Chương 12: Cả nhà quy củ.
Công Tử Thư Dạ
09/12/2016
Triệu Phù Dao bị ba cặp mắt thu thủy sáng ngời của ba mỹ nhân nhìn chằm chặp, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ đến việc bản thân trong một thoáng đã bị kể lể hai lần liên tục, nàng cuống quít vẫy tay, áy náy nói: “A, thành thật xin lỗi. Ta không có cố ý.”
Vân Hi yên lặng dời tầm mắt: “Thánh Nữ Đại Nhân, mong ngài đừng xua tay như vậy nữa, thật bất nhã, sau này ra ngoài mà còn làm vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Tử Diễm Môn.”
Triệu Phù Dao lập tức bối rối.
Cả đời nàng đến tận bây giờ vẫn chưa từng bị người ta nói cái gì mà hình tượng, đột nhiên lại bị người khác áp chế nên cả người bỗng trở nên nặng nề.
Nàng dè dặt nhìn Vân Tiêm, lại nhìn Vân Chi, cuối cùng nhìn đến Vân Hi, nhỏ giọng hỏi: “Ta sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng của Tử Diễm Môn? Nhưng rõ ràng ta và Tử Diễm Môn không hề có quan hệ gì cả, từ trước đến nay ta cứ như vậy….”
Cứ như vậy cầm theo xẻng nhỏ, mỗi ngày đều mồ hôi đầm đìa cần mẫn đào hố, khi đói bụng sẽ tả xung hữu đột giành ăn với người khác, hơi đâu mà đi chú ý xem hành động của mình có bất nhã hay không.
Nàng chính là một bông hoa dại, cũng đâu phải thủy tiên dáng vẻ ngàn lần cao quý mọc trong sơn động chứ.
Vân Tiêm thật sự mất hết kiên nhẫn, nhìn bộ dạng cho dù có mặc quần áo hoa lệ vẫn trông hết sức thô bỉ của Triệu Phù Dao, lại không thể mắng mỏ, đành phải nhẫn nại giải thích: “Trước đây là trước đây. Thánh Nữ Đại Nhân, ngài phải hiểu rõ, hiện tại ngài đường đường là Thánh Nữ của Tử Diễm Môn, đại khái chính là đại biểu của toàn thể môn đồ Tử Diễm Môn.”
“Nhưng ta rõ ràng là Thừa Thiên Phái…” Triệu Phù Dao còn chưa nói xong đã bị Vân Tiêm đánh gãy, dường như nàng còn nhìn thấy một tia xem thường trong ánh mắt nàng ta.
Vân Tiêm bồi theo lời nàng: “Là Thừa Thiên Phái đệ tử, một người chuyên đi đào hố chôn thi thể. Thân thế của ngài chúng ta đều biết rõ rồi, không cần nhắc lại. Thừa Thiên Phái tuy rằng rất có thanh danh, nhưng công việc đào hầm ở đó lại không có chút thể diện, thế nào cũng không thể so với việc làm Thánh Nữ tôn quý của Tử Diễm Môn.”
Vân Chi lập tức tiếp lời: “Ngài đã cứu chủ nhân của chúng ta, chủ nhân dạy ngài ba chiêu kiếm pháp chính là bằng chứng thừa nhận thân phận của ngài. Một khi đã là lựa chọn của chủ nhân, thì từ nay về sau, toàn bộ Tử Diễm Môn đều sẽ nghe theo lời ngài. Ngoại trừ chủ nhân ra, ngài chính là người trên vạn người.”
Bằng chứng thừa nhận thân phận sao? Lúc Triệu Phù Dao nghe Vân Chi nói những lời đó đã sớm rơi vào trầm tư, người đàn ông đó… Người đàn ông đó thì ra cũng không phải đại hiệp, không phải người tốt?
Hắn là giáo chủ ma giáo, hoàn toàn đối nghịch với thân phận môn đồ Thừa Thiên Phái của nàng.
Suy nghĩ trong đầu loạn thành một mớ, Triệu Phù Dao chau mày trầm tư, lục lại trí nhớ xem tên đó đã từng làm gì khiến nàng cảm thấy hắn đúng là người của ma giáo không, nghĩ lại thì hình như… Ngoại trừ việc thích giả làm xác chết, rõ ràng hắn là người tốt kia mà?
Nàng rối rắm đưa ngón tay lên miệng, vô ý thức ngậm cắn, cắn mạnh đến mức in hằn một đống dấu răng.
Vân Tiêm, Vân Chi và Vân Hi gần như đồng thời để lộ nét mặt không dám nhìn thằng, sau đó ba người đồng loạt vươn tay qua.
Một người ấn bả vai Triệu Phù Dao, một người nắm cằm Triệu Phù Dao, một người túm lấy tay nàng, trăm miệng một lời: “Thánh Nữ Đại Nhân, mong ngài từ giờ đừng cắn ngón tay nữa, động tác này thật! Bất! Nhã!”
“Ngẩng đầu!” Cằm bị người ta dùng lực nâng lên.
“Ưỡn ngực!” Bả vai bị ngoại lực phía sau đánh vào.
“Mời đặt hai tay phía trước!” Hai bàn tay bị người ta dùng sức kéo đến phía trước.
“Duy trì nụ cười! Cười ngọt ngào dịu dàng dụ hoặc thần bí gì đều có thể, chỉ cần không cười ngây ngô như vậy là được!”
Hiện tại toàn thân cao thấp của Triệu Phù Dao chỉ còn mỗi đôi mắt là có thể động đậy, đành phải đảo vòng vòng, nàng muốn nhìn ba người kia, nếu không phải cằm đang bị người ta nắm thì ngay cả đầu nàng cũng muốn xoay vòng vòng.
Nàng gian nan há mồm hỏi: “Ba vị tỷ tỷ, ta có một vấn đề. Chủ nhân của các người vì sao suốt ngày chạy ra ngoài giả xác chết vậy? Trong môn phái không có chuyện gì làm sao?”
Đại khái do không ngờ Triệu Phù Dao sẽ hỏi một vấn đề cao thâm như vậy, sau khi nàng dứt lời, ba người kia hình như hơi xấu hổ, ba mặt nhìn nhau một lát, vẫn là Vân Tiêm đông cứng đại diện: “Đây là cơ mật cao cấp của môn phái, mong ngài đừng tiếp tục thám thính.”
“Thánh Nữ cũng không thể biết?” Triệu Phù Dao càng thêm nghi hoặc.
Vân Tiêm cứng lưỡi, vừa rồi còn bày ra bộ dáng mờ mịt không hiểu chuyện, sao thoáng chốc đã thay đổi rồi, thực sự nhập vai hoàn toàn! (=)))))
Vân Tiêm hít sâu một hơi, bình tĩnh dụ dỗ: “Sớm muộn gì ngài cũng sẽ biết, chắc hẳn chủ nhân sẽ tự mình nói với ngài, tóm lại hiện tại chưa phải lúc.”
Triệu Phù Dao tin tưởng gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu, lại phát hiện ba người bọn họ không hề có ý định thả tay mình ta, cuối cùng đành đổi thành nháy mắt mấy cái.
Nàng thầm nghĩ, ma giáo nha, quả nhiên luôn giấu giếm âm mưu thần bí khó lường, cả đám đều là quái nhân. Cái dáng ngồi gì đây, hic… thật khó chịu.
Nàng thực sự cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị nghiêng đến rớt ra ngoài rồi, vậy mà ba người này còn nói sẽ dạy lễ nghi quy củ cho nàng, đừng có nói từ nay về sau đều phải ngồi như vậy nha?
Triệu Phù Dao cảm thấy nhân sinh của mình từ thời khắc nhìn thấy cái thi thể nằm trong hố mở mắt ra, đã từ êm ả bình thường biến thành lệch quỹ đạo xa tít tắp, một đi không trở lại.
Đợi đến khi quay đầu nhìn lên, chỉ còn một tầng sương mù giăng giăng.
Vất vả lắm mới chống cự được đến buổi tối, chờ đến khi rốt cuộc ba người Vân Tiêm, Vân Chi và Vân Hi ra về, Triệu Phù Dao lại bắt đầu cắn ngón tay suy nghĩ.
Tuy rằng nàng không biết hai lão già một gầy một béo và vị đại phu trung niên kia có lai lịch gì, nhưng phỏng chừng cũng là người của Tử Diễm Môn.
Bọn họ chạy đi tìm chủ nhân, ngược lại dẫn theo một con tép nhỏ như nàng trở về, hư hư thực thực nói mấy câu lòng vòng, nàng liền trở thành Thánh Nữ được chủ nhân họ nhận định.
…. Người đàn ông kia có lẽ không nghĩ đến sự việc sẽ thành ra như vậy đi, bằng không đã chẳng gặp lần nào cáo biệt lần đấy.
Lòng Triệu Phù Dao dần trở nên rõ ràng, nàng cũng không có năng lực khiến người đàn ông kia nhận định mình có khả năng làm Thánh Nữ ma giáo, ngay cả mùi mộc lan trên người nàng cũng do vô ý bị vương vào.
Nhưng mà…
Triệu Phù Dao bỗng mở to hai mắt, hai tay túm lấy chăn trùm kín mình, bắt đầu lăn qua lăn lại làm tổ trong chăn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười “hì hì hì” ngây ngô.
Không còn ai ở bên cạnh tận tâm chỉ bảo nàng đừng ngây ngô cười nữa, nàng sớm đã đem mấy lời quát tháo cả ngày nay vứt ra sau đầu. Hơn nữa, cho dù có nhớ kỹ, phỏng chừng cũng chẳng sửa được.
Vân Tiêm nói, Tử Diễm Môn trên giang hồ là ma giáo đại danh lừng lẫy, bây giờ nàng đánh bậy đánh bạ lại trở thành Thánh Nữ của Tử Diễm Môn, như vậy trong mắt người giang hồ, chẳng phải nàng chính là yêu nữ trong truyền thuyết sao?
Yêu nữ hi hi hi hi… Triệu Phù Dao bụm mặt cười đến đỏ bừng, cảm thấy chí hướng trở thành giang hồ đại yêu nữ của mình đã có một bước tiến lớn.
Giống như có thể nhìn thấy giang hồ cách đó không xa, đang mỉm cười vẫy vẫy tay chờ nàng.
Triệu Phù Dao lăn lăn vài cái, đảo mắt lại ngừng không lăn nữa, nàng chậm rãi nằm trên giường nhớ đến cái người bị mình giấu dưới gầm giường. Không biết hắn có sao không, không có ai chăm sóc liệu có vấn đề gì không.
Đã là ma chủ Ma Giáo, sao lại bị thương nặng như vậy? Nếu hai ông lão béo gầy kia không phải kẻ thù mà là thuộc hạ của hắn, vậy lỡ như lúc nàng không ở đó, người xấu đến tìm thì phải làm sao?
Nhưng nàng có cảm giác hắn nhất định sẽ không có việc gì, thân là thủ lĩnh một môn phái lớn, võ công nhất định rất rất tốt, không dễ đi đời nhà ma như vậy đâu.
Ặc, nói mới nhớ, cho dù nàng có ở đó cũng chẳng giúp được gì, cho dù có dùng kế điệu hổ ly sơn thêm lần nữa thì chắc gì vận khí đã tốt như lần trước.
Nàng nhớ lúc mình còn rất rất nhỏ, mẫu thân từng nói với nàng cái gì nhỉ, khi đó mẫu thân ôm nàng, vừa vỗ vỗ lưng dỗ dành vừa nói: “Phù Dao của chúng ta nha, sau này sẽ lên thẳng mây xanh, vừa nhìn đã biết có mệnh phú quý, rất có vận khí.”
Thật ra lúc đó nàng khá béo… được rồi, là cực kì béo, béo như một quả bóng, cho nên mỗi lần học đi đều rất chậm chạp.
Nhưng mà vận khí, quả thật không thể nói là không tốt.
Cho dù chỉ là làm công việc đào hố, nhưng được vào Thừa Thiên Phái cũng không phải dễ, hơn nữa nàng lại là nữ nhi, vốn dĩ sẽ bị đuổi đi.
Nhưng lúc đó lại có một vị đại hiệp có chút thân phận vô tình đi ngang qua, nói một câu ‘tiểu cô nương béo tròn thật thú vị’, thế là nàng cứ như vậy vào Thừa Thiên Phái.
Sau này lúc Tiểu Đậu Tử vào Thừa Thiên Phái, do nó ăn quá nhiều nên có tích góp bao nhiêu cũng không đủ, nàng không có tiền mua quần áo mùa đông, bị bệnh cũng không có tiền mua thuốc, lại gặp được người kia.
Bây giờ liều chết cầm kiếm gỗ xông ra, ngược lại lại trở thành Thánh Nữ của Tử Diễm Môn.
Triệu Phù Dao, Triệu Phù Dao, bay như diều gặp gió vạn dặm, kỳ thực đây là một cái tên rất hay.
Triệu Phù Dao nằm suy nghĩ linh tinh một lúc, thân thể đã được ăn uống no đủ rốt cuộc cũng cảm thấy mệt rã rời, nàng trở mình, vo cái chăn thành một cục ôm trong lòng, thoáng chốc đã ngủ say.
Ngày thứ hai khi Vân Tiêm đến kéo màn giường lên, mày bỗng chốc nhăn lại, tướng ngủ của người trên giường quả thực khiến người ta kinh hãi.
Hơn phân nửa thân mình đều lộ ra ngoài chăn, chăn bị vo thành một cục ôm trong ngực, một chân đặt trên chăn, một chân lòi hẳn ra ngoài giường, còn có tiếng ngáy rất nhỏ.
Nói không chừng lại chậm một lát, còn có khả năng chảy cả nước miếng.
Vân Tiêm móc ra một cái chuông vĩ đại đưa đến bên tai Triệu Phù Dao rồi bỗng nhiên dùng sức lắc lên, tiếng đinh linh đinh linh thanh thúy nghe xa thì thấy sao tuyệt vời quá, nghe gần chẳng khác nào tiếng sấm bên tai.
Triệu Phù Dao từ trên giường mờ mịt bắn mình lên, hai cái tay sờ soạng lung tung, miệng lẩm bẩm: “Sao sao? Sao sao?! Nhầm giờ đi làm hả? A a a thành thật xin lỗi…”
Vân Tiêm nhìn nàng luống cuống chân tay tìm quần áo trên giường, mờ mịt tìm kiếm nửa ngày trời, ánh mắt rốt cuộc cũng trở nên sáng ra một tý, chống mình nhìn Vân Tiêm đang đứng bên giường.
“Cô là… À, là cô à?” Triệu Phù Dao dụi dụi mắt, tuy rằng đầu óc vẫn còn chậm chạp nhưng vẫn nhận ra từ giờ trở đi mình không cần phải đi đào hố nữa, vì vậy mới nhìn Vân Tiêm cười ngây ngô.
Vân Tiêm cất cái chuông về, nghiêm túc nhìn Triệu Phù Dao, trầm giọng nói: “Thánh Nữ Đại Nhân, tư thế ngủ của ngài thật bất nhã, mời ngài tiếp tục ngủ thêm một lần.”
“A?”
Người trên giường đần người nhìn Vân Tiêm, tựa hồ nghĩ nàng đang nói đùa chứ không phải nói thật, thẳng đến khi phát hiện Vân Tiêm thật sự không gọi người vào, mà vẫn nghiêm túc đứng bên giường chờ đợi, Triệu Phù Dao đành phải bẹt bẹt miệng, nằm xuống.
“Thánh Nữ Đại Nhân, mong ngài nằm thẳng trên giường, tóc đặt ra bên gáy, vuốt thẳng chăn, hai tay xếp thành hình hoa lan đặt lên trên ngực.”
“Giống như vậy?”
Triệu Phù Dao nỗ lực đem cái chăn nhăn nhúm vuốt thẳng lại, ngón tay vuốt vuốt tóc, sau đó nằm thẳng xuống, nhưng cái tay xếp thành hình hoa lan nhìn kiểu gì cũng thấy kì quái.
Vân Tiêm nhìn cũng không thèm, chìa tay nắm hai bàn tay của Triệu Phù Dao cố định lại một chỗ, dặn dò: “Cứ để yên thế này đừng động đậy!”
Nàng khó xử nhìn Vân Tiêm: “Ngủ cũng phải giữ nguyên tư thế như này?”
“Hiển nhiên.”
“Này, chỉ có người chết mới bất động vậy thôi á…” Triệu Phù Dao nghĩ đến những lúc mình đi đào hố chôn xác chết, hơn phân nửa chính là bộ dạng cứng ngắc thế này, cảm thấy rất khó chịu.
Vân Tiêm bình tĩnh nói: “Đây chính là tư thế nằm ngửa, tục ngữ nói mỹ nhân nằm ngủ như hải đường, sau này thuộc hạ sẽ hội giáo ngài các tư thế nằm nghiêng. Bây giờ mời ngài đứng lên, ngủ thêm một lần giống như vậy.”
“…”
Hôm đó, Triệu Phù Dao tổng cộng bị sửa chữa ba mươi tám tư thế ngủ, ngồi dậy nằm xuống ngồi dậy nằm xuống đủ ba mươi tám lần, Triệu Phù Dao chỉ cảm thấy ngay cả đi đào hố cũng không có mệt như vậy.
Không thể tưởng tượng được nhóm yêu nữ nhìn qua tư thái cao quý như vậy, sau lưng đều có quá khứ thật thảm thiết, nghĩ đến đó, ánh mắt Triệu Phù Dao nhìn về phía Vân Tiêm không khỏi có thêm chút sắc thái thương hại.
Mấy người ngốc này, ngay cả khi ngủ cũng có quy củ á.
Vân Tiêm không biết chân tướng nhìn nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng nói: “Mời Thánh Nữ Đại Nhân rời giường, rửa mặt thay quần áo.”
Có điểm tâm ăn!
Triệu Phù Dao nhanh chóng chạy xuống giường, lại một lần nữa bị Vân Tiêm ngăn lại: “Thánh Nữ Đại Nhân, tư thế xuống giường của ngài thật bất ngã, mời xuống giường thêm một lần nữa.”
“…”
Cứ cảm thấy, giống như, đang bị khó dễ…
Triệu Phù Dao đang cân nhắc xem mình có nên lên tiếng không, chợt nghe Vân Tiêm nói: “Bẩm báo Thánh Nữ Đại Nhân, ba ngày sau ngài sẽ đại diện cho Tử Diễm Môn xuất hành, cho nên nội trong ba ngày, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngài cấp tốc học quy củ.”
Nghĩ đến việc bản thân trong một thoáng đã bị kể lể hai lần liên tục, nàng cuống quít vẫy tay, áy náy nói: “A, thành thật xin lỗi. Ta không có cố ý.”
Vân Hi yên lặng dời tầm mắt: “Thánh Nữ Đại Nhân, mong ngài đừng xua tay như vậy nữa, thật bất nhã, sau này ra ngoài mà còn làm vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Tử Diễm Môn.”
Triệu Phù Dao lập tức bối rối.
Cả đời nàng đến tận bây giờ vẫn chưa từng bị người ta nói cái gì mà hình tượng, đột nhiên lại bị người khác áp chế nên cả người bỗng trở nên nặng nề.
Nàng dè dặt nhìn Vân Tiêm, lại nhìn Vân Chi, cuối cùng nhìn đến Vân Hi, nhỏ giọng hỏi: “Ta sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng của Tử Diễm Môn? Nhưng rõ ràng ta và Tử Diễm Môn không hề có quan hệ gì cả, từ trước đến nay ta cứ như vậy….”
Cứ như vậy cầm theo xẻng nhỏ, mỗi ngày đều mồ hôi đầm đìa cần mẫn đào hố, khi đói bụng sẽ tả xung hữu đột giành ăn với người khác, hơi đâu mà đi chú ý xem hành động của mình có bất nhã hay không.
Nàng chính là một bông hoa dại, cũng đâu phải thủy tiên dáng vẻ ngàn lần cao quý mọc trong sơn động chứ.
Vân Tiêm thật sự mất hết kiên nhẫn, nhìn bộ dạng cho dù có mặc quần áo hoa lệ vẫn trông hết sức thô bỉ của Triệu Phù Dao, lại không thể mắng mỏ, đành phải nhẫn nại giải thích: “Trước đây là trước đây. Thánh Nữ Đại Nhân, ngài phải hiểu rõ, hiện tại ngài đường đường là Thánh Nữ của Tử Diễm Môn, đại khái chính là đại biểu của toàn thể môn đồ Tử Diễm Môn.”
“Nhưng ta rõ ràng là Thừa Thiên Phái…” Triệu Phù Dao còn chưa nói xong đã bị Vân Tiêm đánh gãy, dường như nàng còn nhìn thấy một tia xem thường trong ánh mắt nàng ta.
Vân Tiêm bồi theo lời nàng: “Là Thừa Thiên Phái đệ tử, một người chuyên đi đào hố chôn thi thể. Thân thế của ngài chúng ta đều biết rõ rồi, không cần nhắc lại. Thừa Thiên Phái tuy rằng rất có thanh danh, nhưng công việc đào hầm ở đó lại không có chút thể diện, thế nào cũng không thể so với việc làm Thánh Nữ tôn quý của Tử Diễm Môn.”
Vân Chi lập tức tiếp lời: “Ngài đã cứu chủ nhân của chúng ta, chủ nhân dạy ngài ba chiêu kiếm pháp chính là bằng chứng thừa nhận thân phận của ngài. Một khi đã là lựa chọn của chủ nhân, thì từ nay về sau, toàn bộ Tử Diễm Môn đều sẽ nghe theo lời ngài. Ngoại trừ chủ nhân ra, ngài chính là người trên vạn người.”
Bằng chứng thừa nhận thân phận sao? Lúc Triệu Phù Dao nghe Vân Chi nói những lời đó đã sớm rơi vào trầm tư, người đàn ông đó… Người đàn ông đó thì ra cũng không phải đại hiệp, không phải người tốt?
Hắn là giáo chủ ma giáo, hoàn toàn đối nghịch với thân phận môn đồ Thừa Thiên Phái của nàng.
Suy nghĩ trong đầu loạn thành một mớ, Triệu Phù Dao chau mày trầm tư, lục lại trí nhớ xem tên đó đã từng làm gì khiến nàng cảm thấy hắn đúng là người của ma giáo không, nghĩ lại thì hình như… Ngoại trừ việc thích giả làm xác chết, rõ ràng hắn là người tốt kia mà?
Nàng rối rắm đưa ngón tay lên miệng, vô ý thức ngậm cắn, cắn mạnh đến mức in hằn một đống dấu răng.
Vân Tiêm, Vân Chi và Vân Hi gần như đồng thời để lộ nét mặt không dám nhìn thằng, sau đó ba người đồng loạt vươn tay qua.
Một người ấn bả vai Triệu Phù Dao, một người nắm cằm Triệu Phù Dao, một người túm lấy tay nàng, trăm miệng một lời: “Thánh Nữ Đại Nhân, mong ngài từ giờ đừng cắn ngón tay nữa, động tác này thật! Bất! Nhã!”
“Ngẩng đầu!” Cằm bị người ta dùng lực nâng lên.
“Ưỡn ngực!” Bả vai bị ngoại lực phía sau đánh vào.
“Mời đặt hai tay phía trước!” Hai bàn tay bị người ta dùng sức kéo đến phía trước.
“Duy trì nụ cười! Cười ngọt ngào dịu dàng dụ hoặc thần bí gì đều có thể, chỉ cần không cười ngây ngô như vậy là được!”
Hiện tại toàn thân cao thấp của Triệu Phù Dao chỉ còn mỗi đôi mắt là có thể động đậy, đành phải đảo vòng vòng, nàng muốn nhìn ba người kia, nếu không phải cằm đang bị người ta nắm thì ngay cả đầu nàng cũng muốn xoay vòng vòng.
Nàng gian nan há mồm hỏi: “Ba vị tỷ tỷ, ta có một vấn đề. Chủ nhân của các người vì sao suốt ngày chạy ra ngoài giả xác chết vậy? Trong môn phái không có chuyện gì làm sao?”
Đại khái do không ngờ Triệu Phù Dao sẽ hỏi một vấn đề cao thâm như vậy, sau khi nàng dứt lời, ba người kia hình như hơi xấu hổ, ba mặt nhìn nhau một lát, vẫn là Vân Tiêm đông cứng đại diện: “Đây là cơ mật cao cấp của môn phái, mong ngài đừng tiếp tục thám thính.”
“Thánh Nữ cũng không thể biết?” Triệu Phù Dao càng thêm nghi hoặc.
Vân Tiêm cứng lưỡi, vừa rồi còn bày ra bộ dáng mờ mịt không hiểu chuyện, sao thoáng chốc đã thay đổi rồi, thực sự nhập vai hoàn toàn! (=)))))
Vân Tiêm hít sâu một hơi, bình tĩnh dụ dỗ: “Sớm muộn gì ngài cũng sẽ biết, chắc hẳn chủ nhân sẽ tự mình nói với ngài, tóm lại hiện tại chưa phải lúc.”
Triệu Phù Dao tin tưởng gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu, lại phát hiện ba người bọn họ không hề có ý định thả tay mình ta, cuối cùng đành đổi thành nháy mắt mấy cái.
Nàng thầm nghĩ, ma giáo nha, quả nhiên luôn giấu giếm âm mưu thần bí khó lường, cả đám đều là quái nhân. Cái dáng ngồi gì đây, hic… thật khó chịu.
Nàng thực sự cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị nghiêng đến rớt ra ngoài rồi, vậy mà ba người này còn nói sẽ dạy lễ nghi quy củ cho nàng, đừng có nói từ nay về sau đều phải ngồi như vậy nha?
Triệu Phù Dao cảm thấy nhân sinh của mình từ thời khắc nhìn thấy cái thi thể nằm trong hố mở mắt ra, đã từ êm ả bình thường biến thành lệch quỹ đạo xa tít tắp, một đi không trở lại.
Đợi đến khi quay đầu nhìn lên, chỉ còn một tầng sương mù giăng giăng.
Vất vả lắm mới chống cự được đến buổi tối, chờ đến khi rốt cuộc ba người Vân Tiêm, Vân Chi và Vân Hi ra về, Triệu Phù Dao lại bắt đầu cắn ngón tay suy nghĩ.
Tuy rằng nàng không biết hai lão già một gầy một béo và vị đại phu trung niên kia có lai lịch gì, nhưng phỏng chừng cũng là người của Tử Diễm Môn.
Bọn họ chạy đi tìm chủ nhân, ngược lại dẫn theo một con tép nhỏ như nàng trở về, hư hư thực thực nói mấy câu lòng vòng, nàng liền trở thành Thánh Nữ được chủ nhân họ nhận định.
…. Người đàn ông kia có lẽ không nghĩ đến sự việc sẽ thành ra như vậy đi, bằng không đã chẳng gặp lần nào cáo biệt lần đấy.
Lòng Triệu Phù Dao dần trở nên rõ ràng, nàng cũng không có năng lực khiến người đàn ông kia nhận định mình có khả năng làm Thánh Nữ ma giáo, ngay cả mùi mộc lan trên người nàng cũng do vô ý bị vương vào.
Nhưng mà…
Triệu Phù Dao bỗng mở to hai mắt, hai tay túm lấy chăn trùm kín mình, bắt đầu lăn qua lăn lại làm tổ trong chăn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười “hì hì hì” ngây ngô.
Không còn ai ở bên cạnh tận tâm chỉ bảo nàng đừng ngây ngô cười nữa, nàng sớm đã đem mấy lời quát tháo cả ngày nay vứt ra sau đầu. Hơn nữa, cho dù có nhớ kỹ, phỏng chừng cũng chẳng sửa được.
Vân Tiêm nói, Tử Diễm Môn trên giang hồ là ma giáo đại danh lừng lẫy, bây giờ nàng đánh bậy đánh bạ lại trở thành Thánh Nữ của Tử Diễm Môn, như vậy trong mắt người giang hồ, chẳng phải nàng chính là yêu nữ trong truyền thuyết sao?
Yêu nữ hi hi hi hi… Triệu Phù Dao bụm mặt cười đến đỏ bừng, cảm thấy chí hướng trở thành giang hồ đại yêu nữ của mình đã có một bước tiến lớn.
Giống như có thể nhìn thấy giang hồ cách đó không xa, đang mỉm cười vẫy vẫy tay chờ nàng.
Triệu Phù Dao lăn lăn vài cái, đảo mắt lại ngừng không lăn nữa, nàng chậm rãi nằm trên giường nhớ đến cái người bị mình giấu dưới gầm giường. Không biết hắn có sao không, không có ai chăm sóc liệu có vấn đề gì không.
Đã là ma chủ Ma Giáo, sao lại bị thương nặng như vậy? Nếu hai ông lão béo gầy kia không phải kẻ thù mà là thuộc hạ của hắn, vậy lỡ như lúc nàng không ở đó, người xấu đến tìm thì phải làm sao?
Nhưng nàng có cảm giác hắn nhất định sẽ không có việc gì, thân là thủ lĩnh một môn phái lớn, võ công nhất định rất rất tốt, không dễ đi đời nhà ma như vậy đâu.
Ặc, nói mới nhớ, cho dù nàng có ở đó cũng chẳng giúp được gì, cho dù có dùng kế điệu hổ ly sơn thêm lần nữa thì chắc gì vận khí đã tốt như lần trước.
Nàng nhớ lúc mình còn rất rất nhỏ, mẫu thân từng nói với nàng cái gì nhỉ, khi đó mẫu thân ôm nàng, vừa vỗ vỗ lưng dỗ dành vừa nói: “Phù Dao của chúng ta nha, sau này sẽ lên thẳng mây xanh, vừa nhìn đã biết có mệnh phú quý, rất có vận khí.”
Thật ra lúc đó nàng khá béo… được rồi, là cực kì béo, béo như một quả bóng, cho nên mỗi lần học đi đều rất chậm chạp.
Nhưng mà vận khí, quả thật không thể nói là không tốt.
Cho dù chỉ là làm công việc đào hố, nhưng được vào Thừa Thiên Phái cũng không phải dễ, hơn nữa nàng lại là nữ nhi, vốn dĩ sẽ bị đuổi đi.
Nhưng lúc đó lại có một vị đại hiệp có chút thân phận vô tình đi ngang qua, nói một câu ‘tiểu cô nương béo tròn thật thú vị’, thế là nàng cứ như vậy vào Thừa Thiên Phái.
Sau này lúc Tiểu Đậu Tử vào Thừa Thiên Phái, do nó ăn quá nhiều nên có tích góp bao nhiêu cũng không đủ, nàng không có tiền mua quần áo mùa đông, bị bệnh cũng không có tiền mua thuốc, lại gặp được người kia.
Bây giờ liều chết cầm kiếm gỗ xông ra, ngược lại lại trở thành Thánh Nữ của Tử Diễm Môn.
Triệu Phù Dao, Triệu Phù Dao, bay như diều gặp gió vạn dặm, kỳ thực đây là một cái tên rất hay.
Triệu Phù Dao nằm suy nghĩ linh tinh một lúc, thân thể đã được ăn uống no đủ rốt cuộc cũng cảm thấy mệt rã rời, nàng trở mình, vo cái chăn thành một cục ôm trong lòng, thoáng chốc đã ngủ say.
Ngày thứ hai khi Vân Tiêm đến kéo màn giường lên, mày bỗng chốc nhăn lại, tướng ngủ của người trên giường quả thực khiến người ta kinh hãi.
Hơn phân nửa thân mình đều lộ ra ngoài chăn, chăn bị vo thành một cục ôm trong ngực, một chân đặt trên chăn, một chân lòi hẳn ra ngoài giường, còn có tiếng ngáy rất nhỏ.
Nói không chừng lại chậm một lát, còn có khả năng chảy cả nước miếng.
Vân Tiêm móc ra một cái chuông vĩ đại đưa đến bên tai Triệu Phù Dao rồi bỗng nhiên dùng sức lắc lên, tiếng đinh linh đinh linh thanh thúy nghe xa thì thấy sao tuyệt vời quá, nghe gần chẳng khác nào tiếng sấm bên tai.
Triệu Phù Dao từ trên giường mờ mịt bắn mình lên, hai cái tay sờ soạng lung tung, miệng lẩm bẩm: “Sao sao? Sao sao?! Nhầm giờ đi làm hả? A a a thành thật xin lỗi…”
Vân Tiêm nhìn nàng luống cuống chân tay tìm quần áo trên giường, mờ mịt tìm kiếm nửa ngày trời, ánh mắt rốt cuộc cũng trở nên sáng ra một tý, chống mình nhìn Vân Tiêm đang đứng bên giường.
“Cô là… À, là cô à?” Triệu Phù Dao dụi dụi mắt, tuy rằng đầu óc vẫn còn chậm chạp nhưng vẫn nhận ra từ giờ trở đi mình không cần phải đi đào hố nữa, vì vậy mới nhìn Vân Tiêm cười ngây ngô.
Vân Tiêm cất cái chuông về, nghiêm túc nhìn Triệu Phù Dao, trầm giọng nói: “Thánh Nữ Đại Nhân, tư thế ngủ của ngài thật bất nhã, mời ngài tiếp tục ngủ thêm một lần.”
“A?”
Người trên giường đần người nhìn Vân Tiêm, tựa hồ nghĩ nàng đang nói đùa chứ không phải nói thật, thẳng đến khi phát hiện Vân Tiêm thật sự không gọi người vào, mà vẫn nghiêm túc đứng bên giường chờ đợi, Triệu Phù Dao đành phải bẹt bẹt miệng, nằm xuống.
“Thánh Nữ Đại Nhân, mong ngài nằm thẳng trên giường, tóc đặt ra bên gáy, vuốt thẳng chăn, hai tay xếp thành hình hoa lan đặt lên trên ngực.”
“Giống như vậy?”
Triệu Phù Dao nỗ lực đem cái chăn nhăn nhúm vuốt thẳng lại, ngón tay vuốt vuốt tóc, sau đó nằm thẳng xuống, nhưng cái tay xếp thành hình hoa lan nhìn kiểu gì cũng thấy kì quái.
Vân Tiêm nhìn cũng không thèm, chìa tay nắm hai bàn tay của Triệu Phù Dao cố định lại một chỗ, dặn dò: “Cứ để yên thế này đừng động đậy!”
Nàng khó xử nhìn Vân Tiêm: “Ngủ cũng phải giữ nguyên tư thế như này?”
“Hiển nhiên.”
“Này, chỉ có người chết mới bất động vậy thôi á…” Triệu Phù Dao nghĩ đến những lúc mình đi đào hố chôn xác chết, hơn phân nửa chính là bộ dạng cứng ngắc thế này, cảm thấy rất khó chịu.
Vân Tiêm bình tĩnh nói: “Đây chính là tư thế nằm ngửa, tục ngữ nói mỹ nhân nằm ngủ như hải đường, sau này thuộc hạ sẽ hội giáo ngài các tư thế nằm nghiêng. Bây giờ mời ngài đứng lên, ngủ thêm một lần giống như vậy.”
“…”
Hôm đó, Triệu Phù Dao tổng cộng bị sửa chữa ba mươi tám tư thế ngủ, ngồi dậy nằm xuống ngồi dậy nằm xuống đủ ba mươi tám lần, Triệu Phù Dao chỉ cảm thấy ngay cả đi đào hố cũng không có mệt như vậy.
Không thể tưởng tượng được nhóm yêu nữ nhìn qua tư thái cao quý như vậy, sau lưng đều có quá khứ thật thảm thiết, nghĩ đến đó, ánh mắt Triệu Phù Dao nhìn về phía Vân Tiêm không khỏi có thêm chút sắc thái thương hại.
Mấy người ngốc này, ngay cả khi ngủ cũng có quy củ á.
Vân Tiêm không biết chân tướng nhìn nhìn nàng một cái, rốt cuộc cũng nói: “Mời Thánh Nữ Đại Nhân rời giường, rửa mặt thay quần áo.”
Có điểm tâm ăn!
Triệu Phù Dao nhanh chóng chạy xuống giường, lại một lần nữa bị Vân Tiêm ngăn lại: “Thánh Nữ Đại Nhân, tư thế xuống giường của ngài thật bất ngã, mời xuống giường thêm một lần nữa.”
“…”
Cứ cảm thấy, giống như, đang bị khó dễ…
Triệu Phù Dao đang cân nhắc xem mình có nên lên tiếng không, chợt nghe Vân Tiêm nói: “Bẩm báo Thánh Nữ Đại Nhân, ba ngày sau ngài sẽ đại diện cho Tử Diễm Môn xuất hành, cho nên nội trong ba ngày, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngài cấp tốc học quy củ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.