Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất
Chương 18: Ve kêu réo rắt hoa hòe rơi
Đông Bôn Tây Cố
17/09/2015
Kỷ Tư Tuyền lúc này
mới phát hiện khóe miệng của anh cũng sưng lên, tuy rằng so với mấy gã
đàn ông gây sự kia tốt hơn không ít, nhưng dù sao lấy ít địch nhiều, kết quả cũng vẫn bị trúng mấy quyền.
Cô đi qua nhận lấy bông băng trong tay anh, đứng ở trước mặt anh giúp anh sát trùng vết thương, vẻ mặt mất hứng: "Tại sao các bạn học nhìn thấy anh và bọn chúng đánh nhau cũng không giúp anh vậy?"
Kiều Dụ thay bọn họ gỡ tội: "Là anh bảo bọn họ đừng động, đánh nhau bị thầy giáo biết sẽ bị ghi tội"
Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng nâng cằm của Kiều Dụ làm cho anh hơi ngẩng đầu lên, cầm bông nhẹ nhàng chấm vào chỗ sưng đỏ ở khóe miệng: "Bọn chúng chính là muốn tiền thôi, cho bọn chúng là được rồi"
Hai người một đứng một ngồi, Kiều Dụ lại bị cô nâng cằm ngửa đầu, tư thế có chút kỳ quái, anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô: "Bởi vì có cậu bé ở đó, cậu bé không nhìn cũng không có xác minh rõ như vậy, nếu thật trả thù lao xong việc, sẽ làm cho cậu bé cho rằng mình làm không đúng. Nhưng trên thực tế, cậu ấy không có gì sai"
Kỷ Tư Tuyền còn tại vì chưa nhìn thấy tình huống tại chỗ mà canh cánh trong lòng: "Cho nên anh bảo em đưa cậu bé đi, sợ cậu bé nhìn thấy anh dùng nắm đấm giải quyết vấn đề?"
Kiều Dụ cong cong khóe môi: "Không hoàn toàn bởi vì cậu bé, cũng là không muốn để em nhìn thấy, dù sao đánh nhau cũng không đúng"
Kỷ Tư Tuyền bị một câu nói lừa của anh mà như mở cờ trong bụng, tuy rằng vẫn như trước phụng phịu, động tác dưới tay lại càng lúc càng nhẹ nhàng: "Vậy anh còn đánh?"
Kiều Dụ lại nhẹ tay đặt lên lưng của cô: "Nhóm người này không nói đạo lý, anh trời sinh tính ngu dốt, nghĩ không ra biện pháp tốt nào"
Khi đó, họ ở bên nhau chưa lâu, lúc trước cũng chẳng qua là nắm nắm tay ôm ôm một cái mà thôi, giờ phút này động tác của anh tự nhiên, hai người lại kề sát quá gần, như là bị anh ôm trong ngực, Kỷ Tư Tuyền cũng bắt đầu càn quấy: "Em mặc kệ, Kiều Dụ, em cũng chưa nhìn thấy! Bọn họ đều thấy rồi! Anh phải đánh một lần cho em xem!"
Kiều Dụ bất đắc dĩ: "Còn đánh, em sẽ không sợ anh bị chán ghét sao?".
Kỷ Tư Tuyền ném bông băng trong tay, nắm lấy cằm của anh cười xấu xa, cúi đầu chạm nhẹ trên môi của anh một cái kiểu chuồn cuồn lướt nước: "Được rồi! Đừng chạm nước"
Cô đứng ở nơi đó nhìn xuống khuôn mặt trước mặt, kỳ thật ở góc độ này đối mặt bộ đường cong và ngũ quan yêu cầu đặc biệt cao, nhưng khuôn mặt này của Kiều Dụ hiển nhiên qua được góc độ khảo nghiệm, cô nhìn thấy trong lòng không nhịn được cảm thán.
Kỷ Tư Tuyền từ nhỏ đã bị người khác khen bộ dạng xinh đẹp, nhưng nét đẹp của Kiều Dụ và của cô không giống nhau. Liếc qua cũng không có nhiều điểm kinh diễm, nhưng nhìn lâu sẽ cảm thấy chính mình lúc trước không có mắt nhìn người, mặt của anh góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cũng là đường nét thâm thúy, tuấn tú lại cầm lòng không được mà nhìn ngắm, trong ánh mắt kia một mảnh bình thản hấp dẫn từ chỗ khóe mắt tỏa ra làm chỉnh cả khuôn mặt, làm cho cả người anh nhìn qua ôn lương hợp lòng người, đại khái chính luồng khí chất này khiến cho người ta không thể xem nhẹ dung mạo của anh.
Tựa như con người anh cũng giống vậy, cái gọi là nhuận vật tế vô thanh*, đó là như thế.
(* vật nhu nhuận êm tiếng)
Kiều Dụ đại khái là không nghĩ tới cô lúc này còn không quên đùa giỡn anh một phen, sững sờ ở đó nhìn chằm chằm thẳng về phía cô.
Kỷ Tư Tuyền ho nhẹ một tiếng: "Anh...... Cái dạng này nếu thầy giáo hỏi thì làm sao bây giờ?"
Kiều Dụ đứng lên thở dài: "Nói thật nói thật thôi!"
"Vậy không được! Đánh nhau sẽ bị phạt! Không bằng em chịu chút thiệt thòi, nói khi anh hôn em bị em cắn?"
"Phốc..... Rốt cuộc là ai chịu thiệt thòi vậy?"
"Ha ha ha......"
Cô ngẩng cao đầu không phục, sau lại rốt cuộc ngượng ngùng, cau mày cúi đầu đi đến, gương mặt đỏ bừng.
Cho nên bỏ lỡ nụ cười cố nén bên khóe môi của anh.
Đôi môi mềm mại bị cô cắn đến hơi phiếm hồng, vừa rồi cô tiếp xúc rất gần, cảm giác hơi ngọt lạnh tựa hồ còn lưu lại, anh còn muốn nếm thử đôi môi mềm mềm nhu nhu kia, không chút suy nghĩ liền cúi đầu xuống.
Khi anh đưa đầu lưỡi ra thăm dò, cô rõ ràng cứng đờ, khi cạy mở đôi môi tìm đầu lưỡi của cô, cô lúng túng không biết làm sao, sau lại học theo thật cẩn thận động tác liếm của anh, lại làm cho hơi thở anh rối loạn, lại ôm cô dính chặt vào ngực anh.
Sau đó gương mặt cô ửng hồng hé ra đấm nhẹ anh, anh mới bằng lòng buông cô ra, tỳ vào trán của cô thở gấp cười khẽ.
Ánh mắt của cô ướt sũng, đôi môi hồng kia phát ra ánh sáng mê người, Kiều Dụ nhịn không được nhẹ nhàng chạm thêm vài cái, lại càng phát nghiện.
Hoa hòe ngoài phòng vừa đúng dịp ra hoa, gió nhẹ thổi qua, trong mũi đều là mùi hoa, còn có cả hơi thở của anh.
. . .Sớm đã qua mùa hoa hòe, Kỷ Tư Tuyền hít một hơi thật sâu, tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi hoa hòe trong không khí.
Đoàn người của Kiều Dụ phải trao đổi với cán bộ và người dân trong thôn về những việc liên quan đến xây dựng khu du lịch, Kỷ Tư Tuyền, Vi Hãn và Từ Bỉnh Quân phải thăm dò thực địa và đo đạc các số liệu căn bản, vì thế phân công nhau hành động.
Chạng vạng tối hai tốp người mới gặp lại nhau mở một cuộc họp ngắn, mệt mỏi một ngày, buổi trưa cũng không ăn tử tế, Kiều Dụ nhìn thấy đại bộ phận mọi người đều buồn bã ỉu xìu bèn kết thúc sớm cuộc họp, tập thể đi đến nhà thôn trưởng ăn cơm.
Bọn họ nhiều người, khi đến thì cơm còn chưa làm xong, một đám người lại như u hồn chậm rãi tản ra các nơi.
Kỷ Tư Tuyền dọc theo đường nhỏ trong thôn đi dạo, mấy năm nay nơi này thật sự không phát triển, hết thảy toàn bộ tựa hồ đều dừng lại ở hình ảnh khi lần đầu tiên cô đến đây, không có gì biến hóa.
Cô nhớ tới lần đầu tiên khi nghe nói xây dựng trường học ở nơi này, là Kiều Dụ nhắc tới khi ngồi trên xe lúc trước, vì thế muốn đi xem, nhưng mà đi tới đi lui lại có chút lạc đường, đang buồn bực chợt nghe thấy phía sau có người gọi cô: "Là chị Kỷ sao?"
Kỷ Tư Tuyền quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé mười mấy tuổi đang gọi cô, trên lưng còn đeo cặp sách, hình như vừa tan học.
Cô chăm chú nhìn cậu bé, bỗng nhiên nở nụ cười: "Khi đó em còn nhỏ, vậy mà lại nhớ chị sao?"
Cậu bé ngại ngùng cười cười : "Khi ấy chị và đại ca ca giúp em, em sẽ nhớ cả đời"
Cậu bé thuần phác làm cho Kỷ tư Tuyền cảm thấy ấm áp, cười tiến lại gần: "Sau đó còn có ai ức hiếp em nữa không?"
"Không có ạ. Khi đó, trước khi đi, đại ca ca còn cố ý đến thăm em, nói cho em biết em làm vậy là đúng". Cậu bé có chút mất tự nhiên nắm chặt góc áo: "Cho dù người khác dùng nắm đấm tạm thời áp chế em, nhưng đúng chính là đúng, chính nghĩa luôn đứng về phía em, em không thể bởi vì sợ người khác khi dễ mà không phân biệt được. Đại ca ca còn cho mẹ em tiền, còn cầm cây bút đưa cho em"
Những chuyện này Kỷ Tư Tuyền cũng không biết, thì ra còn có người giống như cô nhớ rõ sự tình năm đó: "Em biết không, có một câu nói là, tặng nhân mân côi, thủ hữu dư hương*. Nói đúng ra là, giúp đỡ em, đại ca ca chính mình cũng cảm thấy hạnh phúc"
(*: tặng người hoa hồng, trên tay có thừa mùi hương)
Cậu bé gật gật đầu: "Mấy năm nay, đại ca ca vẫn liên tục đến thăm chúng em, còn mang theo rất nhiều sách, nói là chị Kỷ tặng cho chúng em, nói chị bận quá, liền nhờ anh ấy mang cho chúng em"
Nụ cười của Kỷ Tư Tuyền bị kìm hãm, có chút cô đơn lóe qua nơi đáy mắt.
"Thôn trưởng nói, chờ làng du lịch được xây dựng xong, chúng em sẽ giàu có hơn, là thế thật sao?"
"À"
"Chị Kỷ, phía trước chính là nhà của em, chị muốn đến chơi một lúc không, mẹ em nhìn thấy chị sẽ rất vui"
Kỷ Tư Tuyền nghĩ nghĩ : "Được!"
Kỷ Tư tuyền còn có chút ấn tượng với mẹ của cậu bé, nhưng cô không nghĩ tới, vài năm không gặp, người phụ nữ ấy lại bệnh nặng như vậy.
Mẹ của cậu bé nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền quả thật rất vui mừng, có lẽ rất kích động, ho khan đến không dứt được, cậu bé luống cuống tay chân mang cho mẹ cốc nước.
Mẹ cậu bé uống nước xong cuối cùng cũng ngừng ho khan, liền sai cậu bé đi làm bài tập.
Cậu bé nghe lời ra ngoài.
Kỷ Tư Tuyền có chút buồn phiền: "Đã đến bác sĩ khám chưa?"
Mẹ cậu bé vẻ mặt bình thản: "Đã đến rồi, Kiều tiên sinh và thôn trưởng đã đưa tôi đi bệnh viện khám rồi, thật sự không chữa được, ở đó chờ chết, không bằng trở về chăm sóc con nhỏ. Nhìn thấy nó, tôi cũng vui"
Kỷ Tư Tuyền chưa từ bỏ ý định: "Có bệnh án không, tôi có thể xem qua không?"
Mẹ cậu bé chỉ chỉ ngăn tủ đối diện giường: "Ở đó, thật ngại quá, cô gái, phiền cô lấy giúp một chút"
Kỷ Tư Tuyền xem qua chẩn đoán ung thư trong lòng càng buồn.
"Cô gái, bộ dạng cô rất đẹp, tấm lòng cũng tốt. Kiều tiên sinh cũng thế, các người đều là người tốt"
Mẹ cậu bé tuy là tùy ý nói lời này, lại làm trong lòng Kỷ Tư Tuyền gợn sóng.
Trong mấy năm đã qua, cô ở nước ngoài, cuộc sống cứ thế trôi đi, không ai nhắc qua Kiều Dụ với cô, lại càng không thể đem bọn họ liên quan đến nhau. Nhưng trở lại nơi này, tựa như tất cả của năm đó đều trở lại, mỗi người khi cùng cô nói chuyện phiếm đều sẽ rất tự nhiên mà nhắc tới Kiều Dụ, thật giống như, vài năm nay bọn họ chưa từng tách nhau ra.
Có lẽ do uống thuốc, mẹ cậu bé nói chuyện với cô xong bỗng nhiên ngủ, Kỷ Tư Tuyền nhẹ bước đi ra, đi đến gian phòng bên cạnh.
Cậu bé đưa sách vở cho Kỷ Tư Tuyền: "Kỷ tỷ tỷ, chị giúp em xem, em làm đúng không?"
Kỷ tư Tuyền nhận sách giáo khoa, dường như không có chuyện gì mở miệng: "À, chị xem chút, trước tiên em hãy làm bài khác đi"
Nói xong giống như còn thật sự kiểm tra, chậm rãi đi ra phía sau cậu bé, lặng lẽ đem tiền kẹp vào trong sách đưa trở lại: "Ồ, làm đều đúng, lát nữa đưa cho mẹ em xem, mẹ em thấy em thông minh như vậy nhất định sẽ rất vui"
Cậu bé cười ngây thơ, nhận lại sách vui vẻ chạy đi tìm mẹ.
Kỷ Tư Tuyền cũng lặng lẽ rời đi.
Nhưng đi không xa đã bị cậu bé đuổi kịp, trong tay cầm một khối khăn tay, bên trong là gì Kỷ Tư Tuyền biết rõ.
Ánh mắt cậu bé đỏ mọng: "Mẹ nói, chị và đại ca ca đã giúp nhà em rất nhiều, không thể lại nhận tiền của chị được"
Kỷ Tư Tuyền lại nửa ngồi xổm: "Tiền này không phải đưa cho em, em biết không, chị thích đầu tư, ý nghĩa của đầu tư, chính là chị hiện tại bỏ ra một lượng tiền nhỏ, về sau sẽ thu lại một lượng tiền lớn. Số tiền này là chị cho em mượn, chờ em sau này lên đại học làm việc khẳng định sẽ trả lại cho chị, hơn nữa sẽ trả lại cho chị càng nhiều hơn, đúng không?"
Cậu bé dùng sức gật đầu: "À! Đúng!"
Kỷ Tư Tuyền cười đứng lên: "Cho nên, sau này mẹ em không khỏe, em cầm số tiền này đưa mẹ đi khám bệnh, sau này chị cũng thường xuyên đến đây, nếu không đủ em phải đi ra bãi đất trống xây dựng làng du lịch kia tìm chị"
Cậu bé cúi đầu không trả lời.
Kỷ Tư Tuyền biết, cậu bé sẽ không tìm cô. Cậu bé vẫn chưa thể gọi là "đàn ông" này, cũng có kiêu ngạo của cậu.
Trầm mặc một lát, cậu bé bỗng nhiên ngẩng đầu: "Chị, về sau em nhất định trả lại cho chị!"
Cô đi qua nhận lấy bông băng trong tay anh, đứng ở trước mặt anh giúp anh sát trùng vết thương, vẻ mặt mất hứng: "Tại sao các bạn học nhìn thấy anh và bọn chúng đánh nhau cũng không giúp anh vậy?"
Kiều Dụ thay bọn họ gỡ tội: "Là anh bảo bọn họ đừng động, đánh nhau bị thầy giáo biết sẽ bị ghi tội"
Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng nâng cằm của Kiều Dụ làm cho anh hơi ngẩng đầu lên, cầm bông nhẹ nhàng chấm vào chỗ sưng đỏ ở khóe miệng: "Bọn chúng chính là muốn tiền thôi, cho bọn chúng là được rồi"
Hai người một đứng một ngồi, Kiều Dụ lại bị cô nâng cằm ngửa đầu, tư thế có chút kỳ quái, anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô: "Bởi vì có cậu bé ở đó, cậu bé không nhìn cũng không có xác minh rõ như vậy, nếu thật trả thù lao xong việc, sẽ làm cho cậu bé cho rằng mình làm không đúng. Nhưng trên thực tế, cậu ấy không có gì sai"
Kỷ Tư Tuyền còn tại vì chưa nhìn thấy tình huống tại chỗ mà canh cánh trong lòng: "Cho nên anh bảo em đưa cậu bé đi, sợ cậu bé nhìn thấy anh dùng nắm đấm giải quyết vấn đề?"
Kiều Dụ cong cong khóe môi: "Không hoàn toàn bởi vì cậu bé, cũng là không muốn để em nhìn thấy, dù sao đánh nhau cũng không đúng"
Kỷ Tư Tuyền bị một câu nói lừa của anh mà như mở cờ trong bụng, tuy rằng vẫn như trước phụng phịu, động tác dưới tay lại càng lúc càng nhẹ nhàng: "Vậy anh còn đánh?"
Kiều Dụ lại nhẹ tay đặt lên lưng của cô: "Nhóm người này không nói đạo lý, anh trời sinh tính ngu dốt, nghĩ không ra biện pháp tốt nào"
Khi đó, họ ở bên nhau chưa lâu, lúc trước cũng chẳng qua là nắm nắm tay ôm ôm một cái mà thôi, giờ phút này động tác của anh tự nhiên, hai người lại kề sát quá gần, như là bị anh ôm trong ngực, Kỷ Tư Tuyền cũng bắt đầu càn quấy: "Em mặc kệ, Kiều Dụ, em cũng chưa nhìn thấy! Bọn họ đều thấy rồi! Anh phải đánh một lần cho em xem!"
Kiều Dụ bất đắc dĩ: "Còn đánh, em sẽ không sợ anh bị chán ghét sao?".
Kỷ Tư Tuyền ném bông băng trong tay, nắm lấy cằm của anh cười xấu xa, cúi đầu chạm nhẹ trên môi của anh một cái kiểu chuồn cuồn lướt nước: "Được rồi! Đừng chạm nước"
Cô đứng ở nơi đó nhìn xuống khuôn mặt trước mặt, kỳ thật ở góc độ này đối mặt bộ đường cong và ngũ quan yêu cầu đặc biệt cao, nhưng khuôn mặt này của Kiều Dụ hiển nhiên qua được góc độ khảo nghiệm, cô nhìn thấy trong lòng không nhịn được cảm thán.
Kỷ Tư Tuyền từ nhỏ đã bị người khác khen bộ dạng xinh đẹp, nhưng nét đẹp của Kiều Dụ và của cô không giống nhau. Liếc qua cũng không có nhiều điểm kinh diễm, nhưng nhìn lâu sẽ cảm thấy chính mình lúc trước không có mắt nhìn người, mặt của anh góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cũng là đường nét thâm thúy, tuấn tú lại cầm lòng không được mà nhìn ngắm, trong ánh mắt kia một mảnh bình thản hấp dẫn từ chỗ khóe mắt tỏa ra làm chỉnh cả khuôn mặt, làm cho cả người anh nhìn qua ôn lương hợp lòng người, đại khái chính luồng khí chất này khiến cho người ta không thể xem nhẹ dung mạo của anh.
Tựa như con người anh cũng giống vậy, cái gọi là nhuận vật tế vô thanh*, đó là như thế.
(* vật nhu nhuận êm tiếng)
Kiều Dụ đại khái là không nghĩ tới cô lúc này còn không quên đùa giỡn anh một phen, sững sờ ở đó nhìn chằm chằm thẳng về phía cô.
Kỷ Tư Tuyền ho nhẹ một tiếng: "Anh...... Cái dạng này nếu thầy giáo hỏi thì làm sao bây giờ?"
Kiều Dụ đứng lên thở dài: "Nói thật nói thật thôi!"
"Vậy không được! Đánh nhau sẽ bị phạt! Không bằng em chịu chút thiệt thòi, nói khi anh hôn em bị em cắn?"
"Phốc..... Rốt cuộc là ai chịu thiệt thòi vậy?"
"Ha ha ha......"
Cô ngẩng cao đầu không phục, sau lại rốt cuộc ngượng ngùng, cau mày cúi đầu đi đến, gương mặt đỏ bừng.
Cho nên bỏ lỡ nụ cười cố nén bên khóe môi của anh.
Đôi môi mềm mại bị cô cắn đến hơi phiếm hồng, vừa rồi cô tiếp xúc rất gần, cảm giác hơi ngọt lạnh tựa hồ còn lưu lại, anh còn muốn nếm thử đôi môi mềm mềm nhu nhu kia, không chút suy nghĩ liền cúi đầu xuống.
Khi anh đưa đầu lưỡi ra thăm dò, cô rõ ràng cứng đờ, khi cạy mở đôi môi tìm đầu lưỡi của cô, cô lúng túng không biết làm sao, sau lại học theo thật cẩn thận động tác liếm của anh, lại làm cho hơi thở anh rối loạn, lại ôm cô dính chặt vào ngực anh.
Sau đó gương mặt cô ửng hồng hé ra đấm nhẹ anh, anh mới bằng lòng buông cô ra, tỳ vào trán của cô thở gấp cười khẽ.
Ánh mắt của cô ướt sũng, đôi môi hồng kia phát ra ánh sáng mê người, Kiều Dụ nhịn không được nhẹ nhàng chạm thêm vài cái, lại càng phát nghiện.
Hoa hòe ngoài phòng vừa đúng dịp ra hoa, gió nhẹ thổi qua, trong mũi đều là mùi hoa, còn có cả hơi thở của anh.
. . .Sớm đã qua mùa hoa hòe, Kỷ Tư Tuyền hít một hơi thật sâu, tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi hoa hòe trong không khí.
Đoàn người của Kiều Dụ phải trao đổi với cán bộ và người dân trong thôn về những việc liên quan đến xây dựng khu du lịch, Kỷ Tư Tuyền, Vi Hãn và Từ Bỉnh Quân phải thăm dò thực địa và đo đạc các số liệu căn bản, vì thế phân công nhau hành động.
Chạng vạng tối hai tốp người mới gặp lại nhau mở một cuộc họp ngắn, mệt mỏi một ngày, buổi trưa cũng không ăn tử tế, Kiều Dụ nhìn thấy đại bộ phận mọi người đều buồn bã ỉu xìu bèn kết thúc sớm cuộc họp, tập thể đi đến nhà thôn trưởng ăn cơm.
Bọn họ nhiều người, khi đến thì cơm còn chưa làm xong, một đám người lại như u hồn chậm rãi tản ra các nơi.
Kỷ Tư Tuyền dọc theo đường nhỏ trong thôn đi dạo, mấy năm nay nơi này thật sự không phát triển, hết thảy toàn bộ tựa hồ đều dừng lại ở hình ảnh khi lần đầu tiên cô đến đây, không có gì biến hóa.
Cô nhớ tới lần đầu tiên khi nghe nói xây dựng trường học ở nơi này, là Kiều Dụ nhắc tới khi ngồi trên xe lúc trước, vì thế muốn đi xem, nhưng mà đi tới đi lui lại có chút lạc đường, đang buồn bực chợt nghe thấy phía sau có người gọi cô: "Là chị Kỷ sao?"
Kỷ Tư Tuyền quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé mười mấy tuổi đang gọi cô, trên lưng còn đeo cặp sách, hình như vừa tan học.
Cô chăm chú nhìn cậu bé, bỗng nhiên nở nụ cười: "Khi đó em còn nhỏ, vậy mà lại nhớ chị sao?"
Cậu bé ngại ngùng cười cười : "Khi ấy chị và đại ca ca giúp em, em sẽ nhớ cả đời"
Cậu bé thuần phác làm cho Kỷ tư Tuyền cảm thấy ấm áp, cười tiến lại gần: "Sau đó còn có ai ức hiếp em nữa không?"
"Không có ạ. Khi đó, trước khi đi, đại ca ca còn cố ý đến thăm em, nói cho em biết em làm vậy là đúng". Cậu bé có chút mất tự nhiên nắm chặt góc áo: "Cho dù người khác dùng nắm đấm tạm thời áp chế em, nhưng đúng chính là đúng, chính nghĩa luôn đứng về phía em, em không thể bởi vì sợ người khác khi dễ mà không phân biệt được. Đại ca ca còn cho mẹ em tiền, còn cầm cây bút đưa cho em"
Những chuyện này Kỷ Tư Tuyền cũng không biết, thì ra còn có người giống như cô nhớ rõ sự tình năm đó: "Em biết không, có một câu nói là, tặng nhân mân côi, thủ hữu dư hương*. Nói đúng ra là, giúp đỡ em, đại ca ca chính mình cũng cảm thấy hạnh phúc"
(*: tặng người hoa hồng, trên tay có thừa mùi hương)
Cậu bé gật gật đầu: "Mấy năm nay, đại ca ca vẫn liên tục đến thăm chúng em, còn mang theo rất nhiều sách, nói là chị Kỷ tặng cho chúng em, nói chị bận quá, liền nhờ anh ấy mang cho chúng em"
Nụ cười của Kỷ Tư Tuyền bị kìm hãm, có chút cô đơn lóe qua nơi đáy mắt.
"Thôn trưởng nói, chờ làng du lịch được xây dựng xong, chúng em sẽ giàu có hơn, là thế thật sao?"
"À"
"Chị Kỷ, phía trước chính là nhà của em, chị muốn đến chơi một lúc không, mẹ em nhìn thấy chị sẽ rất vui"
Kỷ Tư Tuyền nghĩ nghĩ : "Được!"
Kỷ Tư tuyền còn có chút ấn tượng với mẹ của cậu bé, nhưng cô không nghĩ tới, vài năm không gặp, người phụ nữ ấy lại bệnh nặng như vậy.
Mẹ của cậu bé nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền quả thật rất vui mừng, có lẽ rất kích động, ho khan đến không dứt được, cậu bé luống cuống tay chân mang cho mẹ cốc nước.
Mẹ cậu bé uống nước xong cuối cùng cũng ngừng ho khan, liền sai cậu bé đi làm bài tập.
Cậu bé nghe lời ra ngoài.
Kỷ Tư Tuyền có chút buồn phiền: "Đã đến bác sĩ khám chưa?"
Mẹ cậu bé vẻ mặt bình thản: "Đã đến rồi, Kiều tiên sinh và thôn trưởng đã đưa tôi đi bệnh viện khám rồi, thật sự không chữa được, ở đó chờ chết, không bằng trở về chăm sóc con nhỏ. Nhìn thấy nó, tôi cũng vui"
Kỷ Tư Tuyền chưa từ bỏ ý định: "Có bệnh án không, tôi có thể xem qua không?"
Mẹ cậu bé chỉ chỉ ngăn tủ đối diện giường: "Ở đó, thật ngại quá, cô gái, phiền cô lấy giúp một chút"
Kỷ Tư Tuyền xem qua chẩn đoán ung thư trong lòng càng buồn.
"Cô gái, bộ dạng cô rất đẹp, tấm lòng cũng tốt. Kiều tiên sinh cũng thế, các người đều là người tốt"
Mẹ cậu bé tuy là tùy ý nói lời này, lại làm trong lòng Kỷ Tư Tuyền gợn sóng.
Trong mấy năm đã qua, cô ở nước ngoài, cuộc sống cứ thế trôi đi, không ai nhắc qua Kiều Dụ với cô, lại càng không thể đem bọn họ liên quan đến nhau. Nhưng trở lại nơi này, tựa như tất cả của năm đó đều trở lại, mỗi người khi cùng cô nói chuyện phiếm đều sẽ rất tự nhiên mà nhắc tới Kiều Dụ, thật giống như, vài năm nay bọn họ chưa từng tách nhau ra.
Có lẽ do uống thuốc, mẹ cậu bé nói chuyện với cô xong bỗng nhiên ngủ, Kỷ Tư Tuyền nhẹ bước đi ra, đi đến gian phòng bên cạnh.
Cậu bé đưa sách vở cho Kỷ Tư Tuyền: "Kỷ tỷ tỷ, chị giúp em xem, em làm đúng không?"
Kỷ tư Tuyền nhận sách giáo khoa, dường như không có chuyện gì mở miệng: "À, chị xem chút, trước tiên em hãy làm bài khác đi"
Nói xong giống như còn thật sự kiểm tra, chậm rãi đi ra phía sau cậu bé, lặng lẽ đem tiền kẹp vào trong sách đưa trở lại: "Ồ, làm đều đúng, lát nữa đưa cho mẹ em xem, mẹ em thấy em thông minh như vậy nhất định sẽ rất vui"
Cậu bé cười ngây thơ, nhận lại sách vui vẻ chạy đi tìm mẹ.
Kỷ Tư Tuyền cũng lặng lẽ rời đi.
Nhưng đi không xa đã bị cậu bé đuổi kịp, trong tay cầm một khối khăn tay, bên trong là gì Kỷ Tư Tuyền biết rõ.
Ánh mắt cậu bé đỏ mọng: "Mẹ nói, chị và đại ca ca đã giúp nhà em rất nhiều, không thể lại nhận tiền của chị được"
Kỷ Tư Tuyền lại nửa ngồi xổm: "Tiền này không phải đưa cho em, em biết không, chị thích đầu tư, ý nghĩa của đầu tư, chính là chị hiện tại bỏ ra một lượng tiền nhỏ, về sau sẽ thu lại một lượng tiền lớn. Số tiền này là chị cho em mượn, chờ em sau này lên đại học làm việc khẳng định sẽ trả lại cho chị, hơn nữa sẽ trả lại cho chị càng nhiều hơn, đúng không?"
Cậu bé dùng sức gật đầu: "À! Đúng!"
Kỷ Tư Tuyền cười đứng lên: "Cho nên, sau này mẹ em không khỏe, em cầm số tiền này đưa mẹ đi khám bệnh, sau này chị cũng thường xuyên đến đây, nếu không đủ em phải đi ra bãi đất trống xây dựng làng du lịch kia tìm chị"
Cậu bé cúi đầu không trả lời.
Kỷ Tư Tuyền biết, cậu bé sẽ không tìm cô. Cậu bé vẫn chưa thể gọi là "đàn ông" này, cũng có kiêu ngạo của cậu.
Trầm mặc một lát, cậu bé bỗng nhiên ngẩng đầu: "Chị, về sau em nhất định trả lại cho chị!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.