Chương 21
Quân Ước
18/01/2024
Tây Trừng vốn tưởng Lương Duật Chi cũng chỉ có thể biết nấu chín đồ ăn,
trình độ nấu ăn cũng cỡ như cô, không đến mức là sát thủ trong bếp.
Nhưng sau khi ăn bát mì ý đó, cô mới biết mình đang coi thường người
khác, khoảng cách giữa họ khá là lớn.
Nhìn thì giống như sợi mì bình thường, nhưng nước sốt là do chính tay anh làm, cực kỳ tươi ngon, ăn hết một phần cô vẫn chưa thoả mãn.
Lương Duật Chi ăn chậm hơn cô, anh đang xem thông tin chuyến bay, không bắt kịp chuyến bay mà anh đã đặt ban đầu. Một lúc sau, anh ngẩng đầu mới chú ý đến chiếc đĩa trống ở bên kia, ánh mắt đang hướng về phía anh.
"Ăn chưa no à?"
Tây Trừng gửi tin nhắn: "Vừa rồi em tiêu hao hơi nhiều.". ngôn tình sủng
Anh mỉm cười ra vẻ hiểu rõ.
"Ừ, em hơi tốn sức đấy."
Nhưng đó là lựa chọn của chính cô, nhất quyết muốn ở trên, cho đến khi không còn chút sức lực nào mới chịu nhượng bộ, để tuỳ anh điều khiển.
Lương Duật Chi với lấy đôi đũa của cô gắp món trứng tráng chưa đụng tới của mình.
Tây Trừng đáp lại "cảm ơn" và ăn không khách sáo.
Nửa đêm hôm đó vẫn không thể ngủ ngon, cũng không biết là ai bắt đầu trước, dù sao tắm cũng vô ích, cuối cùng cũng đã năm sáu giờ mới ngủ được.
Lương Duật Chi đã hoàn toàn bỏ lỡ chuyến bay buổi sáng và mua chuyến bay mới lúc mười giờ rưỡi.
Anh thức dậy lúc chín giờ để dọn dẹp. Tới lúc gần đi, người trong phòng vẫn còn ngủ. Anh đi vào kéo chăn đang che mặt cô sang một bên, thấy cô nằm nghiêng, đầu chen ở mép gối, mặt đỏ bừng, không sợ ngạt thở.
Anh đỡ đầu cô lên gối.
Sau khi Tây Trừng tỉnh dậy, cô mơ màng không biết mình đang ở đâu, khi cử động tay chân, cô cảm thấy đau nhức khắp người, lại cảm giác thư giãn kỳ lạ, sau đó cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua, nhận ra mình đang ngủ trên giường của Lương Duật Chi.
Tây Trừng chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn thấy điện thoại di động của mình trên bàn cạnh giường ngủ có cắm cáp sạc.
Phía dưới có một mảnh giấy, không phải tờ giấy đẹp đẽ gì, chỉ là tờ giấy trắng B5.
"Tự hâm nóng bánh sandwich nhé."
"Khi nào đi thì nhắn tin cho tài xế." Bên dưới là một số điện thoại di động.
Chữ viết của anh rất đẹp, đều đặn, thẳng thắn, kiểu chữ mà thường trưng bày trên tủ kính khi còn là sinh viên. Tây Trừng rút sạc, bật điện thoại lên, đã hơn một giờ rưỡi chiều, bước ra ngoài, quả thực trong nhà chỉ còn lại mình cô. Không hiểu tại sao anh lại bằng lòng để người khác vào phòng mình một mình, anh sẽ không cảm thấy lo lắng sao?
Họ thậm chí còn không biết rõ về nhau.
Lúc trước ở Bắc Kinh ít nhất còn có dì Tôn.
Tây Trừng chỉ băn khoăn một lúc rồi thôi không nghĩ nữa. Cô đi vào phòng tắm tìm bàn chải đánh răng cô dùng tối qua trên kệ dưới cạnh bồn rửa, bên cạnh dao cạo râu và kem dưỡng da sau cạo râu của Lương Duật Chi. Nước cạo râu của anh có mùi rất đặc biệt, một chút ngọt ngào, cô vẫn còn lưu lại chút ấn tượng khứu giác.
Đánh răng rửa mặt xong, cô vào bếp thấy bánh mì và sữa, không biết anh làm hay là gọi. Tây Trừng ăn hết. Cô không liên lạc với tài xế, tự mình gọi xe rời đi, lên xe gửi tin nhắn WeChat cho Lương Duật Chi.
Cô về đến nhà thì đã hơn hai giờ, bà ngoại vừa mới ngủ trưa dậy, đang đi loanh quanh trong sân.
Tây Trừng kéo cổ áo lên.
Tối qua cô gửi tin nhắn WeChat cho dì Chu nói rằng cô đang ở nhà một người bạn, bà ngoại tưởng là người bạn nhà tâm lý học nên hỏi cô đi chơi với bạn có vui không.
"Thích lắm ạ, cháu rất vui." Tây Trừng ra hiệu, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi vào. Tắm rửa xong, cô thay chiếc áo len cổ lọ rồi ra ngoài uống trà với bà ngoại.
Điện thoại reo, bấm vào thì thấy chữ "?" của Lương Duật Chi.
Tin trước đó là đoạn video dài 10 giây cô gửi cho anh cách đây một giờ, thể hiện cô đã khóa cửa nhà anh rồi.
Điều này không dễ hiểu sao?
Tây Trừng trả lời: Em không chịu trách nhiệm về bất kỳ tổn thất nào.
Phải mất vài phút mới có phản hồi.
[Không cần phải vội chứng minh, ở nhà anh có camera, rất thuận tiện cho việc lấy chứng cứ.]
"..."
Được.
Tây Trừng nói: Tuyệt vời.
Lương Duật Chi không trả lời cô.
Chu Tự thấy anh đã tắt màn hình điện thoại, hỏi: "Nói xong chưa? Có thể cho tôi biết mặt cậu thế nào không?" Bên phải hàm dưới có một vết đỏ, giống như vết mèo cào.
"Thì như những gì cậu nghĩ."
Chu Tự cười lớn, hiếm khi anh thẳng thắn như vậy.
"Có phải quá dữ dội rồi không? Cậu không biết hôm nay cậu phải gặp người phụ trách Sùng Sâm sao?"
Lương Duật Chi nói: "Đã như thế này rồi, cậu có đề nghị gì?"
Không. Trên cổ còn có thể che được, nhưng trên mặt lẽ nào phải đeo khẩu trang à?
Chu Tự nhún nhún vai: "Cậu không để ý thì tôi cũng không sao. Nhưng tôi nghe nói sếp Phương của Sùng Sâm là một người đẹp. Tuy đã ba mươi lăm tuổi nhưng cô ta rất quyến rũ, mà yêu cầu chọn bạn đời lại rất phù phiếm. Cậu có thể đánh mất một cơ hội đặc biệt."
Lương Duật Chi nhếch lên khóe miệng hào phóng nói: "Tôi trao cho cậu cơ hội này."
Sùng Sâm là một công ty hàng đầu trong lĩnh vực bán lẻ và đây là khúc xương lớn mà Tinh Lăng muốn gặm trong năm nay. Sự chuyển đổi kỹ thuật số của ngành bán lẻ chắc chắn sẽ mang lại cho Tinh Lăng nhiều cơ hội hơn. Các nhà bán lẻ đang dần chú ý hơn đến trải nghiệm mua sắm của người dùng và sẵn sàng đầu tư vào nó, nhưng không ai sẽ cho cơ hội một cách vô ích.
Vào ngày thứ ba sau khi gặp người phụ trách Sùng Sâm, Lương Duật Chi nhận được lời mời.
Phương Dĩnh mời anh đi ăn tối, nói gần đây xe của cô ta đưa đi sửa, nếu thuận tiện có thể tới đón cô ta.
Đúng như Chu Tự đã nói, Phương Dĩnh quả thực là một người phụ nữ rất quyến rũ, cô ta liều mạng làm việc ở Sùng Sâm. Trong công việc, cô ta mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng ở nơi riêng tư lại có thái độ dịu dàng. Trên bàn ăn, cô ta uống rượu vang đỏ một cách tao nhã, nhướng mi nhìn Lương Duật Chi, mời anh nói một chút về cách có thể quảng bá thị giác máy tính trong các cửa hàng thực tế.
Lương Duật Chi trả lời chuyên nghiệp, cô ta vừa nghe vừa gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt anh hồi lâu, cười nói: "Sếp Lương không phải người phương Bắc nhỉ."
"Nguyên quán của tôi là Tô Châu."
"Ồ, thật là trùng hợp, nguyên quán của tôi cũng ở Giang Tô, sau này bố tôi mới chuyển đến Sơn Đông." Cô ta đột nhiên kể về bản thân mình: "Khi còn nhỏ, tôi thường đến Vô Tích để nghỉ hè. Chỗ đó khá gần với chỗ anh phải không?"
Lương Duật Chi gật đầu cười: "Đúng vậy."
"Đúng thật là duyên phận." Cô ta cầm ly rượu lên và nói: "Chúng ta uống thêm một ly nữa đi."
Sau bữa ăn, tài xế mới thuê của Lương Duật Chi, tài xế Tưởng lái xe tới.
Phương Dĩnh ngồi ở ghế sau cùng anh, thường xuyên nói chuyện với anh, khi xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào. Phương Dĩnh dùng ánh sáng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đưa ngón tay chạm qua vết sẹo đã mờ trên má anh: "Mặt đang yên lành, sao lại bị thương ở đây?"
Lương Duật Chi mỉm cười nói: "Bạn gái của tôi hơi nghịch ngợm."
Phương Dĩnh cũng cười, dường như cảm thấy rất thú vị, sau đó không cười nữa, dịu dàng nói một câu: "Vậy phải tìm một người hiểu chuyện hơn."
"Hiện tại tôi không có ý định đó." Anh nói với giọng thờ ơ.
Trong lòng Phương Dĩnh lập tức hiểu rõ. Cô ta luôn mong muốn có một mối quan hệ đồng thuận, cũng không vui vẻ ép buộc ai làm như vậy, cô ta chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc. Nhưng nhìn thấy gương mặt này thường xuyên tâm trạng cũng tốt lên, trước khi xuống xe còn nói sẽ hẹn gặp lại khi có thời gian.
Lương Duật Chi tháo cà vạt và bảo tài xế Tưởng đến Quốc Mậu.
Tối nay anh sẽ ở khách sạn.
Đến nơi, anh cởi quần áo đi tắm, sau đó bước ra lau người, nhìn những dấu vết trên mặt mình trong gương, nhờ phúc của người nào đó mà mấy ngày nay ai nhìn thấy cũng quan tâm vết thương của anh.
Anh lấy điện thoại, định gửi tin nhắn cho cô, bấm vào hộp thoại tương tự lần trước rồi đóng giao diện lại.
Quá lười để quan tâm đến cô.
Tây Trừng ở nhà cho đến khi qua Tết Nguyên Tiêu, lúc đó đã là tháng ba theo lịch dương rồi. Cô trở lại Bắc Kinh vào ngày 6, bạn cùng phòng Nhan Duyệt vẫn chưa lên. Đối với một số sinh viên tốt nghiệp đã quyết định tương lai của mình, học kỳ này là học kỳ ít căng thẳng nhất, vì vậy nhiều người lười biếng và không vội quay lại trường học.
Chiều hôm đó, Tây Trừng đến nhà, quay ra dọn dẹp nhà cửa trước, làm xong hết mọi công việc trong nhà.
Khương Dao đã nhắn cô vài lần trên WeChat, nói điểm thi ngoại ngữ của cô ấy rất tốt và muốn đãi mọi người một bữa. Cô ấy đặc biệt chờ Tây Trừng trở về để tham gia cùng mọi người.
"Hôm nay chắc em mệt lắm, nghỉ một ngày đi rồi hẹn tối mai nhé. Em muốn ăn gì không? Muốn ăn thanh đạm hay khẩu vị nặng một chút?"
Tây Trừng nói với mình thế nào cũng được, để cô ấy quyết định, cũng không hỏi cô ấy có những ai.
Tối hôm sau, cô bắt xe đến địa chỉ Khương Dao đưa, phát hiện ra đó chính là nhà hàng Quảng Đông mà Lương Duật Chi đưa cô đi ăn, có món kem vỏ quýt và hạt phỉ rất ngon.
Vào phòng, cô nhìn thấy Tưởng Tân Ngữ và Kiều Dật đã ngồi vào bàn. Qua một năm mới, mọi người đều thay đổi một chút. Tóc của Tưởng Tân Ngữ đã duỗi thẳng và nhuộm đen hoàn toàn, cô ta rất lạnh lùng và xinh đẹp. Kiều Dật vẫn tết tóc theo kiểu mới. Khương Dao đã béo hơn một chút, không ngừng phàn nàn ở nhà có quá nhiều tiệc khiến cô ấy không thể giảm cân.
Kiều Dật nhéo mặt cô ấy, nói nếu tiếp tục ăn cô ấy sẽ biến thành heo con.
Mọi người đều cười.
Khi đồ ăn được dọn ra thì có người đến muộn.
Tây Trừng nghe được Khương Dao gọi "anh" thì quay đầu nhìn lại, Lương Duật Chi với sự hướng dẫn của người phục vụ bước vào. Thời tiết tháng ba còn chưa ấm áp nên anh mặc vest và sơ mi.
Khương Dao để chỗ bên trái Tây Trừng cho Lương Duật Chi.
Anh ngồi xuống và cởi áo khoác, tay áo cọ vào khuỷu tay cô.
Kiều Dật trêu anh là "người bận rộn", hôm nay lại bận việc gì?
Lương Duật Chi hình như hơi tức giận, anh nhíu mày, hiếm hoi phát ra một tiếng phàn nàn: "Chu Tự chắc chắn có vấn đề. Cậu ta và Phương Dĩnh đi chơi bóng còn muốn kéo tôi theo, cậu ta đồng ý chơi cả ngày, liên quan cái mẹ gì đến tôi." Thế là anh lừa anh ta đến đây.
Tưởng Tân Ngữ cũng biết Phương Dĩnh, công ty của cô ta tiếp nhận vụ án của Sùng Sâm và ngay lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta mỉm cười: "Vậy cậu không bị mất trinh tiết đó chứ?"
Khương Dao lập tức mở to mắt: "Không phải chứ."
Hôm nay Lương Duật Chi có vẻ hơi cọc, đáp lại Tưởng Tân Ngữ: "Cậu không nói thì không ai nói cậu bị câm đâu."
Người không nói duy nhất trong bàn quay sang nhìn anh và tiếp tục duy trì im lặng.
Người phục vụ tới phục vụ đồ ăn.
Khương Dao gọi một suất ăn cố định, trong đó có loại kem đặc trưng cho mỗi người.
Cô ấy biết có hạt phỉ nên dặn dò Lương Duật Chi: "Anh để ở đó đi, đừng ăn nữa." Ngay khi cô ấy định nói: "Lát nữa em sẽ ăn," cô ấy thấy anh đã bỏ phần đó vào tay của Đường Tây Trừng.
Được rồi.
Đã lâu như vậy, Khương Dao chưa từng nhìn thấy giữa hai người có tia lửa ngọt ngào nào. Cô ấy đã nhiều lần nghi ngờ bọn họ căn bản không hề yêu nhau, nhưng vừa rồi anh lại làm quá thuận tay, dường như... có chút ngọt ngào.
Nhìn thì giống như sợi mì bình thường, nhưng nước sốt là do chính tay anh làm, cực kỳ tươi ngon, ăn hết một phần cô vẫn chưa thoả mãn.
Lương Duật Chi ăn chậm hơn cô, anh đang xem thông tin chuyến bay, không bắt kịp chuyến bay mà anh đã đặt ban đầu. Một lúc sau, anh ngẩng đầu mới chú ý đến chiếc đĩa trống ở bên kia, ánh mắt đang hướng về phía anh.
"Ăn chưa no à?"
Tây Trừng gửi tin nhắn: "Vừa rồi em tiêu hao hơi nhiều.". ngôn tình sủng
Anh mỉm cười ra vẻ hiểu rõ.
"Ừ, em hơi tốn sức đấy."
Nhưng đó là lựa chọn của chính cô, nhất quyết muốn ở trên, cho đến khi không còn chút sức lực nào mới chịu nhượng bộ, để tuỳ anh điều khiển.
Lương Duật Chi với lấy đôi đũa của cô gắp món trứng tráng chưa đụng tới của mình.
Tây Trừng đáp lại "cảm ơn" và ăn không khách sáo.
Nửa đêm hôm đó vẫn không thể ngủ ngon, cũng không biết là ai bắt đầu trước, dù sao tắm cũng vô ích, cuối cùng cũng đã năm sáu giờ mới ngủ được.
Lương Duật Chi đã hoàn toàn bỏ lỡ chuyến bay buổi sáng và mua chuyến bay mới lúc mười giờ rưỡi.
Anh thức dậy lúc chín giờ để dọn dẹp. Tới lúc gần đi, người trong phòng vẫn còn ngủ. Anh đi vào kéo chăn đang che mặt cô sang một bên, thấy cô nằm nghiêng, đầu chen ở mép gối, mặt đỏ bừng, không sợ ngạt thở.
Anh đỡ đầu cô lên gối.
Sau khi Tây Trừng tỉnh dậy, cô mơ màng không biết mình đang ở đâu, khi cử động tay chân, cô cảm thấy đau nhức khắp người, lại cảm giác thư giãn kỳ lạ, sau đó cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua, nhận ra mình đang ngủ trên giường của Lương Duật Chi.
Tây Trừng chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn thấy điện thoại di động của mình trên bàn cạnh giường ngủ có cắm cáp sạc.
Phía dưới có một mảnh giấy, không phải tờ giấy đẹp đẽ gì, chỉ là tờ giấy trắng B5.
"Tự hâm nóng bánh sandwich nhé."
"Khi nào đi thì nhắn tin cho tài xế." Bên dưới là một số điện thoại di động.
Chữ viết của anh rất đẹp, đều đặn, thẳng thắn, kiểu chữ mà thường trưng bày trên tủ kính khi còn là sinh viên. Tây Trừng rút sạc, bật điện thoại lên, đã hơn một giờ rưỡi chiều, bước ra ngoài, quả thực trong nhà chỉ còn lại mình cô. Không hiểu tại sao anh lại bằng lòng để người khác vào phòng mình một mình, anh sẽ không cảm thấy lo lắng sao?
Họ thậm chí còn không biết rõ về nhau.
Lúc trước ở Bắc Kinh ít nhất còn có dì Tôn.
Tây Trừng chỉ băn khoăn một lúc rồi thôi không nghĩ nữa. Cô đi vào phòng tắm tìm bàn chải đánh răng cô dùng tối qua trên kệ dưới cạnh bồn rửa, bên cạnh dao cạo râu và kem dưỡng da sau cạo râu của Lương Duật Chi. Nước cạo râu của anh có mùi rất đặc biệt, một chút ngọt ngào, cô vẫn còn lưu lại chút ấn tượng khứu giác.
Đánh răng rửa mặt xong, cô vào bếp thấy bánh mì và sữa, không biết anh làm hay là gọi. Tây Trừng ăn hết. Cô không liên lạc với tài xế, tự mình gọi xe rời đi, lên xe gửi tin nhắn WeChat cho Lương Duật Chi.
Cô về đến nhà thì đã hơn hai giờ, bà ngoại vừa mới ngủ trưa dậy, đang đi loanh quanh trong sân.
Tây Trừng kéo cổ áo lên.
Tối qua cô gửi tin nhắn WeChat cho dì Chu nói rằng cô đang ở nhà một người bạn, bà ngoại tưởng là người bạn nhà tâm lý học nên hỏi cô đi chơi với bạn có vui không.
"Thích lắm ạ, cháu rất vui." Tây Trừng ra hiệu, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi vào. Tắm rửa xong, cô thay chiếc áo len cổ lọ rồi ra ngoài uống trà với bà ngoại.
Điện thoại reo, bấm vào thì thấy chữ "?" của Lương Duật Chi.
Tin trước đó là đoạn video dài 10 giây cô gửi cho anh cách đây một giờ, thể hiện cô đã khóa cửa nhà anh rồi.
Điều này không dễ hiểu sao?
Tây Trừng trả lời: Em không chịu trách nhiệm về bất kỳ tổn thất nào.
Phải mất vài phút mới có phản hồi.
[Không cần phải vội chứng minh, ở nhà anh có camera, rất thuận tiện cho việc lấy chứng cứ.]
"..."
Được.
Tây Trừng nói: Tuyệt vời.
Lương Duật Chi không trả lời cô.
Chu Tự thấy anh đã tắt màn hình điện thoại, hỏi: "Nói xong chưa? Có thể cho tôi biết mặt cậu thế nào không?" Bên phải hàm dưới có một vết đỏ, giống như vết mèo cào.
"Thì như những gì cậu nghĩ."
Chu Tự cười lớn, hiếm khi anh thẳng thắn như vậy.
"Có phải quá dữ dội rồi không? Cậu không biết hôm nay cậu phải gặp người phụ trách Sùng Sâm sao?"
Lương Duật Chi nói: "Đã như thế này rồi, cậu có đề nghị gì?"
Không. Trên cổ còn có thể che được, nhưng trên mặt lẽ nào phải đeo khẩu trang à?
Chu Tự nhún nhún vai: "Cậu không để ý thì tôi cũng không sao. Nhưng tôi nghe nói sếp Phương của Sùng Sâm là một người đẹp. Tuy đã ba mươi lăm tuổi nhưng cô ta rất quyến rũ, mà yêu cầu chọn bạn đời lại rất phù phiếm. Cậu có thể đánh mất một cơ hội đặc biệt."
Lương Duật Chi nhếch lên khóe miệng hào phóng nói: "Tôi trao cho cậu cơ hội này."
Sùng Sâm là một công ty hàng đầu trong lĩnh vực bán lẻ và đây là khúc xương lớn mà Tinh Lăng muốn gặm trong năm nay. Sự chuyển đổi kỹ thuật số của ngành bán lẻ chắc chắn sẽ mang lại cho Tinh Lăng nhiều cơ hội hơn. Các nhà bán lẻ đang dần chú ý hơn đến trải nghiệm mua sắm của người dùng và sẵn sàng đầu tư vào nó, nhưng không ai sẽ cho cơ hội một cách vô ích.
Vào ngày thứ ba sau khi gặp người phụ trách Sùng Sâm, Lương Duật Chi nhận được lời mời.
Phương Dĩnh mời anh đi ăn tối, nói gần đây xe của cô ta đưa đi sửa, nếu thuận tiện có thể tới đón cô ta.
Đúng như Chu Tự đã nói, Phương Dĩnh quả thực là một người phụ nữ rất quyến rũ, cô ta liều mạng làm việc ở Sùng Sâm. Trong công việc, cô ta mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng ở nơi riêng tư lại có thái độ dịu dàng. Trên bàn ăn, cô ta uống rượu vang đỏ một cách tao nhã, nhướng mi nhìn Lương Duật Chi, mời anh nói một chút về cách có thể quảng bá thị giác máy tính trong các cửa hàng thực tế.
Lương Duật Chi trả lời chuyên nghiệp, cô ta vừa nghe vừa gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt anh hồi lâu, cười nói: "Sếp Lương không phải người phương Bắc nhỉ."
"Nguyên quán của tôi là Tô Châu."
"Ồ, thật là trùng hợp, nguyên quán của tôi cũng ở Giang Tô, sau này bố tôi mới chuyển đến Sơn Đông." Cô ta đột nhiên kể về bản thân mình: "Khi còn nhỏ, tôi thường đến Vô Tích để nghỉ hè. Chỗ đó khá gần với chỗ anh phải không?"
Lương Duật Chi gật đầu cười: "Đúng vậy."
"Đúng thật là duyên phận." Cô ta cầm ly rượu lên và nói: "Chúng ta uống thêm một ly nữa đi."
Sau bữa ăn, tài xế mới thuê của Lương Duật Chi, tài xế Tưởng lái xe tới.
Phương Dĩnh ngồi ở ghế sau cùng anh, thường xuyên nói chuyện với anh, khi xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào. Phương Dĩnh dùng ánh sáng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đưa ngón tay chạm qua vết sẹo đã mờ trên má anh: "Mặt đang yên lành, sao lại bị thương ở đây?"
Lương Duật Chi mỉm cười nói: "Bạn gái của tôi hơi nghịch ngợm."
Phương Dĩnh cũng cười, dường như cảm thấy rất thú vị, sau đó không cười nữa, dịu dàng nói một câu: "Vậy phải tìm một người hiểu chuyện hơn."
"Hiện tại tôi không có ý định đó." Anh nói với giọng thờ ơ.
Trong lòng Phương Dĩnh lập tức hiểu rõ. Cô ta luôn mong muốn có một mối quan hệ đồng thuận, cũng không vui vẻ ép buộc ai làm như vậy, cô ta chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc. Nhưng nhìn thấy gương mặt này thường xuyên tâm trạng cũng tốt lên, trước khi xuống xe còn nói sẽ hẹn gặp lại khi có thời gian.
Lương Duật Chi tháo cà vạt và bảo tài xế Tưởng đến Quốc Mậu.
Tối nay anh sẽ ở khách sạn.
Đến nơi, anh cởi quần áo đi tắm, sau đó bước ra lau người, nhìn những dấu vết trên mặt mình trong gương, nhờ phúc của người nào đó mà mấy ngày nay ai nhìn thấy cũng quan tâm vết thương của anh.
Anh lấy điện thoại, định gửi tin nhắn cho cô, bấm vào hộp thoại tương tự lần trước rồi đóng giao diện lại.
Quá lười để quan tâm đến cô.
Tây Trừng ở nhà cho đến khi qua Tết Nguyên Tiêu, lúc đó đã là tháng ba theo lịch dương rồi. Cô trở lại Bắc Kinh vào ngày 6, bạn cùng phòng Nhan Duyệt vẫn chưa lên. Đối với một số sinh viên tốt nghiệp đã quyết định tương lai của mình, học kỳ này là học kỳ ít căng thẳng nhất, vì vậy nhiều người lười biếng và không vội quay lại trường học.
Chiều hôm đó, Tây Trừng đến nhà, quay ra dọn dẹp nhà cửa trước, làm xong hết mọi công việc trong nhà.
Khương Dao đã nhắn cô vài lần trên WeChat, nói điểm thi ngoại ngữ của cô ấy rất tốt và muốn đãi mọi người một bữa. Cô ấy đặc biệt chờ Tây Trừng trở về để tham gia cùng mọi người.
"Hôm nay chắc em mệt lắm, nghỉ một ngày đi rồi hẹn tối mai nhé. Em muốn ăn gì không? Muốn ăn thanh đạm hay khẩu vị nặng một chút?"
Tây Trừng nói với mình thế nào cũng được, để cô ấy quyết định, cũng không hỏi cô ấy có những ai.
Tối hôm sau, cô bắt xe đến địa chỉ Khương Dao đưa, phát hiện ra đó chính là nhà hàng Quảng Đông mà Lương Duật Chi đưa cô đi ăn, có món kem vỏ quýt và hạt phỉ rất ngon.
Vào phòng, cô nhìn thấy Tưởng Tân Ngữ và Kiều Dật đã ngồi vào bàn. Qua một năm mới, mọi người đều thay đổi một chút. Tóc của Tưởng Tân Ngữ đã duỗi thẳng và nhuộm đen hoàn toàn, cô ta rất lạnh lùng và xinh đẹp. Kiều Dật vẫn tết tóc theo kiểu mới. Khương Dao đã béo hơn một chút, không ngừng phàn nàn ở nhà có quá nhiều tiệc khiến cô ấy không thể giảm cân.
Kiều Dật nhéo mặt cô ấy, nói nếu tiếp tục ăn cô ấy sẽ biến thành heo con.
Mọi người đều cười.
Khi đồ ăn được dọn ra thì có người đến muộn.
Tây Trừng nghe được Khương Dao gọi "anh" thì quay đầu nhìn lại, Lương Duật Chi với sự hướng dẫn của người phục vụ bước vào. Thời tiết tháng ba còn chưa ấm áp nên anh mặc vest và sơ mi.
Khương Dao để chỗ bên trái Tây Trừng cho Lương Duật Chi.
Anh ngồi xuống và cởi áo khoác, tay áo cọ vào khuỷu tay cô.
Kiều Dật trêu anh là "người bận rộn", hôm nay lại bận việc gì?
Lương Duật Chi hình như hơi tức giận, anh nhíu mày, hiếm hoi phát ra một tiếng phàn nàn: "Chu Tự chắc chắn có vấn đề. Cậu ta và Phương Dĩnh đi chơi bóng còn muốn kéo tôi theo, cậu ta đồng ý chơi cả ngày, liên quan cái mẹ gì đến tôi." Thế là anh lừa anh ta đến đây.
Tưởng Tân Ngữ cũng biết Phương Dĩnh, công ty của cô ta tiếp nhận vụ án của Sùng Sâm và ngay lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta mỉm cười: "Vậy cậu không bị mất trinh tiết đó chứ?"
Khương Dao lập tức mở to mắt: "Không phải chứ."
Hôm nay Lương Duật Chi có vẻ hơi cọc, đáp lại Tưởng Tân Ngữ: "Cậu không nói thì không ai nói cậu bị câm đâu."
Người không nói duy nhất trong bàn quay sang nhìn anh và tiếp tục duy trì im lặng.
Người phục vụ tới phục vụ đồ ăn.
Khương Dao gọi một suất ăn cố định, trong đó có loại kem đặc trưng cho mỗi người.
Cô ấy biết có hạt phỉ nên dặn dò Lương Duật Chi: "Anh để ở đó đi, đừng ăn nữa." Ngay khi cô ấy định nói: "Lát nữa em sẽ ăn," cô ấy thấy anh đã bỏ phần đó vào tay của Đường Tây Trừng.
Được rồi.
Đã lâu như vậy, Khương Dao chưa từng nhìn thấy giữa hai người có tia lửa ngọt ngào nào. Cô ấy đã nhiều lần nghi ngờ bọn họ căn bản không hề yêu nhau, nhưng vừa rồi anh lại làm quá thuận tay, dường như... có chút ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.