Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất
Chương 33: Lịch sử kiến trúc
Đông Bôn Tây Cố
07/12/2015
Sau đó y tá trực ban rốt cục cũng đến, nhưng Kiều Dụ vẫn không buông tay cô.
Từ lúc y tá bắt đầu khử trùng mu bàn tay Kiều Dụ, Kỷ Tư Tuyền đã bắt đầu khẩn trương, nhìn chằm chằm vào động tác của y tá, tay bị Kiều Dụ nắm không tự giác nắm chặt, chặt đến mức Kiều Dụ cũng cảm thấy đau.
Kiều Dụ quay đầu có chút cười bất đắc dĩ, bất lực mở miệng: "Sợ thì đừng nhìn, rốt cuộc là em bị đâm hay anh bị đâm đây?"
Lực chú ý của Kỷ Tư Tuyền đều ở trên cây kim, rõ ràng sợ đến muốn chết vẫn muốn nhìn, mở tròn mắt nhìn chằm chằm vào cây kim nhỏ chậm rãi nhập vào mạch máu, nhắm mạnh mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.
Y tá dán miếng băng dính cuối cùng cố định kim, ngẩng đầu nhìn thấy phản ứng hoàn toàn trái ngược của hai người, người bị châm ngược lại đang an ủi người đứng bên cạnh, thực sự ý tứ.
Kỷ Tư Tuyền cũng chỉ hơi choáng một chút một lát sau liền không có viêc gì, thời gian cũng đã muộn, trong phòng truyền dịch không còn người, anh sinh bệnh cũng im lặng, không nói lời nào, chỉ thả lỏng đôi mắt suy nghĩ, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô, không biết đang nhìn cái gì, không biết suy nghĩ cái gì.
Không biết vì cái gì, trong lòng Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên dao động đến rối tinh rối mù.
Cô nhìn anh một lát thấy lông mi của anh dao động lên xuống, mở miệng hỏi: "Khó chịu sao?"
Anh tựa như cũng không xuất thần, rất nhanh nhìn về phía cô miễn cưỡng nở nụ cười một chút: "vẫn tốt"
Kỷ Tư Tuyền mím môi: "Đều nói anh không nên nói lung tung!"
Kiều Dụ biết cô là chỉ mình buổi chiều thuận miệng nói lên câu nói kia, cô hơi cau mày, tựa hồ cũng không ý thức được trong giọng nói của mình có chút hờn dỗi, trong lòng anh ấm áp: "Làm sao liền đúng như vậy? Chẳng qua là trùng hợp thôi, nếu thật sự lời nói có ích. . . . . "
Mấy chữ phía sau anh vốn là nói nhỏ, nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy ánh mắt của cô lại mở miệng: "Anh muốn uống nước"
Kỷ Tư Tuyền cũng không để ý lúc trước anh muốn nói cái gì, thò tay vào trong túi tìm ví tiền: "Tôi đi mua cho anh, anh ở đây chờ tôi"
Chờ cô ra khỏi phòng truyền dịch, Kiều Dụ nhìn thấy cửa đóng mới nhẹ giọng mở miệng: "Nếu thật sự lời nói đúng như vậy, nhiều năm trôi qua như thế, anh sợ đã sớm nói ra mấy ngàn vạn lần, hình như đã rất lâu rồi anh không gặp Kỷ Tư Tuyền"
Khi Kỷ Tư Tuyền trở về Kiều Dụ đã ngủ rồi, d.đ.lê.quý.đôn, chỉ là anh tựa hồ ngủ không ngon, trên trán lẫm đẫm mồ hôi.
Cô nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống, vừa cúi đầu nhìn thấy đôi tay của Kiều Dụ.
Bàn tay anh rất đẹp, mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, năm đó khi đi học cầm bút vẽ đã trông rất đẹp mắt, sau lại nhẹ nắm chuột máy tính bộ dáng cũng đẹp mắt, cho dù là hiện tại bị cắm kim tiêm nhẹ nhàng khoát lên tay cầm của ghế dựa như trước lại đẹp mắt không tưởng tượng được.
Cô không biết nhìn bao lâu, vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy anh đã tỉnh, đang lẳng lặng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Tư Tuyền nghe được tiếng tim của chính mình đang đập mạnh, tựa như lúc trước cách lớp thủy tinh lần đầu tiên nhìn thấy anh.D.đ.L.Q.Đ. Rõ ràng đã quen biết từ lâu, rõ ràng đã xa nhau từ lâu, rõ ràng chính bản thân cô cũng không có thât sự tha thứ cho người đàn ông này, nhưng cô vẫn là không thể khống chế được tiếng tim đập như sấm.
Kiều Dụ phát hiện từ khi cô trở về, anh dường như chưa từng nhìn cô thật kỹ. Dung mạo của cô, khuôn mặt của cô, tựa hồ năm tháng không lấy đi của cô một chút nào, vẫn tươi sáng như lúc ban đầu, còn có sự ngượng ngùng rõ ràng như trước buộc mình phải cùng anh phải dối diện quật cường như vậy.
Anh cũng là, lấy của cô một chút biện pháp cũng không có, cô cái gì cũng không dùng làm, cái gì cũng không dùng nói, chỉ là ngồi ở chỗ kia nhìn anh, anh cũng chỉ có cách nộp vũ khí đầu hàng lựa chọn cách này.
Anh chớp chớp mắt, ý thức như trước mê man.
"Tư Tuyền?"
"Ừm"
"Nếu em không đi gọi y tá rút kim, anh sẽ bị chảy máu"
Kỷ Tư Tuyền lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy bình dịch truyền sớm đã hết, lập tức chạy ra ngoài.
Kiều Dụ cả người mệt mỏi, lại nhịn không được cười rộ lên.
Kiều Dụ truyền dịch cũng không thấy hiệu quả, Kỷ Tư Tuyền một bên lái xe một bên liếc nhìn anh: "Trở về có người chăm sóc anh không, hay gọi Duẫn Hòa Sướng đến chăm sóc anh, hoặc là tôi đưa anh quay về nhà cha mẹ anh?"
Kiều Dụ ngẩng đầu xoa huyệt thái dương: "Không cần, trở về ngủ một giấc là tốt thôi"
Kỷ Tư Tuyền đưa Kiều Dụ trở về, dìu anh vào cửa, lại đun chút nước nóng rót vào một ly đặt trước mặt Kiều Dụ: "Tôi đi trước đây"
Kiều Dụ ngồi trên ghế sô pha gật đầu: "Được, anh không tiễn em, em lái xe về đi"
Kỷ Tư Tuyền gật gật đầu, đi đến gần cửa vẫn là lo lắng, lại quay trở lại, rõ ràng không đành lòng nhưng lại không nói ra, hết nhìn đông lại nhìn tây chỉ là không nhìn anh, ra vẻ mặt ghét bỏ mở miệng: "Anh đi ngủ đi, chờ anh ngủ thì tôi đi"
Kiều Dụ chống sô pha đứng lên: "Anh đi tắm rửa, em cứ tự nhiên xem đi, điều khiển TV từ xa ở đàng kia, bên kia là thư phòng, không muốn xem TV có thể vào đọc sách, trong tủ lạnh có đồ uống"
Kỷ Tư Tuyền thúc giục anh đi tắm rửa, Kiều Dụ rất nhanh vào phòng ngủ. Một mình cô ở trong phòng khách to như vậy vòng vo vài vòng, màu đen trắng kinh điển làm cơ sở, đem những thứ khác thu dấu lại bên trong, trong không khí lại lộ ra điểm ấm áp, quả nhiên là phong cách của Kiều Dụ.
Rất nhanh trong nhà tắm của phòng ngủ truyền đến âm thanh của nước chảy, Kỷ Tư Tuyền liền đứng ở trước của phòng ngủ lắng nghe, thẳng đến khi tiếng nước chấm dứt.
Kỷ Tư Tuyền ngồi ở trên sô pha đối diện giường ngủ, giống như hoàn thành nhiệm vụ đưa mắt nhìn chằm chằm Kiều Dụ không chớp mắt: "Anh ngủ đi"
Kiều Dụ muốn nói cái gì đó, há miệng thở dài lại nhắm mắt, rất nhanh nhắm mắt, nhưng chưa nhắm được mười giây anh lại nhịn không được mở mắt ra, có chút bất đắc dĩ: "Em nhìn anh, anh không ngủ được"
Kỷ Tư Tuyền tựa hồ cũng có ý thức được chính mình theo dõi anh như vậy không được tự nhiên, rất nhanh đứng lên: "À, vậy. . . . tôi đi phòng khác xem, anh mau ngủ đi, đợi lát nữa tôi trở lại thấy anh ngủ, tôi sẽ đi"
Cô từ phòng bếp rồi đến thư phòng, từ thư phòng lại ra phòng khách, hết thảy một nơi lớn như vậy, cô lúc ẩn lúc hiện lại trở về thư phòng.
Giá sách trong thư phòng chiếm hết một bên tường, ở trên bày đầy sách, Kỷ Tư Tuyền đảo mắt qua một lượt, sau đó đem cây thang ở bên cạnh bàn lại, chân trần trèo lên, ở trên tầng gần nhất thấy mấy quyển sách quen mắt.
Cô tùy ý rút ra một quyển, là giáo trình chuyên ngành năm đó đi học, tiện tay mở ra, hai chữ Kiều Dụ được viết cẩn thận ở trang đầu tiên, d.đ. lê.quý.đôn, cô lại lật đến mấy trang tiếp theo, trừ bút ký của Kiều Dụ ở ngoài, còn lại là một ít tranh biếm họa do cô cố ý vẽ lung tung.
Cô đang xem thì nghe thấy tiếng Kiều Dụ: "Tư Tuyền, em về rồi sao?"
"Không!". Kỷ Tư Tuyền lên tiếng, từ trên thang trèo xuống trong tay vẫn đang cầm quyển sách chân không đi dép chạy tới: "Tại sao anh còn chưa ngủ?"
"Có thể buổi tối ngủ nhiều, bây giờ không buồn ngủ". Kiều Dụ nói xong thoáng nhìn qua chân của cô: "Trời lạnh, đừng đi chân trần đứng trên mặt đất"
Kỷ Tư Tuyền cúi đầu nhìn, sau đó lại nhìn trái phải tìm tìm, ngẩng đầu hỏi: "Dép của tôi đâu?"
Kiều Dụ cảm thấy được Kỷ Tư Tuyền hiếm khi có điểm ngốc ngốc đáng yêu, rất nhanh cười rộ lên: "Ngồi trên giường đi!"
Kỷ Tư Tuyền chần chờ một lúc: "Tôi chưa tắm rửa chưa thay quần áo, vừa rồi còn ở trong bệnh viện đợi nửa ngày"
Kiều Dụ tựa vào đầu giường nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên đem gối đầu ném tới trên mặt đất, một bộ dáng đương nhiên: "Vậy em ngồi trên đất đi"
Giây tiếp theo Kỷ Tư Tuyền an vị ở trên giường , vẻ mặt hung hãn điêu ngoa: "Dựa vào cái gì mà tôi phải ngồi trên đất! Tôi ngồi trên giường!"
Khóe môi Kiều Dụ mỉm cười, Kỷ Tư Tuyền nói xong mới biết mình trúng kế, tiếp tục hung tợn nhìn anh: "Anh mau ngủ đi! Tôi còn phải nhanh chóng về nhà!"
Kiều Dụ ngáp một cái: "Đây là anh nói đúng sao, hay em đọc sách cho anh nghe đi, nói không chừng anh nghe một lát liền buồn ngủ, đọc luôn quyển này đi!"
"Quyển này?" kỷ Tư Tuyền cúi đầu nhìn bìa sách "Lịch sử kiến trúc?"
Kiều Dụ nằm trên gối, nhắm mắt lại: "Ừm, bắt đầu đọc đi!"
Kỷ Tư Tuyền bĩu môi, cầm sách giáo khoa bắt đầu đọc từng chữ từng chữ một: "Chương thứ nhất bài số 1, đặc thù kiến trúc Trung Quốc. Kiến trúc bắt đầu. . . . . . ."
Kỷ Tư Tuyền cảm thấy được Kiều Dụ chính là biến thái, người khác nói không nghe âm nhạc thì là nghe chuyện xưa, anh ngủ không được mà lại muốn nghe lịch sử kiến trúc.
Kiều DỤ rất nhanh mở miệng cắt ngang: "Đừng đọc từ trang thứ nhất"
Kỷ Tư Tuyền không phục: "Đây không phải trang thứ nhất, trang thứ nhất là số thứ tự, tôi đọc chính là phần mở đầu!"
Kiều Dụ nhắm mắt đưa ra yêu cầu trọng điểm: "Lật ra sau, tùy tiện tìm một trang"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt không tình nguyện, động tác lật quyển sách rất mạnh, chỉ còn kém đem sách xé thành hai mảnh, tìm được trang ở giữa không đầu không đuôi bắt đầu đọc: "Bốn phía Cố Cung lấy tường dày bao quanh, viết Tử Cấm Thành. Thành phía đông tây khoảng bảy trăm sáu mươi mét, nam bắc khoảng chín trăm chín mươi mét. . . . . . "
Kiều Dụ bỗng mở miệng: "Chín trăm sáu mươi mét"
Kỷ Tư Tuyền nhìn kỹ lại: "Nam bắc khoảng chín trăm sáu mươi mét. . . . . . "
Kiều Dụ hơi hơi mở mắt nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Không trách được lúc trước báo sai nguyện vọng. . . . . "
Kỷ Tư Tuyền đem sách ném sang một bên, hít một hơi thật sâu: "Không đọc! Tự anh đọc đi!"
Kiều Dụ giơ tay đầu hàng: "Được được được, em nói bao nhiêu mét chính là bấy nhiêu mét, đọc đi"
Kỷ Tư Tuyền như đang dỗi mang quyển sách trở lại: "Nam bắc khoảng chín trăm chín mươi mét, mặt phía nam càng vươn ra dài khoảng sáu trăm mét, đỉnh phía trước rộng khoảng một trăm ba mươi mét . . . . . ."
Sau khi Kỷ Tư Tuyền đọc hai trang liền ngáp mấy cái liền, lúc này mới ý thức được Kiều Dụ lựa chọn có bao nhiêu chính xác, sách nhàm chán như vậy quả nhiên trị mất ngủ.
Khi cô lật đến một trang vừa đúng là bản đồ toàn bộ Cố Cung, chỗ trống bên cạnh bản đồ Cố Cung, những đường nét màu đen đơn giản miêu tả hai bé, một trai, một gái.
Bên cạnh bé gái vẽ một khung đối thoại: "Kiều Dụ, đợi đến khi tuyết rơi chúng ta đến Cố Cung ngắm tuyết nhé?"
Bé trai đáp lại: "Được"
Đó là bức tranh của Kỷ Tư Tuyền, rõ ràng là một mình cô tự hỏi tự đáp.
Cô cười cười, lại nhìn thấy góc bên phải có mấy chữ nhỏ.
Ngày x tháng x năm xxxx, hôm nay Bắc Kinh tuyết rơi rất lớn, anh đến Cố Cung ngắm tuyết, nhưng em cũng không ở đó.
Bút tích rõ ràng không phải là của người vẽ tranh, hơn nữa xem mức độ cũ mới của nét bút giống như là mấy chữ này được bổ sung sau.
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa có xem qua tuyết lớn bao trùm sau sự yên tĩnh trang nghiêm của Tư Cấm Thành, cô đã quên chuyện này từ lâu, có lẽ cô căn bản không muốn nhớ lại.
Kỷ Tư Tuyền im lặng thật lâu, lúc ngẩng đầu Kiều Dụ đã ngủ.
Một tay để ở cạnh đầu, hô hấp nhẹ nhàng đều đều. Trên mu bàn tay có một mảnh xanh tím, ẩn ẩn có thể thấy lỗ kim.
Kỷ Tư Tuyền vươn tay suy nghĩ muốn sờ khuôn mặt kia một chút, cuối cùng chỉ là giúp anh kéo chăn lên, mang sách đặt lại vào thư phòng, xoay người rời đi.
Từ lúc y tá bắt đầu khử trùng mu bàn tay Kiều Dụ, Kỷ Tư Tuyền đã bắt đầu khẩn trương, nhìn chằm chằm vào động tác của y tá, tay bị Kiều Dụ nắm không tự giác nắm chặt, chặt đến mức Kiều Dụ cũng cảm thấy đau.
Kiều Dụ quay đầu có chút cười bất đắc dĩ, bất lực mở miệng: "Sợ thì đừng nhìn, rốt cuộc là em bị đâm hay anh bị đâm đây?"
Lực chú ý của Kỷ Tư Tuyền đều ở trên cây kim, rõ ràng sợ đến muốn chết vẫn muốn nhìn, mở tròn mắt nhìn chằm chằm vào cây kim nhỏ chậm rãi nhập vào mạch máu, nhắm mạnh mắt lại, hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra.
Y tá dán miếng băng dính cuối cùng cố định kim, ngẩng đầu nhìn thấy phản ứng hoàn toàn trái ngược của hai người, người bị châm ngược lại đang an ủi người đứng bên cạnh, thực sự ý tứ.
Kỷ Tư Tuyền cũng chỉ hơi choáng một chút một lát sau liền không có viêc gì, thời gian cũng đã muộn, trong phòng truyền dịch không còn người, anh sinh bệnh cũng im lặng, không nói lời nào, chỉ thả lỏng đôi mắt suy nghĩ, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô, không biết đang nhìn cái gì, không biết suy nghĩ cái gì.
Không biết vì cái gì, trong lòng Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên dao động đến rối tinh rối mù.
Cô nhìn anh một lát thấy lông mi của anh dao động lên xuống, mở miệng hỏi: "Khó chịu sao?"
Anh tựa như cũng không xuất thần, rất nhanh nhìn về phía cô miễn cưỡng nở nụ cười một chút: "vẫn tốt"
Kỷ Tư Tuyền mím môi: "Đều nói anh không nên nói lung tung!"
Kiều Dụ biết cô là chỉ mình buổi chiều thuận miệng nói lên câu nói kia, cô hơi cau mày, tựa hồ cũng không ý thức được trong giọng nói của mình có chút hờn dỗi, trong lòng anh ấm áp: "Làm sao liền đúng như vậy? Chẳng qua là trùng hợp thôi, nếu thật sự lời nói có ích. . . . . "
Mấy chữ phía sau anh vốn là nói nhỏ, nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy ánh mắt của cô lại mở miệng: "Anh muốn uống nước"
Kỷ Tư Tuyền cũng không để ý lúc trước anh muốn nói cái gì, thò tay vào trong túi tìm ví tiền: "Tôi đi mua cho anh, anh ở đây chờ tôi"
Chờ cô ra khỏi phòng truyền dịch, Kiều Dụ nhìn thấy cửa đóng mới nhẹ giọng mở miệng: "Nếu thật sự lời nói đúng như vậy, nhiều năm trôi qua như thế, anh sợ đã sớm nói ra mấy ngàn vạn lần, hình như đã rất lâu rồi anh không gặp Kỷ Tư Tuyền"
Khi Kỷ Tư Tuyền trở về Kiều Dụ đã ngủ rồi, d.đ.lê.quý.đôn, chỉ là anh tựa hồ ngủ không ngon, trên trán lẫm đẫm mồ hôi.
Cô nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống, vừa cúi đầu nhìn thấy đôi tay của Kiều Dụ.
Bàn tay anh rất đẹp, mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, năm đó khi đi học cầm bút vẽ đã trông rất đẹp mắt, sau lại nhẹ nắm chuột máy tính bộ dáng cũng đẹp mắt, cho dù là hiện tại bị cắm kim tiêm nhẹ nhàng khoát lên tay cầm của ghế dựa như trước lại đẹp mắt không tưởng tượng được.
Cô không biết nhìn bao lâu, vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy anh đã tỉnh, đang lẳng lặng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Tư Tuyền nghe được tiếng tim của chính mình đang đập mạnh, tựa như lúc trước cách lớp thủy tinh lần đầu tiên nhìn thấy anh.D.đ.L.Q.Đ. Rõ ràng đã quen biết từ lâu, rõ ràng đã xa nhau từ lâu, rõ ràng chính bản thân cô cũng không có thât sự tha thứ cho người đàn ông này, nhưng cô vẫn là không thể khống chế được tiếng tim đập như sấm.
Kiều Dụ phát hiện từ khi cô trở về, anh dường như chưa từng nhìn cô thật kỹ. Dung mạo của cô, khuôn mặt của cô, tựa hồ năm tháng không lấy đi của cô một chút nào, vẫn tươi sáng như lúc ban đầu, còn có sự ngượng ngùng rõ ràng như trước buộc mình phải cùng anh phải dối diện quật cường như vậy.
Anh cũng là, lấy của cô một chút biện pháp cũng không có, cô cái gì cũng không dùng làm, cái gì cũng không dùng nói, chỉ là ngồi ở chỗ kia nhìn anh, anh cũng chỉ có cách nộp vũ khí đầu hàng lựa chọn cách này.
Anh chớp chớp mắt, ý thức như trước mê man.
"Tư Tuyền?"
"Ừm"
"Nếu em không đi gọi y tá rút kim, anh sẽ bị chảy máu"
Kỷ Tư Tuyền lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy bình dịch truyền sớm đã hết, lập tức chạy ra ngoài.
Kiều Dụ cả người mệt mỏi, lại nhịn không được cười rộ lên.
Kiều Dụ truyền dịch cũng không thấy hiệu quả, Kỷ Tư Tuyền một bên lái xe một bên liếc nhìn anh: "Trở về có người chăm sóc anh không, hay gọi Duẫn Hòa Sướng đến chăm sóc anh, hoặc là tôi đưa anh quay về nhà cha mẹ anh?"
Kiều Dụ ngẩng đầu xoa huyệt thái dương: "Không cần, trở về ngủ một giấc là tốt thôi"
Kỷ Tư Tuyền đưa Kiều Dụ trở về, dìu anh vào cửa, lại đun chút nước nóng rót vào một ly đặt trước mặt Kiều Dụ: "Tôi đi trước đây"
Kiều Dụ ngồi trên ghế sô pha gật đầu: "Được, anh không tiễn em, em lái xe về đi"
Kỷ Tư Tuyền gật gật đầu, đi đến gần cửa vẫn là lo lắng, lại quay trở lại, rõ ràng không đành lòng nhưng lại không nói ra, hết nhìn đông lại nhìn tây chỉ là không nhìn anh, ra vẻ mặt ghét bỏ mở miệng: "Anh đi ngủ đi, chờ anh ngủ thì tôi đi"
Kiều Dụ chống sô pha đứng lên: "Anh đi tắm rửa, em cứ tự nhiên xem đi, điều khiển TV từ xa ở đàng kia, bên kia là thư phòng, không muốn xem TV có thể vào đọc sách, trong tủ lạnh có đồ uống"
Kỷ Tư Tuyền thúc giục anh đi tắm rửa, Kiều Dụ rất nhanh vào phòng ngủ. Một mình cô ở trong phòng khách to như vậy vòng vo vài vòng, màu đen trắng kinh điển làm cơ sở, đem những thứ khác thu dấu lại bên trong, trong không khí lại lộ ra điểm ấm áp, quả nhiên là phong cách của Kiều Dụ.
Rất nhanh trong nhà tắm của phòng ngủ truyền đến âm thanh của nước chảy, Kỷ Tư Tuyền liền đứng ở trước của phòng ngủ lắng nghe, thẳng đến khi tiếng nước chấm dứt.
Kỷ Tư Tuyền ngồi ở trên sô pha đối diện giường ngủ, giống như hoàn thành nhiệm vụ đưa mắt nhìn chằm chằm Kiều Dụ không chớp mắt: "Anh ngủ đi"
Kiều Dụ muốn nói cái gì đó, há miệng thở dài lại nhắm mắt, rất nhanh nhắm mắt, nhưng chưa nhắm được mười giây anh lại nhịn không được mở mắt ra, có chút bất đắc dĩ: "Em nhìn anh, anh không ngủ được"
Kỷ Tư Tuyền tựa hồ cũng có ý thức được chính mình theo dõi anh như vậy không được tự nhiên, rất nhanh đứng lên: "À, vậy. . . . tôi đi phòng khác xem, anh mau ngủ đi, đợi lát nữa tôi trở lại thấy anh ngủ, tôi sẽ đi"
Cô từ phòng bếp rồi đến thư phòng, từ thư phòng lại ra phòng khách, hết thảy một nơi lớn như vậy, cô lúc ẩn lúc hiện lại trở về thư phòng.
Giá sách trong thư phòng chiếm hết một bên tường, ở trên bày đầy sách, Kỷ Tư Tuyền đảo mắt qua một lượt, sau đó đem cây thang ở bên cạnh bàn lại, chân trần trèo lên, ở trên tầng gần nhất thấy mấy quyển sách quen mắt.
Cô tùy ý rút ra một quyển, là giáo trình chuyên ngành năm đó đi học, tiện tay mở ra, hai chữ Kiều Dụ được viết cẩn thận ở trang đầu tiên, d.đ. lê.quý.đôn, cô lại lật đến mấy trang tiếp theo, trừ bút ký của Kiều Dụ ở ngoài, còn lại là một ít tranh biếm họa do cô cố ý vẽ lung tung.
Cô đang xem thì nghe thấy tiếng Kiều Dụ: "Tư Tuyền, em về rồi sao?"
"Không!". Kỷ Tư Tuyền lên tiếng, từ trên thang trèo xuống trong tay vẫn đang cầm quyển sách chân không đi dép chạy tới: "Tại sao anh còn chưa ngủ?"
"Có thể buổi tối ngủ nhiều, bây giờ không buồn ngủ". Kiều Dụ nói xong thoáng nhìn qua chân của cô: "Trời lạnh, đừng đi chân trần đứng trên mặt đất"
Kỷ Tư Tuyền cúi đầu nhìn, sau đó lại nhìn trái phải tìm tìm, ngẩng đầu hỏi: "Dép của tôi đâu?"
Kiều Dụ cảm thấy được Kỷ Tư Tuyền hiếm khi có điểm ngốc ngốc đáng yêu, rất nhanh cười rộ lên: "Ngồi trên giường đi!"
Kỷ Tư Tuyền chần chờ một lúc: "Tôi chưa tắm rửa chưa thay quần áo, vừa rồi còn ở trong bệnh viện đợi nửa ngày"
Kiều Dụ tựa vào đầu giường nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên đem gối đầu ném tới trên mặt đất, một bộ dáng đương nhiên: "Vậy em ngồi trên đất đi"
Giây tiếp theo Kỷ Tư Tuyền an vị ở trên giường , vẻ mặt hung hãn điêu ngoa: "Dựa vào cái gì mà tôi phải ngồi trên đất! Tôi ngồi trên giường!"
Khóe môi Kiều Dụ mỉm cười, Kỷ Tư Tuyền nói xong mới biết mình trúng kế, tiếp tục hung tợn nhìn anh: "Anh mau ngủ đi! Tôi còn phải nhanh chóng về nhà!"
Kiều Dụ ngáp một cái: "Đây là anh nói đúng sao, hay em đọc sách cho anh nghe đi, nói không chừng anh nghe một lát liền buồn ngủ, đọc luôn quyển này đi!"
"Quyển này?" kỷ Tư Tuyền cúi đầu nhìn bìa sách "Lịch sử kiến trúc?"
Kiều Dụ nằm trên gối, nhắm mắt lại: "Ừm, bắt đầu đọc đi!"
Kỷ Tư Tuyền bĩu môi, cầm sách giáo khoa bắt đầu đọc từng chữ từng chữ một: "Chương thứ nhất bài số 1, đặc thù kiến trúc Trung Quốc. Kiến trúc bắt đầu. . . . . . ."
Kỷ Tư Tuyền cảm thấy được Kiều Dụ chính là biến thái, người khác nói không nghe âm nhạc thì là nghe chuyện xưa, anh ngủ không được mà lại muốn nghe lịch sử kiến trúc.
Kiều DỤ rất nhanh mở miệng cắt ngang: "Đừng đọc từ trang thứ nhất"
Kỷ Tư Tuyền không phục: "Đây không phải trang thứ nhất, trang thứ nhất là số thứ tự, tôi đọc chính là phần mở đầu!"
Kiều Dụ nhắm mắt đưa ra yêu cầu trọng điểm: "Lật ra sau, tùy tiện tìm một trang"
Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt không tình nguyện, động tác lật quyển sách rất mạnh, chỉ còn kém đem sách xé thành hai mảnh, tìm được trang ở giữa không đầu không đuôi bắt đầu đọc: "Bốn phía Cố Cung lấy tường dày bao quanh, viết Tử Cấm Thành. Thành phía đông tây khoảng bảy trăm sáu mươi mét, nam bắc khoảng chín trăm chín mươi mét. . . . . . "
Kiều Dụ bỗng mở miệng: "Chín trăm sáu mươi mét"
Kỷ Tư Tuyền nhìn kỹ lại: "Nam bắc khoảng chín trăm sáu mươi mét. . . . . . "
Kiều Dụ hơi hơi mở mắt nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Không trách được lúc trước báo sai nguyện vọng. . . . . "
Kỷ Tư Tuyền đem sách ném sang một bên, hít một hơi thật sâu: "Không đọc! Tự anh đọc đi!"
Kiều Dụ giơ tay đầu hàng: "Được được được, em nói bao nhiêu mét chính là bấy nhiêu mét, đọc đi"
Kỷ Tư Tuyền như đang dỗi mang quyển sách trở lại: "Nam bắc khoảng chín trăm chín mươi mét, mặt phía nam càng vươn ra dài khoảng sáu trăm mét, đỉnh phía trước rộng khoảng một trăm ba mươi mét . . . . . ."
Sau khi Kỷ Tư Tuyền đọc hai trang liền ngáp mấy cái liền, lúc này mới ý thức được Kiều Dụ lựa chọn có bao nhiêu chính xác, sách nhàm chán như vậy quả nhiên trị mất ngủ.
Khi cô lật đến một trang vừa đúng là bản đồ toàn bộ Cố Cung, chỗ trống bên cạnh bản đồ Cố Cung, những đường nét màu đen đơn giản miêu tả hai bé, một trai, một gái.
Bên cạnh bé gái vẽ một khung đối thoại: "Kiều Dụ, đợi đến khi tuyết rơi chúng ta đến Cố Cung ngắm tuyết nhé?"
Bé trai đáp lại: "Được"
Đó là bức tranh của Kỷ Tư Tuyền, rõ ràng là một mình cô tự hỏi tự đáp.
Cô cười cười, lại nhìn thấy góc bên phải có mấy chữ nhỏ.
Ngày x tháng x năm xxxx, hôm nay Bắc Kinh tuyết rơi rất lớn, anh đến Cố Cung ngắm tuyết, nhưng em cũng không ở đó.
Bút tích rõ ràng không phải là của người vẽ tranh, hơn nữa xem mức độ cũ mới của nét bút giống như là mấy chữ này được bổ sung sau.
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa có xem qua tuyết lớn bao trùm sau sự yên tĩnh trang nghiêm của Tư Cấm Thành, cô đã quên chuyện này từ lâu, có lẽ cô căn bản không muốn nhớ lại.
Kỷ Tư Tuyền im lặng thật lâu, lúc ngẩng đầu Kiều Dụ đã ngủ.
Một tay để ở cạnh đầu, hô hấp nhẹ nhàng đều đều. Trên mu bàn tay có một mảnh xanh tím, ẩn ẩn có thể thấy lỗ kim.
Kỷ Tư Tuyền vươn tay suy nghĩ muốn sờ khuôn mặt kia một chút, cuối cùng chỉ là giúp anh kéo chăn lên, mang sách đặt lại vào thư phòng, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.