Chương 9: Xin lỗi ! Em không phải thiên thần
Lâm Phương Lam
11/06/2013
Mẹ tôi khen nàng nhiều lắm : nào là xinh xắn , nói chuyện dễ thương , bàn tay khéo léo và những mẫu thiết kế rất ấn tượng . Tôi bảo mẹ cuối năm sẽ cưới cô ấy . Mẹ cười :” Ngày mai cũng được , cưới vợ phải cưới liền tay chứ “. Tôi yêu mẹ tôi quá.
Sau giờ làm việc , tôi quyết định qua công ty của mẹ để đón nàng rồi cùng ăn tối . Từ hôm mẹ tôi ra Hà Nội dự hội thảo của làng thời trang gì đó, nàng được kiêm luôn chức quản lý khiến mấy chị em phải phát tức , không phải vì nàng không biết cách cư xử mà chắc tại mẹ tôi cưng chiều nàng quá khiến các chị em muốn được làm con dâu của mẹ cứ hầm hè . Mỗi chiều tan việc , nhìn khuôn mặt vốn trắng nay thêm xanh xao của nàng , mà tôi thương lắm .
“Lệ Dương không có ở đây sao ?"
“ Có anh nào đến tìm , rồi chị hớt hải đi rồi anh Hạo Nhiên ơi … “
Họ cười vẻ trêu ngươi, bỡn cợt khiến tôi càng bực mình . Dòng máu sục sôi đang dồn lên tận não vì cái lí do không phải là “công việc” . Tôi gọi điện thoại thì số máy chỉ là những tiếng chuông dài không hồi đáp , gọi về nhà gặp Lệ Băng nói cô ấy vẫn chưa về … Tôi ghen . Tôi lái xe lao đi, tiếng nhạc Quang Dũng nghe buồn quá …
Một gã đàn ông kéo tay một cô ả lôi dọc đường phố . Tôi nhíu lông mày nhìn ra : cô ả vùng vằng như bất chấp tất cả , khi cánh cửa xe mà gã vừa mở ra , cô ả giật mạnh tay , ném cả đôi dép cao gót và chạy nhào về phía trước . Tôi sững người : Lệ Dương … Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra , tôi chỉ cần biết , người yêu của tôi đang bị tấn công .
Lệ Dương vừa la cứu vừa chạy , tôi vừa lao ra khỏi xe thì cô ấy chạy bổ nhào về phía tôi , khóc nức nở :” Nó … hắn … hắn …” Cô ấy ngồi vội vã lên xe và gào tôi nhanh lên . Tôi nhận ra – thằng nhóc đó , thằng người yêu cũ của Lệ Dương . Dường như , tôi muốn phát điên lên . Nhưng có lẽ giây phút đó , tôi kìm được lòng mình , tôi hơn nó cả hơn chục tuổi mà . Nó đứng khự chân lại , nhìn tôi , im bặt . Lệ Dương nhấn lớp kính xuống , lại ngóc đầu ra ngoài gào lên :” Đưa em về nhà …”. Thằng nhóc đó kể ra cũng biết điều lên tiếng chào anh rồi lái con Lexus đi thẳng đến phía Lệ Dương ngồi , ném chiếc đĩa VCD qua lớp kính xe . Tôi nhìn Lệ Dương đầy giận dữ , ánh mắt cô ấy nhòa đi vì hàng lệ bỏng rát đang xối xả lăn dài thay cho lời van nơn:” Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy “. Tôi kéo Lệ Dương tựa vào vai mình , chúng tôi không nói gì với nhau nữa cho đến hết chặng đường dài này.
“ Chuyện gì đã xảy ra , anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em “
“ Hắn đe dọa em . Em … “Cô ấy dừng lại câu nói rất lâu , khiến tôi càng bực tức , có lẽ vì lòng ích kỉ cá nhân của mình . Rồi tôi cũng không hiểu nổi mình nữa , tiến lại gần như an ủi .
“ Em tắm đi. Quần áo bẩn hết rồi “.
Lệ Dương gật đầu và đi thẳng vào nhà tắm , ngâm mình trong đó rất lâu. Còn tôi thì đang rất tò mò vào chiếc VCD mà thằng nhóc mới ném qua lớp kính xe được hạ xuống , ấn vào ngăn kéo và sẽ xem khi Lệ Dương không có ở đây . Tôi thay đồ, vất mình lên tấm đệm , mệt mỏi , nhắm mắt và thở dài …
Mở mắt , tôi giật mình hóa ra cũng đã ngủ được một giấc dù thời gian không lâu nhưng đầu óc thì đau quằn quại , hai bên thái dương đập thình thịch, liên hồi . Quanh phòng vẫn mình tôi đơn lẻ . Bật người dậy tiến lại phòng tắm , Lệ Dương trần truồng ngâm mình trong cái bồn tắm nước trong , đôi mắt au au đỏ . Tôi thấy ngường ngượng , mặt nóng bừng bừng , cho dù đó là người yêu của tôi đi chăng nữa .
“ Em làm gì vậy . Cảm đấy “
“ Kệ em”. Lệ Dương xoay mình sang ngang , làn nước cũng như được trở mình theo kêu bì bõm . Tôi quay người lại , ngao ngán , được vài ba bước , tôi nhíu chân mày lại quay lại , tiến thẳng đến bế thốc nàng khỏi cái bồn tắm ngập nước kia . Nằm thẳng, dài trên giường , những dòng nước như mơn chớn làm làn da nàng sáng loáng và bóng bẩy. Những nọn tóc ướt sũng gối lên tay tôi, tay kia vòng qua eo nàng . Tôi và nàng nhìn nhau , im lặng một hồi lâu .
“ Uhm. Anh xin lỗi , đồ em bẩn rồi . Em sẽ mặc đồ của anh nhé “ . Tôi buông tay khỏi người nàng một cách rất khó khăn, nở nụ cười gượng gạo.
“ Anh đưa em khăn tắm , quấn tạm vào người là được rồi . Em sẽ đi giặt chúng “.
Nàng khẽ mỉm cười , đôi môi nhờn nhợt khiến tôi nghĩ lại sự việc hồi chiều , lại thấy ức nồng ngực . Nàng khẽ nắm tay tôi , ngồi dậy một cách khó khăn . Nàng khẽ xuýt xoa , cổ tay nàng ửng đỏ , có lẽ vì cái siết mạnh hồi chiều và kéo nàng dọc đường như thế . Khẽ quấn chiếc khăn tắm được khoảng hai vòng vào người và thắt nút , nàng nhìn cổ tay mình, tôi thấy những giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi lên đấy và lan ra . Đôi chân thẳng dài của nàng , có vết bầm đỏ nhưng đã bị chiếc khăn quấn che gần hết . Tôi thấy mình phát điên , điên vì nàng , điên vì thằng nhóc con đã làm nàng đau . Tôi gỡ nhẹ chiếc nút khăn và tháo khỏi người nàng , vết xước đỏ chạy dọc từ hông cho đến gần đầu gối , bờ vai nàng tím lại . Ngẩng mặt nhìn nàng đầy đau xót , nàng vẫn chưa ngừng khóc. Nàng trần truồng trong vòng tay tôi . Và đó cũng là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi trong suốt những tháng qua : dài , sâu , ngọt của tình yêu mang lại và đắng của hàng lệ cứ tràn ra.
“ Thiên thần của anh phải mạnh mẽ lên chứ . Anh đã nói rồi , có chuyện gì cũng phải nói với anh mà “.
“ Xin lỗi ! Em không phải thiên thần “.
Nàng lại khóc , đôi vai rung rung lên vì tiếng nấc và đầy run rẩy. Tấm thân trần truồng với những đường cong hoàn hảo như phơi bày ra dưới ánh sáng vàng nhờ nhờ của đèn ngủ . Lệ Dương nhắm nghiền mắt , hàng lệ ứa ra ngoài , tôi đặt môi hôn của mình lên đó .
Sau giờ làm việc , tôi quyết định qua công ty của mẹ để đón nàng rồi cùng ăn tối . Từ hôm mẹ tôi ra Hà Nội dự hội thảo của làng thời trang gì đó, nàng được kiêm luôn chức quản lý khiến mấy chị em phải phát tức , không phải vì nàng không biết cách cư xử mà chắc tại mẹ tôi cưng chiều nàng quá khiến các chị em muốn được làm con dâu của mẹ cứ hầm hè . Mỗi chiều tan việc , nhìn khuôn mặt vốn trắng nay thêm xanh xao của nàng , mà tôi thương lắm .
“Lệ Dương không có ở đây sao ?"
“ Có anh nào đến tìm , rồi chị hớt hải đi rồi anh Hạo Nhiên ơi … “
Họ cười vẻ trêu ngươi, bỡn cợt khiến tôi càng bực mình . Dòng máu sục sôi đang dồn lên tận não vì cái lí do không phải là “công việc” . Tôi gọi điện thoại thì số máy chỉ là những tiếng chuông dài không hồi đáp , gọi về nhà gặp Lệ Băng nói cô ấy vẫn chưa về … Tôi ghen . Tôi lái xe lao đi, tiếng nhạc Quang Dũng nghe buồn quá …
Một gã đàn ông kéo tay một cô ả lôi dọc đường phố . Tôi nhíu lông mày nhìn ra : cô ả vùng vằng như bất chấp tất cả , khi cánh cửa xe mà gã vừa mở ra , cô ả giật mạnh tay , ném cả đôi dép cao gót và chạy nhào về phía trước . Tôi sững người : Lệ Dương … Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra , tôi chỉ cần biết , người yêu của tôi đang bị tấn công .
Lệ Dương vừa la cứu vừa chạy , tôi vừa lao ra khỏi xe thì cô ấy chạy bổ nhào về phía tôi , khóc nức nở :” Nó … hắn … hắn …” Cô ấy ngồi vội vã lên xe và gào tôi nhanh lên . Tôi nhận ra – thằng nhóc đó , thằng người yêu cũ của Lệ Dương . Dường như , tôi muốn phát điên lên . Nhưng có lẽ giây phút đó , tôi kìm được lòng mình , tôi hơn nó cả hơn chục tuổi mà . Nó đứng khự chân lại , nhìn tôi , im bặt . Lệ Dương nhấn lớp kính xuống , lại ngóc đầu ra ngoài gào lên :” Đưa em về nhà …”. Thằng nhóc đó kể ra cũng biết điều lên tiếng chào anh rồi lái con Lexus đi thẳng đến phía Lệ Dương ngồi , ném chiếc đĩa VCD qua lớp kính xe . Tôi nhìn Lệ Dương đầy giận dữ , ánh mắt cô ấy nhòa đi vì hàng lệ bỏng rát đang xối xả lăn dài thay cho lời van nơn:” Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy “. Tôi kéo Lệ Dương tựa vào vai mình , chúng tôi không nói gì với nhau nữa cho đến hết chặng đường dài này.
“ Chuyện gì đã xảy ra , anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em “
“ Hắn đe dọa em . Em … “Cô ấy dừng lại câu nói rất lâu , khiến tôi càng bực tức , có lẽ vì lòng ích kỉ cá nhân của mình . Rồi tôi cũng không hiểu nổi mình nữa , tiến lại gần như an ủi .
“ Em tắm đi. Quần áo bẩn hết rồi “.
Lệ Dương gật đầu và đi thẳng vào nhà tắm , ngâm mình trong đó rất lâu. Còn tôi thì đang rất tò mò vào chiếc VCD mà thằng nhóc mới ném qua lớp kính xe được hạ xuống , ấn vào ngăn kéo và sẽ xem khi Lệ Dương không có ở đây . Tôi thay đồ, vất mình lên tấm đệm , mệt mỏi , nhắm mắt và thở dài …
Mở mắt , tôi giật mình hóa ra cũng đã ngủ được một giấc dù thời gian không lâu nhưng đầu óc thì đau quằn quại , hai bên thái dương đập thình thịch, liên hồi . Quanh phòng vẫn mình tôi đơn lẻ . Bật người dậy tiến lại phòng tắm , Lệ Dương trần truồng ngâm mình trong cái bồn tắm nước trong , đôi mắt au au đỏ . Tôi thấy ngường ngượng , mặt nóng bừng bừng , cho dù đó là người yêu của tôi đi chăng nữa .
“ Em làm gì vậy . Cảm đấy “
“ Kệ em”. Lệ Dương xoay mình sang ngang , làn nước cũng như được trở mình theo kêu bì bõm . Tôi quay người lại , ngao ngán , được vài ba bước , tôi nhíu chân mày lại quay lại , tiến thẳng đến bế thốc nàng khỏi cái bồn tắm ngập nước kia . Nằm thẳng, dài trên giường , những dòng nước như mơn chớn làm làn da nàng sáng loáng và bóng bẩy. Những nọn tóc ướt sũng gối lên tay tôi, tay kia vòng qua eo nàng . Tôi và nàng nhìn nhau , im lặng một hồi lâu .
“ Uhm. Anh xin lỗi , đồ em bẩn rồi . Em sẽ mặc đồ của anh nhé “ . Tôi buông tay khỏi người nàng một cách rất khó khăn, nở nụ cười gượng gạo.
“ Anh đưa em khăn tắm , quấn tạm vào người là được rồi . Em sẽ đi giặt chúng “.
Nàng khẽ mỉm cười , đôi môi nhờn nhợt khiến tôi nghĩ lại sự việc hồi chiều , lại thấy ức nồng ngực . Nàng khẽ nắm tay tôi , ngồi dậy một cách khó khăn . Nàng khẽ xuýt xoa , cổ tay nàng ửng đỏ , có lẽ vì cái siết mạnh hồi chiều và kéo nàng dọc đường như thế . Khẽ quấn chiếc khăn tắm được khoảng hai vòng vào người và thắt nút , nàng nhìn cổ tay mình, tôi thấy những giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi lên đấy và lan ra . Đôi chân thẳng dài của nàng , có vết bầm đỏ nhưng đã bị chiếc khăn quấn che gần hết . Tôi thấy mình phát điên , điên vì nàng , điên vì thằng nhóc con đã làm nàng đau . Tôi gỡ nhẹ chiếc nút khăn và tháo khỏi người nàng , vết xước đỏ chạy dọc từ hông cho đến gần đầu gối , bờ vai nàng tím lại . Ngẩng mặt nhìn nàng đầy đau xót , nàng vẫn chưa ngừng khóc. Nàng trần truồng trong vòng tay tôi . Và đó cũng là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi trong suốt những tháng qua : dài , sâu , ngọt của tình yêu mang lại và đắng của hàng lệ cứ tràn ra.
“ Thiên thần của anh phải mạnh mẽ lên chứ . Anh đã nói rồi , có chuyện gì cũng phải nói với anh mà “.
“ Xin lỗi ! Em không phải thiên thần “.
Nàng lại khóc , đôi vai rung rung lên vì tiếng nấc và đầy run rẩy. Tấm thân trần truồng với những đường cong hoàn hảo như phơi bày ra dưới ánh sáng vàng nhờ nhờ của đèn ngủ . Lệ Dương nhắm nghiền mắt , hàng lệ ứa ra ngoài , tôi đặt môi hôn của mình lên đó .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.