Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 43: Một hòn đá tạo nên ngàn lớp sóng.

Công Tử Thư Dạ

12/10/2018

Quý Thành Phong phản ứng cực nhanh, thấy đối phương đã ngồi xuống, hắn vội vàng sai người châm trà, giọng nói chứa đựng vừa đủ sự ngạc nhiên: "Huyền đoạn tri âm thiểu, bạch y dạ nhiễm sương*. Các hạ chẳng lẽ là Thất Huyền công tử xử án như thần? Quý mỗ thật may mắn mới có thể khiến Thất Huyền công tử hạ mình đến thăm!"

*Tạm xếp chữ: Đàn đứt tri âm mất, áo trắng nhiễm sương đêm.

Người đàn ông áo trắng đeo mặt nạ cũng không nhìn hắn, chỉ thong dong dựa vào ghế nhận tách trà trên tay nha hoàn, chú mục nhìn vào mặt nước, vừa nhìn thoáng qua đã đẩy ra, đặt trên bàn.

Tiểu đồng áo xanh đứng đằng sau cực kì hiểu ý, lập tức vươn tay hất đổ nước trà của Thừa Thiên Phái trong tách, sau đó như làm ảo thuật móc ra một bộ dụng cụ pha trà, trước mắt toàn thể Giang hồ hào hiệp bắt đầu pha trà. Hắn bày toàn bộ dụng cụ xong rồi lại cau mày nói: "Quý chưởng môn, hôm nay gió quá lớn, xin hãy đóng cửa lại, đừng để bụi làm bẩn nước trong."

Ngoài mặt nói là làm bẩn nước trà, nhưng cách dùng từ vừa bình thản vừa như có ý vị sâu xa, khó tránh khỏi khiến người nghe nghiền ngẫm.

Quý Thành Phong trầm mặc một hồi, sau đó phất tay ra hiệu cho nha hoàn, ý bảo các nàng đóng cửa lại.

Tiểu đồng lúc này mới bắt đầu pha trà, động tác của hắn cực kì ưu nhã nhưng không kém phần thành thục, có thể thấy rất am hiểu trà đạo, chỉ là tự nhiên đảo khách thành chủ như thế, những người đang ngồi mặc dù không lên tiếng, nhưng cũng hiểu Thất Huyền công tử ngại trà của Thừa Thiên Phái không ngon, không khỏi đảo qua sắc mặt của chủ nhân nơi này.

Thất Huyền công tử lúc này mới chậm rãi nhìn về phía Quý Thành Phong gật gật đầu, lúc hắn nói chuyện, giọng điệu rất nhẹ và thong thả, giống như mưa phùn mùa hạ, lành lạnh phất qua nhân tâm người nghe.

"Không dám nhận là xử án như thần, tại hạ chẳng qua chỉ là một người rảnh rỗi đi ngao du Giang hồ mà thôi, Quý chưởng môn cũng gần như được xem là người đứng đầu Bạch đạo, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều có thể dẫn tới gió thổi cỏ lay, nếu nói là hạ mình cũng quá mức, vậy thì chư vị ngồi đây vị thế ở chỗ nào?"

Lời này ngoài tai nghe khiêm tốn nhưng thực ra cực kì độc ác, mỗi câu chữ lạnh lùng của hắn giống như từng tiếng búa đánh vào lòng, từng chữ đều ngấm ngầm hại người, còn bén nhọn hơn cả những lời mà tiểu đồng vừa nói: Thứ nhất, ý châm chọc Quý Thành Phong có dã tâm hơn hẳn mọi người, thứ hai, vạch trần việc Quý Thành Phong nâng hắn lên ngầm hạ thấp những người còn lại.

Quý Thành Phong sửng sốt, bên tai chợt nghe tiếng Cừu Đường hừ lạnh, Phong An từ Lăng Tiêu kiếm phái tuy mặt không đổi sắc, nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt không giấu được ý lạnh trên mặt.

Hắn cũng không xấu hổ mà chỉ lắc đầu cười đáp: "Thất Huyền công tử nhắc nhở rất đúng, Quý mỗ lỡ lời, mong chư vị tha lỗi, Quý mỗ tuyệt đối không dám bao biện. Vậy hôm nay công tử ngài đến đây --"

Người mặc áo trắng không thèm nhắc lại, hắn tà tà dựa vào tay vịn, trông như một pho tượng lười biếng. Tiểu đồng áo xanh đứng một bên vừa dứt khoát pha trà, vừa cất cao giọng nói: "Công tử nhà ta thấy hơi mệt mỏi, bất quá chỉ đến đây nghỉ tạm một lát, chư vị cần làm những gì xin cứ tự nhiên."

Đàm Đài Minh Nguyệt khẽ bật cười, quay về phía Quý Thành Phong chớp chớp mắt: "Không biết Quý chưởng môn đã đổi nghề thành lão bản quán trà bình dân từ khi nào? Thất Huyền công tử quả nhiên đúng như lời đồn, luôn hành động vượt ra khỏi tầm hiểu biết của người khác." Nói xong, mắt hạnh đảo qua người đàn ông mặc áo trắng, mang theo ba phần mỏng manh, ba phần mỹ lệ, thường ngày nàng đã rất đẹp, làm vậy càng khiến cả người toát ra hương vị khó nói thành lời.

Thất Huyền công tử vẫn giữ tư thế chợp mắt, không tỏ bất cứ thái độ nào đối với động tác của Đàm Đài Minh Nguyệt.

Mấy người còn lại thấy tình hình như vậy, bầu không khí khẩn trương lập tức dịu xuống, mọi người nhìn nhau một lúc, sau đó lại nhìn người mặc áo trắng, tất cả đều do dự không biết ai nên mở miệng trước.

Ngay vào lúc này, tiếng đồ sứ vỡ vụn trở nên rất chói tai, Cốc Thừa An hai mắt đỏ đậm, dùng tay áo lùa hết đồ vật đặt trên trưởng kỷ, hắn đứng phắt dậy, quát lớn: "Cái gì Thất Huyền công tử hay Bát Huyền công tử, Quý chưởng môn ông có thời gian rảnh ngồi nói chuyện phiếm như vậy thì mau giao hung thủ giết người ra đây, thay toàn bộ người trong trang ta báo thù!"

Có lẽ do nhịn nhục đã lâu, lúc này hắn gần như mất hết kiên nhẫn, cả ngôn ngữ lẫn hành động đều bộc phát kịch liệt. Có điều lúc này hắn lại là người thích hợp nhất để nói những lời này.

"Cốc huynh!" Quý Thành Phong khẽ liếc qua chỗ Thất Huyền công tử, thấy hắn quả thật không có ý định nhúng tay cũng tạm thời không để ý nữa, ba bước dồn thành hai bước đến chỗ Cốc Thừa An, vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt trầm thống nói: "Xưa kia ta và Cốc trang chủ tình như tay chân, hôm nay ngài ấy đột tử, ta hoàn toàn hiểu rõ nỗi đau của Cốc huynh, ta cũng hận không thể chính tay đâm chết hung thủ! Vậy mà, haizz"



Hắn lắc đầu, kịch liệt thở dài: "Tử Diễm Môn thật sự quá mức kiêu ngạo, ả Thánh Nữ kia... Đều do ta quá chủ quan, cho rằng nàng ăn xong Tiêu Nguyên Hàn Lộ sẽ không thể trốn thoát, ai ngờ nàng ta võ công cái thế, có thể chạy trốn! Đây đều là lỗi của Thừa Thiên Phái, ta không còn lời nào để nói. Có điều bây giờ thực sự không thể giao được hung thủ, xin Cốc huynh và các vị đang ngồi ở đây thấu hiểu."

"Thừa Thiên Phái của ngươi chẳng phải tự xưng là Bạch đạo đệ nhất môn phái sao? Quý chưởng môn ngươi chẳng phải cũng tự xưng là lãnh tụ của Bạch đạo sao? Thậm chí ngay cả một nữ nhân cũng không giam giữ nổi?" Cốc Thừa An hiển nhiên vô cùng bất mãn với lời giải thích của Quý Thành Phong, hắn hung hăng túm cổ áo của ông ta lại, nghiến răng ép hỏi.

Động tác này đối với chưởng môn đứng đầu một môn phái lớn đích thực là một nỗi nhục lớn, khóe mắt Quý Thành Phong chợt lóe lên một tia ngoan lệ nhưng biến mất cực nhanh, hắn bình tĩnh lại, tiếp tục nói: "Cốc huynh xin hãy bình tĩnh, chúng ta chung quy cũng không muốn..."

"Tiêu Nguyên Hàn Lộ sao? Nếu lời Quý chưởng môn nói là thật, ta đây lại càng nghi ngờ hơn, coi như người của Tử Diễm Môn không phải thần tiên, nhưng Tiêu Nguyên Hàn Lộ cực kì hữu hiệu đối với người tập võ, đằng này ngài lại nói nàng ta ăn xong Tiêu Nguyên Hàn Lộ nhưng vẫn có thể trốn thoát?" Bạch Hướng Thần của Bích Vũ Các từ trước đến nay vốn tích chữ như vàng, nhưng chưa bao giờ nói lời vô nghĩa.

Một câu này của hắn hiển nhiên vô cùng trùng khớp với suy nghĩ của mọi người, huống chi tình trạng của Cốc Thừa An luôn khiến mọi người đau lòng không dám nhìn thẳng.

Vừa nghĩ đến chuyện hắn vừa tìm được đường sống trong chỗ chết đã phải tận mắt chứng kiến người nhà bị giết thảm, toàn bộ sơn trang đều chìm trong biển máu, bi ai đến mức người người đều không chịu đựng nổi. Vì vậy cũng chẳng trách hắn thất thố, chỉ thấy lòng càng thêm căm phẫn.

Trong nháy mắt, mọi người chăm chú nhìn Quý Thành Phong, vẻ hoài nghi trong mắt càng thêm đậm.

Cừu Đường đập bàn mắng: "Lão Cừu ta đây là người thô kệch, không hiểu quá nhiều đạo lý, chỉ biết có vay ắt có trả, Quý chưởng môn ngài cũng đừng trách tội. Ta cảm thấy ngài nên cho Cốc huynh một lời công đạo, ngài nói xem, bắt được Thánh Nữ nhưng tại sao không thông báo cho chúng ta, không thông báo cho Cốc huynh? Bây giờ chúng ta đến rồi, vì sao người lại bỏ chạy?"

Quý Thành Phong bị hỏi dồn không thể trả lời, đây cũng là điều hắn phiền não, nhưng làm sao dám lên tiếng phân trần, hắn cũng chẳng thể nói rằng ai bảo các ngươi đến sớm?

Bị chất vấn như vậy rất khó coi, vả lại Cừu Đường tuy thô kệch nhưng lại là người ngay thẳng, Quý Thành Phong không muốn so đo với hắn, chỉ cảm thấy kinh ngạc do không biết ai là người tiết lộ tin tức, chuyện này vốn dĩ không ai biết mới đúng.

Trừ phi... Thừa Thiên Phái có gian tế.

Trong mắt Quý Thành Phong xẹt qua một tia sáng, ngoài mặt lại ra vẻ áy náy, há miệng thở dốc, tâm tư trăm chuyển ngàn xoay hòng nghĩ ra kế sách đối phó, chính lúc ngập ngừng đó càng khiến mọi người ra sức gây khó dễ.

"Lời đùa Cừu đại ca vừa thấy người đẹp đã mờ mắt lúc nãy của ta chẳng lẽ lại ứng trên người Quý chưởng môn sao, rốt cuộc yêu nữ kia đã dùng yêu pháp gì mà có thể mê hoặc Quý chưởng môn, khiến ngài khăng khăng bảo vệ?" Đạm Đài Minh Nguyệt thật thật giả giả, nghe không ra lời vừa rồi là trêu đùa hay chất vấn, nhưng lại cho mọi người một câu giải thích phù hợp.

Lúc này tiểu đồng áo xanh đã pha trà xong, hai tay cung kính đưa đến trước mặt Thất Huyền công tử, hắn nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi, đôi mắt lạnh lùng theo dõi thế cục ngày một giằng co trong sảnh đường, đích thực chỉ đến để xem náo nhiệt.

"Hoán Hoa tiên tử có ý gì?" Quý Thành Phong cao giọng: "Trong lòng chư vị chẳng lẽ Quý mỗ là người bị sắc đẹp mê hoặc đến mức không phân biệt được trắng đen sao? Những năm tiếp quản Thừa Thiên Phái gần đây, đối nhân xử thế trong Giang hồ có bất kì sai sót gì không? Để yêu nữ chạy trốn là ta không phải, nhưng thứ cho ta không thể nhận suy đoán ác ý không có căn cứ đó!"

Phất trần trong tay Thanh Sương Tử lay động, hắn lắc đầu trịnh trọng nói: "Đã như vậy, mong Quý chưởng môn giao hung thủ ra đây."

Phong An, Thù Đường, Đạm Đài Minh Nguyệt đều đứng lên phụ họa: "Mong Quý chưởng môn giao hung thủ ra đây!"

Cốc Thừa An rút bội kiếm bên hông ra, thân kiếm rời vỏ nhẹ nhàng chỉ vào yết hầu Quý Thành Phong, gằn từng chữ nói: "Giao ra đây!"

Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả tiếng gió thổi cũng ngừng lại, bầu không khí khẩn trương hết sức căng thẳng, Cừu Đường tự xưng là người thô kệch, nhưng nói câu nào cũng đủ bức người vào đường cùng, khiến Quý Thành Phong trả lời thế nào cũng thành nói dối, làm sự việc càng thêm đáng ngờ.



Còn Đạm Đài Minh Nguyệt phỏng đoán chỉ mong sự việc càng rối loạn càng tốt.

Thấy bọn họ bày ra bộ dạng chỉ nói lời chính nghĩa, Quý Thành Phong cười nhạt, Thừa Thiên Phái được công nhận là đệ nhất Bạch phái không có nghĩa là ai cũng phục, bình thường không có chuyện thì thôi, hôm nay có cơ hội, làm chuyện bỏ đá xuống giếng cũng thật thuận tay. Huống chi chuyện này đúng là thất sách của hắn, vốn tưởng kế hoạch kỹ càng không kẽ hở, khinh địch chung quy vẫn phải nhận quả đắng, hôm nay Thừa Thiên Phái trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, nếu hành động không suy nghĩ, chỉ sợ sẽ bị đám người kia xé xác.

Bây giờ tất cả bọn họ đều nhận định hắn muốn giấu kín hung thủ không chịu giao ra, phải làm sao mới có thể tẩy trắng hiềm nghi, hoặc là... dời đi tầm ngắm...

Hắn nhìn Cốc Thừa An đang cầm kiếm chỉ thẳng vào cổ họng mình, thân thủ chậm rãi nắm lấy mũi kiếm, bình tĩnh nói với mọi người: "Muốn gán tội người thì sợ gì không có lý do. Chư vị đều nói ta giấu kín hung thủ, chứng cớ đâu? Ta giấu diếm người của Tử Diễm Môn thì có lợi ích gì?"

"Điều đó chẳng phải phải hỏi ông sao?" Cốc Thừa An căm hận phản vấn: "Bằng không với thế lực của Thừa Thiên Phái, người ăn xong Tiêu Nguyên Hàn Lộ còn có thể trốn? Dù cho Đại La Kim Tiên cũng chạy không thoát mới đúng?"

"Tử Diễm Môn cũng chỉ có một Thánh Nữ, thế lực của Tử Diễm Môn lại sâu cạn không rõ, chúng ta ai cũng không biết, nhưng những gì Tử Diễm Môn làm ra chúng ta đều thấy được. Hôm nay ngươi đứng đây đối chọi gay gắt, không biết đây có phải kết quả bọn họ mong muốn hay không? Tự hủy trường thành, người của Tử Diễm Môn nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh lại mất?"

Lời vừa dứt, nháy mắt mọi người đều dao động.

Quý Thành Phong là một con cáo già, lập tức đánh rắn dập đầu, hắn nhìn Cốc Thừa An, khí thế bức người: "Cốc huynh, hôm nay Nhất Độ Sơn Trang xảy ra huyết án diệt môn, chúng ta lại ở chỗ này tự giết lẫn nhau, như vậy ngày mai thì sao?"

Ánh mắt hắn rời đi, rơi xuống người Phong An, cực kì sắc bén: "Ngày mai diệt môn có thể rơi xuống đầu Lăng Tiêu kiếm phái không? Phong An nhớ phải chuẩn bị tinh thần, ngón tay tốt nhất nên thủ sẵn ở tay vịn, nhớ phải chọn cái ghế nào làm bằng gỗ lim thượng hạng, gõ là vọng lại, im lặng không nói." Quý Thành Phong tiếp tục chuyển qua Thanh Sương Tử, đau đớn nói: "Ngày sau nữa thì sao? Có thể đến phiên Tam Thanh Điện?"

Thanh Sương Tử vẻ mặt nghiêm trọng.

Hắn lại chuyển qua hướng Đạm Đài Minh Nguyệt: "Chờ bọn họ diệt đến Ngũ Độc Giáo, từ nay về sau hắc bạch lưỡng đạo về chung một nhà, Giang hồ mặc dù rộng, nhưng liệu có nơi cho Hoán Hoa tiên tử dung thân? Xưng hô tiên tử này, chỉ sợ phải chuyển đến phiên yêu nữ kia?"

Đạm Đài Minh Nguyệt không cười, ngón tay thon dài bắt lấy một lọn tóc đen bên gáy, ánh mắt chợt lóe.

Quý Thành Phong hít sâu một hơi: "Nếu đợi được đến ngày đó, chư vị nghĩ lại ngày hôm nay chẳng lẽ không thấy kì lạ?"

Tất cả mọi người trầm mặc, tình thế phút chốc đảo ngược.

Quý Thành Phong nắm bắt nhân tâm rất tốt, cảm giác cáo khóc tang thỏ lan tràn trong thâm tâm mỗi người, mũi nhọn vô tình hay cố ý đều nhắm vào Tử Diễm Môn. Như vậy xem ra, Tử Diễm Môn đã đến nông nỗi không thể không trừ bỏ, bằng không chính là thanh kiếm luôn treo trên đầu bọn họ, khiến đêm đêm không thể chợp mắt.

Nếu như bây giờ ở đây có người của Tử Diễm Môn, nhất định sẽ bị bọn họ hợp lực lại băm thây vạn đoạn.

Ngay lúc này, trong cơn gió truyền đến một tiếng cười khẽ: "Tài ăn nói của Quý chưởng môn thật tốt, đáng lý nên đi làm văn nhân mới đúng, nói không chừng một ngày có thể kiếm được ba trăm đồng đó."

Giọng nói như xa như gần khó thể tìm ra, tất cả mọi người đều biến sắc, đồng loạt đứng lên, tay đặt trên vũ khí: "Người nào?!"

"Rầm" một tiếng thật lớn, cửa lớn phòng nghị sự của Thừa Thiên Phái bị người khác dùng một cước đạp bay, ánh sáng từ ngoài chiếu vào khắp phòng, một người đàn ông từ trên không hạ xuống, vỗ vỗ bả vai vốn chẳng vương một hạt bụi, đôi mắt khẽ đảo qua từng người trong phòng, thong dong nói: "Môn chủ Tử Diễm Môn - Lăng Vân Thiên, ta đến để đón Thánh Nữ trở về, mong Quý chưởng môn giao người."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook