Chỉ Một Cái Vòng Tay, Tôi Ôm Trọn Cả Thế Giới
Chương 27:
Nghiêm Hy Mộc Tường
08/04/2021
(LƯU Ý: NẰM TRONG NGOẶC (…) LÀ TIẾNG LÒNG NAM CHÍNH)
Tôi ngồi bên hàng ghế đá cạnh bệnh viện cậu làm, cảm giác như mình đang chờ người yêu tan làm vậy, lại nhớ đến khoảng thời gian trước đây. Cậu cũng đã chiều chiều đợi tôi tan làm, như tôi lúc này. Tôi đứng bật dậy khi thấy cậu bước ra, nhưng nụ cười tôi ngưng lại khi phía sau cậu là Kim Hương. Cả hai nói chuyện rất vui vẻ, cậu dường như không thấy tôi, chỉ đi thẳng một mạch hướng về nhà, và cô gái kia cũng đi cùng cậu. Đúng là cậu hẹn gặp tôi để tiễn tôi, nhưng tôi rõ ràng đến sớm hơn nửa tiếng, tôi đã quá vội chăng?
6:00 pm.
Tôi đã ngồi đây từ nãy đến giờ, không làm gì cả, chỉ nghĩ vu vơ. Cậu gọi cho tôi rồi, nhìn màn hình có tên của cậu mà tôi không nỡ xóa kia đang nhấp nháy, tôi lưỡng lự.
“Alo” – tôi khẽ thở nhẹ.
“Em đang ở đâu vậy” – giọng cậu vang lên, quả thật đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe giọng cậu.
“Em đang ở gần bệnh viện anh làm đây”
“Đợi anh, anh cũng ở gần đó”
Tôi sẽ đợi, tôi đã đợi, chỉ cần cậu mở lời, tôi sẽ tình nguyện chờ đợi, mặc kết quả có ra sao.
15 phút sau, cậu đến, cùng với Kim Hương.
“Chào chị” – cô gái ấy mở lời nhỏ nhẹ.
“Chào cô, lần trước có gặp rồi” – tôi chỉ mỉm cười nhẹ, thật sự hơi bất ngờ khi cậu hẹn tiễn tôi và có cả cô ấy, nhưng không sao, không phải chỉ là tiễn tôi thôi sao, cậu và cô ấy đi chung cũng bình thường mà.
“Em chờ lâu không” – lúc này cậu mới lên tiếng, cậu không ăn mặc như trước nữa, không còn là một anh bác sĩ với áo sơ mi và quần âu nữa.
“Em mới đi dạo quanh đây thôi, đúng lúc anh gọi”
“Mấy giờ em lên tàu”
“8 giờ”
“Chị Lam Hy, chúng ta đi ăn chút gì đi. Đừng để bụng trống mà đi tàu chứ” – một bên Kim Hương cười nói, cô ấy đúng thật rất khéo ứng xử, như lời mẹ tôi nói hôm qua.
“Đúng rồi, đi ăn ít gì đi. Khi chiều Kim Hương nghe anh nói tiễn em ở ga tàu, cô ấy đã hỏi cô ấy đi cùng có được không, anh nghĩ cũng nên giới thiệu cho em thêm một người bạn” – cậu thật tốt.
“Không sao, bình thường bạn bè em cũng không nhiều” – tôi đây quả thật là gượng cười mà.
Có lẽ đã quá lâu rồi, nên tôi cũng chẳng còn nhớ ở đây có quán nào ngon, quán nào mới mở. Dọc đường chỉ nghe tiếng Kim Hương giới thiệu hết quán này đến quán khác, rồi lại hỏi ý kiến cậu, cậu cảm thấy như thế nào, cậu đã đến ăn thử chưa, khi nào có dịp thì cả hai sẽ đi ăn thử. Tôi như người dư thừa, tôi thà một mình ra ga tàu, thà một mình tìm ghế, thà để bụng rỗng mà đi. Cậu một bên vẫn nhiệt tình trả lời câu hỏi của cô ấy, vừa cười vừa nói, tôi nghe mà chẳng lọt tai câu nào cả.
Sau khi chọn được một quán hải sản, chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ, gió khẽ lùa vào làm lay tóc mái của cậu, cậu vẫn điềm nhiên nhìn cuốn menu, một bên Kim Hương cười nói với cậu, hỏi cậu muốn ăn gì cứ gọi rồi quay sang nhìn tôi.
“Chị Lam Hy, chị làm bên mảng nào”
“Marketing thôi, một việc rất bình thường” – tôi một bên đang cố gắng không để ý đến cô ấy, một bên lại thầm trách cậu thật vô tâm, lại có chút gì ấy tự ti và chạnh lòng.
“Chị làm lâu chưa, à mà nhà chị ở đâu vậy. Nhà em ở gần bệnh viện” – gần bệnh viện vậy cũng gần nhà cậu còn gì, tay tôi khẽ ngưng lại.
“Tôi làm được vài năm, cũng nên gọi là nhân viên kì cựu rồi.” – tôi khẽ nhìn cô ấy mà cười một cái, phải tỏ ra mình là người thân thiện.
“Ăn đi này, đừng nói nhiều quá” – cậu bỏ vào chén tôi 2 con tôm đã được bóc vỏ sẵn, còn lại chỉ lo cắm cúi tìm thức ăn và bóc vỏ tôm.
“À, chị ăn đi, em nói hơi nhiều nhỉ” – Kim Hương một bên hơi ngượng ngùng.
“Không sao, do anh ấy chỉ lo ăn thôi, không thích nói chuyện trong lúc ăn đâu” – tôi thuận miệng nói một câu mà đâu biết cô ấy đã ngưng cười.
“Xem ra chị rất hiểu anh ấy, em chỉ mới đi làm chưa được bao lâu, cái gì cũng nhờ anh ấy chỉ bảo mà vẫn không hiểu nổi anh ấy”
“Bạn bè lâu năm ấy mà”
“À…”
Sau khi ăn xong, chúng tôi lại đi dạo, thật ra là đi về phía ga tàu, đã hơn 7 giờ rồi.
“Hai người về đi, không phải tiễn đâu, từ đây đến ga tàu rất gần” – tôi dừng lại ở ngã tư và nói.
“Vậy chị đi cẩn thận nha” – Kim Hương vui vẻ đồng ý.
“Anh đưa em đi” – nụ cười của Kim Hương ngưng lại khi cậu nói.
“Không cần đâu, anh đưa cô ấy về đi” – tôi mỉm cười từ chối.
“Vậy để em đưa chị ra ga tàu luôn nha”
“Không cần đâu” – tôi và cậu cùng nói, cậu có ý gì đây.
“Kim Hương, em về trước đi, bắt taxi mà về, về cẩn thận. Để anh đưa Lam Hy ra ga tàu cũng được, em về nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn đi làm” – cậu rất quan tâm đến giờ ăn giấc ngủ của cô ấy nha. Sau câu nói của cậu, cô ấy chỉ có thể cười và đồng ý bắt taxi về.
“Sao anh không đưa cô ấy về, không nên để con gái người ta một mình về nhà” – tôi sải bước đi về phía trước, khẽ trách móc cậu.
“Vậy ai đưa em ra ga tàu, em đi một mình không nguy hiểm à”
“Ha ha, em thì khác, ít ra em đi cũng quen rồi”
“Thói quen không tốt, bỏ đi” – bước chân tôi như chậm lại.
“Em cũng muốn bỏ lâu rồi” – tôi nói lí nhí, tưởng chừng chỉ mình tôi nghe thấy.
“Em có ý định về đây hẳn chưa” – tiếng cậu vang lên phía sau, không xa, không gần.
“Em chưa nghĩ đến” – tôi quay lại nhìn cậu rồi cười nhẹ.
“Lam Hy”
“Huh?”
Tôi ngồi bên hàng ghế đá cạnh bệnh viện cậu làm, cảm giác như mình đang chờ người yêu tan làm vậy, lại nhớ đến khoảng thời gian trước đây. Cậu cũng đã chiều chiều đợi tôi tan làm, như tôi lúc này. Tôi đứng bật dậy khi thấy cậu bước ra, nhưng nụ cười tôi ngưng lại khi phía sau cậu là Kim Hương. Cả hai nói chuyện rất vui vẻ, cậu dường như không thấy tôi, chỉ đi thẳng một mạch hướng về nhà, và cô gái kia cũng đi cùng cậu. Đúng là cậu hẹn gặp tôi để tiễn tôi, nhưng tôi rõ ràng đến sớm hơn nửa tiếng, tôi đã quá vội chăng?
6:00 pm.
Tôi đã ngồi đây từ nãy đến giờ, không làm gì cả, chỉ nghĩ vu vơ. Cậu gọi cho tôi rồi, nhìn màn hình có tên của cậu mà tôi không nỡ xóa kia đang nhấp nháy, tôi lưỡng lự.
“Alo” – tôi khẽ thở nhẹ.
“Em đang ở đâu vậy” – giọng cậu vang lên, quả thật đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe giọng cậu.
“Em đang ở gần bệnh viện anh làm đây”
“Đợi anh, anh cũng ở gần đó”
Tôi sẽ đợi, tôi đã đợi, chỉ cần cậu mở lời, tôi sẽ tình nguyện chờ đợi, mặc kết quả có ra sao.
15 phút sau, cậu đến, cùng với Kim Hương.
“Chào chị” – cô gái ấy mở lời nhỏ nhẹ.
“Chào cô, lần trước có gặp rồi” – tôi chỉ mỉm cười nhẹ, thật sự hơi bất ngờ khi cậu hẹn tiễn tôi và có cả cô ấy, nhưng không sao, không phải chỉ là tiễn tôi thôi sao, cậu và cô ấy đi chung cũng bình thường mà.
“Em chờ lâu không” – lúc này cậu mới lên tiếng, cậu không ăn mặc như trước nữa, không còn là một anh bác sĩ với áo sơ mi và quần âu nữa.
“Em mới đi dạo quanh đây thôi, đúng lúc anh gọi”
“Mấy giờ em lên tàu”
“8 giờ”
“Chị Lam Hy, chúng ta đi ăn chút gì đi. Đừng để bụng trống mà đi tàu chứ” – một bên Kim Hương cười nói, cô ấy đúng thật rất khéo ứng xử, như lời mẹ tôi nói hôm qua.
“Đúng rồi, đi ăn ít gì đi. Khi chiều Kim Hương nghe anh nói tiễn em ở ga tàu, cô ấy đã hỏi cô ấy đi cùng có được không, anh nghĩ cũng nên giới thiệu cho em thêm một người bạn” – cậu thật tốt.
“Không sao, bình thường bạn bè em cũng không nhiều” – tôi đây quả thật là gượng cười mà.
Có lẽ đã quá lâu rồi, nên tôi cũng chẳng còn nhớ ở đây có quán nào ngon, quán nào mới mở. Dọc đường chỉ nghe tiếng Kim Hương giới thiệu hết quán này đến quán khác, rồi lại hỏi ý kiến cậu, cậu cảm thấy như thế nào, cậu đã đến ăn thử chưa, khi nào có dịp thì cả hai sẽ đi ăn thử. Tôi như người dư thừa, tôi thà một mình ra ga tàu, thà một mình tìm ghế, thà để bụng rỗng mà đi. Cậu một bên vẫn nhiệt tình trả lời câu hỏi của cô ấy, vừa cười vừa nói, tôi nghe mà chẳng lọt tai câu nào cả.
Sau khi chọn được một quán hải sản, chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ, gió khẽ lùa vào làm lay tóc mái của cậu, cậu vẫn điềm nhiên nhìn cuốn menu, một bên Kim Hương cười nói với cậu, hỏi cậu muốn ăn gì cứ gọi rồi quay sang nhìn tôi.
“Chị Lam Hy, chị làm bên mảng nào”
“Marketing thôi, một việc rất bình thường” – tôi một bên đang cố gắng không để ý đến cô ấy, một bên lại thầm trách cậu thật vô tâm, lại có chút gì ấy tự ti và chạnh lòng.
“Chị làm lâu chưa, à mà nhà chị ở đâu vậy. Nhà em ở gần bệnh viện” – gần bệnh viện vậy cũng gần nhà cậu còn gì, tay tôi khẽ ngưng lại.
“Tôi làm được vài năm, cũng nên gọi là nhân viên kì cựu rồi.” – tôi khẽ nhìn cô ấy mà cười một cái, phải tỏ ra mình là người thân thiện.
“Ăn đi này, đừng nói nhiều quá” – cậu bỏ vào chén tôi 2 con tôm đã được bóc vỏ sẵn, còn lại chỉ lo cắm cúi tìm thức ăn và bóc vỏ tôm.
“À, chị ăn đi, em nói hơi nhiều nhỉ” – Kim Hương một bên hơi ngượng ngùng.
“Không sao, do anh ấy chỉ lo ăn thôi, không thích nói chuyện trong lúc ăn đâu” – tôi thuận miệng nói một câu mà đâu biết cô ấy đã ngưng cười.
“Xem ra chị rất hiểu anh ấy, em chỉ mới đi làm chưa được bao lâu, cái gì cũng nhờ anh ấy chỉ bảo mà vẫn không hiểu nổi anh ấy”
“Bạn bè lâu năm ấy mà”
“À…”
Sau khi ăn xong, chúng tôi lại đi dạo, thật ra là đi về phía ga tàu, đã hơn 7 giờ rồi.
“Hai người về đi, không phải tiễn đâu, từ đây đến ga tàu rất gần” – tôi dừng lại ở ngã tư và nói.
“Vậy chị đi cẩn thận nha” – Kim Hương vui vẻ đồng ý.
“Anh đưa em đi” – nụ cười của Kim Hương ngưng lại khi cậu nói.
“Không cần đâu, anh đưa cô ấy về đi” – tôi mỉm cười từ chối.
“Vậy để em đưa chị ra ga tàu luôn nha”
“Không cần đâu” – tôi và cậu cùng nói, cậu có ý gì đây.
“Kim Hương, em về trước đi, bắt taxi mà về, về cẩn thận. Để anh đưa Lam Hy ra ga tàu cũng được, em về nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn đi làm” – cậu rất quan tâm đến giờ ăn giấc ngủ của cô ấy nha. Sau câu nói của cậu, cô ấy chỉ có thể cười và đồng ý bắt taxi về.
“Sao anh không đưa cô ấy về, không nên để con gái người ta một mình về nhà” – tôi sải bước đi về phía trước, khẽ trách móc cậu.
“Vậy ai đưa em ra ga tàu, em đi một mình không nguy hiểm à”
“Ha ha, em thì khác, ít ra em đi cũng quen rồi”
“Thói quen không tốt, bỏ đi” – bước chân tôi như chậm lại.
“Em cũng muốn bỏ lâu rồi” – tôi nói lí nhí, tưởng chừng chỉ mình tôi nghe thấy.
“Em có ý định về đây hẳn chưa” – tiếng cậu vang lên phía sau, không xa, không gần.
“Em chưa nghĩ đến” – tôi quay lại nhìn cậu rồi cười nhẹ.
“Lam Hy”
“Huh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.