Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!
Chương 8: Chỉ Là Chị Đây Áy Náy Thôi!
Jenimi
19/10/2015
Ôi cái lối xuống canteen chỉ cách tôi chưa đến 100m, sắp tới rồi sắp tới r... Một cái bản mặt rất chi là quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.
"Thấy chưa tui đã bảo là bà chấm tiểu bảo bối nào ở dưới lớp đó rồi mà. Sao định dẫn siêu báu vật của tui đi đâu? Mau thả cái bàn tay của bà ra!" - Bạn Trương Dĩnh Vy đứng chống nạnh chắn trước lối đi to họng nói. Nghe nàng ta nói xong tôi lập tức rút tay lại, chời ơi tôi quên mất, chỉ là lúc nãy vội quá thôi mà. Buông tay hắn ra xong tôi đưa ánh mắt đầy ai oán nhìn đứa bạn thân đã bán đứng mình. Dĩnh Vy ơi là Dĩnh Vy má không biết ở đây rất là nhiều người hả? Má định chôn sống con sao? Chưa gì mà tôi đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi. Mấy con bé kia không biết phép tắc gì hả? Liếc cái khỉ gì? Tôi không vừa trợn mắt lên lườm lại chúng nó, tội nghiệp mấy bé bị tôi lườm sợ xanh mặt chen nhau chạy. Chị đây không dễ ăn đâu.
"Cái gì mà siêu báu vật của bà? Tránh ra cái coi." - Tôi thẹn quá hóa giận xua đuổi nàng. Rồi mặc kệ nàng có tránh đi hay không tôi một mạch bon chen một hồi cuối cùng cũng thoát ra canteen được. Tên kia cũng ngoan ngoãn biết điều đi theo tôi. Tôi đi cứ y như chạy, chỉ vài giây sau đã bay đến chỗ bán nước, bỏ mặc Dĩnh Vy ở đằng sau í ới gọi tên tôi. Mua nhanh mấy nghìn đá tôi ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn đi theo mình, Dĩnh Vy thấy tôi lơ đẹp nàng thì mặt phụng phịu, không can tâm bám sát. Kiếm được một chỗ để yên vị cái bàn tọa, tôi đợi hắn ngồi đối diện mình. Chìa ly đá ra tôi bảo:
"Này xoa đi."
"Hử?" - Hắn ngạc nhiên nhìn tôi.
"Xoa cái tay đang bị sưng í, lát nữa đi bác sĩ." - Tôi nói mà không thèm ngó ngàng đến hắn. Dĩnh Vy há hốc mồm ra nhìn tôi, tay run run chỉ chỉ trỏ trỏ:
"Hai người có tư tình mờ ám hả? Dám giấu tui nha."
"Xàm xí quá! Hồi nãy tui lỡ đụng phải nam thần của bà khiến siêu báu vật bị sứt mẻ nên giờ phải đi tạ lỗi này.Cái gì mà tư tình mờ ám có là sợ bà cạo trọc đầu tui thôi." - Tôi nói dối không chớp mắt. Công nhận trình nói dối của tôi đang ngày càng được cải thiện.
"Gì bà dám làm bị thương siêu báu vật của tui" - Dĩnh Vy sau khi nghe tôi ba hoa thì tin sái cổ, lập tức quay qua nhìn cánh tay của hắn - "Này bé, con bạn chị nó vụng về lắm chuyên gia gây hại cho người khác, là loại động vật cần phải diệt gấp mà không diệt được đấy. Bé có đau lắm không, để chị xoa giúp cho" - Sau khi sỉ vả tôi không thương tiếc, bộ mặt đại háo sắc của nàng cũng dần dần bộc lộ. Về phần tôi, tuy rất đau lòng vì con bạn ác độc này lại vì trai mà lạnh lùng bỏ rơi tôi nhưng cũng cảm thấy khá nhẹ nhõm vì nàng ta không truy cứu chuyện lúc nãy nữa.
"Không cần đâu ạ. Dù sao cũng do chị Hạ khiến em ra thế này, hay là để chị Hạ làm giúp em đi" - Hắn ta cười, nụ cười có thể đem đi so sánh với ánh mặt trời. Nhưng khi lọt vào mắt tôi thì đó chỉ là một nụ cười vô liêm sỉ. Mắt tôi giật giật, trăn trối nhìn hắn, tôi đã hạ mình như thế rồi hắn còn muốn gì nữa. Hu hu.
"Đúng rồi, bà làm đi coi như tạ lỗi với người ta" - Dĩnh Vy sau khi nhục mạ tôi thì lại lần nữa thưởng cho tôi "một cú đấm vào mặt". Tôi khóc không được chết cũng không xong. Cắn chặt răn cầm một cục đá lên, tay còn lại giữ tay hắn. Đá lạnh làm tay tôi tê buốt nhưng máu tôi thì càng ngày càng sôi sục chuẩn bị trào ra đến nơi rồi. Tôi dùng hết sức ấn mạnh cục đá xuống tay hắn, ấn cho mi phế luôn, aaaa. Nhìn hắn nhăn mặt lại tôi cười hả hê trong lòng, đừng chọc điên chị nhé!
"Này Vy à! Tui thực sự không muốn nói đâu nhưng mà bà đừng thích bé Khải đây." - Vừa không tự nguyện xoa đá cho hắn tôi vừa nói với đứa bạn đang mê mẩn ngắm hắn. Hà hà chị đây đã nghĩ ra cách trả thù rồi.
"Hả? Sao vậy?" - Dĩnh Vy miệng thì trả lời nhưng mắt không rời hắn dù chỉ 1mm. Tôi cười gian manh nhìn hắn. Hắn thì lại ngây ngốc nhìn tôi. Nén cười tôi nói tiếp:
"Thật ra là bé Khải đây bị GAY đấy, không thích con gái đâu! Bà đừng tốn công vô ích nữa" - Tôi vì nín cười mà khuôn mặt bị biến dạng thảm thương, cố gắng tỏ ra nghiêm túc.
"GÌ? Sao...sao bà biết?" - Dĩnh Vy bị câu nói của tôi làm cho hoảng hồn, trợn to mắt hết cỡ nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ. Hắn cũng bị giật mình, nhìn tôi căm phẫn.
"Bởi vì năm cấp 2 tôi có học chung với em nó, em nó cũng nổi lắm nên mấy việc này tui đều biết hết" - Tôi cười hì hì trả lời - "Tôi khuyên bà bỏ cuộc đi"
"Nhưng.. nhưng" - Xem cô nàng vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật kìa. Cô nàng đưa mắt nhìn hắn như hỏi "Có phải thật không?" khiến tôi phải bấm bụng cười thầm. Cô nàng đi đóng phim Hàn Quốc được đấy.
Hắn bị tôi vu khống tráo trợn định mở miệng giải thích thì không may chuông báo hết giờ ra chơi lại vang lên, hành hạ hắn đã đời tôi tươi tỉnh hất mặt, ưỡn ngực, oai phong đi nhanh lên lớp và không quên lôi nàng Trương Dĩnh Vy đang đau khổ vì tình lên cùng mặc kệ ánh mắt ai kia như lưỡi dao muốn chẻ đôi tôi ra.
______________________________________________________________________________________________________________________________________________
Thời gian trong giờ học là khoảng thời gian dài nhất đối với tôi. Ngồi chờ dài cả cổ thì cuối cùng tôi cũng đã được lết xác về nhà. Soạn lại cái balo bị tôi vọc đến bừa bộn, tôi tạm biệt Dĩnh Vy đang đau đớn khóc thầm rồi lon ton chạy xuống phòng y tế, xin mấy viên thuốc. Tôi vừa bỏ bọc thuốc vô cặp xong thì lập tức chạy nhanh đi lấy xe. Ra về thì cái bãi giữ xe chính xác là một bãi chiến trường. Lấy được xe rồi tôi còn phải đợi từng tốp xe khác đi ra thì mới ra được, quả là ùn tắc giao thông nghiêm trọng. Đến lúc ra khỏi khuôn viên trường thì người đã đầy mồ hôi, thân tàn ma dại. Đưa mắt quan sát xung quanh tìm kiếm mục tiêu, lại chạy đâu rồi, muốn giết tôi hả trời? Nóng chết mất. Tôi dùng đôi tay nhỏ bé của mình quạt lấy quạt để khuôn mặt nóng bừng. Ngay lúc đó tôi cảm thấy có một lực mạnh tác dụng lên yên sau xe, là hắn chứ gì. Tôi quay đầu lại nhìn, hà vẫn còn giận chuyện lúc nãy đây mà. Tôi lấy bọc thuốc giảm đau đưa cho hắn:
"Nè thuốc giảm đau đó uống đỡ đi rồi về mẹ chở đi bác sĩ."
Hắn đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi. Gì lại muốn cái gì? Đừng có mà hiều lầm gì đấy nhá.
"Chỉ là chị đây áy náy thôi!" - Tôi vội thanh minh.
"Có ai hỏi chị đâu" - Hắn cười nhẹ tay nắm chặt bọc thuốc, tiện tay lấy một viên mà uống - "Nhưng mà hồi nãy chị bôi nhọ danh dự của tôi thì tôi không tha cho chị đâu."
"Xì cái đồ con nít" - Tôi cũng cười. Ôi, trời hôm nay cũng khá đẹp đấy chứ nhỉ?
__________________________________________________________________________________________________________________________________________________
"Thấy chưa tui đã bảo là bà chấm tiểu bảo bối nào ở dưới lớp đó rồi mà. Sao định dẫn siêu báu vật của tui đi đâu? Mau thả cái bàn tay của bà ra!" - Bạn Trương Dĩnh Vy đứng chống nạnh chắn trước lối đi to họng nói. Nghe nàng ta nói xong tôi lập tức rút tay lại, chời ơi tôi quên mất, chỉ là lúc nãy vội quá thôi mà. Buông tay hắn ra xong tôi đưa ánh mắt đầy ai oán nhìn đứa bạn thân đã bán đứng mình. Dĩnh Vy ơi là Dĩnh Vy má không biết ở đây rất là nhiều người hả? Má định chôn sống con sao? Chưa gì mà tôi đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi. Mấy con bé kia không biết phép tắc gì hả? Liếc cái khỉ gì? Tôi không vừa trợn mắt lên lườm lại chúng nó, tội nghiệp mấy bé bị tôi lườm sợ xanh mặt chen nhau chạy. Chị đây không dễ ăn đâu.
"Cái gì mà siêu báu vật của bà? Tránh ra cái coi." - Tôi thẹn quá hóa giận xua đuổi nàng. Rồi mặc kệ nàng có tránh đi hay không tôi một mạch bon chen một hồi cuối cùng cũng thoát ra canteen được. Tên kia cũng ngoan ngoãn biết điều đi theo tôi. Tôi đi cứ y như chạy, chỉ vài giây sau đã bay đến chỗ bán nước, bỏ mặc Dĩnh Vy ở đằng sau í ới gọi tên tôi. Mua nhanh mấy nghìn đá tôi ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn đi theo mình, Dĩnh Vy thấy tôi lơ đẹp nàng thì mặt phụng phịu, không can tâm bám sát. Kiếm được một chỗ để yên vị cái bàn tọa, tôi đợi hắn ngồi đối diện mình. Chìa ly đá ra tôi bảo:
"Này xoa đi."
"Hử?" - Hắn ngạc nhiên nhìn tôi.
"Xoa cái tay đang bị sưng í, lát nữa đi bác sĩ." - Tôi nói mà không thèm ngó ngàng đến hắn. Dĩnh Vy há hốc mồm ra nhìn tôi, tay run run chỉ chỉ trỏ trỏ:
"Hai người có tư tình mờ ám hả? Dám giấu tui nha."
"Xàm xí quá! Hồi nãy tui lỡ đụng phải nam thần của bà khiến siêu báu vật bị sứt mẻ nên giờ phải đi tạ lỗi này.Cái gì mà tư tình mờ ám có là sợ bà cạo trọc đầu tui thôi." - Tôi nói dối không chớp mắt. Công nhận trình nói dối của tôi đang ngày càng được cải thiện.
"Gì bà dám làm bị thương siêu báu vật của tui" - Dĩnh Vy sau khi nghe tôi ba hoa thì tin sái cổ, lập tức quay qua nhìn cánh tay của hắn - "Này bé, con bạn chị nó vụng về lắm chuyên gia gây hại cho người khác, là loại động vật cần phải diệt gấp mà không diệt được đấy. Bé có đau lắm không, để chị xoa giúp cho" - Sau khi sỉ vả tôi không thương tiếc, bộ mặt đại háo sắc của nàng cũng dần dần bộc lộ. Về phần tôi, tuy rất đau lòng vì con bạn ác độc này lại vì trai mà lạnh lùng bỏ rơi tôi nhưng cũng cảm thấy khá nhẹ nhõm vì nàng ta không truy cứu chuyện lúc nãy nữa.
"Không cần đâu ạ. Dù sao cũng do chị Hạ khiến em ra thế này, hay là để chị Hạ làm giúp em đi" - Hắn ta cười, nụ cười có thể đem đi so sánh với ánh mặt trời. Nhưng khi lọt vào mắt tôi thì đó chỉ là một nụ cười vô liêm sỉ. Mắt tôi giật giật, trăn trối nhìn hắn, tôi đã hạ mình như thế rồi hắn còn muốn gì nữa. Hu hu.
"Đúng rồi, bà làm đi coi như tạ lỗi với người ta" - Dĩnh Vy sau khi nhục mạ tôi thì lại lần nữa thưởng cho tôi "một cú đấm vào mặt". Tôi khóc không được chết cũng không xong. Cắn chặt răn cầm một cục đá lên, tay còn lại giữ tay hắn. Đá lạnh làm tay tôi tê buốt nhưng máu tôi thì càng ngày càng sôi sục chuẩn bị trào ra đến nơi rồi. Tôi dùng hết sức ấn mạnh cục đá xuống tay hắn, ấn cho mi phế luôn, aaaa. Nhìn hắn nhăn mặt lại tôi cười hả hê trong lòng, đừng chọc điên chị nhé!
"Này Vy à! Tui thực sự không muốn nói đâu nhưng mà bà đừng thích bé Khải đây." - Vừa không tự nguyện xoa đá cho hắn tôi vừa nói với đứa bạn đang mê mẩn ngắm hắn. Hà hà chị đây đã nghĩ ra cách trả thù rồi.
"Hả? Sao vậy?" - Dĩnh Vy miệng thì trả lời nhưng mắt không rời hắn dù chỉ 1mm. Tôi cười gian manh nhìn hắn. Hắn thì lại ngây ngốc nhìn tôi. Nén cười tôi nói tiếp:
"Thật ra là bé Khải đây bị GAY đấy, không thích con gái đâu! Bà đừng tốn công vô ích nữa" - Tôi vì nín cười mà khuôn mặt bị biến dạng thảm thương, cố gắng tỏ ra nghiêm túc.
"GÌ? Sao...sao bà biết?" - Dĩnh Vy bị câu nói của tôi làm cho hoảng hồn, trợn to mắt hết cỡ nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ. Hắn cũng bị giật mình, nhìn tôi căm phẫn.
"Bởi vì năm cấp 2 tôi có học chung với em nó, em nó cũng nổi lắm nên mấy việc này tui đều biết hết" - Tôi cười hì hì trả lời - "Tôi khuyên bà bỏ cuộc đi"
"Nhưng.. nhưng" - Xem cô nàng vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật kìa. Cô nàng đưa mắt nhìn hắn như hỏi "Có phải thật không?" khiến tôi phải bấm bụng cười thầm. Cô nàng đi đóng phim Hàn Quốc được đấy.
Hắn bị tôi vu khống tráo trợn định mở miệng giải thích thì không may chuông báo hết giờ ra chơi lại vang lên, hành hạ hắn đã đời tôi tươi tỉnh hất mặt, ưỡn ngực, oai phong đi nhanh lên lớp và không quên lôi nàng Trương Dĩnh Vy đang đau khổ vì tình lên cùng mặc kệ ánh mắt ai kia như lưỡi dao muốn chẻ đôi tôi ra.
______________________________________________________________________________________________________________________________________________
Thời gian trong giờ học là khoảng thời gian dài nhất đối với tôi. Ngồi chờ dài cả cổ thì cuối cùng tôi cũng đã được lết xác về nhà. Soạn lại cái balo bị tôi vọc đến bừa bộn, tôi tạm biệt Dĩnh Vy đang đau đớn khóc thầm rồi lon ton chạy xuống phòng y tế, xin mấy viên thuốc. Tôi vừa bỏ bọc thuốc vô cặp xong thì lập tức chạy nhanh đi lấy xe. Ra về thì cái bãi giữ xe chính xác là một bãi chiến trường. Lấy được xe rồi tôi còn phải đợi từng tốp xe khác đi ra thì mới ra được, quả là ùn tắc giao thông nghiêm trọng. Đến lúc ra khỏi khuôn viên trường thì người đã đầy mồ hôi, thân tàn ma dại. Đưa mắt quan sát xung quanh tìm kiếm mục tiêu, lại chạy đâu rồi, muốn giết tôi hả trời? Nóng chết mất. Tôi dùng đôi tay nhỏ bé của mình quạt lấy quạt để khuôn mặt nóng bừng. Ngay lúc đó tôi cảm thấy có một lực mạnh tác dụng lên yên sau xe, là hắn chứ gì. Tôi quay đầu lại nhìn, hà vẫn còn giận chuyện lúc nãy đây mà. Tôi lấy bọc thuốc giảm đau đưa cho hắn:
"Nè thuốc giảm đau đó uống đỡ đi rồi về mẹ chở đi bác sĩ."
Hắn đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi. Gì lại muốn cái gì? Đừng có mà hiều lầm gì đấy nhá.
"Chỉ là chị đây áy náy thôi!" - Tôi vội thanh minh.
"Có ai hỏi chị đâu" - Hắn cười nhẹ tay nắm chặt bọc thuốc, tiện tay lấy một viên mà uống - "Nhưng mà hồi nãy chị bôi nhọ danh dự của tôi thì tôi không tha cho chị đâu."
"Xì cái đồ con nít" - Tôi cũng cười. Ôi, trời hôm nay cũng khá đẹp đấy chứ nhỉ?
__________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.