Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 26: Khóc

Jenimi

08/12/2015

"Bố? Mẹ?" - Tôi lẩm bẩm. Đó chẳng phải bố mẹ của tôi sao? Tôi quay người chạy đến bàn nơi hắn đang đứng cùng bố mẹ mặc kệ nhỏ Dĩnh Vy đã phát hiện ra tôi và gọi tôi.

"Bố mẹ, sao hai người ở đây vậy?"- Tôi trợn mặt nhìn hai người đang che chắn mặt mũi của mình bằng kính râm và khẩu trang dù bây giờ đang là buổi tối.

Nhiều lúc tôi thật sự rất khâm phục bố mẹ tôi, sao hai người còn có thể teen được đến như thế nhỉ? Bố thì tôi không nói đằng này mẹ cùng tham gia vào nữa ư? Bố từ từ kéo mắt kính xuống nhìn tôi rồi cởi khẩu trang, tiếp sau đó là nụ cười khó coi mỗi khi bố bị phát hiện đang làm điều gì mờ ám. Mẹ thì chỉ chống tay xuống bàn lắc đầu thở dài với biểu hiện đó của bố. Tôi và hắn thì đứng như trời trồng, bất ngờ đến không thể thốt nên nổi một câu. Cái bầu không khí im lặng đến đáng sợ này là gì nhỉ? Cuối cùng mẹ cũng không chịu được:

"Hai đứa ngồi xuống đây nói chuyện đi. Đừng có đứng đơ như vậy, người ta nhìn kìa." - Mẹ lấy tay che mặt len lén nhìn mấy người nhiều chuyện xung quanh quán.

"À vâng." - Tôi và hắn cùng đáp, rồi hai đứa quay qua nhìn nhau với ánh mắt kỳ quái.

Tuy là nói không quan tâm cô nàng Dĩnh Vy kia nhưng trước khi đặt mông xuống ghế tôi vẫn lén nhìn cô nàng một cái. Cô nàng cũng đang nhìn tôi, cái ánh mắt đó là sao chứ? Xì tôi mới là người nên dùng cái ánh mắt đó nhìn cô nàng mới phải. Để tôi giải quyết việc này xong thì tôi sẽ qua xử lý luôn cô nàng. Tôi sẽ không quên mối thù này đâu. Tạm thời gác qua đi, phải vô vấn đề chính.

"Các con không cần hỏi lại, để bố mẹ giải thích luôn ha" - Bố tôi - bây giờ đã gỡ hết các dụng cụ hóa trang ra khỏi mặt - mỉm cười miễn cưỡng nói. - "Thật ra là bố chở mẹ con đi Shopping nhưng mà tình cờ đi ngang qua quán này thấy đẹp nên bố mẹ đã đưa ra một quyết định là sẽ uống Cafe trước rồi đi mua đồ sau. Nhưng thật không ngờ mấy con lại ở đây sợ mấy con không tự nhiên nên bố mẹ mới hóa trang, haha, thiệt sự hổng có theo dõi đâu."

Tôi và hắn méo mặt nhìn bố, sau đó quay qua mẹ đang gật đầu lia lịa. Ôi trời ơi, chúng tôi đã là học sinh cấp ba rồi đó, có phải trẻ lên ba đâu. Còn lâu tôi mới tin nhé! Tôi không có dễ dụ đâu. Tôi chống hai tay lên bàn, xòe hoa nhìn bố, chớp chớp hai mắt ra vẻ ngây thơ hỏi bố:

"Bố nói thiệt đi. Con còn lâu mới tin nhá nhể Khải." - Nói xong tôi không quên thục cùi trỏ qua hắn. Hôm nay dù sống hay chết tôi cũng phải moi được tin tức.

"Bố nói thật mà." - Bố tôi dùng ánh mắt tội nghiệp cầu xin sự giúp đỡ từ mẹ tôi.

"Đúng rồi, bố con nói thật đó." - Mẹ lau mồ hôi trên trán nói.

Haizzz bố mẹ dù có chết cũng không nói sao? Ca này khó rồi đây. Buổi hẹn ngày hôm nay coi như đi tong rồi. Hai đứa mới đi chơi được có bao nhiêu đâu chứ sao rắc rối cứ ập đến vậy trời. Mà vậy cũng tốt nhỉ? Có thể mượn cớ này mà hẹn hắn một ngày khác. Vậy là tôi sẽ có thêm cơ hội. Mà thôi dẹp qua hết, giờ này mà còn tơ tưởng.

"Con không tin đâu. Bố mẹ không nói con cũng không muốn ép. Nhưng con cũng có thể ngầm hiểu được tại sao. Con chỉ muốn nói, con và chị là hai chị em. Dù có thể con không là con ruột của bố mẹ nhưng từ lâu con đã xem bố mẹ như bố mẹ đẻ của mình. Và nếu bố mẹ lo lắng giữa con và chị nảy sinh ra tình cảm gì thì con xin dám chắc là con chỉ xem chị như chị ruột của mình mà thôi, không còn ý nào khác đâu." - Hắn nghiêm túc nói một hơi dài.



Chỉ một câu nói đó thôi nhưng cũng khiến tâm trạng như đang lên mây của tôi tan vỡ thành từng miếng một. Dù tôi biết rằng hắn đã thích người khác, và người đó không phải tôi nhưng tôi vẫn tơ tưởng người ta. Để đến bây giờ khi nghe hắn khẳng định rằng hắn đối với tôi chỉ như giữa em trai đối với chị, tôi như bị hất nguyên một xô nước lạnh vào mặt. Và câu nói đó đã thẳng thừng khẳng định với tôi rằng, hắn sẽ không thích tôi, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi tự biên tự diễn, không hơn không kém. Trái tim tôi bị hẫng một nhịp, trùng xuống, nặng trĩu. Tôi ngơ ngác nhìn hắn, khuôn mặt góc cạnh như đang cương quyết phủ nhận tình cảm của tôi. Hôm nay thật thú vị nha, tôi hết đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, thú vị đến nỗi bây giờ tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi thực tại, khỏi cái sự thật mà tôi mới biết được.

Hốc mắt bắt đầu nóng lên, nước mắt sắp tràn. Tôi vội hắng giọng để kiềm lại cảm giác muốn khóc khó chịu ấy. Tôi biết rằng mình phải mau chóng rời khỏi đây, tôi không muốn bố mẹ và đặc biệt là hắn thấy tôi khóc. Vấn đề không nằm ở hắn, nó nằm ở tôi, rằng tôi đã thích hắn trong khi chúng tôi phải là chị em, rằng tôi đã quên đi cái sự thật ấy mà đi theo ảo tưởng của mình. Vội đứng dậy tôi cố gắng giữ tone giọng bình thường nhất có thể:

"À con nhớ con còn có việc cần giải quyết, con sẽ đi với bạn Vy nhà bố mẹ, bạn ấy ngồi bên bàn kia ạ. Ba người cứ tự nhiên, con đi trước đây. Bye bye."

"Tối rồi còn chạy đi đâu vậy?" - Mẹ tôi gọi với theo.

"Con sẽ về sớm mà." - Tôi cười kìm lại giọt lệ chỉ chực chờ rơi xuống.

Hà, tôi yếu đuối thật, cứ mỗi khi gặp chuyện gì khó giải quyết là tôi là tôi lại bỏ chạy, bỏ mặc cái rắc rối đó ở lại. Tôi không có đủ can đảm để giải quyết, hoặc đơn giản là tôi không thể. Tôi tự cười bản thân mình. Quay lưng bỏ đi thật nhanh, bước nhanh đến bàn của Dĩnh Vy tôi ngừng lại, nắm tay cô nàng lôi đi không quên quăng lại một câu cho người thầy tội nghiệp không biết chuyện gì đang xảy ra:

"Em mượn bạn ấy một chút nha thầy. Chắc cũng không lâu đâu."

"Này có..." - Cô nàng Dĩnh Vy hốt hoảng hỏi.

"Im lặng và quay qua bàn của bố mẹ tui cười đi." - Tôi không để tên tội đồ này nói xong liền cắt ngang, nhìn nàng bằng bộ mặt hình sự nhất có thể.

"Hả? Ừm" - Cô nàng đang nheo mày nhìn tôi thì liền bị tôi hù cho hú vía, răm rắp nghe lời quay lại gật đầu chào bố mẹ tôi rồi để mặc cho tôi lôi đi.

Tại sao tôi lại làm vậy nhỉ? Vì tôi muốn xử đẹp cô nàng này hay đơn giản chỉ vì tôi muốn có một người bạn thân bên cạnh để chia sẻ với tôi? Từ khi tôi lại thảm hại đến như vậy, tôi không thể một mình chịu đựng nổi nữa sao? Từ khi nào vậy, từ lúc tôi biết mình thích hắn sao?

__________________________________________________________________________________________________________________________________________________

"Này tự nhiên bà lôi tui ra đây chi vậy?" - Dĩnh Vy xoa xoa cổ tay bị tôi nắm đến đỏ ửng. - "Mà sao bà lại biết tui ở đó mà tới vậy? Đừng nói bà theo dõi tui nha. Cái con nhỏ này. À mà tại sao Khải lại kêu bố mẹ bà là bố mẹ vậy?"



Tôi im lặng nhìn xung quanh, không quan tâm đến lời nàng. Hiện bây giờ tôi và nhỏ đang đứng trong một công viên gần đó. Ít người qua lại, tốt, tôi có thể khóc thoải mái rồi.

Dòng nước mắt bị kìm nén nãy giờ như dòng dòng, hết giọt này lại đến giọt khác nối tiếp nhau. Tôi nấc lên từng tiếng, sức lực bị rút cạn ngồi bệt xuống đất mà khóc. Cô nàng Dĩnh Vy thấy tôi như vậy thì cuống hết cả lên, miệng hoạt động không ngừng nghỉ:

"Bà sao vậy? tui mới hỏi bà có mấy câu mà bà đã hoảng đến phát khóc rồi hả? Này nín đi, đây là nơi công cộng đấy, không khéo người ta lại tưởng bà tỏ tình với tui không được nên ngồi ăn vạ đấy. Này đứng dậy đi. Có chuyện gì, phải nói với tui chứ!"

"Sao hức bà dám nhốt tui hức trong nhà WC hức chứ hức?" - Nhất thời đầu óc của tôi bị nhiễu loạn, tôi không muốn nhớ lại cái khuôn mặt đáng ghét đó của hắn nữa, tôi liền chuyển đối tượng qua con nhỏ tội nghiệp.

"Hả? Sao bà biết, đừng nói lúc nãy bà nghe hết rồi nha. Xin.. lỗi mà, lúc đó tui cũng định đi mở cửa cho bà rồi. Chỉ là tui nhất thời mê trai thôi mà." - Cô nàng cuống quýt nói.

"Sao bà dám hức hức hẹn hò với thầy chủ nhiệm hức mà không nói với tui?"

"Gì? Tui có hẹn hò đâu, tui chỉ hẹn thầy ra hỏi bài thôi mà. Bà không biết là thầy với trò mà hẹn hò là có rắc rối lớn đấy" - Hà nhìn cách cô nàng vụng về minh oan kìa.

"Bà nghĩ tui ngu hả?" - Tâm trạng tôi đỡ tốt hơn một chút. Nhìn cái dáng vẻ luống cuống ấy của nhỏ tôi bật cười. Tôi thật sáng suốt khi lôi nàng ra đây mà.

"Đâu có đâu, tui nói thiệt á. Xin lỗi mà. Tha lỗi cho tui đi. A bà cười rồi nha, tha lỗi cho tui rồi đúng hông?" - Nàng mừng rỡ thấy tôi lau nước mắt đứng lên khỏi mặt đất.

"Thấy gớm. Lúc nãy là hù bà thôi, còn lần nữa là từ mặt nhá!" - Tôi cười, tâm trạng cứ lên xuống thất thường như này đúng là hại não quá đi. Nhưng không sao, tôi có thể tạm thời quên đi sự việc lúc nãy rồi.

"Hì hì, bà làm như thật vậy. Hết cả hồn. Cái con bé này nên thi trường điện ảnh đi." - Nàng đập tay bồm bốp lên lưng tôi trả thù làm tôi ho khụ khụ mấy cái. Đúng là con nhỏ này dễ tin người quá thể.

"Mà này mau trả lời đi. Bà với Khải có quan hệ gì? Sao Khải lại gọi cô chú là bố mẹ hả?" - Ặc nàng còn nhớ sao? Cái tên đáng ghét đó, lòng tôi lại đau rồi.

_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook