Chỉ Một Cái Vòng Tay, Tôi Ôm Trọn Cả Thế Giới
Chương 11:
Nghiêm Hy Mộc Tường
08/04/2021
(Còn cậu bước đi về trước, lòng muốn ngẩng về sau, rõ ràng người hôm nay cậu muốn đi xem mắt là cô, là người bạn thân của cậu, là người con gái âm thầm thương cậu ngần nấy năm, rõ là cô, đã tận mặt nói chuyện nhưng cậu không thể nào nói rõ, cậu cũng để ý cô hơn một năm nay. Khi nãy ở quán, ngồi nhìn bóng lưng của cô mà cậu rất muốn tiến về phía cô để “xem mắt” cho đàng hoàng, nhưng… liệu rằng khi cậu nói ra rồi, cô có từ chối cậu không, nếu thế, cậu mất cả bạn lẫn yêu, vì tình cảm của cô quá lớn, quá dài, quá sâu sắc nên cậu không tài nào có thể dứt khoát như lúc trước. Hôm cô đi xem mắt, cậu đã rất mong người kia từ chối cô hoặc cô từ chối họ, vì nếu cô đồng ý, cậu sẽ mất cô. Hôm gặp mặt người mà cô xem mắt hôm nọ ở nhà hàng, cậu thật khó chịu trong lòng, cô cứ lịch sự cười nói với hắn, nhưng thật cảm ơn rằng mẹ hắn rất đanh đá, cảm ơn rằng cô đã từ chối hắn, nếu không, cậu sẽ đau lòng mất. Cậu ít nhiều cũng hiểu cảm giác của cô năm ấy, ngồi nghe cậu kể chuyện tình cảm của bản thân.
Nhưng hôm nay, cô từ chối cả cậu, à không, là vì cậu mập mờ không nói rõ. Biết đâu nếu cô biết người ấy là cậu, cô lại nhảy cẩng lên cũng nên, cậu lại suy diễn rồi. Nếu chẳng may, cô đã quên đi cậu, vậy chẳng khác nào cậu tự ôm nhục vào người sao. Cậu cười nhẹ, đi qua trạm xe buýt nơi cả hai hay ngồi, cậu nán lại, chờ cô… )
Trạm xe buýt cả hai vẫn hay chờ, con đường mòn trong công viên mà hai đứa hay đi mỗi khi muốn tránh nắng, quán hủ tiếu hai đứa hay kéo nhau đi ăn những đêm mát trời, còn đây là căn nhà cả hai cùng sống hơn hai tháng rồi, không biết cậu có ở nhà không, nếu có thì tôi có nên về không, về rồi tôi không có cách nào đối mặt với cậu cả, thật rối bời. Ngồi nơi ghế đá quá trưa, tôi chỉ ngẩn người ra đấy, mặc người đi ngang qua, mặc kẻ đi lại, vẫn mình tôi ngồi đây, vẫn là một mình tôi. Tôi đứng dậy, quyết định về nhà, dù sao cũng không thể nào tránh mặt nhau mãi, nếu có gì thì cứ nói rõ ràng vậy, đúng vậy.
Đằng sau ghế đá mà tôi ngồi, tôi đâu biết cậu đã ngồi đấy cùng tôi, rất lâu.
(Cô ấy đi qua trạm chờ xe buýt rồi, và không thấy tôi. Cô ấy không vui, không buồn, rất tĩnh lặng. Thật khiến người ta đau lòng. Tôi chỉ dám bước theo sau cô ấy một cách chậm chạp, nhẹ nhàng, vừa mong cô ấy quay đầu lại, vừa sợ cô ấy nhìn thấy mình. Cô ấy chỉ ngồi trên hàng ghế đá dưới nhà, rất lâu, chẳng buồn cục cựa, cô ấy chắc rất ghét tôi vì chuyện gặp mặt hôm nay. Vài ngày trước, chúng ta rất ổn mà, rất vui vẻ, cô ấy còn chờ tôi nấu sáng nữa, cô ấy còn vui vẻ xếp đống sách y dày cộm của tôi, cô ấy, ngày hôm qua, đâu rồi…
Cô ấy đi lên nhà rồi, vì không muốn cô khó xử nên tôi không lên nhà trước, vì sợ đối mặt cô, vì sợ không kiềm được mà lại day dưa không dứt, vì sợ cô ngày càng chán ghét mình, vì sợ cô ngày càng xa lánh mình, vì sợ có ngày hôm nay cả… tôi bước về bệnh viện trong mớ suy nghĩ hỗn độn này.)
Đã hơn hai ngày cậu không về nhà, tôi cũng không gọi điện hay nhắn tin cho cậu, tôi không biết mở miệng như thế nào với cậu cả, nên nói gì, nên kêu cậu về nhà dọn đồ đi? Đây là điều tôi không muốn nhất, tôi với cậu lần nữa rơi vào bế tắc, chẳng ra cũng chẳng vào. Không biết cậu ở đâu, ăn uống thế nào. Tôi chợt nghĩ đến bệnh viện, nhưng không không mà đến đó khác nào tôi đang xuống nước mời cậu về nhà, mà lỡ cậu nghĩ tôi hối thúc cậu chuyện chuyển đi thì cũng khổ, thật là khó nghĩ. Cậu cũng chẳng xuất hiện trên mạng xã hội, thật khiến người ta lo lắng, tôi thử hỏi bóng gió những người bạn thân của cậu, chỉ nhận được câu trả lời không biết, cậu đi đâu rồi, hay về quê rồi, còn công việc thì sao, còn cô gái ấy thì sao. Đúng rồi, cô gái! Tôi vào tìm danh sách bạn bè của cậu, nhưng cô ấy là ai, tôi cũng chẳng biết tên, chẳng biết mặt, tìm kiểu gì? Tôi thử xem mức độ tương tác trong các bài viết của cậu, không là các bạn trường y thì cũng là lũ bạn cấp 3 mà tôi biết, vậy cô ấy là ai? Rốt cuộc cậu biến đi đâu rồi…
Sau hôm ấy tôi vẫn đi làm như bình thường, vẫn bị la vì tội ngớ ngẩng, vì cậu cả. Nghĩ lại hôm cậu đi gặp cô gái ấy, cậu nói tôi cho hắn một cơ hội là cho cậu cơ hội, tôi lại nghĩ đến việc tác thành cho cậu, tôi lại nghĩ về việc cậu cười như năm ấy, tốt hơn bây giờ. Nhưng không được, tôi không nỡ dâng cậu cho người khác lần nữa, tuyệt đối không. Nhưng cậu bây giờ, thật khiến tôi đau lòng.
Cuộc sống bây giờ thật tẻ nhạt, nhất là từ lúc cậu đi lang… thang. Những ngày ở công ty với chức vụ bé tí teo đến những hôm cuối tuần, ôi thật nhàm chán. Ngày nào cũng đứng chờ nơi trạm xe buýt, ngày nào cũng đi qua con đường gần công viên, ngày nào cũng đi qua bệnh viện. Cũng chẳng còn người nấu ăn sáng nữa, không còn người cằn nhằn mỗi sáng, không có ai kéo tôi đi siêu thị mỗi tuần nữa, đến những chiếc váy hoa phơi ngoài sân kia nhìn cũng cảm thấy xấu xí, cũng chẳng nghe tiếng ai đó bình luận về một cuốn sách y dược, cũng chẳng ai lôi kéo xem phim mổ xẻ nữa, những đêm mát trời thèm tô hủ tiếu nhưng ngại đi một mình, những cuốn sách trên giá kia cũng như muốn đóng bụi, sữa rửa mặt của cậu chắc cũng sắp hết hạn, haiz…
(Ngày ngày ở bệnh viện khiến tôi đóng mốc, không dám về nhà vì sợ cô hối thúc chuyện dọn nhà, cô ấy ghét tôi thật rồi. Đến cả tin nhắn cuộc gọi cũng không có, tôi lại chẳng dám gọi hay nhắn tin cho cô, nên nói gì, nói là tao đi bữa giờ mày không lo lắng à; hay nói tao muốn về nhà; tao muốn như trước; nhưng nói vậy lỡ cô ấy lơ mình thì làm sao?
“Làm gì ngồi thẫn thờ chỗ này mãi vậy Nhật Long?”- Trưởng khoa vỗ vai tôi
“À, em chỉ ngồi nghĩ xíu thôi ạ”
“Từ bữa giờ tôi thấy cậu cứ như kẻ thất tình ấy, chuyện gì khó nói à”- Trưởng khoa ngồi bên cạnh tôi, hỏi.
“Dạ, cũng không có chuyện gì”
“Tôi cũng không thấy cậu về nhà, hay cậu lo chuyện nhà cửa, cậu chưa thuê được nhà à”
“Dạ không anh, em… tìm được rồi, nhưng…”
“Cậu xích mích với bạn gái à”
“Cũng không hẳn là bạn gái đâu anh”
“Chú mày lại ngại, anh mày cũng hơn 30 rồi, không lẽ không hiểu nữa à, chuyện gì, anh giúp được anh giúp cho”
Sau lời gợi ý của trưởng khoa, tôi kể hết mọi chuyện cho trưởng khoa nghe- Nghe xong, trưởng khoa cười lớn rồi kéo tôi đến quán nhậu gần đó.)
.
Nhưng hôm nay, cô từ chối cả cậu, à không, là vì cậu mập mờ không nói rõ. Biết đâu nếu cô biết người ấy là cậu, cô lại nhảy cẩng lên cũng nên, cậu lại suy diễn rồi. Nếu chẳng may, cô đã quên đi cậu, vậy chẳng khác nào cậu tự ôm nhục vào người sao. Cậu cười nhẹ, đi qua trạm xe buýt nơi cả hai hay ngồi, cậu nán lại, chờ cô… )
Trạm xe buýt cả hai vẫn hay chờ, con đường mòn trong công viên mà hai đứa hay đi mỗi khi muốn tránh nắng, quán hủ tiếu hai đứa hay kéo nhau đi ăn những đêm mát trời, còn đây là căn nhà cả hai cùng sống hơn hai tháng rồi, không biết cậu có ở nhà không, nếu có thì tôi có nên về không, về rồi tôi không có cách nào đối mặt với cậu cả, thật rối bời. Ngồi nơi ghế đá quá trưa, tôi chỉ ngẩn người ra đấy, mặc người đi ngang qua, mặc kẻ đi lại, vẫn mình tôi ngồi đây, vẫn là một mình tôi. Tôi đứng dậy, quyết định về nhà, dù sao cũng không thể nào tránh mặt nhau mãi, nếu có gì thì cứ nói rõ ràng vậy, đúng vậy.
Đằng sau ghế đá mà tôi ngồi, tôi đâu biết cậu đã ngồi đấy cùng tôi, rất lâu.
(Cô ấy đi qua trạm chờ xe buýt rồi, và không thấy tôi. Cô ấy không vui, không buồn, rất tĩnh lặng. Thật khiến người ta đau lòng. Tôi chỉ dám bước theo sau cô ấy một cách chậm chạp, nhẹ nhàng, vừa mong cô ấy quay đầu lại, vừa sợ cô ấy nhìn thấy mình. Cô ấy chỉ ngồi trên hàng ghế đá dưới nhà, rất lâu, chẳng buồn cục cựa, cô ấy chắc rất ghét tôi vì chuyện gặp mặt hôm nay. Vài ngày trước, chúng ta rất ổn mà, rất vui vẻ, cô ấy còn chờ tôi nấu sáng nữa, cô ấy còn vui vẻ xếp đống sách y dày cộm của tôi, cô ấy, ngày hôm qua, đâu rồi…
Cô ấy đi lên nhà rồi, vì không muốn cô khó xử nên tôi không lên nhà trước, vì sợ đối mặt cô, vì sợ không kiềm được mà lại day dưa không dứt, vì sợ cô ngày càng chán ghét mình, vì sợ cô ngày càng xa lánh mình, vì sợ có ngày hôm nay cả… tôi bước về bệnh viện trong mớ suy nghĩ hỗn độn này.)
Đã hơn hai ngày cậu không về nhà, tôi cũng không gọi điện hay nhắn tin cho cậu, tôi không biết mở miệng như thế nào với cậu cả, nên nói gì, nên kêu cậu về nhà dọn đồ đi? Đây là điều tôi không muốn nhất, tôi với cậu lần nữa rơi vào bế tắc, chẳng ra cũng chẳng vào. Không biết cậu ở đâu, ăn uống thế nào. Tôi chợt nghĩ đến bệnh viện, nhưng không không mà đến đó khác nào tôi đang xuống nước mời cậu về nhà, mà lỡ cậu nghĩ tôi hối thúc cậu chuyện chuyển đi thì cũng khổ, thật là khó nghĩ. Cậu cũng chẳng xuất hiện trên mạng xã hội, thật khiến người ta lo lắng, tôi thử hỏi bóng gió những người bạn thân của cậu, chỉ nhận được câu trả lời không biết, cậu đi đâu rồi, hay về quê rồi, còn công việc thì sao, còn cô gái ấy thì sao. Đúng rồi, cô gái! Tôi vào tìm danh sách bạn bè của cậu, nhưng cô ấy là ai, tôi cũng chẳng biết tên, chẳng biết mặt, tìm kiểu gì? Tôi thử xem mức độ tương tác trong các bài viết của cậu, không là các bạn trường y thì cũng là lũ bạn cấp 3 mà tôi biết, vậy cô ấy là ai? Rốt cuộc cậu biến đi đâu rồi…
Sau hôm ấy tôi vẫn đi làm như bình thường, vẫn bị la vì tội ngớ ngẩng, vì cậu cả. Nghĩ lại hôm cậu đi gặp cô gái ấy, cậu nói tôi cho hắn một cơ hội là cho cậu cơ hội, tôi lại nghĩ đến việc tác thành cho cậu, tôi lại nghĩ về việc cậu cười như năm ấy, tốt hơn bây giờ. Nhưng không được, tôi không nỡ dâng cậu cho người khác lần nữa, tuyệt đối không. Nhưng cậu bây giờ, thật khiến tôi đau lòng.
Cuộc sống bây giờ thật tẻ nhạt, nhất là từ lúc cậu đi lang… thang. Những ngày ở công ty với chức vụ bé tí teo đến những hôm cuối tuần, ôi thật nhàm chán. Ngày nào cũng đứng chờ nơi trạm xe buýt, ngày nào cũng đi qua con đường gần công viên, ngày nào cũng đi qua bệnh viện. Cũng chẳng còn người nấu ăn sáng nữa, không còn người cằn nhằn mỗi sáng, không có ai kéo tôi đi siêu thị mỗi tuần nữa, đến những chiếc váy hoa phơi ngoài sân kia nhìn cũng cảm thấy xấu xí, cũng chẳng nghe tiếng ai đó bình luận về một cuốn sách y dược, cũng chẳng ai lôi kéo xem phim mổ xẻ nữa, những đêm mát trời thèm tô hủ tiếu nhưng ngại đi một mình, những cuốn sách trên giá kia cũng như muốn đóng bụi, sữa rửa mặt của cậu chắc cũng sắp hết hạn, haiz…
(Ngày ngày ở bệnh viện khiến tôi đóng mốc, không dám về nhà vì sợ cô hối thúc chuyện dọn nhà, cô ấy ghét tôi thật rồi. Đến cả tin nhắn cuộc gọi cũng không có, tôi lại chẳng dám gọi hay nhắn tin cho cô, nên nói gì, nói là tao đi bữa giờ mày không lo lắng à; hay nói tao muốn về nhà; tao muốn như trước; nhưng nói vậy lỡ cô ấy lơ mình thì làm sao?
“Làm gì ngồi thẫn thờ chỗ này mãi vậy Nhật Long?”- Trưởng khoa vỗ vai tôi
“À, em chỉ ngồi nghĩ xíu thôi ạ”
“Từ bữa giờ tôi thấy cậu cứ như kẻ thất tình ấy, chuyện gì khó nói à”- Trưởng khoa ngồi bên cạnh tôi, hỏi.
“Dạ, cũng không có chuyện gì”
“Tôi cũng không thấy cậu về nhà, hay cậu lo chuyện nhà cửa, cậu chưa thuê được nhà à”
“Dạ không anh, em… tìm được rồi, nhưng…”
“Cậu xích mích với bạn gái à”
“Cũng không hẳn là bạn gái đâu anh”
“Chú mày lại ngại, anh mày cũng hơn 30 rồi, không lẽ không hiểu nữa à, chuyện gì, anh giúp được anh giúp cho”
Sau lời gợi ý của trưởng khoa, tôi kể hết mọi chuyện cho trưởng khoa nghe- Nghe xong, trưởng khoa cười lớn rồi kéo tôi đến quán nhậu gần đó.)
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.