Quyển 2 - Chương 71: Đạn tấu tiễn đưa, như si như say
Nguyệt
09/07/2013
Tử Điệp cùng Lạc Hàn còn chưa đi đến cửa cung xa xa đã nhìn thấy ngoài cửa cung những ngọn cờ đón gió tung bay.
Ngoài cửa thành hơn mười vạn chiến sĩ chỉnh tề đứng thành một đội ngũ, trên thành lâu cũng có rất nhiều đại thần đang đứng, bọn họ đều vì muốn đưa tiễn Lạc Hàn mà đến, Phong Lạc Hiên một thân hoàng bào ở trong nhóm người lại chói mắt rõ ràng.
Tử Điệp đi theo phía sau Lạc Hàn lên thành lâu đến trước mặt Phong Lạc Hiên, Phong Lạc Hiên nhìn trên mặt hai người bọn họ không lộ ra chút thần sắc bất mãn.
“Thần Phong Lạc Hàn tham kiến Hoàng Thượng” .
“Thần Lam Tử Điệp tham kiến Hoàng Thượng” .
Lạc Hàn cùng Tử Điệp nhìn thấy Phong Lạc Hiên cùng nhau quỳ xuống nói.
“Đều đứng lên đi” Phong Lạc Hiên hai tay đem Lạc Hàn cùng Tử Điệp nâng dậy.
“Lạc Hàn chuyện nơi tiền phương lần này ngươi thay Trẫm xử lý tốt, nhất định phải đem đám người man di kia đuổi về nơi nên ở của bọn họ cho Trẫm, Trẫm không muốn khi mình còn sống lại nhìn thấy bọn họ lần nữa” Phong Lạc Hiên vỗ bả vai Lạc Hàn nói.
“Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ làm cho bọn họ đến từ đâu thì trở về nơi đó” Lạc Hàn cung kính nói.
“Tốt, Trẫm chờ ngươi cùng Vân Lỗi khải hoàn trở về, ba người chúng ta lại tụ hội” Phong Lạc Hiên nói.
“Sẽ ” Lạc Hàn đơn giản nói.
Trống trận nổi lên vang tận trời xanh, Tử Điệp đứng ở trên thành lâu nhìn các tướng sĩ phía dưới người người tinh thần chấn hưng, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của bọn họ trong lòng Tử Điệp lại suy nghĩ lúc trở về có còn nhìn thấy những khuôn mặt này nữa hay không, trong những khuôn mặt đó sẽ có bao nhiêu người chôn thân nơi tha hương, dòng suy nghĩ của Tử Điệp bị từng đợt thanh âm hò hét cắt đứt, mỗi người hô lớn, vì Thiệu Dương mà chiến, vì con dân Thiệu Dương mà chiến.
Tiếng trống dừng lại Phong Lạc Hiên đi lên trước la lớn:
“Các tướng sĩ nhớ kỹ, các ngươi là kiêu ngạo của Thiệu Dương quốc chúng ta, người dân của Thiệu Dương quốc sẽ không quên các ngươi, các ngươi là vì bảo vệ Thiệu Dương mà chiến, Trẫm chờ tin tức tốt của các ngươi, chờ các ngươi khải hoàn trở về, Trẫm sẽ tự mình mở yến tiệc để chiêu đãi, nếu có người nào bởi vì Thiệu Dương mà chết trận, các ngươi yên tâm, cha mẹ các ngươi Trẫm sẽ thay các ngươi phụng dưỡng tốt, con của các ngươi sẽ khỏe mạnh trưởng thành, bồi dưỡng bọn họ thành nhân tài của quốc gia, an ủi các ngươi trên trời có linh thiêng” .
Phong Lạc Hiên diễn thuyết sức cuốn hút cùng kêu gọi khá lớn, phía dưới một thanh âm Ngô hoàng vạn tuế vang vọng trời đất.
Phong Lạc Hiên xoay người nhìn Lạc Hàn nói:
“Bảo trọng” .
Lạc Hàn gật gật đầu, Tử Điệp cũng xoay người lại nhìn Lạc Hàn, bốn mắt tướng vọng trừ bỏ không tha vẫn là không tha, Tử Điệp đi đến bên người Lạc Hàn tự mình đem chiến bào giúp Lạc Hàn mặc vào, Lạc Hàn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tử Điệp.
“Nhất định phải còn sống trở về cho ta, cho dù thiếu cánh tay hay thiếu chân” Tử Điệp ở bên tai Lạc Hàn đau thương nói.
“Đã biết, có một phần vạn hy vọng ta cũng sẽ không buông tay, nhất định còn sống trở về gặp ngươi” Lạc Hàn trả lời, không để ý mọi người tự động ôm chặt lấy Tử Điệp vào trong lòng.
Trong khi Tử Điệp lưu luyến không rời Lạc Hàn buông tay ra quay người đi nhánh đến cửa thành, không có quyến luyến không có quay đầu, ánh mắt Tử Điệp vẫn đuổi theo thân ảnh Lạc Hàn cho đến khi biến mất, Tử Điệp vội vàng chạy lên thành lâu , Lạc Hàn đi đến trước mặt quân lính, ở trước cái nhìn chăm chú của mọi người thong dong nhảy lên ngựa xoay người rời đi.
“Lạc Hàn…” Tử Điệp lớn tiếng hô.
Lạc Hàn xoay người nhìn Tử Điệp trên thành lâu, Tử Điệp xoay người lấy đàn tranh tìm một ví trí Lạc Hàn có thể nhìn thấy ngồi xuống, khinh nhẹ dây đàn.
Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương !
(Bản Dịch của Huỳnh Minh Đức :
Gió lớn đậy hề, mây tỏa ra,
Uy tràn trong nước hề, về quê nhà,
Sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta !)
Một bài Đại Phong Ca của Lưu Bang bị Tử Điệp dùng đàn tranh đạn tấu kích tình dũng cảm, Tử Điệp biết kỳ thật bài hát này không thích hợp tiễn đưa bọn họ mà thích hợp với Phong Lạc Hiên hơn, nhưng mà Tử Điệp thích loại tình dũng cảm cùng thỏa lòng mãn nguyện trong bài này, bởi vậy mới dùng đàn tranh đạn tấu vừa hợp với thanh âm trầm thấp của đàn tranh làm cho người ta cảm giác được ý chí chiến đấu từ trong xương cốt.
Lạc Hàn ngồi ở trên lưng ngựa lẳng lặng nghe Tử Điệp đạn tấu, hắn biết đây là Tử Điệp vì tướng sĩ tiễn đưa, dùng tiếng đàn cổ vũ ý chí chiến đấu của bọn họ sau đó khải hoàn trở về, Tử Điệp cúi đầu chuyên tâm đạn tấu , nàng biết Lạc Hàn có thể từ trong tiếng đàn lý nghe ra nỗi lòng của nàng.
Đứng ở phía dưới các tướng sĩ người người hùng dũng khí phách hiên ngang. Tử Điệp ngẩng đầu nhìn tinh thần trong mắt bọn họ toát ra thần sắc vừa lòng, nhìn Lạc Hàn còn chưa biệt ly cũng đã bắt đầu tưởng niệm, Tử Điệp đem tất cả tưởng niệm ký thác ở trong tiếng đàn tranh, một làn điệu triền miên ơt trong không trung lan tràn.
‘Phượng cầu hoàng, chúng ta rời xa hai mắt lệ quang, cầu xin mặt trời lặn dâng lên, phượng cầu hoàng, phượng cầu hoàng. Lời hứa, đến đầu đường, về chư, nhất mặt trời chói chan hưu, thành quan, ốc khắc thanh long, xuân lương tú, thanh phong như trước. Tình cảm ôm ấp nho nhỏ, phong tư vùi lấp, tình cảm ôm ấp nho nhỏ, phong tư vùi lấp, phượng cầu hoàng, phượng cầu hoàng.’
Hát lên bài hát này làm cho Tử Điệp nhớ tới tình yêu của Tư Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân, Tư Mã Tương Như từng lấy tiếng đàn gửi gắm tình cảm Trác Văn Quân, toại nguyện mà kết thành nhân duyên. Đoạn tình yêu này được truyền là thiên cổ mỹ đàm. Theo sách sử ghi lại, lúc ấy Tư Mã Tương Như đạn tấu chính là khúc “phượng cầu hoàng” . Nhạc khúc giai điệu phập phồng thoải mái, cảm tình kích động mà uyển chuyển, có phá nét, tinh thần theo đuổi tự do hạnh phúc.
Một khúc phượng cầu hoàng khiến cho Tử Điệp lã chã rơi lệ, đau lòng, Lạc Hàn nghe tựa như si như say, trong lòng tràn đầy bi ai không nơi sắp đặt, tuy rằng không thấy không rõ biểu tình Tử Điệp giờ phút này nhưng Lạc Hàn biết tâm tình Tử Điệp cùng tâm tình của hắn giống nhau , bởi vì tâm hồn của bọn họ từ lâu đã làm thành một thể , Tử Điệp, nếu có thể sống trở về gặp ngươi, kiếp này quyết không phụ ngươi.
Lạc Hàn hướng vị trí nơi Tử Điệp đang ngồi thâm tình nhìn thật lâu, kiên quyết xoay người mà đi, Tử Điệp nhìn bóng dáng Lạc Hàn rời đi, đứng lên vươn hai tay lên vẫy vẫy tiễn đưa.
Tử Điệp đứng trên thành lâu nhìn thân ảnh Lạc Hàn càng ngày càng xa, dần dần biến thành điểm nhỏ rồi biến mất, Tử Điệp đem bóng dáng Lạc Hàn khắc thật sâu vào nơi sâu nhất trong đầu óc, cho đến khi không thấy Lạc Hàn một lúc lâu Tử Điệp mới buông tha thả người bên cạnh đàn tranh, ghé vào trên mặt đàn áp lực thấp khóc.
Phong Lạc Hiên cho phép các đại thần rời đi chỉ có Phong Lạc Hiên một người vẫn như cũ đứng ở đàng kia nhìn Tử Điệp bất lực khóc, nhìn Tử Điệp khóc tâm Phong Lạc Hiên hung hăng xoa nắn, có nỗi khó chịu nói không nên lời, hắn thực hy vọng giờ phút này Tử Điệp là vì hắn mà khóc lớn một hồi, hắn biết điều đó là không có khả năng, đi đến trước mặt Tử Điệp đưa cho nàng một khối cẩm khăn, Tử Điệp nâng lên khuôn mặt hiễn rõ hai mắt sưng đỏ đẫm lệ mặt không chút thay đổi nhìn Phong Lạc Hiên, lại nhìn cẩm khăn trong tay hắn, Tử Điệp không có nhận lấy cẩm khăn Lạc Hiên đưa cho mà dùng tay áo lung tung chùi mặt rồi đứng lên đi đến bên thành lâu xuất thần nhìn phương xa.
Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp bỗng nhiên cảm thấy nàng gần như vậy lại xa không thể chạm đến, một thân trắng thuần bó chặt dáng người linh lung ở trong gió càng có vẻ thanh dật mê hoặc lòng người, Phong Lạc Hiên mờ mịt nhìn Tử Điệp, lại một lần nữa tán thành nàng cùng Lạc Hàn quả thực rất xứng đôi, nhưng mà hắn cũng không nghĩ sẽ buông tha, Phong Lạc Hiên cảm thấy hắn cũng rất xứng với Tử Điệp , bởi vì hắn cảm thấy chỉ có người cường quyền như hắn mới có thể để cho Tử Điệp, tại trong trần thế không khi nào thái bình, vẫn tiếp tục mang một bộ thanh nhã độc nhất của nàng.
Ngoài cửa thành hơn mười vạn chiến sĩ chỉnh tề đứng thành một đội ngũ, trên thành lâu cũng có rất nhiều đại thần đang đứng, bọn họ đều vì muốn đưa tiễn Lạc Hàn mà đến, Phong Lạc Hiên một thân hoàng bào ở trong nhóm người lại chói mắt rõ ràng.
Tử Điệp đi theo phía sau Lạc Hàn lên thành lâu đến trước mặt Phong Lạc Hiên, Phong Lạc Hiên nhìn trên mặt hai người bọn họ không lộ ra chút thần sắc bất mãn.
“Thần Phong Lạc Hàn tham kiến Hoàng Thượng” .
“Thần Lam Tử Điệp tham kiến Hoàng Thượng” .
Lạc Hàn cùng Tử Điệp nhìn thấy Phong Lạc Hiên cùng nhau quỳ xuống nói.
“Đều đứng lên đi” Phong Lạc Hiên hai tay đem Lạc Hàn cùng Tử Điệp nâng dậy.
“Lạc Hàn chuyện nơi tiền phương lần này ngươi thay Trẫm xử lý tốt, nhất định phải đem đám người man di kia đuổi về nơi nên ở của bọn họ cho Trẫm, Trẫm không muốn khi mình còn sống lại nhìn thấy bọn họ lần nữa” Phong Lạc Hiên vỗ bả vai Lạc Hàn nói.
“Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ làm cho bọn họ đến từ đâu thì trở về nơi đó” Lạc Hàn cung kính nói.
“Tốt, Trẫm chờ ngươi cùng Vân Lỗi khải hoàn trở về, ba người chúng ta lại tụ hội” Phong Lạc Hiên nói.
“Sẽ ” Lạc Hàn đơn giản nói.
Trống trận nổi lên vang tận trời xanh, Tử Điệp đứng ở trên thành lâu nhìn các tướng sĩ phía dưới người người tinh thần chấn hưng, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của bọn họ trong lòng Tử Điệp lại suy nghĩ lúc trở về có còn nhìn thấy những khuôn mặt này nữa hay không, trong những khuôn mặt đó sẽ có bao nhiêu người chôn thân nơi tha hương, dòng suy nghĩ của Tử Điệp bị từng đợt thanh âm hò hét cắt đứt, mỗi người hô lớn, vì Thiệu Dương mà chiến, vì con dân Thiệu Dương mà chiến.
Tiếng trống dừng lại Phong Lạc Hiên đi lên trước la lớn:
“Các tướng sĩ nhớ kỹ, các ngươi là kiêu ngạo của Thiệu Dương quốc chúng ta, người dân của Thiệu Dương quốc sẽ không quên các ngươi, các ngươi là vì bảo vệ Thiệu Dương mà chiến, Trẫm chờ tin tức tốt của các ngươi, chờ các ngươi khải hoàn trở về, Trẫm sẽ tự mình mở yến tiệc để chiêu đãi, nếu có người nào bởi vì Thiệu Dương mà chết trận, các ngươi yên tâm, cha mẹ các ngươi Trẫm sẽ thay các ngươi phụng dưỡng tốt, con của các ngươi sẽ khỏe mạnh trưởng thành, bồi dưỡng bọn họ thành nhân tài của quốc gia, an ủi các ngươi trên trời có linh thiêng” .
Phong Lạc Hiên diễn thuyết sức cuốn hút cùng kêu gọi khá lớn, phía dưới một thanh âm Ngô hoàng vạn tuế vang vọng trời đất.
Phong Lạc Hiên xoay người nhìn Lạc Hàn nói:
“Bảo trọng” .
Lạc Hàn gật gật đầu, Tử Điệp cũng xoay người lại nhìn Lạc Hàn, bốn mắt tướng vọng trừ bỏ không tha vẫn là không tha, Tử Điệp đi đến bên người Lạc Hàn tự mình đem chiến bào giúp Lạc Hàn mặc vào, Lạc Hàn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tử Điệp.
“Nhất định phải còn sống trở về cho ta, cho dù thiếu cánh tay hay thiếu chân” Tử Điệp ở bên tai Lạc Hàn đau thương nói.
“Đã biết, có một phần vạn hy vọng ta cũng sẽ không buông tay, nhất định còn sống trở về gặp ngươi” Lạc Hàn trả lời, không để ý mọi người tự động ôm chặt lấy Tử Điệp vào trong lòng.
Trong khi Tử Điệp lưu luyến không rời Lạc Hàn buông tay ra quay người đi nhánh đến cửa thành, không có quyến luyến không có quay đầu, ánh mắt Tử Điệp vẫn đuổi theo thân ảnh Lạc Hàn cho đến khi biến mất, Tử Điệp vội vàng chạy lên thành lâu , Lạc Hàn đi đến trước mặt quân lính, ở trước cái nhìn chăm chú của mọi người thong dong nhảy lên ngựa xoay người rời đi.
“Lạc Hàn…” Tử Điệp lớn tiếng hô.
Lạc Hàn xoay người nhìn Tử Điệp trên thành lâu, Tử Điệp xoay người lấy đàn tranh tìm một ví trí Lạc Hàn có thể nhìn thấy ngồi xuống, khinh nhẹ dây đàn.
Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương !
(Bản Dịch của Huỳnh Minh Đức :
Gió lớn đậy hề, mây tỏa ra,
Uy tràn trong nước hề, về quê nhà,
Sao được tướng giỏi hề, giữ nước ta !)
Một bài Đại Phong Ca của Lưu Bang bị Tử Điệp dùng đàn tranh đạn tấu kích tình dũng cảm, Tử Điệp biết kỳ thật bài hát này không thích hợp tiễn đưa bọn họ mà thích hợp với Phong Lạc Hiên hơn, nhưng mà Tử Điệp thích loại tình dũng cảm cùng thỏa lòng mãn nguyện trong bài này, bởi vậy mới dùng đàn tranh đạn tấu vừa hợp với thanh âm trầm thấp của đàn tranh làm cho người ta cảm giác được ý chí chiến đấu từ trong xương cốt.
Lạc Hàn ngồi ở trên lưng ngựa lẳng lặng nghe Tử Điệp đạn tấu, hắn biết đây là Tử Điệp vì tướng sĩ tiễn đưa, dùng tiếng đàn cổ vũ ý chí chiến đấu của bọn họ sau đó khải hoàn trở về, Tử Điệp cúi đầu chuyên tâm đạn tấu , nàng biết Lạc Hàn có thể từ trong tiếng đàn lý nghe ra nỗi lòng của nàng.
Đứng ở phía dưới các tướng sĩ người người hùng dũng khí phách hiên ngang. Tử Điệp ngẩng đầu nhìn tinh thần trong mắt bọn họ toát ra thần sắc vừa lòng, nhìn Lạc Hàn còn chưa biệt ly cũng đã bắt đầu tưởng niệm, Tử Điệp đem tất cả tưởng niệm ký thác ở trong tiếng đàn tranh, một làn điệu triền miên ơt trong không trung lan tràn.
‘Phượng cầu hoàng, chúng ta rời xa hai mắt lệ quang, cầu xin mặt trời lặn dâng lên, phượng cầu hoàng, phượng cầu hoàng. Lời hứa, đến đầu đường, về chư, nhất mặt trời chói chan hưu, thành quan, ốc khắc thanh long, xuân lương tú, thanh phong như trước. Tình cảm ôm ấp nho nhỏ, phong tư vùi lấp, tình cảm ôm ấp nho nhỏ, phong tư vùi lấp, phượng cầu hoàng, phượng cầu hoàng.’
Hát lên bài hát này làm cho Tử Điệp nhớ tới tình yêu của Tư Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân, Tư Mã Tương Như từng lấy tiếng đàn gửi gắm tình cảm Trác Văn Quân, toại nguyện mà kết thành nhân duyên. Đoạn tình yêu này được truyền là thiên cổ mỹ đàm. Theo sách sử ghi lại, lúc ấy Tư Mã Tương Như đạn tấu chính là khúc “phượng cầu hoàng” . Nhạc khúc giai điệu phập phồng thoải mái, cảm tình kích động mà uyển chuyển, có phá nét, tinh thần theo đuổi tự do hạnh phúc.
Một khúc phượng cầu hoàng khiến cho Tử Điệp lã chã rơi lệ, đau lòng, Lạc Hàn nghe tựa như si như say, trong lòng tràn đầy bi ai không nơi sắp đặt, tuy rằng không thấy không rõ biểu tình Tử Điệp giờ phút này nhưng Lạc Hàn biết tâm tình Tử Điệp cùng tâm tình của hắn giống nhau , bởi vì tâm hồn của bọn họ từ lâu đã làm thành một thể , Tử Điệp, nếu có thể sống trở về gặp ngươi, kiếp này quyết không phụ ngươi.
Lạc Hàn hướng vị trí nơi Tử Điệp đang ngồi thâm tình nhìn thật lâu, kiên quyết xoay người mà đi, Tử Điệp nhìn bóng dáng Lạc Hàn rời đi, đứng lên vươn hai tay lên vẫy vẫy tiễn đưa.
Tử Điệp đứng trên thành lâu nhìn thân ảnh Lạc Hàn càng ngày càng xa, dần dần biến thành điểm nhỏ rồi biến mất, Tử Điệp đem bóng dáng Lạc Hàn khắc thật sâu vào nơi sâu nhất trong đầu óc, cho đến khi không thấy Lạc Hàn một lúc lâu Tử Điệp mới buông tha thả người bên cạnh đàn tranh, ghé vào trên mặt đàn áp lực thấp khóc.
Phong Lạc Hiên cho phép các đại thần rời đi chỉ có Phong Lạc Hiên một người vẫn như cũ đứng ở đàng kia nhìn Tử Điệp bất lực khóc, nhìn Tử Điệp khóc tâm Phong Lạc Hiên hung hăng xoa nắn, có nỗi khó chịu nói không nên lời, hắn thực hy vọng giờ phút này Tử Điệp là vì hắn mà khóc lớn một hồi, hắn biết điều đó là không có khả năng, đi đến trước mặt Tử Điệp đưa cho nàng một khối cẩm khăn, Tử Điệp nâng lên khuôn mặt hiễn rõ hai mắt sưng đỏ đẫm lệ mặt không chút thay đổi nhìn Phong Lạc Hiên, lại nhìn cẩm khăn trong tay hắn, Tử Điệp không có nhận lấy cẩm khăn Lạc Hiên đưa cho mà dùng tay áo lung tung chùi mặt rồi đứng lên đi đến bên thành lâu xuất thần nhìn phương xa.
Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp bỗng nhiên cảm thấy nàng gần như vậy lại xa không thể chạm đến, một thân trắng thuần bó chặt dáng người linh lung ở trong gió càng có vẻ thanh dật mê hoặc lòng người, Phong Lạc Hiên mờ mịt nhìn Tử Điệp, lại một lần nữa tán thành nàng cùng Lạc Hàn quả thực rất xứng đôi, nhưng mà hắn cũng không nghĩ sẽ buông tha, Phong Lạc Hiên cảm thấy hắn cũng rất xứng với Tử Điệp , bởi vì hắn cảm thấy chỉ có người cường quyền như hắn mới có thể để cho Tử Điệp, tại trong trần thế không khi nào thái bình, vẫn tiếp tục mang một bộ thanh nhã độc nhất của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.