Chương 60: Châm ngòi
Công Tử Thư Dạ
12/10/2018
Chưa lúc nào thành Cận Mai lại náo nhiệt như khi Cốc Nhất Kỳ đưa toàn bộ Cốc gia đến đây để thành lập Nhất Độ Sơn Trang; cũng chưa lúc nào thành Cận mai lại hiu quạnh như khi toàn bộ một trăm tám mươi bảy người ở Nhất Độ Sơn Trang phải lấy máu tươi thấm đất.
Náo nhiệt và hiu quạnh rõ ràng mâu thuẫn với nhau như thế, nhưng cũng có ngày hai thứ đó dung hợp với nhau một cách kì lạ.
Âm thanh bén nhọn vang lên bên tai, tuy nhỏ nhưng vẫn khiến người ta không khỏi cảm thấy khó chịu, giống như tiếng ai đó đang nói nhỏ bên tai, khiến tinh thần liên tục khẩn trương.
Cả thành Cận Mai ngập tràn khách đường xa lui tới, liếc mắt một cái cũng thấy rộn ràng nhốn nháo, hầu như mọi ngóc ngách trong thành đều trở nên tấp nập. Nhưng không khí lại cố tình bị đè nén, dường như không ai phát ra bất cứ âm thanh nào, người quen nhìn thấy nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi một cái, khắp con đường chỉ có tiếng tay áo ma sát và tiếng binh khí lắc lư va chạm.
Mỗi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng vội vã bước đi, tất cả đều không nói lời nào mà nhất tề tiền về phía Nhất Độ Sơn Trang, đi không được thì chạy, chạy không được thì bay, mái hiên trong thành lúc nào cũng tấp nập bóng người, tất cả đều hướng về một phương.
Ngay cả dân chúng trong thành cũng cảm nhận được khí tức bất thường, mấy ngày này hiếm khi có người ra ngoài, tất cả đều ở trong nhà, người nào tò mò thì cùng lắm chỉ mở hé cửa nhìn chung quanh, nhưng cũng chỉ nhìn thôi, tuyệt đối không dám lên tiếng hỏi.
Bầu không khí trầm trọng này ngay cả bọn họ cũng cảm nhận được, dường như cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, bản năng xu lợi tránh hại khiến bọn họ nói năng thận trọng, yên lặng chờ động thái.
Con phố dài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, lẫn vào đó là tiếng vung roi sắc bén, có vẻ như người đến rất vội vàng, chờ đến khi tiếng vó ngựa đến trước cửa lớn của Nhất Độ Sơn Trang, một người đàn ông trẻ tuổi xoay người nhảy từ lưng ngựa xuống, bất chấp vầng trán đẫm mồ hôi và cát bụi, hắn cất bước đi vào trong.
Một bàn tay bỗng vươn ra ngăn cản lối đi của người thanh niên trẻ.
Thanh niên nọ sửng sốt, lúc này mới phát hiện trước cửa Nhất Độ Sơn Trang đứng không ít người, trấn trước cửa như môn thần, không để người khác trực tiếp xông vào.
“Đây là…” Hắn khó hiểu trước tình huống hiện tại.
Người vươn tay ngăn hắn lại liếc mắt nhìn một cái, cung kính nói: “Xin hỏi thiếu hiệp thuộc môn phái nào?”
“A? Hả. Tại hạ là đệ tử phái Linh Khê…” Hắn sửng sốt, vừa xưng môn phái, còn chưa kịp nói bản thân là ai đã bị đối phương đánh gãy.
“Thật xin lỗi, thiếu hiệp, lần này người đến rất nhiều, vì vậy các vị chưởng môn của các đại môn phái đã thương lượng, cho rằng quá nhiều người sẽ làm hỏng việc, tuy nhiên các thiếu hiệp từ các môn phái nổi danh vào cũng không sao. Thiếu hiệp đường xa vất vả, mời đến khách điếm trong thành nghỉ tạm, an tâm chờ tin tức đi.”
Ngụ ý, loại người vô danh như ngươi không cần chính mắt theo dõi chuyện đại sự.
Thanh niên trẻ vừa phải đi một đoạn đường dài nên phong trần mệt mỏi, nghe xong những lời này mặt mũi lập tức đỏ bừng, nhưng người gác cửa khí thế cường ngạnh, hắn không có cách nào, đành phải phẫn nộ rời đi, vừa mới bước được vài bước, chợt nghe tên gác cửa phía sau cất cao giọng: “Tần lâu chủ? Đường xa mà đến chắc là vất vả lắm, mời vào mời vào.”
Hắn nghe xong lại càng thêm căm tức, lập tức quay đầu túm cổ áo người nọ: “Vì sao nàng có thể vào còn ta thì không?? Chẳng phải ngươi thấy người ta xinh đẹp —”
Thực ra hắn chỉ bịa vụ xinh đẹp thôi, trong cơn nóng giận hắn căn bản chưa kịp nhìn xem nữ nhân kia lớn lên dáng dấp ra sao, chỉ thuận miệng nói bừa, người nọ bị túm cổ cũng không đổi sắc mặt, chỉ có ánh mắt là không hiền lành, một tiếng hừ khinh thường phát ra từ lỗ mũi hắn: “Thiếu hiệp phái Linh Khê? Chưởng môn của quý phái đừng nói là nằm trong danh sách mười người nổi danh trên giang hồ, ngay cả danh sách một trăm người cũng không có đi?”
“Ngươi…”
“Vị này đường đường là lâu chủ Cầm Kiếm Lâu, Tần nữ hiệp, thiếu hiệp muốn so sánh bản thân mình với nàng, không khỏi có chút khập khiễng?”
Hắn cười nhạo vài câu khiến gương mặt đệ tử trẻ phái Linh Khê lúc đỏ lúc trắng, nhưng không thể cãi lại, lúng túng không thôi.
Tần Tư Viễn vẫn chưa đi xa, nghe được đoạn đối thoại của hai người thì nhíu mày, nàng dừng lại, xoay người nói: “Đều là giang hồ đồng đạo, mọi việc vẫn nên có chừng mực thì hơn.”
Tên gác cửa thấy Tần Tư Viễn mở miệng, tuy rằng hắn chưa nói hết nhưng vẫn ngậm miệng lại, chẳng chút thành ý xin lỗi: “Thật có lỗi, thiếu hiệp, ta nói năng không suy nghĩ, mong cậu đừng trách.”
Người nọ không ngờ Tần Tư Viễn lại mở miệng giúp hắn giải vây, vì vậy kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng nàng. Tần Tư Viễn cũng chỉ thuận miệng lên tiếng, sớm đã đi xa, nhưng nàng không ngờ bản thân vô tâm một lần lại khiến người khác nhớ mãi không quên.
Người bị ngăn lại trước cửa Nhất Độ Sơn Trang giống vị thiếu hiệp nọ rất nhiều, đại bộ phận nhân sĩ giang hồ ở thành Cận Mai cũng ít có ai bước chân được vào Nhất Độ Sơn Trang, chỉ có thể đứng ngoài sốt ruột chờ đợi.
Về phần trong số những người này liệu có bao nhiêu người thật tình đến vì Cốc Nhất Kỳ, bao nhiêu người chỉ thuần túy đến xem trò vui hay kiếm lợi, thật sự rất khó nói.
Tất cả mọi người đều đang đợi, đợi một khắc kia đến.
==
Hôm nay Thất Huyền công tử dậy thật sớm, dùng xong bữa sáng gồm cháo trắng rau dưa, lại dạo một vòng trong vườn gảy đàn cổ rồi mới thong dong đến chính sảnh.
Đúng như trong dự kiến, người trong chính sảnh đều là người quen cũ.
Chưởng môn Thừa Thiên Phái Quý Thành Phong, Cán Hoa Tiên Tử của Ngũ Độc Giáo – Đạm Đài Minh Nguyệt, Tam Thanh Điện – Thanh Sương Tử, Bôn Lôi Minh – Cừu Đường, Bích Vũ Các – Bạch Hướng Thần, Lăng Tiêu kiếm phái – Phong An, còn có người sống sót duy nhất của Nhất Độ Sơn Trang – Cốc Thừa An.
Sắc mặt Quý Thành Phong rất điềm tĩnh, hiển nhiên đã thoát khỏi hiềm nghi trước đây, người này không hổ danh là lão cáo già trong giang hồ, tình trạng lúc đó cũng có thể được hắn giải quyết ổn thoải, hôm nay lại một lần nữa kết minh mà đến.
Ngoại trừ những người này, trong sảnh còn vài gương mặt mới, hòa thượng đầu trọc tay cầm tràng hạt đến từ Thiếu Lâm Tự – Giới Sân đại sư, người đang ngồi nâng tách trà trong tay là lâu chủ Cầm Kiếm Lâu – Tần Tư Viễn, một người đàn ông khác ngồi trong góc, tay cầm sách đọc, cũng không ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Thất Huyền công tử dừng lại trên người hắn lâu hơn, tựa hồ có việc gì khó lý giải. Quý Thành Phong khi này đã vuốt vuốt râu nhìn về phía hắn mỉm cười: “Thất Huyền công tử quả nhiên ở đây, chư vị, thế nào? Ta đã nói chỉ cần Thất Huyền công tử ra tay, tất nhiên ít ngày nữa sẽ tra ra manh mối.”
Phong An cười nhẹ: “Quý chưởng môn không ngại là được.”
Lời vừa nói ra, Thất Huyền công tử liền biết hiềm khích của những người này ước chừng vẫn còn tồn tại, chỉ là tạm thời được đặt xuống. Hắn khoanh hai tay phía sau, chậm rãi bước lên chỗ ngồi, không có lấy nửa phần vội vàng xao động.
Đúng lúc này, một người lao tới chụp lấy vai hắn, hắn hơi nghiêng mình, bàn tay nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay người nọ, nào ngờ người đó lại quỳ xuống trước mặt hắn!
— Cốc Thừa An.
Hắn đập đầu ba cái thật mạnh, nháy mắt trên trán đã rịn máu, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cương quyết nói: “Mong công tử cho ta biết kẻ nào chính là hung thủ, ta muốn chính tay đâm chết tặc tử báo thù cho vi huynh!”
Thất Huyền công tử liếc mắt nhìn hắn nhưng không nói gì, qua một lúc lâu, bỗng nhiên dường như trở nên rất sung sướng: “Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
Lời vừa nói ra, mọi người bắt đầu dao động, Giới Sân đại sư cầm tràng hạt đứng lên, niệm một câu: “A di đà phật, mời thí chủ nói, cả đời Cốc trang chủ thích giúp đỡ người khác, hành y cứu thế, không nên có kết quả này.”
Mọi người bên cạnh vừa muốn gật đầu đã nghe Thất Huyền công tử đáp lời: “Nhân quả luân hồi, ai biết không phải do báo ứng?”
Lần này mọi người đều mờ mịt nhìn nhau, Quý Thành Phong không hổ là cáo già: “Báo ứng là chuyện do thiên địa, hiện tại chính sự quan trọng hơn, hôm nay chúng ta tụ họp ở nơi này là vì muốn thay mặt Cốc huynh đòi lý lẽ, mong Thất Huyền công tử không nên kéo dài thời gian, nhanh chóng vạch mặt hung thủ.”
Vừa dứt lời, chợt một giọng nam từ ngoài cửa truyền đến: “Quý chưởng môn đã vội vàng như vậy, sao có thể không tuân theo nguyện vọng của các hạ.” Theo tiếng nói chuyện, một nam một nữ phiêu dật bước đến, nam tao nhã vô song, quả nhiên chính là vị tự xưng là chưởng môn Tử Diễm Môn – Lăng Vân Thiên đã “từng gặp qua”, còn nữ tử chính là Thánh Nữ gần đây mới nổi danh.
Quý Thành Phong thấy Lăng Vân Thiên thì không có thái độ gì, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Phù Dao thì thù mới hận cũ thực sự nổi lên trong lòng.
Nếu không vì nha đầu này, làm sao hắn có thể vuột mất cơ hội mượn chuyện tìm ra hung thủ giết chết Nhất Độ Sơn Trang nhằm tăng uy vọng bản thân, tệ hơn là vuột mất kế hoạch liên hợp nhóm bạch đạo trên giang hồ để tiêu diệt Tử Diễm Môn, đã vậy còn bị nàng một kiếm xuyên vai mất mặt trước mặt rất nhiều người, còn bị Lăng Vân Thiên đạp lên mặt!
Quả thực là không đội trời chung!
Vì vậy hắn hừ lạnh một tiếng: “Thất Huyền công tử quả nhiên nói được làm được, hung thủ đúng là tự chui đầu vào lưới, quả là thần cơ diệu toán, mọi người, lúc này không thể buông tha cho bọn họ!”
Hắn khó chịu, người khác cũng bắt đầu rục rịch, chỉ có Tần Tư Viễn buông chén trà, lẳng lặng nhìn người tự xưng là “Lăng Vân Thiên”, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Không có… không có tê bội. Người này là thật hay giả?
Lăng Vân Thiên chú ý thấy có người đang đánh giá bản thân, nhìn qua là Tần Tư Viễn, lần trước không thấy nàng, còn tưởng rằng rốt cục nàng cũng quyết định không tham gia hợp tác với kẻ xấu, không ngờ cuối cũng vẫn đến.
Ánh mắt hắn đảo qua người Tần Tư Viễn, khẽ nhíu mày, sau đó lắc đầu, ý bảo nàng không nên xúc động. Tần Tư Viễn âm thầm hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không đứng dậy hùa theo những người khác.
“Ý, Tần tỷ tỷ, gặp lại tỷ thật hay quá, gần đây kỹ thuật vẽ tranh của ta lại tiến bộ, sau này sẽ vẽ tặng tỷ một bức khác.” Triệu Phù Dao nháy mắt mấy cái, thoạt nhìn vô cùng cao hứng, không có lấy một tia khẩn trương.
Sự xuất hiện của hai người đã đủ khiến người khác cảm thấy kỳ quái, bây giờ thấy họ bình tĩnh nên lại càng thêm cảnh giác, không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Triệu Phù Dao chào hỏi Tần Tư Viễn xong thì đảo mắt nhìn qua Quý Thành Phong, nàng mất hứng, người đàn ông này để lại bóng ma tâm lý quá sâu, vì vậy hễ nhìn thấy hắn nàng lại thấy buồn nôn, vết thương trên vai gần như sắp khỏi hẳn cũng trở nên cực kì đau nhức.
Vẻ chán ghét trên mặt nàng rõ ràng như thế, Quý Thành Phong không thể không nhìn ra, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, không thèm chấp nhặt với tiểu nha đầu, chờ đến lúc bắt được người rồi thì hắn muốn dằn vặt nàng thế nào cũng được. Ừm, đã một thời gian không gặp nha đầu kia, nhìn chung cũng nảy nở ra một chút, cũng có chút thần thái…
Quý Thành Phong vừa nghĩ vừa cười hòa ái: “Lần trước Thánh Nữ cũng nói sẽ tặng cho Quý mỗ một bức tranh.”
Triệu Phù Dao cả giận: “Không cho ngươi, ngươi không xứng!”
Người khác không hiểu, nhưng Tần Tư Viễn và Quý Thành Phong đều hiểu rõ tranh của nàng vẽ gì, tức thời Tần Tư Viễn khẽ mỉm cười, Quý Thành Phong vẻ mặt cứng ngắc.
Nàng, nàng, nàng nói ngay cả vương bát hắn cũng không xứng?! Quả thực to gan lớn mật!
“Thánh Nữ, Quý mỗ không giống cô miệng lưỡi lợi hại, nhưng chung quy giết người thì phải đền mạng, Quý mỗ muốn xem các người còn có thể đắc ý đến khi nào!”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, nhưng Thất Huyền công tử vẫn ngồi ung dung, hắn nhàn nhạt phun ra một câu: “Ta nói bọn họ là hung thủ khi nào?”
Lời vừa nói ra, cả phòng im phăng phắc.
Một lúc lâu sau, Đạm Đài Minh Nguyệt cười duyên một tiếng, giảm bớt bầu không khí đang biến hóa kì lạ: “Thất Huyền công tử nói đùa, ngài nói hung thủ tự chui đầu vào lưới, vậy thì kẻ mới chui đầu vào lưới chẳng phải là hai vị khách quý đến từ Tử Diễm Môn sao?”
“Hừ! Dài dòng, muốn gì nói mau!” Cừu Đường vung bàn tay to vỗ lên bàn trà, thể hiện mười phần thô kệch.
“Tự chui đầu vào lưới không chỉ có bọn họ.” Thất Huyền công tử bất vi sở động, lẳng lặng đưa mắt nhìn Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao một cái, ánh mắt lại chuyển ra bên ngoài: “Còn có mọi người đến thành Cận Mai hai ngày qua, còn có —” Hắn quay đầu nhìn mọi người trong sảnh: “Các ngươi.”
“Mẹ nó! Còn vớ vẩn cái gì, lão tử tôn trọng ngươi là văn nhân, nhưng cũng không thể để yên cho ngươi hắt nước bẩn lên người như vậy!” Cừu Đường biến sắc, nổi giận vỗ bàn lần nữa.
So với bộ dạng này của hắn, những người khác cũng không khá hơn là bao, vừa nghe mình bị hoài nghi là hung thủ, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.
Thanh Sương Tử khẽ phất phất trần, lạnh lùng nói: “Thất Huyền công tử, lão phu kính ngài vì trước giờ hành sự đều vì đại nghĩa giang hồ, nhưng cơm không thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung.”
Lúc bọn họ nói chuyện, Lăng Vân Thiên trái lại tự dẫn theo Triệu Phù Dao nghênh ngang bước đến chỗ ngồi ngồi xuống, hôm nay bọn họ đến để diễn trò, cũng đến để xem diễn, đối với đám người tự cho mình là đúng này hắn luôn cảm thấy buồn cười.
Triệu Phù Dao hăng hái nhìn Tần Tư Viễn, lại nhìn sang Đạm Đài Minh Nguyệt phong tình vạn chủng ở bên kia, hai mắt tỏa sáng. Nếu như Tần Tư Viễn vẫn giữ dáng vẻ cao sang nhẹ nhàng, thì Đạm Đài Minh Nguyệt giống như một đóa thược dược, vừa xinh đẹp vừa đa tình.
Đây là yêu nữ nha, bọn họ đều là tiền bối của nàng á!
Trước đây nàng cứ có cảm giác mình đứng trước mặt Tần Tư Viễn như bị thấp đi một đoạn, hiện tại đi theo Lăng Vân Thiên được hắn dạy đọc sách viết chữ, bây giờ cảm thấy bản thân không còn là đứa dốt đặc cán mai nữa, không khỏi thẳng lưng, nhìn qua rất cao hứng.
Tần Tư Viễn kì quái nhìn nàng một cái, không biết trong hồ lô của nàng bán cái gì, vì vậy không hé răng.
Mọi người chợt nghe Thất Huyền công tử nói: “Tất nhiên, nếu như không có chứng cứ, phán xét bừa bãi cũng vô nghĩa, ngược lại lại thành qua loa tắc trách. Cũng giống như một trăm tám mươi bảy thi thể của Nhất Độ Sơn Trang đột nhiên cháy thành tro bụi khiến người khác khó hiểu. Cốc tiên sinh, ngươi nói có phải không?”
Hắn bỗng nhiên đề cập đến việc tất cả mọi người đều không biết, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người luôn tâm niệm phải chính tay đâm chết hung thủ là Cốc Thừa An, nét mặt có chút nghiền ngẫm.
“Ngươi vừa nói cái gì? Di thể đại ca của ta, đại tẩu ta, còn cả chất nữ, cháy… Bị thiêu?” Hắn nghe vậy sửng sốt, nét mặt không chút sơ hở, nháy mắt trở nên vừa kinh ngạc vừa bi phẫn khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
“Ngươi quan tâm đến thân nhân mình như vậy mà ngay cả việc di thể bọn họ bị thiêu cháy cũng không biết, thật sự là thiên hạ kỳ văn.” Lăng Vân Thiên lạnh lùng quan sát, bỗng nhiên mở miệng.
Cốc Thừa An bỗng nhiên đứng dậy: “Ngươi có ý gì?!”
Náo nhiệt và hiu quạnh rõ ràng mâu thuẫn với nhau như thế, nhưng cũng có ngày hai thứ đó dung hợp với nhau một cách kì lạ.
Âm thanh bén nhọn vang lên bên tai, tuy nhỏ nhưng vẫn khiến người ta không khỏi cảm thấy khó chịu, giống như tiếng ai đó đang nói nhỏ bên tai, khiến tinh thần liên tục khẩn trương.
Cả thành Cận Mai ngập tràn khách đường xa lui tới, liếc mắt một cái cũng thấy rộn ràng nhốn nháo, hầu như mọi ngóc ngách trong thành đều trở nên tấp nập. Nhưng không khí lại cố tình bị đè nén, dường như không ai phát ra bất cứ âm thanh nào, người quen nhìn thấy nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi một cái, khắp con đường chỉ có tiếng tay áo ma sát và tiếng binh khí lắc lư va chạm.
Mỗi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng vội vã bước đi, tất cả đều không nói lời nào mà nhất tề tiền về phía Nhất Độ Sơn Trang, đi không được thì chạy, chạy không được thì bay, mái hiên trong thành lúc nào cũng tấp nập bóng người, tất cả đều hướng về một phương.
Ngay cả dân chúng trong thành cũng cảm nhận được khí tức bất thường, mấy ngày này hiếm khi có người ra ngoài, tất cả đều ở trong nhà, người nào tò mò thì cùng lắm chỉ mở hé cửa nhìn chung quanh, nhưng cũng chỉ nhìn thôi, tuyệt đối không dám lên tiếng hỏi.
Bầu không khí trầm trọng này ngay cả bọn họ cũng cảm nhận được, dường như cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, bản năng xu lợi tránh hại khiến bọn họ nói năng thận trọng, yên lặng chờ động thái.
Con phố dài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, lẫn vào đó là tiếng vung roi sắc bén, có vẻ như người đến rất vội vàng, chờ đến khi tiếng vó ngựa đến trước cửa lớn của Nhất Độ Sơn Trang, một người đàn ông trẻ tuổi xoay người nhảy từ lưng ngựa xuống, bất chấp vầng trán đẫm mồ hôi và cát bụi, hắn cất bước đi vào trong.
Một bàn tay bỗng vươn ra ngăn cản lối đi của người thanh niên trẻ.
Thanh niên nọ sửng sốt, lúc này mới phát hiện trước cửa Nhất Độ Sơn Trang đứng không ít người, trấn trước cửa như môn thần, không để người khác trực tiếp xông vào.
“Đây là…” Hắn khó hiểu trước tình huống hiện tại.
Người vươn tay ngăn hắn lại liếc mắt nhìn một cái, cung kính nói: “Xin hỏi thiếu hiệp thuộc môn phái nào?”
“A? Hả. Tại hạ là đệ tử phái Linh Khê…” Hắn sửng sốt, vừa xưng môn phái, còn chưa kịp nói bản thân là ai đã bị đối phương đánh gãy.
“Thật xin lỗi, thiếu hiệp, lần này người đến rất nhiều, vì vậy các vị chưởng môn của các đại môn phái đã thương lượng, cho rằng quá nhiều người sẽ làm hỏng việc, tuy nhiên các thiếu hiệp từ các môn phái nổi danh vào cũng không sao. Thiếu hiệp đường xa vất vả, mời đến khách điếm trong thành nghỉ tạm, an tâm chờ tin tức đi.”
Ngụ ý, loại người vô danh như ngươi không cần chính mắt theo dõi chuyện đại sự.
Thanh niên trẻ vừa phải đi một đoạn đường dài nên phong trần mệt mỏi, nghe xong những lời này mặt mũi lập tức đỏ bừng, nhưng người gác cửa khí thế cường ngạnh, hắn không có cách nào, đành phải phẫn nộ rời đi, vừa mới bước được vài bước, chợt nghe tên gác cửa phía sau cất cao giọng: “Tần lâu chủ? Đường xa mà đến chắc là vất vả lắm, mời vào mời vào.”
Hắn nghe xong lại càng thêm căm tức, lập tức quay đầu túm cổ áo người nọ: “Vì sao nàng có thể vào còn ta thì không?? Chẳng phải ngươi thấy người ta xinh đẹp —”
Thực ra hắn chỉ bịa vụ xinh đẹp thôi, trong cơn nóng giận hắn căn bản chưa kịp nhìn xem nữ nhân kia lớn lên dáng dấp ra sao, chỉ thuận miệng nói bừa, người nọ bị túm cổ cũng không đổi sắc mặt, chỉ có ánh mắt là không hiền lành, một tiếng hừ khinh thường phát ra từ lỗ mũi hắn: “Thiếu hiệp phái Linh Khê? Chưởng môn của quý phái đừng nói là nằm trong danh sách mười người nổi danh trên giang hồ, ngay cả danh sách một trăm người cũng không có đi?”
“Ngươi…”
“Vị này đường đường là lâu chủ Cầm Kiếm Lâu, Tần nữ hiệp, thiếu hiệp muốn so sánh bản thân mình với nàng, không khỏi có chút khập khiễng?”
Hắn cười nhạo vài câu khiến gương mặt đệ tử trẻ phái Linh Khê lúc đỏ lúc trắng, nhưng không thể cãi lại, lúng túng không thôi.
Tần Tư Viễn vẫn chưa đi xa, nghe được đoạn đối thoại của hai người thì nhíu mày, nàng dừng lại, xoay người nói: “Đều là giang hồ đồng đạo, mọi việc vẫn nên có chừng mực thì hơn.”
Tên gác cửa thấy Tần Tư Viễn mở miệng, tuy rằng hắn chưa nói hết nhưng vẫn ngậm miệng lại, chẳng chút thành ý xin lỗi: “Thật có lỗi, thiếu hiệp, ta nói năng không suy nghĩ, mong cậu đừng trách.”
Người nọ không ngờ Tần Tư Viễn lại mở miệng giúp hắn giải vây, vì vậy kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng nàng. Tần Tư Viễn cũng chỉ thuận miệng lên tiếng, sớm đã đi xa, nhưng nàng không ngờ bản thân vô tâm một lần lại khiến người khác nhớ mãi không quên.
Người bị ngăn lại trước cửa Nhất Độ Sơn Trang giống vị thiếu hiệp nọ rất nhiều, đại bộ phận nhân sĩ giang hồ ở thành Cận Mai cũng ít có ai bước chân được vào Nhất Độ Sơn Trang, chỉ có thể đứng ngoài sốt ruột chờ đợi.
Về phần trong số những người này liệu có bao nhiêu người thật tình đến vì Cốc Nhất Kỳ, bao nhiêu người chỉ thuần túy đến xem trò vui hay kiếm lợi, thật sự rất khó nói.
Tất cả mọi người đều đang đợi, đợi một khắc kia đến.
==
Hôm nay Thất Huyền công tử dậy thật sớm, dùng xong bữa sáng gồm cháo trắng rau dưa, lại dạo một vòng trong vườn gảy đàn cổ rồi mới thong dong đến chính sảnh.
Đúng như trong dự kiến, người trong chính sảnh đều là người quen cũ.
Chưởng môn Thừa Thiên Phái Quý Thành Phong, Cán Hoa Tiên Tử của Ngũ Độc Giáo – Đạm Đài Minh Nguyệt, Tam Thanh Điện – Thanh Sương Tử, Bôn Lôi Minh – Cừu Đường, Bích Vũ Các – Bạch Hướng Thần, Lăng Tiêu kiếm phái – Phong An, còn có người sống sót duy nhất của Nhất Độ Sơn Trang – Cốc Thừa An.
Sắc mặt Quý Thành Phong rất điềm tĩnh, hiển nhiên đã thoát khỏi hiềm nghi trước đây, người này không hổ danh là lão cáo già trong giang hồ, tình trạng lúc đó cũng có thể được hắn giải quyết ổn thoải, hôm nay lại một lần nữa kết minh mà đến.
Ngoại trừ những người này, trong sảnh còn vài gương mặt mới, hòa thượng đầu trọc tay cầm tràng hạt đến từ Thiếu Lâm Tự – Giới Sân đại sư, người đang ngồi nâng tách trà trong tay là lâu chủ Cầm Kiếm Lâu – Tần Tư Viễn, một người đàn ông khác ngồi trong góc, tay cầm sách đọc, cũng không ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Thất Huyền công tử dừng lại trên người hắn lâu hơn, tựa hồ có việc gì khó lý giải. Quý Thành Phong khi này đã vuốt vuốt râu nhìn về phía hắn mỉm cười: “Thất Huyền công tử quả nhiên ở đây, chư vị, thế nào? Ta đã nói chỉ cần Thất Huyền công tử ra tay, tất nhiên ít ngày nữa sẽ tra ra manh mối.”
Phong An cười nhẹ: “Quý chưởng môn không ngại là được.”
Lời vừa nói ra, Thất Huyền công tử liền biết hiềm khích của những người này ước chừng vẫn còn tồn tại, chỉ là tạm thời được đặt xuống. Hắn khoanh hai tay phía sau, chậm rãi bước lên chỗ ngồi, không có lấy nửa phần vội vàng xao động.
Đúng lúc này, một người lao tới chụp lấy vai hắn, hắn hơi nghiêng mình, bàn tay nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay người nọ, nào ngờ người đó lại quỳ xuống trước mặt hắn!
— Cốc Thừa An.
Hắn đập đầu ba cái thật mạnh, nháy mắt trên trán đã rịn máu, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cương quyết nói: “Mong công tử cho ta biết kẻ nào chính là hung thủ, ta muốn chính tay đâm chết tặc tử báo thù cho vi huynh!”
Thất Huyền công tử liếc mắt nhìn hắn nhưng không nói gì, qua một lúc lâu, bỗng nhiên dường như trở nên rất sung sướng: “Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
Lời vừa nói ra, mọi người bắt đầu dao động, Giới Sân đại sư cầm tràng hạt đứng lên, niệm một câu: “A di đà phật, mời thí chủ nói, cả đời Cốc trang chủ thích giúp đỡ người khác, hành y cứu thế, không nên có kết quả này.”
Mọi người bên cạnh vừa muốn gật đầu đã nghe Thất Huyền công tử đáp lời: “Nhân quả luân hồi, ai biết không phải do báo ứng?”
Lần này mọi người đều mờ mịt nhìn nhau, Quý Thành Phong không hổ là cáo già: “Báo ứng là chuyện do thiên địa, hiện tại chính sự quan trọng hơn, hôm nay chúng ta tụ họp ở nơi này là vì muốn thay mặt Cốc huynh đòi lý lẽ, mong Thất Huyền công tử không nên kéo dài thời gian, nhanh chóng vạch mặt hung thủ.”
Vừa dứt lời, chợt một giọng nam từ ngoài cửa truyền đến: “Quý chưởng môn đã vội vàng như vậy, sao có thể không tuân theo nguyện vọng của các hạ.” Theo tiếng nói chuyện, một nam một nữ phiêu dật bước đến, nam tao nhã vô song, quả nhiên chính là vị tự xưng là chưởng môn Tử Diễm Môn – Lăng Vân Thiên đã “từng gặp qua”, còn nữ tử chính là Thánh Nữ gần đây mới nổi danh.
Quý Thành Phong thấy Lăng Vân Thiên thì không có thái độ gì, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Phù Dao thì thù mới hận cũ thực sự nổi lên trong lòng.
Nếu không vì nha đầu này, làm sao hắn có thể vuột mất cơ hội mượn chuyện tìm ra hung thủ giết chết Nhất Độ Sơn Trang nhằm tăng uy vọng bản thân, tệ hơn là vuột mất kế hoạch liên hợp nhóm bạch đạo trên giang hồ để tiêu diệt Tử Diễm Môn, đã vậy còn bị nàng một kiếm xuyên vai mất mặt trước mặt rất nhiều người, còn bị Lăng Vân Thiên đạp lên mặt!
Quả thực là không đội trời chung!
Vì vậy hắn hừ lạnh một tiếng: “Thất Huyền công tử quả nhiên nói được làm được, hung thủ đúng là tự chui đầu vào lưới, quả là thần cơ diệu toán, mọi người, lúc này không thể buông tha cho bọn họ!”
Hắn khó chịu, người khác cũng bắt đầu rục rịch, chỉ có Tần Tư Viễn buông chén trà, lẳng lặng nhìn người tự xưng là “Lăng Vân Thiên”, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Không có… không có tê bội. Người này là thật hay giả?
Lăng Vân Thiên chú ý thấy có người đang đánh giá bản thân, nhìn qua là Tần Tư Viễn, lần trước không thấy nàng, còn tưởng rằng rốt cục nàng cũng quyết định không tham gia hợp tác với kẻ xấu, không ngờ cuối cũng vẫn đến.
Ánh mắt hắn đảo qua người Tần Tư Viễn, khẽ nhíu mày, sau đó lắc đầu, ý bảo nàng không nên xúc động. Tần Tư Viễn âm thầm hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không đứng dậy hùa theo những người khác.
“Ý, Tần tỷ tỷ, gặp lại tỷ thật hay quá, gần đây kỹ thuật vẽ tranh của ta lại tiến bộ, sau này sẽ vẽ tặng tỷ một bức khác.” Triệu Phù Dao nháy mắt mấy cái, thoạt nhìn vô cùng cao hứng, không có lấy một tia khẩn trương.
Sự xuất hiện của hai người đã đủ khiến người khác cảm thấy kỳ quái, bây giờ thấy họ bình tĩnh nên lại càng thêm cảnh giác, không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Triệu Phù Dao chào hỏi Tần Tư Viễn xong thì đảo mắt nhìn qua Quý Thành Phong, nàng mất hứng, người đàn ông này để lại bóng ma tâm lý quá sâu, vì vậy hễ nhìn thấy hắn nàng lại thấy buồn nôn, vết thương trên vai gần như sắp khỏi hẳn cũng trở nên cực kì đau nhức.
Vẻ chán ghét trên mặt nàng rõ ràng như thế, Quý Thành Phong không thể không nhìn ra, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, không thèm chấp nhặt với tiểu nha đầu, chờ đến lúc bắt được người rồi thì hắn muốn dằn vặt nàng thế nào cũng được. Ừm, đã một thời gian không gặp nha đầu kia, nhìn chung cũng nảy nở ra một chút, cũng có chút thần thái…
Quý Thành Phong vừa nghĩ vừa cười hòa ái: “Lần trước Thánh Nữ cũng nói sẽ tặng cho Quý mỗ một bức tranh.”
Triệu Phù Dao cả giận: “Không cho ngươi, ngươi không xứng!”
Người khác không hiểu, nhưng Tần Tư Viễn và Quý Thành Phong đều hiểu rõ tranh của nàng vẽ gì, tức thời Tần Tư Viễn khẽ mỉm cười, Quý Thành Phong vẻ mặt cứng ngắc.
Nàng, nàng, nàng nói ngay cả vương bát hắn cũng không xứng?! Quả thực to gan lớn mật!
“Thánh Nữ, Quý mỗ không giống cô miệng lưỡi lợi hại, nhưng chung quy giết người thì phải đền mạng, Quý mỗ muốn xem các người còn có thể đắc ý đến khi nào!”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, nhưng Thất Huyền công tử vẫn ngồi ung dung, hắn nhàn nhạt phun ra một câu: “Ta nói bọn họ là hung thủ khi nào?”
Lời vừa nói ra, cả phòng im phăng phắc.
Một lúc lâu sau, Đạm Đài Minh Nguyệt cười duyên một tiếng, giảm bớt bầu không khí đang biến hóa kì lạ: “Thất Huyền công tử nói đùa, ngài nói hung thủ tự chui đầu vào lưới, vậy thì kẻ mới chui đầu vào lưới chẳng phải là hai vị khách quý đến từ Tử Diễm Môn sao?”
“Hừ! Dài dòng, muốn gì nói mau!” Cừu Đường vung bàn tay to vỗ lên bàn trà, thể hiện mười phần thô kệch.
“Tự chui đầu vào lưới không chỉ có bọn họ.” Thất Huyền công tử bất vi sở động, lẳng lặng đưa mắt nhìn Lăng Vân Thiên và Triệu Phù Dao một cái, ánh mắt lại chuyển ra bên ngoài: “Còn có mọi người đến thành Cận Mai hai ngày qua, còn có —” Hắn quay đầu nhìn mọi người trong sảnh: “Các ngươi.”
“Mẹ nó! Còn vớ vẩn cái gì, lão tử tôn trọng ngươi là văn nhân, nhưng cũng không thể để yên cho ngươi hắt nước bẩn lên người như vậy!” Cừu Đường biến sắc, nổi giận vỗ bàn lần nữa.
So với bộ dạng này của hắn, những người khác cũng không khá hơn là bao, vừa nghe mình bị hoài nghi là hung thủ, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.
Thanh Sương Tử khẽ phất phất trần, lạnh lùng nói: “Thất Huyền công tử, lão phu kính ngài vì trước giờ hành sự đều vì đại nghĩa giang hồ, nhưng cơm không thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung.”
Lúc bọn họ nói chuyện, Lăng Vân Thiên trái lại tự dẫn theo Triệu Phù Dao nghênh ngang bước đến chỗ ngồi ngồi xuống, hôm nay bọn họ đến để diễn trò, cũng đến để xem diễn, đối với đám người tự cho mình là đúng này hắn luôn cảm thấy buồn cười.
Triệu Phù Dao hăng hái nhìn Tần Tư Viễn, lại nhìn sang Đạm Đài Minh Nguyệt phong tình vạn chủng ở bên kia, hai mắt tỏa sáng. Nếu như Tần Tư Viễn vẫn giữ dáng vẻ cao sang nhẹ nhàng, thì Đạm Đài Minh Nguyệt giống như một đóa thược dược, vừa xinh đẹp vừa đa tình.
Đây là yêu nữ nha, bọn họ đều là tiền bối của nàng á!
Trước đây nàng cứ có cảm giác mình đứng trước mặt Tần Tư Viễn như bị thấp đi một đoạn, hiện tại đi theo Lăng Vân Thiên được hắn dạy đọc sách viết chữ, bây giờ cảm thấy bản thân không còn là đứa dốt đặc cán mai nữa, không khỏi thẳng lưng, nhìn qua rất cao hứng.
Tần Tư Viễn kì quái nhìn nàng một cái, không biết trong hồ lô của nàng bán cái gì, vì vậy không hé răng.
Mọi người chợt nghe Thất Huyền công tử nói: “Tất nhiên, nếu như không có chứng cứ, phán xét bừa bãi cũng vô nghĩa, ngược lại lại thành qua loa tắc trách. Cũng giống như một trăm tám mươi bảy thi thể của Nhất Độ Sơn Trang đột nhiên cháy thành tro bụi khiến người khác khó hiểu. Cốc tiên sinh, ngươi nói có phải không?”
Hắn bỗng nhiên đề cập đến việc tất cả mọi người đều không biết, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người luôn tâm niệm phải chính tay đâm chết hung thủ là Cốc Thừa An, nét mặt có chút nghiền ngẫm.
“Ngươi vừa nói cái gì? Di thể đại ca của ta, đại tẩu ta, còn cả chất nữ, cháy… Bị thiêu?” Hắn nghe vậy sửng sốt, nét mặt không chút sơ hở, nháy mắt trở nên vừa kinh ngạc vừa bi phẫn khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
“Ngươi quan tâm đến thân nhân mình như vậy mà ngay cả việc di thể bọn họ bị thiêu cháy cũng không biết, thật sự là thiên hạ kỳ văn.” Lăng Vân Thiên lạnh lùng quan sát, bỗng nhiên mở miệng.
Cốc Thừa An bỗng nhiên đứng dậy: “Ngươi có ý gì?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.