Chương 43
Vương Tam Cửu
11/09/2022
Không khí lạnh tan dần, nhiệt độ chính thức tăng cao.
Quyết định ở lại An Thành, Sơ Xuân quay lại trường Triều Dương làm việc, nhưng lần này không phải là giáo viên thực tập, mà quản lý trường học với tư cách là giám đốc.
Lúc đầu nghe tin cô trở lại trường làm việc, Lộ Dao kinh ngạc đến ngây người: “Chẳng phải cậu muốn tự do à, vì sao còn quay về làm việc.”
“Không liên quan đến tự do.” Sơ Xuân đáp có bài bản hẳn hoi, “Hơn nữa mình cho rằng, tự do là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”
“Cậu muốn làm giáo viên hở?”
“Vẫn luôn là một trong những việc muốn làm.”
Lộ Dao kinh ngạc như thế không phải không có lý do, cô cho rằng trước đây Sơ Xuân tới trường khuyết tật làm giáo viên thực tập là vì lý do thể chất, chỉ có thể lựa chọn con đường này, hiện tại đã trở thành người bình thường, cô càng có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Không ngờ ý tưởng của cô nàng này đơn giản như thế.
Hơn nữa cô còn phát hiện Sơ Xuân thi những chứng chỉ đó là để có thể dạy trẻ khuyết tật một cách tốt hơn và toàn diện hơn.
Lâu lắm mới trở lại trường học, nhìn thấy hầu hết đều là gương mặt mới, học sinh lớp ban đầu đã lên lớp cuối cấp, sau này có thể vào trường cao đẳng chuyên nghiệp cho các nhóm đặc biệt thông qua phỏng vấn.
Chỉ có một gương mặt quen thuộc với Sơ Xuân.
Đó là cậu bé bị mất chân mà cô gặp trước đây.
“Lúc cậu không có ở đây, mỗi năm Tạ Yến sẽ đến đây một lần.” Lộ Dao cảm thán, “Anh ấy đã làm rất nhiều việc. Hai năm trước, do quản lý của quỹ tham ô, nhất thời không tìm được người thích hợp, bản thân anh cũng bận rộn không tìm được người thay thế, chân giả của cậu bé này được làm khi đó.”
Sơ Xuân nhìn cậu bé đi chậm hơn các bạn khác nhưng tiến về phía trước từng bước một rất kiên định.
Cô nhớ trước đây cậu bé trầm mặc, không thích nói chuyện, nhưng hiện tại rõ ràng tốt hơn rất nhiều, vừa đi vừa giao lưu với bạn.
“Tớ cảm thấy.” Lộ Dao cân nhắc, “Tạ Yến làm những việc này hình như đều là vì cậu.”
“Hở?”
“Nếu không thì tại sao anh ấy nghiêm túc như vậy, doanh nhân làm từ thiện chỉ là bề ngoài của dự án, làm gì có ông chủ nào quan tâm giống anh ấy.”
Lời nhắc nhở như vậy, Sơ Xuân nghĩ đến một chuyện, Tạ Yến đúng là tự mình tham gia quỹ Triều Dương sau khi cô thi đậu chương trình giáo dục đặc biệt.
Anh làm từ thiện, đồng thời cũng nâng đỡ sự nghiệp còn hạn chế lúc đầu của cô.
Ba năm qua, trường Triều Dương đã bổ sung thêm rất nhiều trang thiết bị và tòa nhà tương ứng, môi trường cho giáo viên cũng được cải thiện rất nhiều, sẽ không có hiện tượng cho dù lương cao cũng không tìm được giáo viên phù hợp.
Sơ Xuân đã thích nghi với cuộc sống ở trường chỉ trong vài ngày, mặc dù không dùng ngôn ngữ ký hiệu một thời gian dài nhưng vẫn rõ ràng trong đầu. Không hiểu sao cô nghĩ đến Tạ Yến, trước đây anh rất kỳ quái, rõ ràng không thích để ý tới cô, nhưng lần nào cũng hiểu rất kỹ ngôn ngữ ký hiệu của cô.
Có lẽ người này có trí nhớ tốt, cô diễn đạt một lần là có thể nhớ được.
Chạng vạng tan học, Sơ Xuân và Lộ Dao vừa ra khỏi trường đã thấy hai người đàn ông quen thuộc đang đợi họ cách đó không xa.
Hai người đang trò chuyện, dường như chưa thấy họ.
“Ngày mai là cuối tuần, bọn họ cũng biết dành thời gian tới tìm chúng ta.” Lộ Dao khẽ nói, “Hay là chúng ta lặng lẽ tới đó hù bọn họ?”
“Hù dọa bọn họ?”
Lộ Dao nắm tay Sơ Xuân đi tới một phòng bảo vệ khác, dọc theo hàng cây ven đường, đi rất cẩn thận, trên lối đi có người đi đường vội vàng qua lại, có thể giúp họ chắn một phần tầm nhìn, khi đến đủ gần, Lộ Dao kéo Sơ Xuân, nhảy đến trước mặt hai người đàn ông như những bóng ma.
“Mẹ kiếp ——”
Vệ Chuẩn sợ tới mức nhảy dựng lên theo phản xạ có điều kiện, một lát sau thấy gương mặt quen thuộc, anh thở phào nhẹ nhõm, trách móc, “Em làm tim của ông đây vọt ra ngoài.”
“Ủa, sao em không thấy, ở đâu, ở đâu ——?”
“Em tìm chỗ anh làm gì, tim của anh chắc chắn là ở trên người em, tự em tìm đi.”
“……”
Lộ Dao nửa xấu hổ nửa bực, giả vờ muốn đấm anh không biết xấu hổ.
Sơ Xuân đã quen cảnh hai người âu yếm khi ở bên nhau, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn không nhịn được cười, “Vệ Chuẩn càng ngày càng hư.”
Vô tình thoáng thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, cô hỏi: “Sao vừa rồi anh không sợ?”
“Anh thấy em lâu rồi.”
“Hở?”
“Em vừa bước ra là anh thấy liền.”
Vừa ra đã thấy……
Đôi mắt của người này chắc nhìn chằm chằm vào tòa nhà dạy học.
So với Vệ Chuẩn và Lộ Dao, hai người bọn họ tương đối kiềm chế, không âu yếm ngoài đường, sau khi lên xe mọi người thảo luận đi ăn tối.
Lộ Dao và Sơ Xuân ngồi ghế sau, chưa nói muốn ăn gì, Vệ Chuẩn gợi ý rằng có lễ hội bia ở bờ biển, vừa lúc buổi tối không có gì làm, không bằng đi xem náo nhiệt.
An Thành có một số vùng biển, sau khi nhiệt độ tăng cao, thường có người đạp cát để nhặt vỏ sò, buổi tối còn có đủ màn biểu diễn khác nhau.
Thật lâu trước kia, cảnh biển bên này không được đầu tư khai thác, sau này Hưng Hòa nhìn thấy cơ hội kinh doanh, tìm kiếm địa thế tốt nhất để xây dựng khu thương mại và khu dân cư, khiến cho vị trí vốn không được coi trọng ban đầu phát triển mạnh mẽ, kéo khách du lịch tới nơi này.
Không hẹn trước, lúc đi đến lối đi, sau khi nhân viên nhìn thấy họ, lập tức đến chào, giúp đậu xe, người quản lý hiển nhiên không ngờ Boss sẽ đưa người tới đây chơi nên vội đi qua chào hỏi.
“Không cần, chúng ta có thể tự đi.” Tạ Yến từ chối.
“Nơi này đông người, phong cảnh chỗ kia đẹp hơn……” Quản lý còn muốn nói thêm, thấy đối phương không có ý cảm kích nên đành phải thôi.
Xem náo nhiệt không phải là phong cách của Tạ tổng.
Có lẽ hai cô gái đi theo thích cuộc vui.
Cấp trên tới, nhân viên đương nhiên không dám chậm trễ, chọn cửa sổ ngắm cảnh đẹp nhất để mọi người dùng bữa.
Hoàng hôn và màu nước biển tạo nên một bầu không khí mờ ảo, trẻ con chạy chân trần trên bãi biển mềm mại, Vịnh Thiển Thủy còn có đội nhiếp ảnh đặc biệt để chụp ảnh cưới cho các cặp đôi.
Đó là một tối hài hòa và ấm áp.
Sau khi cụng ly uống rượu, Vệ Chuẩn chống khuỷu tay lên bàn, nhìn hai cô gái đối diện, thần bí hỏi: “Hai cô biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ngày gì?”
“Đoán đi.”
Lộ Dao lật xem lịch trên di động, nhìn từ đầu đến cuối cũng không thấy hôm nay là ngày đặc biệt gì cả, không phải là lễ tình nhân vào ngày 14 mỗi tháng, cũng không phải là sinh nhật của người nào trong nhóm, nhưng thấy Vệ Chuẩn phấn khích như thế, 80% thật sự là lễ hội, có lẽ là một loại lễ hội không phổ biến như “Ngày thế giới không đánh trẻ em”, “Ngày quốc tế thuận tay trái”.
“Vệ Chuẩn.” Không đoán được, Lộ Dao trừng mắt với người đàn ông đối diện, “Anh có biết, lừa gạt em sẽ có kết cục gì không.”
“Cái này……”
Vệ Chuẩn hiển nhiên không nói nên lời hôm nay là lễ hội kỳ lạ gì, thản nhiên nhắc tới ngược lại bị uy hiếp, anh nhìn Tạ Yến bên cạnh, ánh mắt cực nóng xin cầu cứu.
“Thật ra hôm nay anh Yến định cầu hôn Sơ Xuân.”
Vệ Chuẩn nói một câu không đầu không đuôi.
Ngoại trừ anh, ba người còn lại đều choáng váng, bao gồm đương sự.
Tạ Yến ngước mắt nhìn Sơ Xuân ngồi đối diện, “Anh……”
Hôm nay anh không có kế hoạch này.
Tuy rằng đây là điều luôn muốn làm, nhưng…… hình như còn chưa đến thời điểm.
“Được rồi, anh đùa thôi.” Vệ Chuẩn hoà giải, “Cậu ấy còn chưa chuẩn bị nhẫn xong, hơn nữa cũng không có gan, cậu nói đúng không, anh Yến? Ê, đừng nhìn tớ như vậy ——”
Sau khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương, Vệ Chuẩn hoàn toàn nhát gan, liên tục xua tay tỏ vẻ mình chỉ nói giỡn.
Cho dù nói đùa, nhưng thực sự đáng để người ta suy ngẫm.
Bọn họ quen biết lâu như vậy, hứa hôn kéo dài từ thời học sinh đến lúc tốt nghiệp đại học, sau khi xa cách ba năm, hai người vẫn quay lại với nhau, nhìn có vẻ không có quá nhiều trắc trở nhưng không thiếu dày vò lẫn nhau, cầu hôn và đi đăng ký kết hôn là đương nhiên.
Chẳng qua.
Đối với Tạ Yến, chuyện này cần được xử lý một cách cẩn thận, anh không thể đảm bảo 100% rằng lời cầu hôn của mình sẽ được chấp nhận.
Nhìn Vệ Chuẩn giống con sói cụp đuôi trước mặt sư tử, Lộ Dao không quấy rầy anh nữa.
Bầu không khí ăn tối bên bờ biển ấm cúng và thoải mái, tạo cho người ta một cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, yên bình và tĩnh lặng.
Không bao lâu sau bữa ăn, Vệ Chuẩn lấy thuốc lá và bật lửa ra, đặt ở trong lòng bàn tay chơi một lúc.
Gây ra động tĩnh rất nhỏ để Lộ Dao ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh một hồi.
Vệ Chuẩn đã rời khỏi ghế vài centimet, nhìn thấy ánh mắt đối diện, anh không thể không đặt xuống, ho nhẹ để bớt xấu hổ, trong mắt chứa đầy ý cười, “Anh biết rồi.”
Hai người thẳng tính này học cách giao lưu bằng mắt từ khi nào.
Sơ Xuân cũng ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Biết cái gì?”
Lộ Dao đáp: “Anh ấy muốn cai thuốc lá.”
Cai thuốc lá? Thật kỳ lạ.
Vệ Chuẩn học hút thuốc từ rất sớm, trước kia giống như tên côn đồ, bắt đầu hiểu chuyện từ lúc nào.
“Cai chưa?” Sơ Xuân hỏi.
“Chưa, nhưng mà.” Lộ Dao nói, “Mình đã thỏa thuận với anh ấy, nếu anh ấy muốn hút thuốc, mình hôn anh ấy thì anh ấy sẽ không hút.”
“……”
Còn biết nhét thức ăn cho chó nữa.
Sơ Xuân nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có ai, nếu muốn hôn thì không phải là không thể, chỉ cần bọn họ không xấu hổ, cô cũng sẽ không xấu hổ.
Hai người kia làm thật, ở bên nhau nhiều năm như vậy vẫn không ngán, Vệ Chuẩn càng lì lợm nghiêng người lại gần.
Lộ Dao hơi ngại ngùng một chút so với anh, cầm áo khoác trùm lên đầu Vệ Chuẩn, hai người hôn nhau dưới lớp áo chẳng biết xấu hổ.
Hôn không lâu, nhưng hai người còn lại đặc biệt khiếp sợ.
“Được rồi.” Vệ Chuẩn vứt bật lửa như thật, “Ông đây không hút thuốc nữa.”
“Ngoan.” Lộ Dao khen.
Nhìn bọn họ vẫn như con nít, Sơ Xuân không khỏi vui theo.
Không bao lâu sau, cô thấy trước mặt Tạ Yến cũng có một gói thuốc lá và bật lửa.
Sơ Xuân: “?”
Tạ Yến: “Anh cũng muốn hút thuốc.”
Sơ Xuân: “……???”
Gói thuốc lá mà đầu ngón tay Tạ Yến đang bọc là gói đặc biệt, tuy ngày thường hiếm khi chạm vào, nhưng cơ bản đều sẽ mang theo.
Bật lửa màu đen đặc biệt chói mắt trên bàn màu sáng, như muốn ám chỉ gì đó.
“À.” Sơ Xuân coi như không biết gì, trả lời không theo kịch bản, “Vậy anh hút đi.”
Tạ Yến: “Chẳng phải em không thích anh hút thuốc à.”
“Không sao, thỉnh thoảng hút một hai điếu cũng được.”
“Không được, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
“…… Vậy anh đừng hút.”
“Nhưng anh muốn.”
“……”
Xin hỏi, anh học rất nhanh, ám chỉ muốn hôn có thể rõ ràng hơn chút không.
Quyết định ở lại An Thành, Sơ Xuân quay lại trường Triều Dương làm việc, nhưng lần này không phải là giáo viên thực tập, mà quản lý trường học với tư cách là giám đốc.
Lúc đầu nghe tin cô trở lại trường làm việc, Lộ Dao kinh ngạc đến ngây người: “Chẳng phải cậu muốn tự do à, vì sao còn quay về làm việc.”
“Không liên quan đến tự do.” Sơ Xuân đáp có bài bản hẳn hoi, “Hơn nữa mình cho rằng, tự do là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”
“Cậu muốn làm giáo viên hở?”
“Vẫn luôn là một trong những việc muốn làm.”
Lộ Dao kinh ngạc như thế không phải không có lý do, cô cho rằng trước đây Sơ Xuân tới trường khuyết tật làm giáo viên thực tập là vì lý do thể chất, chỉ có thể lựa chọn con đường này, hiện tại đã trở thành người bình thường, cô càng có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Không ngờ ý tưởng của cô nàng này đơn giản như thế.
Hơn nữa cô còn phát hiện Sơ Xuân thi những chứng chỉ đó là để có thể dạy trẻ khuyết tật một cách tốt hơn và toàn diện hơn.
Lâu lắm mới trở lại trường học, nhìn thấy hầu hết đều là gương mặt mới, học sinh lớp ban đầu đã lên lớp cuối cấp, sau này có thể vào trường cao đẳng chuyên nghiệp cho các nhóm đặc biệt thông qua phỏng vấn.
Chỉ có một gương mặt quen thuộc với Sơ Xuân.
Đó là cậu bé bị mất chân mà cô gặp trước đây.
“Lúc cậu không có ở đây, mỗi năm Tạ Yến sẽ đến đây một lần.” Lộ Dao cảm thán, “Anh ấy đã làm rất nhiều việc. Hai năm trước, do quản lý của quỹ tham ô, nhất thời không tìm được người thích hợp, bản thân anh cũng bận rộn không tìm được người thay thế, chân giả của cậu bé này được làm khi đó.”
Sơ Xuân nhìn cậu bé đi chậm hơn các bạn khác nhưng tiến về phía trước từng bước một rất kiên định.
Cô nhớ trước đây cậu bé trầm mặc, không thích nói chuyện, nhưng hiện tại rõ ràng tốt hơn rất nhiều, vừa đi vừa giao lưu với bạn.
“Tớ cảm thấy.” Lộ Dao cân nhắc, “Tạ Yến làm những việc này hình như đều là vì cậu.”
“Hở?”
“Nếu không thì tại sao anh ấy nghiêm túc như vậy, doanh nhân làm từ thiện chỉ là bề ngoài của dự án, làm gì có ông chủ nào quan tâm giống anh ấy.”
Lời nhắc nhở như vậy, Sơ Xuân nghĩ đến một chuyện, Tạ Yến đúng là tự mình tham gia quỹ Triều Dương sau khi cô thi đậu chương trình giáo dục đặc biệt.
Anh làm từ thiện, đồng thời cũng nâng đỡ sự nghiệp còn hạn chế lúc đầu của cô.
Ba năm qua, trường Triều Dương đã bổ sung thêm rất nhiều trang thiết bị và tòa nhà tương ứng, môi trường cho giáo viên cũng được cải thiện rất nhiều, sẽ không có hiện tượng cho dù lương cao cũng không tìm được giáo viên phù hợp.
Sơ Xuân đã thích nghi với cuộc sống ở trường chỉ trong vài ngày, mặc dù không dùng ngôn ngữ ký hiệu một thời gian dài nhưng vẫn rõ ràng trong đầu. Không hiểu sao cô nghĩ đến Tạ Yến, trước đây anh rất kỳ quái, rõ ràng không thích để ý tới cô, nhưng lần nào cũng hiểu rất kỹ ngôn ngữ ký hiệu của cô.
Có lẽ người này có trí nhớ tốt, cô diễn đạt một lần là có thể nhớ được.
Chạng vạng tan học, Sơ Xuân và Lộ Dao vừa ra khỏi trường đã thấy hai người đàn ông quen thuộc đang đợi họ cách đó không xa.
Hai người đang trò chuyện, dường như chưa thấy họ.
“Ngày mai là cuối tuần, bọn họ cũng biết dành thời gian tới tìm chúng ta.” Lộ Dao khẽ nói, “Hay là chúng ta lặng lẽ tới đó hù bọn họ?”
“Hù dọa bọn họ?”
Lộ Dao nắm tay Sơ Xuân đi tới một phòng bảo vệ khác, dọc theo hàng cây ven đường, đi rất cẩn thận, trên lối đi có người đi đường vội vàng qua lại, có thể giúp họ chắn một phần tầm nhìn, khi đến đủ gần, Lộ Dao kéo Sơ Xuân, nhảy đến trước mặt hai người đàn ông như những bóng ma.
“Mẹ kiếp ——”
Vệ Chuẩn sợ tới mức nhảy dựng lên theo phản xạ có điều kiện, một lát sau thấy gương mặt quen thuộc, anh thở phào nhẹ nhõm, trách móc, “Em làm tim của ông đây vọt ra ngoài.”
“Ủa, sao em không thấy, ở đâu, ở đâu ——?”
“Em tìm chỗ anh làm gì, tim của anh chắc chắn là ở trên người em, tự em tìm đi.”
“……”
Lộ Dao nửa xấu hổ nửa bực, giả vờ muốn đấm anh không biết xấu hổ.
Sơ Xuân đã quen cảnh hai người âu yếm khi ở bên nhau, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn không nhịn được cười, “Vệ Chuẩn càng ngày càng hư.”
Vô tình thoáng thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình, cô hỏi: “Sao vừa rồi anh không sợ?”
“Anh thấy em lâu rồi.”
“Hở?”
“Em vừa bước ra là anh thấy liền.”
Vừa ra đã thấy……
Đôi mắt của người này chắc nhìn chằm chằm vào tòa nhà dạy học.
So với Vệ Chuẩn và Lộ Dao, hai người bọn họ tương đối kiềm chế, không âu yếm ngoài đường, sau khi lên xe mọi người thảo luận đi ăn tối.
Lộ Dao và Sơ Xuân ngồi ghế sau, chưa nói muốn ăn gì, Vệ Chuẩn gợi ý rằng có lễ hội bia ở bờ biển, vừa lúc buổi tối không có gì làm, không bằng đi xem náo nhiệt.
An Thành có một số vùng biển, sau khi nhiệt độ tăng cao, thường có người đạp cát để nhặt vỏ sò, buổi tối còn có đủ màn biểu diễn khác nhau.
Thật lâu trước kia, cảnh biển bên này không được đầu tư khai thác, sau này Hưng Hòa nhìn thấy cơ hội kinh doanh, tìm kiếm địa thế tốt nhất để xây dựng khu thương mại và khu dân cư, khiến cho vị trí vốn không được coi trọng ban đầu phát triển mạnh mẽ, kéo khách du lịch tới nơi này.
Không hẹn trước, lúc đi đến lối đi, sau khi nhân viên nhìn thấy họ, lập tức đến chào, giúp đậu xe, người quản lý hiển nhiên không ngờ Boss sẽ đưa người tới đây chơi nên vội đi qua chào hỏi.
“Không cần, chúng ta có thể tự đi.” Tạ Yến từ chối.
“Nơi này đông người, phong cảnh chỗ kia đẹp hơn……” Quản lý còn muốn nói thêm, thấy đối phương không có ý cảm kích nên đành phải thôi.
Xem náo nhiệt không phải là phong cách của Tạ tổng.
Có lẽ hai cô gái đi theo thích cuộc vui.
Cấp trên tới, nhân viên đương nhiên không dám chậm trễ, chọn cửa sổ ngắm cảnh đẹp nhất để mọi người dùng bữa.
Hoàng hôn và màu nước biển tạo nên một bầu không khí mờ ảo, trẻ con chạy chân trần trên bãi biển mềm mại, Vịnh Thiển Thủy còn có đội nhiếp ảnh đặc biệt để chụp ảnh cưới cho các cặp đôi.
Đó là một tối hài hòa và ấm áp.
Sau khi cụng ly uống rượu, Vệ Chuẩn chống khuỷu tay lên bàn, nhìn hai cô gái đối diện, thần bí hỏi: “Hai cô biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ngày gì?”
“Đoán đi.”
Lộ Dao lật xem lịch trên di động, nhìn từ đầu đến cuối cũng không thấy hôm nay là ngày đặc biệt gì cả, không phải là lễ tình nhân vào ngày 14 mỗi tháng, cũng không phải là sinh nhật của người nào trong nhóm, nhưng thấy Vệ Chuẩn phấn khích như thế, 80% thật sự là lễ hội, có lẽ là một loại lễ hội không phổ biến như “Ngày thế giới không đánh trẻ em”, “Ngày quốc tế thuận tay trái”.
“Vệ Chuẩn.” Không đoán được, Lộ Dao trừng mắt với người đàn ông đối diện, “Anh có biết, lừa gạt em sẽ có kết cục gì không.”
“Cái này……”
Vệ Chuẩn hiển nhiên không nói nên lời hôm nay là lễ hội kỳ lạ gì, thản nhiên nhắc tới ngược lại bị uy hiếp, anh nhìn Tạ Yến bên cạnh, ánh mắt cực nóng xin cầu cứu.
“Thật ra hôm nay anh Yến định cầu hôn Sơ Xuân.”
Vệ Chuẩn nói một câu không đầu không đuôi.
Ngoại trừ anh, ba người còn lại đều choáng váng, bao gồm đương sự.
Tạ Yến ngước mắt nhìn Sơ Xuân ngồi đối diện, “Anh……”
Hôm nay anh không có kế hoạch này.
Tuy rằng đây là điều luôn muốn làm, nhưng…… hình như còn chưa đến thời điểm.
“Được rồi, anh đùa thôi.” Vệ Chuẩn hoà giải, “Cậu ấy còn chưa chuẩn bị nhẫn xong, hơn nữa cũng không có gan, cậu nói đúng không, anh Yến? Ê, đừng nhìn tớ như vậy ——”
Sau khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương, Vệ Chuẩn hoàn toàn nhát gan, liên tục xua tay tỏ vẻ mình chỉ nói giỡn.
Cho dù nói đùa, nhưng thực sự đáng để người ta suy ngẫm.
Bọn họ quen biết lâu như vậy, hứa hôn kéo dài từ thời học sinh đến lúc tốt nghiệp đại học, sau khi xa cách ba năm, hai người vẫn quay lại với nhau, nhìn có vẻ không có quá nhiều trắc trở nhưng không thiếu dày vò lẫn nhau, cầu hôn và đi đăng ký kết hôn là đương nhiên.
Chẳng qua.
Đối với Tạ Yến, chuyện này cần được xử lý một cách cẩn thận, anh không thể đảm bảo 100% rằng lời cầu hôn của mình sẽ được chấp nhận.
Nhìn Vệ Chuẩn giống con sói cụp đuôi trước mặt sư tử, Lộ Dao không quấy rầy anh nữa.
Bầu không khí ăn tối bên bờ biển ấm cúng và thoải mái, tạo cho người ta một cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, yên bình và tĩnh lặng.
Không bao lâu sau bữa ăn, Vệ Chuẩn lấy thuốc lá và bật lửa ra, đặt ở trong lòng bàn tay chơi một lúc.
Gây ra động tĩnh rất nhỏ để Lộ Dao ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh một hồi.
Vệ Chuẩn đã rời khỏi ghế vài centimet, nhìn thấy ánh mắt đối diện, anh không thể không đặt xuống, ho nhẹ để bớt xấu hổ, trong mắt chứa đầy ý cười, “Anh biết rồi.”
Hai người thẳng tính này học cách giao lưu bằng mắt từ khi nào.
Sơ Xuân cũng ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Biết cái gì?”
Lộ Dao đáp: “Anh ấy muốn cai thuốc lá.”
Cai thuốc lá? Thật kỳ lạ.
Vệ Chuẩn học hút thuốc từ rất sớm, trước kia giống như tên côn đồ, bắt đầu hiểu chuyện từ lúc nào.
“Cai chưa?” Sơ Xuân hỏi.
“Chưa, nhưng mà.” Lộ Dao nói, “Mình đã thỏa thuận với anh ấy, nếu anh ấy muốn hút thuốc, mình hôn anh ấy thì anh ấy sẽ không hút.”
“……”
Còn biết nhét thức ăn cho chó nữa.
Sơ Xuân nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có ai, nếu muốn hôn thì không phải là không thể, chỉ cần bọn họ không xấu hổ, cô cũng sẽ không xấu hổ.
Hai người kia làm thật, ở bên nhau nhiều năm như vậy vẫn không ngán, Vệ Chuẩn càng lì lợm nghiêng người lại gần.
Lộ Dao hơi ngại ngùng một chút so với anh, cầm áo khoác trùm lên đầu Vệ Chuẩn, hai người hôn nhau dưới lớp áo chẳng biết xấu hổ.
Hôn không lâu, nhưng hai người còn lại đặc biệt khiếp sợ.
“Được rồi.” Vệ Chuẩn vứt bật lửa như thật, “Ông đây không hút thuốc nữa.”
“Ngoan.” Lộ Dao khen.
Nhìn bọn họ vẫn như con nít, Sơ Xuân không khỏi vui theo.
Không bao lâu sau, cô thấy trước mặt Tạ Yến cũng có một gói thuốc lá và bật lửa.
Sơ Xuân: “?”
Tạ Yến: “Anh cũng muốn hút thuốc.”
Sơ Xuân: “……???”
Gói thuốc lá mà đầu ngón tay Tạ Yến đang bọc là gói đặc biệt, tuy ngày thường hiếm khi chạm vào, nhưng cơ bản đều sẽ mang theo.
Bật lửa màu đen đặc biệt chói mắt trên bàn màu sáng, như muốn ám chỉ gì đó.
“À.” Sơ Xuân coi như không biết gì, trả lời không theo kịch bản, “Vậy anh hút đi.”
Tạ Yến: “Chẳng phải em không thích anh hút thuốc à.”
“Không sao, thỉnh thoảng hút một hai điếu cũng được.”
“Không được, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
“…… Vậy anh đừng hút.”
“Nhưng anh muốn.”
“……”
Xin hỏi, anh học rất nhanh, ám chỉ muốn hôn có thể rõ ràng hơn chút không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.