Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Chương 3: Tiểu hoa dại cũng có mùa xuân.

Công Tử Thư Dạ

29/11/2016

Vác theo một tên đàn ông to đùng không có năng lực hành động xuống núi, tuy rằng người này cũng không quá cường tráng, nhưng đối với một Triệu Phù Dao đang đói bụng mà nói, vẫn có chút cố sức, đi ba bước lại phải dừng lại nghỉ một chút.

Xét với tốc độ này, không biết phải đỡ đến ngày tháng năm nào mới có thể đưa người ta về đến nhà, mới đi chưa được vài bước Triệu Phù Dao đã cảm thấy hối hận, thật muốn vứt quách tên này ra đất, để hắn tự sinh tự diệt đi.

Suy nghĩ này luẩn quẩn trong đầu vài vòng nhưng rốt cuộc Triệu Phù Dao vẫn không nỡ hành động, nàng lại tiếp tục thở phì phò vác hắn đi cùng. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã nghĩ ra được một biện pháp cực kì tiết kiệm sức lực.

Nàng đặt tên đàn ông nọ xuống đất, túm hết tóc hắn lại, chuẩn bị cứ như vậy mà tha người này về nhà.

Sẽ khiến tóc của tên đàn ông này rụng hết? Cũng không phải là tóc của nàng!

Trên đất có đá gồ ghề? Cũng không phải nàng chịu đau!

Phật giáo có câu cứu một mạng người hơn xây bảy cái tháp, nhưng lại không nói cụ thể nên cứu thế nào, tóm lại chỉ cần không để người ta chết là được, lại nói, nàng không còn cách nào khác, nghĩ chắc Phật Tổ cũng không so đo với nàng đâu, vì vậy lại càng hạ quyết tâm.

Tâm tình của Triệu Phù Dao cực kì tốt, vừa đi vừa hát, vừa ngắm trăng lên, cuối cùng cũng kéo được người ta về đến căn nhà tranh nhỏ của mình, còn ghét bỏ người ta dính đầy bụi đất, hại mình phải phủi phủi một lúc mới đặt hắn nằm lên giường được.

==

Lăng Vân Thiên vì lạnh quá nên mới tỉnh lại, hắn có cảm giác như mình đang nằm trên một tảng băng, dưới thân vừa cứng vừa lạnh, bên tai lại nghe tiếng gió ù ù thổi qua, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Hắn chậm rãi mở to mắt, cả người mỏi nhừ, tầm nhìn mơ mơ hồ hồ không thấy rõ.

Đầu đau quá, giống như có người không ngừng dùng cả nghìn mũi kim châm vào da dầu, ngay cả tóc cũng muốn lên tiếng kêu gào, nhức inh ỏi.

Trên lưng cũng đau, hắn nhớ rõ ràng lưng mình đâu có bị thương, sao lại đau rát thế này? Đã vậy còn bị gió lạnh tạt vào, cực kì khó chịu.

Phải mất một lúc lâu, hắn mới chú ý hình như trước mắt mình có một cái bóng đen như mực vút qua, sau đó nhào đến rất nhanh, lạnh như băng, thứ gì đó có mùi lạ dán lên môi hắn.

Cái gì vậy? Là độc dược sao?

Lăng Vân Thiên nhíu mày, quay đầu sang chỗ khác, sau đó bên tai như nghe được một giọng nữ đang lầm bầm: "Bản cô nương có ý tốt để dành cho ngươi một cái bánh bao thịt, ngươi còn dám ghét bỏ?!"

Cái cục cứng cứng lạnh lạnh đó lại bị người ta nhét vào miệng hắn, lúc này hắn mới từ từ tỉnh lại.

Chóp mũi đã ngửi được mùi bột mì nhè nhẹ, tuy rằng vừa cứng vừa lạnh, nhưng đích thị là một cái bánh bao không thể chối cãi.

Bụng hắn hợp thời kêu lên, hắn nhớ lúc đó bản thân hình như không chống chọi thêm được nữa, nội thương đột ngột phát tác, hẳn là rơi vào hôn mê.

Tầm mắt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, một gương mặt không vui đập vào mắt, Lăng Vân Thiên chớp chớp mắt, à, là tiểu cô nương tưởng nhầm hắn là thi thể nên định đem đi chôn đây mà.

Nơi này là... Nhà nàng?

Lăng Vân Thiên âm thầm đánh giá hoàn cảnh hiện tại của bản thân một chút, sau đó lập tức hiểu ra tại sao vừa rồi lại tưởng mình đang nằm trên một tảng băng.

Gian phòng này đơn sơ đến dị thường, hơn nữa nhìn qua cứ tưởng nó lung lay sắp đổ, là một căn nhà tranh. Trọng yếu là trên mái lẫn bốn vách tường đều không ít chỗ bị hở.

Hắn lại đưa mắt nhìn một vòng, không có đồ vật gì bài trí cả, chỉ có một cái bàn gỗ bị thiếu mất một chân, trên đó có một ngọn đèn mỏng manh, một cái ghế dựa không mấy chắc chắn, ngồi trên đó là tiểu cô nương nọ.

Cuối cùng còn có một cái giường cứng đến chết người, nằm trên đó là hắn.

Ngay cả cái chăn miễn cưỡng đắp trên người hắn cũng không được dày, mùa hè còn tạm được, nhưng qua đến mùa đông thì tuyệt đối không thể dùng, bây giờ mới chỉ mùa thu đã khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Vì giường nhỏ mà trên lưng lại đau đớn không rõ lý do, tư thế nằm của Lăng Vân Thiên vô cùng kì quái, thiếu điều cả người đều cuộn thành một cục, bằng không thì tay chân chỉ có thể treo lủng lẳng ngoài thành giường.

"Nữ hiệp..."

"Gì? Tỉnh rồi hả?"

Triệu Phù Dao lắc lắc tay trước mắt Lăng Vân Thiên một chút, nhìn tròng mắt hắn đảo tới đảo lui theo hướng chuyển động của bàn tay mình, mặt đần ra, nàng mới thầm nghĩ, quả nhiên tỉnh rồi.

Chỉ riêng việc tha hắn từ trên núi xuống đây thôi đã muốn khiến nàng mất hết nửa cái mạng, khó trách mọi người đều nói chết rồi sẽ chìm, người đã chết đúng là đặc biệt nặng.



Tuy rằng Lăng Vân Thiên còn chưa có chết, nhưng đại khái cũng không kém gì đã chết đi, nhìn kiểu gì cũng là một tên gần đất xa trời, nàng cố hết sức bình sinh để tha hắn về đây cũng đã đạo nghĩa lắm rồi.

Tóm lại là nàng không muốn thừa nhận bản thân khí lực yếu ớt, coi vậy thôi chứ nàng là một người đào mộ có tay nghề đó!

Kéo người ta về nhà rồi Triệu Phù Dao mới cảm thấy do dự, bởi vì trong nhà nàng chỉ có độc một cái giường, tuy ném tên đàn ông này xuống đất cũng không can hệ gì đến nàng, nhưng mà có một người đàn ông nằm trên mặt đất, cho dù nàng có nằm trên giường cũng không ngon giấc được.

Cái này gọi là xen vào chuyện của người khác rồi tự mua chuyện vào người.

Triệu Phù Dao quyết định sẽ đánh thức tên này trước, sau đó để hắn rời đi, cùng lắm... cùng lắm thì cho hắn ăn bánh bao đi!

"Này." Triệu Phù Dao đẩy chiếc bánh bao qua, trong lòng vẫn thầm gào thét không thể làm vậy, vừa nãy cái bánh bao kia ăn chưa đủ no, bây giờ nàng đói muốn xỉu rồi.

"Cho ta?"

"Ngươi không cần? Vậy thôi nha." Triệu Phù Dao mừng rỡ, nhanh chóng thu tay lại chuẩn bị ăn luôn, nhưng tay vừa rút về thì lòng bàn tay đã trống trơn.

"Lạnh." Tên đàn ông kia không biết đã cướp bánh bao đi từ lúc nào, chậm rãi ăn từng miếng từng miếng, nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ một thoáng mà ngay cả vỏ bánh bao cũng chẳng thấy đâu.

Rõ ràng đói muốn chết rồi còn bày đặt ăn sao cho tao nhã, ngại bánh lạnh thì đừng có ăn...

"Cái kia, cái kia, aizz, ăn xong thì ngươi đi được rồi."

"Này, nữ hiệp, nhà cô bị thủng rồi."

Lăng Vân Thiên không để ý đến lời đuổi khách của nàng, hưng trí đánh giá phòng ở, vừa rồi nằm xem không được đầy đủ, hiện tại nhìn quanh bốn phía mới có thể hoàn toàn xác định chủ nhân của căn nhà này đúng là rất nghèo.

Triệu Phù Dao nghe vậy mặt đỏ lên, than thở: "Ai cần ngươi lo, nói nhảm cái gì chứ, ta thích như vậy đó, mát mẻ."

"Cũng phải, quả thật rất mát mẻ." Lăng Vân Thiên mỉm cười: "Các hạ nhất định là cao thủ của Thừa Thiên Phái, nội lực cường đại tất nhiên không sợ hàn khí."

Hắn nói chuyện quá mức thành khẩn, Triệu Phù Dao không biết rốt cuộc là hắn đang châm chọc hay kính cẩn tán dương mình nữa.

Lăng Vân Thiên chờ Triệu Phù Dao phản bác, nhưng nàng bỗng nhiên lại phụt cười.

Tuy rằng Lăng Vân Thiên cười lên trông rất đẹp mắt... được rồi, nàng không biết mấy tính từ tao nhã dùng để hình dung gì đó, nhưng chỉ cần nhớ đến cảnh người này vồ ếch té ngã trên mặt đất, lại không nhịn được bật cười, hơn nữa tuyệt đối là đang cười nhạo theo bản năng.

Lăng Vân Thiên bị cười đến khó hiểu, hắn lưu lạc giang hồ bao nhiêu năm, gặp qua không ít người, những người có thân phận nào thì tính cách ra sao, trên cơ bản hắn đều biết cả.

Triệu Phù Dao rất kì quái, rõ ràng nghèo đến như vậy, nhưng nhìn qua không chút oán trời trách đất, không biết rốt cuộc là do gan lớn hay là do quá ngây thơ, lại dám đem một người xa lạ chết đi sống lại về nhà.

Hắn cúi đầu đánh giá bản thân, vẫn là bộ quần áo dính đầy bùn đất kia, hắn lấy tay phủi phủi rồi nhìn về phía Triệu Phù Dao: "Nữ hiệp, tại hạ đang bị thương, hiện tại đêm khuya như vậy, ra ngoài cũng không tìm được nơi ngủ trọ..."

Triệu Phù Dao chớp chớp mắt, giống như thừa nhận, nhà nàng xây ngay sau chân núi, mấy vùng lân cận quả thật rất hoang vắng, không có người khác sinh sống.

"Ngươi... Ở trên giang hồ rất nổi danh sao?" Nàng nhớ lại màn ném xẻng nọ, nhịn không được hỏi.

"Cũng có chút chút."

"Vậy hẳn là quen biết rất nhiều người hả? Ngươi có biết yêu nữ nổi danh nhất giang hồ bây giờ là ai không? Có phải rất lợi hại hay không?" Nói đến đây, ánh mắt nàng sáng lên, nháy nháy mắt chờ mong nhìn chằm chằm Lăng Vân Thiên, như thể trên mặt hắn có thể mọc được hoa.

"Yêu nữ?" Lăng Vân Thiên giật thót, theo như hắn biết, Thừa Thiên Phái cũng được xem là danh môn chính phái mà, sao trong này lại có người có bộ dạng sùng bái tà phái như vậy?

Triệu Phù Dao lập tức gật gật đầu, trảm đinh tiệt thiết đáp: "Không sai! Chính là yêu nữ!"

Lăng Vân Thiên bật cười: "Cô hỏi cái này làm chi?"

"Tương lai ta nhất định phải làm giang hồ đại yêu nữ!"

"!" May mà ngay cả một ngụm trà Lăng Vân Thiên cũng không uống, bằng không hiện tại nhất định đã làm ra chuyện gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng, giang hồ đại yêu nữ, loại chí hướng này cũng quá...



Triệu Phù Dao chờ đến mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là ngươi có biết hay không?"

"Để tại hạ suy nghĩ một chút, ặc, yêu nữ nổi danh nhất hả, bây giờ chính phái cường thịnh, yêu nữ đang bị thiếu hụt. Cán Hoa Tiên Tử của Ngũ Độc Giáo là một, người này tuy xinh đẹp nhưng rất tàn bạo, giang hồ hào hiệp chết dưới tay nàng không thiếu..."

"Cán Hoa Tiên Tử..."

"Ngoài ra còn có Tần Tư Viễn của Cầm Kiếm Lâu, Cầm Kiếm Lâu là do một tay nàng sáng lập, trong lâu đều là nữ sát thủ, là nơi không thiếu những người có tâm cơ. Còn nữa..."

Lăng Vân Thiên lần lượt điểm qua những "yêu nữ" có tiếng trên giang hồ, thấy Triệu Phù Dao không có tiếng động thì quay sang nhìn, nàng đã nằm lên bàn ngủ gục, tóc rũ xuống che đi nửa gương mặt, dường như ngủ rất say.

Quả thực là tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, ngay cả chút ý thức đề phòng người lạ cũng không có, chỉ sợ nếu bước chân vào giang hồ, đừng nói là đi làm giang hồ đại yêu nữ, có khi bị người kéo vào một góc làm vật hy sinh cũng không biết.

Tuy rằng bây giờ mỗi ngày đào hố chôn người có chút vất vả, nhưng nói không chừng có thể bình an sống hết một đời.

Lăng Vân Thiên thổi tắt ngọn đèn trên bàn, ngẩng đầu nhìn mấy khe hở sang sáng trên đầu, bỗng dưng cảm thấy chúng thật lộng lẫy động lòng người.

Nếu lúc này lại xuất hiện, không cần suy nghĩ cũng biết rất nguy hiểm, nhưng hắn không định trở về, còn về cô gái này...

Lăng Vân Thiên sờ sờ bên hông, không thấy bội kiếm của mình đâu cả.

"Phù Dao tỷ tỷ! Phù Dao tỷ tỷ, mở cửa!"

Sáng sớm tinh mơ, không biết ai lại đi gõ cửa ầm ầm vậy, đúng là phiền phức.

"Đừng ồn ào!" Triệu Phù Dao tức giận mắng một câu, bỗng nhiên giật mình.

Tiểu đậu tử?

Đợi chút! Trong phòng nàng có người lạ, lại là một người đàn ông không rõ lai lịch nữa, hơn nữa hắn còn đang nằm trên giường nàng! Mà Tiểu Đậu Tử biết hắn chính là cái thi thể mà nàng phải đào hố chôn!

Triệu Phù Dao nhanh chóng mở to mắt, lại phát hiện người ở trên giường chính là nàng, trên người còn đắp chiếc chăn mỏng, tuy rằng tự dưng nàng cảm thấy hôm nay không quá lạnh như mọi ngày.

Có lẽ hôm nay trời tương đối ấm áp.

Trong phòng im lặng, không khác gì bình thường cả.

À, cũng không hẳn. Rõ ràng nàng nhớ mình đã cứu một người đàn ông về đây, hôm qua còn bám lấy hắn đòi kể chuyện giang hồ, vẫn chưa kịp đuổi đi kia mà, người kia đâu rồi?

Lăng Vân Thiên đã đi từ sáng sớm, ngay cả chút dấu vết cũng không hề lưu lại.

Triệu Phù Dao còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nằm trên giường, Tiểu Đậu Tử ở ngoài đã gõ muốn sập cửa, nàng nhớ là mình ghé vào trên bàn ngủ quên mà, sao tỉnh dậy lại nằm trên giường?

Triệu Phù Dao ôm chăn trở mình, theo quán tính cọ cọ vào gối, bỗng nhiên nghe được một mùi hương yếu ớt không thuộc về mình.

Rất nhẹ, những vẫn chưa tiêu tan, thật đúng là một mùi hương không tầm thường.

Trong phòng ngoài nàng ra thì không một bóng người, chuyện về người đàn ông kia hết thảy dường như chỉ là một giấc mơ, nếu không nhờ mùi hương này, Triệu Phù Dao còn hoài nghi không biết những chuyện tối qua có phải là sự thật hay không.

Triệu Phù Dao hơi thất thần, nếu biết hắn vẫn còn sức để rời đi thì nàng đã ăn luôn cái bánh bao kia rồi, hối hận quá đi...

Bỗng dưng nàng chớp chớp mắt, cứ cảm giác có cái gì không đúng, thường ngày vào giờ này thì mặt trời hẳn đã xuyên qua mái nhà chiếu thẳng vào mặt nàng rồi mới đúng.

Triệu Phù Dao nằm nhìn nóc nhà nửa ngày mới phát hiện khe hở trên nóc đã được người ta sửa chữa đâu ra đấy.

Nàng kinh ngạc ngồi dậy đánh giá bốn phía, quả nhiên, phòng ở tuy rằng vẫn rách nát tung tóe, nhưng những chỗ bị hở đều đã được sửa.

Khó trách nàng không cảm thấy lạnh, có lẽ... là người đàn ông kia làm... Vậy nên mọi chuyện ngày hôm qua đều là sự thật, không phải cảnh trong mơ.

Cán Hoa Tiên tử... Tần Tư Viễn... Tất cả đều là sự thật.

Cái xẻng nhỏ vẫn đang dựng ở góc nhà, nàng cúi đầu nhìn nhìn bản thân, thôi, quên đi, không phải chỉ là một cái bánh bao sao, cứ coi như là cho một con chó nhỏ, dù sao nó cũng lắc lắc đuôi, khoan khoái kêu lên hai tiếng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Lo Đào Hố Không Lo Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook