Chương 28: Con thật sự thích anh ấy
Phẩm Phong
10/12/2023
Dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị, Nhậm Thanh đã gặp ba mẹ Điền Đằng. Trên thực tế cũng không phải cuối tháng, mà là tuần thứ hai sau ngày đi thăm Nhậm Đóa Lan. Trong điện thoại, giọng nói của Điền Đằng vô cùng nhẹ, chỉ gọi cô giữa trưa đến chỗ của anh ăn cơm, tiện đường mua hộ anh hai bó hành lá. Vì vậy, ôm ước mơ được ăn ngon trong lòng, cô cầm theo hành lá đến nhà anh.
Kết quả mở cửa, là mẹ Điền Đằng.
Lúc gõ cửa Nhậm Thanh rất vui vẻ, bởi vì mười phút trước tại trạm xe buýt cô lượm được hai tờ tiền mệnh giá một trăm. Kết quả cửa vừa được mở ra, vẻ mặt vui mừng của cô chợt biến mất.
Nhậm Thanh chỉ vào thang máy đang từ từ khép lại ở đằng sau, không biết làm sao: “Dường như con lên sai tầng rồi.”
Sắc mặt mẹ Điền Đằng bình tĩnh, nói: “Điền Đằng ở phòng bếp, vào đi.”
Nhậm Thanh cúi đầu nhìn hành lá xanh mơn mởn, vẻ mặt dần dần trở nên ngượng nghịu.
Mẹ Điền Đằng mất hứng nói: “Điền Đằng nói không sai, con không có dự định cùng nó đến gặp người lớn đúng không? Vậy con đồng ý quen với nó là vì nguyên do gì? Hai mươi vạn?”
Em gái của Điền Đằng, Điền Tĩnh năm nay mười hai tuổi, vẫn tết bím đuôi sam, mắt sáng linh động. Cô bé lảo đảo đi vào nhà bếp, chậm rãi nói: “Anh, anh không ra ngoài xem náo nhiệt sao?”
“Náo nhiệt gì?” Điền Đằng thờ ơ lấy nồi ra.
“Có một chị cầm theo hành lá đến thăm, chậc, mẹ thật hung dữ.”
Điền Đằng bước nhanh lướt qua Điền Tĩnh.
Nhậm Thanh ngồi trên ghế xô pha trực diện mẹ Điền Đằng, sống một ngày dài như một năm.
“Lúc hai đứa học cùng nhau dì đã gặp con, Nguyên Đán, tại trung tâm thương mại, khi đó con đưa chị theo... Chị con bây giờ đang trị liệu à?”
Nhậm Thanh nhớ tới lúc ấy mình dũng mãnh lấy một địch hai, mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: “Chị con đang ở trại an dưỡng Tây Thành.”
“Tiền chữa trị dùng không thấp hả?”
“Dạ, rất cao.”
Mẹ Điền Đằng cúi đầu thổi bụi trong móng tay, nhìn Nhậm Thanh, ánh mắt thẳng thắn, cũng có bắt bẻ: “Vừa rồi con chưa trả lời câu hỏi của dì, sợ không đủ?”
Nhậm Thanh thầm run sợ, nhưng không trốn tránh ánh mắt hà khắc kia, cô chân thành nói: “Cuối năm con sẽ hoàn đủ tiền, trả lại cho anh ấy. Nếu sau này chúng con có thể kết hôn, ý con là chú dì đồng ý, con hy vọng có thể đi làm công chứng tài sản. Con biết rõ Điền Đằng không để ý, nhưng con để ý, con sẽ chủ động nói với anh ấy. Con thật sự, con, con thật sự thích anh ấy. Nếu chú dì không phản đối, con hy vọng mình có thể ở bên anh ấy.”
Khí thế của mẹ Điền Đằng và Điền Đằng giống hệt nhau, bà nói: “Con chưa trả lời thẳng với dì, tình yêu của con với hai mươi vạn của sáu năm trước có liên quan không?”
“Có, có liên quan ạ.” Nhậm Thanh như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mẹ Điền Đằng sa sầm mặt.
Nhậm Thanh giải thích nói: “Từ trước đến nay, con không có tự tin, dì biết đúng không ạ, bất kể là bối cảnh hay điều kiện con đều không đủ tư cách, đều là lý do khiến con không tự tin.”
Ba Điền Đằng thong thả bước ra khỏi thư phòng, cũng không có lên tiếng cắt đứt.
Nhậm Thanh hoàn toàn không biết, cô quệt mồ hôi lạnh, thành khẩn nói: “Hơn nữa khi đó chúng con đều còn rất trẻ, tương lai rất xa vời. Ngày hôm đó con rời khỏi trường đã nói với anh ấy rằng từ nay về sau không qua lại nữa, con cũng chưa từng nghe ai nói khi nào anh ấy sẽ đi Mỹ. Vì thế lúc bác sĩ đưa cho con tấm thẻ, con thật không hiểu gì cả... Ban đầu con nghĩ là anh ấy thương hại con, cho nên con đến nhà chú dì để trả lại tiền, nhưng cách đây không lâu, anh ấy nói cho con biết đây là toàn bộ sinh hoạt phí năm đó của anh ấy... Đại khái chính là anh ấy mang tâm ý được ăn cả ngã về không, khiến con cảm thấy thật ra con vẫn có cơ hội.”
Mẹ Điền Đằng nhìn Điền Đằng, Điền Đằng đứng thẳng tắp ở cửa phòng, vẻ mặt phòng bị. Bà cười nói: “Điền Đằng, mẹ là mẹ con, đừng đề phòng mẹ như vậy, mẹ sẽ không cản trở con đâu.”
Nhậm Thanh thấp thỏm bất an, nụ cười chết cứng ở khóe môi.
Mẹ Điền Đằng sâu kín nhìn Nhậm Thanh, nói: “Dì nói thẳng, chuyện tình cảm giữa con và Điền Đằng, dì không hài lòng lắm, con nhất định có thể hiểu nguyên do dì không hài lòng đúng không. Như lời con nói, con thật sự không chiếm được ưu thế nào...”
Nhậm Thanh mặt đỏ tới mang tai.
“Đương nhiên dì cũng sẽ không ngăn cản, dì khinh thường làm nhân vật phản diện, con hiểu được ý của dì không?”
Nhậm Thanh ngơ ngẩn nhìn xuống đất, hồi lâu sau, từ đáy mắt dần dần xuất hiện sự vui mừng. Mẹ Điền Đằng cầm lấy hành lá cô mang đến. Đứng dậy vào bếp, bà quay đầu lại nhìn Điền Đằng đứng ở cửa phòng bếp và ba Điền Đằng đang bình thản đứng trước cửa thư phòng.
“Chú.”
“Sau này cứ thường ghé chơi nhé.”
Ba Điền Đằng mỉm cười.
Cơm trưa xong, ba mẹ Điền Đằng rất nhanh rời đi, để lại Điền Tĩnh ngủ trưa ở phòng dành cho khách. Nhậm Thanh từ phòng bếp đi ra cởi tạp dề xuống chuẩn bị về, nhưng bị Điền Đằng dùng sức kéo vào lòng, Điền Đằng kiềm lòng không đặng hôn cô, chạm nhẹ vào cô, cô ỡm ờ mồ hôi đầm đìa.
“Anh nghĩ em đang tức giận.” Miệng và mũi Điền Đằng chôn ở hõm vai cô, giọng nói khàn khàn.
“Ban đầu em rất tức giận, nhưng ba mẹ anh không phản đối, quá bất ngờ rồi, giờ em cũng chỉ còn lại vui mừng thôi.” Nhậm Thanh ôm chặt anh, khó ngăn nổi niềm vui lộ rõ trên nét mặt. Khi cô quyết định muốn làm tốt một việc, toàn bộ thế giới đều mang đến niềm tin cho cô. Thật tốt.
“Cùng ngủ trưa đi?” Điền Đằng thấp giọng nỉ non.
“Không, không được.” Nhậm Thanh đỏ mặt.
“... Là danh từ, không phải động từ. Thức dậy rồi thì cùng nhau xem phim, ăn cơm tối nữa, hôm nay anh không muốn đưa em về sớm đâu.”
“Vì sao?”
“Em thật sự muốn biết?”
Nhậm Thanh nghe vậy vẻ mặt đề phòng.
Điền Đằng đại nhân cười đi về phía phòng ngủ: “Rót giúp anh một ly nước vào phòng, lên giường anh nói cho em biết.”
Kết quả Điền Đằng xếp bằng ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm túc nói cho cô biết bởi vì hôm nay là đại hàn trong tiết 24 (*)...
(*) ngày lạnh nhất trong tháng.
Nhậm Thanh tỉnh dậy thì sắc trời đã chập choạng, trong phòng âm u. Cô ngáp dài nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, bốn giờ mười rồi. Trong phòng khách có tiếng xột xoạt, là Điền Tĩnh đang xem ti vi. Cô nhỏm dậy nhìn không chớp mắt vào gương mặt khi ngủ của Điền Đằng.
Cô không ngờ có thể tiến xa đến bước cùng Điền Đằng đến gặp người lớn như vậy, những ngày ngồi cùng bàn với anh, tâm thần bất định học bài dường như mới chỉ hôm qua... Cô vừa mới nằm mơ, vẫn mơ tới ngày sáu năm trước anh đi: Anh cầm vé máy bay đứng ở đại sảnh sân bay hời hợt nói lời từ biệt với người nhà, cô chạy nhanh ra ngõ, chạy qua đường nhỏ mất trật tự, chạy như mắc cửi trên đường lớn. Xe taxi cứ gào thét đi qua, dường như biết trong túi cô không có tiền, nên đều không dừng lại, cô lớn tiếng nức nở, ở chân trời, mặt trời màu da cam dần dần lặn xuống... Thật ra, cô hoàn toàn không biết rõ chuyến bay của anh là khi nào, nhưng mà bất kể là ngày nào thì cuộc sống của cô cứ luôn như thế, có lẽ là đang chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện, có lẽ đang giặt ga giường chăn đệm trong phòng tắm, có lẽ đang tranh giành mua thức ăn giảm giá trong cửa hàng, có lẽ đang vùi đầu chuẩn bị bài vở chuẩn bị nghênh chiến kỳ thi đại học...
“Thưa cô, cần phục vụ đặc biệt không?” Điền Đằng chậm rãi mở mắt ra.
Nhậm Thanh muốn hỏi anh dậy lúc nào, nhưng thấy cảm xúc lười nhác và trêu ghẹo trong mắt anh, cô lập tức quyết định thôi không hỏi nữa. Điền Đằng xoay người dựa sát vào cô, cuối cùng dừng ở khoảng cách có thể kề nhau.
“Vừa rồi em đang nghĩ gì?”
Nhậm Thanh đỏ mặt không nói.
Điền Đằng cũng không hỏi sâu thêm, anh cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô, môi cô mềm mềm khẽ chuyển động. Anh sung sướng, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua, lướt qua môi và răng cô tiến quân thần tốc...
Nhậm Thanh sững sờ, lát sau, cô mỉm cười ôm lấy cổ anh. Tay Điền Đằng lặng yên thăm dò tấm lưng trơn mịn của cô, ở cửa ra vào đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh ——
“Em thấy hết rồi!”
Hai người dừng động tác lại, cùng nhìn về phía cửa phòng, đó là Điền Tĩnh với vẻ mặt phẫn uất.
“Em sẽ mách mẹ, trong bụng chị hành lá có con của anh hai.”
Nhậm Thanh bất chợt thu tay lại, nhưng cái tên “chị hành lá” này, làm cho cô không cam lòng, lặng lẽ đạp Điền Đằng một cước.
Điền Đằng duy trì tư thế vốn có, cười như không nhìn Điền Tĩnh, nói: “Một, thói quen không gõ cửa của mày chúng ta cần quỳ xuống nói chuyện với nhau. Hai, không được kêu chị ấy là chị hành lá. Ba, là ai nói với mày trong bụng chị ấy có con của anh?”
Điền Tĩnh thẳng tay bỏ qua câu “quỳ xuống nói chuyện” và “chị hành lá”, hét lên: “Em biết anh không thừa nhận! Trên TV đều diễn như vậy, anh sẽ cho chị uống thuốc, bảo chị phải phá bỏ, chị sẽ khóc sướt mướt, lén lút vứt thuốc, thừa cơ người ta không kịp chuẩn bị mà bỏ đi tha hương.”
Khóe môi Nhậm Thanh co rút, rốt cuộc cô đã có thể giúp Lam Oánh Oánh tìm được một người có cốt cách kỳ lạ để nối nghiệp rồi.
Điền Đằng vẫn bình tĩnh: “Mày nói rõ chuyện có con xem nào.”
“Làm như em không biết ấy! Bạn nam và bạn nữ ăn nước bọt của nhau sẽ sinh con!”
Điền Đằng sâu xa nói: “Xem ra trước kia anh gửi thư cho mày, mày đều không mở ra xem.”
Điền Tĩnh thấy manh mối không đúng, tranh thủ đóng cửa muốn đi, Điền Đằng nhanh chóng đứng dậy chặn ngang ôm lấy cô bé chạy thẳng đến phòng ngủ cho khách: “Lúc này anh em ta thật sự phải quỳ nói chuyện đấy.”
Bữa tối giải quyết ở KFC.
“Nhóc muốn ăn gì?” Điền Đằng cúi đầu hỏi Điền Tĩnh.
“Gà cuộn Bắc Kinh, ly Cola lớn, hai túi khoai tây chiên lớn, hai cái cánh gà chiên.”
Điền Đằng nhìn Điền Tĩnh dáng người béo tròn, quyết đoán nói: “Gà cuộn, một ly Cola nhỏ, một túi khoai tây chiên, không có cánh gà chiên.”
Điền Tĩnh không vui, nhưng nhìn vào chiếc túi mua sắm màu nâu vàng với hoa văn công chúa nhỏ được in trên ghế bên cạnh, bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.
Nhậm Thanh và Điền Đằng mỗi người một phần cơm thịt bò.
Sau bữa tối, Điền Tĩnh vuốt cái bụng tròn vo đề nghị đến quảng trường Cảnh Đức mới xây đi dạo một chút, cô bé biết rõ lúc này rất nhiều thiếu niên ăn mặc loè loẹt cùng tuổi sẽ chơi trượt patin ở đó. Điền Đằng vô cảm đáp, không rảnh đi dạo với mày, lên xe về nhà.
Trên đường trở về, lần thứ sáu Nhậm Thanh nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái.
Nhậm Thanh im lặng, nghe tiếng hít thở chậm rãi bên đầu kia điện thoại. Đầu tiên tiếng hít thở này là đều đều như đang ngủ say, sau đó chậm rãi dồn dập, tiếng này nối tiếp tiếng kia, như là tiếng thở khò khè khi phát bệnh, trong cổ họng phát ra thanh âm khằng khặc, như muốn cười nhưng cười không nổi.
Trong xe yên tĩnh, âm thanh quỷ dị bên đầu kia điện thoại, dù cho cách rất xa, cũng có thể nghe được.
Điền Đằng lấy điện thoại từ trong tay Nhậm Thanh, bình tĩnh hỏi: “Ai đấy?”
Đầu kia bỗng dưng yên tĩnh, như một chiếc xe thể thao đang chạy với vận tốc 200km/h bất chợt phanh gấp, Nhậm Thanh ghé sát vào, chỉ có thể nghe được tiếng gió vù vù trong điện thoại.
“Điền Đằng?” Một hồi sau, bên kia đối phương cẩn thận hỏi, giọng nói non mềm như một cô gái chưa hiểu sự đời. Điền Đằng “Ừ”, cô ta lớn tiếng thét chói tai rồi cúp điện thoại ngay lập tức.
Điền Đằng nhìn dãy số, là số thành phố.
“Số điện thoại của em đổi liên tục, anh không cần cố nhớ kỹ đâu.”
Điền Đằng như có điều suy nghĩ nói: “Đây là lý do cứ bốn tháng em đổi số điện thoại ba lần?”
Nhậm Thanh bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động của mình, cực kỳ phiền muộn: “Ừm.”
“Mỗi lần em đổi số sẽ nói với ai?”
“Với đồng nghiệp trong công ty và với vài bạn thời đại học còn giữ liên lạc.”
“Mỗi lần đổi số đều nói?”
“Mỗi lần đều nói.”
“Vậy em còn đổi số làm gì trời?”
Nhậm Thanh phì cười.
Kết quả mở cửa, là mẹ Điền Đằng.
Lúc gõ cửa Nhậm Thanh rất vui vẻ, bởi vì mười phút trước tại trạm xe buýt cô lượm được hai tờ tiền mệnh giá một trăm. Kết quả cửa vừa được mở ra, vẻ mặt vui mừng của cô chợt biến mất.
Nhậm Thanh chỉ vào thang máy đang từ từ khép lại ở đằng sau, không biết làm sao: “Dường như con lên sai tầng rồi.”
Sắc mặt mẹ Điền Đằng bình tĩnh, nói: “Điền Đằng ở phòng bếp, vào đi.”
Nhậm Thanh cúi đầu nhìn hành lá xanh mơn mởn, vẻ mặt dần dần trở nên ngượng nghịu.
Mẹ Điền Đằng mất hứng nói: “Điền Đằng nói không sai, con không có dự định cùng nó đến gặp người lớn đúng không? Vậy con đồng ý quen với nó là vì nguyên do gì? Hai mươi vạn?”
Em gái của Điền Đằng, Điền Tĩnh năm nay mười hai tuổi, vẫn tết bím đuôi sam, mắt sáng linh động. Cô bé lảo đảo đi vào nhà bếp, chậm rãi nói: “Anh, anh không ra ngoài xem náo nhiệt sao?”
“Náo nhiệt gì?” Điền Đằng thờ ơ lấy nồi ra.
“Có một chị cầm theo hành lá đến thăm, chậc, mẹ thật hung dữ.”
Điền Đằng bước nhanh lướt qua Điền Tĩnh.
Nhậm Thanh ngồi trên ghế xô pha trực diện mẹ Điền Đằng, sống một ngày dài như một năm.
“Lúc hai đứa học cùng nhau dì đã gặp con, Nguyên Đán, tại trung tâm thương mại, khi đó con đưa chị theo... Chị con bây giờ đang trị liệu à?”
Nhậm Thanh nhớ tới lúc ấy mình dũng mãnh lấy một địch hai, mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: “Chị con đang ở trại an dưỡng Tây Thành.”
“Tiền chữa trị dùng không thấp hả?”
“Dạ, rất cao.”
Mẹ Điền Đằng cúi đầu thổi bụi trong móng tay, nhìn Nhậm Thanh, ánh mắt thẳng thắn, cũng có bắt bẻ: “Vừa rồi con chưa trả lời câu hỏi của dì, sợ không đủ?”
Nhậm Thanh thầm run sợ, nhưng không trốn tránh ánh mắt hà khắc kia, cô chân thành nói: “Cuối năm con sẽ hoàn đủ tiền, trả lại cho anh ấy. Nếu sau này chúng con có thể kết hôn, ý con là chú dì đồng ý, con hy vọng có thể đi làm công chứng tài sản. Con biết rõ Điền Đằng không để ý, nhưng con để ý, con sẽ chủ động nói với anh ấy. Con thật sự, con, con thật sự thích anh ấy. Nếu chú dì không phản đối, con hy vọng mình có thể ở bên anh ấy.”
Khí thế của mẹ Điền Đằng và Điền Đằng giống hệt nhau, bà nói: “Con chưa trả lời thẳng với dì, tình yêu của con với hai mươi vạn của sáu năm trước có liên quan không?”
“Có, có liên quan ạ.” Nhậm Thanh như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mẹ Điền Đằng sa sầm mặt.
Nhậm Thanh giải thích nói: “Từ trước đến nay, con không có tự tin, dì biết đúng không ạ, bất kể là bối cảnh hay điều kiện con đều không đủ tư cách, đều là lý do khiến con không tự tin.”
Ba Điền Đằng thong thả bước ra khỏi thư phòng, cũng không có lên tiếng cắt đứt.
Nhậm Thanh hoàn toàn không biết, cô quệt mồ hôi lạnh, thành khẩn nói: “Hơn nữa khi đó chúng con đều còn rất trẻ, tương lai rất xa vời. Ngày hôm đó con rời khỏi trường đã nói với anh ấy rằng từ nay về sau không qua lại nữa, con cũng chưa từng nghe ai nói khi nào anh ấy sẽ đi Mỹ. Vì thế lúc bác sĩ đưa cho con tấm thẻ, con thật không hiểu gì cả... Ban đầu con nghĩ là anh ấy thương hại con, cho nên con đến nhà chú dì để trả lại tiền, nhưng cách đây không lâu, anh ấy nói cho con biết đây là toàn bộ sinh hoạt phí năm đó của anh ấy... Đại khái chính là anh ấy mang tâm ý được ăn cả ngã về không, khiến con cảm thấy thật ra con vẫn có cơ hội.”
Mẹ Điền Đằng nhìn Điền Đằng, Điền Đằng đứng thẳng tắp ở cửa phòng, vẻ mặt phòng bị. Bà cười nói: “Điền Đằng, mẹ là mẹ con, đừng đề phòng mẹ như vậy, mẹ sẽ không cản trở con đâu.”
Nhậm Thanh thấp thỏm bất an, nụ cười chết cứng ở khóe môi.
Mẹ Điền Đằng sâu kín nhìn Nhậm Thanh, nói: “Dì nói thẳng, chuyện tình cảm giữa con và Điền Đằng, dì không hài lòng lắm, con nhất định có thể hiểu nguyên do dì không hài lòng đúng không. Như lời con nói, con thật sự không chiếm được ưu thế nào...”
Nhậm Thanh mặt đỏ tới mang tai.
“Đương nhiên dì cũng sẽ không ngăn cản, dì khinh thường làm nhân vật phản diện, con hiểu được ý của dì không?”
Nhậm Thanh ngơ ngẩn nhìn xuống đất, hồi lâu sau, từ đáy mắt dần dần xuất hiện sự vui mừng. Mẹ Điền Đằng cầm lấy hành lá cô mang đến. Đứng dậy vào bếp, bà quay đầu lại nhìn Điền Đằng đứng ở cửa phòng bếp và ba Điền Đằng đang bình thản đứng trước cửa thư phòng.
“Chú.”
“Sau này cứ thường ghé chơi nhé.”
Ba Điền Đằng mỉm cười.
Cơm trưa xong, ba mẹ Điền Đằng rất nhanh rời đi, để lại Điền Tĩnh ngủ trưa ở phòng dành cho khách. Nhậm Thanh từ phòng bếp đi ra cởi tạp dề xuống chuẩn bị về, nhưng bị Điền Đằng dùng sức kéo vào lòng, Điền Đằng kiềm lòng không đặng hôn cô, chạm nhẹ vào cô, cô ỡm ờ mồ hôi đầm đìa.
“Anh nghĩ em đang tức giận.” Miệng và mũi Điền Đằng chôn ở hõm vai cô, giọng nói khàn khàn.
“Ban đầu em rất tức giận, nhưng ba mẹ anh không phản đối, quá bất ngờ rồi, giờ em cũng chỉ còn lại vui mừng thôi.” Nhậm Thanh ôm chặt anh, khó ngăn nổi niềm vui lộ rõ trên nét mặt. Khi cô quyết định muốn làm tốt một việc, toàn bộ thế giới đều mang đến niềm tin cho cô. Thật tốt.
“Cùng ngủ trưa đi?” Điền Đằng thấp giọng nỉ non.
“Không, không được.” Nhậm Thanh đỏ mặt.
“... Là danh từ, không phải động từ. Thức dậy rồi thì cùng nhau xem phim, ăn cơm tối nữa, hôm nay anh không muốn đưa em về sớm đâu.”
“Vì sao?”
“Em thật sự muốn biết?”
Nhậm Thanh nghe vậy vẻ mặt đề phòng.
Điền Đằng đại nhân cười đi về phía phòng ngủ: “Rót giúp anh một ly nước vào phòng, lên giường anh nói cho em biết.”
Kết quả Điền Đằng xếp bằng ngồi trên giường với vẻ mặt nghiêm túc nói cho cô biết bởi vì hôm nay là đại hàn trong tiết 24 (*)...
(*) ngày lạnh nhất trong tháng.
Nhậm Thanh tỉnh dậy thì sắc trời đã chập choạng, trong phòng âm u. Cô ngáp dài nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, bốn giờ mười rồi. Trong phòng khách có tiếng xột xoạt, là Điền Tĩnh đang xem ti vi. Cô nhỏm dậy nhìn không chớp mắt vào gương mặt khi ngủ của Điền Đằng.
Cô không ngờ có thể tiến xa đến bước cùng Điền Đằng đến gặp người lớn như vậy, những ngày ngồi cùng bàn với anh, tâm thần bất định học bài dường như mới chỉ hôm qua... Cô vừa mới nằm mơ, vẫn mơ tới ngày sáu năm trước anh đi: Anh cầm vé máy bay đứng ở đại sảnh sân bay hời hợt nói lời từ biệt với người nhà, cô chạy nhanh ra ngõ, chạy qua đường nhỏ mất trật tự, chạy như mắc cửi trên đường lớn. Xe taxi cứ gào thét đi qua, dường như biết trong túi cô không có tiền, nên đều không dừng lại, cô lớn tiếng nức nở, ở chân trời, mặt trời màu da cam dần dần lặn xuống... Thật ra, cô hoàn toàn không biết rõ chuyến bay của anh là khi nào, nhưng mà bất kể là ngày nào thì cuộc sống của cô cứ luôn như thế, có lẽ là đang chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện, có lẽ đang giặt ga giường chăn đệm trong phòng tắm, có lẽ đang tranh giành mua thức ăn giảm giá trong cửa hàng, có lẽ đang vùi đầu chuẩn bị bài vở chuẩn bị nghênh chiến kỳ thi đại học...
“Thưa cô, cần phục vụ đặc biệt không?” Điền Đằng chậm rãi mở mắt ra.
Nhậm Thanh muốn hỏi anh dậy lúc nào, nhưng thấy cảm xúc lười nhác và trêu ghẹo trong mắt anh, cô lập tức quyết định thôi không hỏi nữa. Điền Đằng xoay người dựa sát vào cô, cuối cùng dừng ở khoảng cách có thể kề nhau.
“Vừa rồi em đang nghĩ gì?”
Nhậm Thanh đỏ mặt không nói.
Điền Đằng cũng không hỏi sâu thêm, anh cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô, môi cô mềm mềm khẽ chuyển động. Anh sung sướng, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua, lướt qua môi và răng cô tiến quân thần tốc...
Nhậm Thanh sững sờ, lát sau, cô mỉm cười ôm lấy cổ anh. Tay Điền Đằng lặng yên thăm dò tấm lưng trơn mịn của cô, ở cửa ra vào đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh ——
“Em thấy hết rồi!”
Hai người dừng động tác lại, cùng nhìn về phía cửa phòng, đó là Điền Tĩnh với vẻ mặt phẫn uất.
“Em sẽ mách mẹ, trong bụng chị hành lá có con của anh hai.”
Nhậm Thanh bất chợt thu tay lại, nhưng cái tên “chị hành lá” này, làm cho cô không cam lòng, lặng lẽ đạp Điền Đằng một cước.
Điền Đằng duy trì tư thế vốn có, cười như không nhìn Điền Tĩnh, nói: “Một, thói quen không gõ cửa của mày chúng ta cần quỳ xuống nói chuyện với nhau. Hai, không được kêu chị ấy là chị hành lá. Ba, là ai nói với mày trong bụng chị ấy có con của anh?”
Điền Tĩnh thẳng tay bỏ qua câu “quỳ xuống nói chuyện” và “chị hành lá”, hét lên: “Em biết anh không thừa nhận! Trên TV đều diễn như vậy, anh sẽ cho chị uống thuốc, bảo chị phải phá bỏ, chị sẽ khóc sướt mướt, lén lút vứt thuốc, thừa cơ người ta không kịp chuẩn bị mà bỏ đi tha hương.”
Khóe môi Nhậm Thanh co rút, rốt cuộc cô đã có thể giúp Lam Oánh Oánh tìm được một người có cốt cách kỳ lạ để nối nghiệp rồi.
Điền Đằng vẫn bình tĩnh: “Mày nói rõ chuyện có con xem nào.”
“Làm như em không biết ấy! Bạn nam và bạn nữ ăn nước bọt của nhau sẽ sinh con!”
Điền Đằng sâu xa nói: “Xem ra trước kia anh gửi thư cho mày, mày đều không mở ra xem.”
Điền Tĩnh thấy manh mối không đúng, tranh thủ đóng cửa muốn đi, Điền Đằng nhanh chóng đứng dậy chặn ngang ôm lấy cô bé chạy thẳng đến phòng ngủ cho khách: “Lúc này anh em ta thật sự phải quỳ nói chuyện đấy.”
Bữa tối giải quyết ở KFC.
“Nhóc muốn ăn gì?” Điền Đằng cúi đầu hỏi Điền Tĩnh.
“Gà cuộn Bắc Kinh, ly Cola lớn, hai túi khoai tây chiên lớn, hai cái cánh gà chiên.”
Điền Đằng nhìn Điền Tĩnh dáng người béo tròn, quyết đoán nói: “Gà cuộn, một ly Cola nhỏ, một túi khoai tây chiên, không có cánh gà chiên.”
Điền Tĩnh không vui, nhưng nhìn vào chiếc túi mua sắm màu nâu vàng với hoa văn công chúa nhỏ được in trên ghế bên cạnh, bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.
Nhậm Thanh và Điền Đằng mỗi người một phần cơm thịt bò.
Sau bữa tối, Điền Tĩnh vuốt cái bụng tròn vo đề nghị đến quảng trường Cảnh Đức mới xây đi dạo một chút, cô bé biết rõ lúc này rất nhiều thiếu niên ăn mặc loè loẹt cùng tuổi sẽ chơi trượt patin ở đó. Điền Đằng vô cảm đáp, không rảnh đi dạo với mày, lên xe về nhà.
Trên đường trở về, lần thứ sáu Nhậm Thanh nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái.
Nhậm Thanh im lặng, nghe tiếng hít thở chậm rãi bên đầu kia điện thoại. Đầu tiên tiếng hít thở này là đều đều như đang ngủ say, sau đó chậm rãi dồn dập, tiếng này nối tiếp tiếng kia, như là tiếng thở khò khè khi phát bệnh, trong cổ họng phát ra thanh âm khằng khặc, như muốn cười nhưng cười không nổi.
Trong xe yên tĩnh, âm thanh quỷ dị bên đầu kia điện thoại, dù cho cách rất xa, cũng có thể nghe được.
Điền Đằng lấy điện thoại từ trong tay Nhậm Thanh, bình tĩnh hỏi: “Ai đấy?”
Đầu kia bỗng dưng yên tĩnh, như một chiếc xe thể thao đang chạy với vận tốc 200km/h bất chợt phanh gấp, Nhậm Thanh ghé sát vào, chỉ có thể nghe được tiếng gió vù vù trong điện thoại.
“Điền Đằng?” Một hồi sau, bên kia đối phương cẩn thận hỏi, giọng nói non mềm như một cô gái chưa hiểu sự đời. Điền Đằng “Ừ”, cô ta lớn tiếng thét chói tai rồi cúp điện thoại ngay lập tức.
Điền Đằng nhìn dãy số, là số thành phố.
“Số điện thoại của em đổi liên tục, anh không cần cố nhớ kỹ đâu.”
Điền Đằng như có điều suy nghĩ nói: “Đây là lý do cứ bốn tháng em đổi số điện thoại ba lần?”
Nhậm Thanh bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động của mình, cực kỳ phiền muộn: “Ừm.”
“Mỗi lần em đổi số sẽ nói với ai?”
“Với đồng nghiệp trong công ty và với vài bạn thời đại học còn giữ liên lạc.”
“Mỗi lần đổi số đều nói?”
“Mỗi lần đều nói.”
“Vậy em còn đổi số làm gì trời?”
Nhậm Thanh phì cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.