạng vui vẻ cũng thấy ấm lòng,nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đằng sau,khuôn mặt bà trắng bệch không còn giọt máu. Đôi môi run rẩy không thốt lên câu,phải cố gắng nhiều lắm bà mới lấy lại được bình tĩnh, nở nụ cười vô cùng khó khăn chào mẹ Hạ.
Mẹ Hạ tâm trạng cũng không khác gì Diệp Mẫn, đôi chân bất động không biết nên bước tiếp hay không.Có đánh chết bà cũng không quên được người phụ nữ này, năm đó nếu không có bà ta,thì bà và Hoàng Chấn Khang đã lên duyên vợ chồng.Nếu Hoàng Minh Vũ là con của Hoàng Chấn Khang,bà phải làm sao đây?
"Chào bà,tôi là mẹ của cháu Minh Vũ, tôi tên Diệp Mẫn "
"Thịch",một tiếng nhói lòng sau hai mươi mấy năm, mẹ Hạ cố gắng giữ tâm trạng bình thường nhất có thể, miệng cười nhạt.
"Bà đến lâu chưa,cháu Vũ cũng có nhắc với tôi về mẹ thằng bé, rất xinh đẹp. Không như tôi đây quanh năm đồng ruộng, nhan sắc đã phai tàn rồi "
"Xin lỗi gia đình, tôi đến đây để đón cháu Hoàng Minh Vũ,vì gia đình có chuyện đột ngột cần phải giải quyết,cần sự có mặt của cháu”Diệp Mẫn trốn tránh trả lời câu hỏi của mẹ Hạ,đi vào chủ đề chính.
Bà không dám nhìn đối diện vào ánh mắt xoáy sâu của người phụ nữ ấy,điều đó khiến bà sợ hãi trong lòng. Hơn hai mươi năm trước,bà chính là người chia rẽ tình cảm của chồng mình và mẹ của Hạ Tiểu Nguyên, bà làm tất cả mọi thứ để dồn ép người đàn bà đó đến đau khổ. Bà lạnh lùng tuyên bố sẽ xóa sạch giọt máu nhơ nhuốc của chồng mình trong người An Nhã, bà khinh miệt nhìn cô ta lăn lộn cầu xin,đôi đầu gối tướp máu vì quỳ lạy.
Sống chung với chồng ngần ấy năm,ánh mắt ông luôn hướng về một mảng kí ức xa xôi,chưa từng nhìn bà bằng một cái nhìn âu yếm.Hoàng Minh Vũ là kết tinh cho một lần say rượu mà Chấn Khang coi bà là người phụ nữ kia,An Nhã.Cứ tưởng hạnh phúc sẽ đến với mình khi sinh được con trai cho chồng, nhưng một lần nữa sự thật ập xuống khi bà phát hiện hai người đó vẫn qua lại với nhau,trong khi bà vất vả với Hoàng Minh Vũ, thì chồng mình lại cùng tình cũ triền miên.
Hoàng Minh Vũ im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng phá tan đi cái không khí quỷ dị im lặng này.
“Mẹ,công ty có chuyện gì sao,nhất thiết con phải trở về ư”
“ừ,con lên thu dọn đồ đạc đi,mẹ chờ con ngoài xe”,Diệp Mẫn gật đầu chào ông bà Hạ,đi thẳng ra chiếc xe sang trọng.
Hạ Tiểu Nguyên nhìn người con trai mình yêu đang bận rộn thu đồ đạc,trong trái tim ập đến một nỗi lo lắng vô hình. Cô có cảm giác lần xa nhau này sẽ là bắt đầu cho những chuỗi ngày đau khổ sau đó,sẽ khiến họ vô tình lạc mất nhau thật sự.Cô rất muốn hỏi anh về việc tại sao anh phải gấp gáp về Anh,là gia đình anh thật sự có việc hay đó chỉ là cái cớ.
“Nguyên, anh đi rồi em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,không được làm thêm quá sức,hiểu chưa.Đợi anh quay lại,chúng ta sẽ bên nhau thật hạnh phúc, anh hứa đấy”,Hoàng Minh Vũ ôm chặt lấy Hạ Tiểu Nguyên, nụ hôn cuồng dã gấp gáp cho lời tạm biệt chẳng thể nói ra.
“Em sẽ đợi anh,Hoàng Minh Vũ, em sẽ đợi”,cô đón nhận từng chiếc hôn rơi xuống, khó nhọc trả lời.
Nhìn chiếc xe lăn báng ngày càng khuất xa,Hạ Tiểu Nguyên mệt mỏi chạy thẳng lên phòng úp mặt vào gối khóc ngon lành mà chẳng hề chú ý đến ba Hạ đang nhìn mẹ Hạ tìm kiếm một lời giải thích. Ông biết là trong lòng vợ mình không có chỗ nào dành cho ông,nhưng tình yêu làm gì có lỗi, khi đã ăn phải nó thì sẽ nghiện đến không thể dứt ra.
“An Nhã,nói cho tôi biết, bà biết người phụ nữ kia sao”
“Tôi....”mẹ Hạ nước mắt lưng tròng nhìn người chồng hai mươi năm chung sống, nói không có tình cảm là không phải,nếu không có ông ngày đó chấp nhận hai mẹ con bà,thì lúc này bà chẳng biết mình còn sống hay đã chết.
“Thôi,không sao,chuyện gì đã qua thì để nó qua đi,đừng bới móc lại chỉ càng làm mình khó chịu thôi",ba Hạ vỗ vai an ủi vợ
“Bố Tiểu Nguyên, tôi xin ông,ngăn chặn hai đứa đừng đến với nhau được không. Tuyệt đối không được “
“Bà sao vậy, chẳng phải hai đứa yêu nhau bà rất ủng hộ sao,bây giờ lại chia rẽ chúng nó, bà có nghĩ đến cảm xúc của con gái không “,ba Hạ gắt gỏng lên khi nghe được lời thỉnh cầu đó
“Tôi biết chứ,tôi biết là tôi làm như thế hai đứa nó sẽ hận tôi lắm,nhưng tôi không thể làm gì khác.Hạ Vân,hai đứa là anh em ruột,chúng nó không thể yêu nhau được “,mẹ Hạ bước đường cùng chỉ còn cách nói ra sự thật.
“Đùng”,thân thể ba Hạ đứng bất động,đôi mắt trợn lên không thể tin nổi những lời An Nhã vừa nói ra.Hơn hai mươi năm trước,ông chỉ biết mình say nắng bà không lối thoát, nhưng tình cảm không được đáp lại.Lúc đó ông chỉ là một tên bốc vác sang xuất khẩu lao động, còn bà là một người đánh đàn piano cho những nhà hàng sang trọng. Cho đến một ngày mưa rơi tầm tã,lúc ông quyết định buông tay thì bà lại tìm đến,quỳ xuống chân ông mà cầu xin sự giúp đỡ. Lúc đấy Hạ Vân ông chỉ biết mình cần bảo vệ người con gái này,ngày hôm sau đó cả hai rời Anh về Việt nam. Ông không biết cha đứa trẻ là ai,không biết An Nhã đã gặp phải những chuyện khủng khiếp gì, chỉ biết rằng lúc đó bà ấy rất sợ hãi,ôm bụng như thể có ai đó đang truy sát mình vậy. Đến khi bế trên tay Hạ Tiểu Nguyên bây giờ, ông không hối hận cho quyết định mình đã chọn,ông chấp nhận nuôi con người khác cũng không đòi hỏi sinh đứa con cho chính bản thân mình.
“Bà nói sao,đây không phải là sự thật đúng không “
“Là sự thật, tất cả đều là sự thật. Người đàn bà lúc nãy là vợ của Hoàng Chấn Khang,là mẹ của Hoàng Minh Vũ. Con bé Nguyên là sai lầm của tôi với ông ấy”,mẹ Hạ không còn sức sống ngã phịch xuống đất.
Hạ Vân ôm đầu ngồi trên chiếc phản,từng suy nghĩ dồn dập vô định không điểm dừng. Vốn nghĩ rằng trở về nơi thâm sơn cùng cốc này cuộc sống sẽ yên ổn, vậy mà không ngờ hai mươi năm sau rắc rối lại kéo đến.Nếu Hoàng Chấn Khang biết được ông ta còn một đứa con gái nữa,chắc chắn sẽ dùng mọi cách cướp người lại.Cả cuộc đời ông làm tất cả chỉ vì Hạ Tiểu Nguyên, có chết ông cũng không để ai cướp đi con gái của mình.
“Đứng dậy đi bà,chuyện đã như vậy cũng không thể thay đổi. Đừng để con bé nó biết, tôi sẽ tìm cách chia rẽ chúng nó ra.Thôi,đừng khóc nữa, bà khóc tôi đau lòng lắm biết không “,vừa lau nước mắt cho vợ,ba Hạ vừa an ủi
“ Hạ Vân, cảm ơn ông “,mẹ Hạ lau nước mắt, nhìn chồng.
Trên xe,Hoàng Minh Vũ đang chìm trong hạnh phúc thì bất ngờ bị tiếng của mẹ mình là Diệp Mẫn đánh thức.
“Minh Vũ,lần này về Anh có hai việc, việc thứ nhất là ông nội sẽ giao toàn quyền cho con về điều hành tập đoàn. Việc thứ hai là chuyện đính hôn của con với con bé Lại Minh Nguyệt đã được định ngày,con nên trở về càng sớm càng tốt “
Hoàng Minh Vũ nhìn mẹ mình bằng ánh mắt khó hiểu, chất vấn.
“Mẹ,tại sao lại có chuyện đính hôn ở đây.Chẳng phải mẹ đã hứa với con là sẽ giúp con hủy bỏ hôn ước sao”
“Đúng vậy, nhưng cuối cùng mẹ suy nghĩ lại thì vẫn thấy con bé Minh Nguyệt hợp với con hơn.Dù sao hai đứa cũng lớn lên với nhau từ bé,có thể bù trừ cho nhau,cuộc sống sẽ hạnh phúc “
Có đánh chết bà cũng sẽ không bao giờ nói ra cái lý do thật sự, rằng người mà con trai bà yêu chính là con gái của kẻ đã cướp chồng bà năm ấy,để ông ta bỏ mặc bà và Hoàng Minh Vũ trong biệt thự rộng lớn không một lời hỏi thăm.Bà đã rất thích cô bé Hạ Tiểu Nguyên đó,xinh đẹp,tài năng và dịu dàng.Bà đã từng tìm cách hủy bỏ hôn ước giúp con trai,cho đến khi gặp lại An Nhã.Bà sợ không dám nghĩ đến việc bọn họ có với nhau một đứa con,và đứa bé chính là Hạ Tiểu Nguyên bây giờ.Nhưng đó chỉ là phán đoán của một mình bà trong suy nghĩ hỗn loạn lo lắng, không thể kiểm chứng được.
“Mẹ lừa con,mẹ muốn cuộc sống của con tẻ nhạt giống như ba và mẹ sao hả.Bên ngoài nhìn vào thì gia đình ta là một gia đình hạnh phúc, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, nó chẳng khác gì địa ngục cả”,Hoàng Minh Vũ mắt đỏ ngày phẫn uất nhìn Diệp Mẫn.
“Được, mẹ sẽ chấp nhận bất kì ai con yêu, nhưng riêng con bé Hạ Tiểu Nguyên đó không được. Đừng hỏi mẹ lí do vì sao,mẹ nói không được là không được, hiểu không “ Xe cứ lăn bánh trên con đường dài,chia cắt hai người càng lúc càng xa,Hoàng Minh Vũ tuyệt vọng không thể làm gì khác.Tại sao anh lại vô dụng đến như vậy, tại sao không thể bảo vệ được cho người con gái anh yêu..
********************†************
Mẹ Hạ đứng ở cửa phòng nhìn vào bên trong,đôi tay Hạ Tiểu Nguyên thoăn thoắt từng mối đan,chiếc khăn sắp sửa được hoàn thành.Bà biết bà là một người ích kỉ,một người nhút nhát không dám nói ra sự thật.Nhưng nếu không làm như vậy,thì vệc Hạ Tiểu Nguyên là con gái nhà họ Cung sẽ được phơi bày ra ánh sáng, đến lúc đó con bé có hận bà không.
Ngồi xuống giường vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái, mẹ Hạ cố kiềm chế không để nước mắt chảy ra ngoài,gặng hỏi.
“Nguyên này,con yêu thằng bé Hoàng Minh Vũ thật lòng sao con”
Hạ Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn mẹ,ánh mắt sáng long lanh tràn đầy hạnh phúc lan tỏa.
“Mẹ,mẹ hỏi gì kì vậy, mẹ biết rõ rồi còn gì “
“ Vậy nếu hai đứa phải chia tay nhau thì con có buồn không “
“Nếu là vì một lý do nào đó mà phải xa nhau,con sẽ cùng anh ấy vượt qua tất cả. Còn vì anh ấy không cần con nữa, con nghĩ mình cũng không nên đau buồn làm gì. Nhưng con tin Hoàng Minh Vũ yêu con là thật lòng mẹ ạ”.
Mẹ Hạ muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của con bà lại không đành lòng nói ra sự thật.Thôi thì số phận đưa đẩy đến đâu,bà sẽ chống lại đến đó.
Ngày trở về trường học cũng là lúc Hoàng Minh Vũ đi được một tuần, trong thời gian đó anh vẫn thường nhắn tin hỏi thăm cô nhưng không nhiều. Thiết nghĩ việc tập đoàn bận rộn khiến anh không có nhiều nghỉ ngơi, Hạ Tiểu Nguyên cố dằn xuống cảm xúc nhớ nhung mà chờ đợi. Buổi học đầu năm lại tiếp tục diễn ra,cô cùng Huyên,Hà và Thảo cũng xin được một công việc thu ngân ở một trung tâm thương mại sang trọng trong nội thành gần trường.Công việc của cô là đứng marketing ở khu vực bán mỹ phẩm, nên rất quan trọng về ngoại hình và chiều cao.
Mặc bộ đồng phục của công ty,khuôn mặt được trang điểm nhẹ,Hạ Tiểu Nguyên khiến cho quản lý vô cùng hài lòng trước một khuôn mặt nếu không muốn nói là thiên thần.Gật đầu đồng ý và chỉ bảo,cô được phân công đứng ở quầy hàng số năm,khu tầng Vip.
Khách hàng đầu tiên của cô là một vị tiểu thư vô cùng kị tính về việc chọn sản phẩm trang điểm, nhưng trước sự ăn nói tài tình và thuyết phục của Hạ Tiểu Nguyên, cô ấy hài lòng vung tay mua một bộ sản phẩm trị giá gần một trăm triệu đồng khiến cô không khỏi suýt xoa trong lòng.
Vị khách thứ hai chính là Loan,người mà cô đã gặp trong buổi hẹn của Hoàng Minh Vũ với những người bạn thời cấp ba của anh.Chị ấy đi cùng người yêu đến mua đồ,mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Tiểu Nguyên.
“Ơ,cô bé người yêu của Vũ đúng không,em làm ở đây sao”
“Dạ,chị đi mua sắm ạ.Em mới đi làm thêm ở đây, hôm nay là ngày đầu tiên chị ạ”,Hạ Tiểu Nguyên cười tươi trả lời.
“Trời đất ơi, con bé xinh quá đáng luôn anh này.Thằng Vũ thật là có số mà,thế mà không biết trân trọng”
Chị ấy đang định nói gì tiếp thì bị người yêu kéo tay lại lắc đầu,xong chuyển chủ đề ngay.
“Chả phải em muốn mua kem dưỡng sao,em chọn đi.Mình còn đi về cho kịp bữa tối nữa “
“À,ừ..Bé lấy cho chị một bộ dưỡng da ban ngày và đêm nhé,face và body luôn.Một bộ trang điểm nữa “,chị quay ra nói với Hạ Tiểu Nguyên
Thanh toán hết gần hai trăm triệu, Loan vẫy tay chào cô rồi cùng người yêu hòa vào đám đông.Hạ Tiểu Nguyên trong lòng nôn nao khó tả,không biết lại có chuyện gì sắp xảy ra với mình nữa. Lắc đầu cho khỏi suy nghĩ lung tung,ngày đi làm đầu tiên thu được kết quả vượt cả chỉ tiêu đề ra,cô được mọi người khen không ngớt lời.
Thấm thoắt hai tháng trôi đi,cô và Hoàng Minh Vũ càng ngày càng không có nhiều thời gian cho nhau hơn nữa. Việc học cộng với việc làm khiến cô hầu như tối mặt, đến tối được nghỉ thì bên kia lại là đêm,sự chênh lệch giữa hai bán cầu càng ngăn cách tình cảm của họ.Điều cô không muốn nghĩ nhất là Lại Minh Nguyệt đã quay về Anh cùng thời điểm với Hoàng Minh Vũ, họ sẽ không có chuyện gì chứ.
Huyên ôm chăn nằm cạnh cô mà thao thao bất tuyệt, con bé lại chia tay người yêu rồi.Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nữa.
“Ê,lần này là thật đấy hả,không định quay lại với chàng à”
“Không, thằng đó nó lừa dối tôi bà ạ.Bà nghĩ tôi nên bỏ qua à”,Huyên quay sang nhìn Hạ Tiểu Nguyên.
"Thế vì sao bà biết người đó lừa dối bà",Hạ Tiểu Nguyên quay qua hỏi.
"Có gì mà không biết chứ,nó đi ăn với gái,ngủ với gái vẫn nhắn tin cho tôi như thường,mình cứ ngu muội tin vào lời nói của nó rồi nhận được một chuỗi đau khổ và sự thật tàn khốc",Huyên trả lời bâng quơ.
Hạ Tiểu Nguyên chợt giật mình khi nghĩ đến mối quan hệ của cô và Hoàng Minh Vũ, xa nhau đến nay đã hai tháng rồi, những cuộc nói chuyện với anh ngày càng ít đi.Mặc dù thắc mắc nhiều lắm nhưng cô luôn mặc định chỉ là anh đang bận công việc thôi.Điều hành một tập đoàn lớn như thế làm gì có thời gian dỗi để nói chuyện phiếm với cô chứ.Không biết anh bên đó bây giờ thế nào,có nhớ tới cô như cô nhớ anh lúc này hay không.Liệu anh có chăm sóc và lo lắng cho Lại Minh Nguyệt không, có mềm lòng trước người con gái xinh đẹp ấy.Nghĩ đến điều đó trái tim cô như vỡ vụn,mọi cảm xúc dồn nén khiến cô khó khăn lắm mới không thể để nước mắt rơi ra.
"Thôi,đi ngủ đi bà,ngày mai còn phải đi làm cả ngày nữa ấy".
Thời gian cứ thế trôi đi,thấm thoắt cô cũng thi xong học kì cuối năm,mọi kết quả đều như mong muốn, cô đoạt được học bổng hạng A của trường. Cầm điện thoại gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia thông báo số không tồn tại,Hạ Tiểu Nguyên thất vọng,đi lang thang trong sân trường vắng vẻ. Mọi người đều trở về nhà sau một năm học dài mệt mỏi, chỉ có cô cùng Huyên là ở lại trong căn phòng kí túc,một phần vì công việc cô làm lương ổn định,phần vì cô ở đây để đợi người con trai ấy quay về.
Đang đi thì có một bóng người chặn lại,cô không buồn ngẩng lên mà rẽ sang hướng khác,nhưng trò đùa dai này cứ diễn ra cho đến khi Hạ Tiểu Nguyên ngẩng mặt lên,ánh mắt sung sướng khi nhìn thấy người đối diện. Anh của cô trở về,người đàn ông cô yêu cuối cùng cũng trở lại,anh của bằng xương bằng thịt chứ không phải là mơ.
Lao vào vòng tay người con trai ấy,cô khóc nức nở cho những ngày tủi thân vì nhớ nhung,nước mắt ướt hết cả một mảng áo sơ mi của Hoàng Minh Vũ.Anh ôm chặt cô vào lòng,mũi hít hà hương thơm của người con gái ấy.
"Ngoan,bảo bối, anh đã trở lại rồi,đừng khóc nữa "
"Anh còn biết đường trở lại sao,anh có biết một ngày không được nói chuyện với anh em như thế nào không hả.Vậy mà có khi anh mất tích cả tuần trời không thấy một cuộc gọi,anh không về, em tưởng anh ở bên đó lấy vợ luôn rồi chứ",Hạ Tiểu Nguyên vừa đấm vừa trách móc.
"Ngốc này,vợ anh vẫn còn ở đây,anh lấy vợ nào nữa bây giờ "
Hoàng Minh Vũ nhớ lại khoảng thời gian bốn tháng xa cô mà nhói lòng cho bản thân.Việc tiếp nhận điều hành tập đoàn khiến anh tối mặt với những dự án lớn nhỏ,những chuyến công tác dày đặc không ngừng nghỉ. Một ngày anh chỉ có thể ngủ được hai ba tiếng,đến thời gian ăn cũng không có.Trong giấc ngủ ngắn ngủi anh thường mơ thấy hình ảnh người con gái mình yêu,động lực anh càng ngày càng lớn.Anh tự nhủ phải hoàn thành xong thật sớm để được trở về bên cô,bù đắp cho cô những ngày buồn tẻ nhạt vừa qua.
Cứ tưởng niềm vui đến với mình thì một lần nữa,việc Lại Minh Nguyệt phải cấp cứu giữ mạng sống lại khiến anh dừng chân nước Anh không thể quay trở lại.Nhìn con bé không còn sức sống, trên người cắm đầy những ống truyền dịch mà đau lòng không thôi,suy cho cùng nó cũng là người cùng anh lớn lên,anh không thể nhẫn tâm bỏ mặc.Cho đến ngày hôm qua,khi nghe chính tai bác sĩ khẳng định Minh Nguyệt đã hồi phục được 80% sức khỏe,anh vội vã bay về Việt nam ngay trong đêm,hướng về nơi Hạ Tiểu Nguyên đang đợi anh quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.