Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 90: Rất khó để không yêu anh ấy (Nối dài)

Phong Cảnh Như Họa

15/05/2021

Lúc tôi đi theo Tổ Tông đến Victoria, Quan Lập Thành đã đến.

Anh ấy ngồi trong phòng bao đã đặt trước từ sớm, ảnh đèn sáng đến nỗi cực kỳ chói mắt như tuyết trắng dưới nắng vàng, mặc đồ thường ngày màu xám bạc nhìn hư ảo như vị tiên không dính một hạt bụi trần, ngồi trước bàn rượu thịt, tự rót tự uống.

Hộp đêm không có loại chiêu đãi theo quy cách này, bởi sở thích của đàn ông là giải trí nhanh gọn, bảo ăn cơm thì cứ đến thắng quán nhậu, tới chỗ này không phải vẽ vời thêm chuyện à. Nhưng thân phận của Quan Lập Thành đặc biệt, anh ấy không phải người có tính gặp dịp là chơi như kia, nên Tổ Tông muốn mời anh ấy chỉ có thể chiều theo mà thôi.

May mắn là chủ của Victoria có qua lại đôi chút với Tổ Tông, nên chuyện xã giao này được hoàn thành cũng rất thoải mái, ổn thỏa.

Ở ba tỉnh miền Đông Bắc, câu lạc bộ Long Giang ở phố Hoàng, Victoria ở Ninh Khiết, Đại Hoàng Cung ở Cát Lâm, là những nơi đứng đầu trong những quán đèn đỏ, chỉ cần đi vào một lát, cho dù là cứng cáp hiếm có trên thế gian cũng không còn tỉ sức nào mà đi ra nữa.

Những người trong làng chơi đều biết, trong vòng xã giao có một bài về thuận miệng như sau: "Điểm Quảng Đông thì phỏng túng, điểm Đông Bắc thì làm cao, quan to hay nhà buôn có của, đều "thọc gậy" ở ngõ liễu tường hoa.

Nhất là gà của Thái Dạ, số một thiên hạ, gương mặt kia, bộ ngực kia, trăm phần trăm không phải nói ngoa, biết phun nước, tiếng rên rỉy như thật, kẹp rất chặt. Ở miền Đông Bắc đâu đâu cũng có, vịt của Trường Xuân, hiếm thấy trên đời. Mỗ Loan giết chết Mạch, trước đó là trụ cột của Đại Hoàng Cung ở Trường Xuân, không chỉ có phần cứng tốt, anh ta còn hung ác với bản thân so với tôi chỉ có hơn chứ không kém, mà thắng trời đánh kia, đào đầu ra những thứ sáng lấp lánh, chỉ có đồ phủ bà không nghĩ tới, chứ không có thứ gì anh ta khảm không được, bởi vì hành phạt cao thử nhất khiến cho Kiều Tứ ngã ngựa, vợ của anh ta ngủ với Mạch một lần, cô ta chơi mạt chược ngừng bài, vui vẻ nói lỡ miệng, cô ta nói Mạch làm một chút còn thoải mái hơn người đàn ông của cô ta làm tới cả trăm lần, những thứ đồ chơi loạn thất bát tạo kia, khiến cho chỗ đó ngứa ngáy lại tê tê, lại dài nữa, lúc đó quả thực thoải mái đến nỗi muốn lên trời.

Điều hài hước nhất là người đàn ông của cô ta suy tàn rồi, liên luỵ cô ta cũng phải vào tù theo, trước khi đi tù, có cảnh sát hỏi cô ta, còn chuyện gì trong lòng chưa làm được không. vậy mà cô ta lại yêu cầu được ở cùng Mạch một đêm, chỉ có hai người.

Cũng không phải là cô ta không biết hận mất nước, mà là gà vịt Đông Bắc quá tốt, có chết cũng không nỡ rời ra.

Quan Lập Thành đưa tay, cầm lấy một đôi đũa gỗ mun đã đánh sơn đến nỗi bóng loáng, trên khay ngọc thạch, kiểu dáng của cả mâm chén lớn chén nhỏ trên bàn, xa xỉ phung phí lại không quá lộ liễu, cách bố trí cực kỳ được chú ý, coi trọng.

Anh ấy phát hiện ra tiếng đẩy cửa, ngước mắt nhìn sang, ánh mắt của anh ra vừa khéo lướt nhanh qua mặt tôi, lại chuyển sang phía Tổ Tông.

Anh ấy hơi kh người, ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống: "Viện trưởng Thẩm, Thái Dạ giải quyết việc công?"

Tổ Tông không có so đo chuyện Quan Lập Thành biết rõ còn cố hỏi, anh cởi veston ra, tiện tay đưa cho tôi: "Tham mưu trưởng Quan, nghe nói hôm qua anh đã tóm được một lượng lớn hàng." "Đúng là có chuyện này, nguồn gốc của lượng hàng này cũng không nhỏ, hàng cấm có thể giết người giết cả mình." Ánh mắt Tổ Tông hơi run lên, sâu không thấy đáy: "Điều tra tới Thanh Nguyên rồi à."

Quan Lập Thành cười nhạt: "Viện trưởng Thẩm cảm thấy rất hứng thú sao?" Anh ấy tự mình rót đầy rượu, không nói nhiều lời, cứ phải cạn một chén đã, rượu tình nghĩa chén tạc chén thù giữa đồng nghiệp với nhau, uống xong cho dù có là mâu thuẫn to lớn đến đâu, vì danh vì lợi cũng đều không thể trở mặt được, Tổ Tông nhấp một ngụm đầy buồn bực, anh không quen uống rượu để vừa đẳng vừa cay, sắc mặt dường như thoảng trắng bệch, tôi nhanh nhẹn rút cái nắp của bình rượu đỏ ra, thêm nửa chén, giúp cho anh ép cảm giác cổ họng bị thiêu đốt xuống.

Quan Lập Thành khoan thai tự đắc lau sạch đôi đũa gỗ mun, thờ ơ đáp lại: "Đang điều tra, viện trưởng Thẩm có tin tức gì sao?"

Tổ Tông ổn định lại hơi thở của mình: "Chủ của nó là tôi." “Ồ?" Anh ấy kinh ngạc nhíu mày: "Hóa ra là hàng của viện trưởng Thẩm, tôi thực sự không biết rõ lắm. Tôi nhận ra là thuyền của Trương Thành Nam, tôi còn tưởng đó là hàng của anh ta, vậy ngược lại thành sai sót của tôi rồi."

Mấy tay già dặn trên chốn quan trường, đều là một đám diễn kịch cực kỳ tốt, ném vào ngành giải trí, cho dù là diễn viên chính quy, cũng không sánh được với gót chân của những người này. Quan Lập Thành diễn hoàn toàn không có chút tì vết nào, nếu không phải Hai Sói nói, Trương Thành Nam hợp tác với anh ấy để hại Tổ Tông, vậy thì anh ấy tự nhiên bình thản đến thế này, thực sự có thể lừa được tôi rồi.

Tổ Tông cũng không nói toạc ra, anh cười nhạt không để lại chút vết tích nào, móc cái bật lửa với hộp thuốc lá ra, chậm rãi đốt một điều: "Tham mưu trưởng Quan, người không biết thì không trách được, đúng là lượng hàng này của tôi có vấn đề, tôi cũng là người bị hại, nếu cứ giữ trong tay mà không đẩy đi e rằng phiền toái sẽ càng lớn, hiện tại anh đã hiểu rõ rồi, anh định làm thế nào."

Quan Lập Thành hơi cau mày, ra vẻ khó xử: "Chuyện này e là không dễ đâu. Anh cũng biết rõ, cách đây không lâu tôi đã đắc tội bổ anh, ông ấy rất bất mãn với tôi, không chỉ chặt đứt mất con đường tiến vào Tỉnh ủy của tôi, quân hàm của tôi cũng suýt rớt mất một cấp, anh cũng biết mà, tôi một mình một ngựa, đi đến vị trí trung tướng đã tốn mất bao nhiêu năm, mỗi một bước tôi đi, đều không thể không cẩn thận mọi chuyện, nay hàng hóa có vấn đề, vậy viện trưởng Thẩm hi vọng tôi sẽ làm như thế nào? Tôi quả thực không dám làm sai sót chút nào."

Lời nói này đã thể hiện rất rõ ý đồ của anh ấy, anh ấy không chịu giơ cao đánh khẽ dàn xếp ổn thỏa là chuyện trong dự tính của tôi, Quan Lập Thành chính trực công minh bực nào, thì cũng tính toán chi li chừng ấy, Thẩm Quốc Minh đã tập trung đặt bẫy anh ấy vào tròng, bây giờ anh ta đã có cơ hội, sao có thể không ăn miếng trả miếng được.

Thái độ nhã nhặn mà Tổ Tông vẫn cố giữ, bỗng nhiên sụp đổ mất, anh xoay xoay cái ly đế cao: "Tham mưu trưởng Quan đang chuẩn bị bàn tới việc công sao." "Viện trưởng Thẩm, không phải tôi vẫn luôn luôn là người như vậy sao? Tôi cũng chưa từng bỏ đá xuống giếng, bất kể lượng hàng này đi ra từ tay người nào đi nữa, cho dù là người thân của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua."

Đôi mắt Quan Lập Thành sâu hiểm khó dò, đọng lại một vùng chập chùng như thủy triều: "Bí thư Thẩm thiên vị tôi như thế, tôi đương nhiên sẽ trả ơn ông ấy. Có qua có lại, nguyên tắc này hẳn viện trưởng Thẩm không cần tôi phải nói nhiều đâu nhỉ"

Tổ Tông nhìn chăm chăm một góc bàn sứ men đỏ, suy nghĩ thật lâu mới trả lời: "Trên danh sách Tỉnh ủy, tham mưu trưởng Quan hoàn toàn chính xác là đã bị đánh rớt."

Quan Lập Thành không thay đổi sắc mặt, nhấc mi mắt lên, Tổ Tông trở tay đặt cái chén xuống: "Ông ấy có đánh rớt ai ở tỉnh ủy, cũng sẽ không có ai dám hỏi han gì, tham mưu trưởng Quan, nếu nói chuyện với những lãnh đạo cao cấp nhất ở Đông Bắc, lời của tôi chẳng đáng một xu."

Tôi không nói một tiếng nào, ngồi gấp thức ăn, rót rượu, không dám tiếp lời, câu trả lời của Tổ Tông cũng đã nói rõ ràng ra hết rồi, anh không thể tặng được thứ mà đối phương muốn có. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Vẻ mặt của Quan Lập Thành vẫn không thay đổi, đầu ngón tay anh ấy chạm đến khay bằng ngọc thạch, dường như có vẻ rất thích, dứt khoát nâng lên trên bằng lòng bàn tay, cao quá đỉnh đầu, soi dưới ánh đèn, những tia sáng lọt qua bao phủ những hoa văn xinh đẹp, anh ấy nhìn chăm chút soi xét hồi lâu, thở dài có chút tiếc nuối: "Đồ sứ tốt, hoa văn tốt, đáng tiếc ngọc bích có chút tì vết"

Anh ấy chỉ cho Tổ Tông nhìn xem, một vết nứt cực kỳ khó phát hiện ra, cuộc đấu đá ngầm của những kẻ quyền quý, làm gì có chuyện thương tiếc hay không, chỉ đơn giản là lấy vật mà tả người, Tổ Tông nói ý tử sâu xa: "Không cần nói tới chuyện trên đời có ngàn ngàn vạn vạn cái chén cùng một kiểu dáng, dù cho có một không hai đi nữa, chỉ cần trát lên một lớp men, thì đã không khác nhau mấy nữa rồi."

Quan Lập Thành lúc này mới nở một nụ cười thực sự kể từ lúc chúng tôi bước vào đây: "Viện trưởng Thẩm đã bao giờ nghe chuyện một tấm gương đã vỡ không thể nào ghép lại được như cũ chưa? Mạo muội lấy anh làm ví dụ, anh cùng với chị Thẩm hai lần tan hợp, trên quan trường có truyền miệng rằng, tình cảm đã nhạt đi rất nhiều."

Anh ấy liếc nhìn tôi với vẻ khiến cho người ta suy nghĩ: "Bây giờ có có Trinh xinh đẹp bên cạnh. Tình cảm có thể nằm chặt trong tay, viện trưởng Thẩm lại làm cho nó rối tinh rối mù lên, trước tình hình thay đổi không lường được, anh còn không hiểu được việc lấy hay bỏ à."



Tổ Tông biết rõ một khi Quan Lập Thành đạt được ước muốn, phiền phức sẽ vĩnh viễn không ngừng kéo tới, Thẩm

Quốc Minh nghìn tính vạn tính mới đóng cửa từ chối anh ấy, nên ông ấy sẽ không mở ra dù có bị đao kề cổ. Nhưng bây giờ, không tránh được phải dính líu tới chuyện này, nếu không qua được ải trước mắt, những chuyện sau này chỉ là lời nói nhảm mà thôi.

Anh đoán không ra suy nghĩ của ông già nhà mình, anh càng không thể nào mở miệng ra hứa hẹn được, tôi cố ý giả bộ như vô tình, đạp chân bàn một cái, cái khay ngọc thạch ở ngay sát rìa cái bàn lung lay, dường như sắp rơi xuống, tôi thừa dịp Quan Lập Thành xoay người sang giữ cái khay lại, nhỏ giọng nói với Tổ Tông: "Anh đi gọi điện thoại đi."

Anh hít sâu một hơi, sầm mặt lại, đi thẳng ra khỏi phòng bao.

Tôi ngồi sang vị trí của anh, chống cắm nhìn Quan Lập Thành, anh ta nói thẳng viện trưởng Thẩm có thành kiến đổi với tôi, coi tôi như công cụ để lấy việc công báo thù riêng. "Vậy anh phải không?"

Anh ấy cười không nói.

Tôi liếm liếm môi đỏ: "Làm quan cùng triều, luôn có những lúc giúp đỡ lẫn nhau, chưa nói tới bạn bè, nhưng cũng không cần phải làm kẻ địch, con đường làm quan sẽ càng ngày càng rộng, càng bằng phẳng. Nếu như không, anh đã báo cáo chuyện này lên tỉnh rồi."

Tôi bưng chén rượu lên, cạn với chén của anh ấy: "Tham mưu trưởng Quan thật ra là đồng ý bàn điều kiện với anh, nếu như không thể thỏa mãn trăm phần trăm, đưa ra bảy mươi phần trăm thành ý, cả hai bên đều vui vẻ, còn tốt hơn là kết thù mà "

Chén rượu của anh ấy dừng lại ở giữa không trung, tay kia vòng qua miệng chén, chặn lại dòng rượu đang không ngừng rót vào chén, tôi không kịp ngừng lại, liền làm ướt mu bàn tay anh ấy, tôi vội vàng hấp tấp nhấc tay lên, lùi lại, mà hành động này, ngược lại làm cho tôi hứng lấy, rượu làm ướt cả váy tôi, anh ấy ngước mắt, giống như cười mà không phải cười, nhìn tôi hỏi: "Cái gì?"

Mà tôi trong chốc lát này, mới nhớ ra đặc quyền mà anh ấy từng yêu cầu tôi dùng, mới dịu dàng quyến rũ kêu lên hai chữ anh Quan.

Sự quyến rũ của tôi như cỏ dại mọc tràn lan, duyên dáng như mặt nước mùa thu, anh ấy mới cố hết sức uống hết ly rượu này. "Anh ta cho tôi bảy phần mười, ba phần mười còn lại, cô Trình sẽ bù đắp cho tôi sao? Nếu như cô chịu bù đắp, cô muốn thấy kết cục của anh ta thế nào, tôi cũng chấp nhận."

Tôi khẽ giật mình: "Tôi chỉ sợ mình không có đủ ba phần mà anh Quan muốn."

Mặt mày anh ấy đẹp trai ngời ngời, mùi mực nhàn nhạt, hòa quyện với mùi rượu nồng đậm, vương vấn trên người anh ấy mãi không buông: "Cô Trình tìm tôi đêm đó, nên tình đáp tinh thể nào, trông mèo vẽ hổ."

Đầu óc tôi bắt đầu không ngừng xoay chuyển trăm ngàn lần, từng cảnh từng cảnh một giống như phim điện ảnh, cứ thể khiến cho rằng môi tôi như nóng lên, đứng ngồi không yên, tôi hoàn toàn chưa bao giờ như vậy, không cách nào kháng cự lại, ngửi mùi hương của anh ấy, nếm vị nước bọt của anh ấy, cảm nhận hơi nóng hổi từ cơ ngực của anh ấy.

Đầu lưỡi tôi đảo một vòng, vốn muốn hỏi anh ấy có phải hôn nhiều lần nghiện luôn rồi không, mà thấy không ổn, nên đành yên lặng nuốt lại vào lòng. "Này, anh Quan,... Khuôn mặt tôi ửng đỏ lên, lập ba lập bắp: "Không được hôn đầu lưỡi."

Khóe mắt anh ấy thoáng cười, môi cũng khẽ nhếch, quang minh chính đại bộc lộ ra dáng vẻ tự do không ràng buộc, rất đẹp: séc của cô Trình, không đủ để bàn điều kiện với

Anh ấy chậm rãi một miếng bông cải xanh, lá hành trơn bóng xanh nhạt, phản chiếu ánh mất phấn chấn của anh ấy: "Nhường một nửa đi, nếu không thì đừng nói "Tôi làm sao chắc chắn được là anh chỉ nhường một nửa?"

Anh ta không nhịn được cười khẽ: "Cô có thể cầm cây thước ra đo, nhiều một lỵ, tôi sẽ rụt về lại."

Tôi lầu bầu trong miệng, coi như ngầm cho phép.

Quan Lập Thành thấy tôi trung thực như thế, hai ngón tay trêu chọc sợi tóc tôi, vén lên sau tai, giọng điệu đầy vẻ trêu tức: "Còn nhớ lần đầu, tôi tưởng nhầm cô Trình là thổ đặc sản, cô chui ra khỏi vỏ bọc, nhanh mồm nhanh miệng phản bác tôi, làm sao nào, sự chua ngoa đanh đá không dám dùng cho tôi à."

Tay anh ấy chậm chạp di chuyển xuống, lại lướt qua ngực tôi với tốc độ cực nhanh, dừng lại ở vị trí tim đập: là ở trong lòng cô đang mắng tôi."

Tôi liếc mắt nhìn anh ấy: cái gì."

Anh ấy rút hai tờ giấy dưới mâm thức ăn, cực kì bình tĩnh, giống như là đang người khác, mà không phải anh ta vậy: "Cái thắng chó này, hễ hôn là

Tôi sững sờ một lát, che miệng phụt cười thật to, một đôi cong cong như vầng trăng khuyết, trong veo, đến nỗi chảy nước mắt, Quan Lập Thành chững chạc đàng hoàng nói lời thô tục, thật sự là trăm năm khó gặp, những cấp dưới cùng anh ta cùng làm việc với nhau kia, có khi còn chưa có vận may tận tai nghe như thế này.

Tôi cười bao lâu, anh ấy cũng nhìn chăm tôi bấy lâu, mãi đến tận khi ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần, tôi lập tức kìm lại, một giây trước khi Tổ Tông đẩy cửa vào, Quan

Lập Thành mới cất giọng cực kỳ khẽ, nói: “Tôi từng trồng một cây hoa đào, lúc cô Trình cười lên, còn đẹp hơn cả nó. Tôi cúi đầu ăn cơm, anh ấy cũng không thay đổi biểu cảm, người không biết chuyện chợt nhìn thấy, chỉ tưởng chúng tôi không nói lời nào mà thôi.

Tổ Tông quay lại với biểu cảm dịu hơn rất nhiều, anh là phía yếu thế hơn, nhất định phải nhẫn nhịn trước mặt Quan Lập Thành, tính tình thế kia, chắc chắn không vui khi tôi ở đây, nào có đàn ông nào muốn cho người phụ nữ của mình thấy cảnh mình ở thế yếu?

Tôi để cho bọn họ không gian để đàm phán, vuốt vuốt vết bẩn trên vảy, đi thẳng đến toilet.

Cả một con đường này, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, chật hẹp còn vòng vo, hai bên lối đi tiếng gào khóc thảm thiết cùng ca múa không dứt. Một vị tiền bối mắc bệnh AIDS trong nghề nói, cô muốn biết Thiên Đường ra sao không? Yêu đi. Muốn biết Địa Ngục ra sao không? Cũng cứ yêu đi.

Suy nghĩ kỹ một chút, tình yêu đối với phụ nữ phần lớn là Địa Ngục, mà đối với đàn ông mới là Thiên Đường. Mạnh được yếu thua, quyền lực tiền tài hủy diệt đi pháp luật, ở đây càng miêu tả phát huy vô cùng tinh tế, thảm hại đến dữ tợn. Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra, trong lúc hốt hốt hoảng hoảng, mặt đất chợt xuất hiện một bóng ma, tôi vô thức ngẩng đầu lên, thấy rõ người phụ nữ đang đứng trước gương, bước chân bỗng dưng dừng lại. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất



Là Lỗ Mạn.

Cô ta chăm chú bôi trét son môi, màu sắc rất thích hợp với cô ta, màu quýt hơi chuyển sang hồng phấn, đậm rực rỡ mà chơi sáng.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||

Cô ta ở đây, quả thực ngoài dự tính của tôi.

Trương Thành Nam đến Ninh Khiết, vậy mà cũng đưa cô ta theo, trái lại cũng đủ yêu chiều rồi, đoạn nhạc đệm ngoài ý muốn kia của tôi, cũng không thực sự làm suy yếu địa vị của Lo Man.

Cô ta chịu một cái tát với một đạp, nhưng vẫn là nhân tình của ông trùm xã hội đen nở mày nở mặt như thường, Trương Thành Nam cũng không cần thiết phải vì một người bạn gái như tôi, mà đối xử tàn nhẫn không nể mặt mũi với cô ta.

Tôi suy nghĩ một hồi, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, nếu như tôi theo Trương Thành Nam, tình hình có khi còn hỏng bét hơn là theo bên cạnh Tổ Tông, Văn Nhật Hạ chỉ để làm đồ trang trí, Lỗ Mạn đã có được sự công nhận của Trương Thành Nam, tay lại có mấy phần yêu chiều của anh ta, tranh giành với người phụ nữ như vậy, mới là đáng sợ nhất.

Cô ta tô xong son môi, mới nhìn thấy nhận ra tôi thông qua mặt gương trong suốt sáng bóng như pha lê, trong ảnh mắt có mấy phần kinh ngạc, rất nhanh lại hóa thành hư không, duy trì vẻ tươi cười đoan trang: "Cô Trình à, thật là trùng hợp."

Tôi cười hời hợt đáp lại cô ta một tiếng, đi đến bên cạnh cô ta, mở khóa vòi nước, rửa hết vết rượu dính trên váy, cô ta còn không vội đi, mà cứ như vậy nhìn tôi, tôi bị cô ta nhìn đến nổi run tay, mới bất mãn hỏi xem cô ta có chuyện gì sao? "Chuyện của Thái Dạ, tôi có nghe thấy sự thật đẳng sau rồi. Cô Trình là người duy nhất, bán đứng anh Nam, còn bình yên vô sự được. Tôi rất tò mò, tâm tư của cô như vậy, liệu có vị trí nào cho anh ấy không?"

Đầu ngón tay của tôi dùng lực mà không khống chế được, làm tróc ra một sợi tơ, tạo ra một sợi dài uốn lượn: "Cô Lỏ đoán xem. "Mặc kệ thế đời và pháp luật đối xử như thế nào với anh Nam, anh ấy là anh hùng, những người phụ nữ tiếp xúc với anh ấy không thể nào không động lòng chút nào được."

Tôi nhìn chăm chăm vào dòng nước chảy róc rách còn lại, tơ hồng xinh đẹp vươn ra, vô cùng tươi đẹp, nhưng đâm vào lòng người, lại khiến người ta chảy máu.

Có lẽ là đúng.

Tính tình trời sinh của phụ nữ, khó mà từ chối được hết thảy những gì tốt đẹp, bề ngoài đẹp nhường nào, khí phách oai hùng, bề sâu quyến rũ, cho dù người đó có là cạm bẫy, là hổ lửa, cũng sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Tôi mỉm cười: "Tại sao không có. Tôi vất vất góc vảy, bình thản thả ra, trịnh trọng nói: "Tôi"

Lỗ Mạn không kinh ngạc, cô ta đoán được, nếu như tôi là loại phụ nữ như anh ta nói, tôi và Trương Thành Nam tuyệt đổi sẽ không đi đến tình trạng như người lạ thế này được. "Cô Trình có tính cách thật kỳ lạ, giống như một cục đá, lạnh như băng khó mà nóng lên. Có khi hơi nóng của cô, đều đã dành cho viện trưởng Thẩm rồi, điều này, thì anh Nam không thể nào thay đổi được, ai bảo anh ta tới chậm một bước chứ."

Cô ta mở túi xách ra, lấy ra một cây lược gỗ, chải lại đuôi tóc quăn: "Có một câu, tôi nhẫn nhịn đã rất lâu, chúng ta không chỉ sắm vai cùng một nhân vật, thậm chí, chúng ta ở ngoài chỗ sáng ở trong tối, đều có cùng một tác dụng như nhau."

Trên gương mặt sóng yên biển lặng của tôi, trong khoảnh khắc này như bị phá vỡ ra, trên đỉnh đầu như có một tiếng vang âm ầm của trời đất sụp đổ, bốn vách tường xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng nước chảy khuấy động, trong ánh sáng chập chờn, tôi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chăm chăm cô ta không chuyển mất đi, cô ta cười rất quỷ dị, nụ cười vô cùng phức tạp: "Cô Trình đã hiểu rồi sao?"

Như giọng nói ma quỷ đến từ Địa Ngục, quần lấy nấn ná, không chịu dừng lại, tay tôi đang run lên, không ngừng run, toàn thân run rẩy, tôi không thể kìm nén được mà lùi ra phía sau mấy bước, đâm sầm vào khung cửa, vô thức miết miết một góc tường nhô ra, tôi ngốc trệ mờ mịt, giống như đang ở trong mộng, mà còn kinh khủng sợ hãi hơn cả trong ác mộng nữa.

Tôi hao hết toàn bộ sức lực, mới thốt ra được một câu từ trong cổ họng mình: "Cô là, người của Hạo Hiên?"

Lúc tôi nói xong một chữ cuối cùng, giọng nói khô khan đặc, ngay cả chính tôi cũng không phân biệt rõ đây có phải là giọng nói thốt ra hay không.

Cô ta nhìn vượt qua đỉnh đầu tôi, ghim chặt tên cánh cửa im lìm, đứng bất động: "Đã từng là, chỉ có điều, bây giờ, tôi đã phản bội rồi."

Cô ta nói với vẻ thong dong điềm tĩnh, giống như đang tường thuật lại một chuyện đương nhiên vậy, cô ta không cảm thấy đây là chuyện có thể đe dọa tới tính mạng của cô ta, chuyện phản bội làm cho hết thảy bùng nổ long trời lở đất. "Tôi yêu anh Nam, tôi không phải cô Cửu, tôi không có tinh thần kiên cường như vậy, viện trưởng Thẩm xếp tôi vào đây, căn bản là đã sai, trên đời này hàng trăm triệu người phụ nữ, giả sử như họ đứng vào vị trí này của tôi, họ cũng sẽ không chống lại được sự cuốn hút của anh Nam."

Trong lòng cô ta biết rõ, tin tức rung động như thế, chỉ trong một lát tôi sẽ không thể nào tiêu hóa được, nên cô ta dừng lại không tiếp tục nói sâu hơn, chỉ nói với tôi khi nào thì rảnh tìm chỗ nào ngồi nói chuyện phiếm.

Cô ta hong khô nước trên tay mình, đổi chỗ cho tôi, lúc ra tới cửa, đặt tay vào tay cầm, cô ta hơi nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng tôi: "Cô có thể vạch trần tôi, lập công trước mặt viện trưởng Thẩm, phá hủy tôi, cũng sẽ xấy nên hình tượng trung thành của cô, nhưng nhắc nhở cô, tôi cũng nằm giữ bí mật cô cùng anh Nam thông đồng lén lút qua lại, nếu như cô không muốn lấy giỏ trúc mà múc nước, mọi việc thành công đã tràng, khiến một năm nhịn nhục thành công cốc, vậy thì quên đi hết thảy những gì tôi vừa nói với cô. Chúng ta đường ai nấy đi, nhà ai nấy về."

Tôi dùng phút ngắn ngủi khôi phục lại tỉnh táo, quay người đuổi kịp cô chỉ bằng hai bước: "Cô tiết lộ địa chỉ giao dịch của Trương Thành Nam, để cho Hạo Hiên thăm dò xem tôi có trung thành hay không? Thuận tiện kéo xuống một kẻ địch mạnh như tôi, quả nhiên, cơn giận và uất ức của cô lần trước, vẫn còn tới hôm nay."

Cô ta không để lộ chút sơ hở nào, cũng không để tôi năm đẳng chuôi: "Tôi chỉ là làm lộ vị trí đại khái mà thôi, để hoàn thành sứ mệnh của tôi, người phụ nữ thực sự bán đứng anh Nam, khiến anh ấy thất vọng, từ hứng thú sinh hận thù, không phải là cô Trình sao? Có liên quan gì tới tôi."

Lỗ Mạn cười: "Cô rất thông minh, không bị tình yêu làm cho đầu óc u mê, làm ra quyết định sai lầm, sự tỉnh táo biết kiềm chế của cô đã cứu cô một mạng, làm tình nhân của viện trưởng Thẩm, có thể đảm bảo cho cô an toàn và tương lai, vượt xa làm tình nhân của anh Nam nhìn xa trông rộng."

Tôi không biết nên lấy dáng vẻ như thế nào, thái độ như thế nào, để đối mặt với quả b nặng ký nổi lên mặt nước mà không có dấu hiệu nào này, lúc này tôi đứng vững được đã gian nan vô cùng, lồng ngực tôi dường như ngạt thở. "Cô thật sự có gan to bằng trời, cô cho rằng có thể giấu diểm được cả hai phe sao? Trương Thành Nam sẽ không giữ lại gián điệp có khả năng đe dọa tới anh ấy, mà Hạo Hiên cũng sẽ diệt trừ kẻ làm phản là cô, cô dù sao cũng phải chết, không ai cứu nổi cô."

Ý cười của Lỗ Mạn cứng lại bên khóe miệng, rốt cuộc cô ta vẫn không nói lời nào, vội vã rời khỏi toilet trước cái nhìn chăm chăm đầy sự kinh ngạc của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook