Chương 13: Em vẫn cười như thế với thời gian
Lâm Phương Lam
11/06/2013
Hai năm sau khi chia tay với Lệ Dương , tôi vẫn chưa lấy vợ dù có quen qua đường với một vài cô , cô nào cũng cho tôi cảm giác ngán và cái lạnh chạy dọc sống lưng . Nhưng chắc có lẽ vì thế mà một thằng đàn ông như tôi biết đến chuyện chăn gối nhiều hơn. Có những đêm tôi nhớ Lệ Dương cồn cào , cầm điện thoại lại ném xuống cuối giường ; có những đêm tôi chạy bộ tới nhà cô ấy lại chỉ biết đứng từ xa ngắm cái bóng đen lầm lũi ngày một gầy hao . Nhiều lúc thèm yêu , thèm ở bên cạnh , tôi cứ ngỡ mình là kẻ chết khát đứng giữa xa mạc hay một con cá bị hất tung lên bờ đạp quẫy … Thời gian quá đỗi nặng nề . Mẹ tôi bảo nếu tôi có yêu Lệ Dương thì mẹ sẽ nói chuyện đàng hoàng với gia đình bên ấy , chuyện người lớn không thể làm ảnh hưởng đến hạnh phúc tuổi nhỏ được . Tôi nói nhất quyết là không . Mẹ tôi lắc đầu rồi quyết định sang Mỹ vài tháng nghỉ ngơi cùng những người thân bên đấy , mình tôi vẫn một mình . Thay vì chạy trốn như cánh phái nữ , tôi quyết định ở lại tìm cách đối mặt : chẳng vết thương ngoài da nào , nhưng luôn có cảm giác bị nhiễm trùng đau buốt từ tận bên trong .
Tôi tới dự tiệc cưới của thằng bạn họ Cao ngày trước. Ngẫm nghĩ thế nào nó vẫn tuyên bố quyết định :” Lấy vợ “9x dù bẩn ” nhưng lòng sạch trong , khuôn mặt thiên thần tựa đám mây bồng bềnh nhẹ bay cao “. Từ hồi yêu nhau say đắm cô bé , tôi có cảm giác như nó cũng giống cô vợ trẻ viết văn – viết là nghề - viết văn là nghề để sống, nên cách nói năng cũng phải pha trộn ngôn ngữ , hình ảnh mộng mơ , bay bổng .
Tôi đứng như chết trước bức hình cưới của thằng bạn đặt ngay trước cửa ra vào : “ Lãnh – Lệ - Dương “. Nhưng hôm nay , ngày cưới thằng bạn thân mà , tôi ở lại nhìn nụ cười hạnh phúc của cô ấy . Chuyện quá khứ , tôi biết mình đã đánh rơi – đánh rơi trong tức giận .
“ Hey ! Nhìn hình cưới gì mà dữ vậy ? Bộ thích sao không lấy vợ ? “.
“ Em sao ? “. Chẳng lẽ mới hai năm mà tôi còn không nhận ra Lệ Băng và Lệ Dương ???!
“ Trời hai năm mà tưởng như hai kiếp người, không nhận ra em nữa ?” . Lệ Băng cười dịu dàng , tươi tắn trong bộ váy cô dâu trắng xinh, tóc đen duỗi để thẳng , vòng hoa hồng đỏ quấn quanh đầu .
“ Chúc phúc cho em “.
“ Này này , ba điều cần tránh “ con thầy , vợ bạn , gái công ty “ nha cái thằng này “. Chú rể họ Cao lù lù với cái bụng to tiến đến , cười rạng ngời luôn .
“ Hức . Chồng xấu nha , anh Hạo Nhiên đây lẽ ra phải là em rể em từ hai năm trước đấy “. Lệ Băng vênh mặt như khiêu khích tôi .
“ Anh … xin lỗi … Chúc phúc hai người “.
“ Này , bận gì thì bận phải nhớ ở lại uống rượu mừng nha mày , hông là tao giận mày luôn đấy “.
Lão bạn họ Cao này cười vui vẻ , khoác tay Lệ Băng ra đón khách . Tôi kiếm một góc bàn khuất để ngồi . Vài phút sau , tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy :” Lệ - Băng , em không thể khóc thành từng giọt lã chã với bao quá khứ xảy ra , em càng không thể khóc khi nước mắt em đóng thành từng tảng băng lớn nhỏ trong lòng , nhưng không có nghĩa là băng trong lòng em không thể chảy tan . Cuộc sống là cuộc sống , nước mắt không dư thừa để đặt thành niềm tin cho nó, khóc chỉ làm cho cái đẹp người đàn bà bị bào mỏng và dần yếu ớt . Anh đừng làm người khác phải khóc nữa khi mảnh tâm hồn của họ ngày một bị khoét sâu , mục rỗng . Dù mình đã tuổi làm ba làm mẹ , nhưng vẫn phận làm con , phải biết tha thứ cho người lớn và anh không có quyền làm đau Lệ Dương thêm nữa .” Tôi vò đầu , tôi biết , tôi hiểu tôi đã làm Lệ Dương đau .
“ Anh gọi cho em có chuyện gì không ? “
“ Anh … "
“ Đừng cười hớn hở và khoe với em là đêm qua nuốt thêm được một trinh nữ và có mùi thơm riêng biệt nữa nhé ! … Nhanh nào , baby … “
“ … “
Tôi bật dậy khi thấy Lệ Dương vừa nghe điện thoại , vừa lúi húi dẫn đứa trẻ con đi về phía mình .
“ Uhm ! Hôm nay lễ cưới chị Lệ Băng , em bận lắm! Hẹn anh khi khác … Ơ …anh…”
“ Hì. Chào em. Em lấy chồng hồi nào mà không cho em hay “.
“ Anh sẽ cười vào mặt chồng tôi là lấy phải đứa rách nát sao ?”
“…”
“ Ồ Ồ , baby ngoan nào , gặp ba Hạo Nhiên mà hổng chào là sao ?”
– “ Chị , làm cái gì đấy …?”
– “ Chị kêu baby ngoan gặp ba Hạo Nhiên mà hổng chào chứ sao “
– “ Uhm . Chị lo cưới đi , sắp đến giờ rồi . Em cho cháu đi măm , nó đói “…Tôi và cả thằng bạn họ Cao đứng đần người .
“ Ơ ! Cái chú em rể này bộ khìn à . Con anh đấy , hay là anh bảo anh với nó không có gì … “ T
ôi chạy như điên về phía trước , phía trước đấy có người đàn bà đang bồng con tôi trốn tránh tôi . Lệ Băng nói đúng :” Phận làm con , phải biết tha thứ cho người lớn “.
***
“ Mặc mây mưa hay gió bão bùng .
Mặc tình anh bỏ ngỏ chốn xa xăm .
Thì em nơi đây , em vẫn thế ...
Em vẫn cười như thế với thời gian ...
Này anh , chàng trai một thưở
Dẫu em chỉ là cánh hoa đã nát tan
Thì xin anh đừng làm nó thêm nhầu nhĩ
Mắt trân trân … ngân ngấn nước …
Thì … em vẫn cười như thế với thời gian “
Lời Lệ Dương vẫn trong trẻo bay cao trên cánh đồng cỏ lau ngày ấy . Bên cạnh dòng sông nhỏ , chỉ có mình nàng vừa khóc , vừa hát , vừa cười . Hai năm – mình cô ấy với cái thai lớn dần , cho đến lúc sinh con , chăm con đã được tuổi rưỡi .
“ Anh xin lỗi đã làm em đau “
“ Không ! Dù chuyện gì xảy ra thì em vẫn thế , vẫn cười như thế với thời gian “.
“ Tha thứ cho anh , em nhé ! “…
“ Anh phải nhớ rằng em chính là con gái của người đàn bà đã cướp đi hạnh phúc của mẹ anh “.
“ Phận làm con , phải biết tha thứ cho người lớn …Anh đã và đang rất nhớ em , anh không muốn con anh lớn lên mà không biết bố nó là ai ”.
Nước mắt lại rơi , Lệ Dương mỉm cười và - nụ cười của nàng đánh gục trái tim tôi từ ngày ấy cho tới tận bây giờ . Sau nụ hôn dài , tiếng hát của nàng lại cất lên “ Tình vay “ của Thu Minh …
“… bóng tối sẽ không là chi,
niềm đau sẽ không là gì,
nếu được yêu anh ,đến hơi thở sau cùng ,
thì em sẽ lấy trái tim ra che ánh nắng mặt trời......
thế giới sẽ không là chi,
tận thế sẽ không là gì ,
nếu được bên nhau ,mà trái tim vẫn còn
thì em sẽ hóa giấc mơ để gặp anh từng đêm ....”
_Hết_
Tôi tới dự tiệc cưới của thằng bạn họ Cao ngày trước. Ngẫm nghĩ thế nào nó vẫn tuyên bố quyết định :” Lấy vợ “9x dù bẩn ” nhưng lòng sạch trong , khuôn mặt thiên thần tựa đám mây bồng bềnh nhẹ bay cao “. Từ hồi yêu nhau say đắm cô bé , tôi có cảm giác như nó cũng giống cô vợ trẻ viết văn – viết là nghề - viết văn là nghề để sống, nên cách nói năng cũng phải pha trộn ngôn ngữ , hình ảnh mộng mơ , bay bổng .
Tôi đứng như chết trước bức hình cưới của thằng bạn đặt ngay trước cửa ra vào : “ Lãnh – Lệ - Dương “. Nhưng hôm nay , ngày cưới thằng bạn thân mà , tôi ở lại nhìn nụ cười hạnh phúc của cô ấy . Chuyện quá khứ , tôi biết mình đã đánh rơi – đánh rơi trong tức giận .
“ Hey ! Nhìn hình cưới gì mà dữ vậy ? Bộ thích sao không lấy vợ ? “.
“ Em sao ? “. Chẳng lẽ mới hai năm mà tôi còn không nhận ra Lệ Băng và Lệ Dương ???!
“ Trời hai năm mà tưởng như hai kiếp người, không nhận ra em nữa ?” . Lệ Băng cười dịu dàng , tươi tắn trong bộ váy cô dâu trắng xinh, tóc đen duỗi để thẳng , vòng hoa hồng đỏ quấn quanh đầu .
“ Chúc phúc cho em “.
“ Này này , ba điều cần tránh “ con thầy , vợ bạn , gái công ty “ nha cái thằng này “. Chú rể họ Cao lù lù với cái bụng to tiến đến , cười rạng ngời luôn .
“ Hức . Chồng xấu nha , anh Hạo Nhiên đây lẽ ra phải là em rể em từ hai năm trước đấy “. Lệ Băng vênh mặt như khiêu khích tôi .
“ Anh … xin lỗi … Chúc phúc hai người “.
“ Này , bận gì thì bận phải nhớ ở lại uống rượu mừng nha mày , hông là tao giận mày luôn đấy “.
Lão bạn họ Cao này cười vui vẻ , khoác tay Lệ Băng ra đón khách . Tôi kiếm một góc bàn khuất để ngồi . Vài phút sau , tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy :” Lệ - Băng , em không thể khóc thành từng giọt lã chã với bao quá khứ xảy ra , em càng không thể khóc khi nước mắt em đóng thành từng tảng băng lớn nhỏ trong lòng , nhưng không có nghĩa là băng trong lòng em không thể chảy tan . Cuộc sống là cuộc sống , nước mắt không dư thừa để đặt thành niềm tin cho nó, khóc chỉ làm cho cái đẹp người đàn bà bị bào mỏng và dần yếu ớt . Anh đừng làm người khác phải khóc nữa khi mảnh tâm hồn của họ ngày một bị khoét sâu , mục rỗng . Dù mình đã tuổi làm ba làm mẹ , nhưng vẫn phận làm con , phải biết tha thứ cho người lớn và anh không có quyền làm đau Lệ Dương thêm nữa .” Tôi vò đầu , tôi biết , tôi hiểu tôi đã làm Lệ Dương đau .
“ Anh gọi cho em có chuyện gì không ? “
“ Anh … "
“ Đừng cười hớn hở và khoe với em là đêm qua nuốt thêm được một trinh nữ và có mùi thơm riêng biệt nữa nhé ! … Nhanh nào , baby … “
“ … “
Tôi bật dậy khi thấy Lệ Dương vừa nghe điện thoại , vừa lúi húi dẫn đứa trẻ con đi về phía mình .
“ Uhm ! Hôm nay lễ cưới chị Lệ Băng , em bận lắm! Hẹn anh khi khác … Ơ …anh…”
“ Hì. Chào em. Em lấy chồng hồi nào mà không cho em hay “.
“ Anh sẽ cười vào mặt chồng tôi là lấy phải đứa rách nát sao ?”
“…”
“ Ồ Ồ , baby ngoan nào , gặp ba Hạo Nhiên mà hổng chào là sao ?”
– “ Chị , làm cái gì đấy …?”
– “ Chị kêu baby ngoan gặp ba Hạo Nhiên mà hổng chào chứ sao “
– “ Uhm . Chị lo cưới đi , sắp đến giờ rồi . Em cho cháu đi măm , nó đói “…Tôi và cả thằng bạn họ Cao đứng đần người .
“ Ơ ! Cái chú em rể này bộ khìn à . Con anh đấy , hay là anh bảo anh với nó không có gì … “ T
ôi chạy như điên về phía trước , phía trước đấy có người đàn bà đang bồng con tôi trốn tránh tôi . Lệ Băng nói đúng :” Phận làm con , phải biết tha thứ cho người lớn “.
***
“ Mặc mây mưa hay gió bão bùng .
Mặc tình anh bỏ ngỏ chốn xa xăm .
Thì em nơi đây , em vẫn thế ...
Em vẫn cười như thế với thời gian ...
Này anh , chàng trai một thưở
Dẫu em chỉ là cánh hoa đã nát tan
Thì xin anh đừng làm nó thêm nhầu nhĩ
Mắt trân trân … ngân ngấn nước …
Thì … em vẫn cười như thế với thời gian “
Lời Lệ Dương vẫn trong trẻo bay cao trên cánh đồng cỏ lau ngày ấy . Bên cạnh dòng sông nhỏ , chỉ có mình nàng vừa khóc , vừa hát , vừa cười . Hai năm – mình cô ấy với cái thai lớn dần , cho đến lúc sinh con , chăm con đã được tuổi rưỡi .
“ Anh xin lỗi đã làm em đau “
“ Không ! Dù chuyện gì xảy ra thì em vẫn thế , vẫn cười như thế với thời gian “.
“ Tha thứ cho anh , em nhé ! “…
“ Anh phải nhớ rằng em chính là con gái của người đàn bà đã cướp đi hạnh phúc của mẹ anh “.
“ Phận làm con , phải biết tha thứ cho người lớn …Anh đã và đang rất nhớ em , anh không muốn con anh lớn lên mà không biết bố nó là ai ”.
Nước mắt lại rơi , Lệ Dương mỉm cười và - nụ cười của nàng đánh gục trái tim tôi từ ngày ấy cho tới tận bây giờ . Sau nụ hôn dài , tiếng hát của nàng lại cất lên “ Tình vay “ của Thu Minh …
“… bóng tối sẽ không là chi,
niềm đau sẽ không là gì,
nếu được yêu anh ,đến hơi thở sau cùng ,
thì em sẽ lấy trái tim ra che ánh nắng mặt trời......
thế giới sẽ không là chi,
tận thế sẽ không là gì ,
nếu được bên nhau ,mà trái tim vẫn còn
thì em sẽ hóa giấc mơ để gặp anh từng đêm ....”
_Hết_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.