Chương 33: Mạng sống cũng cho em
Tg Cẩn Dư
28/11/2022
Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
Trận mưa đầu tháng tư, cuồng phong bão táp, ngọn cây phiêu diêu. Mây đen trên bầu trời giống như nghiên mực vấy lên, đen xì bức bối lòng người, tiếng sấm ầm ầm vang cùng với những tia sét chớp lóe, thời tiết không tốt, có đôi khi cũng ảnh hưởng tới tâm tình.
Mãn Nhập Mộng nhìn trời một lúc lâu, cũng không biết là đang nhìn cái gì, tóm lại là xem đến xuất thần. Mây đen, chớp lóe, cuối cùng đều hội tụ thành một khuôn mặt, Chu Tiệp.
Nói không để ý, nhưng thực ra là vẫn sẽ nghĩ tới mà.
Hạt mưa dừng ở trên mặt cô, cô nhắm mắt lại, cánh tay đột nhiên bị người ta kéo mạnh một cái, Mãn Nhập Mộng ngã vào trong một cái ôm ấm áp, thanh âm bạo nộ vang lên: "Em muốn giết chết anh à?"
Mãn Nhập Mộng mở mắt ra, là Lục Kiêu Hà đang luống cuống chân tay lau mặt cho mình.
Cô cười ôm eo anh, cọ cọ gương mặt vào ngực anh. Lục Kiêu Hà lạnh mặt cởi áo ngoài bọc lấy cô: "Làm nũng cũng vô dụng."
"Anh ơi." Cô ngọt ngào cười với anh, Lục Kiêu Hà cũng không quan tâm, có chút cường ngạnh túm lấy tay cô kéo lên trên xe, lên xe rồi liền lấy khăn ra lau đầu tóc đã ướt được một nửa của cô.
Mãn Nhập Mộng hắt xì một cái, tay Lục Kiêu Hà dừng lại, ghé vào trán cô thử nhiệt độ, may mà chưa nóng. Co vẫn cười, cũng mặc kệ chú Vương đang lái xe ở phía trước, còn chơi xấu quấn lấy eo anh, gọi từng tiếng nhu mềm: "Anh ơi, Kiêu Hà ca ca."
Lục Kiêu Hà thở dài, xoa xoa đầu cô: "Anh biết trong lòng em không thoải mái, nhưng mà em cũng nên nhớ, thân thể này cũng không phải chỉ là của em."
Cô ngẩng đầu lên, cằm dựa vào trên ngực anh: "Ai nữa?"
Lục Kiêu Hà nhướng mày: "Anh."
Bàn tay nặng nề bóp eo cô, từng câu từng chữ đều mang dục vọng độc chiếm: "Tất cả mọi thứ của em đều là của anh, anh không cho phép thì em không được làm tổn thương chính mình."
Mãn Nhập Mộng nghe đến đỏ mặt, ngại còn ở trên xe, ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ của mình.
Bộ dáng rất đứng đắn: "Nói bậy."
Lục Kiêu Hà không nói chuyện, chỉ là bàn tay vòng ở eo cô cũng không có buông ra, được một tấc lại tiến thêm một thước càng đè nặng hơn. Về tới nhà, chú Vương đã vội vã chuồn mất.
Mãn Nhập Mộng cũng chuẩn bị xuống xe, thế nhưng cánh tay giam cầm eo cô vẫn vô cùng vững chắc. Cô cười cười nhìn qua, thanh âm mềm mại: "Đi ăn cơm thôi."
Anh đột nhiên túm cô lại, cằm căng chặt khiến thiếu niên mang theo vài phần lệ khí, lại nhìn đáy mắt của anh, tối tăm nặng nề. Lục Kiêu Hà nhéo má cô: "Bé con..."
Thiếu niên hơi hơi híp mắt, Mãn Nhập Mộng che cái miệng đang muốn nói chuyện của anh, ngữ khí nhanh chóng: "Em sai rồi! Sau này em nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân. Ai nha..." Cô lấy tay anh sờ sờ bụng mình: "Em đói lắm rồi."
Cô giống như lại khôi phục lại bộ dáng mềm ấm ngoan ngoãn như ngày thường, thế nhưng Lục Kiêu Hà biết, trong lòng cô có tâm sự. Vốn dĩ anh cho rằng giải quyết đám người phiền toái trong trường kia là cô đã có thể vui vẻ mỗi ngày rồi.
Nhưng lại không lường trước được sự xuất hiện của Chu Tiệp.
"Bé con của anh."
Anh nỉ non, ôm cô dỗ dành: "Phải luôn vui vẻ nhé."
Anh quả nhiên là phát hiện ra, tâm tư của cô bây giờ ở trước mặt anh là không thể giấu được. Không biết là do anh quá mức nhạy bén hay là do Mãn Nhập Mộng không muốn che giấu tâm tư của mình nữa.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ cảm thấy, vì sao mà bà ấy lại xuất hiện, rõ ràng em đã sắp quên đi rồi."
Ngay lúc cô đang chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc, Chu Tiệp xuất hiện như một đòn cảnh tỉnh, phảng phất như lôi kéo một lối tử ở trong trí nhớ của cô ra, nhẫn tâm nhắc nhở rằng, cô đã từng bị vô số người cười nhạo không cha không mẹ, bị mắng là đứa con hoang. Có vô số đêm khuya, cô ôm mình khóc lóc thảm thiết, ôm chăn lăn qua lộn lại cũng không thể nào ngủ được, ảo tưởng rằng sẽ có một ngày mẹ mình quay về với mình.
Đã từng, cô đã từng là một đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn chân chính, là những lời chửi rủa cùng cười nhạo làm cô dần dần có thêm một mặt âm u, vì không muốn chịu sự bắt nạt, vì không muốn cha ở trong núi bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, vì để không có ai có thể làm hại mình, cô mới đi theo ông nội học chút quyền cước công phu, chịu khổ chịu nhọc, tất cả cảm xúc đều giấu ở trong lòng.
Sau đó có người bắt nạt cô, cô liền hung hăng bắt nạt lại, cuối cùng còn giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội, bạn bè nói cô là yêu quái, có đôi khi cô cũng cảm thấy mình như vậy.
Nhìn xem, cô giả vờ văn tĩnh điềm ấm hơn bất cứ ai, trên thực tế thì sao, cô tối tăm, cực đoan, người khác bắt nạt một, cô phải đòi lại tới năm phần. Giả vờ là vòng bảo hộ của cô, thời gian dài liền ngay cả bản thân cô cũng không thể phân biệt rõ, cô rốt cuộc là người như thế nào?
Gặp được Lục Kiêu Hà, cô mới biết được thì ra còn có một người nhìn thấu được lớp mặt nạ của cô, hiểu được cô là kiểu giả nhân giả nghĩa nhưng vẫn nguyện ý bảo vệ phần yếu ớt nhất của cô, bảo vệ nội tâm bí mật của cô. Trước đó anh rõ ràng là một người lạnh lùng quạnh quẽ như vậy, bây giờ lại bởi vì cô mà trở nên thật ôn nhu.
Nếu tương lai là anh, quãng đời còn lại đều là anh thì...
Mãn Nhập Mộng nghĩ, cô nguyện ý dùng thiện ý cùng ôn nhu lớn nhất của mình để tiếp nhận cái thế giới này.
Cô ôm lấy anh, ôm rất chặt: "Anh có thể đừng bỏ rơi em có được không?"
Trừ ông nội ra, rốt cuộc cũng có người yêu cô rồi.
Cô quá quý trọng, cũng quá luyến tiếc.
Thân thể mảnh khoảnh siết chặt lấy vòng eo của anh, cô giống như đứa trẻ bất an, sợ hãi. Muốn tìm một bến bờ để che mưa chắn gió.
Lục Kiêu Hà hiểu rõ đây là loại tâm tình như thế nào. Bởi vì hiểu rõ, cho nên tâm anh mới trầm trọng giống như có ngàn tảng đá nặng, muốn kéo anh lao thẳng xuống vực sâu tăm tối.
Anh đột nhiên ôm lấy cô, cố chấp ôm, hai tay siết đến gắt gao, giống như muốn khảm cô vào chỗ sâu nhất ở trong lòng, dường như muốn chứng minh cho cô thấy, anh có thể che mưa chắn gió cho cô.
Lục Kiêu Hà vuốt tóc cô, thanh âm trầm thấp, lại cố tình có muôn vàn ôn nhu sủng nịnh: "Mãn Mãn, dựa vào anh đi. Cứ dựa dẫm vào anh. Anh sẽ không bỏ rơi em, có chết cũng không."
Vậy thật tốt...
Mãn Nhập Mộng gật đầu, đem mặt vùi vào trong ngực anh, Lục Kiêu Hà ôn nhu xoa tóc cô, giống như muốn truyền cho cô cảm giác ấm áp.
Anh nâng mặt cô lên, nhìn hốc mắt hồng hồng của cô, giống như nước mắt sắp lăn xuống. Anh cười trấn an, sờ sờ mặt cô: "Ngoan, khi nào muốn khóc thì cứ nhào vào ngực anh."
Sau đó anh giang rộng cánh tay, Mãn Nhập Mộng hai mắt đẫm lệ ôm lấy cổ anh, bộc phát ra tất cả những áp lực đã kìm nén bao lâu nay, rốt cuộc cũng có cơ hội để cô có thể mềm yếu rồi.
Lục Kiêu Hà vẫn luôn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về cái lưng đang run rẩy, khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của cô, lại ở nơi cô không thấy đau lòng đến đỏ cả mắt.
Chờ cô khóc đủ rồi, anh lại ôm cô về phòng ngủ, dặn Hứa Lam nấu một chút đồ ăn thanh đạm mang tới. Cô gái nhỏ khóc đến hai mắt sưng đỏ, che mặt nói quá xấu không cho anh xem. Lục Kiêu Hà cười khẽ, nắm lấy cổ tay của cô: "Đẹp mà, em như thế nào cũng đẹp cả."
Mãn Nhập Mộng nhìn hé qua kẽ hở ngón tay, giờ phút này, Lục Kiêu Hà phá lệ ôn nhu, lúc nhìn cô lại có loại thương tiếc, sủng ái lẫn đau lòng. Cô cười nhào lên, ngồi ở trên đùi anh, bàn tay lạnh lẽo thò vào trong bụng anh. Cô thích nhất là làm như vậy, mỗi lần như vậy đều khiến Lục Kiêu Hà cười nhẹ bất đắc dĩ, anh vẫn luôn dung túng cô làm bậy, ôm cô vào ngực, từng tiếng bé con nỉ non ở trong miệng. Cô giống như tâm can bảo bối của anh.
Không thể để cô chịu bất cứ thương tổn gì.
Thì ra đây là cảm giác được người ta toàn tâm toàn ý yêu thương. Mãn Nhập Mộng hôn hôn lên mặt anh, khóc đến giọng nói cũng khàn đi, thanh âm có chút nho nhỏ nũng nịu: "Lục Kiêu Hà, em cũng nhất định sẽ khiến anh thật hạnh phúc."
Anh nghe được có hơi sửng sốt, sau đó lại cười, đôi mắt thanh lãnh mê người hơi híp lại. Anh ừ một tiếng, ôm cô: "Vậy hôn anh một cái nữa đi."
Mãn Nhập Mộng ngoan ngoãn hôn anh.
Anh nhướng mày lắc đầu: "Hôn tiếp đi."
Mãn Nhập Mộng nhìn ra được là anh muốn chơi xấu, đánh anh một cái: "Sao anh lại hư như vậy chứ?"
Cũng không biết là những lời này quá lộ liễu hay là khuôn mặt cô phấn hồng quá mê người, Lục Kiêu Hà khẽ liếm môi, hạ thân bỗng nhiên dâng lên chút cứng rắn, cô gái nhà người ta mới khóc xong, anh lại nổi lên hứng thú, nghĩ như vậy thì đúng là rất hư. Thế nhưng, anh nhướng mày, cánh tay chống ở trên giường giam cô lại: "Anh chỉ muốn chơi xấu với em!"
Nụ hôn nhẹ nhàng của cô không thích hợp với anh, Lục Kiêu Hà hôn luôn mang theo ý xâm chiếm, đoạt lấy. Một giây trước, Mãn Nhập Mộng còn cảm thấy mình nằm trên giường giống như tránh gió cảng, một giây này cô lại cảm thấy chỗ ngồi của cô rất có thể là nơi nguy hiểm nhất.
Lục Kiêu Hà hôn cô một cái thật mạnh, hơi hơi nghiêng đầu liếc vẻ ý loạn tình mê hơi túng quẫn của cô, cười cười ghé sát vào, Mãn Nhập Mộng nhắm hai mắt trốn.
Anh câu môi, ép cái ót cô lại, khàn giọng dụ dỗ: "Há miệng."
Mãn Nhập Mộng lặng lẽ trợn mắt nhìn anh: "Làm gì?"
"Ngoan." Dục vọng trong mắt anh dần dần bùng lên, nhưng vẫn hướng dẫn từng bước như cũ: "Đợi lát nữa em sẽ biết."
Mãn Nhập Mộng lại nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hé miệng ra một chút, đầu lưỡi Lục Kiêu Hà với vào trong, trêu chọc nghiền ép đầu lưỡi cô. Hôn thật sâu, cắn thật mạnh. Mãn Nhập Mộng nức nở khó chịu, không thể tránh thoát được.
Cô cảm thấy Lục Kiêu Hà rất kỳ quái, thời điểm ôn nhu thì giống như gió vậy, nhưng lúc cường ngạnh lại vô cùng bá đạo. Cô càng giãy giụa, anh càng ôm chặt hơn, thấy cô bởi vì nín thở mà hồng cả hai mắt, anh rốt cuộc cũng rời ra chút khoảng cách, lòng bàn tay cọ qua vệt nước lưu lại bởi vì nụ hôn ban nãy của cô, cười tản mạn: "Bộ dáng này của em, anh cực kỳ thích đấy."
Mãn Nhập Mộng nhẹ đá anh: "Không biết xấu hổ.
Lục Kiêu Hà chế nhạo cười nhẹ, lười biếng giơ tay niết mặt cô: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tay anh trượt xuống, lướt qua cổ cô, cánh tay, vòng eo, rồi tới cẳng chân. Nhướng mày: "Bởi vì em quá mê người mà..."
Mãn Nhập Mộng đỏ mặt tới tận mang tai, cũng may lúc này Hứa Lam rốt cuộc cũng gõ cửa đưa cơm tới. Lục Kiêu Hà ngồi ở mép giường đút cho cô từng miếng một, Mãn Nhập Mộng không thích đồ ăn quá thanh đạm, ăn cũng không được bao nhiêu, anh vẫn kiên nhẫn đút: "Không ăn thì chúng ta tiếp tục, anh dùng chính anh đút no em."
Anh nói rất không để ý, nhưng trong đầu Mãn Nhập Mộng lại nổ bùng một phát, mơ hồ là hiểu ý tứ anh. Nhanh chóng ngoan ngoãn ăn cơm.
***
Mấy ngày tiếp theo lại càng lúc càng yên bình, Chu Tiệp cũng không có xuất hiện nữa, Trần Viên cũng kẹp chặt cái đuôi làm người, thấy Mãn Nhập Mộng liền trốn. Mãn Nhập Mộng cảm thấy mỗi lần cô ta gặp mình đều trắng bệch của mặt, rất giống như gặp quỷ.
Cô không biết chính là, Lục Kiêu Hà đã ngầm xử dụng chút thủ đoạn, suýt chút nữa đã khiến Trần Viên không giữ được mạng, sau ngày hôm đó, Trần Viên cũng không dám trêu chọc Mãn Nhập Mộng nữa.
Càng không dám có si tâm vọng tưởng gì đối với Lục Kiêu Hà, thẳng đến khi đó cô ta mới biết được, thì ra Lục Kiêu Hà vì muốn khiến Mãn Nhập Mộng sống thoải mái mà không tiếc ôm hết thảy những thứ dơ bẩn lên người mình. Cô ta nghe nói hiện tại Thư Dao sống không bằng chết, Trần gia đều đoán là do Lục Kiêu Hà làm. Lúc Trần Viên hỏi tới chuyện này, anh chỉ cười nhạt một cái, một người sống sờ sờ như vậy nhưng trong mắt anh lại vô cùng hèn hạ.
Thì ra, anh đem tình yêu tốt nhất để lại cho Mãn Nhập Mộng, giấu đi nơi âm u nhất của mình, chỉ vì có thể bảo vệ cô.
Hai người cũng quá xứng đôi, một người giả vờ ngoan ngoãn mềm mại, một kẻ lại có vẻ quạnh quẽ tự phụ, nhưng trên thực tế hai người đều tâm địa rắn rết như nhau.
Trần Viên một mặt thì chạy trốn, một mặt lại thầm nguyền rủa trong lòng tốt nhất là bọn họ có thể ở bên nhau, đừng gây tai họa cho người khác.
Mãn Nhập Mộng nhìn bóng dáng chạy xa của cô ta đến ngây người, giáo viên mỹ thuật cầm tập tài liệu đi ngang quang, gọi cô vài tiếng cũng không thấy cô đáp, cô ấy cũng đi qua nhìn theo ánh mắt của cô, phía trước rỗng tuếch, cũng không biết cô đang nhìn cái gì.
Nói tới cô gái nhỏ này, tài năng hội họa quả thực là tuyệt vời, không chỉ có thiên phú mà còn có sự nỗ lực lớn hơn nhiều so với đa số mọi người, nổi bật cũng là điều trong dự kiến. Cô ấy dạy sinh viên nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần hiếm thấy gặp được một Mãn Nhập Mộng có linh khí như vậy. Nghĩ tới cuộc thi đấu mĩ thuật hai năm tới được thế giới tổ chức, Trung Quốc cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
Cô giáo một lòng muốn bồi dưỡng cô gái nhỏ này thật tốt, rảnh rỗi đều sẽ dẫn theo cô cùng ra ngoài vẽ vật thực, cô nhóc này cũng rất chịu khó, mưa nắng cũng không ngại, vẫn luôn kiên trì. Thường xuyên qua lại, tình cảm cô trò cũng sâu đậm hơn một chút.
Cô giáo vỗ vỗ bả vai cô: "Bạn học Mãn, em đang nhìn cái gì thế?"
"A, cô giáo Cao."
Cô chớp mắt, cười: "Có việc gì sao ạ?"
"Có chứ, đi theo cô."
Mãn Nhập Mộng đi theo phía sau cô ấy, sau khi vào văn phòng, cô Cao lấy ra một tấm poster triển lãm tranh đặt ở trên bàn: "Nhìn xem, triển lãm tranh này ba năm sẽ tổ chức một lần, trong và ngoài nước đều rất có tiếng. Ba năm một lần chọn một thành phố để tổ chức triển lãm, trừ một số ít họa sĩ nổi danh sẽ tới tham dự ra thì mỗi lần đều sẽ có những tài năng triển vọng mới tham gia dự thính. Năm nay trường chúng ta đã tranh thủ được một suất, nhà trường yêu cầu hệ mỹ thuật của chúng ta phụ trách, cô tính là sẽ để em đưa theo vài bạn học phụ trách tham gia triển lãm lần này."
Mãn Nhập Mộng nhìn đồ vật trên tay, là poster triển lãm mỹ thuật, thiết kế vô cùng giản lược, chỉ có một gian nhà ở, một vách tường, trên tường treo một bức tranh sơn thủy, chủ đề của buổi dự thính là: Sáng nay có rượu, sáng nay say.
"Có vấn đề gì sao?" Cô Cao hỏi.
Mãn Nhập Mộng lắc đầu: "Cảm ơn cô giáo, em sẽ cố hết sức có thể."
"Được." Cô ấy lấy ra một danh sách sinh viên: "Em lại đây cùng cô nhìn xem, những sinh viên này có thích hợp tham dự triển lãm không."
Lại nói: "Học mỹ thuật tuyệt đối không thể bực bội, chuyên ngành của chúng ta tuy rằng nhân tài chỗ nào cũng có, nhưng người có lòng dạ lớn cũng rất nhiều, cô không muốn chọn một số bạn bình thường quá ngỗ ngược, với tính cách của em mà ở chung với bọn họ, chỉ sợ là còn chưa vẽ xong thì đã đánh nhau rồi."
"Học mỹ thuật tuyệt đối không thể bực bội" những lời này Mãn Nhập Mộng đồng ý, "Cô giáo, triển lãm tranh đại diện cho thể diện của trường chúng ta, không thể bởi vì sợ em không thể ở chung liền loại bỏ những bạn học ưu tú. Hệ của chúng ta có rất nhiều người có thiên phú, lòng dạ lớn đương nhiên cũng sẽ có, em cảm thấy đây là một cơ hội tốt, không bằng cứ công bằng với tất cả đi ạ."
Cô Cao ngoài ý muốn cười cười: "Em đúng là khá rộng rãi đấy nhỉ, không ghi hận các bạn đó bình thường đều cố ý nhắm vào em sao?"
"Không sao ạ, đều là gây rối nhỏ giữa các bạn nữ với nhau thôi. Em cũng không để ở trong lòng." Trên thực tế, chỉ cần người khác không gây chuyện thì Mãn Nhập Mộng chắc chắn cũng không đem những lời châm chọc đó để ở trong lòng. Dù sao thì ai cũng đều có cảm xúc, cô lựa chọn đặt ở trong lòng, người khác lựa chọn nói ra, chỉ là mỗi người có cách chọn lựa khác nhau. Cô cũng không có ác liệt như vậy, không đến mức người khác nói bậy một câu thì cô cũng chỉnh chết người ta, này cũng quá nhỏ nhen rồi.
Cô Cao đánh giá cô, buông danh sách cười khẽ: "Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện nha."
"Không có đâu ạ."
Mãn Nhập Mộng cười cười, chỉ chỉ một số tên tốt nhất trong danh sách: "Em cảm thấy bọn họ đều rất tốt, cô giáo có thể suy xét một chút ạ."
Cô Cao gật đầu: "Kỳ thật chúng ta có suy nghĩ giống nhau đó, vậy đợi lát nữa cô sẽ đi tới lớp thông báo một chút, các em thành lập một nhóm nhỏ. Em làm nhóm trưởng, hoàn thành buổi triển lãm tranh này nhé. Đây chính là một buổi dự thính triển lãm tranh đó, chắc chắn phải được đảm bảo về chất lượng, thời gian triển lãm là một tháng sau, có thể làm được không?"
Mãn Nhập Mộng đứng thẳng người, làm một thủ thế quân đội: "Báo cáo trưởng quan, bọn em có thể!"
Cô Cao bị chọc cười: "Được rồi, trong lúc này có chuyện gì thì cứ nói, hệ của chúng ta sẽ chi viện cho các em vô điều kiện."
"Cảm ơn cô giáo."
"Được rồi, đi đi."
Mãn Nhập Mộng đang định đi, cô Cao lại gọi cô lại: "Nếu cảm thấy không thoải mái với bạn học thì nhất định phải nói với cô nhé. Hơn nữa, Mãn lão tiên sinh cũng là ân sư của cô mà."
Mãn Nhập Mộng nhướng mày, trách không được cô Cao lại chiếu cố cô như vậy, mỗi lần vẽ vật thực xong đều muốn kéo cô tới nhà ăn ăn cơm bằng được. Thì ra là còn có một tầng quan hệ này.
Mãn Nhập Mộng gật đầu.
Cô Cao nói: "Thay cô hỏi thăm sức khỏe của Mãn lão tiên sinh nhé, nói với ngài ấy mọi người đều rất nhớ ngài, rất muốn ngài ấy trở về nhìn một chút."
Mãn Nhập Mộng suy nghĩ một lát: "Dạ."
Bất quá dựa vào tính cách của Mãn Canh Sinh, sinh hoạt nhàn rỗi tản mạn như vậy đã sớm nhìn thấu hồng trần rồi, sợ là cả đời còn lại sẽ không rời khỏi núi Thanh Sầm đâu.
Cô tới Lục gia ở một năm, Lục Thương luôn tìm mọi cách bảo cô thuyết phục Mãn lão gia tử ra khỏi núi, cô cũng đã suy xét một ít cách, nhưng ông nội đều không để mình bị cô xoay vòng vòng.
Ngay cả mấy ngày cô rơi xuống núi Khâu Vân rồi mất tích, ông nội cô đều vô cùng trấn định, hơn nữa sau khi nhận được điện thoại của Lục Thương còn nói: "Cháu gái tôi không chết dễ như vậy đâu." Sau đó liền cúp điện thoại.
Lão gia tử mới là người thấu hiểu nhất về chuyện nhân sinh, cả đời nói dài cũng không quá dài, nói ngắn thì cũng không phải là ngắn, ông đã đạt được cuộc sống mà bao người hâm mộ, không có chuyện lớn tuyệt đối sẽ không rời núi.
Đương nhiên, cái "chuyện lớn" này chỉ sợ là không có khả năng xảy ra.
Từ văn phòng của cô Cao đi ra, Mãn Nhập Mộng thở phào một hơi, nhấc chân chạy như bay tới hệ của Lục Kiêu Hà.
Cô ở trước mặt người khác trước nay đều là vẻ dịu dàng hòa thuận, nhưng mà ở trước mặt anh, cô luôn muốn làm càn, muốn vui vẻ thì cười to, muốn đau đớn thì khóc lớn.
Đương nhiên là, nếu có tin gì tốt.
Người đầu tiên có thể chia sẻ cũng là anh.
Chuông tan học vang lên, sinh viên các lớp như sóng triều đổ ra, cô gái nhỏ chạy vội trên sân thể dục của trường, xuyên qua đám người, tóc ở trên vai cô bay nhảy, váy cô cũng nhấc lên độ cong gợn sóng.
Chạy qua từng hàng cây Hương Chương, bóng của các nhánh cây dừng ở trên mặt cô, thiếu nữ thanh xuân giống như một phong cảnh đẹp, trên sân bóng rổ, các chàng trai nhìn đến ngây người.
Cô tựa hồ ở trong đám người thấy được gương mặt tuấn lãng kia, bước chân dần nhanh hơn.
Lục Kiêu Hà mới vừa tan học, cánh tay còn kẹp một quyển sách. Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch một trái một phải đứng ở bên cạnh anh, kề vai sát cánh giống như đang trêu đùa cô gái đẹp nào đó ở trong lớp, bọn họ đang nói tới vấn đề muốn đi đâu uống rượu, sau đó lại nói tới Văn Duyệt và Nhiễm Bích, cả hai lại đồng thời nhíu mày.
Lục Kiêu Hà không nói lời nào, ba người đi tới, giống như bạn bè bên cạnh nói gì đó buồn cười, anh cũng câu môi cười nhạt.
Hôm nay ánh nắng rất tốt, quầng sáng với bóng ma dừng trên áo sơ mi màu xám nhạt của anh, lông mi thiếu niên rất dài, đôi mắt màu hổ phách không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng những nơi mà ánh mắt đảo qua cũng có thể khiến tâm trạng các thiếu nữ nhảy lên bùm bụp.
Phía trước còn có nhiều người như vậy, Mãn Nhập Mộng lại không hề nóng nảy, cô thấy anh liền chạy chậm qua. Lục Kiêu Hà cũng từ từ đi tới, sau đó bọn họ gặp nhau ở giữa đường, Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch đang đùa giỡn cũng tự giác đứng cách xa một chút.
Cô gái nhỏ đứng cách anh mấy mét, hô hấp hơi dồn dập, đầu tóc bên tai cũng có chút hỗn độn.
Lục Kiêu Hà nheo mắt: "Bé con..."
Cô chạy tới, nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy cổ anh. Lục Kiêu Hà lui về phía sau nửa bước, sách kẹp trong tay rơi xuống đất. Anh xoa xoa đầu cô, nhíu mày: "Sao thế, có người bắt nạt em?"
Tựa hồ chỉ nghĩ tới có thể có khả năng này thôi, hơi thở quanh thân anh cũng hơi trầm xuống, ôm chặt lấy cô, ôn nhu trấn an.
Thiếu niên thiếu nữ ôm nhau, ngay dưới tán lá của hàng cây Hương Chương này.
Gió nhẹ làm tung bay góc váy cô, cô ngửa đầu cười: "Không phải, em có tin tốt muốn nói cho anh."
Gương mặt cô dưới ánh mặt trời đẹp như mộng ảo, Lục Kiêu Hà nhìn đến nhu tình mật ý, tâm thần hoảng hốt, thần hồn có chút rút ra: "Chuyện gì?"
Cô ngửa đầu nhưng không với tới: "Anh ghé sát lại một chút."
Lục Kiêu Hà cười cười kề sát vào, cô vẫn không với tới, có chút xấu hổ: "Lại gần thêm chút nữa."
Thiếu niên nhàn nhạt nhướng mày, dứt khoát ôm eo cô lên. Hai chân cô treo ở trên không, tầm mắt ngang hàng với anh, "Nói đi, nhóc. lùn."
Mãn Nhập Mộng nắm hai tai anh, hơi thở tinh tế mềm mại dừng ở bên tai: "Anh nghe cho kỹ nè."
Cô cười, tiếng cười yêu kiều cùng hô hấp triền miên: "Lục Kiêu Hà, em quyết định, sẽ dùng cả đời này để yêu anh thật nhiều."
Rõ ràng chuyện muốn nói không phải là chuyện này, nhưng thấy anh đi ra từ trong đám người, trong nháy mắt cô giống như quên hết tất cả mọi chuyện trừ anh, nhìn không ra bất cứ kẻ nào ngoài anh, trong mắt là anh, trong lòng cũng đều là anh.
Lòng bàn tay Lục Kiêu Hà ra chút mồ hôi, tim đập chưa từng nhanh như hiện tại.
"Em muốn giết anh sao?" Biểu tình của anh có chút nghiến răng nghiến lợi, ôm cô vào rừng cây, siết chặt eo cô ép vào ngực mình.
Mãn Nhập Mộng cong mắt cười ôn nhu, cô gái ngọt ngào này quả thực có thể khiến anh bỏ mình chết đuối.
Tâm của anh, nóng muốn chết rồi.
Lục Kiêu Hà cúi đầu, nụ hôn dừng ở trên môi cô: "Bé con ngoan, muốn cái gì anh đều cho em hết."
Tâm cho em. Mạng sống, cũng cho em.
#Do not reup#
--------------------------------
Trận mưa đầu tháng tư, cuồng phong bão táp, ngọn cây phiêu diêu. Mây đen trên bầu trời giống như nghiên mực vấy lên, đen xì bức bối lòng người, tiếng sấm ầm ầm vang cùng với những tia sét chớp lóe, thời tiết không tốt, có đôi khi cũng ảnh hưởng tới tâm tình.
Mãn Nhập Mộng nhìn trời một lúc lâu, cũng không biết là đang nhìn cái gì, tóm lại là xem đến xuất thần. Mây đen, chớp lóe, cuối cùng đều hội tụ thành một khuôn mặt, Chu Tiệp.
Nói không để ý, nhưng thực ra là vẫn sẽ nghĩ tới mà.
Hạt mưa dừng ở trên mặt cô, cô nhắm mắt lại, cánh tay đột nhiên bị người ta kéo mạnh một cái, Mãn Nhập Mộng ngã vào trong một cái ôm ấm áp, thanh âm bạo nộ vang lên: "Em muốn giết chết anh à?"
Mãn Nhập Mộng mở mắt ra, là Lục Kiêu Hà đang luống cuống chân tay lau mặt cho mình.
Cô cười ôm eo anh, cọ cọ gương mặt vào ngực anh. Lục Kiêu Hà lạnh mặt cởi áo ngoài bọc lấy cô: "Làm nũng cũng vô dụng."
"Anh ơi." Cô ngọt ngào cười với anh, Lục Kiêu Hà cũng không quan tâm, có chút cường ngạnh túm lấy tay cô kéo lên trên xe, lên xe rồi liền lấy khăn ra lau đầu tóc đã ướt được một nửa của cô.
Mãn Nhập Mộng hắt xì một cái, tay Lục Kiêu Hà dừng lại, ghé vào trán cô thử nhiệt độ, may mà chưa nóng. Co vẫn cười, cũng mặc kệ chú Vương đang lái xe ở phía trước, còn chơi xấu quấn lấy eo anh, gọi từng tiếng nhu mềm: "Anh ơi, Kiêu Hà ca ca."
Lục Kiêu Hà thở dài, xoa xoa đầu cô: "Anh biết trong lòng em không thoải mái, nhưng mà em cũng nên nhớ, thân thể này cũng không phải chỉ là của em."
Cô ngẩng đầu lên, cằm dựa vào trên ngực anh: "Ai nữa?"
Lục Kiêu Hà nhướng mày: "Anh."
Bàn tay nặng nề bóp eo cô, từng câu từng chữ đều mang dục vọng độc chiếm: "Tất cả mọi thứ của em đều là của anh, anh không cho phép thì em không được làm tổn thương chính mình."
Mãn Nhập Mộng nghe đến đỏ mặt, ngại còn ở trên xe, ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ của mình.
Bộ dáng rất đứng đắn: "Nói bậy."
Lục Kiêu Hà không nói chuyện, chỉ là bàn tay vòng ở eo cô cũng không có buông ra, được một tấc lại tiến thêm một thước càng đè nặng hơn. Về tới nhà, chú Vương đã vội vã chuồn mất.
Mãn Nhập Mộng cũng chuẩn bị xuống xe, thế nhưng cánh tay giam cầm eo cô vẫn vô cùng vững chắc. Cô cười cười nhìn qua, thanh âm mềm mại: "Đi ăn cơm thôi."
Anh đột nhiên túm cô lại, cằm căng chặt khiến thiếu niên mang theo vài phần lệ khí, lại nhìn đáy mắt của anh, tối tăm nặng nề. Lục Kiêu Hà nhéo má cô: "Bé con..."
Thiếu niên hơi hơi híp mắt, Mãn Nhập Mộng che cái miệng đang muốn nói chuyện của anh, ngữ khí nhanh chóng: "Em sai rồi! Sau này em nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân. Ai nha..." Cô lấy tay anh sờ sờ bụng mình: "Em đói lắm rồi."
Cô giống như lại khôi phục lại bộ dáng mềm ấm ngoan ngoãn như ngày thường, thế nhưng Lục Kiêu Hà biết, trong lòng cô có tâm sự. Vốn dĩ anh cho rằng giải quyết đám người phiền toái trong trường kia là cô đã có thể vui vẻ mỗi ngày rồi.
Nhưng lại không lường trước được sự xuất hiện của Chu Tiệp.
"Bé con của anh."
Anh nỉ non, ôm cô dỗ dành: "Phải luôn vui vẻ nhé."
Anh quả nhiên là phát hiện ra, tâm tư của cô bây giờ ở trước mặt anh là không thể giấu được. Không biết là do anh quá mức nhạy bén hay là do Mãn Nhập Mộng không muốn che giấu tâm tư của mình nữa.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ cảm thấy, vì sao mà bà ấy lại xuất hiện, rõ ràng em đã sắp quên đi rồi."
Ngay lúc cô đang chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc, Chu Tiệp xuất hiện như một đòn cảnh tỉnh, phảng phất như lôi kéo một lối tử ở trong trí nhớ của cô ra, nhẫn tâm nhắc nhở rằng, cô đã từng bị vô số người cười nhạo không cha không mẹ, bị mắng là đứa con hoang. Có vô số đêm khuya, cô ôm mình khóc lóc thảm thiết, ôm chăn lăn qua lộn lại cũng không thể nào ngủ được, ảo tưởng rằng sẽ có một ngày mẹ mình quay về với mình.
Đã từng, cô đã từng là một đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn chân chính, là những lời chửi rủa cùng cười nhạo làm cô dần dần có thêm một mặt âm u, vì không muốn chịu sự bắt nạt, vì không muốn cha ở trong núi bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, vì để không có ai có thể làm hại mình, cô mới đi theo ông nội học chút quyền cước công phu, chịu khổ chịu nhọc, tất cả cảm xúc đều giấu ở trong lòng.
Sau đó có người bắt nạt cô, cô liền hung hăng bắt nạt lại, cuối cùng còn giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội, bạn bè nói cô là yêu quái, có đôi khi cô cũng cảm thấy mình như vậy.
Nhìn xem, cô giả vờ văn tĩnh điềm ấm hơn bất cứ ai, trên thực tế thì sao, cô tối tăm, cực đoan, người khác bắt nạt một, cô phải đòi lại tới năm phần. Giả vờ là vòng bảo hộ của cô, thời gian dài liền ngay cả bản thân cô cũng không thể phân biệt rõ, cô rốt cuộc là người như thế nào?
Gặp được Lục Kiêu Hà, cô mới biết được thì ra còn có một người nhìn thấu được lớp mặt nạ của cô, hiểu được cô là kiểu giả nhân giả nghĩa nhưng vẫn nguyện ý bảo vệ phần yếu ớt nhất của cô, bảo vệ nội tâm bí mật của cô. Trước đó anh rõ ràng là một người lạnh lùng quạnh quẽ như vậy, bây giờ lại bởi vì cô mà trở nên thật ôn nhu.
Nếu tương lai là anh, quãng đời còn lại đều là anh thì...
Mãn Nhập Mộng nghĩ, cô nguyện ý dùng thiện ý cùng ôn nhu lớn nhất của mình để tiếp nhận cái thế giới này.
Cô ôm lấy anh, ôm rất chặt: "Anh có thể đừng bỏ rơi em có được không?"
Trừ ông nội ra, rốt cuộc cũng có người yêu cô rồi.
Cô quá quý trọng, cũng quá luyến tiếc.
Thân thể mảnh khoảnh siết chặt lấy vòng eo của anh, cô giống như đứa trẻ bất an, sợ hãi. Muốn tìm một bến bờ để che mưa chắn gió.
Lục Kiêu Hà hiểu rõ đây là loại tâm tình như thế nào. Bởi vì hiểu rõ, cho nên tâm anh mới trầm trọng giống như có ngàn tảng đá nặng, muốn kéo anh lao thẳng xuống vực sâu tăm tối.
Anh đột nhiên ôm lấy cô, cố chấp ôm, hai tay siết đến gắt gao, giống như muốn khảm cô vào chỗ sâu nhất ở trong lòng, dường như muốn chứng minh cho cô thấy, anh có thể che mưa chắn gió cho cô.
Lục Kiêu Hà vuốt tóc cô, thanh âm trầm thấp, lại cố tình có muôn vàn ôn nhu sủng nịnh: "Mãn Mãn, dựa vào anh đi. Cứ dựa dẫm vào anh. Anh sẽ không bỏ rơi em, có chết cũng không."
Vậy thật tốt...
Mãn Nhập Mộng gật đầu, đem mặt vùi vào trong ngực anh, Lục Kiêu Hà ôn nhu xoa tóc cô, giống như muốn truyền cho cô cảm giác ấm áp.
Anh nâng mặt cô lên, nhìn hốc mắt hồng hồng của cô, giống như nước mắt sắp lăn xuống. Anh cười trấn an, sờ sờ mặt cô: "Ngoan, khi nào muốn khóc thì cứ nhào vào ngực anh."
Sau đó anh giang rộng cánh tay, Mãn Nhập Mộng hai mắt đẫm lệ ôm lấy cổ anh, bộc phát ra tất cả những áp lực đã kìm nén bao lâu nay, rốt cuộc cũng có cơ hội để cô có thể mềm yếu rồi.
Lục Kiêu Hà vẫn luôn ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về cái lưng đang run rẩy, khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của cô, lại ở nơi cô không thấy đau lòng đến đỏ cả mắt.
Chờ cô khóc đủ rồi, anh lại ôm cô về phòng ngủ, dặn Hứa Lam nấu một chút đồ ăn thanh đạm mang tới. Cô gái nhỏ khóc đến hai mắt sưng đỏ, che mặt nói quá xấu không cho anh xem. Lục Kiêu Hà cười khẽ, nắm lấy cổ tay của cô: "Đẹp mà, em như thế nào cũng đẹp cả."
Mãn Nhập Mộng nhìn hé qua kẽ hở ngón tay, giờ phút này, Lục Kiêu Hà phá lệ ôn nhu, lúc nhìn cô lại có loại thương tiếc, sủng ái lẫn đau lòng. Cô cười nhào lên, ngồi ở trên đùi anh, bàn tay lạnh lẽo thò vào trong bụng anh. Cô thích nhất là làm như vậy, mỗi lần như vậy đều khiến Lục Kiêu Hà cười nhẹ bất đắc dĩ, anh vẫn luôn dung túng cô làm bậy, ôm cô vào ngực, từng tiếng bé con nỉ non ở trong miệng. Cô giống như tâm can bảo bối của anh.
Không thể để cô chịu bất cứ thương tổn gì.
Thì ra đây là cảm giác được người ta toàn tâm toàn ý yêu thương. Mãn Nhập Mộng hôn hôn lên mặt anh, khóc đến giọng nói cũng khàn đi, thanh âm có chút nho nhỏ nũng nịu: "Lục Kiêu Hà, em cũng nhất định sẽ khiến anh thật hạnh phúc."
Anh nghe được có hơi sửng sốt, sau đó lại cười, đôi mắt thanh lãnh mê người hơi híp lại. Anh ừ một tiếng, ôm cô: "Vậy hôn anh một cái nữa đi."
Mãn Nhập Mộng ngoan ngoãn hôn anh.
Anh nhướng mày lắc đầu: "Hôn tiếp đi."
Mãn Nhập Mộng nhìn ra được là anh muốn chơi xấu, đánh anh một cái: "Sao anh lại hư như vậy chứ?"
Cũng không biết là những lời này quá lộ liễu hay là khuôn mặt cô phấn hồng quá mê người, Lục Kiêu Hà khẽ liếm môi, hạ thân bỗng nhiên dâng lên chút cứng rắn, cô gái nhà người ta mới khóc xong, anh lại nổi lên hứng thú, nghĩ như vậy thì đúng là rất hư. Thế nhưng, anh nhướng mày, cánh tay chống ở trên giường giam cô lại: "Anh chỉ muốn chơi xấu với em!"
Nụ hôn nhẹ nhàng của cô không thích hợp với anh, Lục Kiêu Hà hôn luôn mang theo ý xâm chiếm, đoạt lấy. Một giây trước, Mãn Nhập Mộng còn cảm thấy mình nằm trên giường giống như tránh gió cảng, một giây này cô lại cảm thấy chỗ ngồi của cô rất có thể là nơi nguy hiểm nhất.
Lục Kiêu Hà hôn cô một cái thật mạnh, hơi hơi nghiêng đầu liếc vẻ ý loạn tình mê hơi túng quẫn của cô, cười cười ghé sát vào, Mãn Nhập Mộng nhắm hai mắt trốn.
Anh câu môi, ép cái ót cô lại, khàn giọng dụ dỗ: "Há miệng."
Mãn Nhập Mộng lặng lẽ trợn mắt nhìn anh: "Làm gì?"
"Ngoan." Dục vọng trong mắt anh dần dần bùng lên, nhưng vẫn hướng dẫn từng bước như cũ: "Đợi lát nữa em sẽ biết."
Mãn Nhập Mộng lại nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hé miệng ra một chút, đầu lưỡi Lục Kiêu Hà với vào trong, trêu chọc nghiền ép đầu lưỡi cô. Hôn thật sâu, cắn thật mạnh. Mãn Nhập Mộng nức nở khó chịu, không thể tránh thoát được.
Cô cảm thấy Lục Kiêu Hà rất kỳ quái, thời điểm ôn nhu thì giống như gió vậy, nhưng lúc cường ngạnh lại vô cùng bá đạo. Cô càng giãy giụa, anh càng ôm chặt hơn, thấy cô bởi vì nín thở mà hồng cả hai mắt, anh rốt cuộc cũng rời ra chút khoảng cách, lòng bàn tay cọ qua vệt nước lưu lại bởi vì nụ hôn ban nãy của cô, cười tản mạn: "Bộ dáng này của em, anh cực kỳ thích đấy."
Mãn Nhập Mộng nhẹ đá anh: "Không biết xấu hổ.
Lục Kiêu Hà chế nhạo cười nhẹ, lười biếng giơ tay niết mặt cô: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tay anh trượt xuống, lướt qua cổ cô, cánh tay, vòng eo, rồi tới cẳng chân. Nhướng mày: "Bởi vì em quá mê người mà..."
Mãn Nhập Mộng đỏ mặt tới tận mang tai, cũng may lúc này Hứa Lam rốt cuộc cũng gõ cửa đưa cơm tới. Lục Kiêu Hà ngồi ở mép giường đút cho cô từng miếng một, Mãn Nhập Mộng không thích đồ ăn quá thanh đạm, ăn cũng không được bao nhiêu, anh vẫn kiên nhẫn đút: "Không ăn thì chúng ta tiếp tục, anh dùng chính anh đút no em."
Anh nói rất không để ý, nhưng trong đầu Mãn Nhập Mộng lại nổ bùng một phát, mơ hồ là hiểu ý tứ anh. Nhanh chóng ngoan ngoãn ăn cơm.
***
Mấy ngày tiếp theo lại càng lúc càng yên bình, Chu Tiệp cũng không có xuất hiện nữa, Trần Viên cũng kẹp chặt cái đuôi làm người, thấy Mãn Nhập Mộng liền trốn. Mãn Nhập Mộng cảm thấy mỗi lần cô ta gặp mình đều trắng bệch của mặt, rất giống như gặp quỷ.
Cô không biết chính là, Lục Kiêu Hà đã ngầm xử dụng chút thủ đoạn, suýt chút nữa đã khiến Trần Viên không giữ được mạng, sau ngày hôm đó, Trần Viên cũng không dám trêu chọc Mãn Nhập Mộng nữa.
Càng không dám có si tâm vọng tưởng gì đối với Lục Kiêu Hà, thẳng đến khi đó cô ta mới biết được, thì ra Lục Kiêu Hà vì muốn khiến Mãn Nhập Mộng sống thoải mái mà không tiếc ôm hết thảy những thứ dơ bẩn lên người mình. Cô ta nghe nói hiện tại Thư Dao sống không bằng chết, Trần gia đều đoán là do Lục Kiêu Hà làm. Lúc Trần Viên hỏi tới chuyện này, anh chỉ cười nhạt một cái, một người sống sờ sờ như vậy nhưng trong mắt anh lại vô cùng hèn hạ.
Thì ra, anh đem tình yêu tốt nhất để lại cho Mãn Nhập Mộng, giấu đi nơi âm u nhất của mình, chỉ vì có thể bảo vệ cô.
Hai người cũng quá xứng đôi, một người giả vờ ngoan ngoãn mềm mại, một kẻ lại có vẻ quạnh quẽ tự phụ, nhưng trên thực tế hai người đều tâm địa rắn rết như nhau.
Trần Viên một mặt thì chạy trốn, một mặt lại thầm nguyền rủa trong lòng tốt nhất là bọn họ có thể ở bên nhau, đừng gây tai họa cho người khác.
Mãn Nhập Mộng nhìn bóng dáng chạy xa của cô ta đến ngây người, giáo viên mỹ thuật cầm tập tài liệu đi ngang quang, gọi cô vài tiếng cũng không thấy cô đáp, cô ấy cũng đi qua nhìn theo ánh mắt của cô, phía trước rỗng tuếch, cũng không biết cô đang nhìn cái gì.
Nói tới cô gái nhỏ này, tài năng hội họa quả thực là tuyệt vời, không chỉ có thiên phú mà còn có sự nỗ lực lớn hơn nhiều so với đa số mọi người, nổi bật cũng là điều trong dự kiến. Cô ấy dạy sinh viên nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần hiếm thấy gặp được một Mãn Nhập Mộng có linh khí như vậy. Nghĩ tới cuộc thi đấu mĩ thuật hai năm tới được thế giới tổ chức, Trung Quốc cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
Cô giáo một lòng muốn bồi dưỡng cô gái nhỏ này thật tốt, rảnh rỗi đều sẽ dẫn theo cô cùng ra ngoài vẽ vật thực, cô nhóc này cũng rất chịu khó, mưa nắng cũng không ngại, vẫn luôn kiên trì. Thường xuyên qua lại, tình cảm cô trò cũng sâu đậm hơn một chút.
Cô giáo vỗ vỗ bả vai cô: "Bạn học Mãn, em đang nhìn cái gì thế?"
"A, cô giáo Cao."
Cô chớp mắt, cười: "Có việc gì sao ạ?"
"Có chứ, đi theo cô."
Mãn Nhập Mộng đi theo phía sau cô ấy, sau khi vào văn phòng, cô Cao lấy ra một tấm poster triển lãm tranh đặt ở trên bàn: "Nhìn xem, triển lãm tranh này ba năm sẽ tổ chức một lần, trong và ngoài nước đều rất có tiếng. Ba năm một lần chọn một thành phố để tổ chức triển lãm, trừ một số ít họa sĩ nổi danh sẽ tới tham dự ra thì mỗi lần đều sẽ có những tài năng triển vọng mới tham gia dự thính. Năm nay trường chúng ta đã tranh thủ được một suất, nhà trường yêu cầu hệ mỹ thuật của chúng ta phụ trách, cô tính là sẽ để em đưa theo vài bạn học phụ trách tham gia triển lãm lần này."
Mãn Nhập Mộng nhìn đồ vật trên tay, là poster triển lãm mỹ thuật, thiết kế vô cùng giản lược, chỉ có một gian nhà ở, một vách tường, trên tường treo một bức tranh sơn thủy, chủ đề của buổi dự thính là: Sáng nay có rượu, sáng nay say.
"Có vấn đề gì sao?" Cô Cao hỏi.
Mãn Nhập Mộng lắc đầu: "Cảm ơn cô giáo, em sẽ cố hết sức có thể."
"Được." Cô ấy lấy ra một danh sách sinh viên: "Em lại đây cùng cô nhìn xem, những sinh viên này có thích hợp tham dự triển lãm không."
Lại nói: "Học mỹ thuật tuyệt đối không thể bực bội, chuyên ngành của chúng ta tuy rằng nhân tài chỗ nào cũng có, nhưng người có lòng dạ lớn cũng rất nhiều, cô không muốn chọn một số bạn bình thường quá ngỗ ngược, với tính cách của em mà ở chung với bọn họ, chỉ sợ là còn chưa vẽ xong thì đã đánh nhau rồi."
"Học mỹ thuật tuyệt đối không thể bực bội" những lời này Mãn Nhập Mộng đồng ý, "Cô giáo, triển lãm tranh đại diện cho thể diện của trường chúng ta, không thể bởi vì sợ em không thể ở chung liền loại bỏ những bạn học ưu tú. Hệ của chúng ta có rất nhiều người có thiên phú, lòng dạ lớn đương nhiên cũng sẽ có, em cảm thấy đây là một cơ hội tốt, không bằng cứ công bằng với tất cả đi ạ."
Cô Cao ngoài ý muốn cười cười: "Em đúng là khá rộng rãi đấy nhỉ, không ghi hận các bạn đó bình thường đều cố ý nhắm vào em sao?"
"Không sao ạ, đều là gây rối nhỏ giữa các bạn nữ với nhau thôi. Em cũng không để ở trong lòng." Trên thực tế, chỉ cần người khác không gây chuyện thì Mãn Nhập Mộng chắc chắn cũng không đem những lời châm chọc đó để ở trong lòng. Dù sao thì ai cũng đều có cảm xúc, cô lựa chọn đặt ở trong lòng, người khác lựa chọn nói ra, chỉ là mỗi người có cách chọn lựa khác nhau. Cô cũng không có ác liệt như vậy, không đến mức người khác nói bậy một câu thì cô cũng chỉnh chết người ta, này cũng quá nhỏ nhen rồi.
Cô Cao đánh giá cô, buông danh sách cười khẽ: "Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện nha."
"Không có đâu ạ."
Mãn Nhập Mộng cười cười, chỉ chỉ một số tên tốt nhất trong danh sách: "Em cảm thấy bọn họ đều rất tốt, cô giáo có thể suy xét một chút ạ."
Cô Cao gật đầu: "Kỳ thật chúng ta có suy nghĩ giống nhau đó, vậy đợi lát nữa cô sẽ đi tới lớp thông báo một chút, các em thành lập một nhóm nhỏ. Em làm nhóm trưởng, hoàn thành buổi triển lãm tranh này nhé. Đây chính là một buổi dự thính triển lãm tranh đó, chắc chắn phải được đảm bảo về chất lượng, thời gian triển lãm là một tháng sau, có thể làm được không?"
Mãn Nhập Mộng đứng thẳng người, làm một thủ thế quân đội: "Báo cáo trưởng quan, bọn em có thể!"
Cô Cao bị chọc cười: "Được rồi, trong lúc này có chuyện gì thì cứ nói, hệ của chúng ta sẽ chi viện cho các em vô điều kiện."
"Cảm ơn cô giáo."
"Được rồi, đi đi."
Mãn Nhập Mộng đang định đi, cô Cao lại gọi cô lại: "Nếu cảm thấy không thoải mái với bạn học thì nhất định phải nói với cô nhé. Hơn nữa, Mãn lão tiên sinh cũng là ân sư của cô mà."
Mãn Nhập Mộng nhướng mày, trách không được cô Cao lại chiếu cố cô như vậy, mỗi lần vẽ vật thực xong đều muốn kéo cô tới nhà ăn ăn cơm bằng được. Thì ra là còn có một tầng quan hệ này.
Mãn Nhập Mộng gật đầu.
Cô Cao nói: "Thay cô hỏi thăm sức khỏe của Mãn lão tiên sinh nhé, nói với ngài ấy mọi người đều rất nhớ ngài, rất muốn ngài ấy trở về nhìn một chút."
Mãn Nhập Mộng suy nghĩ một lát: "Dạ."
Bất quá dựa vào tính cách của Mãn Canh Sinh, sinh hoạt nhàn rỗi tản mạn như vậy đã sớm nhìn thấu hồng trần rồi, sợ là cả đời còn lại sẽ không rời khỏi núi Thanh Sầm đâu.
Cô tới Lục gia ở một năm, Lục Thương luôn tìm mọi cách bảo cô thuyết phục Mãn lão gia tử ra khỏi núi, cô cũng đã suy xét một ít cách, nhưng ông nội đều không để mình bị cô xoay vòng vòng.
Ngay cả mấy ngày cô rơi xuống núi Khâu Vân rồi mất tích, ông nội cô đều vô cùng trấn định, hơn nữa sau khi nhận được điện thoại của Lục Thương còn nói: "Cháu gái tôi không chết dễ như vậy đâu." Sau đó liền cúp điện thoại.
Lão gia tử mới là người thấu hiểu nhất về chuyện nhân sinh, cả đời nói dài cũng không quá dài, nói ngắn thì cũng không phải là ngắn, ông đã đạt được cuộc sống mà bao người hâm mộ, không có chuyện lớn tuyệt đối sẽ không rời núi.
Đương nhiên, cái "chuyện lớn" này chỉ sợ là không có khả năng xảy ra.
Từ văn phòng của cô Cao đi ra, Mãn Nhập Mộng thở phào một hơi, nhấc chân chạy như bay tới hệ của Lục Kiêu Hà.
Cô ở trước mặt người khác trước nay đều là vẻ dịu dàng hòa thuận, nhưng mà ở trước mặt anh, cô luôn muốn làm càn, muốn vui vẻ thì cười to, muốn đau đớn thì khóc lớn.
Đương nhiên là, nếu có tin gì tốt.
Người đầu tiên có thể chia sẻ cũng là anh.
Chuông tan học vang lên, sinh viên các lớp như sóng triều đổ ra, cô gái nhỏ chạy vội trên sân thể dục của trường, xuyên qua đám người, tóc ở trên vai cô bay nhảy, váy cô cũng nhấc lên độ cong gợn sóng.
Chạy qua từng hàng cây Hương Chương, bóng của các nhánh cây dừng ở trên mặt cô, thiếu nữ thanh xuân giống như một phong cảnh đẹp, trên sân bóng rổ, các chàng trai nhìn đến ngây người.
Cô tựa hồ ở trong đám người thấy được gương mặt tuấn lãng kia, bước chân dần nhanh hơn.
Lục Kiêu Hà mới vừa tan học, cánh tay còn kẹp một quyển sách. Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch một trái một phải đứng ở bên cạnh anh, kề vai sát cánh giống như đang trêu đùa cô gái đẹp nào đó ở trong lớp, bọn họ đang nói tới vấn đề muốn đi đâu uống rượu, sau đó lại nói tới Văn Duyệt và Nhiễm Bích, cả hai lại đồng thời nhíu mày.
Lục Kiêu Hà không nói lời nào, ba người đi tới, giống như bạn bè bên cạnh nói gì đó buồn cười, anh cũng câu môi cười nhạt.
Hôm nay ánh nắng rất tốt, quầng sáng với bóng ma dừng trên áo sơ mi màu xám nhạt của anh, lông mi thiếu niên rất dài, đôi mắt màu hổ phách không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng những nơi mà ánh mắt đảo qua cũng có thể khiến tâm trạng các thiếu nữ nhảy lên bùm bụp.
Phía trước còn có nhiều người như vậy, Mãn Nhập Mộng lại không hề nóng nảy, cô thấy anh liền chạy chậm qua. Lục Kiêu Hà cũng từ từ đi tới, sau đó bọn họ gặp nhau ở giữa đường, Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch đang đùa giỡn cũng tự giác đứng cách xa một chút.
Cô gái nhỏ đứng cách anh mấy mét, hô hấp hơi dồn dập, đầu tóc bên tai cũng có chút hỗn độn.
Lục Kiêu Hà nheo mắt: "Bé con..."
Cô chạy tới, nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy cổ anh. Lục Kiêu Hà lui về phía sau nửa bước, sách kẹp trong tay rơi xuống đất. Anh xoa xoa đầu cô, nhíu mày: "Sao thế, có người bắt nạt em?"
Tựa hồ chỉ nghĩ tới có thể có khả năng này thôi, hơi thở quanh thân anh cũng hơi trầm xuống, ôm chặt lấy cô, ôn nhu trấn an.
Thiếu niên thiếu nữ ôm nhau, ngay dưới tán lá của hàng cây Hương Chương này.
Gió nhẹ làm tung bay góc váy cô, cô ngửa đầu cười: "Không phải, em có tin tốt muốn nói cho anh."
Gương mặt cô dưới ánh mặt trời đẹp như mộng ảo, Lục Kiêu Hà nhìn đến nhu tình mật ý, tâm thần hoảng hốt, thần hồn có chút rút ra: "Chuyện gì?"
Cô ngửa đầu nhưng không với tới: "Anh ghé sát lại một chút."
Lục Kiêu Hà cười cười kề sát vào, cô vẫn không với tới, có chút xấu hổ: "Lại gần thêm chút nữa."
Thiếu niên nhàn nhạt nhướng mày, dứt khoát ôm eo cô lên. Hai chân cô treo ở trên không, tầm mắt ngang hàng với anh, "Nói đi, nhóc. lùn."
Mãn Nhập Mộng nắm hai tai anh, hơi thở tinh tế mềm mại dừng ở bên tai: "Anh nghe cho kỹ nè."
Cô cười, tiếng cười yêu kiều cùng hô hấp triền miên: "Lục Kiêu Hà, em quyết định, sẽ dùng cả đời này để yêu anh thật nhiều."
Rõ ràng chuyện muốn nói không phải là chuyện này, nhưng thấy anh đi ra từ trong đám người, trong nháy mắt cô giống như quên hết tất cả mọi chuyện trừ anh, nhìn không ra bất cứ kẻ nào ngoài anh, trong mắt là anh, trong lòng cũng đều là anh.
Lòng bàn tay Lục Kiêu Hà ra chút mồ hôi, tim đập chưa từng nhanh như hiện tại.
"Em muốn giết anh sao?" Biểu tình của anh có chút nghiến răng nghiến lợi, ôm cô vào rừng cây, siết chặt eo cô ép vào ngực mình.
Mãn Nhập Mộng cong mắt cười ôn nhu, cô gái ngọt ngào này quả thực có thể khiến anh bỏ mình chết đuối.
Tâm của anh, nóng muốn chết rồi.
Lục Kiêu Hà cúi đầu, nụ hôn dừng ở trên môi cô: "Bé con ngoan, muốn cái gì anh đều cho em hết."
Tâm cho em. Mạng sống, cũng cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.