Chương 29: Tặng tranh.
Công Tử Thư Dạ
16/03/2018
Vì dựa vào gần quá, hơi thở Lăng Vân Thiên hơi phất vào sườn mặt nàng, mang đến cảm xúc lạ thường.
Tim Triệu Phù Dao không khỏi đập loạn, ánh mắt tuy còn dừng trên giấy tuyên thành nhưng suy nghĩ đã không biết bay đến phương nào, căn bản không rõ hắn đang miêu tả cái gì.
Mất tập trung nên lực cầm bút cũng yếu dần, cây bút cứ thế rơi xuống, lơ đãng quét trọn tờ giấy, để lại một vệt mực dài.
“Nha đầu? Nha đầu? Hoàn hồn!”
Lăng Vân Thiên còn nắm tay nàng, sao lại không nhận ra đối phương bất thường, có điều hắn không hiểu hồn Triệu Phù Dao đang lạc đến nơi nào, đành phải đè nặng cổ họng gọi vài tiếng: “Có phải mệt lắm không, cô cũng nên nghỉ ngơi đi, chuyện đọc sách không thể gấp rút được.”
“A — Tiểu… Lăng đại ca.” Triệu Phù Dao hồi hồn, sợ bị hắn nhìn ra bản thân thất thố, càng sợ hắn truy hỏi đến cùng, luống cuống tay chân nhặt bút lên, lại vẽ một vệt thật dài trên giấy: “Là mệt quá thôi.”
Lăng Vân Thiên buông tay ra, thẳng người lại, sờ sờ đầu Triệu Phù Dao: “Vậy nghỉ ngơi đi.”
Cảm giác lo lắng cũng thu về theo bàn tay đối phương đặt trên đầu mình, thay vào đó là cảm giác trống rỗng vắng lặng, Triệu Phù Dao cắn môi hỏi: “Đúng rồi Lăng đại ca, huynh nửa đêm nhảy… khụ khụ, nhảy cửa sổ, là có chuyện gì muốn nói sao?”
Lăng Vân Thiên bị hỏi mới sực nhớ, vừa rồi bị cuốn sách kia làm bối rối, sau lại dạy Triệu Phù Dao viết chữ, ý định ban đầu đã bị hắn ném qua sau đầu.
“Ngày mai cô chào tạm biệt Quý Thành Phong đi, Giang Châu không nên lưu lại quá lâu, chúng ta cần phải đi.”
“A?”
Tin tức đột ngột như vậy không ngờ lại khiến Triệu Phù Dao quên đi cảm xúc khác lạ khi nãy, suy nghĩ bắt đầu tập trung vào chuyện khác.
Sau khi từ Tử Diễm Môn rời đi nàng vẫn luôn cảm thấy kì lạ, nói thế nào đây cũng là ma giáo, đường đường chính chính lắc lư trước mặt các môn phái khác như vậy cũng không có vấn đề gì sao?
Còn có, Thánh Nữ đi tuần gì chứ, nhất định có chuyện gì nên mới phải ra ngoài, đàm luận tương lai của Giang hồ gì chứ, cũng chỉ đi hết môn phái này đến môn phái khác, cùng bọn họ hàn huyên nói chuyện phiếm, nếm thử rượu và thức ăn đơn thuần như vậy.
Ngay cả ở một gia đình bình thường, không lễ không tết đột nhiên đến thăm, cũng là chuyện bất thường.
Xét theo ý của Lăng Vân Thiên, thế này chẳng khác gì đến Thừa Thiên Phái ăn bữa cơm, nói vài câu xã giao vớ vẩn xong rồi phủi mông đi mất?
Loại đi tuần này giống như không có ý nghĩa gì cả, nếu như nói muốn để cho mọi người nhận biết tân Thánh Nữ của Tử Diễm Môn, truyền một cái thông báo ra bên ngoài là được rồi, trên Giang hồ chẳng phải chút gió thổi cỏ lay là mọi người đều biết sao.
Bình thường nghe bọn Vân Tiêm Vân Hi nói qua, Triệu Phù Dao mơ hồ nghĩ lúc Tần Tư Viễn còn làm Thánh Nữ đúng là rất thần bí, nàng ấy làm Thánh Nữ lâu như vậy mà số người từng gặp qua trên Giang hồ lại chẳng có bao nhiêu, tất cả đều là nghe danh nhưng chưa một lần gặp mặt.
Bằng không nàng ấy cũng không thể rời khỏi Tử Diễm Môn dễ dàng như vậy được.
Vậy mà đến phiên Triệu Phù Dao nàng, lại gióng trống khua chiêng, như thể Tử Diễm Môn hận không thể để tất cả mọi người trên Giang hồ đều biết nàng là ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy khó hiểu.
Nhắc đến Tần Tư Viễn, Triệu Phù Dao lại không nhịn được nghĩ ngơi lung tung, bình thường nàng hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, người nào đến thì tiếp chiêu người đó.
Trước mắt giống như có một lớp sương mù, những điều nàng muốn biết đều ở sau lớp sương mù đó, nhưng làm cách nào cũng không nhìn thấu được.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi hỏi Lăng Vân Thiên đi: “Lăng đại ca, ta nói cái kia, lần này chúng ta rời đi, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Lăng Vân Thiên lẳng lặng nhìn nàng vài lần nhưng không trả lời, Tử Diễm Môn lớn như vậy, không phải môn phái nào cũng thấy vừa mắt, nhất định có một vài nơi không muốn bọn họ tồn tại.
Đừng nói là hắn, cho dù là Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi mới chỉ ra ngoài vài lần cũng hiểu rõ điều này, Triệu Phù Dao căn bản bị xem là một cái bia ngắm, bắt đầu từ lúc nàng xuất đầu lộ diện ở Tử Diễm Môn, số phận đã bị định đoạt.
Về sau này, kết cục của Triệu Phù Dao là sống hay chết, làm một con tốt thí mạng, đại khái cũng không có ai để tâm đến nàng.
Lăng Vân Thiên yên lạng thu hồi bút, nhìn Triệu Phù Dao cười nói: “Không có chuyện gì, dù sao Thừa Thiên Phái cũng không có gì chơi, trước đây cô là người Giang Châu, phong cảnh nơi này cũng ngắm đến chán rồi, ta dẫn cô đến chỗ khác dạo chơi.”
“À.” Triệu Phù Dao nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Lăng Vân Thiên thấy nàng có vẻ mệt mỏi, định bụng nhảy từ cửa sổ rời đi, bỗng nhiên Triệu Phù Dao cả kinh đứng lên: “Đúng rồi Tiểu Lăng Tử!”
… Vừa rồi chẳng phải gọi là Lăng đại ca sao, mới có một chốc đã lại biến thành Tiểu Lăng Tử rồi?
Lăng Vân Thiên bất đắc dĩ, “Sao vậy?”
Triệu Phù Dao ấp úng, nàng không định yêu cầu điều gì, mà chiếu lấy năng lực của nàng lúc này cũng không làm được điều gì: “Cái đó, Tiểu Đậu Tử… Chính là cậu nhóc trước kia hay chạy theo ta đi đào hố, ta muốn dẫn nó đi cùng.”
Ở lại chỗ này mà an an ổn ổn cũng thôi đi, nhưng ngày đó thấy thằng bé bị đánh cho mặt mũi sưng phù, không cần nghĩ cũng biết nó sống không được tốt.
Lăng Vân Thiên nghĩ nghĩ: “Cô đừng gấp, để ta sắp xếp một chút.”
Muốn dẫn người từ Thừa Thiên Phái đi không phải chuyện dễ, cũng may thân phận địa vị của Tiểu Đậu Tử không cao, nơi này lại là phân đà… Lăng Vân Thiên rời khỏi phòng Triệu Phù Dao, vừa đi vừa nghĩ.
Triệu Phù Dao ngồi ở mép giường một lúc lâu, nhìn theo hướng hắn rời đi, không hiểu vì sao xúc động trong lòng ngày càng mãnh liệt, nàng gấp rút muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên độc lập.
Mạnh một chút… ít nhất cũng không khiến hắn bị liên lụy, ít nhất có thể theo kịp bước chân của hắn.
Ánh nên lay động nửa ngày rốt cuộc cũng tắt.
=
“Thánh Nữ phải đi? Là do Thừa Thiên Phái tiếp đãi không chu toàn? Nếu như ngại tại hạ chậm trễ, như vậy Quý mỗ thật sự đáng chết.”
Quý Thành Phong vuốt vuốt chòm râu rồi chân thành nói, sáng sớm hôm nay Triệu Phù Dao mang theo thị nữ tùy tùng đến đây cáo từ, hắn lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.
Hắn là lão hồ li trong giới Giang hồ, vấn đề ngay cả Triệu Phù Dao còn có thể nghĩ đến há gì hắn lịa chưa từng suy xét qua.
Hắn vẫn lạnh mắt theo dõi xem rốt cuộc mục đích của Tử Diễm Môn lần này là gì, dù tốt xấu cũng xem như thu được chút tin tức, nào ngờ Triệu Phù Dao ăn uống no đủ rồi thì phủi đít đòi đi.
Cái này, ngay cả là Quý Thành Phong cũng không đoán được Tử Diễm Môn muốn làm gì.
“Ý Thánh Nữ là, đã quấy rầu Quý chưởng môn hồi lâu, cũng nên khởi hành rồi, ở Giang Châu đã nhiều ngày, đều là do Thừa Thiên Phái chiếu cố, vạn phần cảm kích.” Vân Tiêm bước lên một bước, lưu loát hành lễ trả lời.
Sáng sớm tinh mơ Triệu Phù Dao đã nói với các nàng là muốn rời đi, các nàng cũng tán thành, chuyện khác không nói, chỉ cần nấn ná chung chỗ với Tần Tư Viễn cũng khiến các nàng khó chịu.
Huống chi, trước khi đi bọn họ đã ngàn nhắc vạn dạn, những thứ khác có thể mặc kệ, chỉ cần lên mặt được thì cứ việc lên, cái nào không theo lẽ thường được thì cứ tùy ý làm bừa, nếu như Triệu Phù Dao không thổi lửa được, bọn họ phải đứng một bên nhóm củi.
Nhưng hiện tại xem ra, điểm này Triệu Phù Dao làm tốt hơn mong đợi rất nhiều.
“Vậy quả thực tiếc nuối.” Quý Thành Phong lặng lẽ đảo tròng mắt, cười hòa ái: “Vốn định cùng Thánh Nữ nói chuyện phiếm, không ngờ ngài lại vội vàng lên đường như vậy, nếu đã thế, xin cho Quý mỗ được phép tiễn người ra ngoài.”
Nếu là lúc vừa nhìn thấy Triệu Phù Dao, thấy nàng không nói tiếng nào mà để thị nữ bên người nói chuyện cùng hắn, Quý Thành Phong khó tránh khỏi việc mắng thầm đối phương cuồng vọng trong lòng.
Hiện tại tuy thấy nhưng không thể trách, Triệu Phù Dao không mở miệng chỉ sợ đã là phúc khí của hắn rồi, đỡ cho việc trước khi đi còn bị nàng chọc cho hộc máu, như vậy quả thật mất nhiều hơn được.
Triệu Phù Dao một bên nghe Quý Thành Phong thao thao bất tuyệt nói lời khách sáo, một bên nhìn ngó chung quanh, Quý Thành Phong thấy bộ dạng tìm người của nàng, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Thánh Nữ muốn tìm ai?”
“Tần tỉ tỉ đâu, bây giờ đã là giữa trưa rồi, là vì tối qua quá mệt nên đến giờ vẫn chưa rời giường sao?”
Ý Triệu Phù Dao là Tần Tư Viễn, Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên đều là cao thủ, đêm nào cũng chăm chỉ luyện công, có điều nghe vào tai người khác, khó tránh khỏi suy nghĩ sâu xa.
Sắc mặc Quý Thành Phong cổ quái miễn bàn, hắn cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thánh Nữ tìm Tần lâu chủ có việc?”
“Đúng vậy, ta vẽ một bức tranh muốn tặng cho tỉ ấy.” Nàng tùy tay chỉ chỉ, bức tranh cuốn đã được Vân Hi chuẩn bị đâu vào đấy, cung kính cầm trong tay.
Tặng trăng? Quý Thành Phong cảm thấy đáy lòng lộp bộp vài tiếng, chẳng lẽ Tử Diễm Môn muốn kết minh của Cầm Kiếm Lâu?
Đang suy nghĩ, một làn gió thơm thổi đến, nghe nói Triệu Phù Dao định rời đi nên Tần Tư Viễn khoan thai bước đến, trên mặt trang điểm tinh xảo nhưng thanh lịch, hoàn toàn không nhìn ra chút thất thố của ngày hôm qua.
Nàng tao nhã hàn huyên với mấy người đứng trong phòng, sau đó quay đầu nhìn Triệu Phù Dao: “Nghe nói Thánh Nữ phải đi?” Vừa nói xong, ánh mắt cố ý xoẹt qua Lăng Vân Thiên đứng sau lưng nàng, ánh mắt sắc như đao.
Triệu Phù Dao hiển nhiên không biết hai người bọn họ nhân lúc không ai để ý thì hoa đào bay mãnh liệt, vừa nhìn thấy Tần Tư Viễn thì cười nói: “Thật tốt quá, Vân Hi, mau.”
Vân Hi nghe lệnh, cầm tranh cuốn trong tay đưa đến trước mặt Tần Tư Viễn.
Tần Tư Viễn lập tức ngừng thở, yên lặng mà nhanh chóng lui về sau một bước, mày vừa nhíu đã giãn ra, thong dong hỏi: “Đây là…?”
Vân Hi có nề nếp trả lời: “Thánh Nữ đại nhân cân nhắc, Tần lâu chủ đường xa mệt nhọc, cho nên có chuẩn bị chút quà mọn, đây là bức tranh cho Thánh Nữ tự tay vẽ, kính mong Tần lâu chủ nhận cho.”
Tần Tư Viễn nhíu màu, không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao một cái, thấy bộ dạng đối phương vẫn vui vẻ, đắn đo không biết rốt cuộc nàng muốn gì, trong lòng chuyển biến thật nhanh, mặt ngoài lại bày ra vẻ mặt tò mò.
“A? Quả thật chu đáo.”
Vừa rồi liếc mắt nhìn qua, trên tay Vân Hi cũng không đeo bao tay mỏng, trục tranh hẳn là không có độc, lúc này Tần Tư Viễn mới đưa tay tiếp nhận, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, lấy tư thái hoàn mỹ đem cuộn tranh từ từ mở ra.
Ánh mắt nàng dừng trên bức tranh, nụ cười dần trở nên cứng ngắc.
Tác giả có chuyện muốn nói: Đừng giả bộ nữa Tần cô nương, che mặt, ta biết cô tức muốn chết rồi…
Tim Triệu Phù Dao không khỏi đập loạn, ánh mắt tuy còn dừng trên giấy tuyên thành nhưng suy nghĩ đã không biết bay đến phương nào, căn bản không rõ hắn đang miêu tả cái gì.
Mất tập trung nên lực cầm bút cũng yếu dần, cây bút cứ thế rơi xuống, lơ đãng quét trọn tờ giấy, để lại một vệt mực dài.
“Nha đầu? Nha đầu? Hoàn hồn!”
Lăng Vân Thiên còn nắm tay nàng, sao lại không nhận ra đối phương bất thường, có điều hắn không hiểu hồn Triệu Phù Dao đang lạc đến nơi nào, đành phải đè nặng cổ họng gọi vài tiếng: “Có phải mệt lắm không, cô cũng nên nghỉ ngơi đi, chuyện đọc sách không thể gấp rút được.”
“A — Tiểu… Lăng đại ca.” Triệu Phù Dao hồi hồn, sợ bị hắn nhìn ra bản thân thất thố, càng sợ hắn truy hỏi đến cùng, luống cuống tay chân nhặt bút lên, lại vẽ một vệt thật dài trên giấy: “Là mệt quá thôi.”
Lăng Vân Thiên buông tay ra, thẳng người lại, sờ sờ đầu Triệu Phù Dao: “Vậy nghỉ ngơi đi.”
Cảm giác lo lắng cũng thu về theo bàn tay đối phương đặt trên đầu mình, thay vào đó là cảm giác trống rỗng vắng lặng, Triệu Phù Dao cắn môi hỏi: “Đúng rồi Lăng đại ca, huynh nửa đêm nhảy… khụ khụ, nhảy cửa sổ, là có chuyện gì muốn nói sao?”
Lăng Vân Thiên bị hỏi mới sực nhớ, vừa rồi bị cuốn sách kia làm bối rối, sau lại dạy Triệu Phù Dao viết chữ, ý định ban đầu đã bị hắn ném qua sau đầu.
“Ngày mai cô chào tạm biệt Quý Thành Phong đi, Giang Châu không nên lưu lại quá lâu, chúng ta cần phải đi.”
“A?”
Tin tức đột ngột như vậy không ngờ lại khiến Triệu Phù Dao quên đi cảm xúc khác lạ khi nãy, suy nghĩ bắt đầu tập trung vào chuyện khác.
Sau khi từ Tử Diễm Môn rời đi nàng vẫn luôn cảm thấy kì lạ, nói thế nào đây cũng là ma giáo, đường đường chính chính lắc lư trước mặt các môn phái khác như vậy cũng không có vấn đề gì sao?
Còn có, Thánh Nữ đi tuần gì chứ, nhất định có chuyện gì nên mới phải ra ngoài, đàm luận tương lai của Giang hồ gì chứ, cũng chỉ đi hết môn phái này đến môn phái khác, cùng bọn họ hàn huyên nói chuyện phiếm, nếm thử rượu và thức ăn đơn thuần như vậy.
Ngay cả ở một gia đình bình thường, không lễ không tết đột nhiên đến thăm, cũng là chuyện bất thường.
Xét theo ý của Lăng Vân Thiên, thế này chẳng khác gì đến Thừa Thiên Phái ăn bữa cơm, nói vài câu xã giao vớ vẩn xong rồi phủi mông đi mất?
Loại đi tuần này giống như không có ý nghĩa gì cả, nếu như nói muốn để cho mọi người nhận biết tân Thánh Nữ của Tử Diễm Môn, truyền một cái thông báo ra bên ngoài là được rồi, trên Giang hồ chẳng phải chút gió thổi cỏ lay là mọi người đều biết sao.
Bình thường nghe bọn Vân Tiêm Vân Hi nói qua, Triệu Phù Dao mơ hồ nghĩ lúc Tần Tư Viễn còn làm Thánh Nữ đúng là rất thần bí, nàng ấy làm Thánh Nữ lâu như vậy mà số người từng gặp qua trên Giang hồ lại chẳng có bao nhiêu, tất cả đều là nghe danh nhưng chưa một lần gặp mặt.
Bằng không nàng ấy cũng không thể rời khỏi Tử Diễm Môn dễ dàng như vậy được.
Vậy mà đến phiên Triệu Phù Dao nàng, lại gióng trống khua chiêng, như thể Tử Diễm Môn hận không thể để tất cả mọi người trên Giang hồ đều biết nàng là ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy khó hiểu.
Nhắc đến Tần Tư Viễn, Triệu Phù Dao lại không nhịn được nghĩ ngơi lung tung, bình thường nàng hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, người nào đến thì tiếp chiêu người đó.
Trước mắt giống như có một lớp sương mù, những điều nàng muốn biết đều ở sau lớp sương mù đó, nhưng làm cách nào cũng không nhìn thấu được.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đi hỏi Lăng Vân Thiên đi: “Lăng đại ca, ta nói cái kia, lần này chúng ta rời đi, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Lăng Vân Thiên lẳng lặng nhìn nàng vài lần nhưng không trả lời, Tử Diễm Môn lớn như vậy, không phải môn phái nào cũng thấy vừa mắt, nhất định có một vài nơi không muốn bọn họ tồn tại.
Đừng nói là hắn, cho dù là Vân Tiêm, Vân Hi và Vân Chi mới chỉ ra ngoài vài lần cũng hiểu rõ điều này, Triệu Phù Dao căn bản bị xem là một cái bia ngắm, bắt đầu từ lúc nàng xuất đầu lộ diện ở Tử Diễm Môn, số phận đã bị định đoạt.
Về sau này, kết cục của Triệu Phù Dao là sống hay chết, làm một con tốt thí mạng, đại khái cũng không có ai để tâm đến nàng.
Lăng Vân Thiên yên lạng thu hồi bút, nhìn Triệu Phù Dao cười nói: “Không có chuyện gì, dù sao Thừa Thiên Phái cũng không có gì chơi, trước đây cô là người Giang Châu, phong cảnh nơi này cũng ngắm đến chán rồi, ta dẫn cô đến chỗ khác dạo chơi.”
“À.” Triệu Phù Dao nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Lăng Vân Thiên thấy nàng có vẻ mệt mỏi, định bụng nhảy từ cửa sổ rời đi, bỗng nhiên Triệu Phù Dao cả kinh đứng lên: “Đúng rồi Tiểu Lăng Tử!”
… Vừa rồi chẳng phải gọi là Lăng đại ca sao, mới có một chốc đã lại biến thành Tiểu Lăng Tử rồi?
Lăng Vân Thiên bất đắc dĩ, “Sao vậy?”
Triệu Phù Dao ấp úng, nàng không định yêu cầu điều gì, mà chiếu lấy năng lực của nàng lúc này cũng không làm được điều gì: “Cái đó, Tiểu Đậu Tử… Chính là cậu nhóc trước kia hay chạy theo ta đi đào hố, ta muốn dẫn nó đi cùng.”
Ở lại chỗ này mà an an ổn ổn cũng thôi đi, nhưng ngày đó thấy thằng bé bị đánh cho mặt mũi sưng phù, không cần nghĩ cũng biết nó sống không được tốt.
Lăng Vân Thiên nghĩ nghĩ: “Cô đừng gấp, để ta sắp xếp một chút.”
Muốn dẫn người từ Thừa Thiên Phái đi không phải chuyện dễ, cũng may thân phận địa vị của Tiểu Đậu Tử không cao, nơi này lại là phân đà… Lăng Vân Thiên rời khỏi phòng Triệu Phù Dao, vừa đi vừa nghĩ.
Triệu Phù Dao ngồi ở mép giường một lúc lâu, nhìn theo hướng hắn rời đi, không hiểu vì sao xúc động trong lòng ngày càng mãnh liệt, nàng gấp rút muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên độc lập.
Mạnh một chút… ít nhất cũng không khiến hắn bị liên lụy, ít nhất có thể theo kịp bước chân của hắn.
Ánh nên lay động nửa ngày rốt cuộc cũng tắt.
=
“Thánh Nữ phải đi? Là do Thừa Thiên Phái tiếp đãi không chu toàn? Nếu như ngại tại hạ chậm trễ, như vậy Quý mỗ thật sự đáng chết.”
Quý Thành Phong vuốt vuốt chòm râu rồi chân thành nói, sáng sớm hôm nay Triệu Phù Dao mang theo thị nữ tùy tùng đến đây cáo từ, hắn lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.
Hắn là lão hồ li trong giới Giang hồ, vấn đề ngay cả Triệu Phù Dao còn có thể nghĩ đến há gì hắn lịa chưa từng suy xét qua.
Hắn vẫn lạnh mắt theo dõi xem rốt cuộc mục đích của Tử Diễm Môn lần này là gì, dù tốt xấu cũng xem như thu được chút tin tức, nào ngờ Triệu Phù Dao ăn uống no đủ rồi thì phủi đít đòi đi.
Cái này, ngay cả là Quý Thành Phong cũng không đoán được Tử Diễm Môn muốn làm gì.
“Ý Thánh Nữ là, đã quấy rầu Quý chưởng môn hồi lâu, cũng nên khởi hành rồi, ở Giang Châu đã nhiều ngày, đều là do Thừa Thiên Phái chiếu cố, vạn phần cảm kích.” Vân Tiêm bước lên một bước, lưu loát hành lễ trả lời.
Sáng sớm tinh mơ Triệu Phù Dao đã nói với các nàng là muốn rời đi, các nàng cũng tán thành, chuyện khác không nói, chỉ cần nấn ná chung chỗ với Tần Tư Viễn cũng khiến các nàng khó chịu.
Huống chi, trước khi đi bọn họ đã ngàn nhắc vạn dạn, những thứ khác có thể mặc kệ, chỉ cần lên mặt được thì cứ việc lên, cái nào không theo lẽ thường được thì cứ tùy ý làm bừa, nếu như Triệu Phù Dao không thổi lửa được, bọn họ phải đứng một bên nhóm củi.
Nhưng hiện tại xem ra, điểm này Triệu Phù Dao làm tốt hơn mong đợi rất nhiều.
“Vậy quả thực tiếc nuối.” Quý Thành Phong lặng lẽ đảo tròng mắt, cười hòa ái: “Vốn định cùng Thánh Nữ nói chuyện phiếm, không ngờ ngài lại vội vàng lên đường như vậy, nếu đã thế, xin cho Quý mỗ được phép tiễn người ra ngoài.”
Nếu là lúc vừa nhìn thấy Triệu Phù Dao, thấy nàng không nói tiếng nào mà để thị nữ bên người nói chuyện cùng hắn, Quý Thành Phong khó tránh khỏi việc mắng thầm đối phương cuồng vọng trong lòng.
Hiện tại tuy thấy nhưng không thể trách, Triệu Phù Dao không mở miệng chỉ sợ đã là phúc khí của hắn rồi, đỡ cho việc trước khi đi còn bị nàng chọc cho hộc máu, như vậy quả thật mất nhiều hơn được.
Triệu Phù Dao một bên nghe Quý Thành Phong thao thao bất tuyệt nói lời khách sáo, một bên nhìn ngó chung quanh, Quý Thành Phong thấy bộ dạng tìm người của nàng, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Thánh Nữ muốn tìm ai?”
“Tần tỉ tỉ đâu, bây giờ đã là giữa trưa rồi, là vì tối qua quá mệt nên đến giờ vẫn chưa rời giường sao?”
Ý Triệu Phù Dao là Tần Tư Viễn, Triệu Phù Dao và Lăng Vân Thiên đều là cao thủ, đêm nào cũng chăm chỉ luyện công, có điều nghe vào tai người khác, khó tránh khỏi suy nghĩ sâu xa.
Sắc mặc Quý Thành Phong cổ quái miễn bàn, hắn cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thánh Nữ tìm Tần lâu chủ có việc?”
“Đúng vậy, ta vẽ một bức tranh muốn tặng cho tỉ ấy.” Nàng tùy tay chỉ chỉ, bức tranh cuốn đã được Vân Hi chuẩn bị đâu vào đấy, cung kính cầm trong tay.
Tặng trăng? Quý Thành Phong cảm thấy đáy lòng lộp bộp vài tiếng, chẳng lẽ Tử Diễm Môn muốn kết minh của Cầm Kiếm Lâu?
Đang suy nghĩ, một làn gió thơm thổi đến, nghe nói Triệu Phù Dao định rời đi nên Tần Tư Viễn khoan thai bước đến, trên mặt trang điểm tinh xảo nhưng thanh lịch, hoàn toàn không nhìn ra chút thất thố của ngày hôm qua.
Nàng tao nhã hàn huyên với mấy người đứng trong phòng, sau đó quay đầu nhìn Triệu Phù Dao: “Nghe nói Thánh Nữ phải đi?” Vừa nói xong, ánh mắt cố ý xoẹt qua Lăng Vân Thiên đứng sau lưng nàng, ánh mắt sắc như đao.
Triệu Phù Dao hiển nhiên không biết hai người bọn họ nhân lúc không ai để ý thì hoa đào bay mãnh liệt, vừa nhìn thấy Tần Tư Viễn thì cười nói: “Thật tốt quá, Vân Hi, mau.”
Vân Hi nghe lệnh, cầm tranh cuốn trong tay đưa đến trước mặt Tần Tư Viễn.
Tần Tư Viễn lập tức ngừng thở, yên lặng mà nhanh chóng lui về sau một bước, mày vừa nhíu đã giãn ra, thong dong hỏi: “Đây là…?”
Vân Hi có nề nếp trả lời: “Thánh Nữ đại nhân cân nhắc, Tần lâu chủ đường xa mệt nhọc, cho nên có chuẩn bị chút quà mọn, đây là bức tranh cho Thánh Nữ tự tay vẽ, kính mong Tần lâu chủ nhận cho.”
Tần Tư Viễn nhíu màu, không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Phù Dao một cái, thấy bộ dạng đối phương vẫn vui vẻ, đắn đo không biết rốt cuộc nàng muốn gì, trong lòng chuyển biến thật nhanh, mặt ngoài lại bày ra vẻ mặt tò mò.
“A? Quả thật chu đáo.”
Vừa rồi liếc mắt nhìn qua, trên tay Vân Hi cũng không đeo bao tay mỏng, trục tranh hẳn là không có độc, lúc này Tần Tư Viễn mới đưa tay tiếp nhận, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, lấy tư thái hoàn mỹ đem cuộn tranh từ từ mở ra.
Ánh mắt nàng dừng trên bức tranh, nụ cười dần trở nên cứng ngắc.
Tác giả có chuyện muốn nói: Đừng giả bộ nữa Tần cô nương, che mặt, ta biết cô tức muốn chết rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.