Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 33: Quà Tặng Của Tôi Đấy!

Jenimi

07/03/2016

Cuối cùng thì kế hoạch đi chơi tối của chúng tôi đã phá sản tan bành. Nguyên nhân là bố mẹ có việc bận phải ra ngoài và chúng tôi phải ở nhà trông nhà, hoặc đơn giản là bố mẹ không yên tâm khi hai đứa lại ra ngoài đi chơi chung lần nữa. Dù tôi đã khóc lóc cầu xin thảm thiết thì nhận lại chỉ là hai cái lắc đầu lạnh tanh. Vậy là công sức ngồi lập nguyên một cái to-do-list dài hai trang của tôi đã bị đạp đổ trong tích tắc.

Nước mắt ngắn dài tiễn bố mẹ ra cổng, tôi mếu máo chạy vô phòng hắn định than thở, nhưng sau khi thấy hắn vẫn tỉnh rụi tôi lại đâm ra ức chế hú hét:

"Nè hông được đi chơi rồi kìa. Sao tỉnh queo vậy?"

"Không đi thì thôi, ở nhà cũng vui mà. À ăn mì đi. Không phải cả buổi trưa chị lén mẹ ngủ lục đục dưới bếp làm mì cho tôi ăn sao?" - Hắn nhướn mày nhìn tôi cười xảo quyệt.

Bị hắn nói tôi giật thót. Giề?? Tôi đã cố gắng làm trong im lặng mà. Còn gì bất ngờ nữa chứ chời.

"Sao... sao cậu biết? À ...Theo dõi chị hả? Bị ám ảnh về chị hả? Ở chung một nhà còn bị đặt theo đuôi đồ!" - Tôi chạy đến trước mặt hắn cười gian.

Khi thấy mặt hắn phớt đỏ thì tôi liền cười ầm lên. Không ngờ lúc hắn xấu hổ lại dễ thương như vậy. Tôi kiềm không được vô thức nhéo má hắn mấy cái, cái này là quen tay rồi. Hắn bị tôi nhéo má thì mặt càng đỏ hơn, lắp bắp chống chế:

"Ai...ai nói. Tôi khát nước nên... Mà chị đừng có nhéo má tôi nữa coi."

Cũng hên cho hắn là tôi hiền như Bụt nên mới tha cho đó. Hắn xoa xoa hai má bị tôi nhéo hằn dấu hai mắt không ngừng lườm nguýt. Tôi giả vờ lơ đi, đảo vòng quanh phòng hắn kiếm xem hắn có giấu quà tặng tôi ở đâu không. Ngó sơ hết mọi chỗ khả nghi mà chẳng có tí dấu hiệu nào tôi có hơi thất vọng. Không lẽ hắn không nhớ thật sao? Tôi rất muốn hỏi hắn một câu cho ra lẽ nhưng lại sợ câu trả lời của hắn. Aizaa nên bình tĩnh chứ Hạ, lỡ người ta muốn gây bất ngờ cho mày thì sao, cứ làm quá lên.

"Đi thử tài nghệ nấu mì của chị coi. Lần trước món mì gói giờ mì xào, thú vị đấy." - Hắn bất ngờ nắm lấy tay tôi lôi ra ngoài, trên miệng nở một nụ cười khá bí ẩn.

"Gì đừng có mà khinh thường chị nhá! Tay nghề chị cũng không kém bà bán mì xào trước trường đâu." - Tôi hếch mặt vênh mũi khoe khoang.

Thế là được đà tôi cứ huyên thuyên về những "khó khăn" khi phải vừa canh mẹ vừa canh mì vừanấu mì như thế nào, bla bla bla. Hắn từ đầu đến cuối chỉ nhìn tôi, lâu lâu lại cười, nụ cười của nắng làm tôi say đắm. Tôi lúc đầu đã đựng mì vào hộp nhựa rồi buộc ribbon cực kì đẹp định lúc đi chơi sẽ trưng ra làm hắn bất ngờ rồi tụi tôi sẽ cùng ăn chung, rồi sẽ ăn chung một cộng mì và nụ hôn, nói chung đủ mọi thể loại sến súa có thể thì tôi đã tưởng tượng ra hết rồi. Thôi kệ, lãng mạn ở nhà cũng được rồi, cho nó ấm áp.

Hắn nhìn hộp mì buộc ribbon đỏ chót trước mặt cười không ngừng nghỉ. Tôi bĩu môi giơ tay hù dọa thì hắn mới chịu im. Cơ mà cái vẻ đau khổ nhịn cười của hắn còn làm tôi muốn đánh hắn hơn, đáng ghét, mốt không làm gì hết.

"Itadakimasu" - Tôi hớn hở nói rồi nhanh tay cầm đũa gắp lia lịa, tôi cũng muốn thử xem tài nghệ mình đến đâu, cầu cho đừng có dở quá, đừng có lộn đường qua muối là được rồi.

Cái tên này, tâm huyết của tôi cả buổi trưa như vậy mà hắn chỉ biết cầm đôi đũa kê bên má và nhìn tôi ăn. Tôi biết mình đẹp rồi, có cần phải như vậy không, ngại chết được ( :v )

"Ăn đi, nói không phải tự kỷ cơ mà chị đây làm ngon lắm đấy!" - Tôi tự tâng bốc mình, nhưng mà nó ngon thật đấy, quả không hổ là mì gói.

"Biết rồi." - Hắn cười, nụ cười của một người con trai đang yêu, nụ cười của một người bạn trai dành cho bạn gái, một nụ cười ẩn chứa bao niềm hạnh phúc.

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________

"Coi phim ma đi." - Tôi giành remote trên tay hắn.

"Chị coi được không mà sung thế?" - Hắn trố mắt nhìn tôi, sau vài giây thì liền bật cười thành tiếng.

"Gì coi thường ai đấy? Chị đây đã luyện mấy bộ phim ma với kinh dị rồi nhá." - Tôi tự vỗ ngực khen mình.



"Um vậy thì coi thôi. Chị muốn coi phim gì?" - Hắn tủm tỉm cười, ý vẫn chưa tin.

"Quỷ quyệt 3 đi, nghe nói hay lắm mà chị vẫn chưa được coi." - Tôi sờ cằm suy nghĩ cuối cùng cũng lỏi ra được một cái tên.

"Cơ mà tôi nghe nói phim đó không có sợ đâu. coi The Ring đi." - Hắn ngay lập tức phản bác lại tôi.

"Hoyyy coi Quỷ quyệt đi." - Tôi kiên quyết đòi.

"OK" - Hắn nhún vai một cái, sau đó liền cầm remote bấm tên phim.

Chả là tụi tôi ăn xong rửng mỡ không có gì làm liên nghĩ đến việc coi phim, tất nhiên là coi trên TV ngay trong nhà rồi, tụi tôi có được lết xác ra ngoài đâu, hiu hiu. Kệ, không được ra rạp coi thì tự mở rạp ở nhà, coi bộ vậy thôi chứ cũng lãng mạn lắm cơ. Mới đầu hắn muốn coi phim siêu anh hùng, tôi lại thích coi phim nào lãng mạn xíu, nói qua nói lại một hồi thành ra coi phim ma. Thật sự là lúc đó tôi chỉ lỡ miệng nói ra thôi cơ mà tại vì lòng tự ái cao quá nên lỡ phóng lao liền bay theo lao thôi, giờ hối hận cũng chả kịp. Tôi đã lật tung hết các kiến thức hạn hẹp của mình về dòng phim ma-kinh dị và chọn ra phim theo như thiên hạ đồn là không có sợ cái chi hết để xem. Con nhỏ chúa sợ ma, vào nhà ma bị hù cho phát khóc như tôi thì làm sao dám coi The Ring hả trời.

Cơ mà dù được bạn bè mách cho là Quỷ quyệt 3 không sợ tẹo nào hết cơ mà mới vô đầu phim tôi đã nổi hết cả da gà, cái âm thanh rùng rợn kết hợp với cái phòng khách tối thui (tắt đèn để phim ma thêm sống động ý mà) làm sống lưng tôi lạnh ngắt. Đưa mắt len lén nhìn hắn, cái tên này, làm gì nhìn tôi dữ vậy, coi phim đi chứ.

"Ai dà, sao lạnh quá vậy ta." - Tôi gải vờ nói vu vơ để đánh lạc hướng hắn.

Tôi vừa dứt lời thì liền cảm thấy có một lực kéo nào đó kéo lôi ngã vào lòng hắn. Ngay lập tức mùi hương quen thuộc và ấm áp liền tràn đầy trong khoang mũi tôi, một mùi hương thật dễ chịu. Tôi trố mắt ngước lên nhìn hắn, mắt hắn giờ đang hướng về TV chăm chú theo dõi phim nhưng không đợi tôi kịp mở miệng hỏi, hắn liền lên tiếng giải thích như sợ tôi dành hết phần.

"Chị bảo lạnh, nhưng tôi làm biếng đi lấy chăn cho chị quấn lắm nên cứ như vậy đi."

Gớm còn bị đặt tỏ ra "lạnh-lùng-boy" tsudere đồ, trong lòng thích lắm mà bị đặt. Tôi cười thầm, im lặng nằm im trong lòng hắn, không cựa quậy. Húy húy coi phim ma mà được ôm vậy thì thích ghê nhỉ, còn ai mà sợ ma nữa chứ. Nhưng mà vừa mới nghĩ xong, ngước mặt lên, úi giời ơi, con quỷ ma, mày đu bám cái éo gì trên TV vậy hả? Tôi bị nó hù cho nhảy dựng lên, đầu đập ngay cằm hắn, đau bà cố.

Ôm cái đầu u nguyên cục, tôi nước mắt rơm rớm nhìn hắn. Thật sự mà nói thì dạo này tôi "bánh-bèo-vô-dụng" thật, bình thường dù có đập đầu vô tường tôi cùng lắm là giơ chân giơ tay đấm đá cái tường và chửi bới nó, thế mà lúc ở cùng hắn tôi lại sinh ra cái thói xấu làm nũng. Được người ta bảo vệ quá thành ra quá phụ thuộc mất rồi. Lúc được hắn xoa đầu, lo lắng hỏi han, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, thấy mình quan trọng, cảm giác được yêu thương này thật sự rất dễ chịu.

"Còn đau không?" - Hắn lặp đi lặp lại câu nói đó chắc cả chục lần, có người quan tâm quá coi bộ hơi phiền phức.

"Hết rồi." - Tôi hỉnh mũi nhìn hắn xác nhận lại một lần nữa.

"Đã nói là không coi được thì đừng coi rồi mà." - Hắn nói, dù trong bóng tối nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt quan tâm an cần của hắn. Hạ ơi mày hốt được "soái ca" rồi.

"Ai nói tại nó xuất hiện bất ngờ thôi chứ bộ." - Tôi không chịu thừa nhận.

"Haizzzz, lát có sợ quá thì nói nha, đừng có cố quá thành quá cố đó." - Hắn phì cười với sự cố chấp của tôi.

"Còn lâu." - Tôi lè lưỡi.

Nói chung "buổi xem phim" này vẫn rất lãng mạn và đáng yêu, trừ mấy lần tôi suýt rụng tim vì cái con quỷ trên phim, cơ mà tôi vẫn xem được. Tuy chẳng có bỏng rang hay Coca Cola như trên phim Hường Quắc nhưng nước chanh handmade cũng khá ngon đấy. Hơn một tiếng chiếu phim tôi vẫn nằm bẹp dí trong lòng hắn, đơn giản vì chẳng rời ra được, lồng ngực hắn thật ấm.

Cuối cùng cái bộ phim hắc dịch này cũng xong. Tôi vẫn kiên quyết dính chặt, giá mà có thể nằm ở đây mãi nhỉ! Nhưng vừa liếc mắt nhìn hắn thì tôi liền nhớ ra ngay một chuyện mà do quá mê trai nên tạm vứt qua một bên. Cái áo sơ mi tôi tốn nguyên buổi trưa để lựa. Tôi nhanh chóng đứng dậy, vươn vai mạnh một cái, tôi chạy thục mạng lên lầu, lấy món quà được dím kỹ trong phòng.



"Chị đi đâu thế?" - Hắn thấy tôi chui ra liền ngước mắt hỏi.

"Đợi chút nha, chị đi lấy đồ."

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

"Nè cho cậu đấy!" - Tôi giơ hộp quà trước mặt hắn, cười sáng lạn.

"Hửm? Gì đấy!" - Hắn nghi ngờ nhìn tôi.

"Mở ra xem đi là biết." - Tôi đắc ý, tự tin hắn sẽ thích.

Sau một hồi lưỡng lự hắn đã hiểu đây là quà kỷ niệm liền vui vẻ nhận lấy, không chút nghi ngờ mở ra. Hà hà, đúng như tôi dự đoán, khi hắn vừa nhìn thấy chiếc áo sơ mi thì ánh mắt liền sáng lên, như trẻ em được kẹo. Tôi cưới híp cả mắt, tíu tít chạy lăng xăng quanh hắn để kể khổ, tôi đã tốn công như thế nào. Đáp lại tôi là một cái xoa đầu cực mạnh từ hắn, riết rồi tôi không biết tôi lớn tuổi hơn hay hắn lớn tuổi hơn nữa.

"À mặc thử cho chị coi đi." - Tôi hớn hở nói, đúng là tôi muốn nhìn "soái ca áo trắng" của mình như thế nào lắm rồi.

"Mặc luôn hả?" - Hắn nhướn mày trên mặt có tia gian xảo.

"Ừ." - Tôi vẫn ngây thơ trả lời thật lòng.

Ngay lập tức cái tên dụ hoặc đó liền thực hiện ngay lời nói của tôi bằng cách thay áo ngay trước mặt tôi. Ôi cái đệt, máu mũi tôi sắp tuôn trào như thác đổ mất thôi. Ôi cái body đó không uổng công hắn tập gym nhể. Không phải 6 múi đồ sộ to con, nhưng là thân hình cơ bắp thon thon rất dễ nhìn. Máu hám trai tôi trào ngay lên mặt, đỏ hơn khỉ ăn ớt. Cái tên đúng là quá ác độc mà, tôi khóc thầm trong lòng.

Lúc tên đó mặc áo vào còn đẹp trai lồng lộn hơn. Khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài cùng lông mi dài đen càng làm hắn như một thiên thần giáng thế. Hạ ơi mày chắc phải tu mấy kiếp rồi đó con à, tôi tự cảm thấy bản thân quá may mắn. Tôi cảm động muốn khóc nhìn báu vật trước mặt mình, run run nói không nên lời. Công sức coi như không đổ sông đổ biển.

"Thật sự là muốn cắn cậu một cái ghê." - Tôi lầm bầm trong miệng, cái này là tôi lỡ miệng nhá, không có ý xấu xa gì đâu, chỉ là không kiềm lòng được trước cái đẹp thôi.

Tuy nhiên cái lời nói đầy dụng ý có thể gây hiểu nhầm của tôi lại bị hắn nghe thấy. Cái biểu cảm đó là sao? Thật sự là tôi không có ý gì đâu mà. Đang định giải thích nhưng tôi lại bị hắn chặn họng bằng một nụ hôn nhẹ và quá bất ngờ. Nụ hôn này chỉ phớt qua thôi, nhẹ nhàng như cơn gió nhưng đủ khiến trái tôi xao xuyến. Nụ hôn đầu của tôi, đã mất như thế đó, tựa như mây bay, mang hồn người ta bay bổng trên bầu trời xanh thẳm kia. Chưa kịp hoàng hồn thì giọng nói đầy mị hoặc kia lại vang lên:

"Quà tặng của tôi đấy!"

Đáng ghét!

Đúng lúc này trên TV lại vang lên bài hát khá lãng mạn.

"Cause you're the apple to my pie

You're the straw to my berry

You're the smoke to my high

And you're the one I wanna marry."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook