Chương 38
Vương Tam Cửu
11/09/2022
Sơ Xuân im lặng vài giây, “Anh nói xem.”
Anh cụp mắt nhìn cô gái đang nằm trên chăn giống một chú mèo, cuối cùng vẫn không làm bậy, nhưng trước khi cô đứng dậy, anh xoa tóc cô, “Lần sau đi, bệnh viện là nơi công cộng.”
“……”
Nghe giọng điệu này, anh thật sự muốn bù đắp lại, sở dĩ không làm được bây giờ là vì suy xét sức khoẻ.
Không ở trong phòng bệnh quá lâu, Tạ Yến đứng dậy rời khỏi. Ngoài anh ra, nạn nhân khác của vụ cháy cũng ở tầng này, trong đó người bị thương nặng nhất là một ông chủ tuổi trung niên được Tạ Tinh Lâm cứu, nghe nói bị vật nặng đập vào đầu, cần được phẫu thuật ngay lập tức.
Lê Úc còn chưa tỉnh, vệ sĩ Tô Án của cô vẫn luôn canh giữ ngoài phòng bệnh, thoáng cúi đầu khi nhìn thấy Sơ Xuân.
“Lê tiểu thư thế nào?” Sơ Xuân hỏi.
Tô Án nhàn nhạt đáp: “Cũng tạm.”
Sơ Xuân chuyển ánh mắt qua người đàn ông, nghi ngờ và kinh ngạc: “Anh bị thương rất nặng, sao không đi khám?”
“Tôi chờ cô ấy tỉnh lại.”
Nhưng mà…… Bản thân anh bị thương nặng hơn Lê Úc.
Hiện giờ, vệ sĩ thật sự có trách nhiệm.
Sơ Xuân đếm từng phòng bệnh, mơ hồ nhớ ra số phòng của Tạ Tinh Lâm mà y tá đã nói với cô.
Tạ Yến đi bên cạnh cô đang gọi điện thoại.
Ngay cả một đứa ngốc cũng có thể đoán được vụ tai nạn lần này không thể nào là thiên tai, xét từ việc cửa an toàn bị đóng chặt và công tắc điện bị ai đó cố ý cắt đứt, 80% là có người hãm hại.
Bởi vì có quá nhiều ông chủ nhỏ đến Đằng Huy họp, tạm thời không thể suy đoán là ai có kẻ thù lớn như vậy, không ngần ngại dùng tính mạng của nhiều người để tạo ra một tai nạn có vẻ ngoài ý muốn.
Trong lúc Tạ Yến gọi điện thoại, Sơ Xuân đã tới cửa phòng của Tạ Tinh Lâm, nghe thấy động tĩnh bên trong, cô đoán là người đã tỉnh lại nên đẩy cửa đi vào.
Tạ Tinh Lâm quả nhiên đã tỉnh.
Y tá đang trò chuyện với anh ở bên cạnh.
Thấy Sơ Xuân tới, thiếu gia trên giường bệnh lập tức chuyển sự chú ý, muốn ngồi dậy, “Cô không sao chứ ——”
Động tác quá mạnh, không chú ý đến lực, anh cất tiếng r3n rỉ, y tá vội trách móc không cẩn thận.
Tạ Tinh Lâm bị thương khi đang cứu người, lối thoát an toàn đã được mở, sau khi Tạ Yến đi vào tìm anh, về cơ bản anh không bị thương nặng gì thêm.
Y tá có việc đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng thì phát hiện còn có người nhà đứng bên ngoài, hơi nghi ngờ vì sao không đi vào, nhưng không hỏi gì.
“Sơ Sơ, cô đến đây để anh xem thử.” Tạ Tinh Lâm vẫy tay với cô, “Thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Cô đi qua một chút, nhưng hai người vẫn giữ khoảng cách.
Nhìn bề ngoài, Sơ Xuân quả thật không sao, thuộc loại người may mắn nhất. Thảm nhất là những người bị vật nặng rơi trúng ở hành lang, tiếp theo là đám đông bị kẹt trong thang máy bên phía Lê Úc, trốn trong phòng họp một lúc để chờ ứng cứu thì tương đối may mắn, không hề bị bỏng.
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Tinh Lâm cười khẽ, “Xin lỗi.”
“Vì sao?” Cô có chút bối rối.
“Vốn dĩ muốn cứu cô ra ngoài.” Tạ Tinh Lâm nói nhỏ, “Nhưng bản thân mình xuýt nữa không ra được.”
“Đã rất tốt rồi.”
Không ai mất mạng vì bất cứ lý do gì, đây là vạn hạnh trong sự bất hạnh, nếu không nhờ Tạ Tinh Lâm, ông chủ trung niên kia e là đã bị quên lãng.
Tạ Tinh Lâm không biết mình có hối hận không.
Anh rõ ràng có thể ở bên cạnh cô để cùng nhau vượt qua khó khăn vào thời điểm nguy hiểm nhất, hai người sẽ tăng thêm tình cảm nhờ chuyện này, lúc này không chừng sẽ khiến cô càng thêm ấn tượng đối với anh.
Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, anh vẫn đi ra ngoài không chút do dự.
Anh phải di chuyển người đàn ông trung niên bị thương đến một nơi an toàn hơn.
Nhưng khói dày đặc cuồn cuộn, hầu như không nhìn thấy đường đi, lại kéo theo một người đàn ông nặng 150 cân, hệ hô hấp của anh cũng bị tổn thương, rất khó tìm đường sống sót.
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào sự giải cứu từ bên ngoài.
Lúc Tạ Yến tới nơi, Tạ Tinh Lâm không quá ngạc nhiên.
Anh biết mấy ngày nay, Tạ Yến đang theo dõi hạng mục của Đằng Huy.
Không chỉ vì lợi ích của công ty, mà còn vì Sơ Xuân.
Mặc dù anh không xuất hiện.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Tạ Tinh Lâm hỏi theo phản xạ có điều kiện, rằng Sơ Xuân có an toàn hay không.
Sau khi nghe nói anh đã ôm cô ra ngoài, Tạ Tinh Lâm không biết tâm trạng của mình thế nào.
Hối hận ư.
Anh rõ ràng có thể ở bên cạnh cô, chờ lối thoát an toàn được mở ra, anh sẽ ôm cô ra ngoài.
Lúc đó đầu óc rất lộn xộn, rõ ràng không kịp suy nghĩ nhiều, đủ loại diễn biến lướt qua trong đầu anh.
Khi đó anh đã không thể đi lại được.
Tạ Yến muốn cõng anh, nhưng anh vẫn kiên quyết từ chối.
Tức thật, danh tiếng tốt đều bị chú hai lấy mất, anh chẳng còn gì cả.
Tiểu thiếu gia của nhà họ Tạ đã sa sút đến nước này từ khi nào.
Anh vô cùng bất đắc dĩ khi được tình địch cứu thoát.
Nhưng Tạ Yến chỉ nói hai câu.
Anh nói, cháu phải sống sót đi ra ngoài, Sơ Xuân đang lo lắng cho cháu.
Còn nói, sau này cháu là người chăm sóc cô ấy, không thể xảy ra chuyện.
Tạ Tinh Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ.
Nhưng theo giọng điệu của Tạ Yến, tựa như biết rõ mình sẽ không có tương lai với Sơ Xuân.
Anh cứu cháu trai ra ngoài, ngoài mối quan hệ huyết thống, còn cho rằng anh là người thay Tạ Yến chăm sóc Sơ Xuân.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tinh Lâm nhận ra, mình kém chú hai không chỉ một chút.
Nhớ lại tình cảnh lúc đó, trong lòng Tạ Tinh Lâm có đủ loại cảm xúc lẫn lộn, nhìn ra ngoài cửa, vô thức hỏi: “Chú hai ở bên ngoài phải không?”
Sơ Xuân nghiêng đầu liếc nhìn, “Không biết, vừa rồi anh ấy đang nói chuyện với người khác.”
Tạ Tinh Lâm: “Thật ra anh đã tỉnh lại từ lâu.”
Sơ Xuân sững sờ.
“Anh muốn đi thăm cô, nhưng y tá nói, cô đang ở trong phòng bệnh của chú hai.” Tạ Tinh Lâm mím môi, “Chú ấy hôn mê, tình huống nghiêm trọng hơn anh phải không?”
“Tôi…… không biết.”
Theo lý, Tạ Tinh Lâm bị thương nặng hơn một chút chứ?
Sơ Xuân không biết vì sao hai người lại để ý chuyện cô thăm ai trước.
Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của cô là Tạ Tinh Lâm bị thương khá nặng, có lẽ tỉnh lại rất muộn, vì vậy cô đến chỗ Tạ Yến trước.
Nhưng sau khi đến phòng bệnh của anh, cô đã quên Tạ Tinh Lâm, thậm chí chờ Tạ Yến thật lâu, anh mới tỉnh lại, thậm chí khi anh có thể đứng dậy mới nhớ tới Tạ Tinh Lâm.
Tạ Tinh Lâm chậm rãi đứng dậy, bước xuống giường.
Trên người anh có không ít vết bỏng.
Sơ Xuân nhắc nhở theo bản năng: “Anh chậm chút ——”
Tạ Tinh Lâm còn chưa đi ra ngoài, cửa đã mở.
Tạ Yến cầm di động trong tay, dường như vừa kết thúc cuộc gọi, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của họ, “Đã tìm được hung thủ phóng hỏa.”
Sơ Xuân hỏi: “Ai?”
“Nhân viên của Đằng Huy.” Tạ Yến nói, “Nói là thường xuyên bị Lê Úc khiển trách nên sinh ra tâm lý bất mãn.”
“Vậy cũng không thể đùa giỡn với tính mạng của nhiều người.”
“Đã tự thú và bị bắt.”
Sơ Xuân thở dài, thật sự không nghĩ ra có mâu thuẫn gì mà không thể giải quyết riêng tư mà cần trả thù – xã hội.
Tuy rằng đã tự thú và bị bắt, nhưng cứ cảm giác kỳ quái.
Trong khi nói chuyện, Sơ Xuân thấy phòng bệnh của Lê Úc được mở ra, nghe tiếng động đã tỉnh bên trong, cô quay sang một bên, “Tôi đi một chút.”
Bỏ lại hai chú cháu nhìn nhau.
“Đừng đứng, cháu nghỉ ngơi đi.” Tạ Yến ném xuống một câu, bước vào phòng bệnh, rót ly nước, “Uống nước không?”
Tạ Tinh Lâm ngồi trên sô pha, nhận ly nước, nhìn chú hai chăm chú, “Tình hình hiện tại của chú và cô ấy thế nào.”
“Còn có thể thế nào.”
Cô sẽ rời xa anh.
“Cháu đã lừa chú.” Tạ Tinh Lâm nuốt nước miếng, chậm rãi nói, “Cháu và Sơ Xuân chỉ là bạn, chưa từng nắm tay ở Mỹ. Cô ấy tự mình thoát khỏi bệnh trầm cảm, không phải nhờ cháu; cô ấy thậm chí không thích người từng có rất nhiều bạn gái như cháu; cháu càng không đủ tư cách để đi theo cô ấy……”
Tạ Yến bất ngờ, nhưng không kinh ngạc.
“Lúc trước cháu tưởng rằng, cháu đuổi chú đi, rồi kiên trì theo đuổi cô ấy thì sẽ thành công, nhưng giờ cháu từ bỏ.” Tạ Tinh Lâm nói, “Cháu không thua, chỉ cảm thấy, cháu không thích cô ấy nhiều bằng chú hai.”
Dừng một chút, anh cười nói, “Trong lúc hoả hoạn, nếu cháu đổi vai với chú hai, cháu sẽ không dùng lý do đó để cứu chú hai.”
Có lẽ đây là bản chất của con người.
Tạ tiểu thiếu gia được định sẵn là có tư tưởng ích kỷ.
Bớt đi một đối thủ cạnh tranh để giành giang sơn và mỹ nhân, không biết trong tương lai sẽ dễ dàng biết bao nhiêu.
Anh có thể cứu người khác, cũng có thể cứu chú hai, nhưng anh sẽ không cứu người với lý do, hy vọng chú hai chăm sóc cô gái mà mình thích.
Anh không vĩ đại như vậy.
“Cháu có sự nghiệp riêng ở Mỹ.” Tạ Tinh Lâm hít sâu, “Trước đây ông nội có cho cháu tiền đầu tư, chỉ có điều mọi người không biết mà thôi. Về phần Đằng Huy, có lẽ ông chỉ muốn thử chú, sau này ông không còn nữa, chú có chăm lo cho cháu hay không.”
“Ông không cần thử chú.” Tạ Yến cũng không thay đổi nhiều cảm xúc vì sự thẳng thắn của đối phương, “Ở trong lòng ông, địa vị của chú không thấp hơn cháu.”
Tạ Tinh Lâm khẽ nhếch môi, tựa như không tin, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có lý, dù sao cũng cùng dòng máu, người ngoài có lẽ thấy ông cụ thương cháu nội nhiều hơn, nhưng ông cụ Tạ đối với Tạ Yến, chỉ là một cách yêu thương con trai khác của ông.
Chẳng qua người của nhà họ Tạ không biết diễn đạt thế nào.
“Ông nội bây giờ thế nào.” Tạ Tinh Lâm hỏi.
“Bệnh Alzheimer.” Tạ Yến nhàn nhạt nói, “Mỗi ngày gọi tên của bà nội cháu, nhưng tỉnh lại sẽ không thừa nhận.”
“Đây là tình huống gì.”
“Có lẽ là hối hận.”
Tạ Tinh Lâm không rõ lắm về chuyện của ông bà nội, nhưng cũng biết bà hiếm khi gặp ông lúc còn sống, trước khi chết cũng không đợi được ông nội trở về.
Hiện giờ người đã rời đi hơn hai mươi năm, nói chuyện hối hận là định xuống suối vàng để nói hay sao.
–
Ba ngày sau, Tạ Tinh Lâm xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.
Tạ Yến cũng xuất viện cùng ngày. Trong thời gian này, ngoại trừ bận rộn chuyện công ty, điều tra vụ kiện hoả hoạn, còn phải dành thời giờ quan sát cô nhỏ ở biệt thự bên cạnh có dấu vết rời đi hay không.
Anh có thể quan sát theo nhiều cách.
Trong sân nhà Sơ Xuân có nhiều chậu hoa, nếu cô rời đi thì sẽ kêu người dọn, hoặc sẽ nhờ người tới tưới nước đúng giờ, theo thói quen tưới nước mỗi ngày của cô, tạm thời sẽ không đi.
Vé máy bay của Sơ Xuân hẳn là nên sử dụng hôm nay, Tạ Yến làm theo gợi ý của Vệ · hướng dẫn yêu đương · Chuẩn, dùng băng gạc quấn cánh tay có vết bỏng rất nhỏ, lượn lờ hai lần trước mặt Sơ Xuân trong lúc cô tưới nước cho các chậu hoa.
Sau đó, anh hỏi: “Hôm nay em đi phải không.”
Trước khi cô gật đầu, miếng vải trắng trên cánh tay của người đàn ông lắc lư, lại nhấn mạnh: “Em thật sự phải đi à.”
Sơ Xuân: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh bị thương.”
“…… Đỡ hơn rồi mà?”
“Ngày hôm qua đụng nước, vết thương bị nhiễm trùng.”
“Sao anh bất cẩn như vậy?” Cô kinh ngạc, chồm người qua hàng rào sắt muốn xem vết thương, “Cho em xem.”
“Anh không sao.” Tạ Yến đột ngột dừng lại, “Anh chỉ muốn nói với em.”
“……?”
“Em cứ yên tâm mà đi.”
Sơ Xuân trầm mặc, nói vậy làm sao cô yên tâm rời đi.
Nghĩ lại, nếu không vì lời nói của cô đi cứu người, Tạ Yến sẽ không bị thương. Về tình về lý, cô không để ý tới ân nhân cứu mạng thì có vẻ vô ơn.
“Em tạm thời chưa đi.” Cô nói, “Chờ anh lành vết thương lại tính.”
Tạ Yến đang chờ những lời này.
Xem ra, Vệ Chuẩn nói rất có lý, phụ nữ quả nhiên dễ mềm lòng.
Chạng vạng.
Chuông cửa nhà Sơ Xuân vang lên.
Cô không còn kinh ngạc nữa.
Ba ngày, Tạ Yến tới không dưới mười lần.
Lần này, Sơ Xuân không cung kính chào đón người bị thương giống lần đầu, thay vào đó, cô vững vàng như núi Thái Sơn, vừa ngồi trên sô pha ăn khoai tây chiên vừa xem TV, không hề ngẩng đầu.
Tạ Yến thuần thục thay dép lê ở huyền quan, bước vào như chủ nhà rồi hỏi cô: “Máy sấy của anh hỏng rồi, mượn của em được không.”
“Lên lầu lấy.”
“Cảm ơn.”
“……” Anh còn rất khách sáo nhỉ.
Nửa phút sau, Sơ Xuân thấy anh cầm máy sấy xuống lầu.
Rất tốt, hiện giờ anh rất thành thạo với cấu trúc của nhà cô, tất cả đều nhờ vào khoảng hơn chục lần đến tham quan trước đó.
Như thường lệ, mượn xong đồ, anh sẽ ngồi xuống uống ly nước.
Sơ Xuân nhìn màn hình TV, đầu vẫn không nhúc nhích, miệng gọi tên anh, “Tạ Yến.”
“Hửm?”
“Mấy ngày nay, anh tổng cộng đã mượn máy sấy tóc, dao cạo lông mày, cái ly, dây cáp sạc, một cọng hành……” Cô đếm đầu ngón tay, “Anh mua biệt thự to như vậy, mà không có tiền mua một cọng hành hay sao?”
“Em không vui hả.”
“Nếu anh muốn gặp em thì trực tiếp qua đây, không cần lấy cớ mượn đồ.” Sơ Xuân ngước mắt, “Nếu không, anh cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ nhà em sẽ bị dọn sạch.”
“Nếu trực tiếp gặp em, có phải ý đồ quá rõ ràng hay không.”
“…… Ý định mượn đồ của anh không rõ ràng hay sao?”
Cũng đúng.
Tạ Yến ngoan ngoãn đặt máy sấy xuống, dáng vẻ tự nhiên, trông như định làm theo ý cô, sau này muốn đến thì trực tiếp đến, không cần lý do quá khập khiễng.
Sơ Xuân hít một hơi thật sâu, không biết phải nói gì, cô biết anh tới đây chủ yếu để xem cô có đi hay không. Rất khó để tưởng tượng được thời điểm như vậy anh đang đối mặt với trạng thái gì, cho rằng cô sẽ đi nên cho phép tới thăm? Đôi khi, Sơ Xuân phát hiện mình dễ dàng mềm lòng như trong suy nghĩ.
Đặc biệt là nhìn thấy miếng gạc trắng quấn quanh cổ tay anh.
Khẽ thở dài, Sơ Xuân đưa túi khoai tây chiên, “Anh muốn ăn không?”
Tạ Yến nhìn, do dự.
Tay phải của anh dường như không tiện cử động.
Hơn nữa không thích ăn đồ ăn vặt loại này.
Sơ Xuân giơ tay lên chuẩn bị buông ra, Tạ Yến nhẹ nhàng nói: “Em muốn đút không.”
“……”
Cũng không phải không được.
Coi như vì anh đang bị thương.
Vì thế hai người ngồi cùng nhau trên sô pha, như một cặp tình nhân bình thường, thỉnh thoảng cô lại đút khoai tây chiên cho người bên cạnh.
Cứ đút nhưng phát hiện anh không nói câu nào nên hỏi: “Ăn ngon không?”
“Cũng tạm được.”
“Không ngon sao anh còn ăn?”
Tạ Yến im lặng, anh nói là tạm được, hơn nữa, anh không nếm ra mùi vị gì.
Lần nào đến, anh cũng thấy cô ăn khoai tây chiên có hương vị này, chắc cô rất thích nên đương nhiên cho rằng anh tiếp tục ăn chính là rất thích ăn.
Tạ Yến nói thật: “Cũng được không phải rất khó ăn.”
Bởi vì những lời này, Sơ Xuân đút anh ít hơn.
Tạ Yến không khỏi liếc nhìn cô, “Hết rồi à?”
“Vẫn còn, anh muốn ăn à?” Sơ Xuân nhẹ nhàng chớp mắt, tỏ vẻ vô tội, “Em tưởng anh không thích.”
Đầu ngón tay cô kẹp một miếng khoai tây chiên tròn, vừa đưa tới miệng anh lại đột ngột kéo về.
Tạ Yến ăn không khí.
Nhìn anh khó hiểu nhíu mày, Sơ Xuân cảm thấy buồn cười, “Xin lỗi, em thấy cái đó không ngon lắm, để em đổi cái khác cho anh, nè, ăn cái này đi……”
Cô đưa lần nữa, cách môi anh hai ba mm rồi đột ngột rút về.
Hoàn hoàn trêu chọc anh.
“Em xin lỗi —— lần này chắc chắn là thật.” Cô cầm miếng khoai tây chiên thứ ba, “Anh tin em, được không, em sẽ không lừa anh nữa.”
Tạ Yến mím môi, không nhúc nhích, có vẻ không tin cô.
Sơ Xuân hỏi: “Anh không tin em hở?”
Tạ Yến: “Thật sự?”
“Ừm.”
Nghe câu trả lời khẳng định của cô, lần này anh cuối cùng cũng tin cô.
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, mới chạm vào mép miếng khoai tây chiên trong tay cô, chưa đầy nửa giây, lại biến mất.
Sơ Xuân không nhịn được cười, “Úi, sao anh tin vậy? Em không ngờ Tạ nhị công tử ngốc như thế……”
Như một lẽ đương nhiên, cô cầm miếng khoai tây chiên nhét vào môi mình, chưa kịp nhai thì trọng lực từ vai đột ngột truyền đến, cơ thể bị đè vào lưng ghế sô pha với tốc độ cực nhanh.
Bóng dáng người đàn ông nhanh chóng bao trùm lấy cô, khoảng cách giữa hai người bằng không, tay cô bị nhốt trước ngực, không thể động đậy.
Trong không khí, có tiếng động của vải cọ xát vào nhau.
Tạ Yến chống tay ở hai bên eo cô, hơi cúi người xuống, cắn miếng khoai tây chiên ngậm bên ngoài môi, chậm rãi nếm thử như là chiến lợi phẩm và nói: “Miếng này ngon hơn mấy miếng trước.”
Anh cụp mắt nhìn cô gái đang nằm trên chăn giống một chú mèo, cuối cùng vẫn không làm bậy, nhưng trước khi cô đứng dậy, anh xoa tóc cô, “Lần sau đi, bệnh viện là nơi công cộng.”
“……”
Nghe giọng điệu này, anh thật sự muốn bù đắp lại, sở dĩ không làm được bây giờ là vì suy xét sức khoẻ.
Không ở trong phòng bệnh quá lâu, Tạ Yến đứng dậy rời khỏi. Ngoài anh ra, nạn nhân khác của vụ cháy cũng ở tầng này, trong đó người bị thương nặng nhất là một ông chủ tuổi trung niên được Tạ Tinh Lâm cứu, nghe nói bị vật nặng đập vào đầu, cần được phẫu thuật ngay lập tức.
Lê Úc còn chưa tỉnh, vệ sĩ Tô Án của cô vẫn luôn canh giữ ngoài phòng bệnh, thoáng cúi đầu khi nhìn thấy Sơ Xuân.
“Lê tiểu thư thế nào?” Sơ Xuân hỏi.
Tô Án nhàn nhạt đáp: “Cũng tạm.”
Sơ Xuân chuyển ánh mắt qua người đàn ông, nghi ngờ và kinh ngạc: “Anh bị thương rất nặng, sao không đi khám?”
“Tôi chờ cô ấy tỉnh lại.”
Nhưng mà…… Bản thân anh bị thương nặng hơn Lê Úc.
Hiện giờ, vệ sĩ thật sự có trách nhiệm.
Sơ Xuân đếm từng phòng bệnh, mơ hồ nhớ ra số phòng của Tạ Tinh Lâm mà y tá đã nói với cô.
Tạ Yến đi bên cạnh cô đang gọi điện thoại.
Ngay cả một đứa ngốc cũng có thể đoán được vụ tai nạn lần này không thể nào là thiên tai, xét từ việc cửa an toàn bị đóng chặt và công tắc điện bị ai đó cố ý cắt đứt, 80% là có người hãm hại.
Bởi vì có quá nhiều ông chủ nhỏ đến Đằng Huy họp, tạm thời không thể suy đoán là ai có kẻ thù lớn như vậy, không ngần ngại dùng tính mạng của nhiều người để tạo ra một tai nạn có vẻ ngoài ý muốn.
Trong lúc Tạ Yến gọi điện thoại, Sơ Xuân đã tới cửa phòng của Tạ Tinh Lâm, nghe thấy động tĩnh bên trong, cô đoán là người đã tỉnh lại nên đẩy cửa đi vào.
Tạ Tinh Lâm quả nhiên đã tỉnh.
Y tá đang trò chuyện với anh ở bên cạnh.
Thấy Sơ Xuân tới, thiếu gia trên giường bệnh lập tức chuyển sự chú ý, muốn ngồi dậy, “Cô không sao chứ ——”
Động tác quá mạnh, không chú ý đến lực, anh cất tiếng r3n rỉ, y tá vội trách móc không cẩn thận.
Tạ Tinh Lâm bị thương khi đang cứu người, lối thoát an toàn đã được mở, sau khi Tạ Yến đi vào tìm anh, về cơ bản anh không bị thương nặng gì thêm.
Y tá có việc đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng thì phát hiện còn có người nhà đứng bên ngoài, hơi nghi ngờ vì sao không đi vào, nhưng không hỏi gì.
“Sơ Sơ, cô đến đây để anh xem thử.” Tạ Tinh Lâm vẫy tay với cô, “Thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Cô đi qua một chút, nhưng hai người vẫn giữ khoảng cách.
Nhìn bề ngoài, Sơ Xuân quả thật không sao, thuộc loại người may mắn nhất. Thảm nhất là những người bị vật nặng rơi trúng ở hành lang, tiếp theo là đám đông bị kẹt trong thang máy bên phía Lê Úc, trốn trong phòng họp một lúc để chờ ứng cứu thì tương đối may mắn, không hề bị bỏng.
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Tinh Lâm cười khẽ, “Xin lỗi.”
“Vì sao?” Cô có chút bối rối.
“Vốn dĩ muốn cứu cô ra ngoài.” Tạ Tinh Lâm nói nhỏ, “Nhưng bản thân mình xuýt nữa không ra được.”
“Đã rất tốt rồi.”
Không ai mất mạng vì bất cứ lý do gì, đây là vạn hạnh trong sự bất hạnh, nếu không nhờ Tạ Tinh Lâm, ông chủ trung niên kia e là đã bị quên lãng.
Tạ Tinh Lâm không biết mình có hối hận không.
Anh rõ ràng có thể ở bên cạnh cô để cùng nhau vượt qua khó khăn vào thời điểm nguy hiểm nhất, hai người sẽ tăng thêm tình cảm nhờ chuyện này, lúc này không chừng sẽ khiến cô càng thêm ấn tượng đối với anh.
Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, anh vẫn đi ra ngoài không chút do dự.
Anh phải di chuyển người đàn ông trung niên bị thương đến một nơi an toàn hơn.
Nhưng khói dày đặc cuồn cuộn, hầu như không nhìn thấy đường đi, lại kéo theo một người đàn ông nặng 150 cân, hệ hô hấp của anh cũng bị tổn thương, rất khó tìm đường sống sót.
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào sự giải cứu từ bên ngoài.
Lúc Tạ Yến tới nơi, Tạ Tinh Lâm không quá ngạc nhiên.
Anh biết mấy ngày nay, Tạ Yến đang theo dõi hạng mục của Đằng Huy.
Không chỉ vì lợi ích của công ty, mà còn vì Sơ Xuân.
Mặc dù anh không xuất hiện.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Tạ Tinh Lâm hỏi theo phản xạ có điều kiện, rằng Sơ Xuân có an toàn hay không.
Sau khi nghe nói anh đã ôm cô ra ngoài, Tạ Tinh Lâm không biết tâm trạng của mình thế nào.
Hối hận ư.
Anh rõ ràng có thể ở bên cạnh cô, chờ lối thoát an toàn được mở ra, anh sẽ ôm cô ra ngoài.
Lúc đó đầu óc rất lộn xộn, rõ ràng không kịp suy nghĩ nhiều, đủ loại diễn biến lướt qua trong đầu anh.
Khi đó anh đã không thể đi lại được.
Tạ Yến muốn cõng anh, nhưng anh vẫn kiên quyết từ chối.
Tức thật, danh tiếng tốt đều bị chú hai lấy mất, anh chẳng còn gì cả.
Tiểu thiếu gia của nhà họ Tạ đã sa sút đến nước này từ khi nào.
Anh vô cùng bất đắc dĩ khi được tình địch cứu thoát.
Nhưng Tạ Yến chỉ nói hai câu.
Anh nói, cháu phải sống sót đi ra ngoài, Sơ Xuân đang lo lắng cho cháu.
Còn nói, sau này cháu là người chăm sóc cô ấy, không thể xảy ra chuyện.
Tạ Tinh Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ.
Nhưng theo giọng điệu của Tạ Yến, tựa như biết rõ mình sẽ không có tương lai với Sơ Xuân.
Anh cứu cháu trai ra ngoài, ngoài mối quan hệ huyết thống, còn cho rằng anh là người thay Tạ Yến chăm sóc Sơ Xuân.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tinh Lâm nhận ra, mình kém chú hai không chỉ một chút.
Nhớ lại tình cảnh lúc đó, trong lòng Tạ Tinh Lâm có đủ loại cảm xúc lẫn lộn, nhìn ra ngoài cửa, vô thức hỏi: “Chú hai ở bên ngoài phải không?”
Sơ Xuân nghiêng đầu liếc nhìn, “Không biết, vừa rồi anh ấy đang nói chuyện với người khác.”
Tạ Tinh Lâm: “Thật ra anh đã tỉnh lại từ lâu.”
Sơ Xuân sững sờ.
“Anh muốn đi thăm cô, nhưng y tá nói, cô đang ở trong phòng bệnh của chú hai.” Tạ Tinh Lâm mím môi, “Chú ấy hôn mê, tình huống nghiêm trọng hơn anh phải không?”
“Tôi…… không biết.”
Theo lý, Tạ Tinh Lâm bị thương nặng hơn một chút chứ?
Sơ Xuân không biết vì sao hai người lại để ý chuyện cô thăm ai trước.
Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của cô là Tạ Tinh Lâm bị thương khá nặng, có lẽ tỉnh lại rất muộn, vì vậy cô đến chỗ Tạ Yến trước.
Nhưng sau khi đến phòng bệnh của anh, cô đã quên Tạ Tinh Lâm, thậm chí chờ Tạ Yến thật lâu, anh mới tỉnh lại, thậm chí khi anh có thể đứng dậy mới nhớ tới Tạ Tinh Lâm.
Tạ Tinh Lâm chậm rãi đứng dậy, bước xuống giường.
Trên người anh có không ít vết bỏng.
Sơ Xuân nhắc nhở theo bản năng: “Anh chậm chút ——”
Tạ Tinh Lâm còn chưa đi ra ngoài, cửa đã mở.
Tạ Yến cầm di động trong tay, dường như vừa kết thúc cuộc gọi, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của họ, “Đã tìm được hung thủ phóng hỏa.”
Sơ Xuân hỏi: “Ai?”
“Nhân viên của Đằng Huy.” Tạ Yến nói, “Nói là thường xuyên bị Lê Úc khiển trách nên sinh ra tâm lý bất mãn.”
“Vậy cũng không thể đùa giỡn với tính mạng của nhiều người.”
“Đã tự thú và bị bắt.”
Sơ Xuân thở dài, thật sự không nghĩ ra có mâu thuẫn gì mà không thể giải quyết riêng tư mà cần trả thù – xã hội.
Tuy rằng đã tự thú và bị bắt, nhưng cứ cảm giác kỳ quái.
Trong khi nói chuyện, Sơ Xuân thấy phòng bệnh của Lê Úc được mở ra, nghe tiếng động đã tỉnh bên trong, cô quay sang một bên, “Tôi đi một chút.”
Bỏ lại hai chú cháu nhìn nhau.
“Đừng đứng, cháu nghỉ ngơi đi.” Tạ Yến ném xuống một câu, bước vào phòng bệnh, rót ly nước, “Uống nước không?”
Tạ Tinh Lâm ngồi trên sô pha, nhận ly nước, nhìn chú hai chăm chú, “Tình hình hiện tại của chú và cô ấy thế nào.”
“Còn có thể thế nào.”
Cô sẽ rời xa anh.
“Cháu đã lừa chú.” Tạ Tinh Lâm nuốt nước miếng, chậm rãi nói, “Cháu và Sơ Xuân chỉ là bạn, chưa từng nắm tay ở Mỹ. Cô ấy tự mình thoát khỏi bệnh trầm cảm, không phải nhờ cháu; cô ấy thậm chí không thích người từng có rất nhiều bạn gái như cháu; cháu càng không đủ tư cách để đi theo cô ấy……”
Tạ Yến bất ngờ, nhưng không kinh ngạc.
“Lúc trước cháu tưởng rằng, cháu đuổi chú đi, rồi kiên trì theo đuổi cô ấy thì sẽ thành công, nhưng giờ cháu từ bỏ.” Tạ Tinh Lâm nói, “Cháu không thua, chỉ cảm thấy, cháu không thích cô ấy nhiều bằng chú hai.”
Dừng một chút, anh cười nói, “Trong lúc hoả hoạn, nếu cháu đổi vai với chú hai, cháu sẽ không dùng lý do đó để cứu chú hai.”
Có lẽ đây là bản chất của con người.
Tạ tiểu thiếu gia được định sẵn là có tư tưởng ích kỷ.
Bớt đi một đối thủ cạnh tranh để giành giang sơn và mỹ nhân, không biết trong tương lai sẽ dễ dàng biết bao nhiêu.
Anh có thể cứu người khác, cũng có thể cứu chú hai, nhưng anh sẽ không cứu người với lý do, hy vọng chú hai chăm sóc cô gái mà mình thích.
Anh không vĩ đại như vậy.
“Cháu có sự nghiệp riêng ở Mỹ.” Tạ Tinh Lâm hít sâu, “Trước đây ông nội có cho cháu tiền đầu tư, chỉ có điều mọi người không biết mà thôi. Về phần Đằng Huy, có lẽ ông chỉ muốn thử chú, sau này ông không còn nữa, chú có chăm lo cho cháu hay không.”
“Ông không cần thử chú.” Tạ Yến cũng không thay đổi nhiều cảm xúc vì sự thẳng thắn của đối phương, “Ở trong lòng ông, địa vị của chú không thấp hơn cháu.”
Tạ Tinh Lâm khẽ nhếch môi, tựa như không tin, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có lý, dù sao cũng cùng dòng máu, người ngoài có lẽ thấy ông cụ thương cháu nội nhiều hơn, nhưng ông cụ Tạ đối với Tạ Yến, chỉ là một cách yêu thương con trai khác của ông.
Chẳng qua người của nhà họ Tạ không biết diễn đạt thế nào.
“Ông nội bây giờ thế nào.” Tạ Tinh Lâm hỏi.
“Bệnh Alzheimer.” Tạ Yến nhàn nhạt nói, “Mỗi ngày gọi tên của bà nội cháu, nhưng tỉnh lại sẽ không thừa nhận.”
“Đây là tình huống gì.”
“Có lẽ là hối hận.”
Tạ Tinh Lâm không rõ lắm về chuyện của ông bà nội, nhưng cũng biết bà hiếm khi gặp ông lúc còn sống, trước khi chết cũng không đợi được ông nội trở về.
Hiện giờ người đã rời đi hơn hai mươi năm, nói chuyện hối hận là định xuống suối vàng để nói hay sao.
–
Ba ngày sau, Tạ Tinh Lâm xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng.
Tạ Yến cũng xuất viện cùng ngày. Trong thời gian này, ngoại trừ bận rộn chuyện công ty, điều tra vụ kiện hoả hoạn, còn phải dành thời giờ quan sát cô nhỏ ở biệt thự bên cạnh có dấu vết rời đi hay không.
Anh có thể quan sát theo nhiều cách.
Trong sân nhà Sơ Xuân có nhiều chậu hoa, nếu cô rời đi thì sẽ kêu người dọn, hoặc sẽ nhờ người tới tưới nước đúng giờ, theo thói quen tưới nước mỗi ngày của cô, tạm thời sẽ không đi.
Vé máy bay của Sơ Xuân hẳn là nên sử dụng hôm nay, Tạ Yến làm theo gợi ý của Vệ · hướng dẫn yêu đương · Chuẩn, dùng băng gạc quấn cánh tay có vết bỏng rất nhỏ, lượn lờ hai lần trước mặt Sơ Xuân trong lúc cô tưới nước cho các chậu hoa.
Sau đó, anh hỏi: “Hôm nay em đi phải không.”
Trước khi cô gật đầu, miếng vải trắng trên cánh tay của người đàn ông lắc lư, lại nhấn mạnh: “Em thật sự phải đi à.”
Sơ Xuân: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh bị thương.”
“…… Đỡ hơn rồi mà?”
“Ngày hôm qua đụng nước, vết thương bị nhiễm trùng.”
“Sao anh bất cẩn như vậy?” Cô kinh ngạc, chồm người qua hàng rào sắt muốn xem vết thương, “Cho em xem.”
“Anh không sao.” Tạ Yến đột ngột dừng lại, “Anh chỉ muốn nói với em.”
“……?”
“Em cứ yên tâm mà đi.”
Sơ Xuân trầm mặc, nói vậy làm sao cô yên tâm rời đi.
Nghĩ lại, nếu không vì lời nói của cô đi cứu người, Tạ Yến sẽ không bị thương. Về tình về lý, cô không để ý tới ân nhân cứu mạng thì có vẻ vô ơn.
“Em tạm thời chưa đi.” Cô nói, “Chờ anh lành vết thương lại tính.”
Tạ Yến đang chờ những lời này.
Xem ra, Vệ Chuẩn nói rất có lý, phụ nữ quả nhiên dễ mềm lòng.
Chạng vạng.
Chuông cửa nhà Sơ Xuân vang lên.
Cô không còn kinh ngạc nữa.
Ba ngày, Tạ Yến tới không dưới mười lần.
Lần này, Sơ Xuân không cung kính chào đón người bị thương giống lần đầu, thay vào đó, cô vững vàng như núi Thái Sơn, vừa ngồi trên sô pha ăn khoai tây chiên vừa xem TV, không hề ngẩng đầu.
Tạ Yến thuần thục thay dép lê ở huyền quan, bước vào như chủ nhà rồi hỏi cô: “Máy sấy của anh hỏng rồi, mượn của em được không.”
“Lên lầu lấy.”
“Cảm ơn.”
“……” Anh còn rất khách sáo nhỉ.
Nửa phút sau, Sơ Xuân thấy anh cầm máy sấy xuống lầu.
Rất tốt, hiện giờ anh rất thành thạo với cấu trúc của nhà cô, tất cả đều nhờ vào khoảng hơn chục lần đến tham quan trước đó.
Như thường lệ, mượn xong đồ, anh sẽ ngồi xuống uống ly nước.
Sơ Xuân nhìn màn hình TV, đầu vẫn không nhúc nhích, miệng gọi tên anh, “Tạ Yến.”
“Hửm?”
“Mấy ngày nay, anh tổng cộng đã mượn máy sấy tóc, dao cạo lông mày, cái ly, dây cáp sạc, một cọng hành……” Cô đếm đầu ngón tay, “Anh mua biệt thự to như vậy, mà không có tiền mua một cọng hành hay sao?”
“Em không vui hả.”
“Nếu anh muốn gặp em thì trực tiếp qua đây, không cần lấy cớ mượn đồ.” Sơ Xuân ngước mắt, “Nếu không, anh cứ tiếp tục như vậy thì toàn bộ nhà em sẽ bị dọn sạch.”
“Nếu trực tiếp gặp em, có phải ý đồ quá rõ ràng hay không.”
“…… Ý định mượn đồ của anh không rõ ràng hay sao?”
Cũng đúng.
Tạ Yến ngoan ngoãn đặt máy sấy xuống, dáng vẻ tự nhiên, trông như định làm theo ý cô, sau này muốn đến thì trực tiếp đến, không cần lý do quá khập khiễng.
Sơ Xuân hít một hơi thật sâu, không biết phải nói gì, cô biết anh tới đây chủ yếu để xem cô có đi hay không. Rất khó để tưởng tượng được thời điểm như vậy anh đang đối mặt với trạng thái gì, cho rằng cô sẽ đi nên cho phép tới thăm? Đôi khi, Sơ Xuân phát hiện mình dễ dàng mềm lòng như trong suy nghĩ.
Đặc biệt là nhìn thấy miếng gạc trắng quấn quanh cổ tay anh.
Khẽ thở dài, Sơ Xuân đưa túi khoai tây chiên, “Anh muốn ăn không?”
Tạ Yến nhìn, do dự.
Tay phải của anh dường như không tiện cử động.
Hơn nữa không thích ăn đồ ăn vặt loại này.
Sơ Xuân giơ tay lên chuẩn bị buông ra, Tạ Yến nhẹ nhàng nói: “Em muốn đút không.”
“……”
Cũng không phải không được.
Coi như vì anh đang bị thương.
Vì thế hai người ngồi cùng nhau trên sô pha, như một cặp tình nhân bình thường, thỉnh thoảng cô lại đút khoai tây chiên cho người bên cạnh.
Cứ đút nhưng phát hiện anh không nói câu nào nên hỏi: “Ăn ngon không?”
“Cũng tạm được.”
“Không ngon sao anh còn ăn?”
Tạ Yến im lặng, anh nói là tạm được, hơn nữa, anh không nếm ra mùi vị gì.
Lần nào đến, anh cũng thấy cô ăn khoai tây chiên có hương vị này, chắc cô rất thích nên đương nhiên cho rằng anh tiếp tục ăn chính là rất thích ăn.
Tạ Yến nói thật: “Cũng được không phải rất khó ăn.”
Bởi vì những lời này, Sơ Xuân đút anh ít hơn.
Tạ Yến không khỏi liếc nhìn cô, “Hết rồi à?”
“Vẫn còn, anh muốn ăn à?” Sơ Xuân nhẹ nhàng chớp mắt, tỏ vẻ vô tội, “Em tưởng anh không thích.”
Đầu ngón tay cô kẹp một miếng khoai tây chiên tròn, vừa đưa tới miệng anh lại đột ngột kéo về.
Tạ Yến ăn không khí.
Nhìn anh khó hiểu nhíu mày, Sơ Xuân cảm thấy buồn cười, “Xin lỗi, em thấy cái đó không ngon lắm, để em đổi cái khác cho anh, nè, ăn cái này đi……”
Cô đưa lần nữa, cách môi anh hai ba mm rồi đột ngột rút về.
Hoàn hoàn trêu chọc anh.
“Em xin lỗi —— lần này chắc chắn là thật.” Cô cầm miếng khoai tây chiên thứ ba, “Anh tin em, được không, em sẽ không lừa anh nữa.”
Tạ Yến mím môi, không nhúc nhích, có vẻ không tin cô.
Sơ Xuân hỏi: “Anh không tin em hở?”
Tạ Yến: “Thật sự?”
“Ừm.”
Nghe câu trả lời khẳng định của cô, lần này anh cuối cùng cũng tin cô.
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, mới chạm vào mép miếng khoai tây chiên trong tay cô, chưa đầy nửa giây, lại biến mất.
Sơ Xuân không nhịn được cười, “Úi, sao anh tin vậy? Em không ngờ Tạ nhị công tử ngốc như thế……”
Như một lẽ đương nhiên, cô cầm miếng khoai tây chiên nhét vào môi mình, chưa kịp nhai thì trọng lực từ vai đột ngột truyền đến, cơ thể bị đè vào lưng ghế sô pha với tốc độ cực nhanh.
Bóng dáng người đàn ông nhanh chóng bao trùm lấy cô, khoảng cách giữa hai người bằng không, tay cô bị nhốt trước ngực, không thể động đậy.
Trong không khí, có tiếng động của vải cọ xát vào nhau.
Tạ Yến chống tay ở hai bên eo cô, hơi cúi người xuống, cắn miếng khoai tây chiên ngậm bên ngoài môi, chậm rãi nếm thử như là chiến lợi phẩm và nói: “Miếng này ngon hơn mấy miếng trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.