Chương 5: Chịu trách nhiệm
Mạc Lộ Khiết
21/08/2023
Sáng hôm sau Cố Hân Nghiên dậy rất sớm để tới Long Đằng thử việc, vị trí cô được tuyển chính là trợ lí của Long Duệ Thần.
Vừa bước xuống nhà đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang ngồi vắt chéo chân thưởng thức trà ở phòng khách, lại còn rất tự nhiên như ở nhà.
“Hân Nghiên dậy rồi đấy à? Mau xuống đây lát nữa để Duệ Thần đưa con đi làm.” Tiếng mẹ cô nói từ phòng khách vọng lên cầu thang cô đang đứng.
Cố Hân Nghiên nghe vậy thì giật mình. Cô còn chưa chấp nhận được sự thật hôm qua bản thân bị bỏ thuốc và dụ dỗ anh, bây giờ bảo anh đèo đi làm thì chỉ có đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.
Nghe hơi quá nhưng đó là sự thật, giờ Cố Hân Nghiên sợ nhất là chạm mặt Long Duệ Thần.
“Em cứ đứng đó làm gì, tôi cũng đâu có ăn thịt em.” Long Duệ Thần nhàn nhạt nói.
Cố Hân Nghiên lúc này chỉ hận mình không thể bay màu luôn cho xong, vốn dĩ hôm nay cô định cố gắng tránh mặt anh mà đâu có ngờ anh đến tận nơi rước đi làm cơ chứ.
Cô cố gắng nở một nụ cười gượng bước xuống dưới nhà, dù sao tiền lương của cô vẫn còn nằm trong tay người đàn ông đang ung dung ngồi uống trà kia mà.
“Gớm, không muốn cười thì đừng cười, xấu chết đi được.” Cố Hạo Hiên nhìn bộ dạng của cô thì lên tiếng chê bai.
Anh ta vừa nói xong liền bị đạp cho một phát đau điếng, đau tới mức suýt thì nhảy dựng lên.
Không cần nói chắc ai cũng biết người đạp anh ta là ai, đương nhiên là Long Duệ Thần rồi.
Mặc dù vừa ra tay tàn nhẫn với người anh em của mình nhưng sắc mặt của anh vẫn rất bình thản, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cố Hạo Hiên nghiến răng chịu đựng cơn đau buốt từ dưới chân truyền lên, trong đầu âm thầm vạch ra 7749 kế trả thù sau khi Long Duệ Thần về làm rể nhà họ Cố.
“Ngậm mồm lại trước khi tôi xách cổ cậu vứt ra ngoài.” Anh vừa nói vừa lườm Cố Hạo Hiên.
Anh ta thấy thế thì câm nín chứ làm gì dám nói gì thêm, không biết điều mà nói thêm có khi cái mạng nhỏ này của anh ta bay luôn mất.
......
Dùng bữa sáng xong Long Duệ Thần và cô ra xe để tới Long Đằng, cô ngại ngùng ngồi vào ghế phụ xe Roll-Royce Adamas của anh.
Theo như cô biết, hình như con xe này của anh là phiên bản giới hạn!
Không gian trong xe yên ắng đến lạ thường, nó tĩnh lặng tới mức Cố Hân Nghiên còn nghe được tiếng thở của người bên cạnh.
“Chuyện hôm qua...” Long Duệ Thần là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quái đó, “Tôi muốn chịu trách nhiệm.”
Nghe anh nói mà Cố Hân Nghiên há hốc mồm. Trong trí nhớ của cô, hình như Long Duệ Thần chỉ yêu đương một lần duy nhất, hơn nữa rất lâu rồi không có người mới.
“À, chuyện đó tôi nghĩ là không cần đâu.” Cô chột dạ nhìn đi nơi khác.
Mặc dù nói là lớn lên cùng với nhau nhưng thực chất cô không tiếp xúc quá nhiều với anh, bởi từ bé cô đã chỉ cắm mặt vào học, không mấy giao tiếp với người khác, sau này học đại học mới dần cởi mở hơn.
“Em đang sợ rằng anh còn tình cảm với người cũ đã mở lời với em thì sẽ khó xử sao?” Long Duệ Thần cười nhẹ, một nụ cười làm tim cô lỡ mất một nhịp.
Phải công nhận rằng nếu kết hôn với Long Duệ Thần mà nói đối với Cố Hân Nghiên chỉ có lợi chứ không có hại, điều cô lo ngại nhất chính là hai người còn quá trẻ, đến với nhau quá sớm thì sẽ có lúc hối hận vì quyết định bồng bột của mình.
“Không phải, tôi sợ anh sẽ hối hận.” Cố Hân Nghiên vừa nói vừa cúi gằm mặt xuống.
Cô thực sự rất lo rằng một ngày nào đó anh sẽ hối hận, hối hận khi gặp được người khác tốt hơn cô trong tương lai.
“Tôi sẽ không bao giờ hối hận đâu.” Long Duệ Thần kiên định nói.
Có lẽ, trừ khi anh nói ra bằng không Cố Hân Nghiên sẽ không bao giờ biết được tình cảm Long Duệ Thần dành cho mình sâu đậm tới mức nào, có thể hi sinh vì cô bao nhiêu.
Sự rung động ở tuổi 18 không phải quá trường thành như 20, 21 nhưng cũng không quá ngây ngô như 15, 16. Bởi vậy, nhiều người nghĩ rằng đó chỉ là những rung động nhất thời mà không nghĩ nó sẽ theo mình trong một khoảng thời gian rất dài.
Nghe được lời khẳng định từ anh, Cố Hân Nghiên không biết vì sao mình lại có chút vui vẻ.
“Nhưng chúng ta nên thưa chuyện thế nào với bố mẹ hai bên?” Ngoài việc cô sợ anh sẽ hối hận thì đây cũng là một chuyện cô lo lắng.
Long Duệ Thần thoáng chốc khựng lại, hình như anh cũng chưa nghĩ tới vấn đề này thì phải.
Anh nghĩ một hồi, sau đó mới lên tiếng đáp lại cô.
“Tôi sẽ giải thích cho bố mẹ em hiểu, em yên tâm, tôi lo được.”
Một câu khẳng định từ Long Duệ Thần đã khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cộng thêm giọng nói trầm trầm khiến cô rất an tâm.
Có lẽ, Long Duệ Thần là một người đàn ông cô có thể tin tưởng được.
Vừa bước xuống nhà đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang ngồi vắt chéo chân thưởng thức trà ở phòng khách, lại còn rất tự nhiên như ở nhà.
“Hân Nghiên dậy rồi đấy à? Mau xuống đây lát nữa để Duệ Thần đưa con đi làm.” Tiếng mẹ cô nói từ phòng khách vọng lên cầu thang cô đang đứng.
Cố Hân Nghiên nghe vậy thì giật mình. Cô còn chưa chấp nhận được sự thật hôm qua bản thân bị bỏ thuốc và dụ dỗ anh, bây giờ bảo anh đèo đi làm thì chỉ có đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.
Nghe hơi quá nhưng đó là sự thật, giờ Cố Hân Nghiên sợ nhất là chạm mặt Long Duệ Thần.
“Em cứ đứng đó làm gì, tôi cũng đâu có ăn thịt em.” Long Duệ Thần nhàn nhạt nói.
Cố Hân Nghiên lúc này chỉ hận mình không thể bay màu luôn cho xong, vốn dĩ hôm nay cô định cố gắng tránh mặt anh mà đâu có ngờ anh đến tận nơi rước đi làm cơ chứ.
Cô cố gắng nở một nụ cười gượng bước xuống dưới nhà, dù sao tiền lương của cô vẫn còn nằm trong tay người đàn ông đang ung dung ngồi uống trà kia mà.
“Gớm, không muốn cười thì đừng cười, xấu chết đi được.” Cố Hạo Hiên nhìn bộ dạng của cô thì lên tiếng chê bai.
Anh ta vừa nói xong liền bị đạp cho một phát đau điếng, đau tới mức suýt thì nhảy dựng lên.
Không cần nói chắc ai cũng biết người đạp anh ta là ai, đương nhiên là Long Duệ Thần rồi.
Mặc dù vừa ra tay tàn nhẫn với người anh em của mình nhưng sắc mặt của anh vẫn rất bình thản, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cố Hạo Hiên nghiến răng chịu đựng cơn đau buốt từ dưới chân truyền lên, trong đầu âm thầm vạch ra 7749 kế trả thù sau khi Long Duệ Thần về làm rể nhà họ Cố.
“Ngậm mồm lại trước khi tôi xách cổ cậu vứt ra ngoài.” Anh vừa nói vừa lườm Cố Hạo Hiên.
Anh ta thấy thế thì câm nín chứ làm gì dám nói gì thêm, không biết điều mà nói thêm có khi cái mạng nhỏ này của anh ta bay luôn mất.
......
Dùng bữa sáng xong Long Duệ Thần và cô ra xe để tới Long Đằng, cô ngại ngùng ngồi vào ghế phụ xe Roll-Royce Adamas của anh.
Theo như cô biết, hình như con xe này của anh là phiên bản giới hạn!
Không gian trong xe yên ắng đến lạ thường, nó tĩnh lặng tới mức Cố Hân Nghiên còn nghe được tiếng thở của người bên cạnh.
“Chuyện hôm qua...” Long Duệ Thần là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quái đó, “Tôi muốn chịu trách nhiệm.”
Nghe anh nói mà Cố Hân Nghiên há hốc mồm. Trong trí nhớ của cô, hình như Long Duệ Thần chỉ yêu đương một lần duy nhất, hơn nữa rất lâu rồi không có người mới.
“À, chuyện đó tôi nghĩ là không cần đâu.” Cô chột dạ nhìn đi nơi khác.
Mặc dù nói là lớn lên cùng với nhau nhưng thực chất cô không tiếp xúc quá nhiều với anh, bởi từ bé cô đã chỉ cắm mặt vào học, không mấy giao tiếp với người khác, sau này học đại học mới dần cởi mở hơn.
“Em đang sợ rằng anh còn tình cảm với người cũ đã mở lời với em thì sẽ khó xử sao?” Long Duệ Thần cười nhẹ, một nụ cười làm tim cô lỡ mất một nhịp.
Phải công nhận rằng nếu kết hôn với Long Duệ Thần mà nói đối với Cố Hân Nghiên chỉ có lợi chứ không có hại, điều cô lo ngại nhất chính là hai người còn quá trẻ, đến với nhau quá sớm thì sẽ có lúc hối hận vì quyết định bồng bột của mình.
“Không phải, tôi sợ anh sẽ hối hận.” Cố Hân Nghiên vừa nói vừa cúi gằm mặt xuống.
Cô thực sự rất lo rằng một ngày nào đó anh sẽ hối hận, hối hận khi gặp được người khác tốt hơn cô trong tương lai.
“Tôi sẽ không bao giờ hối hận đâu.” Long Duệ Thần kiên định nói.
Có lẽ, trừ khi anh nói ra bằng không Cố Hân Nghiên sẽ không bao giờ biết được tình cảm Long Duệ Thần dành cho mình sâu đậm tới mức nào, có thể hi sinh vì cô bao nhiêu.
Sự rung động ở tuổi 18 không phải quá trường thành như 20, 21 nhưng cũng không quá ngây ngô như 15, 16. Bởi vậy, nhiều người nghĩ rằng đó chỉ là những rung động nhất thời mà không nghĩ nó sẽ theo mình trong một khoảng thời gian rất dài.
Nghe được lời khẳng định từ anh, Cố Hân Nghiên không biết vì sao mình lại có chút vui vẻ.
“Nhưng chúng ta nên thưa chuyện thế nào với bố mẹ hai bên?” Ngoài việc cô sợ anh sẽ hối hận thì đây cũng là một chuyện cô lo lắng.
Long Duệ Thần thoáng chốc khựng lại, hình như anh cũng chưa nghĩ tới vấn đề này thì phải.
Anh nghĩ một hồi, sau đó mới lên tiếng đáp lại cô.
“Tôi sẽ giải thích cho bố mẹ em hiểu, em yên tâm, tôi lo được.”
Một câu khẳng định từ Long Duệ Thần đã khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cộng thêm giọng nói trầm trầm khiến cô rất an tâm.
Có lẽ, Long Duệ Thần là một người đàn ông cô có thể tin tưởng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.