Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 9: Thời thế thay đổi

Công Tử Thư Dạ

09/12/2016

Triệu Phù Dao không biết hiện tại bản thân có đang được tính là trong thời khắc sinh tử hay không, chỉ biết không thể ngồi im nhìn người khác xâm phạm, nàng không muốn người đàn ông kia chết, cả bản thân nàng cũng không muốn chết.

Ba chiêu võ công đã luyện qua vô số lần đột nhiên hiện lên trong óc, nàng tuân theo bản năng cầm lấy kiếm gỗ, vươn tay xuất ra một chiêu.

Hai ông lão không hề phòng bị, bọn họ đã sớm nhận ra Triệu Phù Dao không có nội lực, đương nhiên nghĩ nàng không hề có võ công, bởi vậy hoàn toàn không thể lường trước được việc này.

Lão béo không kịp phòng bị nên bất ngờ bị kiếm gỗ đâm trúng, lão hú lên một tiếng quái dị rồi chỉ tay vào Triệu Phù Dao nói: “Đó, Trường Hồng Quán Nhật!”

Không hiểu vì sao ông ta lại nhảy dựng lên, sau đó đưa mắt nhìn Triệu Phù Dao một cách đầy nghi ngờ.

Triệu Phù Dao lòng đầy bất an, nàng gắt gao nắm kiếm gỗ như thể đang nắm bảo vật cứu mạng, bộ dạng như lâm đại dịch, căn bản không hề nghe thấy lão béo nói gì.

Nàng không hiểu sao mình mới chỉ chọc chọc tung lung mấy cái mà bọn họ đã lập tức lùi lại như vậy, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Lão gầy trắng mắt nhìn, cười nhạo: “Ay ay, đùa cái gì vậy, Trường Hồng Quán Nhật là chiêu thức ai cũng biết sao? Lão mập chết bầm, ngay cả một tiểu cô nương cũng có thể đả thương ông, cho ông mỗi ngày ăn thịt nè, ha ha ha.”

Lão béo đá lão gầy một cái, cả giận. “Thật, thật đó!”

Dứt lời liền tiến lên định lôi kéo Triệu Phù Dao, Triệu Phù Dao tiếp tục vung vẩy cây kiếm trong tay, lại đâm trúng người lão béo.

Lúc này ngay cả lão gầy cũng kinh ngạc: “Đây là… Nguyệt Vũ Ngân Quang? Đúng là Nguyệt Vũ Ngân Quang?”

Triệu Phù Dao cắn môi, tò mò nhìn hai người họ, thấy họ không tiến lên đến đánh nàng mà chỉ đứng im đánh giá, vì vậy dè dặt nói: “Đừng có qua đây, ta là cái đó, ừm, ta là giang hồ đại yêu nữ đó! Rất lợi hại.”

Nàng vừa nói vừa lặng lẽ lui về sau, trong đầu kêu khổ thấu trời, xét với tốc độ của hai người này, cho dù nàng có dùng hết tốc lực để chạy trốn thì nhất định sẽ bị bắt lại.

Nhưng hai người họ không có bất kì động tác nào cả.

Lão gầy đánh giá Triệu Phù Dao từ trên xuống dưới vài lần, gật đầu rồi lại lắc đầu, nói thầm: “Ay ay, giống? Không giống?”

Lão béo cũng chẹp miệng, cũng nhập hội với lão gầy đi vòng quanh Triệu Phù Dao đánh giá hết lần này đến lần khác, bỗng nhiên cười ha ha: “Thiếu, thiếu chủ, bây, bây giờ ngài giả trang cũng giống quá đi!”

Triệu Phù Dao nghe mà đầu óc mù mịt.

Chỉ thấy lão gầy vuốt vuốt chòm râu, phục tùng nói: “Ay ay, quả thật lại tiến bộ, từ trước đến nay có bao giờ giả dạng con gái đâu, sao lần này lại thu hồi nội lực được nhỉ? Thiếu chủ không hổ là thiếu chủ.”



Triệu Phù Dao nháy mắt mấy cái, cảm thấy tình thế trước mắt có chút hoang đường, hai người này lúc nãy còn có ý định bắt nàng kia mà, sao bây giờ tự dưng quay sang đứng tán gẫu với nhau thế này?

Chưa đợi nàng khôi phục tinh thần, hai ông lão kia đột nhiên lui về phía sau ba bước rồi quỳ xuống trước mặt nàng!

“Này, hai vị tiền bối, ta nói hai người…” Triệu Phù Dao chân tay luống cuống, tự thì thào.

Hai người kia đã gập đầu, cứ vậy cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất rồi nghiêm trang lên tiếng: “Thuộc hạ bái kiến chủ nhân, mong chủ nhân lập tức theo thuộc hạ trở về.”

“…”

Hai người bọn họ đợi nửa ngày trời cũng không thấy tiếng đáp lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Phù Dao đã sớm cắp kiếm chạy biến, nhưng vì phải lén lút chạy nên thân ảnh nàng vẫn chưa biến khỏi tầm mắt.

“Lão, lão già thối, chủ, chủ nhân lại chạy rồi, lại, lại bộ dạng này.” Lão béo lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cảm thán, nghe như kiểu tập mãi thành quen, như thể vị chủ nhân nào đó trong miệng ông ta cũng thường xuyên chạy trốn như vậy.

Lão gầy phì cười, không nói gì nhiều, chỉ cười cười. “Đuổi theo!”

Triệu Phù Dao hoàn toàn không hiểu tại sao mình không đứng im tại chỗ nhìn hai ông lão, trong khoảnh khắc không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại cảm thấy đó là thời cơ hoàn hảo để chạy trốn, vì vậy đã xoay người chạy trốn mà không nghĩ ngợi gì cả.

Từng đợt gió gào thét lao đến khiến nàng hiểu rõ bản thân đang dùng rất nhiều sức lực để chạy như điên, phong cảnh hai bên đường cũng nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.

May mà từ trước đến nay nàng không phải đại tiểu thư yếu đuối lúc nào cũng ru rú trong phòng, nhiều năm đào hố như vậy, một chút sức lực để chạy trốn vẫn phải có.

Ngay lúc tâm trạng đã được thả lỏng, đại khái nàng cảm thấy bản thân đã có thể chạy thoát rồi, trước mắt bỗng nhiên có cái gì kì lạ lao đến.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ đột nhiên có cái gì màu hồng hồng, cực kỳ xinh đẹp, còn mang theo một mùi hương ngòn ngọt khó diễn tả bằng lời, dường như muốn khiến người ta say ngã tại chỗ.

Vì vậy Triệu Phù Dao té xỉu.

Nàng đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, hương thơm quỷ dị kia không ngừng bay về hướng nàng, khiến nàng hoàn toàn không thể khắc chế bản thân ngã xuống, trước lúc nhắm mắt chỉ kịp nhìn thấy gương mặt tươi cười đắc ý của hai ông lão nọ.

Nàng thầm nghĩ: Tiêu rồi.

==========================================================

“Chậc, ta hỏi các ngươi, các ngươi gọi người này là chủ nhân? Ta kiểm tra cả nửa ngày trời rồi, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu.”

… Ai… Giọng ai vậy… Thật ồn ào…



“Ay ay, không thể nào, trên người nàng ấy có mùi mộc lan, hơn nữa còn biết võ công độc hữu của chủ nhân, sao có thể không phải chủ nhân?”

“Đúng, đúng đó, khả, khả năng cải trang của chủ nhân lại tiến bộ, tiểu, tiểu Ninh, chắc tại y thuật của ông không tinh không nên không nhìn ra đó.”

Phiền quá… mới sáng tinh mơ… chậc… không thể để yên cho người ta ngủ sao…

Triệu Phù Dao cảm thấy trước mắt hình như có cái gì đó ẩn ẩn hiện hiện, nàng không kiên nhẫn nhăn mày, nâng tay che hai mắt mình lại.

Giọng nói chuyện vẫn ồm ồm truyền đến.

“Hai người các ngươi già mà không nên nết! Cái gì mà chủ nhân cải trang? Ngươi đã thấy người nào cải trang mà có thể sửa thân từ cao thành thấp chưa? Chủ nhân đâu có luyện cốt công! Nhìn đi, nhìn bộ dạng này…”

Triệu Phù Dao cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đang vỗ vỗ mặt mình, một tiếng hừ nhẹ đột nhiên phát ra từ lỗ mũi, nàng theo bản năng ngăn bàn tay kia lại.

“Bộ dạng này rõ ràng là một tiểu nha đầu!”

“… Tiểu, Tiểu Ninh đừng nổi giận, chờ, chờ một lát xem!” Vừa dứt lời, chỉ nghe ầm một tiếng, Triệu Phù Dao cảm giác mặt mình bị người ta hắt cái gì đó ướt ướt man mát.

Lần này, nàng xem như tỉnh ngủ hoàn toàn.

Người chưa được ngủ đủ giấc thường rất xấu tính, Triệu Phù Dao bật dậy, định đưa tay xốc chăn trên người ra, tay với không thấy chăn thì sửng sốt một chút, nhưng vẫn lớn tiếng mắng: “Các người phiền quá đi! Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi! Không để cho người khác ngủ sao!”

Nói xong mấy câu đó, nàng mới ý thức hình như có cái gì đó không đúng.

Triệu Phù Dao chớp chớp mắt, mê man quan sát xung quanh, đối diện nàng là ba người đang nghẹn họng trân trối, trong đó có hai ông lão một béo một gầy mà nàng đã gặp, còn lại là một người đàn ông trung niên, gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Đến tận bây giờ Triệu Phù Dao mới sực nhớ, mình không phải đang ngủ trong căn nhà tranh be bé kia nữa, người đang nói chuyện ầm ỹ cũng không phải Tiểu Đậu Tử không hề có sức uy hiếp nọ.

Lần gần đây nhất nàng đang làm cái gì nhỉ?

A, đúng rồi, vì sợ cái người đang hôn mê bất tỉnh trong nhà bị kẻ thù phát hiện, nàng mới nóng ý ôm kiếm triển khai kế điệu hổ ly sơn, vậy rồi… Vậy rồi bị người ta bắt được…

Nàng ngượng ngùng sờ sờ đầu, hỏi: “Các người…”

Người đàn ông trung niên kia bỗng nở nụ cười. “Tiểu cô nương còn rất gan dạ, rất tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook