Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 292: Bệnh aids
Phong Cảnh Như Họa
21/06/2021
Rắn chết không nhắm mắt, Trương Thành Nam cũng đã bắn mấy tên vệ sĩ cố gắng thu dọn xác, anh ta là người có đầu óc sâu sắc và không quá liều lĩnh, và quá am hiểu về rắn, từng chữ ngọc ngà của anh đâm vào trái tim Trương Thành Nam, ta anh chưa từng chịu sự nhục nhã nào như này, lửa giận đùng đùng.
"Anh Nam, thuộc hạ tập trung ở sảnh lớn và sân sau, ba phút, vượt qua thời gian này, đến bố Diêm Vương cũng không thoát nổi!”
Thằn Lằn ném cây súng trong túi áo ra, Trương Thành Nam mạnh mẽ đón lấy súng từ trong không trung, tay trái bắn liên tiếp, làm rung chuyển cả nhà cửa, càng ngày càng nhiều tay sai từ bốn phương tám hướng tràn vào, rất nhiều người bao vây kín sảnh, ngoài hành lang tiếng bước chân ầm ĩ, ngoài cửa sổ là những bóng người xiêu vẹo san sát nhau xen lẫn những bóng cây đung đưa, khiến cho những người còn ở trong phòng có chạy đằng trời.
Trương Thành Nam một tay che chở tôi, tay kia nổ súng, sau đó anh đã chiến đấu tay không khi chưa kịp nạp thêm đạn.
Từng tên tay sai gục ngã trước mắt tôi, nhưng rồi lại xuất hiện thêm một nhóm người mới như thể không có điểm kết, đánh lâu dài như vậy tiêu hao thể lực rất nhanh, anh nhanh chóng mất khả năng phán đoán, động tác cũng không dứt khoát như lúc ban đầu. Tôi chủ động thoát khỏi khu vực an toàn mà anh tạo ra cho tôi, học theo kỹ năng nắm đấm của anh, nhưng lực không đủ mạnh, tôi đành lấy vũ khí gần đó, tôi nắm lấy cái ghế đập vào tên ở gần nhất, đầu tên đó lập tức biến dạng, giống hồ lộ u đầu sứt trán.
Một phút.
Trương Thành Nam xoay người cởi bỏ dây lưng của Mãng Xà, anh buộc chặt vào cổ tay, nhấc chân đá tạo thành một lỗ trên cửa thủy tinh, cánh cửa nhanh chóng đổ vỡ, như bắn súng liên thanh, đâm vào mắt của mấy tên tay sai, tiếng kêu la vang lên không ngớt, con người như bong bóng cá rơi lách tách lên những tấm men sứ, tôi cố nén buồn nôn, đi theo Trương Thành Nam nghênh địch từ nam chí bắc.
Hai phút.
Trước mắt tôi, mười mấy xác chết vẫn còn hơi ấm chồng chất lên nhau, làm tắc con đường duy nhất rời khỏi hiện trường. Trương Thành Nam ném bật lửa, đốt khăn trải bàn nhung đỏ, nó rung chuyển 360 độ rồi đậy lên đống xác chết kia, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, mùi cháy khét và mùi tanh tràn ngập trong không khí.
Ba phút.
Ngọn lửa theo gió bùng lên tận mái hiên, những chiếc lá ngô đồng vươn dài đã bị ngọn lửa thiêu rụi quá nửa,
Trương Thành Nam nhằm chuẩn vào ống nước trong phòng vệ sinh, bắn một phát, dòng nước mạnh mẽ phụt ra, nước phun lên dài dằng dẵng dần dần dập tắt lửa, còn lại hai ba phần, cũng dần dần bị dập tắt hết.
Xác chết đã bị phá huỷ, không có bằng chứng về cái chết.
Cho dù cảnh sát chạy đến, cũng khó mà có thể bởi lông tìm vết.
Vệt máu tràn ra, chảy khắp nơi trên đất, cầu thang là nơi ăn mòn da thịt, là nơi huyết tương đông lại, cách âm ở sòng bạc vô cùng tốt, nhất là phòng sang trọng bậc nhất cho các ông lớn, không ít người mượn danh nghĩa đánh bài, thực tế là đến để giao dịch về quyền lực để tiện cho việc củng cố thêm cho lợi ích của mình. Trận đấu súng kịch liệt diễn ra không liền mạch.
Lúc nào cũng là Trương Thành Nam tiến công, cấp dưới của AK chủ yếu phòng thủ, chúng tôi ồn ào lớn tiếng là vậy, lầu một lại gió yên biển lặng, Chúng tôi đốt hương ở chân nến dành cho Thần tài, làm nhạt đi mùi máu tanh trong không khí. Trương Thành Nam dựng thẳng cổ áo lên che khuất đi khuôn mặt, chạy qua đại sảnh đông đúc, Thằn Lằn dẫn đầu đi ra ngoài lái chiếc xe thể thao đến đợi ở cửa sòng bạc, anh ta ấn còi xe báo hiệu “Anh Nam, nhanh!”
Trương Thành Nam bình tĩnh nằm lấy tay tôi, bước xuống bệ đá, Thằn Lằn từ trong xe ném ra một cái chìa khoá, "Chị dâu, đây là khóa mở két an toàn, trong văn phòng 201, trong ngăn tủ có 10 khẩu súng 64 đã cải tiến, lực sát thương rất lớn, chị cùng anh Nam dùng để phòng thân trên đường, không thể tiếp tục ở lại Hà Bắc được nữa. Xe đã đổ đầy xăng rồi, dự phòng hai thùng nữa, hai người hãy đi đến Tây Bắc. Tây Bắc trống trải, khắp nơi đều là rừng núi, sa mạc, rừng núi đá vôi, rất nhiều chỗ có thể ẩn nấp. Ở đó dễ phòng thủ khó tấn công, cảnh sát cũng hết cách”
Trương Thành Nam vặn mở chai nước suối, đổ thẳng lên đầu.
Bọt khí rửa sạch chất bẩn trên người, "Thiểm Tây".
Thằn Lằn nói, “Chị dâu, ở Thạch Gia Trang ít người biết chị, nên khi chị an toàn anh Nam sẽ lập tức rút lui, chị phải vất vả một chuyến rồi.”
Trương Thành Nam nghe vậy bóp mạnh chai nước, quay người trở về, tôi cản anh, "Không ai để ý đến em cả! Tôi là người lạ mặt, nếu như anh quả quyết mạo hiểm dẫn đến bị lộ, chúng ta sẽ mất tất cả, người bị cuốn vào như em cũng không thoát được.”
Tôi hung hăng đẩy Trương Thành Nam vào trong xe, Thằn Lằn chờ đúng thời cơ khóa luôn cửa sau, Trương Thành Nam sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Tiểu Ngũ
Tôi nghiến răng siết chặt chìa khóa, nhanh nhẹn lắp nòng súng, trượt xuống góc tường rồi nhảy lên tầng hai.
“Con mẹ nó, Trương Thành Nam mang theo đàn bà mà còn muốn liều mạng à.”
“Anh Mãng Xà phế rồi, AK chúng ta nghe ai đây?”
Tôi mới ra khỏi thang máy, đối diện đảm thuộc hạ hùng hùng hổ hổ, đâm vào phía trước của tôi, hắn sững sờ, tôi cũng khẽ giật mình, hắn ta vừa há mồm định gọi người, nhanh như chớp rút súng chĩa vào cổ hắn, hắn chưa kịp lén lên, máu giống như hoa sen đỏ bắn tung tóe hết lên cằm và gò mà, hắn ngay lập tức lảo đảo ngã vào cột nhà rồi trút hơi thở cuối cùng.
Đồng bọn của hắn ta lập tức quỳ xuống, “Chị dâu, anh Mãng Xà tiêu đời rồi đồi, AK như rắn mất đầu, anh Trương không chê, cầu xin anh ấy giúp đỡ chúng tôi, cho chúng tôi đi theo làm giàu.”
Tôi ở trên cao nhìn xuống quan sát hắn, “Đường chủ?”
Hắn không ngừng dập đầu, sợ tôi giết chết hắn, "Anh Mãng nói, tôi thay anh ấy làm một chuyện, anh ấy sẽ giúp tôi lên làm Tam đường chủ. Đại đường chủ là quản lý Triệu, anh Thằn Lằn đã xử lý anh ấy trước khi anh ấy ra ngoài, Nhị đường chủ anh Thằn Lằn nhận ân tình của anh Trương, anh ta nhất định sẽ phục, tôi đứng hàng thứ ba, tôi nghe chị dâu sắp xếp."
Tôi ước lượng lấy chuôi thương, "Chuyện gì."
"Bắt cóc con gái Cục trưởng cục công an.
Tôi nghe xong có chút kinh ngạc, Cục trưởng Hùng?”
Hắn nói là, anh Mãng muốn nắm thóp lão Hùng, anh ta có dã tâm lớn, ngoài cảng Thương Châu còn nuốt thêm vài địa bàn khác nữa, nghe nói anh ta coi trọng Thiên Tân Tân Hải và Sanlitun - con đường quán bar của Bắc Kinh, ở hai thành phố này làm quan ngoài sáng, ăn to nói lớn, anh ta ăn không no, muốn đi đường ngang ngõ tắt.
"Cậu bắt lại rồi?”
"Đâu có dễ dàng như thế, người đứng sau cục trưởng Hùng là tổng tham mưu trưởng, trên nói dưới làm, nghe theo cấp trên phá án, sở dĩ cục trưởng Hùng không đồng ý với anh Mãng, hối lộ mấy trăm triệu cũng không hé miệng, bởi chính ông ta âm thầm xây cầu, khống chế quán bar Sanlitun và bến tàu cảng Tây đất Thiên Tân, ông ta dựa vào cái gì mà phải nhường người khác? Tổng tham mưu trưởng là kẻ đứng sau ông ta vì, dìu dắt ông ta, ông ta làm gì, ông ta dám giấu sao? Lãnh đạo cấp cao chả lẽ không biết được cái bí mật bên trong sao.”
Hay cho một cái đầm sâu không thấy đáy, lãnh đạo Lập Thành điều khiển ba tỉnh Đông Bắc cùng lục quân trung ương, quyền lực trong tay, nhưng dù một mình đảm đương, anh ta vẫn không chịu buông tay, lợi dụng cục trưởng cục công an làm lá chắn, khống chế xã hội đen địa phương, tụ tập vơ vét của cải, thậm chí muốn tóm gọn các ngành nghề giải trí Bắc Kinh, cảng khẩu mới xuất hiện ở Thiên Tân. Tôi cười lạnh “Anh ta đang đi tìm cái chết.”
Tay sai cử động đầu gối, " Chị dâu, trung ương sẽ không bao giờ thanh tra tổng tham mưu trưởng, thời điểm anh ta thăng chắc, đã cầm một bản sổ sách thật dày. Từ trung ương cho đến chính quốc, thậm chí bộ trưởng, bất cứ việc gì như là việc riêng như nhận hối lộ, anh ta đều nắm giữ chắc trong tay, chứ đừng nói đến lãnh đạo tỉnh. Trung ương cũng phải ra sức nghĩ cách bảo vệ anh ta, Tổng tham mưu trưởng xuất thân từ con nhà võ, người lãnh đạo lực lượng đặc biệt, nhưng vẫn phải nể phục anh ta, anh ta cũng là kẻ khó chơi. Anh ta cá chết lưới rách, trung ương không giúp được gì.”
Tôi từ từ bóp cò, “Vậy sao?”
Hắn ta không nghe thấy gì vẫn định nói tiếp, tôi bắn một phát súng, lấy mạng hắn, nửa câu sau của hắn ta vĩnh viễn không bao giờ có thể nói nữa.
Tận mắt chứng kiến, tôi cũng ngầm thừa nhận cách xưng hô của hắn ta, biết đầu hắn ta trở mặt chỉ ra tôi, không lẽ tôi lại giữ quả bom này sao.
Tôi với Trương Thành Nam một người thất bại cả tất cả thất bại, tôi phải suy nghĩ đến sơ hở mình đã lộ ra và hoàn cảnh của anh ấy.
Tôi dựa theo chỉ dẫn của Thằn Lằn, về trước sảnh đánh bạc, 3 tỷ trong két sắt vẫn còn nguyên, tôi ném tiền đi, thu lại két rỗng, nhanh chóng xông vào phòng 201, dọn sạch sẽ két sắt rồi cất súng vào trong.
Việc cấp bách, tiền không phải nhu yếu phẩm, đủ để ăn uống là được, vũ khí mới không thể thiếu. Thiếu súng ống và xăng, chúng tôi sẽ như chó cùng rút giậu..
Tôi mang theo vali có mật mã bước ra ngoài 201, dưới cột đèn ở góc đường, lờ mờ thoáng thấy một người mặc áo khoác mỏng.
Tôi cảnh giác đặt câu hỏi, " Ai."
Cái bóng kia rõ ràng cũng cứng đờ, mãi mới xuất hiện"Cô Trình."
Tay sai của Mãng Xà.
Vết thương ở chân cô ta đã được bằng bỏ đơn giản, băng gạc nhuộm màu máu, cô ta ngồi ở lối đi lạnh lẽo, làn da phủ dầy tro bụi do lửa cháy.
Tôi cầm theo súng, từ từ đến gần cô ta, cô ta đưa cho tôi một điều thuốc.
Tôi nhìn điếu thuốc, lại nhìn cô ta một chút, cô ta giơ hai tay lên, "Tôi và cô không giống nhau, cô là tay sai được đào tạo từ trong khói thuốc súng vừng Đông Bắc, tôi là kỹ nữ bẩn thỉu sống ở Hà Bắc, cô đa tài đa nghệ, hiểu rõ người khác, tôi chỉ có thể ca hát nhảy múa, nịnh bợ Mãng Xà, tôi đấu không lại cô, tất nhiên sẽ biết điều, cô không giết tôi, tôi cảm động đến rớt nước mắt, chả lẽ lại tự mình chuốc lấy khổ sao?”
Tôi trầm mặc kẹp lấy điếu thuốc, hít một hơi, tôi nhíu mày hỏi cô “Có gì đó sao?”
Cô ta ngậm lấy cuống điếu thuốc, ngọn lửa hun đến không mở mắt ra được, cô ta ném cho tôi một bao thuốc chưa mở, tôi xe ra lấy một điều đốt, tôi sặc.
“Người đàn ông của cô chết rồi.”
“Tôi nghe được tiếng súng”
Cô ta bỗng dừng một phút, “Cô rất lợi hại, người ta đều nói Trương Thành Nam danh tiếng lẫy lừng, làm thế nào lại yêu một kỹ nữ nơi phong nguyệt, còn là đồ thừa của lãnh đạo cao cấp, bọn họ có lẽ chưa từng nhìn thấy bộ dàng lâm nguy không sợ hãi chiến đấu anh dũng đẫm máu bên cạnh đàn ông của cô. Kỹ nữ, gái nhà lành, con nhà giàu có, ai có phong độ và can đảm giống cô đây
Tôi loay hoay với bóng đèn lắc lư, "Giờ tôi là người bình thường, vì sống sót mà phải bôn ba, thời khắc đứng trước tình cảnh quẫn bách không có gì cả, trên đời này nam nữ như vậy nhiều vô kể, tôi là một trong số đó, sao phải lo sợ chứ, muốn sống tiếp, muốn ăn cơm, không muốn chết trong ngục giam, chỉ có thể liều mạng."
Cô ta phun ra khói thuốc màu lam nhạt, nhưng cô là Trình Bảo Ái, sự hấp dẫn cùng sự kiên cường của cô, giống một chiếc bàn chải, quét sạch trái tim của đàn ông trên thế gian này, hưởng quyền lực và sự giàu có của Đông Bắc, không cách nào buông tha cô, nếu cô cầu xin tha thứ chịu thỏa hiệp, có lẽ Trương Thành Nam sẽ có con đường sống.
Đầu ngón tay tôi xiết chặt, bóp nát bóng đèn, “Người chiến thắng, chán ghét việc anh uy hiếp rồi bị phơi ở nơi ban ngày ban mặt, dù là việc này, không cho phép dù chỉ một hay hai người nhìn. Ai không thích được ngủ ngon lành, mà lại đi muốn cả ngày lo ngay ngáy chứ, Quyền Hoạn của Đông Bắc không muốn tôi chạy trốn khắp nơi, cớ gì lại bức tôi đi đến bước đường cùng đây. Quyền thế và phong nguyệt, theo lời của đàn ông thì, phong nguyệt là sự dệt hoa trên gấm của quyền thế, đối với phụ nữ mà nói, chỉ cần xung đột tới tình cảm, giàu có, địa vị, lợi lộc liền không đáng nhắc tới nữa. Dù cho có đói, không cam lòng, cũng sẽ từ bỏ quyền thế.” Tôi gảy một đoạn tàn thuốc rồi nói tiếp, “Cô đi theo Mãng Xà, đeo vàng đeo bạc, hô mưa gọi gió, bị bao người bao vây ở Hà Bắc, cô sợ sao?”
"Anh Nam, thuộc hạ tập trung ở sảnh lớn và sân sau, ba phút, vượt qua thời gian này, đến bố Diêm Vương cũng không thoát nổi!”
Thằn Lằn ném cây súng trong túi áo ra, Trương Thành Nam mạnh mẽ đón lấy súng từ trong không trung, tay trái bắn liên tiếp, làm rung chuyển cả nhà cửa, càng ngày càng nhiều tay sai từ bốn phương tám hướng tràn vào, rất nhiều người bao vây kín sảnh, ngoài hành lang tiếng bước chân ầm ĩ, ngoài cửa sổ là những bóng người xiêu vẹo san sát nhau xen lẫn những bóng cây đung đưa, khiến cho những người còn ở trong phòng có chạy đằng trời.
Trương Thành Nam một tay che chở tôi, tay kia nổ súng, sau đó anh đã chiến đấu tay không khi chưa kịp nạp thêm đạn.
Từng tên tay sai gục ngã trước mắt tôi, nhưng rồi lại xuất hiện thêm một nhóm người mới như thể không có điểm kết, đánh lâu dài như vậy tiêu hao thể lực rất nhanh, anh nhanh chóng mất khả năng phán đoán, động tác cũng không dứt khoát như lúc ban đầu. Tôi chủ động thoát khỏi khu vực an toàn mà anh tạo ra cho tôi, học theo kỹ năng nắm đấm của anh, nhưng lực không đủ mạnh, tôi đành lấy vũ khí gần đó, tôi nắm lấy cái ghế đập vào tên ở gần nhất, đầu tên đó lập tức biến dạng, giống hồ lộ u đầu sứt trán.
Một phút.
Trương Thành Nam xoay người cởi bỏ dây lưng của Mãng Xà, anh buộc chặt vào cổ tay, nhấc chân đá tạo thành một lỗ trên cửa thủy tinh, cánh cửa nhanh chóng đổ vỡ, như bắn súng liên thanh, đâm vào mắt của mấy tên tay sai, tiếng kêu la vang lên không ngớt, con người như bong bóng cá rơi lách tách lên những tấm men sứ, tôi cố nén buồn nôn, đi theo Trương Thành Nam nghênh địch từ nam chí bắc.
Hai phút.
Trước mắt tôi, mười mấy xác chết vẫn còn hơi ấm chồng chất lên nhau, làm tắc con đường duy nhất rời khỏi hiện trường. Trương Thành Nam ném bật lửa, đốt khăn trải bàn nhung đỏ, nó rung chuyển 360 độ rồi đậy lên đống xác chết kia, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, mùi cháy khét và mùi tanh tràn ngập trong không khí.
Ba phút.
Ngọn lửa theo gió bùng lên tận mái hiên, những chiếc lá ngô đồng vươn dài đã bị ngọn lửa thiêu rụi quá nửa,
Trương Thành Nam nhằm chuẩn vào ống nước trong phòng vệ sinh, bắn một phát, dòng nước mạnh mẽ phụt ra, nước phun lên dài dằng dẵng dần dần dập tắt lửa, còn lại hai ba phần, cũng dần dần bị dập tắt hết.
Xác chết đã bị phá huỷ, không có bằng chứng về cái chết.
Cho dù cảnh sát chạy đến, cũng khó mà có thể bởi lông tìm vết.
Vệt máu tràn ra, chảy khắp nơi trên đất, cầu thang là nơi ăn mòn da thịt, là nơi huyết tương đông lại, cách âm ở sòng bạc vô cùng tốt, nhất là phòng sang trọng bậc nhất cho các ông lớn, không ít người mượn danh nghĩa đánh bài, thực tế là đến để giao dịch về quyền lực để tiện cho việc củng cố thêm cho lợi ích của mình. Trận đấu súng kịch liệt diễn ra không liền mạch.
Lúc nào cũng là Trương Thành Nam tiến công, cấp dưới của AK chủ yếu phòng thủ, chúng tôi ồn ào lớn tiếng là vậy, lầu một lại gió yên biển lặng, Chúng tôi đốt hương ở chân nến dành cho Thần tài, làm nhạt đi mùi máu tanh trong không khí. Trương Thành Nam dựng thẳng cổ áo lên che khuất đi khuôn mặt, chạy qua đại sảnh đông đúc, Thằn Lằn dẫn đầu đi ra ngoài lái chiếc xe thể thao đến đợi ở cửa sòng bạc, anh ta ấn còi xe báo hiệu “Anh Nam, nhanh!”
Trương Thành Nam bình tĩnh nằm lấy tay tôi, bước xuống bệ đá, Thằn Lằn từ trong xe ném ra một cái chìa khoá, "Chị dâu, đây là khóa mở két an toàn, trong văn phòng 201, trong ngăn tủ có 10 khẩu súng 64 đã cải tiến, lực sát thương rất lớn, chị cùng anh Nam dùng để phòng thân trên đường, không thể tiếp tục ở lại Hà Bắc được nữa. Xe đã đổ đầy xăng rồi, dự phòng hai thùng nữa, hai người hãy đi đến Tây Bắc. Tây Bắc trống trải, khắp nơi đều là rừng núi, sa mạc, rừng núi đá vôi, rất nhiều chỗ có thể ẩn nấp. Ở đó dễ phòng thủ khó tấn công, cảnh sát cũng hết cách”
Trương Thành Nam vặn mở chai nước suối, đổ thẳng lên đầu.
Bọt khí rửa sạch chất bẩn trên người, "Thiểm Tây".
Thằn Lằn nói, “Chị dâu, ở Thạch Gia Trang ít người biết chị, nên khi chị an toàn anh Nam sẽ lập tức rút lui, chị phải vất vả một chuyến rồi.”
Trương Thành Nam nghe vậy bóp mạnh chai nước, quay người trở về, tôi cản anh, "Không ai để ý đến em cả! Tôi là người lạ mặt, nếu như anh quả quyết mạo hiểm dẫn đến bị lộ, chúng ta sẽ mất tất cả, người bị cuốn vào như em cũng không thoát được.”
Tôi hung hăng đẩy Trương Thành Nam vào trong xe, Thằn Lằn chờ đúng thời cơ khóa luôn cửa sau, Trương Thành Nam sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Tiểu Ngũ
Tôi nghiến răng siết chặt chìa khóa, nhanh nhẹn lắp nòng súng, trượt xuống góc tường rồi nhảy lên tầng hai.
“Con mẹ nó, Trương Thành Nam mang theo đàn bà mà còn muốn liều mạng à.”
“Anh Mãng Xà phế rồi, AK chúng ta nghe ai đây?”
Tôi mới ra khỏi thang máy, đối diện đảm thuộc hạ hùng hùng hổ hổ, đâm vào phía trước của tôi, hắn sững sờ, tôi cũng khẽ giật mình, hắn ta vừa há mồm định gọi người, nhanh như chớp rút súng chĩa vào cổ hắn, hắn chưa kịp lén lên, máu giống như hoa sen đỏ bắn tung tóe hết lên cằm và gò mà, hắn ngay lập tức lảo đảo ngã vào cột nhà rồi trút hơi thở cuối cùng.
Đồng bọn của hắn ta lập tức quỳ xuống, “Chị dâu, anh Mãng Xà tiêu đời rồi đồi, AK như rắn mất đầu, anh Trương không chê, cầu xin anh ấy giúp đỡ chúng tôi, cho chúng tôi đi theo làm giàu.”
Tôi ở trên cao nhìn xuống quan sát hắn, “Đường chủ?”
Hắn không ngừng dập đầu, sợ tôi giết chết hắn, "Anh Mãng nói, tôi thay anh ấy làm một chuyện, anh ấy sẽ giúp tôi lên làm Tam đường chủ. Đại đường chủ là quản lý Triệu, anh Thằn Lằn đã xử lý anh ấy trước khi anh ấy ra ngoài, Nhị đường chủ anh Thằn Lằn nhận ân tình của anh Trương, anh ta nhất định sẽ phục, tôi đứng hàng thứ ba, tôi nghe chị dâu sắp xếp."
Tôi ước lượng lấy chuôi thương, "Chuyện gì."
"Bắt cóc con gái Cục trưởng cục công an.
Tôi nghe xong có chút kinh ngạc, Cục trưởng Hùng?”
Hắn nói là, anh Mãng muốn nắm thóp lão Hùng, anh ta có dã tâm lớn, ngoài cảng Thương Châu còn nuốt thêm vài địa bàn khác nữa, nghe nói anh ta coi trọng Thiên Tân Tân Hải và Sanlitun - con đường quán bar của Bắc Kinh, ở hai thành phố này làm quan ngoài sáng, ăn to nói lớn, anh ta ăn không no, muốn đi đường ngang ngõ tắt.
"Cậu bắt lại rồi?”
"Đâu có dễ dàng như thế, người đứng sau cục trưởng Hùng là tổng tham mưu trưởng, trên nói dưới làm, nghe theo cấp trên phá án, sở dĩ cục trưởng Hùng không đồng ý với anh Mãng, hối lộ mấy trăm triệu cũng không hé miệng, bởi chính ông ta âm thầm xây cầu, khống chế quán bar Sanlitun và bến tàu cảng Tây đất Thiên Tân, ông ta dựa vào cái gì mà phải nhường người khác? Tổng tham mưu trưởng là kẻ đứng sau ông ta vì, dìu dắt ông ta, ông ta làm gì, ông ta dám giấu sao? Lãnh đạo cấp cao chả lẽ không biết được cái bí mật bên trong sao.”
Hay cho một cái đầm sâu không thấy đáy, lãnh đạo Lập Thành điều khiển ba tỉnh Đông Bắc cùng lục quân trung ương, quyền lực trong tay, nhưng dù một mình đảm đương, anh ta vẫn không chịu buông tay, lợi dụng cục trưởng cục công an làm lá chắn, khống chế xã hội đen địa phương, tụ tập vơ vét của cải, thậm chí muốn tóm gọn các ngành nghề giải trí Bắc Kinh, cảng khẩu mới xuất hiện ở Thiên Tân. Tôi cười lạnh “Anh ta đang đi tìm cái chết.”
Tay sai cử động đầu gối, " Chị dâu, trung ương sẽ không bao giờ thanh tra tổng tham mưu trưởng, thời điểm anh ta thăng chắc, đã cầm một bản sổ sách thật dày. Từ trung ương cho đến chính quốc, thậm chí bộ trưởng, bất cứ việc gì như là việc riêng như nhận hối lộ, anh ta đều nắm giữ chắc trong tay, chứ đừng nói đến lãnh đạo tỉnh. Trung ương cũng phải ra sức nghĩ cách bảo vệ anh ta, Tổng tham mưu trưởng xuất thân từ con nhà võ, người lãnh đạo lực lượng đặc biệt, nhưng vẫn phải nể phục anh ta, anh ta cũng là kẻ khó chơi. Anh ta cá chết lưới rách, trung ương không giúp được gì.”
Tôi từ từ bóp cò, “Vậy sao?”
Hắn ta không nghe thấy gì vẫn định nói tiếp, tôi bắn một phát súng, lấy mạng hắn, nửa câu sau của hắn ta vĩnh viễn không bao giờ có thể nói nữa.
Tận mắt chứng kiến, tôi cũng ngầm thừa nhận cách xưng hô của hắn ta, biết đầu hắn ta trở mặt chỉ ra tôi, không lẽ tôi lại giữ quả bom này sao.
Tôi với Trương Thành Nam một người thất bại cả tất cả thất bại, tôi phải suy nghĩ đến sơ hở mình đã lộ ra và hoàn cảnh của anh ấy.
Tôi dựa theo chỉ dẫn của Thằn Lằn, về trước sảnh đánh bạc, 3 tỷ trong két sắt vẫn còn nguyên, tôi ném tiền đi, thu lại két rỗng, nhanh chóng xông vào phòng 201, dọn sạch sẽ két sắt rồi cất súng vào trong.
Việc cấp bách, tiền không phải nhu yếu phẩm, đủ để ăn uống là được, vũ khí mới không thể thiếu. Thiếu súng ống và xăng, chúng tôi sẽ như chó cùng rút giậu..
Tôi mang theo vali có mật mã bước ra ngoài 201, dưới cột đèn ở góc đường, lờ mờ thoáng thấy một người mặc áo khoác mỏng.
Tôi cảnh giác đặt câu hỏi, " Ai."
Cái bóng kia rõ ràng cũng cứng đờ, mãi mới xuất hiện"Cô Trình."
Tay sai của Mãng Xà.
Vết thương ở chân cô ta đã được bằng bỏ đơn giản, băng gạc nhuộm màu máu, cô ta ngồi ở lối đi lạnh lẽo, làn da phủ dầy tro bụi do lửa cháy.
Tôi cầm theo súng, từ từ đến gần cô ta, cô ta đưa cho tôi một điều thuốc.
Tôi nhìn điếu thuốc, lại nhìn cô ta một chút, cô ta giơ hai tay lên, "Tôi và cô không giống nhau, cô là tay sai được đào tạo từ trong khói thuốc súng vừng Đông Bắc, tôi là kỹ nữ bẩn thỉu sống ở Hà Bắc, cô đa tài đa nghệ, hiểu rõ người khác, tôi chỉ có thể ca hát nhảy múa, nịnh bợ Mãng Xà, tôi đấu không lại cô, tất nhiên sẽ biết điều, cô không giết tôi, tôi cảm động đến rớt nước mắt, chả lẽ lại tự mình chuốc lấy khổ sao?”
Tôi trầm mặc kẹp lấy điếu thuốc, hít một hơi, tôi nhíu mày hỏi cô “Có gì đó sao?”
Cô ta ngậm lấy cuống điếu thuốc, ngọn lửa hun đến không mở mắt ra được, cô ta ném cho tôi một bao thuốc chưa mở, tôi xe ra lấy một điều đốt, tôi sặc.
“Người đàn ông của cô chết rồi.”
“Tôi nghe được tiếng súng”
Cô ta bỗng dừng một phút, “Cô rất lợi hại, người ta đều nói Trương Thành Nam danh tiếng lẫy lừng, làm thế nào lại yêu một kỹ nữ nơi phong nguyệt, còn là đồ thừa của lãnh đạo cao cấp, bọn họ có lẽ chưa từng nhìn thấy bộ dàng lâm nguy không sợ hãi chiến đấu anh dũng đẫm máu bên cạnh đàn ông của cô. Kỹ nữ, gái nhà lành, con nhà giàu có, ai có phong độ và can đảm giống cô đây
Tôi loay hoay với bóng đèn lắc lư, "Giờ tôi là người bình thường, vì sống sót mà phải bôn ba, thời khắc đứng trước tình cảnh quẫn bách không có gì cả, trên đời này nam nữ như vậy nhiều vô kể, tôi là một trong số đó, sao phải lo sợ chứ, muốn sống tiếp, muốn ăn cơm, không muốn chết trong ngục giam, chỉ có thể liều mạng."
Cô ta phun ra khói thuốc màu lam nhạt, nhưng cô là Trình Bảo Ái, sự hấp dẫn cùng sự kiên cường của cô, giống một chiếc bàn chải, quét sạch trái tim của đàn ông trên thế gian này, hưởng quyền lực và sự giàu có của Đông Bắc, không cách nào buông tha cô, nếu cô cầu xin tha thứ chịu thỏa hiệp, có lẽ Trương Thành Nam sẽ có con đường sống.
Đầu ngón tay tôi xiết chặt, bóp nát bóng đèn, “Người chiến thắng, chán ghét việc anh uy hiếp rồi bị phơi ở nơi ban ngày ban mặt, dù là việc này, không cho phép dù chỉ một hay hai người nhìn. Ai không thích được ngủ ngon lành, mà lại đi muốn cả ngày lo ngay ngáy chứ, Quyền Hoạn của Đông Bắc không muốn tôi chạy trốn khắp nơi, cớ gì lại bức tôi đi đến bước đường cùng đây. Quyền thế và phong nguyệt, theo lời của đàn ông thì, phong nguyệt là sự dệt hoa trên gấm của quyền thế, đối với phụ nữ mà nói, chỉ cần xung đột tới tình cảm, giàu có, địa vị, lợi lộc liền không đáng nhắc tới nữa. Dù cho có đói, không cam lòng, cũng sẽ từ bỏ quyền thế.” Tôi gảy một đoạn tàn thuốc rồi nói tiếp, “Cô đi theo Mãng Xà, đeo vàng đeo bạc, hô mưa gọi gió, bị bao người bao vây ở Hà Bắc, cô sợ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.