Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 156: Một tấc sắc xuân
Phong Cảnh Như Họa
17/05/2021
Trần Trang khiến tôi có cảm giác nguy cơ rất lớn.
Cuộc sống bị chia rẽ, trước sau là địch không phải là điều mà tôi mong đợi. Nếu như ban đầu không thể nắm được Trương Thành Nam, độc chiếm tình cảm của anh ta, thắng ván cờ này một cách mỹ mãn, thì những gì tôi đối mặt chẳng qua chỉ là lặp lại cuộc sống mà tổ tông cho tôi.
Tôi trở về phòng với vẻ mặt nghiêm trọng, bảo mẫu theo sát ở phía sau. Tôi khóa trái cửa, đi thẳng vào vấn đề hỏi cô ấy về lai lịch của cô Trần.
"Cô ấy trước giờ vẫn luôn ở Ninh Khiết, quản lý việc kinh doanh sòng bạc và mỏ dầu cho ông chủ Trương đây cũng là lần đầu tôi gặp cô ấy.
Mấy tháng trước, cô Trần bị phạt, tôi nghe anh Tiến Bình nói, bên ngoài cô Lỗ được cưng chiều, nhưng người ông chủ Trương xem trọng nhất chính là cô Trần. Vì vậy, để tránh xa tranh chấp, đã bồi dưỡng ở một nơi tương đối yên bình."
Trong lòng tôi nhảy lên, không tự chủ nắm chặt tay: "Thật chứ?"
Cô ấy gật đầu: "Có lẽ là thật."
Có thể khiến Trương Thành Nam đầy bụng lợi dụng nghĩ đến trình độ này, rất có phong thái được tổ tông che chở. Trần Trang vốn bị mọi người xem nhẹ, lại có trọng lượng như vậy.
Tôi đứng dậy sờ vào bông hoa đậu đỏ đang nở rộ. Cuối thu không phải là mùa hoa nở, suối nước nóng đã làm hoa nở sớm. Một chút vàng nhạt điểm trên sắc hồng tươi đẹp, giống như nốt ruồi chu sa ở đuôi mắt của tôi.
"Cô ta biết bắn súng không?"
Bảo mẫu nói ông chủ Trương không thích phụ nữ tiếp xúc với vũ khí, hoàn toàn không được đụng vào.
Vết xe đổ của cô Cửu là ở đây, không ai trên đường Cự Ngạc tình nguyện nối gót sự sụp đổ của Kiều Thành Tứ và Dương Cao Tuấn. Trong lòng tôi lập tức hiểu ra, mặt mày hớn hở nói: "Chăm sóc tốt cho cô Trần. Cô ta từng bước đặt mặt mũi tôi lên trên, tôi cũng phải mỉm cười chào đón lấy ân báo oán."
Tôi và Trần Trang không đụng mặt nhau cả ngày, tôi cố ý tránh mặt cô ta, không để bất kỳ cơ hội xung đột nào xảy ra, để hong khô, đun sống nhuệ khí của cô ta.
Chập tối lúc Trương Thành Nam trở về, tôi đang trên chiếc giường mềm mại ngoài ban công ngắm hoa. Nghe thấy tiếng động tôi liền biết là anh ta. Tôi không quay đầu lại, vẫn chăm chú nhìn vào giọt sương trong suốt giữa các tán lá.
Tình nhân ở trước mặt kim chủ luôn luôn thấp kém. Kim chủ quyền thế càng lớn, địa vị càng cao thì mối quan hệ càng bất bình đẳng.
Trương Thành Nam là trùm xã hội đen giết người, buôn lậu, ăn chơi trác táng. Trong lòng tình nhân của anh ta luôn sợ hãi, khó tránh khỏi làm mất lòng, số phận của Lỗ Mạn vẫn không thoát khỏi một phát súng.
Trần Trang cũng được, Tưởng Lan cũng tốt, những bông hoa muôn màu muôn sắc, vẻ ngoài không giống nhau, tính tình không giống nhau, theo quy luật đều phụ thuộc vào sự phát triển của gốc rễ. Trương Thành Nam không thiếu những cô gái nịnh nọt, lấy lòng bằng mọi cách có thể.
Tôi lại chọn một con đường khác, nũng nịu một cách chừng mực. Điều đó không gây hại gì, thứ mà anh ta thích thú đến từ niềm vui chinh phục được tôi.
Anh ta là một người đàn ông khao khát được chinh phục, chinh phục quyền lực, chinh phục luật pháp, chinh phục phụ nữ. Cho dù ăn vào miệng cũng phải vòng vèo, không thể để anh ta ăn một cách thoải mái và dễ dàng. Anh ta mới biết yêu thích hương vị và mùi vị này.
Sau ánh đèn, Trương Thành Nam nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, như thể đang xác nhận, đây là mơ hay thực. Tôi hoàn toàn sống trong thế giới của anh ta, sống dưới sự kiểm soát của anh ta, nhưng không còn là một món ngon chỉ có thể lén lút nếm thử như ngày xưa.
Sự dịu dàng trong mắt anh ta ngày càng sâu, anh ta cởi áo khoác ngoài đưa cho cô bảo mẫu, hỏi cô ấy rằng tôi đã ăn gì và ngủ thế nào rồi.
Bảo mẫu không dám nói sự thật, ấp ủng nói mọi thứ đều rất tốt.
"Thật điên cả người." Anh ta xắn một phần tay áo sơ mi lên: "Cứ tưởng rằng em sẽ nhào qua đây, mua qua cho em thật phí."
Cánh tay đưa ra của tôi dừng ở giữa không trung hai giây: "Quà?"
Anh ta ừ lạnh nhạt: "Có muốn không?"
Đánh một cái lại cho một viên kẹo, tất cả đàn ông trên thế giới này đều thích đi con đường này. Tôi nhận lấy món quà của anh ta, chuyện này còn có thể đảo ngược được sao?
Tôi ngoảnh mặt làm lơ, đầu ngón tay nghịch ngợm đám lá úa vàng: "Ông chủ Trương và Hạo Thiên……...."
"Bắt đầu từ hôm nay, lúc nhắc đến anh ta, cô Trình phải thêm họ vào!"
Anh ta bỗng dưng cắt lời ta, tôi vô thức nhíu mày: "Ồ?"
Anh ta xé toạc cổ áo, để lộ ra phần lớn bờ ngực rắn chắc, mê người. Có chút lười biếng trong sự uy hiếp: "Thêm một chữ, không hề phí sức."
Tôi cắn môi, nhịn cười: "Phục Hưng số 7 đổi trắng thay đen, cuộc họp tại cảng Cát Lâm, ông chủ Trương và anh ấy bàn chuyện làm ăn chỗ nào, toàn là ghen tuông, tranh đoạt tình yêu."
Tôi nắm lấy một chiếc lá ngắt đi, kẹp nó vào lòng bàn tay tôi, đặt dưới mũi ngửi một chút. Mùi hương của sương muộn xế chiều, mát lạnh kéo dài: "Quyển Tam Quốc trong phòng làm việc của ông chủ Trương, tôi đã đọc đến mê mẩn. Lữ Bố vừa ý Điều Thuyền, phản bội lại Đổng Trác. Không quan tâm đến luân thường đạo lý, tự mình hưởng lợi, anh ta cũng đã thành công rồi."
"Cô Trình thật dũng cảm, công khai bí mật lợi dụng tôi."
"Tôi chưa từng nói." Tôi ném lá cây về phía sau, để nó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Ánh mắt mơ màng chống cằm, khuôn mặt hoa đào phản chiếu trên cửa sổ sát đất chạm khắc tinh xảo theo kiểu Pháp, tăng thêm một tấc sắc xuân.
"Anh ấy lớn hơn anh hai tuổi, cũng xem là anh cả rồi, anh trai như bố không phải sao?"
Tôi cuốn lấy không tha nói móc anh ta, anh ta không nóng giận, cười hỏi sao hôm nay lại hào hứng như vậy, còn đi xem sách cổ.
Lò sưởi trong phòng đã được bật từ trước nên rất nóng. Tôi vơ lấy một cây quạt, tùy ý phe phẩy trước ngực, quái gở chỉ chó mắng mèo: "Ngoại trừ việc chăm sóc cây cỏ, đọc sách luận đạo, tôi còn có thể làm gì. Sống dưới sự giám sát, lỡ như làm gì sai, tôi có một trăm cái miệng cũng không rửa sạch được."
Anh ta cười lớn hơn, đi thẳng về phía tôi, nắm lấy cổ tay cầm quạt của tôi: "Ai trêu chọc bé Năm của tôi, nãy giờ vẫn chưa hết tức giận vậy?"
Ngón tay của tôi buông ra, sợi dây của cây quạt làm xước miệng của anh ta, cắt ra một vết đỏ tươi. Nước da của anh ta trắng nõn gần như trong suốt, trông như dệt hoa trên gấm, vô cùng diễm lệ.
"Đừng có giả vờ, cô ta ăn gan hùm mật báo, dám dựa vào anh ra oai với tôi."
Tôi bắt được cái cớ ra sức tăng giá, tôi tuyệt đối không cho phép Trần Trang vượt qua mình ở hiệp một. Hai bên giao chiến, kèn trống nổi lên, kẻ nào rời khỏi doanh trại trước chắc chắn sẽ chiếm được tiên cơ, về sau muốn đuổi theo lật ngược thế trận sẽ rất khó khăn.
Tôi tỏ vẻ tủi thân và tức giận: "Ông chủ Trương chế tôi mất giá, nuôi phí thức ăn. Muốn đuổi thì cứ nói thẳng, tôi cũng không trách anh. Tôi gì phải mượn tay người bên cạnh, vừa quanh co vừa tốn sức."
Anh ta hiểu ý trong câu nói của tôi, thu lại ý cười vui vẻ bên môi, nghiêng đầu nhìn bảo mẫu, giọng điệu có chút nghiêm túc: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bảo mẫu sợ hãi đến nỗi cúi đầu gần xuống dưới đáy quần, sợ rằng mình sẽ nói sai. Tôi không làm khó cô ấy, lôi kéo người bên cạnh chắc chắn sẽ có chỗ hữu ích. Làm khó quá mức sẽ gây ra oán hận, sẽ bị người khác dành lấy cơ hội và lợi dụng.
Tôi nói ý đồ sống luôn ở đây trong đầu Trần Trang với anh ta: "Ý của ông chủ Trương là anh không biết cô ta đến sao, cô ta là người anh đưa về mà?"
Anh ta xoa xoa viên ngọc bích trên ngón tay, mặt không cảm xúc rũ mắt, suy nghĩ một lúc không nói gì.
"Ông chủ Trương thật có diễm phúc, phụ nữ như hoa như ngọc ngoài mặt không dứt. Trong tối chắc cũng đến hàng trăm hàng ngàn người đợi anh ban phát mưa móc."
Mỗi câu của tôi đều chứa dao găm, anh ta mỉm cười không nói, vòng ra sau lưng tôi, cúi xuống vén sợi tóc xõa bên tai tôi, vừa định hôn xuống, tôi đã cau mày tức giận tránh đi. Môi anh ta lệch hai cm, chạm vào thái dương, răng cắn vào phần da mỏng ở trán tôi. Tôi không thể cử động, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.
"Mùi chua rất nồng, có ngửi thấy không?"
Tôi hờn dỗi không nói chuyện, hừ mũi.
Anh ta vô cùng thích thú trêu chọc tôi: "Hôn một cái sẽ ngửi được thôi. Về việc ban phát mưa móc, tôi không có đủ thận, tích góp được nhiều đều cho em hết."
Tôi gập đầu gối, đụng vào bụng dưới của anh ta, chỗ khó nói đó đã cứng ngắc, khiến người ta suy nghĩ miên man: "Đừng ngắt lời. Tôi không phải bọn họ, chỉ cần vài câu nói, đã cho ông chủ Trương một vẻ mặt tốt."
Anh ta cười khẽ: "Em giống như bọn họ, tôi sẽ không bị em mê hoặc."
Anh ta bóp cằm tôi, không đợi tôi phản bác lại, đã ngậm lấy môi tôi một cách chính xác. Tôi không thể né tránh, bị nuốt lấy đơn giản và gọn gàng, lao vào vòng xoáy khổng lồ và ấm áp.
Một tay anh ta ôm lấy tôi, tay còn lại thì lấn tới làn da nóng bỏng. Ngay lúc chúng tôi sắp mất kiểm soát, tôi thoáng thấy bóng người ở đầu cầu thang, tôi giật bắn người, vội vàng đẩy Trương Thành Nam ra.
Trần Trang đứng đó khoảng một lúc, nhìn thấy hết cảnh tượng ướt át vừa rồi, nhưng vẻ mặt và thái độ cô ta vẫn bình tĩnh như trước, không hề dao động, thậm chí còn vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh bước xuống cầu thang nói: "Anh về rồi. Tình hình ở Thanh Tân có tốt không?"
Tôi liếm nước bọt dính trên môi, giữa ánh đèn điện quang nhớ lại, cảnh tượng tổ tông cưỡi trên Vương Tĩnh Vân đầm đìa mồ hôi, rên rỉ ở trong xe.
Là một tình nhân, cô ta làm tôi e ngại hơn với Kiều Oanh. Kiều Oanh cách tôi rất xa, còn cô ta ở ngay dưới mắt tôi, tổ tông cho cô ta thứ gì tốt, cùng cô ta ngủ mấy đêm, tôi đều nắm được hết. Khoảng thời gian cô ta được sủng ái là những ngày thực sự khiến tôi đứng ngồi không yên.
Nói cách khác, Trần Trang đối xử với tôi giống như cách tôi đối xử với Vương Tĩnh Vân. Sống cùng dưới một mái hiên, người nào nặng người nào nhẹ rất rõ ràng. Một khi bản năng ghen tị và chiếm hữu của một người phụ nữ được hình thành, một cuộc chiến sẽ nổ ra.
Tôi không thể đánh bại cô ta lúc này, cô ta hiểu tôi hơn tôi hiểu cô ta rất nhiều. Tùy tiện xuống cờ, hại nhiều hơn lợi. Tôi chỉ có thể giả vờ yếu đuối, vừa suy đoán vừa từng bước lôi kéo cô ta nhập bọn.
Trương Thành Nam liếc nhìn cô
Cuộc sống bị chia rẽ, trước sau là địch không phải là điều mà tôi mong đợi. Nếu như ban đầu không thể nắm được Trương Thành Nam, độc chiếm tình cảm của anh ta, thắng ván cờ này một cách mỹ mãn, thì những gì tôi đối mặt chẳng qua chỉ là lặp lại cuộc sống mà tổ tông cho tôi.
Tôi trở về phòng với vẻ mặt nghiêm trọng, bảo mẫu theo sát ở phía sau. Tôi khóa trái cửa, đi thẳng vào vấn đề hỏi cô ấy về lai lịch của cô Trần.
"Cô ấy trước giờ vẫn luôn ở Ninh Khiết, quản lý việc kinh doanh sòng bạc và mỏ dầu cho ông chủ Trương đây cũng là lần đầu tôi gặp cô ấy.
Mấy tháng trước, cô Trần bị phạt, tôi nghe anh Tiến Bình nói, bên ngoài cô Lỗ được cưng chiều, nhưng người ông chủ Trương xem trọng nhất chính là cô Trần. Vì vậy, để tránh xa tranh chấp, đã bồi dưỡng ở một nơi tương đối yên bình."
Trong lòng tôi nhảy lên, không tự chủ nắm chặt tay: "Thật chứ?"
Cô ấy gật đầu: "Có lẽ là thật."
Có thể khiến Trương Thành Nam đầy bụng lợi dụng nghĩ đến trình độ này, rất có phong thái được tổ tông che chở. Trần Trang vốn bị mọi người xem nhẹ, lại có trọng lượng như vậy.
Tôi đứng dậy sờ vào bông hoa đậu đỏ đang nở rộ. Cuối thu không phải là mùa hoa nở, suối nước nóng đã làm hoa nở sớm. Một chút vàng nhạt điểm trên sắc hồng tươi đẹp, giống như nốt ruồi chu sa ở đuôi mắt của tôi.
"Cô ta biết bắn súng không?"
Bảo mẫu nói ông chủ Trương không thích phụ nữ tiếp xúc với vũ khí, hoàn toàn không được đụng vào.
Vết xe đổ của cô Cửu là ở đây, không ai trên đường Cự Ngạc tình nguyện nối gót sự sụp đổ của Kiều Thành Tứ và Dương Cao Tuấn. Trong lòng tôi lập tức hiểu ra, mặt mày hớn hở nói: "Chăm sóc tốt cho cô Trần. Cô ta từng bước đặt mặt mũi tôi lên trên, tôi cũng phải mỉm cười chào đón lấy ân báo oán."
Tôi và Trần Trang không đụng mặt nhau cả ngày, tôi cố ý tránh mặt cô ta, không để bất kỳ cơ hội xung đột nào xảy ra, để hong khô, đun sống nhuệ khí của cô ta.
Chập tối lúc Trương Thành Nam trở về, tôi đang trên chiếc giường mềm mại ngoài ban công ngắm hoa. Nghe thấy tiếng động tôi liền biết là anh ta. Tôi không quay đầu lại, vẫn chăm chú nhìn vào giọt sương trong suốt giữa các tán lá.
Tình nhân ở trước mặt kim chủ luôn luôn thấp kém. Kim chủ quyền thế càng lớn, địa vị càng cao thì mối quan hệ càng bất bình đẳng.
Trương Thành Nam là trùm xã hội đen giết người, buôn lậu, ăn chơi trác táng. Trong lòng tình nhân của anh ta luôn sợ hãi, khó tránh khỏi làm mất lòng, số phận của Lỗ Mạn vẫn không thoát khỏi một phát súng.
Trần Trang cũng được, Tưởng Lan cũng tốt, những bông hoa muôn màu muôn sắc, vẻ ngoài không giống nhau, tính tình không giống nhau, theo quy luật đều phụ thuộc vào sự phát triển của gốc rễ. Trương Thành Nam không thiếu những cô gái nịnh nọt, lấy lòng bằng mọi cách có thể.
Tôi lại chọn một con đường khác, nũng nịu một cách chừng mực. Điều đó không gây hại gì, thứ mà anh ta thích thú đến từ niềm vui chinh phục được tôi.
Anh ta là một người đàn ông khao khát được chinh phục, chinh phục quyền lực, chinh phục luật pháp, chinh phục phụ nữ. Cho dù ăn vào miệng cũng phải vòng vèo, không thể để anh ta ăn một cách thoải mái và dễ dàng. Anh ta mới biết yêu thích hương vị và mùi vị này.
Sau ánh đèn, Trương Thành Nam nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, như thể đang xác nhận, đây là mơ hay thực. Tôi hoàn toàn sống trong thế giới của anh ta, sống dưới sự kiểm soát của anh ta, nhưng không còn là một món ngon chỉ có thể lén lút nếm thử như ngày xưa.
Sự dịu dàng trong mắt anh ta ngày càng sâu, anh ta cởi áo khoác ngoài đưa cho cô bảo mẫu, hỏi cô ấy rằng tôi đã ăn gì và ngủ thế nào rồi.
Bảo mẫu không dám nói sự thật, ấp ủng nói mọi thứ đều rất tốt.
"Thật điên cả người." Anh ta xắn một phần tay áo sơ mi lên: "Cứ tưởng rằng em sẽ nhào qua đây, mua qua cho em thật phí."
Cánh tay đưa ra của tôi dừng ở giữa không trung hai giây: "Quà?"
Anh ta ừ lạnh nhạt: "Có muốn không?"
Đánh một cái lại cho một viên kẹo, tất cả đàn ông trên thế giới này đều thích đi con đường này. Tôi nhận lấy món quà của anh ta, chuyện này còn có thể đảo ngược được sao?
Tôi ngoảnh mặt làm lơ, đầu ngón tay nghịch ngợm đám lá úa vàng: "Ông chủ Trương và Hạo Thiên……...."
"Bắt đầu từ hôm nay, lúc nhắc đến anh ta, cô Trình phải thêm họ vào!"
Anh ta bỗng dưng cắt lời ta, tôi vô thức nhíu mày: "Ồ?"
Anh ta xé toạc cổ áo, để lộ ra phần lớn bờ ngực rắn chắc, mê người. Có chút lười biếng trong sự uy hiếp: "Thêm một chữ, không hề phí sức."
Tôi cắn môi, nhịn cười: "Phục Hưng số 7 đổi trắng thay đen, cuộc họp tại cảng Cát Lâm, ông chủ Trương và anh ấy bàn chuyện làm ăn chỗ nào, toàn là ghen tuông, tranh đoạt tình yêu."
Tôi nắm lấy một chiếc lá ngắt đi, kẹp nó vào lòng bàn tay tôi, đặt dưới mũi ngửi một chút. Mùi hương của sương muộn xế chiều, mát lạnh kéo dài: "Quyển Tam Quốc trong phòng làm việc của ông chủ Trương, tôi đã đọc đến mê mẩn. Lữ Bố vừa ý Điều Thuyền, phản bội lại Đổng Trác. Không quan tâm đến luân thường đạo lý, tự mình hưởng lợi, anh ta cũng đã thành công rồi."
"Cô Trình thật dũng cảm, công khai bí mật lợi dụng tôi."
"Tôi chưa từng nói." Tôi ném lá cây về phía sau, để nó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Ánh mắt mơ màng chống cằm, khuôn mặt hoa đào phản chiếu trên cửa sổ sát đất chạm khắc tinh xảo theo kiểu Pháp, tăng thêm một tấc sắc xuân.
"Anh ấy lớn hơn anh hai tuổi, cũng xem là anh cả rồi, anh trai như bố không phải sao?"
Tôi cuốn lấy không tha nói móc anh ta, anh ta không nóng giận, cười hỏi sao hôm nay lại hào hứng như vậy, còn đi xem sách cổ.
Lò sưởi trong phòng đã được bật từ trước nên rất nóng. Tôi vơ lấy một cây quạt, tùy ý phe phẩy trước ngực, quái gở chỉ chó mắng mèo: "Ngoại trừ việc chăm sóc cây cỏ, đọc sách luận đạo, tôi còn có thể làm gì. Sống dưới sự giám sát, lỡ như làm gì sai, tôi có một trăm cái miệng cũng không rửa sạch được."
Anh ta cười lớn hơn, đi thẳng về phía tôi, nắm lấy cổ tay cầm quạt của tôi: "Ai trêu chọc bé Năm của tôi, nãy giờ vẫn chưa hết tức giận vậy?"
Ngón tay của tôi buông ra, sợi dây của cây quạt làm xước miệng của anh ta, cắt ra một vết đỏ tươi. Nước da của anh ta trắng nõn gần như trong suốt, trông như dệt hoa trên gấm, vô cùng diễm lệ.
"Đừng có giả vờ, cô ta ăn gan hùm mật báo, dám dựa vào anh ra oai với tôi."
Tôi bắt được cái cớ ra sức tăng giá, tôi tuyệt đối không cho phép Trần Trang vượt qua mình ở hiệp một. Hai bên giao chiến, kèn trống nổi lên, kẻ nào rời khỏi doanh trại trước chắc chắn sẽ chiếm được tiên cơ, về sau muốn đuổi theo lật ngược thế trận sẽ rất khó khăn.
Tôi tỏ vẻ tủi thân và tức giận: "Ông chủ Trương chế tôi mất giá, nuôi phí thức ăn. Muốn đuổi thì cứ nói thẳng, tôi cũng không trách anh. Tôi gì phải mượn tay người bên cạnh, vừa quanh co vừa tốn sức."
Anh ta hiểu ý trong câu nói của tôi, thu lại ý cười vui vẻ bên môi, nghiêng đầu nhìn bảo mẫu, giọng điệu có chút nghiêm túc: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Bảo mẫu sợ hãi đến nỗi cúi đầu gần xuống dưới đáy quần, sợ rằng mình sẽ nói sai. Tôi không làm khó cô ấy, lôi kéo người bên cạnh chắc chắn sẽ có chỗ hữu ích. Làm khó quá mức sẽ gây ra oán hận, sẽ bị người khác dành lấy cơ hội và lợi dụng.
Tôi nói ý đồ sống luôn ở đây trong đầu Trần Trang với anh ta: "Ý của ông chủ Trương là anh không biết cô ta đến sao, cô ta là người anh đưa về mà?"
Anh ta xoa xoa viên ngọc bích trên ngón tay, mặt không cảm xúc rũ mắt, suy nghĩ một lúc không nói gì.
"Ông chủ Trương thật có diễm phúc, phụ nữ như hoa như ngọc ngoài mặt không dứt. Trong tối chắc cũng đến hàng trăm hàng ngàn người đợi anh ban phát mưa móc."
Mỗi câu của tôi đều chứa dao găm, anh ta mỉm cười không nói, vòng ra sau lưng tôi, cúi xuống vén sợi tóc xõa bên tai tôi, vừa định hôn xuống, tôi đã cau mày tức giận tránh đi. Môi anh ta lệch hai cm, chạm vào thái dương, răng cắn vào phần da mỏng ở trán tôi. Tôi không thể cử động, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta.
"Mùi chua rất nồng, có ngửi thấy không?"
Tôi hờn dỗi không nói chuyện, hừ mũi.
Anh ta vô cùng thích thú trêu chọc tôi: "Hôn một cái sẽ ngửi được thôi. Về việc ban phát mưa móc, tôi không có đủ thận, tích góp được nhiều đều cho em hết."
Tôi gập đầu gối, đụng vào bụng dưới của anh ta, chỗ khó nói đó đã cứng ngắc, khiến người ta suy nghĩ miên man: "Đừng ngắt lời. Tôi không phải bọn họ, chỉ cần vài câu nói, đã cho ông chủ Trương một vẻ mặt tốt."
Anh ta cười khẽ: "Em giống như bọn họ, tôi sẽ không bị em mê hoặc."
Anh ta bóp cằm tôi, không đợi tôi phản bác lại, đã ngậm lấy môi tôi một cách chính xác. Tôi không thể né tránh, bị nuốt lấy đơn giản và gọn gàng, lao vào vòng xoáy khổng lồ và ấm áp.
Một tay anh ta ôm lấy tôi, tay còn lại thì lấn tới làn da nóng bỏng. Ngay lúc chúng tôi sắp mất kiểm soát, tôi thoáng thấy bóng người ở đầu cầu thang, tôi giật bắn người, vội vàng đẩy Trương Thành Nam ra.
Trần Trang đứng đó khoảng một lúc, nhìn thấy hết cảnh tượng ướt át vừa rồi, nhưng vẻ mặt và thái độ cô ta vẫn bình tĩnh như trước, không hề dao động, thậm chí còn vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh bước xuống cầu thang nói: "Anh về rồi. Tình hình ở Thanh Tân có tốt không?"
Tôi liếm nước bọt dính trên môi, giữa ánh đèn điện quang nhớ lại, cảnh tượng tổ tông cưỡi trên Vương Tĩnh Vân đầm đìa mồ hôi, rên rỉ ở trong xe.
Là một tình nhân, cô ta làm tôi e ngại hơn với Kiều Oanh. Kiều Oanh cách tôi rất xa, còn cô ta ở ngay dưới mắt tôi, tổ tông cho cô ta thứ gì tốt, cùng cô ta ngủ mấy đêm, tôi đều nắm được hết. Khoảng thời gian cô ta được sủng ái là những ngày thực sự khiến tôi đứng ngồi không yên.
Nói cách khác, Trần Trang đối xử với tôi giống như cách tôi đối xử với Vương Tĩnh Vân. Sống cùng dưới một mái hiên, người nào nặng người nào nhẹ rất rõ ràng. Một khi bản năng ghen tị và chiếm hữu của một người phụ nữ được hình thành, một cuộc chiến sẽ nổ ra.
Tôi không thể đánh bại cô ta lúc này, cô ta hiểu tôi hơn tôi hiểu cô ta rất nhiều. Tùy tiện xuống cờ, hại nhiều hơn lợi. Tôi chỉ có thể giả vờ yếu đuối, vừa suy đoán vừa từng bước lôi kéo cô ta nhập bọn.
Trương Thành Nam liếc nhìn cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.