Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 113: Anh ấy sẽ cưới tôi sao?
Phong Cảnh Như Họa
15/05/2021
Tôi đặc biệt tò mò về bí mật của Tưởng Lan. Giữa tôi và cô ta, ngoài chuyện về Trương Thành Nam ra thì không còn gì để nói cả. Cuộc chiến giữa hai người phụ nữ trên thế giới này, cũng như cuộc chiến của vô số phụ nữ, đều bắt đầu từ một người đàn ông mà ra.
Vừa rồi dù tổ tông của anh ta đã đưa ra một món hời lớn như vậy nhưng anh ta vẫn chưa hài lòng. Trương Thành Nam mài dao “Xoèn xoẹt”, chuẩn bị lên kế hoạch cho một vụ giết người để tranh giành quyền lực khổng lồ. Tổ Tông là thịt cá, là cái gai trong mắt của anh ta.
Tại thời điểm này, bí mật mà Tưởng Lan nói rất hữu ích.
Tôi không chút do dự đi theo cô ta, sau khi đi một vòng để chắc chắn rằng không có người thứ ba, cô ta khóa trái cửa lại, đứng trước gương, lau đi vết son bị nhòe”: "Thực ra, trong lòng cô biết rất rõ hôm nay cô đã rơi vào tình trạng thế nào."
Cô ta lau sạch lớp son môi trên, môi trên nhợt nhạt khiến môi dưới như uống phải một bát máu: "So với tình nhân của tôi, cô Trình càng càng giống như một quân cờ không tự làm chủ được, ít nhất anh Nam sẽ không tính tôi, sỉ nhục tôi, cũng không cần phải bất cứ lúc nào ở đâu tìm mọi cách bóc lột cạn giá trị trên người cô." Mời đọc truyện trên Truyện 88
Tôi nghe nhưng lời chế nhạo của cô ta mà chỉ cảm thấy nực cười, đời này kẻ xấu hay người tốt phải sống lâu mới biết rõ, sự ấm áp lạnh lùng trong mắt của người ngoài bản thân mình chưa chắc đã từng nếm trải. Vẻ mặt tôi không chút cảm xúc, đứng phía bên phải cô ta, vặn vòi nước: "Không phải anh ta cũng tính kế cô rồi sao? Làm thế nào mà đã ngã khi cô Lỗ Mạn suy sụp. Rõ ràng là tôi và cô ta không hợp, sao anh ta lại ra mặt giúp tôi trút giận?"
Tôi cười chế nhạo, cô ta lặng lẽ nhìn bụng dưới của tôi qua gương: "Cô Trình đang mang thai con của anh Nam sao?”
Trong bữa tiệc trước đó, cô ta đã muốn hỏi rồi, tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lo sợ, bất an của cô ta. Chỉ là lúc đó địa vị của cô ta chưa ổn định, trong lời nói và việc làm đều vô cùng cẩn trọng vì sợ sẽ gặp phải rắc rối. Bây giờ cô ta đã nắm chắc sự yêu thương, chăm sóc của Trương Thành Nam trong tay nên đương nhiên dám nói ra điều đó.
Sự tự ti và kiêu ngạo của đàn bà đều là do sự nuông chiều đàn tạo thành. Cô ấy là duy nhất, và cũng là người có dũng khí để tát bất cứ người nào, hơn nữa chẳng qua chỉ là hỏi xem người đàn ông của mình gieo giống ở bên ngoài thôi mà, chẳng phải cũng hợp tình hợp lý sao?
Tôi cũng không muốn bắt thóp cô ta, liền hỏi cô ta nghĩ thế nào.
Cô ta nói chắc như đinh đóng cột một tiếng “Có”.
Sự kiên quyết của cô ta khiến tôi nhất thời hoảng hốt, sắc mặt sa sầm lại: "Cô Tưởng, cô đừng nói linh tinh. Chuyện con cái liên quan tới sinh mạng của hai người, không phải trò đùa trẻ con."
Tưởng Lan rất bình tĩnh, như thể cô ta đã nhìn thấu mọi chuyện khiến tôi trở nên luống cuống, mờ mọc: "Cô đã ở cùng Viện trưởng Thẩm được một năm rưỡi rồi, đúng không?"
Cô ta từ từ nhỏ ra một vài giọt nước rửa tay, bôi lên lòng bàn tay cùng mu bàn tay của mình, những chấm bọt đó bị vỡ tanh tành trong làn nước sóng sánh rồi trôi xuống, giọng nói của tôi bị cô ta ngắt quãng: "Cô Tưởng, hình như cô rất có hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi."
"Anh ấy đã âm thầm đồng ý để cô sinh con cho mình... Chuyện này cũng được hơn tám tháng rồi, phải không?"
Câu nói dường như không có gì đặc biệt ấy lại dấy lên trong lòng những cơn sóng dữ dội, tôi vô cùng cảnh giác hỏi cô ta tại sao cô ta lại biết được những điều này.
"Đã tám tháng rồi mà không thấy anh ta có động tĩnh gì. Những tình nhân khác của Viện trưởng Thẩm, ai nấy đều vắt óc nghĩ làm sao cho gạo nấu thành cơm, bởi lẽ anh ta sẽ không bao giờ làm tổn hại đứa con ruột của mình, nhưng ai có thể thành công trong ván bạc này?"
Cô ta mỉm cười, khóe mắt lấp lánh giọt nước: "Anh Nam đã ngủ với cô mấy lần rồi, cô cùng lúc ngủ với hai người đàn ông, đứa con trong bụng cô là đứa con chân chính của Thái tử được sao? Cô cũng không nghĩ thử xem, Thổ Hoàng Đế đâm, nhà họ Văn nhìn chằm chằm, Viện trưởng Thẩm lại hết mực bảo vệ cô, bọn họ có thể bao dung tha thứ được sao? Anh ấy cùng ông già anh ấy, phía sau họ còn có liên quan đến chốn quan trường, chính trị. Anh Nam muốn tiêu diệt một chức quan nhỏ, đối với anh ấy dễ dàng như trở bàn tay. Tại sao anh ấy lại khổ sở, phí công tốn sức đi đối phó với Viện trưởng Thẩm làm gì, ngay cả mỏ dầu cũng mất sạch. Bởi vì Thái tử và cùng với cái vòng tròn này không dễ dàng như cô tưởng tượng đầu." Mời đọc truyện trên Truyện 88
Những lời Tưởng Lan đánh giá Tổ Tông, tôi không nghe lọt một từ, tất cả sự chú ý của tôi, sự lúng túng và sự do dự đều tập trung vào đứa trẻ.
Tằng tịu với người đàn ông khác để mang thai.
Tôi còn tưởng rằng là Trương Thành Nam vô tình trêu chọc, hóa ra trò đùa cũng có thể thành thật.
Mười ngón tay ngâm trong nước bỗng nhiên run lên, nắm chặt lại rồi lại mở ra, tôi nhìn chằm chằm vào sóng nước dao động trước mặt: "Rất cuộc cô đang nói cái quái gì vậy hả?"
Cô ta chậm rãi hong khô đôi tay, máy sấy thổi đi những vết nước: "Cô Trình, Viện trưởng Thẩm không phải là nơi mà cô có thể trở về. Anh ấy thích cô, anh ấy yêu thương cô, tất cả là từ thời khắc trong bụng cô mang thai con của anh ấy. Cô coi anh ta là người không thể nhịn trước sự mê hoặc của cô nhưng cô không thể xem nhẹ việc anh ta sẽ không bao giờ giữ một người phụ nữ đã bị vấy bẩn cùng trái tim không trong sáng ở bên anh ta trong một thời gian dài."
“Cô Tưởng.” Tôi tức giận ngắt lời cô ta: “Suy đoán của cô thật nực cười. Cứ xem như tôi chưa từng nghe qua những lời này đi, chuyện này chấm dứt ở đây.
Tôi tắt vòi nước, vẩy vẩy tay vài cái rồi quay người đi thẳng ra cửa, cô ta ở sau lưng tôi, lớn tiếng: "Cô Trình, dù phụ nữ xinh có đẹp đến đâu thì một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ già đi, cuối cùng là bị đàn ông chán ghét khuôn mặt này. Còn Viện trưởng Thẩm sẽ mãi là một bông hoa xinh đẹp trong vườn, cô xinh đẹp lại thông minh như vậy, lòng dạ độc ác, không nên bị tình cảm này làm cho mờ mắt, cô phải tự trù tính cho chính mình.”
Dù sao tôi cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói cô ta, một mình thế lực ngầm của Trương Thành Nam không thể thắng được thế lực của Tổ Tông, năm năm, mười năm, hai mươi năm cũng chỉ có thể hòa thôi. Chỉ duy nhất có cách dựa vào tôi, âm thầm cùng người yêu của Tổ Tông trong ứng ngoài hợp, như vậy mới có thể toàn thắng được.
Cuối cùng mưu mô của Trương Thành Nam cũng lộ diện.
Lúc này, tôi tự chất vấn lương tâm mình, là tôi cảm thấy mất mát sao.
Tôi đã từng có lúc mong đợi, kỳ vọng sự bén rễ từ trong lòng của Trương Thành Nam. Quãng thời gian nảy mầm đậm hoa giữa tôi và anh ta, sợ rằng dù có kết thành quả đi chăng nữa thì đó vẫn là sự thật.
Sự tồn tại của nó sẽ không có những thứ tạp nham khác.
Sự thực chứng minh, tôi đã nhầm.
Tôi đã không trao lại một cách chân thành, nó đương nhiên là sẽ tình cảm giả dối.
Người đàn đứng trên đỉnh kim tự tháp sẽ cách chữ “Tình” bao xa.
Tôi hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn co thắt trong lòng, chỉnh lý lại áo dài, sửa sang những nếp gấp trên áo: "Cô không cam tâm đúng không. Tiền đặt cược của cô khiến cô phải làm trái với ý định ban đầu rồi sao?"
Tưởng Lan nói: "Anh ấy sẽ cưới tôi."
Cả người tôi run lên, con người trợn trừng lập tức mở lớn rồi co rút lại, giống như bị điện giật vậy. Vốn dĩ Trương Thành Nam không thể kết hôn và sinh con được, đó là gánh nặng của anh ta, giống như một thứ đồ vướng víu, thậm chí còn là thất bại khiến anh ta yếu đuối. Nói cách khác, gia đình anh ta sớm muộn cũng sẽ tan nát, mọi âm mưu thâm độc sẽ bị áp vào vào vợ và con gái của anh ta. Làm sao anh ta lại có thể không hiểu rõ điều này.
Tôi bất ngờ hỏi: "Cô Tưởng có tin không?"
Giọng điệu của cô ta chứa đựng ba phần bi thương và hai phần cô đơn: "Phụ nữ không tin vào người đàn ông của mình thì còn có thể tin ai? Tôi sẽ là một người vợ tốt. Một khi tôi có được vị trí đó rồi, tôi sẽ không tranh không giành gì nữa, tôi sẽ vui vẻ rút lui. Cô có được người anh Nam, còn tôi có được thân phận, không phải cả hai đều vui vẻ sao?"
Tôi cười không nổi, cổ họng như bị mắc kẹt, tiến thoái lưỡng nan. Tôi đành bất đắc dĩ lắc đầu, sự cố chấp của Tưởng Lan và Lỗ Mạn đều vì những mục đích khác nhau. Lỗ Mạn muốn tình cảm nhiều hơn danh phận mà Tưởng Lan chỉ muốn níu kéo nhất những điều thiết thực.
Và thực tế này, hương thơm tuyệt đẹp, đầy mê hoặc không khỏi khiến lòng người cam chịu mà sa ngã vào, nhưng nó chỉ là ảo ảnh, chỉ người trong cuộc mới dễ bị mê hoặc mà thôi.
Tôi không quan tâm, mở cửa bước ra ngoài, những bước chân mang theo sự sụp đổ trong đó, tiếng của cô ta vẫn vang vọng trong hành lang chết chóc. Khi tôi càng đi càng lúc càng xa, đến gần chỗ náo nhiệt ồn ào, âm thanh mới biết mất triệt để. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Cô ta nói, tình cảm trong mắt Thành Nam không thể sai, tôi chính là người phụ nữ đầu tiên có được thứ tình cảm đó.
Tôi quay trở lại phòng đánh bạc, cuộc chơi biến hóa khó lường này vừa kết thúc tốt đẹp. Tổ Tông đứng dậy và đi về phía cửa, Hai Sói thì thầm điều gì đó. Tôi không tiên tiến lên, chỉ đành đợi anh ấy đi ra ngoài. Ở khúc quanh ở phía sau, khoảng cách giữa Trương Thành Nam với tôi còn ngắn hơn khoảng cách giữa tôi và Tổ Tông. Xuyên qua bàn đánh bàn đầy hỗn loạn, anh ta đột nhiên nắm lấy phần xẻ áo dài của tôi, không cho tôi đi.
Mồ hôi lạnh trên người tôi chảy ra, tôi cảnh giác phát hiện ra may mà Tổ Tông vẫn chưa thấy cảnh này: "Buông ra!"
Những ngón tay của Trương Thành Nam hoàn toàn không biết xấu hổ, thậm chí anh ta còn luồn tay vào chân tôi xoay tròn trên cặp mông trắng tròn trịa ngần như tuyết của tôi. Tôi sợ hãi đến mức không dám cử động, không dám trốn hay la hét gì cả, buộc phải chịu đựng cơn ngứa ngáy tê tái đó.
“Tiểu Ngũ, cô vẫn không chịu cúi đầu khuất phục sao?"
Sống lưng tôi căng cứng, đầy vẻ mỉa mai: "Ông chủ Trương thật là chịu chi, đến cái hộp là át chủ bài cuối cùng cũng đều đưa?"
Trương Thành Nam biết rõ, khẽ nhếch mép cười: "Ai bảo tôi đã gặp phải người phụ nữ khiến tôi muốn ngừng cũng không được như có chứ?"
Ánh mắt anh ta liếc nhìn qua bóng hình Tổ Tông sắp biến mất ở lối cửa ra vào, rướn người lên, dán sát vào tại tôi, rồi từ từ hôn lên môi tôi, nụ hôn ập đến nhanh như chớp, rất vội vàng, và càng lúc càng sâu. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, tôi liền cắn đầu lưỡi của anh ta. Tôi sợ rằng anh ta sẽ cắn trả rồi để lại dấu răng nên đành cố gắng hết sức để đẩy anh ta ra.
"Tây Bắc không chỉ có người của
Vừa rồi dù tổ tông của anh ta đã đưa ra một món hời lớn như vậy nhưng anh ta vẫn chưa hài lòng. Trương Thành Nam mài dao “Xoèn xoẹt”, chuẩn bị lên kế hoạch cho một vụ giết người để tranh giành quyền lực khổng lồ. Tổ Tông là thịt cá, là cái gai trong mắt của anh ta.
Tại thời điểm này, bí mật mà Tưởng Lan nói rất hữu ích.
Tôi không chút do dự đi theo cô ta, sau khi đi một vòng để chắc chắn rằng không có người thứ ba, cô ta khóa trái cửa lại, đứng trước gương, lau đi vết son bị nhòe”: "Thực ra, trong lòng cô biết rất rõ hôm nay cô đã rơi vào tình trạng thế nào."
Cô ta lau sạch lớp son môi trên, môi trên nhợt nhạt khiến môi dưới như uống phải một bát máu: "So với tình nhân của tôi, cô Trình càng càng giống như một quân cờ không tự làm chủ được, ít nhất anh Nam sẽ không tính tôi, sỉ nhục tôi, cũng không cần phải bất cứ lúc nào ở đâu tìm mọi cách bóc lột cạn giá trị trên người cô." Mời đọc truyện trên Truyện 88
Tôi nghe nhưng lời chế nhạo của cô ta mà chỉ cảm thấy nực cười, đời này kẻ xấu hay người tốt phải sống lâu mới biết rõ, sự ấm áp lạnh lùng trong mắt của người ngoài bản thân mình chưa chắc đã từng nếm trải. Vẻ mặt tôi không chút cảm xúc, đứng phía bên phải cô ta, vặn vòi nước: "Không phải anh ta cũng tính kế cô rồi sao? Làm thế nào mà đã ngã khi cô Lỗ Mạn suy sụp. Rõ ràng là tôi và cô ta không hợp, sao anh ta lại ra mặt giúp tôi trút giận?"
Tôi cười chế nhạo, cô ta lặng lẽ nhìn bụng dưới của tôi qua gương: "Cô Trình đang mang thai con của anh Nam sao?”
Trong bữa tiệc trước đó, cô ta đã muốn hỏi rồi, tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lo sợ, bất an của cô ta. Chỉ là lúc đó địa vị của cô ta chưa ổn định, trong lời nói và việc làm đều vô cùng cẩn trọng vì sợ sẽ gặp phải rắc rối. Bây giờ cô ta đã nắm chắc sự yêu thương, chăm sóc của Trương Thành Nam trong tay nên đương nhiên dám nói ra điều đó.
Sự tự ti và kiêu ngạo của đàn bà đều là do sự nuông chiều đàn tạo thành. Cô ấy là duy nhất, và cũng là người có dũng khí để tát bất cứ người nào, hơn nữa chẳng qua chỉ là hỏi xem người đàn ông của mình gieo giống ở bên ngoài thôi mà, chẳng phải cũng hợp tình hợp lý sao?
Tôi cũng không muốn bắt thóp cô ta, liền hỏi cô ta nghĩ thế nào.
Cô ta nói chắc như đinh đóng cột một tiếng “Có”.
Sự kiên quyết của cô ta khiến tôi nhất thời hoảng hốt, sắc mặt sa sầm lại: "Cô Tưởng, cô đừng nói linh tinh. Chuyện con cái liên quan tới sinh mạng của hai người, không phải trò đùa trẻ con."
Tưởng Lan rất bình tĩnh, như thể cô ta đã nhìn thấu mọi chuyện khiến tôi trở nên luống cuống, mờ mọc: "Cô đã ở cùng Viện trưởng Thẩm được một năm rưỡi rồi, đúng không?"
Cô ta từ từ nhỏ ra một vài giọt nước rửa tay, bôi lên lòng bàn tay cùng mu bàn tay của mình, những chấm bọt đó bị vỡ tanh tành trong làn nước sóng sánh rồi trôi xuống, giọng nói của tôi bị cô ta ngắt quãng: "Cô Tưởng, hình như cô rất có hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi."
"Anh ấy đã âm thầm đồng ý để cô sinh con cho mình... Chuyện này cũng được hơn tám tháng rồi, phải không?"
Câu nói dường như không có gì đặc biệt ấy lại dấy lên trong lòng những cơn sóng dữ dội, tôi vô cùng cảnh giác hỏi cô ta tại sao cô ta lại biết được những điều này.
"Đã tám tháng rồi mà không thấy anh ta có động tĩnh gì. Những tình nhân khác của Viện trưởng Thẩm, ai nấy đều vắt óc nghĩ làm sao cho gạo nấu thành cơm, bởi lẽ anh ta sẽ không bao giờ làm tổn hại đứa con ruột của mình, nhưng ai có thể thành công trong ván bạc này?"
Cô ta mỉm cười, khóe mắt lấp lánh giọt nước: "Anh Nam đã ngủ với cô mấy lần rồi, cô cùng lúc ngủ với hai người đàn ông, đứa con trong bụng cô là đứa con chân chính của Thái tử được sao? Cô cũng không nghĩ thử xem, Thổ Hoàng Đế đâm, nhà họ Văn nhìn chằm chằm, Viện trưởng Thẩm lại hết mực bảo vệ cô, bọn họ có thể bao dung tha thứ được sao? Anh ấy cùng ông già anh ấy, phía sau họ còn có liên quan đến chốn quan trường, chính trị. Anh Nam muốn tiêu diệt một chức quan nhỏ, đối với anh ấy dễ dàng như trở bàn tay. Tại sao anh ấy lại khổ sở, phí công tốn sức đi đối phó với Viện trưởng Thẩm làm gì, ngay cả mỏ dầu cũng mất sạch. Bởi vì Thái tử và cùng với cái vòng tròn này không dễ dàng như cô tưởng tượng đầu." Mời đọc truyện trên Truyện 88
Những lời Tưởng Lan đánh giá Tổ Tông, tôi không nghe lọt một từ, tất cả sự chú ý của tôi, sự lúng túng và sự do dự đều tập trung vào đứa trẻ.
Tằng tịu với người đàn ông khác để mang thai.
Tôi còn tưởng rằng là Trương Thành Nam vô tình trêu chọc, hóa ra trò đùa cũng có thể thành thật.
Mười ngón tay ngâm trong nước bỗng nhiên run lên, nắm chặt lại rồi lại mở ra, tôi nhìn chằm chằm vào sóng nước dao động trước mặt: "Rất cuộc cô đang nói cái quái gì vậy hả?"
Cô ta chậm rãi hong khô đôi tay, máy sấy thổi đi những vết nước: "Cô Trình, Viện trưởng Thẩm không phải là nơi mà cô có thể trở về. Anh ấy thích cô, anh ấy yêu thương cô, tất cả là từ thời khắc trong bụng cô mang thai con của anh ấy. Cô coi anh ta là người không thể nhịn trước sự mê hoặc của cô nhưng cô không thể xem nhẹ việc anh ta sẽ không bao giờ giữ một người phụ nữ đã bị vấy bẩn cùng trái tim không trong sáng ở bên anh ta trong một thời gian dài."
“Cô Tưởng.” Tôi tức giận ngắt lời cô ta: “Suy đoán của cô thật nực cười. Cứ xem như tôi chưa từng nghe qua những lời này đi, chuyện này chấm dứt ở đây.
Tôi tắt vòi nước, vẩy vẩy tay vài cái rồi quay người đi thẳng ra cửa, cô ta ở sau lưng tôi, lớn tiếng: "Cô Trình, dù phụ nữ xinh có đẹp đến đâu thì một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ già đi, cuối cùng là bị đàn ông chán ghét khuôn mặt này. Còn Viện trưởng Thẩm sẽ mãi là một bông hoa xinh đẹp trong vườn, cô xinh đẹp lại thông minh như vậy, lòng dạ độc ác, không nên bị tình cảm này làm cho mờ mắt, cô phải tự trù tính cho chính mình.”
Dù sao tôi cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói cô ta, một mình thế lực ngầm của Trương Thành Nam không thể thắng được thế lực của Tổ Tông, năm năm, mười năm, hai mươi năm cũng chỉ có thể hòa thôi. Chỉ duy nhất có cách dựa vào tôi, âm thầm cùng người yêu của Tổ Tông trong ứng ngoài hợp, như vậy mới có thể toàn thắng được.
Cuối cùng mưu mô của Trương Thành Nam cũng lộ diện.
Lúc này, tôi tự chất vấn lương tâm mình, là tôi cảm thấy mất mát sao.
Tôi đã từng có lúc mong đợi, kỳ vọng sự bén rễ từ trong lòng của Trương Thành Nam. Quãng thời gian nảy mầm đậm hoa giữa tôi và anh ta, sợ rằng dù có kết thành quả đi chăng nữa thì đó vẫn là sự thật.
Sự tồn tại của nó sẽ không có những thứ tạp nham khác.
Sự thực chứng minh, tôi đã nhầm.
Tôi đã không trao lại một cách chân thành, nó đương nhiên là sẽ tình cảm giả dối.
Người đàn đứng trên đỉnh kim tự tháp sẽ cách chữ “Tình” bao xa.
Tôi hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn co thắt trong lòng, chỉnh lý lại áo dài, sửa sang những nếp gấp trên áo: "Cô không cam tâm đúng không. Tiền đặt cược của cô khiến cô phải làm trái với ý định ban đầu rồi sao?"
Tưởng Lan nói: "Anh ấy sẽ cưới tôi."
Cả người tôi run lên, con người trợn trừng lập tức mở lớn rồi co rút lại, giống như bị điện giật vậy. Vốn dĩ Trương Thành Nam không thể kết hôn và sinh con được, đó là gánh nặng của anh ta, giống như một thứ đồ vướng víu, thậm chí còn là thất bại khiến anh ta yếu đuối. Nói cách khác, gia đình anh ta sớm muộn cũng sẽ tan nát, mọi âm mưu thâm độc sẽ bị áp vào vào vợ và con gái của anh ta. Làm sao anh ta lại có thể không hiểu rõ điều này.
Tôi bất ngờ hỏi: "Cô Tưởng có tin không?"
Giọng điệu của cô ta chứa đựng ba phần bi thương và hai phần cô đơn: "Phụ nữ không tin vào người đàn ông của mình thì còn có thể tin ai? Tôi sẽ là một người vợ tốt. Một khi tôi có được vị trí đó rồi, tôi sẽ không tranh không giành gì nữa, tôi sẽ vui vẻ rút lui. Cô có được người anh Nam, còn tôi có được thân phận, không phải cả hai đều vui vẻ sao?"
Tôi cười không nổi, cổ họng như bị mắc kẹt, tiến thoái lưỡng nan. Tôi đành bất đắc dĩ lắc đầu, sự cố chấp của Tưởng Lan và Lỗ Mạn đều vì những mục đích khác nhau. Lỗ Mạn muốn tình cảm nhiều hơn danh phận mà Tưởng Lan chỉ muốn níu kéo nhất những điều thiết thực.
Và thực tế này, hương thơm tuyệt đẹp, đầy mê hoặc không khỏi khiến lòng người cam chịu mà sa ngã vào, nhưng nó chỉ là ảo ảnh, chỉ người trong cuộc mới dễ bị mê hoặc mà thôi.
Tôi không quan tâm, mở cửa bước ra ngoài, những bước chân mang theo sự sụp đổ trong đó, tiếng của cô ta vẫn vang vọng trong hành lang chết chóc. Khi tôi càng đi càng lúc càng xa, đến gần chỗ náo nhiệt ồn ào, âm thanh mới biết mất triệt để. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Cô ta nói, tình cảm trong mắt Thành Nam không thể sai, tôi chính là người phụ nữ đầu tiên có được thứ tình cảm đó.
Tôi quay trở lại phòng đánh bạc, cuộc chơi biến hóa khó lường này vừa kết thúc tốt đẹp. Tổ Tông đứng dậy và đi về phía cửa, Hai Sói thì thầm điều gì đó. Tôi không tiên tiến lên, chỉ đành đợi anh ấy đi ra ngoài. Ở khúc quanh ở phía sau, khoảng cách giữa Trương Thành Nam với tôi còn ngắn hơn khoảng cách giữa tôi và Tổ Tông. Xuyên qua bàn đánh bàn đầy hỗn loạn, anh ta đột nhiên nắm lấy phần xẻ áo dài của tôi, không cho tôi đi.
Mồ hôi lạnh trên người tôi chảy ra, tôi cảnh giác phát hiện ra may mà Tổ Tông vẫn chưa thấy cảnh này: "Buông ra!"
Những ngón tay của Trương Thành Nam hoàn toàn không biết xấu hổ, thậm chí anh ta còn luồn tay vào chân tôi xoay tròn trên cặp mông trắng tròn trịa ngần như tuyết của tôi. Tôi sợ hãi đến mức không dám cử động, không dám trốn hay la hét gì cả, buộc phải chịu đựng cơn ngứa ngáy tê tái đó.
“Tiểu Ngũ, cô vẫn không chịu cúi đầu khuất phục sao?"
Sống lưng tôi căng cứng, đầy vẻ mỉa mai: "Ông chủ Trương thật là chịu chi, đến cái hộp là át chủ bài cuối cùng cũng đều đưa?"
Trương Thành Nam biết rõ, khẽ nhếch mép cười: "Ai bảo tôi đã gặp phải người phụ nữ khiến tôi muốn ngừng cũng không được như có chứ?"
Ánh mắt anh ta liếc nhìn qua bóng hình Tổ Tông sắp biến mất ở lối cửa ra vào, rướn người lên, dán sát vào tại tôi, rồi từ từ hôn lên môi tôi, nụ hôn ập đến nhanh như chớp, rất vội vàng, và càng lúc càng sâu. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, tôi liền cắn đầu lưỡi của anh ta. Tôi sợ rằng anh ta sẽ cắn trả rồi để lại dấu răng nên đành cố gắng hết sức để đẩy anh ta ra.
"Tây Bắc không chỉ có người của
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.