Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 23: Châm chọc (nhị).

Công Tử Thư Dạ

06/09/2017

Triệu Phù Dao cả kinh, không biết vì sao Tần Tư Viễn đột nhiên lại gây khó dễ với nàng, chỉ biết trả lời theo bản năng: “Ta không có!”

Quý Thành Phong thờ ơ lạnh nhạt, trầm ngâm nói: “Chuyện này —— Tần Lâu chủ, các hạ cũng là đại nhân vật lừng lẫy trên giang hồ. Quý mỗ tuy rằng biết ngài đã lâu, nhưng cũng không thể thiếu công bằng. Ngài nói Thánh Nữ đây là giả mạo, liệu có bằng chứng không?”

Việc Thánh Nữ là thật hay giả đối với Thừa Thiên Phái bọn họ cũng không quá quan trọng, có điều câu nói của Tần Tư Viễn lại khiến lòng nghi ngờ của hắn càng thêm nặng.

Chẳng qua…

Tuy rằng lần này Tần Tư Viễn vì Tử Diễm Môn nên mới đến đây, nhưng nàng một tay sáng lập Cầm Kiếm Lâu chỉ nổi danh trong vòng một đêm, hơn nữa càng ngày càng phồn thịnh, đích thị là sóng sau đè sóng trước.

Bản thân nàng cũng là một nhân vật thâm sâu khó dò.

Xem ra, Tử Diễm Môn quả là một sự uy hiếp, mà Cầm Kiếm Lâu cũng không kém cạnh, để bọn họ đấu nhau cũng được, nếu như lưỡng bại câu thương, trăm lợi không có một hại, cớ sao không làm.

Vì vậy buổi nói chuyện tưởng như công bằng, kì thực lại mang tính châm ngòi.

Tần Tư Viễn nghe vậy, đương nhiên sẽ không thừa nhận bản thân chính là Thánh Nữ tiền nhiệm của Tử Diễm Môn, trên thực tế, nàng đối với lai lịch bản thân vẫn một mực giấu kín.

Còn nữa, nàng đối với Triệu Phù Dao không có chút thông tin nào cả, nàng ta có thực sự là kẻ giả mạo hay không cũng không có bằng chứng gì để chứng mình.

Sở dĩ nàng đột nhiên biến sắc, hoàn toàn là vì nàng nhận ra tên tùy tùng đứng sau Triệu Phù Dao là ai.

Thuật dịch dung của Môn chủ đương nhiệm của Tử Diễm Môn — Lăng Vân Thiên là đệ nhất thiên hạ, chớ có nói đến võ lâm đồng đạo hành tẩu trên giang hồ, ngay cả những người có địa vị quan trọng trong Tử Diễm Môn cũng khó lòng nhận ra —— đây cũng là lý do vì sao Triệu Phù Dao sẽ bị nhận nhầm.

Trên đời này nếu hỏi còn có ai có thể dễ dàng nhìn thấu được lớp dịch dung của Lăng Vân Thiên, Tần Tư Viễn tin rằng, chỉ mình nàng có thể.

Không nói đến nàng và hắn là thanh mai trúc mã, lại là đồng môn, chỉ mình nàng biết dù Lăng Vân Thiên có dịch dung thành bộ dáng gì, bên hông đều sẽ mang theo một miếng tê bội rất nhỏ.

Tê bội đó nàng cũng có một miếng, tuy nhiên đó không phải là vật đính ước —— đương nhiên người ngoài nhìn vào nghĩ như thế nào nàng cũng không thể ngăn cản.

Lúc trước khi còn ở Tử Diễm Môn, chùng môn đồ đều lưu truyền rất nhiều lời đồn đãi về nàng và Lăng Vân Thiên, nếu để bọn họ nhìn thấy hai miếng tê bội giống hệt nhau của họ, chỉ sợ càng khiến mọi việc trở nên rắc rối.

Vì vậy nàng chưa từng đeo nó ở chỗ dễ bị người nhìn thấy.

Đó là vật mà sư phụ truyền lại cho họ, tượng trưng cho tín vật sư môn.

Mà hiện tại, miếng tê bội đó đang được đeo bên hông gã tùy tùng đứng phía sau Triệu Phù Dao, không còn nghi ngờ gì nữa, đó không phải là tùy tùng, mà chính là môn chủ Tử Diễm Môn, Lăng Vân Thiên.

Đường đường là môn chủ, lại giả dạng thành tùy tùng đi theo nha đầu quái lạ kia, tuy địa vị Thánh Nữ của Tử Diễm Môn cao, nhưng cũng không cao đến mức khiến môn chủ phải hạ mình đến vậy.



Tần Tư Viễn làm sao có thể giữ được bình tĩnh.

Nàng yên lặng quét mắt nhìn Lăng Vân Thiên một cái rồi quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Phù Dao: “Mọi người đều biết, Tử Diễm Môn… Thánh Nữ tiền nhiệm am hiểu nhất là Thiên Sát Kiếm và Lưu Độ Sinh Công, không biết vị cô nương này đã luyện được đến tầng thứ mấy?”

Triệu Phù Dao không quá vui vẻ, ừ, hẳn là đang vô cùng mất hứng.

Cô gái này đúng thật là lạ, chạy đến ăn chầu uống chực thì cứ ngồi yên mà ăn đi, bức nàng uống rượu, nàng không chịu uống thì chuyển qua bảo nàng giả mạo làm Thánh Nữ —— Triệu Phù Dao cảm thấy bản thân mình đường đường chính chính, cũng đâu phải tự nguyện muốn làm Thánh Nữ Tử Diễm Môn, hoàn toàn là bị người ta yêu cầu… bắt làm.

Không biết võ công không biết đọc chữ, nhiều lắm cũng chỉ được xem là một Thánh Nữ vô dụng, nhưng cũng không phải là con rối đến mua vui cho người khác!

Bộ dạng xinh đẹp thì sao, xinh đẹp thì có thể ức hiếp người khác à? Còn tên ếch chết kia nữa, đồ xác chết vùng dậy, căn bản chính là một tên yêu ma, thấy Tần Tư Viễn đến thì im như thóc.

Triệu Phù Dao kéo cái bát đựng cánh gà lại trước mặt, nhíu mày nhìn Tần Tư Viễn, vô cùng buồn bực vô cùng vô tội hỏi: “Ta cũng đâu phải Thánh Nữ tiền nhiệm, luyện mấy cái đó làm gì?”

Tần Tư Viễn bị nghẹn trở về.

Triệu Phù Dao nói không sai, đâu ai quy định cứ là Thánh Nữ thì phải học hai loại công phu đó, có điều giọng điệu “Ta cũng đâu phải Thánh Nữ tiền nhiệm” đó sao lại đáng giận đến như vậy hả?

Nàng đang châm chọc mình sao? Tần Tư Viễn nghĩ, chắc chắn nàng ấy biết thân phận của mình, cho nên mới châm chọc bản thân đang xen vào việc của người khác.

“Quả nhiên nhân tài chốn võ lâm không bao giờ thiếu, tân tú thay nhau xuất hiện, nếu Thánh Nữ đã tự tin đến vậy, tại hạ muốn lãnh giáo một hai chiêu cùng ngài. Chi bằng mời Quý chưởng môn và Triệu đà chủ làm chứng.”

Quý Thành Phong vừa rồi thấy Tần Tư Viễn rõ ràng bị Triệu Phù Dao chọc tức đến sặc, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người bị giống mình, thật cảm động, như thể mới tìm được tri kỉ.

Hắn cười hề hề đáp: “Võ lâm đồng đạo luận võ tất nhiên là chuyện tốt, chỉ mong hai vị chú ý đúng mực.”

Tần Tư Viễn vuốt cằm tỏ vẻ tất nhiên phải vậy, lại quay qua nói với Triệu Phù Dao: “Thánh Nữ, mời ——”

…. Triệu Phù Dao đã một lần nữa cầm đũa.

Những người này cằn nhằn mãi tốn thời gian quá, nàng ném xương gà qua một bên, lại bắt đầu tiến công đến một cái móng heo, quả nhiên đồ ăn Giang Châu vẫn hợp với khẩu vị của nàng hơn, móng heo hầm đến đỏ bừng, nhìn thôi đã biết ăn ngon rồi.

Nàng cầm đũa ăn, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Gì? Ta không đồng ý, ta còn chưa ăn no.”

Tần Tư Viễn trầm mặt: “Thánh Nữ đây là không chịu ứng chiến?”

“Chẳng phải cô nói ta không phải Thánh Nữ sao?”

“…”



Đương nhiên nàng không muốn gọi Triệu Phù Dao là Thánh Nữ.

Nhưng mấu chốt là nàng không biết Triệu Phù Dao tên gì, trên danh thiếp không có viết, Quý Thành Phong và Triệu Thiên Tứ cũng chỉ gọi nàng là Thánh Nữ. Đám nha hoàn ở Tử Diễm Môn thì càng một câu Thánh Nữ, hai câu Thánh Nữ, nàng không gọi nàng ta là Thánh Nữ, chẳng lẽ gọi Thánh Nữ Đại Nhân?!!!

Đùa gì vậy!

Tần Tư Viễn còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để phản bác, Triệu Phù Dao đã tiếp lời: “Ăn cơm ăn cơm, ta nhìn cô đã biết chưa kịp ăn hạt cơm nào đúng không, cô họ Tần chứ gì, Tần Lâu chủ nghe xa cách quá, ta gọi là Tần tỉ tỉ thế nào?”

Cũng không chờ Tần Tư Viễn đồng ý, nàng đã vui vẻ nói: “Tần tỉ tỉ, móng heo này ăn ngon lắm, có muốn ăn một miếng không? Ừm, ta ăn trước một miếng.”

Nếu hiện tại không phải Lăng Vân Thiên đang ở đây, nàng nhất định sẽ giết chết nha đầu không biết trời cao đất dày này.

Kêu Lâu chủ không thân thiết? Muốn gọi nàng là tỉ tỉ sao? Bộ nàng già lắm à? Nàng ta đang ám chỉ nàng già đi sao? Còn mời nàng ăn móng heo… Làm gì có nữ tử nào đi ăn móng heo trước mặt đàn ông hả!

Nhưng nha đầu kia còn cắn một miếng, cho nàng ăn miếng còn thừa lại…

Tần Tư Viễn trong lòng hung hăng mắng một câu, yêu nữ!

Nhưng Triệu Phù Dao đã nói muốn ăn cơm, bản thân còn nói là lãnh giáo, đương nhiên phải chờ đối phương đồng ý mới có thể phân chia cao thấp, không thể bắt ép, huống chi Quý Thành Phong và Triệu Thiên Tứ vẫn ngồi đây, trước mắt nàng cũng chỉ có thể ngồi ngay ngắn chờ.

Bữa cơm này ngoài Triệu Phù Dao ra ai cũng không cảm thấy ngon miệng, ánh mắt bọn họ đều vô tình như cố ý rơi trên người vị Thánh Nữ kiêu ngạo không xem ai ra gì này.

Triệu Phù Dao ăn non nửa cái móng heo, uống một bát canh cá, lại xử lý hơn phân nửa dĩa cá viên, rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn.

“Tiểu Lăng Tử ——” Nàng gọi Lăng Vân Thiên vẫn đứng yên lặng cả nửa ngày bên cạnh, vốn dĩ muốn chừa cho hắn chút đồ ăn ngon, hiện tại, hừ, để hắn ngắm mỹ nhân chống đói đi.

Tên Giả Minh gì chứ, quá khó nghe, cứ gọi hắn là Tiểu Lăng Tử, Tiểu Lăng Tử Tiểu Lăng Tử.

Nàng vừa dứt câu, ánh mắt mọi người liền ào ào rơi xuống người Lăng Vân Thiên, hắn không nói gì móc khăn lụa ra đưa đến tay Triệu Phù Dao, Triệu Phù Dao còn thuận tiện trừng mắt liếc hắn một cái ý tỏ vẻ không vui.

Nàng cứ thế lau miệng, rồi quay qua Quý Thành Phong và Tần Tư Viễn cười tươi: “Ăn ngon.”

Tần Tư Viễn kìm nén cơn tức: “Vậy hiện tại Thánh Nữ có thể chỉ giáo —— một hai…” Sở dĩ nói được một nửa đã ngưng, là vì thấy Triệu Phù Dao thoải mái xoay người bước đi.

“Thánh Nữ! Lúc nãy cô nói ăn cơm xong ——”

Triệu Phù Dao ngoái đầu lại cười: “Đúng vậy, ăn xong rồi nha.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Một bữa cơm dài dằng dẵng, tất cả đều bỏ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook