Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em

Chương 3

Bạch Giới

09/07/2013

Nội dung ghi chép: Thật là hoài nghi ngày nào đó cô ta sẽ xuất huyết não mà chết bất đắc kỳ tử! Tại sao lại có người có thể đỏ mặt thành như vậy? Con trai nói chuyện cùng cô ta cũng đỏ mặt, con gái tìm cô ta mượn đồ cũng đỏ mặt, tình trạng phân bố adrenalin* của cô ta không phải quá mức dị thường rồi chứ! Nhưng mà bộ dáng đỏ mặt của cô ta rất buồn cười, giống hệt như mông con khỉ vậy, lúc mượn bút của cô nàng, không cẩn thận gọi cô ta một tiếng mông khỉ, kết quả… mặt đỏ cấp số thiếu chút nữa vỡ đồng hồ đo. Chậc, đáng tiếc! Mình còn muốn xem xem lúc cô ấy đạt được năm ngôi sao thì như thế nào đây! Thôi! Dù sao thời học sinh cấp ba cũng nhàm chán, có cô ta để quan sát ghi chép, vừa lúc có thể giải sầu giết thời gian, coi như là niềm vui thú duy nhất trong cuộc đời học sinh buồn tẻ nhàm chán.

*adrenalin là 1 loại hoocmone do tuyến thượng thận tiết ra, chất này có tác dụng làm co mạch {nhưng lại làm giãn mạch ở não v v} tác dụng tăng nhịp tim, làm co cơ, tăng lưu lượng máu. chất này có thêm tác dụng là làm tăng sức mạnh của các cơ bắp, tăng sức chịu đựng các cơ.

chất adrenalin được não tiết ra nhiều nhất khi con người hoảng sợ {ví dụ như khi bị truy đuổi, gặp các điều kiện nguy hiểm như thú dữ tấn công} nó có thể biến con người thành siêu nhân trong 1 khoảng thời gian ngắn nó làm tăng lượng hồng cầu {người ta áp dụng để tiêm vào các VĐV nhưng đã bị cấm dưới cái tên “chất kích thích”} chất này tác dụng gây cho ngươì ta sự kích thích cao độ, có thể gây nghiện. vì vậy có 1 số người thích các môn thể thao mạo hiểm là do nghiện tác dụng của chất này.

tuy nhiên khi tiêm adrenalin với liều lượng cao có thể gây nguy hiểm, nó có thể làm nghẽn mạch máu do lượng hồng cầu quá cao.(theo TTVNOL)

******

Đêm khuya, hai giờ hai mươi lăm phút, trong căn phòng trọ nhỏ, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt đỏ tai nhìn “Bí kíp theo đuổi đàn ông” mà Hoàng Y Đình nhiệt tình viết ra hồi chiều, trong lòng chỉ có duy nhất một chữ —- mạnh!

Aiz… Bên trong liệt kê ra mấy chục thủ đoạn theo đuổi, nói thật ra, cô không có cái gan ấy, cũng không có kiên quyết để đi theo cái “Bài học theo đuổi” ấy.

Nói dễ nghe một chút là, mấy cách kia đều không hợp với phong cách của cô, nói khó nghe một chút chính là —— cô nhát chết!

Thở dài thườn thượt, tầm mắt không tự chủ được quét về phía đồng hồ báo thức… Sắp hai giờ rưỡi, đó là lúc hắn gọi tới phá vỡ mộng lành của người ta.

Ba ngày nay, hắn vô cùng, vô cùng đúng giờ!

Nhưng mà, Hoàng Y Đình nói đúng! Tại sao phải lần nào cũng để hắn đi trước một bước “Quấy rầy” Cô đã đợi đến trễ thế này còn chưa ngủ, chính là để chủ động gọi lại, “Quấy rầy” ngược lại hắn.

Nghĩ đến đây, Lâm Dĩ Trân không khỏi khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, khẽ run run bàn tay nhỏ bé chậm rãi mò về phía điện thoại trên bàn….

Hai giờ rưỡi!

Bên trong đại não giống như trang bị đồng hồ báo thức vậy, Thủy Thần vốn đang tựa vào đầu giường nghiên cứu một quyển sách y học về côn trùng gây hại, thời gian vừa đến, lập tức theo bản năng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, ngay sau đó mắt lạnh bắn ra một tia hàn quang.

Hừ! Giỏi lắm mông khỉ, liên tục bị “tiếng chuông lúc nửa đêm” của hắn quấy rầy ba ngày liền, vẫn không có nửa điểm động tĩnh như cũ. Được! Cô còn có thể tiếp tục giả câm giả điếc, hắn còn có thể tiếp tục quấy nhiễu mộng lành của người ta.

Lạnh giọng hừ một tiếng, Thủy Thần cầm di động lên, đang muốn bấm gọi cho người nào đó, một trận tiếng cười quỷ dị lại chợt vang lên, hắn liếc nhìn dãy số gọi tới, khóe miệng khẽ cong lên.

“Nửa đêm không ngủ, gọi tới làm gì?” Vừa nhận điện thoại, lập tức lấy giọng lạnh lùng lớn tiếng dọa người, nhưng cái mặt không thấy được qua điện thoại kia lại mơ hồ để lộ ra tâm trạng vui vẻ hiếm thấy.

“Tôi… tôi… tôi…” Bị người ta quát trước, Lâm Dĩ Trân vốn đã khẩn trương không dứt thoáng chốc lại bị làm cho sợ hãi đến không nói nên lời.

“Tôi cái gì mà tôi? Mông khỉ, có chuyện gì nói hết cho tôi!” Ngoài miệng quát lạnh, nụ cười trên khóe miệng lại lặng lẽ tăng lên. A… Đã nhiều năm như vậy rồi, cái tật nói lắp vẫn không thay đổi, cái cô mông khỉ này thật chẳng tiến bộ chút nào.

“Tôi… tôi là gọi tới để nhắc cậu… nhắc cậu… đi vệ sinh…” Giọng điệu không ngừng lắp bắp, hoàn toàn đánh mất khi thế chủ động của người gọi.

“Tôi đi vệ sinh lúc nào còn cần cậu nhắc nhở sao? Cậu có bệnh hả!” Lời nói châm chọc, cũng không nghĩ đến ba ngày trước mình cũng thuộc về cái họ “có bệnh” đó.

“Tôi, tôi, tôi…” Bị lạnh lạnh chế giễu, cô nhất thời ngốc đến mất hồn.

Cô… cô chẳng qua là lấy ác báo ác thôi, không ngờ tới người này còn có mặt mũi mà lấy chuyện này đi dạy bảo cô! Thiên lý ở đâu chứ?

Mặc dù không thấy nét mặt của cô, nhưng Thủy Thần có thể đại khái đoán ra suy nghĩ trong lòng cô, nụ cười bên khóe miệng đã cong lên một đường cong rõ ràng, giọng điệu vẫn lãnh đạm như cũ.

“Vẫn còn tôi à? Hai giờ sáng gọi điện thoại quấy rầy mộng đẹp của người khác, cậu có ý gì hả? Cố ý đúng không?” Giọng nói âm u.

“Thật, thật xin lỗi!” Lập tức bối rối nói xin lỗi.

“Trễ vậy còn chưa ngủ, cậu ngày mai không cần đi làm à?” Mặt ngoài lạnh lùng trách móc, kì thực còn có mục đích khác.

“Ngày, ngày mai thứ bảy… Tôi.. Tôi nghỉ phép…” Khẩn trương lắp bắp.

Rất tốt! Vô cùng tốt!

Lấy được đầu mối hữu dụng, đuôi lông mày của Thủy Thần giương lên, lại âm trầm lên tiếng. “Tôi đói rồi!”

“Hả!” Ngơ ngác đáp lại, không biết hắn từ trên trời buông xuống một câu tuyên cáo mình đói bụng là muốn làm gì.

“Cậu đánh thức tôi dậy, hại tôi đói bụng, chẳng lẽ không định phụ trách?” Giọng nói lạnh lùng lơ lửng khó có thể phát giác ra mùi vị hung tàn, khóe miệng cong lên thoáng chốc mím lại thành một đường thẳng.

Mông khỉ này, đầu là cái bị bông sao? Có cần hắn phải nói rõ ràng ra như vậy sao?

“Ách,… vậy… vậy tôi mời?” Ý của hắn là vậy sao?

“Cậu ở đâu vậy? Tôi đến đón cậu!” Lập tức muốn cô khai báo địa chỉ.

“Bây, bây giờ?” Lâm Dĩ Trân kinh hô. Bây giờ là nửa đêm mà!

“Đói bụng chẳng lẽ còn phải chờ sao?” Hàn băng ngàn năm không chút nào keo kiệt đáp lại.

Cảm nhận được hàn khí âm lãnh của đại pháp y, Lâm Dĩ Trân đâu còn dám chất vấn nữa, lập tức nhanh chóng báo địa chỉ.

“Ba giờ, tôi đến đón cậu.” Nhìn địa chỉ được ghi lại trên giấy, đường thẳng mím chặt trên khóe môi Thủy Thần buông lỏng, một lần nữa cong lên thành một đường cong xinh đẹp.

“Ách… tôi, chúng ta đi đâu ăn vậy?” Bên trong chiếc xe màu trắng bạc, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt đỏ tai trộm dò xét người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, trái tim đập nhanh đến mức sắp vọt ra ngoài cổ họng.

Thình thịch… Thình thịch….

Ô…. Đừng có đập dữ dội như vậy mà! Cô thật sự sợ hắn sẽ nghe thấy tiếng tim đập như trống của cô mất!

Thình thịch… Thình thịch….

Đúng rồi! Lúc hồi hộp thì phải hít sâu.. hít sâu…

Thình thịch… Thình thịch….

Oa —— hít sâu cũng vô dụng! Làm sao bây giờ? Cô mà hồi hộp, mặt sẽ đỏ, đầu sẽ càng thêm loạn như tương bần vậy!

Có nằm mơ cũng không ngờ đến mình có cơ hội cùng hắn ngồi trong một không gian thu hẹp bịt kín như vậy, Lâm Dĩ Trân hoảng đến mức tay chân luống cuống, chân tay cũng không biết đặt đâu cho đúng.

Chậc ! Bốn sao, còn chưa có kịch trần.

Ánh mắt lãnh đạm liếc qua gương mặt đang đỏ đến mức nóng lên của cô, Thủy Thần có chút không hài lòng nhẹ nhàng lắc đầu, tầm mắt không dấu vết quét về phía mười ngón tay trắng nhỏ đang siết vào nhau vì hồi hộp của cô, xác định bên trên không có một thứ xong, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia sáng.

“Hồi hộp cái gì? Cho dù có đem cậu đi Lâm Sâm đường bắc bán cũng chẳng được mấy đồng, yên tâm đi!” Nghiêng mắt dò xét một cái, Thủy Thần rảnh rỗi lạnh lạnh châm chọc, sau khi phun ra mấy lời ác độc, mới cam lòng trả lời vấn đề của cô “Đi ăn sữa đậu nành Vĩnh Hòa, tiết kiệm tiền cho cậu!”

Qua hơn mười năm, hắn vẫn không hề thay đổi! Cái mồm kia… vẫn thật là độc mà!

Gò má hồng mịn đỏ bừng nhìn trộm hắn, đối với mấy lời như tên độc bắn thẳng mà đến của hắn chẳng có chút tức giận nào, thậm chí còn có một sự thích thú quen thuộc cùng cảm động.

Người này miệng tuy rằng rất độc, nhưng hai năm cấp ba kia, hắn đồi với cô không tệ…. Thậm chí… Thậm chí ngay cả khi trong mắt người khác có thể nói là tốt,,,,

Biết cô đang nhìn hắn, Thủy Thần cố ý nghiêng tay chống lại ánh mắt đang liếc trộm. “Nhìn gì?”

“Không có, không có!” Bị bắt tại chỗ, lúng túng vội vàng phủ nhận, nhanh chóng quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không dám liếc trộm lần nữa, chỉ sợ lại bị phát hiện.

Ánh mắt dính một chút ý cười xấu xam Thủy Thần cố ý liếc cô một cái, giống như vô tình tán gẫu chuyện nhà. “Mấy đứa rồi?”

Mấy, mấy đứa? Suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc, Lâm Dĩ Trân nhanh chóng cúi đầu nhìn bản thân một chút… Vóc người của cô giống đã sinh con lắm sao? Câu hỏi kiểu này thật là đả thương người nha!

“Tôi, tôi chưa kết hôn!” Đỏ mặt lên, trong tiếng nói ẩn chứa sự kháng nghị.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đừng có nói với tôi là cậu không biết chế tạo đứa nhỏ thế nào?” Liếc xéo một cái, Thủy Thần lạnh lạnh nói: “Thời buổi này, chưa cưới đã sinh đầy một đống, chỉ cần có đàn ông là được, chẳng lẽ cứ phải kết hôn mới được?”

Bị hắn bắt chẹt, Lâm Dĩ Trân vừa xấu hổ lại vừa quân bách, gấp giọng kêu lên. “Tôi, tôi lại không có đàn ông, lấy đâu ra đứa nhỏ chứ?”

Không có đàn ông? Rất tốt!

Ánh mắt chợt lóe, Thủy Thần vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng moi được thông tin mình cần, lập tức hài lòng, âm thầm gật đầu, tâm trạng… tốt vô cùng!

Không có đàn ông? Mông khỉ, thì ra giá thị trường của cậu kém như vậy?” Cất giọng chê cười, vẫn xấu xa như cũ.

“Cậu, cậu quản được tôi” Trừng lại một cái, vô cùng không cam lòng. “Vậy còn cậu? Cậu mấy đứa rồi?”

Nhàn nhạt liếc khuôn mặt nhỏ nhắn hồng mịn một cái, vẻ mặt từ trứơc đến nay đều lạnh lùng đột nhiên lộ ra một nụ cười tràn đầy tà khí. “Con cháu của tôi đều hóng mát trên giấy vệ sinh hết rồi.”

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân ngẩn người, ngay sau đó hiểu ra ý trong lời nói của hắn, thoáng chốc bị làm cho sợ đến trợn mắt cứng lưỡi, vốn da mặt đã bớt nóng trong nháy mắt lại đỏ lên một mảng lớn.

Oa ——- tại sao lại như vậy? Đã nhiều năm như vậy, thì ra hắn vấn có chút thay đổi, lại còn biết mở súng vàng* nữa, hoàn toàn ngoài dự liệu của người ta!



*Nguyên văn là “khai hoàng khang” – đây là phương ngữ của Tứ Xuyên, nghĩa là nói lung tung, nói chuyện chẳng liên quan gì đến vấn đề đang nói

Chậc! Đáng tiếc, sao vẫn là bốn sao vậy!

Nhìn vệt đỏ ửng trên mặt cô, Thủy Thần có chút thất vọng.

Không biết tâm tư của hắn, Lâm Dĩ Trân mắc cỡ vội vàng lảng sang chuyện khác: “Cậu nửa đêm ra ngoài đi ăn với con gái, cẩn thận bạn gái biết sẽ ghen đấy!”

Cô… đang hỏi thăm chuyện gì sao?

Như có suy nghĩ nhìn cô một cái, Thủy Thần chậm rãi lên tiếng: “Yên tâm! Bản nhân vẫn còn tự do.” Cho nên không tới phiên cô nàng nào đó đến ăn dấm.

“Hả?” Hắn còn tự do? Kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, trái tim của Lâm Dĩ Trân không tự chủ được mà đập cuồng loạn. “Cậu không có bạn gái?”

Trong tiếng vội vàng hỏi thăm rõ ràng có sự vui vẻ, ngay sau đó cảnh giác thấy ngữ điệu của mình hưng phấn quá rõ rệt, khiến cho người ta nghi ngờ, nhất thời lúng túng cố ý học cái kiểu nói ác nghiệt của hắn.

“Thì ra giá trị thị trường của cậu cũng kém vậy.” Đỏ bừng mặt quăng ra một câu như vậy, khí thế trên người đã thấy hơn một đoạn.

Cô biểu hiện quá rõ ràng!

Cố gắng kiềm chế khóe miệng muốn cong lên, Thủy Thần xấu xa lại cố ý chêm thêm một câu: “Không có bạn gái không có nghĩa là giá trị thị trường kém, bản nhân rất nhiều phụ nữ theo đuổi.” Hắn hoàn toàn không nói láo, chẳng qua là hắn đối với mấy cô gái kia đều kính nhi viễn chi* thôi, nhưng mà cái này thì không để cho cô biết được.

*tôn trọng nhưng không gần gũi

Rất, rất nhiều phụ nữ theo đuổi? Nét mặt trong nháy mắt cứng đơ, Lâm Dĩ Trân chậm rãi cúi đầu. Đúng vậy! Hồi học cấp ba hắn đúng là đối tượng thầm mến của rất nhiều bạn nữ, mỗi ngày đều nhận được một đống thư tình, bây giờ vẫn được phụ nữ chào đón cũng không có gì lạ, cô sớm nên biết mới đúng….

“Vậy, vậy sao cậu không chọn một người mà kết giao?” Lấy tuổi ba mươi, cũng là đến tuổi nam cưới nữ gả rồi.

“Tôi vẫn còn đang trong giai đoạn phục hồi tổn thương!” Ánh mắt âm ngoan bỗng dưng bắn về phía cô, nét mặt Thủy Thần đột nhiên lạnh lẽo, âm u lành lạnh cực kỳ kinh khủng.

“Giai đoạn phục hồi tổn thương ?” Sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ý tử của hắn.

“Đúng vậy!” Nhìn chằm chằm cô, hắn nở nụ cười lạnh lẽo mà tàn ác, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng, “Tôi bị một cô gái bỏ rơi, bây giờ vẫn con đang trong giai đoạn tổn thương.” Hừ! Lại còn là giai đoạn tổn thương dài những mười năm trời!

Hắn bị con gái bỏ rơi? Kiểu gì cũng không thể ngờ được hắn cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy, Lâm Dĩ Trân kinh ngạc vạn phần, hoàn toàn không nói nên lời.

“Sao vậy? Cậu không có gì muốn nói?” Một lúc lâu không nghe thấy cô đáp lại, Thủy Thần âm lãnh hỏi.

Ạch,…. phải nói gì? Chẳng lẽ hắn muốn nghe cô an ủi? Đây không giống phong cách của hắn nha!

Sau khi ngây người, Lâm Dĩ Trân mặc dù cảm thấy có chút cổ quái, nhưng vẫn lắp bắp làm cho tròn nghĩa vụ của một người bạn học. “Cái đó… cái đó… sẽ có cô gái tốt hơn… phù hợp hơn yêu cậu… Đừng… đừng có khổ sở…”

Hắn muốn nghe không phải cái này!

Một nỗi bực tức chạy tán loạn trong lồng ngực, Thủy Thần không báo trước tiếng nào đột nhiên vươn cánh tay rảnh rỗi búng lên tai cô một cái, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười cực kỳ âm trầm.

“Ah!” Bị đau khẽ kêu lên, tay nhỏ bé nhanh chóng che lỗ tai đang đỏ lên, lắp bắp hoảng hốt nói: “Cậu, cậu… Cậu sao lại búng tai tôi! Đau lắm ấy!” Người này từ trước đến nay ra tay không hề giống vẻ ngoài nhã nhặn của hắn tí nào, cực hung tàn.

“Mông khỉ, thù của chúng ta càng kết càng lớn!” Âm khí bức người.

Rốt cuộc là thù gì mới được? Lâm Dĩ Trân vừa sợ lại hoảng, không hiểu hắn vì sao đột nhiên lại phát cáu, trong bụng lo sợ bất an, lúc lấy được dũng khí muốn hỏi cho rõ ràng thì ——-

“Khư khư —- khửa khửa khửa ——-”

Tiếng cười kinh khủng khiến cho lông tơ dựng đứng chợt xuất hiện, quỷ dị đến mức khiến cô cứng đờ cả người, sắc mặt quái dị nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.

“Đó, đó là tiếng gì vậy?” Nhỏ giọng hỏi thăm hơi run rẩy. Cô mặc dù cả ngày ở nhà tang lễ thay người chết hóa trang, nhưng cho tới giờ chưa từng gặp qua chuyện gì quái dị đâu!

“Chuông gọi đến của điện thoại di động.” Lộ ra vết cười âm khí quỷ quái, bàn tay móc ra chiếc di động mảnh mai lắc lắc trước khuôn mặt đang đông cứng của cô.

Nhìn chằm chằm cái điện thoại di động đang không ngừng phát ra tiếng cười quỷ dị, Lâm Dĩ Trân hết nói nổi.

Tựa hồ như có chút thưởng thức vẻ mặt vừa mới bị hù dọa của cô, cảm giác tồi tệ trong lồng ngực tiêu tán, Thủy Thần cuối cùng cũng tiếp điện thoại trước khi tiếng chuông ngừng lại ———

“Alo…. Vương đại cảnh sát, bây gờ mấy giờ rồi, cậu biết không.. Ừ … Ừ… Được rồi! Lập tức tới ngay!” Dứt lời, ngắt điện thoại, tay trái chuyển một cái, xe nhanh chóng quẹo sang một đường khác.

Ơ? Hướng này giống như không phải?

“Ách… Đường này hình như không dẫn đến cửa hàng sữa đậu nành Vĩnh Hòa…” Cảm giác có chút quái dị, Lâm Dĩ Trân nhỏ giọng nhắc nhở.

“Không có sữa đậu nành!” Ánh mắt quỷ quyệt liếc cô một cái, Thủy Thần cười như không cười cong lên một nét cười âm u. “Chúng ta đi uống nước dưa hấu đi!”

Trong đêm tối, Lâm Dĩ Trân bị Thủy Thần chở đến trước một nhà trọ cũ kỹ, mới xuống xe đã thấy mấy cảnh sát đang bận tối mắt tối mũi, vừa nhìn cũng biết là bên trong nhất định có chuyện.

“Thủy pháp y, anh đã đến rồi!” Trước cửa nhà trọ, mấy người cảnh sát bận rộn vừa nhìn thấy Thủy Thần, lập tức thân thiện tiến lên đón, xem ra cũng có chút quen biết với hắn.

Gật đầu một cái, Thủy Thần không nói nhiều lời, lập tức hỏi: “Tầng mấy?”

“Tầng ba!” Một người cảnh sát trong số đó nhanh chóng trả lời, còn lắm mồm tự mình bình luận một câu: “Hẳn là tự sát rồi! Nhưng mà tổ trưởng Vương vẫn muốn mời anh qua coi một chút.”

Không đáp lại lời suy luận của anh ta, Thủy Thần đi về phía cửa nhà trọ, ngay sau đó phát hiện Lâm Dĩ Trân chưa lên cùng, quay đầu lại nhìn, đã thấy cô bị mấy người cảnh sát cản lại.

“Cô ấy là trợ thủ của tôi, để cô ấy vào!”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào trong tai mấy cảnh sát đang chặn người, bọn họ lập tức tránh ra, coi như có chút tôn trọng Thủy Thần.

Thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dĩ Trân đỏ bừng vội vội vàng vàng đuổi theo người đang đứng ở cửa lớn chờ cô.

“Bị người ta chặn lại, không biết gọi tôi một tiếng sao?” Lạnh lùng trách móc liếc qua. Mông khỉ này làm sao vậy? Hắn đưa cô đến, sao có thể bỏ cô lại một mình.

“Ách…. Bởi vì bên trong hình như xảy ra án mạng!” Lâm Dĩ Trân nhỏ giọng giải thích. Bình thường đều là khi có án mạng xảy ra, mởi đến phiên pháp y ra tay.

“Sao vậy? Cậu sợ nhìn thấy người chết?” Nhướn mày hỏi ngược lại.

Vội vàng lắc đầu phủ nhận, cô mỗi ngày đều hóa trang cho người chết, thân thể rời thành mảnh nhỏ cũng đã nhìn qua, làm sao mà sợ được? Chẳng qua là….

“Tôi cảm thấy một người thừa thãi như tôi không nên đi vào.” Hiện trường án mạng, nhất định là cấm người vô can đi vào, tránh cho các dấu vết ở hiện trường bị hư hại.

Hiểu ý của cô, Thủy Thần gật đầu đồng ý, nhưng mà hắn cũng không phải muốn để cô đi đóng vai người thừa. “Cậu làm thợ hóa trang cho xác chết, chạm qua thi thể không được một ngàn thì cũng trên một trăm rồi chứ?”

“Dĩ nhiên!” Nói đến thành quả công việc của mình, Lâm Dĩ Trân đúng là rất hài lòng.

“Vậy thì đúng rồi! Cậu tuyệt đối không phải người thừa, đi vào với tôi!” Khẽ đẩy cô vào bên trong.

“Hả? Vì, vì sao?” Cô cũng đâu phải nhân viên điều tra, cũng không phải là thân nhân của người chết, sao lại không phải là người thừa chứ?

“Bởi vì tôi cần cậu giúp đỡ.” Hừ nhẹ một tiếng, Thủy Thần lộ ra ánh mắt phỉ nhổ.

Hừ! Cái tên cảnh sát nhiệt tình bên trong là cái đồ vô dụng, mấy tên cấp dưới trong tổ cũng ra sức học theo tổ trưởng, bây giờ hắn còn chưa muốn bị tức đến nội thương, cho nên phải tìm một người không sợ người chết đến làm trợ thủ.

Mà cô, đương nhiên chính là ứng viên tốt nhất!

Chân xỏ vào đồ bảo hộ phòng ngừa phá hỏng hiện trường án mạng, Thủy Thần, Lâm Dĩ Trân hai người vừa tiến vào căn nhà trọ ở tầng ba, lập tức đã bị Vương Chí Cương đang nói chuyện với một cô gái khóc đến nước mắt ngang dọc phát hiện ra, vẻ mặt cậu ta lập tức kinh ngạc xông ra.

“Tú tài huynh, sao Mông khỉ cũng tới cùng vậy? Chẳng lẽ…. Mới vừa rồi hai người ở cùng một chỗ?” Giờ này rồi mà hai người này còn đi cùng với nhau? Thật sự là quá ái muội!

Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân vừa lúng túng lại vừa quẫn bách đỏ mặt lên, còn chưa kịp mở miệng giải thích, bên cạnh, giọng nói lạnh lùng đã vang lên.

“Cần cậu lằng nhằng sao!” Đoán thôi cũng biết trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì, Thủy Thần ném qua ánh mắt hàn khí mười phần, ngay sau đó đi vào trọng tâm. “Ở đâu?”

“Trong phòng!” Tâm trạng đùa bỡn lập tức quay về tập trung vào vụ án, Vương Chí Cương đi trước dẫn đầu. “Đi theo tôi!”

Theo bước chân của hắn, khi Thủy Thần và Lâm Dĩ Trân tiến vào bên trong một căn phòng ngủ được bày biện khá nữ tính, chỉ thấy một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi đang phơi xác trên giường, ga giường, sàn nhà đầy vệt máu văng tung tóe, cực kỳ kinh người.

Cái gì mà nước dưa hấu chứ? Căn bản chính là hiện trường án mạng máu tươi bốn phía!

Trong lòng thầm nghĩ, Lâm Dĩ Trân liếc ngang dò xét nhìn đại pháp y một cái, lại nhìn vết máu bắn tung tóe tanh nồng… Nước dưa hấu? Mệt hắn còn nói ra mồm được!

Bên cạnh, Thủy Thần cũng không biết cô đang nghĩ cái gì, vừa thấy thi thể, hai mắt sáng lên, lập tức bước nhanh tới bên giường quan sát, mà Lâm Dĩ Trân cùng Vương Chí Cương cùng nhau trao đổi một ánh mắt “Hắn là biến thái” xong, cũng vội vàng bước qua theo.

“Đeo vào!” Nhanh chóng móc ra găng tay cao su, một đôi đưa cho Lâm Dĩ Trân, một đôi được Thủy Thần nhanh chóng đeo lên tay, ngay sau đó bắt đầu kiểm tra thi thể.

“Mấy thứ này, cậu ta lúc nào cũng mang theo người sao?” Vừa xé lớp vỏ đựng găng tay cao su, Lâm Dĩ Trân vừa lặng lẽ hỏi Vương Chí Cương.

“Có người mắc bệnh nghề nghiệp rất nghiêm trọng!” Nháy mắt mấy cái, Vương Chí Cương nhỏ giọng trả lời.



“Có rảnh rỗi ngồi tán gẫu, sao không đến giúp tôi?” Người được thảo luận lỗ tai rất thính, lập tức hừ một tiếng.

Nghe vậy, hai người đang “nói xấu” người ta nhất thời cười gượng không ngừng, hơn nữa Lâm Dĩ Trân càng thêm nhanh chóng đeo găng tay vào, ngoan ngoãn im lặng để hắn sai khiến.

“Giúp tôi nâng thi thể lên một chút.” Rất nhanh, Thủy Thần ra chỉ thị.

“Ách… Tôi sao?” Chỉ mình, Vương Chí Cương ngạc nhiên hỏi thăm.

Có lầm hay không vậy? Hắn mặc dù thân là cảnh sát tổ giết người, người chết cũng đã gặp không ít, nhưng nhìn thì nhìn, chạm vào thi thể vẫn có chút sợ hãi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không đụng chạm, tú tài huynh cũng không không phải không biết tật xấu này của hắn, sao còn làm khó hắn chứ?

“Cậu có muốn không?” Ném qua một ánh mắt giễu cợt.

“Không muốn tẹo nào!” Lắc đầu mãnh liệt.

“Vậy cậu giành cái gì?” Lạnh giọng phỉ nhổ, ánh mắt liếc về phía cô gái đang len lén nín cười. “Mông khỉ, đến đây giúp tôi!”

Thì ra là muốn gọi mông khỉ đến giúp một tay, chẳng trách muốn cô ấy đeo bao tay!

Thầm hít một hơi, Vương Chí Cương thức thời tránh ra nhường chỗ cho cô, tự mình lui sang một bên, tự động cầm giấy bút lên chuẩn bị làm một nhân viên ghi chép mẫu mực.

Nhanh chóng đứng cạnh Thủy Thần, dưới chỉ thị của hắn, Lâm Dĩ Trân cẩn thận tỉ mỉ nâng thi thế lên, lộ ra vết hoen* trên lưng thi thể của cô gái.

*Hoen tử thi hay còn gọi là vết chết (livor mortis) xuất hiện sau khi chết thực sự 20 phút. Do khi chết máu không còn lưu thông trong hệ tuần hoàn nữa, và ứ lại trong các lòng mạch tại các vùng thấp so với tư thế tử thi hình thành nên các mảng màu hoen đỏ tím nhạt gọi là vết hoen tử thi. Trong 6 giờ đầu khi vết hoen tử thi đã xuất hiện, nếu có thay đổi tư thế thì vết hoen cũ sẽ mất dần và xuất hiện vết hoen mới. Ngược lại nếu thay đỗi tư thế tử thi sau 6 giờ thì vết hoen cũ sẽ không mất, và không hình thành vết hoen mới. Vì vậy nên qua vết hoen có thể xác định được thời gian và tư thế chết của thi thể.

Đeo bao tay đè lại vết hoen trên xác của cô gái, quan sát một lát, ý bảo cô đặt xuống, tiếp theo lại kiểm tra độ cứng* của thi thể, sau đó đại pháp y lên tiếng ——

*Sự cứng xuất hiện khoảng 2 giờ sau khi chết và kéo dài từ 48 đến 72 giờ. Do men ATP (Adenozine Triphosphate) của tổ chức thoái hóa giải phóng acid lactique, acid này làm đông protéine của các sợi cơ, khiến cơ bị co cứng lại và kéo theo sự cứng xác.

“Phòng ngủ của người chết là hiện trường duy nhất, thời gian tử vong ước chừng khoảng 3, 4 tiếng trước, khoảng từ mười một đến mười hai giờ đêm… Trên người chỉ có duy nhất một vết dao cắt ngang cổ họng trí mạng, không có ngoại thương khác rõ ràng… Không có dấu vết tranh chấp trên hiện trường, không nhìn thấy có dấu hiệu kẻ trộm xâm nhập….”

Theo hắn vừa kiểm tra vừa thuật lại bằng mồm, Vương Chí Cương nhanh chóng mà ghi lại những lời giải thích từng chữ một, cho đến khi giọng nói ngưng hẳn, bút trong tay hắn ta mới ngừng lại.

Tổng hợp lại tất cả những ghi chép lại của đại pháp y, hắn lớn mật suy đoán: “Cho nên là tự sát?” Cắt yết hầu tự sát, rất hiếm thấy cũng rất gọn gàng nha!

Nhàn nhạt liếc qua cái mặt đần thối tự cho là đúng kia của cậu ta, ánh mắt Thủy Thần chuyển sang con dao bén nhọn trên tay xác chết, đột nhiên quăng ra một vấn đề. “Người chết thuận tay trái hay tay phải?”

“Ách…” Không trả lời được, Vương Chí Cương nghiêng đầu chạy ra ngoài: “Cậu chờ một chút, tôi đi hỏi bạn cùng phòng của người chết!”

Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, vấn đề cơ bản như vậy, đến bây giờ vẫn chưa làm rõ, muốn phá án thế nào được?

Thầm mắng một tiếng, ánh mắt chuyển sang Lâm Dĩ Trân, lại thấy cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vết dao trí mạng trên cổ xác chết, lập tức ánh mắt chợt lóe.

“Cậu cũng cảm thấy có vấn đề?”

“Ừ.” Gật đầu một cái, cô có chút ngượng ngùng nói lên ý kiến của mình. “Tay cầm dao của người chết cùng với vết dao trên cổ có điểm lạ!” Cô khâu vá sửa chữa lại quá nhiều thi thể dùng vũ khí đánh nhau tới chết, ít nhiều nhìn cũng biết căn bản vết thương do dao hình thành như thế nào.

“Cậu thông minh hơn so với người nào đó.” Gật đầu ca ngợi.

Được hắn khen ngợi như vậy, Lâm Dĩ Trân không khỏi xấu hổ mặt đỏ lên, vừa lúc đó, Vương Chí Cương lại vọt vào.

“Tay phải! Người chết thuận tay phải!” Quang quác quang quác lớn giọng tuyên bố.

“Tay phải?” Tầm mắt liếc về phía con dao sắc nhọn trên tay phải người chết, Thủy Thần không khỏi cong lên một nụ cười.

“Cười gì vậy? Cậu phát hiện ra đầu mối gì sao?” Vừa thấy hắn cười, Vương Chí Cương biết ngay là đại chí đại điều* rồi!

* Tiếng Mãn Nam, người Đài Loan hay dùng, có nghĩa là có chuyện lớn, tình hình xấu,..vv…

“Vua ẩu đả, cho cậu biết một tin tốt….” Dừng một chút, môi mỏng cười càng thêm quỷ dị. “Đây là án giết người, cậu sắp được bận rộn rồi!”

“Là án giết người? Cậu sao mà thấy được?” Vương Chí Cương có chút kinh ngạc. Một đống tổ viên còn đang tính dùng tự sát để kết thúc vụ án đây! Dù sao hiện trường hoàn toàn không nhận ra bất kỳ dấu hiệu bị sát hại nào.

“Mông khỉ, cậu nói cho cậu ta biết! Tôi không muốn lãng phí nước miếng với một tên ngốc.” Dứt lời, tự mình tinh tế kiểm tra người chết trên giường, cuối cùng, tâm mắt rơi xuống phần ga trải giường bên cạnh khóe miệng người chết, có một vết máu bằng miệng chén.

Kỳ quái! Vệt máu văng tung tóe lúc lưỡi dao sắc bén cắt đứt cổ họng cùng động mạch cổ,bên cạnh phải theo hình răng cưa, nhưng vệt máu này lại tròn trịa quá mức, giống như từ trong miệng người chết nôn ra trước khi ngã xuống giường.

Cảm thấy có chút cổ quái, Thủy Thần từ trên người lấy ra một con dao nhỏ gấp khúc, lấy một chút máu từ trên ga giường, bỏ vào trong chiếc túi trong suốt.

Môt bên, Vương Chí Cương không chú ý đến hắn đang làm gì, chỉ lo hỏi Lâm Dĩ Trân. “Mông khỉ, cậu mau nói cho tôi biết, sao lại phán đoán đây là án giết người?”

“Từ vết thương!” Chỉ vào vết dao trên cổ người chết, cô nhỏ giọng giải thích. “Cậu xem, vết dao trí mạng trên cổ là đi từ trên xuống, từ trái sang phải, mà người chết cầm dao cũng là tay phải, chuyện này cực kỳ không hợp lý.”

“Không hợp lý chỗ nào?” Lớn tiếng hỏi, vẫn không nghĩ ra. Người chết quen dùng tay phải, lúc chết dao cũng cầm bằng tay phải, cái này có gì mà không đúng?

“Không hợp với lực quán tính.” Giọng nói lạnh lùng chen ngang, Thủy Thần thật sự cảm thấy cậu ta chỉ được cái to xác, óc bé tí. “Nếu là tay phải cầm dao cắt cổ tự sát, thì phương hướng vung dao phải là từ bên trái tới bên phải mới đúng.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tương đối khá dùng sức! Từ bên phải tới căn bản không thuận tay, không tin, cậu có thể tự mình làm thử mà xem.” Người này còn phải lãng phí bao nhiêu nước miếng của hắn nữa.

Nghe vậy, Vương Chí Cương còn tưởng là thật tự mình làm điệu bộ xem, phát hiện hắn nói hoàn toàn không sai, lần này cuối cùng cũng hiểu ra: “Thì ra là như vậy! Cũng là bởi vậy, nên cậu kết luận đây không phải tự sát, mà là một vụ giết người?”

“Không sai!”

“Nhưng mà nhỡ đâu người ta thích dùng phương hướng không thuận tay để tự sát thì sao?” Mặc dù biết rõ phán đoán của hắn đúng đến tám chín phần, nhưng Vương Chí Cương vẫn cố ý đập phá.

“Này!” Đem túi đựng máu nhét vào trong tay cậu ta, Thủy Thần đã định liệu trước. “Đi kiểm nghiệm nhóm máu bên trong túi này, nếu cùng nhóm máu với người chết, vậy thì kiểm tra so sánh DNA, xem có phải của người chết không, nếu không phải, vậy thì có thể thật sự xác định, người chết tuyệt đối không phải tự sát!”

Hú hồn! Một đống máu vẩy lung tung như vậy, tú tài huynh dựa vào đâu mà cảm thấy có vấn đề chứ? Thần thật!

Vương Chí Cương bội phục vạn phần, đnag muốn hỏi rõ ràng, học trộm thêm mấy chiêu, Thủy Thần đã đi ra khỏi phòng ngủ có xác chết, Lâm Dĩ Trân cùng Vương Chí Cương vội vàng theo a ngoài.

Đi tới phòng khách, chỉ thấy một cảnh sát mang theo người báo án đang kinh sợ quá độ – bạn cùng phòng của người chết rời đi, chuẩn bị đến đồn cảnh sát lấy lời khai, về phần những cảnh sát khác vẫn còn đang ra ra vào vào làm công việc khai thác hiện trường.

Nhìn người báo án được cảnh sát đưa đi, Thủy Thần như có điều suy nghĩ hỏi: “Bạn cùng phòng của người chết phát hiện ra án mạng lúc mấy giờ?”

“Khoảng hai giờ bốn mươi lăm phút.” Nhìn xuống bản ghi chép, Vương Chí Cương nhanh chóng trả lời, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Sao vậy? Cậu cảm thấy có vấn đề sao?” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tú tài huynh đối với sự vật về phương diện “Biến thái”, trực giác từ trước đến nay đều cực linh.

“Tình trạng quan hệ của người chết có phức tạp không?” Người bạn cùng phòng kia không giống một cô gái dân văn phòng chính quy mẫu mực,vậy người chết thì sao?

“Cái này còn cần điều tra.” Nghe ra ý của hắn, Vương Chí Cương rất rõ ràng một vụ án giết người khi phát sinh, bình thường không ngoài ba lý do —- vì tình, vì tiền, vì thù.

Gật đầu một cái, Thủy Thần nhanh chóng nói: “Ba giờ trưa, tôi sẽ giải phẫu tỉ mỉ người chết một lần, thứ hai sẽ cho cậu báo cáo chi tiết hơn.”

“A! Tú tài huynh, cậu đúng là anh em tốt của tổ hình sự chúng tôi, để tôi dâng cho cậu một nụ hôn cảm kích nào!” Đối với chuyện hắn ngày nghỉ mà còn đồng ý “Bắt đầu làm việc”, Vương Chí Cương cảm động thiếu chút nữa khóc lóc nức nở, làm bộ muồn nhào tới hôn.

Song, Thủy Thần còn chưa kịp lấy hàn quang lạnh như băng bức cậu ta lui lại, một tiếng cười thê lương quỷ dị chợt vang lên khiến cho thân hình cậu ta cứng đơ.

“Khư khư —– khư khư khửa —-”

Không phải chứ! Hơn ba giờ sáng rồi, hiện trường án mạng, dưới trạng thái thiên thời, địa lời, nhân hòa như vậy, thật sự xảy ra hiện tượng thần bí?

Đám cảnh sát đứng đó đều cứng mặt, hai mắt nhìn nhau, lông tơ thi nhau dựng đứng, không ai dám thở mạnh một hơi, không khí ngưng đọng, hiện trường bị bao phủ dưới một bầu không khí quỷ dị, đột nhiên —-

“Alô… A Diễm… Đúng, chưa có ngủ! Giờ này rồi, sao đột nhiên lại gọi điện thoại đến cho anh… Muốn ăn bánh quẩy bánh nướng? Rồi! Anh mua qua cho em, đợi lát nữa gặp!” Nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một đám cảnh sát trừng mắt nhìn mình chòng chọc, cả đám đều một bộ hạn không thể xông lên quần ẩu người được, ánh mắt Thủy Thần lóe lên, nhất thời hiểu ra tại sao mọi người lại có phản ứng kiểu này.

“Mẹ kiếp! Cậu dùng cái kiểu chuông biến thái kiểu gì thế hả? Cậu cố ý phải không…” Chỉ vào sắc mặt trắng bệch, Vương Chí Cương giận đến mức mở miệng quát to.

“Mình không có gan thì đừng có lôi người khác vào.”Lạnh lùng giễu cợt, khuôn mặt anh tuấn quay qua Lâm Dĩ Trân hôm nay đã bị dọa qua một lần, giờ đã bình chân như vại. “Mông khỉ, đi! Đi ăn sữa đậu nành Vĩnh Hòa.” Dứt lời, đi trước, bỏ lại mỗ cảnh sát nhiệt tình vẫn đang mắng không ngớt miệng.

Một bên, Lâm Dĩ Trân vội vội vàng vàng đi theo ra ngoài, tâm tư đã sớm từ án mạng chuyển đến cuộc gọi hắn vừa mới nhận kia.

A Ngạn? A Nghiên? Hay là A Diễm?

Bạn bè thế nào, có thể khiến cho một người tự quét tuyết trước nhà* như hắn, không có chút oán hận nào vào lúc 4 giờ sáng chạy đi mua đồ cho chứ? Không! Không thể nảo!

*Cả câu thành ngữ này là : Người tự quét tuyết trước nhà. Chẳng quản nhà khác ngói đầy sương. Đại khái là người chỉ lo việc của mình, không quan tâm đến người khác.

Như vậy, đối phương nhất định là người rất quan trọng trong lòng hắn!

Hoảng hoảng hốt hốt nghĩ tới, chẳng biết tại sao, Lâm Dĩ Trân mơ hồ biết, người vừa mới nhờ hắn đi mua bánh quẩy bánh nướng kia, nhất định là con gái!

Aiz…. Trong lòng hắn có cô gái quan trọng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook