Chương 47: Ai giải tình ta.
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Một màn này khiến mọi người bất động, chỉ có Triệu Phù Dao là không hề hay
biết, nàng vội vã chạy về phía Lăng Vân Thiên sờ sờ mặt hắn, sốt ruột
nói: "Lủng một lỗ lớn như vậy! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ..."
Lúc này cả Lăng Vân Thiên lẫn mấy người còn lại mới kịp phản ứng, Thanh Sương Tử chỉ thẳng vào Triệu Phù Dao, cả giận: "Yêu nữ! Không ngờ ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy! Hôm nay các ngươi đừng hòng bình yên vô sự rời khỏi chỗ này!"
Năm người hai mặt nhìn nhau, tâm khẽ động, nhất tề xuất thủ nhắm thẳng vào hai người họ, Lăng Vân Thiên nắm lấy cổ tay đang vội vàng vuốt mặt hắn của Triệu Phù Dao ra rồi đặt lên vai, sau đó cúi đầu nhìn nàng mỉm cười: "Nha đầu, ôm chặt!"
"Hả?" Triệu Phù Dao không hiểu ra làm sao nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm cổ hắn.
Lăng Vân Thiên đưa tay ôm nàng vào lòng, vóc dáng Triệu Phù Dao vốn nhỏ bé, hắn ôm nàng nhưng cũng không bị ngăn trở tầm mắt, sau đó dựa thế đạp lên người Cừu Đường đang nhắm thẳng về phía mình, lấy đà ôm Triệu Phù Dao nhảy lên không, đích thị là đạp lên đỉnh đầu đám người Phong An mà đi.
Giữa không trung truyền đến tiếng cười: "Nếu Lăng Vân Thiên ta ngay cả Thừa Thiên Phái cũng không thể bình yên vô sự trở ra, vậy cũng quá cô phụ thanh danh ma giáo của Tử Diễm Môn rồi!"
Lúc giọng nói còn vang vọng trên đỉnh đầu đám người Bạch Hướng Thần, Lăng Vân Thiên đã vươn tay rút thanh kiếm cắm trên vai Quý Thành Phong ra, khiến hắn từ trên tường trượt xuống, sau đó tung một cước đá lên mặt hắn.
Quý Thành Phong xui xẻo tức thời phun ra một búng máu, giữa chốn Giang hồ bị thương cũng là điều thường tình, nhưng ở đây Lăng Vân Thiên còn để lại một dấu chân đầy bụi bẩn trên mặt hắn, quả thực vô cùng nhục nhã.
"Quý chưởng môn, đây xem như quà đáp lễ vì ngài đã "ân cần" tiếp đãi Thánh Nữ của chúng ta, mong ngài vui lòng nhận cho. Nếu có lần sau, tự giải quyết cho tốt!"
Một cước này hạ chân rất nặng, mặt Quý Thành Phong lập tức sưng húp, khiến lớp bụi đất càng thêm nổi bật, cực kỳ đẹp mắt.
Triệu Phù Dao vốn đang lo lắng cho thương thế của Lăng Vân Thiên, thấy bộ dạng Quý Thành Phong lúc này cũng không nhịn được bật cười.
Tiếng cười thanh thúy vô cùng vang đội giữa không gian chật hẹp, đan xen với lời uy hiếp nhẹ nhàng của Lăng Vân Thiên lại càng khiến sắc mặt của đám người Bạch đạo thêm phần khó coi.
Đây là thực là nhạo báng ra mặt! Những kẻ trong ma giáo, thật sự quá kiêu ngạo!
Lăng Vân Thiên vẫn ra vào đây như chốn không người như cũ, góc áo hắn lóe lên ở cửa, đám người còn lại lúc này mới sực tỉnh ra, sát khí trong mắt Phong An lóe lên, hắn thấp giọng kiên quyết nói: "Không thể để bọn họ đi!"
Năm người này cũng có tâm tư như Quý Thành Phong, nếu hôm nay để hai người họ chạy đi, sau này liệu bọn họ còn có nơi sống yên ổn?
Quý Thành Phong lau vết máu bên môi, dẫn đầu đuổi theo.
Đúng lúc này, tiếng đàn bỗng nhiên vang lên.
Không khí ngập mùi hoa liễu, kèm theo xúc cảm ướt át của mùa mưa, tiếng đàn kia như dẫn theo một làn khí, chậm rãi xua tan cảm giác bức bối không hiểu nguyên do.
Tiếng đàn như được dẫn dắt từ một nơi trống trải, mang theo một tiếng vọng khẽ như có như không, lúc đầu khẽ khàng, thanh nhạt như tiếng nước đọng nơi thạch cốc, linh hoạt kì ảo nhưng lại không liên tục.
Chờ đến lúc mọi người đuổi ra đến cửa ẩn lao, tiếng đàn bỗng nhiên vang lên, đoạn thấp mang theo nỗi sầu triền miên, vang vọng bên tai mãi không dứt, giống như hình ảnh một nữ tử mặc áo xanh khoe sắc ngày xuân đang tựa vào lan can trông về phía xa, đưa mắt dõi theo bóng dáng càng lúc càng xa của vị khách Giang hồ ngồi trên lưng ngựa, ánh hoàng hôn tà tà buông xuống, chiếu lên bóng lưng ẩn mờ.
Điệu nhạc đột nhiên biến cao, âm thanh vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, mang theo ý lạnh đêm trăng cao, dần dần lan tỏa khắp mọi ngõ ngách, giống như cảm giác đất trời lồng lộng nhưng lại không có lấy một chốn nương thân.
Người đầu tiên thả chậm bước chân là Đạm Đài Minh Nguyệt, ánh mờ mịt trong đôi mắt nàng khẽ lóe lên, nàng ta bước chậm lại, nghiêng tai lắng nghe, giữa chân mày hiện lên nỗi buồn như thể bị tiếng đàn cảm nhiễm.
Rất nhanh, vài người còn lại cũng dường như quên mất ý định ban đầu mà chôn chân tại chỗ, bàn tay cầm binh khí cũng dần rũ xuống, mặc kệ Lăng Vân Thiên ôm Triệu Phù Dao biến mất, ý niệm đuổi theo cũng không cánh mà bay.
Tiếng đàn lượn lờ, mạnh mẽ như lũ, phiêu lãng đến nơi tràn ngập sát khí, lại giống như phật khí gột rửa tâm linh, khi chạm đến tâm lại dụ hoặc như tiếng ai đang chân thành nói nhỏ bên tai.
Mọi người thất thần lắng nghe, sau lại mờ mịt nhìn ngó chung quanh, tìm người đánh đàn.
Cách đó không xa, tiểu đồng áo xanh đang cầm khăn thơm đứng cúi đầu, ngồi trước mặt hắn là một người đàn ông áo trắng, người đó đặt một cây đàn Thất Huyền trước gối, mười ngón tay nhẹ nhàng khẩy đàn, chú tâm chìm đắm trong âm sắc tuyệt đẹp của nó, khiến người khác không uống mà say.
Là Thất Huyền công tử.
Giữa lúc mọi người lắng nghe đến thất thần, bước chân cũng chậm rãi tiến dần về phía hắn, hắn bỗng nhiên nhướng mày, bàn tay đè lại dây đàn, thở dài nói: "Phụ một khúc nhạc hay."
Tiếng đàn dừng lại, đám người vốn muốn đuổi theo Lăng Vân Thiên như bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, hai mắt nhìn nhau, sau đó tự kinh hãi vì hành động thất thố trước đó của bản thân.
Tiếng đàn như hồi chuông cảnh tỉnh đúng lúc, cũng quá yêu dị, khiến bọn họ trơ mắt nhìn Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao thong dong rời đi mà không tổn hại dù chỉ một sợi tóc.
"Thất Huyền công tử có ý gì? Chẳng lẽ ngài cấu kết với ma giáo sao?" Giờ này Quý Thành Phong cũng không muốn nói lời khách khí nữa, hắn thành danh tung hoành Giang hồ đã được vài chục năm, có tình hình nào mà chưa từng gặp qua? Chỉ duy có ngày hôm nay phải chịu biết bao nhiêu khuất nhục, vì vậy giọng điệu cực kì bất nhã.
"Thanh Đồng, thu đàn. Ở đây không thích hợp để uống trà, không ngờ ngay cả chơi đàn cũng không được. Đã không trăng không gió, không gian yêu dị, lại không dâng hương rửa tay, trang phục không thích hợp. Đại danh của Thừa Thiên Phái tuy nghe đã lâu, nhưng cũng chỉ thường thôi." Hắn hơi nghiêng mặt, nhàn nhạt phân phó tiểu đồng, hoàn toàn không đặt Quý Thành Phong vào mắt.
Quý Thành Phong không kìm được cơn giận, chưởng phong ác liệt nhắm thẳng về phía Thất Huyền công tử. Lúc này Thất Huyền mới quay đầu lại như chưa có chuyện gì, sau đó nở một nụ cười châm chọc: "Người cấu kết với ma giáo chẳng phải là Quý chưởng môn ngươi sao? Hẳn là chư vị đằng sau vẫn chưa quên đó chứ?"
Quý Thành Phong sửng sốt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên đám người Thanh Sương Tử giờ này không hề đuổi theo Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao nữa, tất cả đều hướng tầm mắt về phía hắn.
Thất Huyền công tử dặn dò thị đồng cất đàn xong rồi nói: "Quý chưởng môn, quấy rầy đã lâu, cáo từ."
==
Triệu Phù Dao duỗi cổ, mở to mắt nhìn trái nhìn phải, nhìn một lúc lâu mới tin rằng đám người hung dữ kia không có đuổi theo, nàng vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.
Tâm vừa thả lỏng đã lại căng lên, nàng vội vàng quay đầu, dè dặt nâng mặt Lăng Vân Thiên lên, vết cắt đó cắt ngang nửa bên mặt của hắn, cực kì dữ tợn, ngay cả mùi máu tươi cũng chưa kịp tản đi.
Hốc mũi Triệu Phù Dao ê ẩm, lồng ngực nàng quặn đau, nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương trên mặt hắn. Khi còn bé, mỗi lần nàng bị ngã, mẫu thân sẽ thổi khẽ giống như vậy, vừa thổi vừa nói nếu làm vậy sẽ không đau nữa.
Lăng Vân Thiên bị thổi vừa nhột vừa ngứa, hắn nhịn không được hơi nghiêng đầu, thấy rõ vẻ đau lòng trong mắt tiểu nha đầu, qua loa lau vết thương: "Không sao, mấy ngày nữa là ổn."
"Vết thương lớn như vậy, sẽ xấu." Triệu Phù Dao móc khăn tay ra, ngón tay cẩn thận lau vết máu và tro bụi dính trên miệng vết thương, buồn bực nói.
"Tử Diễm Môn có rất nhiều linh đan diệu dược, sẽ không xấu, yên tâm đi."
Triệu Phù Dao chớp chớp mắt, cho dù Lăng Vân Thiên nói như vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy phẫn nộ với hành động của đám người đã làm hắn bị thương.
"Aiz đúng rồi, sao lại như vậy, Quý chưởng môn kia... Quý lão già đó, sao lại bị ghim ở trên tường thế, trên vai còn bị đâm một lỗ to đùng?"
Lúc Triệu Phù Dao xán lại thổi thổi miệng vết thương cho Lăng Vân Thiên, hắn cảm thấy hơi khác thường, thấy nàng có ý tiếp tục, hắn lập tức buông nàng ra, nhăn mày nói: "Không phải do cô dùng một kiếm đâm ông ta lên tường sao, nếu ông ta nghe được câu hỏi của cô, dù còn khỏe mạnh chắc cũng bị chọc cho tức chết đó."
"Ta?" Triệu Phù Dao càng thêm hoảng sợ, kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình, sau đó khó hiểu hỏi: "Tiểu Lăng Tử, ta vừa — vừa mới đánh nhau với Quý lão già, không có thua?" Làm sao có thể, rõ ràng nàng... Triệu Phù Dao lắp bắp hỏi Lăng Vân Thiên, thấy hắn nghiêm trang trả lời: "Tất nhiên là không thua, nữ hiệp, cô thắng rất đẹp. Từ nay về sau, cô nhất định sẽ danh chấn Giang hồ"
"Gì, rõ ràng ta đâu có nội lực?"
Lăng Vân Thiên sờ sờ đầu Triệu Phù Dao: "Chuyện này nói ra rất dài, nói chung là, chúng ta đi đón Tiểu Đậu Tử cái đã, phải thay quần áo."
Triệu Phù Dao khó hiểu gật đầu, trong lòng không kìm được vui sướng.
Nàng đánh bại Quý Thành Phong! Nàng vậy mà đi đánh nhau với lão già võ công đệ nhất thiên hạ nhưng không có thua! Nàng còn liên thủ với Tiểu Lăng Tử xiên người xấu một xiên. Tiểu Lăng Tử còn dẫm lên mặt hắn, uy phong lẫm lẫm cảnh báo hắn không được khi dễ nàng!
Không ngờ Tiểu Lăng Tử lúc nào cũng thong dong lại có một mặt như thế.
Triệu Phù Dao ngốc nghếch cười rộ lên, Lăng Vân Thiên thấy nàng cười đến độ hai mắt cong cong, không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu nàng. Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn luôn cảm thấy kiểu tóc rối bời không bị ghim bất kì món trang sức nào của nàng sờ rất thoải mái, tâm luôn luôn ngứa.
Triệu Phù Dao vốn dĩ chẳng cảm thấy gì, vì trước đây Lăng Vân Thiên vẫn luôn sờ đầu nàng như trẻ con, nhưng không hiểu sao lần này lại miên man nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, thế là mặt lại đỏ bừng lên.
Chỉ cảm thấy những chỗ bị Lăng Vân Thiên sờ qua đều có cảm giác là lạ.
"Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải lúc nãy đánh với Quý Thành Phong nên bị hao tổn nội lực không?" Lăng Vân Thiên nhìn tình huống, định đưa tay bắt mạch cho Triệu Phù Dao.
Triệu Phù Dao nhanh nhẹn rút tay về, cười ngây ngô nói: "Ừm, Tiểu Lăng Tử huynh không thấy trời hôm nay rất nóng à. Chúng ta đi nhanh đi."
Lăng Vân Thiên thở phào nhẹ nhõm, hắn biết độc trên người Triệu Phù Dao vẫn chưa tan hết, nội lực cũng chưa được hấp thu hoàn toàn, sợ nàng vẫn chịu ảnh hưởng của Tiêu Nguyên Hàn Lộ: "Nha đầu, nếu thấy khó chịu ở chỗ nào thì nhất định phải nói, biết không?"
"Là nữ hiệp —"
"..."
Lăng Vân Thiên không nói gì, thấy Triệu Phù Dao đi nhanh vài bước, chạy về phía trước như đang lảng tránh điều gì đó. Hắn nhìn bóng lưng nàng, vóc dáng hình như cao lên được một chút.
Hắn cười cười, nghĩ thầm, cứu được Triệu Phù Dao, nhưng sự việc của Nhất Độ Sơn Trang vẫn chưa giải quyết, còn có Tần Tư Viễn...
Lúc này cả Lăng Vân Thiên lẫn mấy người còn lại mới kịp phản ứng, Thanh Sương Tử chỉ thẳng vào Triệu Phù Dao, cả giận: "Yêu nữ! Không ngờ ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy! Hôm nay các ngươi đừng hòng bình yên vô sự rời khỏi chỗ này!"
Năm người hai mặt nhìn nhau, tâm khẽ động, nhất tề xuất thủ nhắm thẳng vào hai người họ, Lăng Vân Thiên nắm lấy cổ tay đang vội vàng vuốt mặt hắn của Triệu Phù Dao ra rồi đặt lên vai, sau đó cúi đầu nhìn nàng mỉm cười: "Nha đầu, ôm chặt!"
"Hả?" Triệu Phù Dao không hiểu ra làm sao nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm cổ hắn.
Lăng Vân Thiên đưa tay ôm nàng vào lòng, vóc dáng Triệu Phù Dao vốn nhỏ bé, hắn ôm nàng nhưng cũng không bị ngăn trở tầm mắt, sau đó dựa thế đạp lên người Cừu Đường đang nhắm thẳng về phía mình, lấy đà ôm Triệu Phù Dao nhảy lên không, đích thị là đạp lên đỉnh đầu đám người Phong An mà đi.
Giữa không trung truyền đến tiếng cười: "Nếu Lăng Vân Thiên ta ngay cả Thừa Thiên Phái cũng không thể bình yên vô sự trở ra, vậy cũng quá cô phụ thanh danh ma giáo của Tử Diễm Môn rồi!"
Lúc giọng nói còn vang vọng trên đỉnh đầu đám người Bạch Hướng Thần, Lăng Vân Thiên đã vươn tay rút thanh kiếm cắm trên vai Quý Thành Phong ra, khiến hắn từ trên tường trượt xuống, sau đó tung một cước đá lên mặt hắn.
Quý Thành Phong xui xẻo tức thời phun ra một búng máu, giữa chốn Giang hồ bị thương cũng là điều thường tình, nhưng ở đây Lăng Vân Thiên còn để lại một dấu chân đầy bụi bẩn trên mặt hắn, quả thực vô cùng nhục nhã.
"Quý chưởng môn, đây xem như quà đáp lễ vì ngài đã "ân cần" tiếp đãi Thánh Nữ của chúng ta, mong ngài vui lòng nhận cho. Nếu có lần sau, tự giải quyết cho tốt!"
Một cước này hạ chân rất nặng, mặt Quý Thành Phong lập tức sưng húp, khiến lớp bụi đất càng thêm nổi bật, cực kỳ đẹp mắt.
Triệu Phù Dao vốn đang lo lắng cho thương thế của Lăng Vân Thiên, thấy bộ dạng Quý Thành Phong lúc này cũng không nhịn được bật cười.
Tiếng cười thanh thúy vô cùng vang đội giữa không gian chật hẹp, đan xen với lời uy hiếp nhẹ nhàng của Lăng Vân Thiên lại càng khiến sắc mặt của đám người Bạch đạo thêm phần khó coi.
Đây là thực là nhạo báng ra mặt! Những kẻ trong ma giáo, thật sự quá kiêu ngạo!
Lăng Vân Thiên vẫn ra vào đây như chốn không người như cũ, góc áo hắn lóe lên ở cửa, đám người còn lại lúc này mới sực tỉnh ra, sát khí trong mắt Phong An lóe lên, hắn thấp giọng kiên quyết nói: "Không thể để bọn họ đi!"
Năm người này cũng có tâm tư như Quý Thành Phong, nếu hôm nay để hai người họ chạy đi, sau này liệu bọn họ còn có nơi sống yên ổn?
Quý Thành Phong lau vết máu bên môi, dẫn đầu đuổi theo.
Đúng lúc này, tiếng đàn bỗng nhiên vang lên.
Không khí ngập mùi hoa liễu, kèm theo xúc cảm ướt át của mùa mưa, tiếng đàn kia như dẫn theo một làn khí, chậm rãi xua tan cảm giác bức bối không hiểu nguyên do.
Tiếng đàn như được dẫn dắt từ một nơi trống trải, mang theo một tiếng vọng khẽ như có như không, lúc đầu khẽ khàng, thanh nhạt như tiếng nước đọng nơi thạch cốc, linh hoạt kì ảo nhưng lại không liên tục.
Chờ đến lúc mọi người đuổi ra đến cửa ẩn lao, tiếng đàn bỗng nhiên vang lên, đoạn thấp mang theo nỗi sầu triền miên, vang vọng bên tai mãi không dứt, giống như hình ảnh một nữ tử mặc áo xanh khoe sắc ngày xuân đang tựa vào lan can trông về phía xa, đưa mắt dõi theo bóng dáng càng lúc càng xa của vị khách Giang hồ ngồi trên lưng ngựa, ánh hoàng hôn tà tà buông xuống, chiếu lên bóng lưng ẩn mờ.
Điệu nhạc đột nhiên biến cao, âm thanh vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, mang theo ý lạnh đêm trăng cao, dần dần lan tỏa khắp mọi ngõ ngách, giống như cảm giác đất trời lồng lộng nhưng lại không có lấy một chốn nương thân.
Người đầu tiên thả chậm bước chân là Đạm Đài Minh Nguyệt, ánh mờ mịt trong đôi mắt nàng khẽ lóe lên, nàng ta bước chậm lại, nghiêng tai lắng nghe, giữa chân mày hiện lên nỗi buồn như thể bị tiếng đàn cảm nhiễm.
Rất nhanh, vài người còn lại cũng dường như quên mất ý định ban đầu mà chôn chân tại chỗ, bàn tay cầm binh khí cũng dần rũ xuống, mặc kệ Lăng Vân Thiên ôm Triệu Phù Dao biến mất, ý niệm đuổi theo cũng không cánh mà bay.
Tiếng đàn lượn lờ, mạnh mẽ như lũ, phiêu lãng đến nơi tràn ngập sát khí, lại giống như phật khí gột rửa tâm linh, khi chạm đến tâm lại dụ hoặc như tiếng ai đang chân thành nói nhỏ bên tai.
Mọi người thất thần lắng nghe, sau lại mờ mịt nhìn ngó chung quanh, tìm người đánh đàn.
Cách đó không xa, tiểu đồng áo xanh đang cầm khăn thơm đứng cúi đầu, ngồi trước mặt hắn là một người đàn ông áo trắng, người đó đặt một cây đàn Thất Huyền trước gối, mười ngón tay nhẹ nhàng khẩy đàn, chú tâm chìm đắm trong âm sắc tuyệt đẹp của nó, khiến người khác không uống mà say.
Là Thất Huyền công tử.
Giữa lúc mọi người lắng nghe đến thất thần, bước chân cũng chậm rãi tiến dần về phía hắn, hắn bỗng nhiên nhướng mày, bàn tay đè lại dây đàn, thở dài nói: "Phụ một khúc nhạc hay."
Tiếng đàn dừng lại, đám người vốn muốn đuổi theo Lăng Vân Thiên như bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, hai mắt nhìn nhau, sau đó tự kinh hãi vì hành động thất thố trước đó của bản thân.
Tiếng đàn như hồi chuông cảnh tỉnh đúng lúc, cũng quá yêu dị, khiến bọn họ trơ mắt nhìn Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao thong dong rời đi mà không tổn hại dù chỉ một sợi tóc.
"Thất Huyền công tử có ý gì? Chẳng lẽ ngài cấu kết với ma giáo sao?" Giờ này Quý Thành Phong cũng không muốn nói lời khách khí nữa, hắn thành danh tung hoành Giang hồ đã được vài chục năm, có tình hình nào mà chưa từng gặp qua? Chỉ duy có ngày hôm nay phải chịu biết bao nhiêu khuất nhục, vì vậy giọng điệu cực kì bất nhã.
"Thanh Đồng, thu đàn. Ở đây không thích hợp để uống trà, không ngờ ngay cả chơi đàn cũng không được. Đã không trăng không gió, không gian yêu dị, lại không dâng hương rửa tay, trang phục không thích hợp. Đại danh của Thừa Thiên Phái tuy nghe đã lâu, nhưng cũng chỉ thường thôi." Hắn hơi nghiêng mặt, nhàn nhạt phân phó tiểu đồng, hoàn toàn không đặt Quý Thành Phong vào mắt.
Quý Thành Phong không kìm được cơn giận, chưởng phong ác liệt nhắm thẳng về phía Thất Huyền công tử. Lúc này Thất Huyền mới quay đầu lại như chưa có chuyện gì, sau đó nở một nụ cười châm chọc: "Người cấu kết với ma giáo chẳng phải là Quý chưởng môn ngươi sao? Hẳn là chư vị đằng sau vẫn chưa quên đó chứ?"
Quý Thành Phong sửng sốt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên đám người Thanh Sương Tử giờ này không hề đuổi theo Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao nữa, tất cả đều hướng tầm mắt về phía hắn.
Thất Huyền công tử dặn dò thị đồng cất đàn xong rồi nói: "Quý chưởng môn, quấy rầy đã lâu, cáo từ."
==
Triệu Phù Dao duỗi cổ, mở to mắt nhìn trái nhìn phải, nhìn một lúc lâu mới tin rằng đám người hung dữ kia không có đuổi theo, nàng vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi.
Tâm vừa thả lỏng đã lại căng lên, nàng vội vàng quay đầu, dè dặt nâng mặt Lăng Vân Thiên lên, vết cắt đó cắt ngang nửa bên mặt của hắn, cực kì dữ tợn, ngay cả mùi máu tươi cũng chưa kịp tản đi.
Hốc mũi Triệu Phù Dao ê ẩm, lồng ngực nàng quặn đau, nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương trên mặt hắn. Khi còn bé, mỗi lần nàng bị ngã, mẫu thân sẽ thổi khẽ giống như vậy, vừa thổi vừa nói nếu làm vậy sẽ không đau nữa.
Lăng Vân Thiên bị thổi vừa nhột vừa ngứa, hắn nhịn không được hơi nghiêng đầu, thấy rõ vẻ đau lòng trong mắt tiểu nha đầu, qua loa lau vết thương: "Không sao, mấy ngày nữa là ổn."
"Vết thương lớn như vậy, sẽ xấu." Triệu Phù Dao móc khăn tay ra, ngón tay cẩn thận lau vết máu và tro bụi dính trên miệng vết thương, buồn bực nói.
"Tử Diễm Môn có rất nhiều linh đan diệu dược, sẽ không xấu, yên tâm đi."
Triệu Phù Dao chớp chớp mắt, cho dù Lăng Vân Thiên nói như vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy phẫn nộ với hành động của đám người đã làm hắn bị thương.
"Aiz đúng rồi, sao lại như vậy, Quý chưởng môn kia... Quý lão già đó, sao lại bị ghim ở trên tường thế, trên vai còn bị đâm một lỗ to đùng?"
Lúc Triệu Phù Dao xán lại thổi thổi miệng vết thương cho Lăng Vân Thiên, hắn cảm thấy hơi khác thường, thấy nàng có ý tiếp tục, hắn lập tức buông nàng ra, nhăn mày nói: "Không phải do cô dùng một kiếm đâm ông ta lên tường sao, nếu ông ta nghe được câu hỏi của cô, dù còn khỏe mạnh chắc cũng bị chọc cho tức chết đó."
"Ta?" Triệu Phù Dao càng thêm hoảng sợ, kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình, sau đó khó hiểu hỏi: "Tiểu Lăng Tử, ta vừa — vừa mới đánh nhau với Quý lão già, không có thua?" Làm sao có thể, rõ ràng nàng... Triệu Phù Dao lắp bắp hỏi Lăng Vân Thiên, thấy hắn nghiêm trang trả lời: "Tất nhiên là không thua, nữ hiệp, cô thắng rất đẹp. Từ nay về sau, cô nhất định sẽ danh chấn Giang hồ"
"Gì, rõ ràng ta đâu có nội lực?"
Lăng Vân Thiên sờ sờ đầu Triệu Phù Dao: "Chuyện này nói ra rất dài, nói chung là, chúng ta đi đón Tiểu Đậu Tử cái đã, phải thay quần áo."
Triệu Phù Dao khó hiểu gật đầu, trong lòng không kìm được vui sướng.
Nàng đánh bại Quý Thành Phong! Nàng vậy mà đi đánh nhau với lão già võ công đệ nhất thiên hạ nhưng không có thua! Nàng còn liên thủ với Tiểu Lăng Tử xiên người xấu một xiên. Tiểu Lăng Tử còn dẫm lên mặt hắn, uy phong lẫm lẫm cảnh báo hắn không được khi dễ nàng!
Không ngờ Tiểu Lăng Tử lúc nào cũng thong dong lại có một mặt như thế.
Triệu Phù Dao ngốc nghếch cười rộ lên, Lăng Vân Thiên thấy nàng cười đến độ hai mắt cong cong, không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu nàng. Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn luôn cảm thấy kiểu tóc rối bời không bị ghim bất kì món trang sức nào của nàng sờ rất thoải mái, tâm luôn luôn ngứa.
Triệu Phù Dao vốn dĩ chẳng cảm thấy gì, vì trước đây Lăng Vân Thiên vẫn luôn sờ đầu nàng như trẻ con, nhưng không hiểu sao lần này lại miên man nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, thế là mặt lại đỏ bừng lên.
Chỉ cảm thấy những chỗ bị Lăng Vân Thiên sờ qua đều có cảm giác là lạ.
"Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải lúc nãy đánh với Quý Thành Phong nên bị hao tổn nội lực không?" Lăng Vân Thiên nhìn tình huống, định đưa tay bắt mạch cho Triệu Phù Dao.
Triệu Phù Dao nhanh nhẹn rút tay về, cười ngây ngô nói: "Ừm, Tiểu Lăng Tử huynh không thấy trời hôm nay rất nóng à. Chúng ta đi nhanh đi."
Lăng Vân Thiên thở phào nhẹ nhõm, hắn biết độc trên người Triệu Phù Dao vẫn chưa tan hết, nội lực cũng chưa được hấp thu hoàn toàn, sợ nàng vẫn chịu ảnh hưởng của Tiêu Nguyên Hàn Lộ: "Nha đầu, nếu thấy khó chịu ở chỗ nào thì nhất định phải nói, biết không?"
"Là nữ hiệp —"
"..."
Lăng Vân Thiên không nói gì, thấy Triệu Phù Dao đi nhanh vài bước, chạy về phía trước như đang lảng tránh điều gì đó. Hắn nhìn bóng lưng nàng, vóc dáng hình như cao lên được một chút.
Hắn cười cười, nghĩ thầm, cứu được Triệu Phù Dao, nhưng sự việc của Nhất Độ Sơn Trang vẫn chưa giải quyết, còn có Tần Tư Viễn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.