Chương 34: Lau vai
Công Tử Thư Dạ
16/03/2018
Lăng Vân Thiên không để ý đến Tần Tư Viễn ở phía sau, chỉ vận khí rồi kiên định rời đi.
Hắn mạnh mẽ nhảy thi triển khinh công lướt trên mái nhà, đến khi chắc chắn Tần Tư Viễn không hề đuổi theo mới hít sâu một hơi, cảm thấy khí huyết trong ngực đang cuồn cuộn, vị tanh ngấy nơi cổ họng ngày càng đậm, cưỡng ép dược tính của Nhuyễn Cốt Tán đúng là hại thân, dường như máu của toàn bộ cơ thể đều đang sôi trào.
Hiện tại không phải lúc để chữa thương, lòng Lăng Vân Thiên nóng như lửa đốt, vì chỉ cần trễ thêm một khắc tiểu nha đầu nhất định sẽ càng thêm nguy hiểm, nghĩ đến đây cước bộ của hắn càng thêm nhanh, gần như lướt trên gió.
Lúc đi ngang qua Thừa Thiên Phái, hắn liếc mắt xuống theo bản năng, nghĩ thầm chuyện của Tiểu Đậu Tử đợi lúc khác hãy bàn, hiện tại không để thằng bé đi cùng mới là an toàn.
Trong lòng đã quyết nên Lăng Vân Thiên cũng chỉ tạm dừng một lát, sau đó không quay đầu mà tiếp tục đi về hướng đám người Triệu Phù Dao.
Tiếng phố xá sầm uất từ xa ẩn ẩn truyền đến, tiếng tiểu thương hét to bên đường xen kẽ với tiếng du khách tham quan, tất thảy đều vô cùng bình thường, nhưng...
Hắn vẫn cảm thấy trong lòng bất an, đưa mắt nhìn lại thấy không có gì khác lạ.
Ông lão bán kẹo hồ lô ở đầu đường đang trêu ghẹo một cô bé, phía trước tửu lâu cũng tấp nập khách qua lại, một phụ nhân trung niên đang đứng trước quầy trái cây chọn lựa, một thanh niên đang ôm tiểu nương tử nhà mình chỉ trỏ đồ trong quầy trang sức.
Cảnh tưởng thật bình thường, không có thời gian trì hoãn, cứu người quan trọng hơn.
Lăng Vân Thiên không có ý định ở lại, như tên bắn nhanh chóng rời đi.
Đáng tiếc hắn không biết, nếu ở lại chờ thêm một lúc sẽ thấy rõ mặt cặp vợ chồng vừa xoay người lại; hoặc nếu như hắn không đi đường tắt, thì sẽ có thể bắt gặp Triệu Phù Dao và người đang áp tải nàng đi.
Tuy trùng hợp, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, Lăng Vân Thiên vì sốt ruột cứu người, người của Thừa Thiên Phái cải trang đi bắt người lại đột ngột thay đổi tuyến đường, cuối cùng khiến hai bên lỡ mất nhau.
Trên phố xá sầm uất, đệ tử Thừa Thiên Phái giả trang làm một thanh niên nhà nông ăn mặc tầm thường ôm lấy Triệu Phù Dao vừa uống thuốc điểm á huyệt, vì dáng người nàng nhỏ nên gần như bị che khuất.
Đệ tử Thừa Thiên Phái rời khỏi quầy trang sức, nửa ôm nửa kéo Triệu Phù Dao đi, sau đó thấp giọng hỏi một người khác đi bên cạnh: "Đà chủ chúng ta bắt yêu nữ ma giáo giúp Cốc trang chủ đã khuất là chuyện tốt, tại sao lại phải lén lút cải trang như vậy?"
Người ngụy trang bên đường đúng là Triệu Thiên Tứ, hắn thấp giọng giáo huấn thuộc hạ: "Môn đồ Tử Diễm Môn có cả vạn người, bị người khác phát hiện hành tung rồi giữa đường nhảy ra cướp người thì phải làm sao? Còn nữa, môn phái khác trong Giang Hồ nghe nói chúng ta dẫn đầu đoàn người đi bắt nàng ta chẳng lẽ không đỏ mắt?"
"Vậy tại sao ngài lại ra lệnh cho những người khác rời đi, chỉ chừa lại ngài và thuộc hạ, chẳng lẽ không phải càng khó đối phó cứu binh của yêu nữ này sao?"
"Bắt được nàng là đại công, đã là công lớn nếu đem chia cho người khác thì còn gọi gì là công lớn nữa?"
Người bị giáo huấn bày ra vẻ mặt như vừa bừng tỉnh, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã thụ giáo, từ xa nhìn lại không khác gì một tướng công răm rắp nghe lời vợ.
Triệu Phù Dao bị ôm ngây ngốc mở to mắt, sau đó vô lực liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt không biết là oán giận hay mờ mịt.
Hắn ngẩn ra, không khỏi nói: "Đà chủ, cô nương ma giáo này hình như xinh đẹp hơn nữ hiệp khác một chút đó."
Triệu Thiên Tứ liếc hắn: "Xong việc rồi thưởng cho ngươi cũng được."
Gã đàn ông nghe vậy thì vui vẻ, vừa định há mồm đáp lời thì nghe Triệu Thiên Tứ nói tiếp: "Chỉ sợ đến lúc đó, người của bạch đạo đều đòi lấy máu cô ta làm huyết tế, không đến phiên ngươi đâu."
Nét mặt vui sướng của hắn lập tức trở nên thất vọng, hắn liếm liếm môi, trong lòng không khỏi tính toán cho mình chút đỉnh.
Ngoài thành Giang Châu.
Đợi đến lúc Lăng Vân Thiên đuổi kịp, trên đất loang lổ toàn vết máu nhưng không hề bắt gặp bất cứ thi thể hay người nào còn sống, ngoại ô trống trải chỉ còn mỗi cái sa kiệu lẳng lặng nằm, gió nhẹ phất qua tấm mành bằng lụa mỏng, bên trong cũng không có ai gọi hắn là "Tiểu Lăng Tử" một cách thăm dò.
"Đáng chết!" Lăng Vân Thiên thấp giọng hô.
Ban đầu hắn cho rằng đám sát thủ công kích Tần Tư Viễn vì xem nàng là Triệu Phù Dao, vì vậy mới tưởng sự việc là do các môn phái khác nghe tin mà đến.
Bây giờ xem ra Tần Tư Viễn là người dẫn hắn vào bẫy, chuyện này chỉ sợ không khỏi liên quan đến Thừa Thiên Phái.
Theo hiện trường suy đoán, rất khó nói rằng Triệu Phù Dao và đám người Vân Tiêm đã bị người khác giết chết hay đã bị mang đi.
Nhưng chỉ cần suy tư một chút thì có thể đoán người mà đối phương muốn đối phó không chỉ là Thánh Nữ Tử Diễm Môn. Như vậy, chỉ khi nào Triệu Phù Dao còn sống thì mới còn hữu dụng đối với đám người ấy.
Ít nhất cho đến bây giờ, tiểu nha đầu kia vẫn chưa biến thành một đống thi thể, nhưng trễ thêm một khắc không biết sẽ phát sinh chuyện gì .
Nàng ở Giang hồ không có ai để dựa vào, bản thân lại không có võ công, mưu trí cũng không, mà thủ đoạn của đám nhân sĩ Giang hồ lại có thể khiến người ta sống không được chết không xong!
Không thể nghĩ nữa... Nếu còn tiếp tục, ngay cả một người lưu lạc Giang Hồ đã lâu như hắn cũng không thể chịu được.
Nhất định Thừa Thiên Phái muốn moi thông tin về Tử Diễm Môn từ miệng Triệu Phù Dao, nhưng căn bản một Thánh Nữ bù nhìn như nàng thì biết được gì chứ.
Lăng Vân Thiên bây giờ thà để Triệu Phù Dao biết chút nội tình còn hơn, dù sao Tử Diễm Môn cũng không dễ bị người đối phó, so với việc để tiểu nha đầu phải chịu nguy hiểm còn đỡ khó khăn hơn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, nghiêng mũi chân nghiền xuống bùn đất, vết máu trên nền tuy đã khô nhưng lớp bùn bên dưới vẫn thoáng ẩm ướt.
Mùi máu tươi xen lẫn mùi bùn khiến người ta buồn nôn.
Điều này nghĩa là sự việc xảy ra chưa được bao lâu, Lăng Vân Thiên cười lạnh một tiếng, mũi chân điểm một cái trên nền máu rồi xoay người đi về phía Thừa Thiên Phái.
==
"Rào rào —" Một chậu nước nóng hắt thẳng vào mặt Triệu Phù Dao, bọt nước dọc theo gương mặt nhỏ từng giọt xuống đất khiến toàn thân nàng ướt đẫm.
Đổi lại là người khác nhất định sẽ bị bỏng, nhưng đối với người đang bị cái lạnh tra tấn như Triệu Phù Dao thì ngược lại lại là điều tốt.
Cả người ấm lên, tuy rằng chỉ được một chút nhưng ý thức của nàng cũng dần hồi phục, đầu tiên là cảm giác cả người ướt sũng, quần áo đều dính vào da thịt vô cùng khó chịu.
Triệu Phù Dao chậm rãi mở to mắt nhìn chung quanh, bốn phía đều tràn ngập hơi thở âm u mục nát, chỉ có một ít ánh sáng chiếu vào, mỗi một lần hít thở, cả lồng ngực đều tràn ngập mùi hôi thối.
Mùi vị này nàng rất quen thuộc, đó là mùi của tử vong, lúc còn ở Thừa Thiên Phái đào hố, mỗi một cơ thể đều tản mát ra mùi hương khiến người ta khó có thể chịu được này.
Nàng khẽ động đậy, cả tay và chân đều truyền đến tiếng vang bén nhọn, ai đó đã dùng xích sắt trói tay chân của nàng lại, treo nàng lên giữa không trung, mũi chân miễn cưỡng lắm mới chạm được lên mặt đất, nhưng cũng không chịu được sức nặng toàn thân.
Đây là nhà tù trong truyền thuyết, sở dĩ gọi là truyền thuyết là vì nàng chưa bao giờ được nhìn thấy, có điều mùi người chết nồng như vậy, ngoài chiến trường và bãi tha ma ra, ước chừng chỉ có lao ngục.
"Thánh Nữ ngủ khá thoải mái nhỉ?" Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn trúc trắc vang lên khiến Triệu Phù Dao cả kinh, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu về phía giọng nói, dưới ánh sáng lờ mờ, bóng một người đang ngồi dần hiện ra.
Hắn ngồi hơi lệch về phía ghế dựa, thấy Triệu Phù Dao chú ý đến mình thì xoay xoay chén trà trong tay rồi nghiêm chỉnh đứng lên cười cười.
Triệu Phù Dao nhìn nửa ngày, nghiêng tới nghiêng lui mới thong thả nói: "Quý... Chưởng môn?" Dược tính khiến ý thức của nàng hơi mơ hồ.
"Có phải Thánh Nữ không thể tưởng tượng được chúng ta còn có cơ hội gặp lại như vậy không? Lần trước từ biệt, do nhớ rằng Thánh Nữ đã nói muốn tặng cho ta một bức tranh, hiện tại Quý mỗ thực sự chờ mong."
Lần trước từ biệt... Còn nói trịnh trọng như vậy, như thể đó là chuyện cũ đã nhiều năm, đây chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra cách đó không lâu, tuyệt chiêu thay đổi sắc mặt của những người này không khỏi quá nhanh đi, khiến nàng không kịp trở tay.
Quý Thành Phong chậm rãi đứng lên, hai tay khoanh ra phía sau thong thả bước đến trước mặt Triệu Phù Dao, bỗng dưng hắn vươn tay nắm lấy cằm nàng đem mặt nàng nâng lên, sắc mặt trở nên vặn vẹo.
"Ngươi cũng có hôm nay! Thật là ngoài ý muốn... Thánh Nữ."
Quý Thành Phong nắm chặt cằm dưới của Triệu Phù Dao rồi cười nói: "Thánh Nữ tiền nhiệm của các ngươi từ trước đến nay chưa ai từng thấy mặt, trước kia Tử Diễm Môn trải qua một lần đại nạn, có vô số người của bạch đạo tiến công vây lấy Tử Diễm Môn, nữ nhân kia chỉ cần tung một chiêu đã khiến người khác kinh sợ, nếu so với ngươi của ngày hôm nay thì — mạnh hơn nhiều."
Triệu Phù Dao ra sức ngửa đầu, muốn nghiêng cằm tránh khỏi bàn tay của Quý Thành Phong, lão già này... sức tay ghê gớm thật, đau muốn chết.
Nữ nhân mà hắn nói là Tần Tư Viễn? Nhìn không ra nha, nữ nhân như Tần Tư Viễn mà cũng có lúc như vậy...
Đại khái, từ trên xuống dưới Tử Diễm Môn căn bản không ai thừa nhận Triệu Phù Dao nàng là Thánh Nữ, Thánh Nữ trong lòng bọn họ vĩnh viễn cũng chỉ có Tần Tư Viễn mà thôi.
"Nói! Tổng đàn của Tử Diễm Môn hiện tại ở nơi nào? Bên trong còn bao nhiêu người? Môn chủ của các ngươi ở đâu? Có phải đang huấn luyện sát thủ hay không, tổng cộng bao nhiêu người?"
Quý Thành Phong cũng lười giả vờ nhẹ nhàng, hắn buông cằm Triệu Phù Dao ra, quát.
Tất cả những vấn đề hắn hỏi đều là chuyện nội bộ của Tử Diễm Môn, Triệu Phù Dao hơi mở mắt, bọn họ bắt nàng về đây, không phải vì... trang chủ Nhất Độ sơn trang gì đó sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Phù Dao, Quý Thành Phong xoay người ngồi lại trên ghế dựa.
"Quý mỗ không có hứng thú biết lý do vì sao các ngươi lại xuống tay với Nhất Độ sơn trang, cũng không có hứng thú biết tình tiết cụ thể của vụ án, chuyện đó thì liên quan gì đến ta?"
"Chẳng qua chuyện sát thủ của Tử Diễm Môn ám sát trang chủ Cốc Nhất Kỳ khiến mọi người trong bạch đạo căm phẫn — chuyện này ngươi cũng rõ, nếu rơi vào tay bọn họ thì ngươi chết chắc. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời vấn đề do ta đặt ra, ta cam đoan ngươi sẽ được chết sảng khoái một chút!"
Triệu Phù Dao yên lặng nhìn mặt Quý Thành Phong, ánh sáng trong lao rất yếu, ngọn đuốc lách tách cháy, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu chiếu lên sườn mặt như yêu ma của hắn.
"Ta không biết gì cả."
Tác giả có chuyện muốn nói: Phù Dao muội muội sẽ sớm biến thành kẻ mạnh, Tiểu Lăng Tử anh hùng cứu mĩ nhân cũng sẽ có, đừng ghét bỏ hắn bị Tần lâu chủ lừa, đừng nóng, sắp có đường ăn rồi~
Hắn mạnh mẽ nhảy thi triển khinh công lướt trên mái nhà, đến khi chắc chắn Tần Tư Viễn không hề đuổi theo mới hít sâu một hơi, cảm thấy khí huyết trong ngực đang cuồn cuộn, vị tanh ngấy nơi cổ họng ngày càng đậm, cưỡng ép dược tính của Nhuyễn Cốt Tán đúng là hại thân, dường như máu của toàn bộ cơ thể đều đang sôi trào.
Hiện tại không phải lúc để chữa thương, lòng Lăng Vân Thiên nóng như lửa đốt, vì chỉ cần trễ thêm một khắc tiểu nha đầu nhất định sẽ càng thêm nguy hiểm, nghĩ đến đây cước bộ của hắn càng thêm nhanh, gần như lướt trên gió.
Lúc đi ngang qua Thừa Thiên Phái, hắn liếc mắt xuống theo bản năng, nghĩ thầm chuyện của Tiểu Đậu Tử đợi lúc khác hãy bàn, hiện tại không để thằng bé đi cùng mới là an toàn.
Trong lòng đã quyết nên Lăng Vân Thiên cũng chỉ tạm dừng một lát, sau đó không quay đầu mà tiếp tục đi về hướng đám người Triệu Phù Dao.
Tiếng phố xá sầm uất từ xa ẩn ẩn truyền đến, tiếng tiểu thương hét to bên đường xen kẽ với tiếng du khách tham quan, tất thảy đều vô cùng bình thường, nhưng...
Hắn vẫn cảm thấy trong lòng bất an, đưa mắt nhìn lại thấy không có gì khác lạ.
Ông lão bán kẹo hồ lô ở đầu đường đang trêu ghẹo một cô bé, phía trước tửu lâu cũng tấp nập khách qua lại, một phụ nhân trung niên đang đứng trước quầy trái cây chọn lựa, một thanh niên đang ôm tiểu nương tử nhà mình chỉ trỏ đồ trong quầy trang sức.
Cảnh tưởng thật bình thường, không có thời gian trì hoãn, cứu người quan trọng hơn.
Lăng Vân Thiên không có ý định ở lại, như tên bắn nhanh chóng rời đi.
Đáng tiếc hắn không biết, nếu ở lại chờ thêm một lúc sẽ thấy rõ mặt cặp vợ chồng vừa xoay người lại; hoặc nếu như hắn không đi đường tắt, thì sẽ có thể bắt gặp Triệu Phù Dao và người đang áp tải nàng đi.
Tuy trùng hợp, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, Lăng Vân Thiên vì sốt ruột cứu người, người của Thừa Thiên Phái cải trang đi bắt người lại đột ngột thay đổi tuyến đường, cuối cùng khiến hai bên lỡ mất nhau.
Trên phố xá sầm uất, đệ tử Thừa Thiên Phái giả trang làm một thanh niên nhà nông ăn mặc tầm thường ôm lấy Triệu Phù Dao vừa uống thuốc điểm á huyệt, vì dáng người nàng nhỏ nên gần như bị che khuất.
Đệ tử Thừa Thiên Phái rời khỏi quầy trang sức, nửa ôm nửa kéo Triệu Phù Dao đi, sau đó thấp giọng hỏi một người khác đi bên cạnh: "Đà chủ chúng ta bắt yêu nữ ma giáo giúp Cốc trang chủ đã khuất là chuyện tốt, tại sao lại phải lén lút cải trang như vậy?"
Người ngụy trang bên đường đúng là Triệu Thiên Tứ, hắn thấp giọng giáo huấn thuộc hạ: "Môn đồ Tử Diễm Môn có cả vạn người, bị người khác phát hiện hành tung rồi giữa đường nhảy ra cướp người thì phải làm sao? Còn nữa, môn phái khác trong Giang Hồ nghe nói chúng ta dẫn đầu đoàn người đi bắt nàng ta chẳng lẽ không đỏ mắt?"
"Vậy tại sao ngài lại ra lệnh cho những người khác rời đi, chỉ chừa lại ngài và thuộc hạ, chẳng lẽ không phải càng khó đối phó cứu binh của yêu nữ này sao?"
"Bắt được nàng là đại công, đã là công lớn nếu đem chia cho người khác thì còn gọi gì là công lớn nữa?"
Người bị giáo huấn bày ra vẻ mặt như vừa bừng tỉnh, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã thụ giáo, từ xa nhìn lại không khác gì một tướng công răm rắp nghe lời vợ.
Triệu Phù Dao bị ôm ngây ngốc mở to mắt, sau đó vô lực liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt không biết là oán giận hay mờ mịt.
Hắn ngẩn ra, không khỏi nói: "Đà chủ, cô nương ma giáo này hình như xinh đẹp hơn nữ hiệp khác một chút đó."
Triệu Thiên Tứ liếc hắn: "Xong việc rồi thưởng cho ngươi cũng được."
Gã đàn ông nghe vậy thì vui vẻ, vừa định há mồm đáp lời thì nghe Triệu Thiên Tứ nói tiếp: "Chỉ sợ đến lúc đó, người của bạch đạo đều đòi lấy máu cô ta làm huyết tế, không đến phiên ngươi đâu."
Nét mặt vui sướng của hắn lập tức trở nên thất vọng, hắn liếm liếm môi, trong lòng không khỏi tính toán cho mình chút đỉnh.
Ngoài thành Giang Châu.
Đợi đến lúc Lăng Vân Thiên đuổi kịp, trên đất loang lổ toàn vết máu nhưng không hề bắt gặp bất cứ thi thể hay người nào còn sống, ngoại ô trống trải chỉ còn mỗi cái sa kiệu lẳng lặng nằm, gió nhẹ phất qua tấm mành bằng lụa mỏng, bên trong cũng không có ai gọi hắn là "Tiểu Lăng Tử" một cách thăm dò.
"Đáng chết!" Lăng Vân Thiên thấp giọng hô.
Ban đầu hắn cho rằng đám sát thủ công kích Tần Tư Viễn vì xem nàng là Triệu Phù Dao, vì vậy mới tưởng sự việc là do các môn phái khác nghe tin mà đến.
Bây giờ xem ra Tần Tư Viễn là người dẫn hắn vào bẫy, chuyện này chỉ sợ không khỏi liên quan đến Thừa Thiên Phái.
Theo hiện trường suy đoán, rất khó nói rằng Triệu Phù Dao và đám người Vân Tiêm đã bị người khác giết chết hay đã bị mang đi.
Nhưng chỉ cần suy tư một chút thì có thể đoán người mà đối phương muốn đối phó không chỉ là Thánh Nữ Tử Diễm Môn. Như vậy, chỉ khi nào Triệu Phù Dao còn sống thì mới còn hữu dụng đối với đám người ấy.
Ít nhất cho đến bây giờ, tiểu nha đầu kia vẫn chưa biến thành một đống thi thể, nhưng trễ thêm một khắc không biết sẽ phát sinh chuyện gì .
Nàng ở Giang hồ không có ai để dựa vào, bản thân lại không có võ công, mưu trí cũng không, mà thủ đoạn của đám nhân sĩ Giang hồ lại có thể khiến người ta sống không được chết không xong!
Không thể nghĩ nữa... Nếu còn tiếp tục, ngay cả một người lưu lạc Giang Hồ đã lâu như hắn cũng không thể chịu được.
Nhất định Thừa Thiên Phái muốn moi thông tin về Tử Diễm Môn từ miệng Triệu Phù Dao, nhưng căn bản một Thánh Nữ bù nhìn như nàng thì biết được gì chứ.
Lăng Vân Thiên bây giờ thà để Triệu Phù Dao biết chút nội tình còn hơn, dù sao Tử Diễm Môn cũng không dễ bị người đối phó, so với việc để tiểu nha đầu phải chịu nguy hiểm còn đỡ khó khăn hơn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, nghiêng mũi chân nghiền xuống bùn đất, vết máu trên nền tuy đã khô nhưng lớp bùn bên dưới vẫn thoáng ẩm ướt.
Mùi máu tươi xen lẫn mùi bùn khiến người ta buồn nôn.
Điều này nghĩa là sự việc xảy ra chưa được bao lâu, Lăng Vân Thiên cười lạnh một tiếng, mũi chân điểm một cái trên nền máu rồi xoay người đi về phía Thừa Thiên Phái.
==
"Rào rào —" Một chậu nước nóng hắt thẳng vào mặt Triệu Phù Dao, bọt nước dọc theo gương mặt nhỏ từng giọt xuống đất khiến toàn thân nàng ướt đẫm.
Đổi lại là người khác nhất định sẽ bị bỏng, nhưng đối với người đang bị cái lạnh tra tấn như Triệu Phù Dao thì ngược lại lại là điều tốt.
Cả người ấm lên, tuy rằng chỉ được một chút nhưng ý thức của nàng cũng dần hồi phục, đầu tiên là cảm giác cả người ướt sũng, quần áo đều dính vào da thịt vô cùng khó chịu.
Triệu Phù Dao chậm rãi mở to mắt nhìn chung quanh, bốn phía đều tràn ngập hơi thở âm u mục nát, chỉ có một ít ánh sáng chiếu vào, mỗi một lần hít thở, cả lồng ngực đều tràn ngập mùi hôi thối.
Mùi vị này nàng rất quen thuộc, đó là mùi của tử vong, lúc còn ở Thừa Thiên Phái đào hố, mỗi một cơ thể đều tản mát ra mùi hương khiến người ta khó có thể chịu được này.
Nàng khẽ động đậy, cả tay và chân đều truyền đến tiếng vang bén nhọn, ai đó đã dùng xích sắt trói tay chân của nàng lại, treo nàng lên giữa không trung, mũi chân miễn cưỡng lắm mới chạm được lên mặt đất, nhưng cũng không chịu được sức nặng toàn thân.
Đây là nhà tù trong truyền thuyết, sở dĩ gọi là truyền thuyết là vì nàng chưa bao giờ được nhìn thấy, có điều mùi người chết nồng như vậy, ngoài chiến trường và bãi tha ma ra, ước chừng chỉ có lao ngục.
"Thánh Nữ ngủ khá thoải mái nhỉ?" Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn trúc trắc vang lên khiến Triệu Phù Dao cả kinh, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu về phía giọng nói, dưới ánh sáng lờ mờ, bóng một người đang ngồi dần hiện ra.
Hắn ngồi hơi lệch về phía ghế dựa, thấy Triệu Phù Dao chú ý đến mình thì xoay xoay chén trà trong tay rồi nghiêm chỉnh đứng lên cười cười.
Triệu Phù Dao nhìn nửa ngày, nghiêng tới nghiêng lui mới thong thả nói: "Quý... Chưởng môn?" Dược tính khiến ý thức của nàng hơi mơ hồ.
"Có phải Thánh Nữ không thể tưởng tượng được chúng ta còn có cơ hội gặp lại như vậy không? Lần trước từ biệt, do nhớ rằng Thánh Nữ đã nói muốn tặng cho ta một bức tranh, hiện tại Quý mỗ thực sự chờ mong."
Lần trước từ biệt... Còn nói trịnh trọng như vậy, như thể đó là chuyện cũ đã nhiều năm, đây chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra cách đó không lâu, tuyệt chiêu thay đổi sắc mặt của những người này không khỏi quá nhanh đi, khiến nàng không kịp trở tay.
Quý Thành Phong chậm rãi đứng lên, hai tay khoanh ra phía sau thong thả bước đến trước mặt Triệu Phù Dao, bỗng dưng hắn vươn tay nắm lấy cằm nàng đem mặt nàng nâng lên, sắc mặt trở nên vặn vẹo.
"Ngươi cũng có hôm nay! Thật là ngoài ý muốn... Thánh Nữ."
Quý Thành Phong nắm chặt cằm dưới của Triệu Phù Dao rồi cười nói: "Thánh Nữ tiền nhiệm của các ngươi từ trước đến nay chưa ai từng thấy mặt, trước kia Tử Diễm Môn trải qua một lần đại nạn, có vô số người của bạch đạo tiến công vây lấy Tử Diễm Môn, nữ nhân kia chỉ cần tung một chiêu đã khiến người khác kinh sợ, nếu so với ngươi của ngày hôm nay thì — mạnh hơn nhiều."
Triệu Phù Dao ra sức ngửa đầu, muốn nghiêng cằm tránh khỏi bàn tay của Quý Thành Phong, lão già này... sức tay ghê gớm thật, đau muốn chết.
Nữ nhân mà hắn nói là Tần Tư Viễn? Nhìn không ra nha, nữ nhân như Tần Tư Viễn mà cũng có lúc như vậy...
Đại khái, từ trên xuống dưới Tử Diễm Môn căn bản không ai thừa nhận Triệu Phù Dao nàng là Thánh Nữ, Thánh Nữ trong lòng bọn họ vĩnh viễn cũng chỉ có Tần Tư Viễn mà thôi.
"Nói! Tổng đàn của Tử Diễm Môn hiện tại ở nơi nào? Bên trong còn bao nhiêu người? Môn chủ của các ngươi ở đâu? Có phải đang huấn luyện sát thủ hay không, tổng cộng bao nhiêu người?"
Quý Thành Phong cũng lười giả vờ nhẹ nhàng, hắn buông cằm Triệu Phù Dao ra, quát.
Tất cả những vấn đề hắn hỏi đều là chuyện nội bộ của Tử Diễm Môn, Triệu Phù Dao hơi mở mắt, bọn họ bắt nàng về đây, không phải vì... trang chủ Nhất Độ sơn trang gì đó sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Phù Dao, Quý Thành Phong xoay người ngồi lại trên ghế dựa.
"Quý mỗ không có hứng thú biết lý do vì sao các ngươi lại xuống tay với Nhất Độ sơn trang, cũng không có hứng thú biết tình tiết cụ thể của vụ án, chuyện đó thì liên quan gì đến ta?"
"Chẳng qua chuyện sát thủ của Tử Diễm Môn ám sát trang chủ Cốc Nhất Kỳ khiến mọi người trong bạch đạo căm phẫn — chuyện này ngươi cũng rõ, nếu rơi vào tay bọn họ thì ngươi chết chắc. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời vấn đề do ta đặt ra, ta cam đoan ngươi sẽ được chết sảng khoái một chút!"
Triệu Phù Dao yên lặng nhìn mặt Quý Thành Phong, ánh sáng trong lao rất yếu, ngọn đuốc lách tách cháy, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu chiếu lên sườn mặt như yêu ma của hắn.
"Ta không biết gì cả."
Tác giả có chuyện muốn nói: Phù Dao muội muội sẽ sớm biến thành kẻ mạnh, Tiểu Lăng Tử anh hùng cứu mĩ nhân cũng sẽ có, đừng ghét bỏ hắn bị Tần lâu chủ lừa, đừng nóng, sắp có đường ăn rồi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.