Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 253: Sổ sách của Quan Lập Thành
Phong Cảnh Như Họa
27/05/2021
Cảng nam tĩnh lặng, cũng rất hào nhoáng.
Tĩnh lặng giống như những buổi tối thường ngày, mang theo những cung đường của từng chiếc tàu chở hàng, che cất từng tội ác đen tối, vùng biển lửa nóng rực của nó rất đẹp, sự u sầu của nó vào ban đêm cũng rất dơ bẩn.
Báo Đốm rút súng bắn lên trời ba phát liên tiếp, tám mươi tám tên thuộc hạ hoán đổi vị trí, cánh buồm phấp phới trong cơn sóng vỗ dập dồn, áng mây đen rộng lớn mạnh mẽ đè ở phía trên, mặt biển và bầu trời giao nhau, giống như một cái đỉnh to lớn, nuốt chửng cả khu vực biển mênh mông. “Anh Nam, số thành phẩm cocaine ở khoang giữa, em đã yêu cầu thuộc hạ của Thông Nam thử độ tinh khiết rồi, là A+, chú Ba không có trộn đồ giả, cho chúng ta thứ hàng tốt. Lớp dưới thấm nước, chứa đựng các hạt ma tuý đá, sau khi rã đông thì có thể hút. Một lô Browning kiểu mới của Đức, chỉ dành cho chính phủ, gồm năm mươi cây, lúc gửi tàu đến Vân Nam, em đã dặn Lục Gấu nhét vào khoang hành khách ở tầng trên.”Cướp bóc lãnh thổ, đánh chiếm trại của kẻ thủ, hộ tống ma tuý, vũ khí đạn dược và lực lượng quân số là không thể nào thiếu, Trương Thành Nam cướp sạch bang Chính Lợi, bóc lột tiền bạc, chính là để mở đường cho mục tiêu trở lại cuối cùng.
Trong giờ phút quan trọng khi hai tỉnh uỷ phía Bắc đang nhìn chòng chọc, cố sống sót qua kẽ hở, đảo ngược tuyệt cảnh là rất khó khăn nguy hiểm, chỉ cần tích luỹ được gấp đôi sức mạnh của ban đầu, mới có thể nằm chắc phần thắng. Xoay đổi tình thế dưới con mắt của tất cả mọi người, Trương Thành Nam đã hao tâm tổn sức, cố gắng vật lộn để đến cửa, con đường gió tanh mưa máu này, tôi thậm chí không có đủ can đảm để nhìn lại. “Hạ cửa khoang và dỡ hàng xuống”
Trương Thành Nam một tiếng ra lệnh, những thuộc hạ trực ca trong lều đều lần lượt chạy ra, bao vây lấy bến tàu Bắc. Dây thừng buộc vào phía cuối của tàu ngầm, đóng các lỗ thoát nước từ trên xuống dưới, khoang cửa lò xò đẩy van hơi đội nứt toác, chậm chạp hồng hộc hai giây, hơi nước cuốn vào đáy tàu mười thước như một cơn mưa trút nước, nước sông tạo ra hình nửa vòng cung rải rác, boong tàu cập bến nước tràn thành lụt.
Một bến tàu rộng lớn vô tận, sóng biển mênh mông, chưởng khí sôi sục, theo những gì thấy được, hàng trăm hàng ngàn chiếc hộp sắt được bày theo trận mâm rồng uốn lượn, trông có vẻ lộn xộn bừa bãi, nhưng thực ra trật tự ngăn nắp chiếm lấy từng tấc đất, gọn gàng rành mạch áp tải vào nhà kho.Hàng hoá nặng 2.5 tấn đã được dỡ xuống trong nửa tiếng, người điều hành song bạc và toàn bộ tủ binh Chính Lợi của 1902 đã được điều động, cả một bến tàu đen kịt che lấy đất trời, những cú va chạm mạnh khiến cho tàu ngầm suýt lật úp. Sau khi đã làm thông mạng lưới cảnh sát, biến cố trở nên ít ỏi, nhưng song bạc trống không ai coi thì rất nguy hiểm, tôi hỏi Trương Thành Nam có cần quay về không.
Anh bước xuống bãi đá ngầm, co tay phải lại đối mặt với nguồn gió mãnh liệt, chống lại sự dập tắt của gió mạnh, ung dung châm một điều thuốc: “Không gấp, chờ một người.”
Anh lặng lẽ hút thuốc, làn khói thuốc trên đôi môi mỏng dường như nhả không hết, những làn khói tan trên mặt sông. Tôi không biết anh đang chờ ai, phong thái lạnh lùng của anh có vẻ đã tính trước mọi việc, người đó chắc chắn sẽ đến. “Anderson muốn đích thân giao nhận lô hàng này, đã sống ở Ma Cao một tháng, Hân Huy là đồng minh của em, anh ta có doanh thu một tấn, tàu ngầm sau nhiều lần thất bại mới nhập cảnh được, đây là một chuyện đáng mừng, nhưng họ lại biến mất.
Lục phủ ngũ tạng của tôi có linh cảm chẳng lành, xoắn thành một sợi dây thừng đánh trống liên hồi: “Những biến động nhỏ ở Ma Cao, em không nhạy cảm bằng họ. Tối qua, anh đã cho thằng Lại đi đưa tin đến sòng bạc Hanh Kinh, bảo ông chủ Thái hỗ trợ thuộc hạ đến dỡ hàng, ông ta liền đồng ý, cả ngày hôm nay đều chờ thời cơ hành động.Tưởng Lan đang mang thai, Trương Thành Nam đánh đòn phủ đầu, khiến cho dư luận sôi nổi, thuộc hạ của 1902 tung tin khắp nơi, tốc độ lên men vượt quá sự dự đoán của cảnh sát trưởng Trịnh, anh ta không thể hối hận chối cãi, lo lắng đến tiền đồ danh dự, cho nên tốt xấu cũng phải nhận, thời gian ngắn nên không làm được giám định, anh ta không đủ khả năng chống đến tháng 3 tháng 4, không phải là anh ta chuồn mất, nếu như là anh ta, thuộc hạ của Trương Thành Nam bị sỉ nhục vô cớ, lãnh đạo cao nhất của giới chính trị nhất mực từ chối, thì tát vào mạnh Trương Thành Nam rồi, 1902 có thể san bằng đồn cảnh sát trong vòng chưa đầy một ngày, có giấu cũng không giấu nổi. Anh ta cho lối thoát, cho dù có không thoải mái, cũng phải sửa chữa tổn thất đến mức thấp nhất. Sự phòng bị của Trương Thành Nam không gì khác chính là lấy được sự che chở của đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng Trịnh giao quyền đi làm rất dễ dàng, nhưng cục tức này anh nuốt không trôi, tôi đã sớm nhắc nhở Trương Thành Nam, cưỡng bức liên minh khác với tự nguyện liên minh, cái phía trước luôn tìm cách để trả đũa mọi lúc, cảnh sát trưởng Trịnh quản lý hàng chục nghìn cảnh sát ở Ma Cao, anh ta âm thầm lật thuyền, chúng ta sẽ không kịp đề phòng. “Anh cắt đi con đường kiếm tiền của cảnh sát trưởng Trịnh, lại còn gài bẫy anh ta ngủ với Tưởng Lan, bám dính như keo dính vậy, đe doạ dụ dỗ anh ta làm tay sai của anh, cẩn thận sẽ tức nước vỡ bờ đấy.
Trương Thành Nam ngậm lấy điều thuốc, một tay cởi chiếc áo gió ra và khoác lên cánh tay, thuỷ triều lan đến ống quần của anh, phủi chiếc áo sơ mi,choàng lên chiếc túi lớn, nhìn nghiêng, trông vô cùng kiên cường giỏi giang. “Anh đã cảnh cáo anh ta, anh ta bây giờ biết rõ, sau lưng Tưởng Lan có dính líu đến các quan chức cấp cao Đông Bắc, ngay cả anh cũng dính sâu vào vũng bùn, đầm nước này rất kì diệu. Có thể chuyện lớn hoá nhỏ, anh ta sẽ không theo quy tắc bình thường. “Mười Bốn K và người Venice đều là những đồng mình rượu thịt, có liên quan đến quyền lợi trắng đen, cuốn gối trốn rồi, họ bất nhân thì chúng ta cũng bất nghĩa, lộ hàng này giao nhận suôn sẻ, lô hàng tiếp theo sẽ gây một trận bão táp ở Ma Cao. Lưỡng bại câu thương, tổ sập rồi thì chúng ta diệt tận gốc.
Trong lúc tôi nói chuyện, ba cánh cổng của bến cảng Hồng Kông Ma Cao mở ra mà không hề có dấu hiệu báo trước, cột ánh sáng trắng như tuyết đung đưa nhấp nháy, tiến thẳng đến bờ cát nằm sâu trong bến cảng, đung đưa đến con mắt cay cay, tôi đưa tay lên che mắt lại, tiếng thắng gấp vang lên hết lần này đến lần khác xuyên thủng bầu trời, tiếng gào thét chói tại ở bến cảng, bóng tối ảm đạm do sự đan xen nhau của ánh trăng và ánh đèn đường, tôi nhận rõ những tấm bảng đặt trên nóc của vài chiếc xe hơi, là cục kiểm soát của Ma Cao.
Vượt qua cánh cổng thứ nhất, đã đậu hai chiếc xe, cái bóng hắt qua bức tường cao, vượt qua cánh cổng thứ hai, lại đậu hai chiếc xe, chỉ còn lại một chiếc xe Jeep chống đạn dẫn đầu lao vào cánh cổng thứ ba, tốc độ xe không giảm mà còn tăng lên, lốp xe cọ sátvào đá sỏi, vùng đất bằng phẳng cát vàng bắn tung toé, đại dương sâu thẳm như mực đứng sừng sững, đầu xe xuyên qua bụi mù, trượt nghiêng từ trên xuống qua trước mặt Trương Thành Nam, xoay 180 độ mới dừng lại, tôi cau mày rình mò bóng người trong xe, lớp kính nâu kín mít không thấy ánh sáng, hàng ghế sau trống rỗng, hàng ghế trước thưa thớt, như thể một mình chiến đấu vậy.
Báo Đốm không nhịn được nữa: “Anh Nam, Trịnh Mạc Lâm gạt chúng ta sao?” Trương Thành Nam mặt không cảm xúc xoay chuyển chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, không lên tiếng.
Người ở trong xe còn điềm tĩnh hơn chúng tôi, không vội không sợ nghịch lấy cây súng, tay cầm màu xám, dài ba tấc ba, miệng súng hình bầu dục, là khẩu súng Royal Guard CZ75 của Anh, cực ít ở chợ đen, khi đung đưa trong tay, càng u ám thì càng lấp lánh. “Ông chủ Trương, chúc mừng anh có được quý tử. Giọng điệu của người đến ẩn chứa nụ cười trên nỗi đau của người khác, cười quá mức vui vẻ, tình cờ đẩy cửa, giọng nói lộn xộn mơ hồ ban đầu, chỉ khẳng định là một người đàn ông.
Khi mọi sự chú ý của thuộc hạ đều tập trung vào chiếc giày da màu đen đang chậm rãi bước xuống, khuôn mặt nửa sáng nửa tối bị che khuất bởi ngọn đèn dầu treo đỉnh lều và đám lá cây hỗn tạp đập vào tầm mắt của tôi, cặp lông mày đẹp và rậm đó, ẩn chứa sự nguy hiểm quen thuộc, tôi như đứng trước kẻ thù lớn, nhanh chóng loạng choạng lùi về sau, lạinhận ra điều gì đó, lao lên kéo lấy Trương Thành Nam, phản ứng bất thường của tôi khiến cho những thuộc hạ ở phía sau không nhìn rõ tình hình cảm thấy kinh ngạc, Đầu Trọc gạt đám đông ra một bên và lo lắng gọi tiếng chị dâu! Vẫn chưa dứt lời, người đàn ông vào vài giây trước chỉ để lộ ra nửa người đã hiện ta toàn bộ đường nét.
Lời nói của Đầu Trọc bỗng dưng dừng lại trên môi, cậu ta trừng mắt và đưa tay vào túi, chạm vào nòng súng.
Trương Thành Nam an ủi nắm lấy đầu ngón tay đang run rẩy của tôi, thảo khuy tay áo bên tay trái, thản nhiên nói: “Tôi nên chúc mừng phó giám đốc Thẩm, đã được thăng cấp.
Tổ Tông giả vờ khiêm tốn: “Những lời a dua nịnh hót của các đồng sự tôi đã nghe đến nhàm rồi, chỉ có lời chúc mừng của ông chủ Trương thì tôi rất thích nghe.
Anh ta một chân giẫm lên đá ngầm: “Phong toá bến cảng Hồng Kông Ma Cao để tạo điều kiện thuận lợi cho ông chủ Trương, Trịnh Mạc Lâm thấy tiền mắt sáng đã gây ra sự phẫn nộ của côngt chúng, các thương gia ở Hồng Kông Ma Cao đã tạm dừng việc dỡ hàng, viện kiểm sát đã nhận được hơn chục cuộc gọi chỉ để tố cáo.
Tổ Tông nghịch cái cò của CZ75, vang lên tiếng lách tách, giống như ma âm của liệt hoả phanh du ở địa ngục. “Ông chủ Trương ăn sạch cả nội địa đại lục, đồn cảnh sát là nơi làm tổ của anh, bạch đạo của Hà Bắcđã coi thường anh, đội trưởng của đội trọng án truy nã, đã bị bắn chết ở cửa sau của đồn cảnh sát vào tám tiếng trước, một phát đạn vào đầu. Trợ lý đắc lực của ông chủ Trương, Tiến Bình đâu rồi.”
Ánh mắt của tôi kiểm tra giữa anh ta và Trương Thành Nam, chuyện này rất có thể là do Tiến Bình làm, kể từ lúc anh ta đến Ma Cao thì mờ ám không thấy người ở đâu cả, khi Quan Lập Thành chưa về Đông Bắc, Tiến Bình đã ẩn nấp trong đội quân đóng quân tại Ma Cao, săn giết bọn nội ứng, nhiệm vụ của anh ta vô cùng khó khăn, có thể nói là thập tử nhất sinh.
Võ công của Tiến Bình, sự thông minh của Hai Sói, rất nổi tiếng trong giới cổ hoặc tử.
Trương Thành Nam lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, anh lắc hai điều ra, Tổ Tông cắn lấy một trong hai điều, ngậm ở khoé miệng: “Thuốc lá của ông chủ Trương, tôi phải nghiêm túc thưởng thức.”
Trương Thành Nam nhấn bật lửa, một nhóm lửa đỏ rực bật ra trong chớp mắt, đôi mắt hung tợn của hai người giao nhau chỉ cách nửa bước chân, khói dày mù mịt, Trương Thành Nam kỳ dị nhếch miệng: *Giám đốc Thẩm đến, tôi không thể không nể mặt được. “Cám ơn ông chủ Trương thông cảm.
Tổ Tông đưa lưỡi liếm răng cửa, giương cằm lên, ra hiệu cho Hai Sói kiểm tra, cảnh sát chìm cầm súng túc trực ở cửa ải một và hai lần lượt bước vào, rải rác trên boong tàu và nhà kho, thuộc hạ đóng giữ ở khoang chứa hàng liều chết chống trả, hai đội đánhnhau, không ai nhường nhịn ai cả, Hai Sói thần sắc vô cùng dữ tợn: “Ông ba, giám đốc Thẩm đến đây không công, quy tắc này chưa hề có tiền lê
Lòng tôi thắt lại, nhìn Trương Thành Nam đang ở trong trạng thái bị động.
Báo Đốm chiến đấu đến từng tấc đất: “Lên tàu ngầm, hãy hỏi nắm đấm của tôi có cho hay không.” "Bảo.” Trương Thành Nam mắng cậu ta: “Giám đốc Thẩm người cao quý nhiều việc bận, cho anh ta một con đường, đừng có không hiểu chuyện.”
Bắt được người và cả đồ đã lấy, bịt tai trộm chuông là một hành động ngu xuẩn, kéo dài nửa tiếng đồng hồ, cuộc đối đầu quá giờ, đông đảo thương gia không cần sức chiếm lấy bến cảng để tiến hành giao dịch, bến tàu Bắc trở nên ồn ào, một truyền mười, mười truyền trăm, Tổ Tông không thua lỗ, Trương Thành Nam tự mình gánh lấy.
Hai Sói đến thắng tầng giữa của tàu ngầm, anh ta không ngần ngại xác minh 1902 thân tín của Trương Thành Nam có gián điệp.
Suy nghĩ bình thường, quyết định điều tra theo thứ tự, trên giữa dưới, hoặc là dưới giữa trên, dù sao đi nữa cũng không đến lượt khoang giữa dẫn đầu, rõ ràng là đến có chuẩn bị sẵn.
Hai Sói bẻ khoá phá hộp, vớt được một bao bột, đưa cho Tổ Tông, anh ta áng chừng, nút da bò không được thắt chạt, sau vài lần cọ xát, ma tuý đổ trào ra, Tổ Tông đưa lên mũi ngửi, anh ta vô cùng hiểu rõ ma tuý, trong lĩnh vực kinh doanh này không thua kém Trương Thành Nam vài năm: “Ông chủ Trương, có cảvợ lẫn con, nga hoàng nữ anh, chỉ tiêu lớn, công việc kinh doanh càng lớn hơn, buôn bán ma tuý hàng tấn, là một vụ án lớn trong nước, nếu như tôi cố gắng điều tra, e rằng sẽ được thăng chức lên trung ương.
Anh ta phủi lớp bột dính giữa các ngón tay: “Ông chủ Trương trăm phương ngàn kế để tặng tương lai tốt đẹp cho tôi mà.”
Tàu ngầm buôn bán ma tuý đã thu hút sự chú ý của thế giới, giang hồ ở Ma Cao rối ren, Đông Bắc cũng không giấu được, nhưng Tổ Tông chặt chẽ truy kích và tiêu diệt, cũng khá hao tâm tổn sức, Trương Thành Nam ngoài cười nhưng trong không cười: “Tin tức của giám đốc Thẩm quả nhiên nhanh nhẹn.
Tổ Tông hứng thú giả vờ xúc động: “Cùng ông chủ Trương so tài trí so dũng cảm, không biết mình biết ta thì tôi làm sao trăm trận trăm thắng”
Trương Thành Nam ngoài cười nhưng trong không cười: “Giám đốc Thẩm không ngại khó khăn chặn ở bến cảng, một là đưa tôi đến cục cảnh sát ra hầu toà, hai là có kế hoạch khác.”
Tổ Tông ngẩng đầu thở dài: "Sự thù địch của ông chủ Trương đối với tôi rất lớn. Anh với tôi là bạn bè cũ, Đông Bắc là địa bàn của tôi, tôi phải giữ lấy mũ ô sa, có lòng giúp ông chủ Trương thay xà đổi cột, nhưng không đủ sức. Ma Cao phép vua thua lệ làng, ông chủ Trương không cướp chén cơm của tôi, các anh em cũng phải ăn uống chơi bời, là lẽ thường tình của con người, tôi chưa đến nỗi phải cắt đi con đường sống của mọi người.
Tổ Tông ném lại túi giấy vào trong hộp: “Tôi đãtừng có ý định từ địch trở thành bạn với ông chủ Trương, nhưng anh không chịu, tôi cũng không cưỡng ép. Đêm này là biến chiến tranh thành tơ lụa...”
Anh ta trầm tư suy nghĩ vài giây, ngầm giấu vũ khí: "Hay là sử dụng bạo lực.
Tôi sợ một khi xảy ra thì không thể kiểm soát, nói trước khi Trương Thành Nam trả lời: “Ma Cao biến hoá thất thường, những con hổ và sói thèm ăn đĩa thịt Đông Bắc này không chỉ mình anh và Quan Lập Thành, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, đừng mạo hiểm và nuôi những con súc vật tham lam. Thế đạo đen có đen, trắng không trắng, Hạo Hiên, anh cũng không phải là người hoàn toàn trong sạch, 2.5 tấn hàng, anh nhai không nát, đồn cảnh sát của Ma Cao cũng không dám nhận, thay vì đổ máu, chi bằng cho nhau con đường lui.”
Tổ Tông sâu xa nhìn lấy Trương Thành Nam: “Ý của ông chủ Trương...
Tôi dùng lực nắm chặt lấy tay áo của Trương Thành Nam, sợ đến cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, thật may là anh không có gây thêm rắc rối: “Giám đốc Thẩm muốn gì.
Tổ Tông cũng không né tránh, anh ta dứt khoát nói: “Sổ sách của Quan Lập Thành, tôi khá có hứng thú. Nhìn về ba tỉnh miền Đông, ông chủ Trương là người duy nhất bóp chết mệnh mạch của anh ấy mà không bị anh ấy phát hiện. Sự thanh liêm lương thiện của tham mưu trưởng Quan, nhận lấy danh tiếng mà Long Giang ca tụng công đức, anh ấy có chết cũng không tin, anh ấy đề phòng cẩn thận mọi thứ, trong vôtình, lại khó có thể chống lại ông chủ Trương, người có tầm nhìn xa, tai lại thính nữa. Anh ấy đã nhìn thấu tôi từ rất sớm rồi, tôi cũng không nhường anh ấy đâu.”
Tổ Tông từng lời châu ngọc, tôi như thể bị sét đánh, chấn động vô cùng, tôi cho rằng người nắm thóp Quan Lập Thành là Tổ Tông, vẻ mặt hùng hổ hãm dọa của anh ta, lại có thể diệt cỏ tận gốc, không cầm hai cây chổi, anh ta giày vò đến Phó bí thư tỉnh uỷ vào tình thế khó xử.
Không ngờ, là một kế vườn không nhà trống giấu đầu hở đuôi.
Những người Đông Bắc và Ma Cao có khôn khéo thế nào, thì chắc chắn cũng đã bị đầu độc, Tổ Tông một bên hợp tác với Sở công an tỉnh Hà Bắc lật lại căn nguyên của vụ án năm xưa để bao vây tiêu diệt Trương Thành Nam, một bên săn lùng Quan Lập Thành thanh liêm, nhưng một khi lộ tẩy liền bị kỷ luật Đảng phóng đại vô hạn, thịnh thế suy tàn, anh ta cũng giả vờ liên minh, cũng giữ lại chỗ trống để cắn trả, anh ta thực sự quá hiểu rõ sự đa nghi và nham hiểm của hai người Quan Trương, cho dù là bên nào, chắc chắn không phải hợp tác chân thành 100%. Hắc đạo đang gặp nguy hiểm, Bạch đạo cũng bấp bênh, các toà nhà cao tầng nâng lên hay sụp đổ đều nằm trong một suy nghĩ của trò chơi thắng thua, liên quan quá thân thiết sẽ làm hại đến bản thân.
Tổ Tông đoán chắc Trương Thành Nam và Quan Lập Thành đã có sự chuẩn bị, sẽ không để cho đối phương dẫn đầu, cái gọi là liên minh như không có tác dụng, anh ta cả gan chơi tiết mục kiềm lấy sóitrắng bằng tay không, đặt b khói, khiến cho Quan Lập Thành có lòng dạ xấu phải khiếp sợ, thực ra anh ta hoàn toàn không có điểm yếu trong tay. Con át chủ bài thực sự nằm trong tay của Trương Thành Nam.
Trương Thành Nam không bộc lộ cảm xúc: "Lòng ham muốn của giám đốc Thẩm lớn hơn tôi tưởng đấy.”
Tổ Tông phà khói thuốc, hơi nước và khói thuốc đã ăn mòn khuôn mặt của anh ta, loang lổ và hỗn loạn: “Ông chủ Trương như cá mắc cạn, bị đuổi giết đến tận chùa miếu, trong giây phút đó, anh từ bỏ trận quyết chiến. Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc anh đang tính toán cái gì.”
Trương Thành Nam xua tay, Bảo Đốm chạy đi chạy lại giữa nhà kho và bến cảng trong mười phút, cậu ta xách một chiếc túi ni lông, đặt vào hố cát, mở miệng túi ra, rải rác ba tấm giấy mỏng, Tổ Tông nheo mắt, đây là chứng của mà anh ta ngày đêm trông ngóng, nội tình mà bất kỳ cách nào, bất kỳ mạng lưới quan hệ nào cũng không thể tìm ra.
Dễ như trở bàn tay.
Ngược lại anh ta cảm thấy do dự. “Giám đốc Thẩm, tướng quân không đánh những trận không có sự chuẩn bị, anh một tay che trời trong chính phủ, anh ta một người giữ cửa quan trong quân khu. Chân tướng sự việc của anh ta, do tôi vạch ra thì kết quả hoàn toàn ngược lại, nhưng giám đốc Thẩm có bố làm hậu thuẫn, một số việc do anh giải quyết thì cơ hội thắng rất lớn.
Tổ Tông dùng ngón tay dập tắt đầu lọc thuốc lá,anh ta dường như không sợ bỏng, để mặc lửa lan trên da, anh ta ra hiệu, Hai Sói cầm sổ sách lên, anh ta lật giở vài trang dưới ánh sáng mờ nhạt: "Bàn tính như ý của ông chủ Trương, được chơi một cách thông minh. “Sự quyết tâm lật đổ Quan Lập Thành của giám đốc Thẩm, hơn cả tôi, anh gấp không thể đợi được, vậy tại sao tôi phải làm người dẫn đầu chứ. Kiếm tiền giữ mạng, còn những chuyện khác thì tôi rửa tay gác kiếm.
Tổ Tông đắm chìm trong nội dung được ghi chép lại, những vụ biệt tăm biệt tích sớm đã rửa sạch: “Tay của Quan Lập Thành cũng lấm lem mùi tanh.”
Trương Thành Nam đeo lại chiếc nhẫn ngón cái đang trượt ra ngoài khớp xương: “Quân hàm đổi mới, mười năm tắm trong máu, leo lên nửa quãng đường, anh ta chưa đầy bốn mươi tuổi đã liên tiếp thăng chín cấp, nó dễ dàng như vậy sao.? “Tham mưu trưởng Quan chân nhân bất lộ tướng. Có biết bao nhiêu người ngáng đường của anh ta, anh ta bề ngoài thì khoan dung khắc kỷ, nhưng lại âm thầm diệt trừ không mềm tay. Bốn mạng người này, trên đến Chính soái, dưới đến Phó đoàn, phương pháp độc ác của anh ta, một khi bị Trung ương kiểm soát, tôi rất tò mò về kết cục của anh ta.” Tổ Tông nói xong thì nhét cuốn sổ qua kẽ hở cửa xe vào hàng sau: “Ông chủ Trương, Ma Cao đại cát đại lợi.”
Anh ta không còn làm phiền đến hàng hoá ở bến cảng nữa, khiến cho Quan Lập Thành lảo đảo, nhà họ Thẩm nhìn chòng chọc, vô cùng bức thiết. Tổ Tông đi qua bãi đá ngầm cách tôi không xa, khi đi ngang qua,
Tĩnh lặng giống như những buổi tối thường ngày, mang theo những cung đường của từng chiếc tàu chở hàng, che cất từng tội ác đen tối, vùng biển lửa nóng rực của nó rất đẹp, sự u sầu của nó vào ban đêm cũng rất dơ bẩn.
Báo Đốm rút súng bắn lên trời ba phát liên tiếp, tám mươi tám tên thuộc hạ hoán đổi vị trí, cánh buồm phấp phới trong cơn sóng vỗ dập dồn, áng mây đen rộng lớn mạnh mẽ đè ở phía trên, mặt biển và bầu trời giao nhau, giống như một cái đỉnh to lớn, nuốt chửng cả khu vực biển mênh mông. “Anh Nam, số thành phẩm cocaine ở khoang giữa, em đã yêu cầu thuộc hạ của Thông Nam thử độ tinh khiết rồi, là A+, chú Ba không có trộn đồ giả, cho chúng ta thứ hàng tốt. Lớp dưới thấm nước, chứa đựng các hạt ma tuý đá, sau khi rã đông thì có thể hút. Một lô Browning kiểu mới của Đức, chỉ dành cho chính phủ, gồm năm mươi cây, lúc gửi tàu đến Vân Nam, em đã dặn Lục Gấu nhét vào khoang hành khách ở tầng trên.”Cướp bóc lãnh thổ, đánh chiếm trại của kẻ thủ, hộ tống ma tuý, vũ khí đạn dược và lực lượng quân số là không thể nào thiếu, Trương Thành Nam cướp sạch bang Chính Lợi, bóc lột tiền bạc, chính là để mở đường cho mục tiêu trở lại cuối cùng.
Trong giờ phút quan trọng khi hai tỉnh uỷ phía Bắc đang nhìn chòng chọc, cố sống sót qua kẽ hở, đảo ngược tuyệt cảnh là rất khó khăn nguy hiểm, chỉ cần tích luỹ được gấp đôi sức mạnh của ban đầu, mới có thể nằm chắc phần thắng. Xoay đổi tình thế dưới con mắt của tất cả mọi người, Trương Thành Nam đã hao tâm tổn sức, cố gắng vật lộn để đến cửa, con đường gió tanh mưa máu này, tôi thậm chí không có đủ can đảm để nhìn lại. “Hạ cửa khoang và dỡ hàng xuống”
Trương Thành Nam một tiếng ra lệnh, những thuộc hạ trực ca trong lều đều lần lượt chạy ra, bao vây lấy bến tàu Bắc. Dây thừng buộc vào phía cuối của tàu ngầm, đóng các lỗ thoát nước từ trên xuống dưới, khoang cửa lò xò đẩy van hơi đội nứt toác, chậm chạp hồng hộc hai giây, hơi nước cuốn vào đáy tàu mười thước như một cơn mưa trút nước, nước sông tạo ra hình nửa vòng cung rải rác, boong tàu cập bến nước tràn thành lụt.
Một bến tàu rộng lớn vô tận, sóng biển mênh mông, chưởng khí sôi sục, theo những gì thấy được, hàng trăm hàng ngàn chiếc hộp sắt được bày theo trận mâm rồng uốn lượn, trông có vẻ lộn xộn bừa bãi, nhưng thực ra trật tự ngăn nắp chiếm lấy từng tấc đất, gọn gàng rành mạch áp tải vào nhà kho.Hàng hoá nặng 2.5 tấn đã được dỡ xuống trong nửa tiếng, người điều hành song bạc và toàn bộ tủ binh Chính Lợi của 1902 đã được điều động, cả một bến tàu đen kịt che lấy đất trời, những cú va chạm mạnh khiến cho tàu ngầm suýt lật úp. Sau khi đã làm thông mạng lưới cảnh sát, biến cố trở nên ít ỏi, nhưng song bạc trống không ai coi thì rất nguy hiểm, tôi hỏi Trương Thành Nam có cần quay về không.
Anh bước xuống bãi đá ngầm, co tay phải lại đối mặt với nguồn gió mãnh liệt, chống lại sự dập tắt của gió mạnh, ung dung châm một điều thuốc: “Không gấp, chờ một người.”
Anh lặng lẽ hút thuốc, làn khói thuốc trên đôi môi mỏng dường như nhả không hết, những làn khói tan trên mặt sông. Tôi không biết anh đang chờ ai, phong thái lạnh lùng của anh có vẻ đã tính trước mọi việc, người đó chắc chắn sẽ đến. “Anderson muốn đích thân giao nhận lô hàng này, đã sống ở Ma Cao một tháng, Hân Huy là đồng minh của em, anh ta có doanh thu một tấn, tàu ngầm sau nhiều lần thất bại mới nhập cảnh được, đây là một chuyện đáng mừng, nhưng họ lại biến mất.
Lục phủ ngũ tạng của tôi có linh cảm chẳng lành, xoắn thành một sợi dây thừng đánh trống liên hồi: “Những biến động nhỏ ở Ma Cao, em không nhạy cảm bằng họ. Tối qua, anh đã cho thằng Lại đi đưa tin đến sòng bạc Hanh Kinh, bảo ông chủ Thái hỗ trợ thuộc hạ đến dỡ hàng, ông ta liền đồng ý, cả ngày hôm nay đều chờ thời cơ hành động.Tưởng Lan đang mang thai, Trương Thành Nam đánh đòn phủ đầu, khiến cho dư luận sôi nổi, thuộc hạ của 1902 tung tin khắp nơi, tốc độ lên men vượt quá sự dự đoán của cảnh sát trưởng Trịnh, anh ta không thể hối hận chối cãi, lo lắng đến tiền đồ danh dự, cho nên tốt xấu cũng phải nhận, thời gian ngắn nên không làm được giám định, anh ta không đủ khả năng chống đến tháng 3 tháng 4, không phải là anh ta chuồn mất, nếu như là anh ta, thuộc hạ của Trương Thành Nam bị sỉ nhục vô cớ, lãnh đạo cao nhất của giới chính trị nhất mực từ chối, thì tát vào mạnh Trương Thành Nam rồi, 1902 có thể san bằng đồn cảnh sát trong vòng chưa đầy một ngày, có giấu cũng không giấu nổi. Anh ta cho lối thoát, cho dù có không thoải mái, cũng phải sửa chữa tổn thất đến mức thấp nhất. Sự phòng bị của Trương Thành Nam không gì khác chính là lấy được sự che chở của đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng Trịnh giao quyền đi làm rất dễ dàng, nhưng cục tức này anh nuốt không trôi, tôi đã sớm nhắc nhở Trương Thành Nam, cưỡng bức liên minh khác với tự nguyện liên minh, cái phía trước luôn tìm cách để trả đũa mọi lúc, cảnh sát trưởng Trịnh quản lý hàng chục nghìn cảnh sát ở Ma Cao, anh ta âm thầm lật thuyền, chúng ta sẽ không kịp đề phòng. “Anh cắt đi con đường kiếm tiền của cảnh sát trưởng Trịnh, lại còn gài bẫy anh ta ngủ với Tưởng Lan, bám dính như keo dính vậy, đe doạ dụ dỗ anh ta làm tay sai của anh, cẩn thận sẽ tức nước vỡ bờ đấy.
Trương Thành Nam ngậm lấy điều thuốc, một tay cởi chiếc áo gió ra và khoác lên cánh tay, thuỷ triều lan đến ống quần của anh, phủi chiếc áo sơ mi,choàng lên chiếc túi lớn, nhìn nghiêng, trông vô cùng kiên cường giỏi giang. “Anh đã cảnh cáo anh ta, anh ta bây giờ biết rõ, sau lưng Tưởng Lan có dính líu đến các quan chức cấp cao Đông Bắc, ngay cả anh cũng dính sâu vào vũng bùn, đầm nước này rất kì diệu. Có thể chuyện lớn hoá nhỏ, anh ta sẽ không theo quy tắc bình thường. “Mười Bốn K và người Venice đều là những đồng mình rượu thịt, có liên quan đến quyền lợi trắng đen, cuốn gối trốn rồi, họ bất nhân thì chúng ta cũng bất nghĩa, lộ hàng này giao nhận suôn sẻ, lô hàng tiếp theo sẽ gây một trận bão táp ở Ma Cao. Lưỡng bại câu thương, tổ sập rồi thì chúng ta diệt tận gốc.
Trong lúc tôi nói chuyện, ba cánh cổng của bến cảng Hồng Kông Ma Cao mở ra mà không hề có dấu hiệu báo trước, cột ánh sáng trắng như tuyết đung đưa nhấp nháy, tiến thẳng đến bờ cát nằm sâu trong bến cảng, đung đưa đến con mắt cay cay, tôi đưa tay lên che mắt lại, tiếng thắng gấp vang lên hết lần này đến lần khác xuyên thủng bầu trời, tiếng gào thét chói tại ở bến cảng, bóng tối ảm đạm do sự đan xen nhau của ánh trăng và ánh đèn đường, tôi nhận rõ những tấm bảng đặt trên nóc của vài chiếc xe hơi, là cục kiểm soát của Ma Cao.
Vượt qua cánh cổng thứ nhất, đã đậu hai chiếc xe, cái bóng hắt qua bức tường cao, vượt qua cánh cổng thứ hai, lại đậu hai chiếc xe, chỉ còn lại một chiếc xe Jeep chống đạn dẫn đầu lao vào cánh cổng thứ ba, tốc độ xe không giảm mà còn tăng lên, lốp xe cọ sátvào đá sỏi, vùng đất bằng phẳng cát vàng bắn tung toé, đại dương sâu thẳm như mực đứng sừng sững, đầu xe xuyên qua bụi mù, trượt nghiêng từ trên xuống qua trước mặt Trương Thành Nam, xoay 180 độ mới dừng lại, tôi cau mày rình mò bóng người trong xe, lớp kính nâu kín mít không thấy ánh sáng, hàng ghế sau trống rỗng, hàng ghế trước thưa thớt, như thể một mình chiến đấu vậy.
Báo Đốm không nhịn được nữa: “Anh Nam, Trịnh Mạc Lâm gạt chúng ta sao?” Trương Thành Nam mặt không cảm xúc xoay chuyển chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, không lên tiếng.
Người ở trong xe còn điềm tĩnh hơn chúng tôi, không vội không sợ nghịch lấy cây súng, tay cầm màu xám, dài ba tấc ba, miệng súng hình bầu dục, là khẩu súng Royal Guard CZ75 của Anh, cực ít ở chợ đen, khi đung đưa trong tay, càng u ám thì càng lấp lánh. “Ông chủ Trương, chúc mừng anh có được quý tử. Giọng điệu của người đến ẩn chứa nụ cười trên nỗi đau của người khác, cười quá mức vui vẻ, tình cờ đẩy cửa, giọng nói lộn xộn mơ hồ ban đầu, chỉ khẳng định là một người đàn ông.
Khi mọi sự chú ý của thuộc hạ đều tập trung vào chiếc giày da màu đen đang chậm rãi bước xuống, khuôn mặt nửa sáng nửa tối bị che khuất bởi ngọn đèn dầu treo đỉnh lều và đám lá cây hỗn tạp đập vào tầm mắt của tôi, cặp lông mày đẹp và rậm đó, ẩn chứa sự nguy hiểm quen thuộc, tôi như đứng trước kẻ thù lớn, nhanh chóng loạng choạng lùi về sau, lạinhận ra điều gì đó, lao lên kéo lấy Trương Thành Nam, phản ứng bất thường của tôi khiến cho những thuộc hạ ở phía sau không nhìn rõ tình hình cảm thấy kinh ngạc, Đầu Trọc gạt đám đông ra một bên và lo lắng gọi tiếng chị dâu! Vẫn chưa dứt lời, người đàn ông vào vài giây trước chỉ để lộ ra nửa người đã hiện ta toàn bộ đường nét.
Lời nói của Đầu Trọc bỗng dưng dừng lại trên môi, cậu ta trừng mắt và đưa tay vào túi, chạm vào nòng súng.
Trương Thành Nam an ủi nắm lấy đầu ngón tay đang run rẩy của tôi, thảo khuy tay áo bên tay trái, thản nhiên nói: “Tôi nên chúc mừng phó giám đốc Thẩm, đã được thăng cấp.
Tổ Tông giả vờ khiêm tốn: “Những lời a dua nịnh hót của các đồng sự tôi đã nghe đến nhàm rồi, chỉ có lời chúc mừng của ông chủ Trương thì tôi rất thích nghe.
Anh ta một chân giẫm lên đá ngầm: “Phong toá bến cảng Hồng Kông Ma Cao để tạo điều kiện thuận lợi cho ông chủ Trương, Trịnh Mạc Lâm thấy tiền mắt sáng đã gây ra sự phẫn nộ của côngt chúng, các thương gia ở Hồng Kông Ma Cao đã tạm dừng việc dỡ hàng, viện kiểm sát đã nhận được hơn chục cuộc gọi chỉ để tố cáo.
Tổ Tông nghịch cái cò của CZ75, vang lên tiếng lách tách, giống như ma âm của liệt hoả phanh du ở địa ngục. “Ông chủ Trương ăn sạch cả nội địa đại lục, đồn cảnh sát là nơi làm tổ của anh, bạch đạo của Hà Bắcđã coi thường anh, đội trưởng của đội trọng án truy nã, đã bị bắn chết ở cửa sau của đồn cảnh sát vào tám tiếng trước, một phát đạn vào đầu. Trợ lý đắc lực của ông chủ Trương, Tiến Bình đâu rồi.”
Ánh mắt của tôi kiểm tra giữa anh ta và Trương Thành Nam, chuyện này rất có thể là do Tiến Bình làm, kể từ lúc anh ta đến Ma Cao thì mờ ám không thấy người ở đâu cả, khi Quan Lập Thành chưa về Đông Bắc, Tiến Bình đã ẩn nấp trong đội quân đóng quân tại Ma Cao, săn giết bọn nội ứng, nhiệm vụ của anh ta vô cùng khó khăn, có thể nói là thập tử nhất sinh.
Võ công của Tiến Bình, sự thông minh của Hai Sói, rất nổi tiếng trong giới cổ hoặc tử.
Trương Thành Nam lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, anh lắc hai điều ra, Tổ Tông cắn lấy một trong hai điều, ngậm ở khoé miệng: “Thuốc lá của ông chủ Trương, tôi phải nghiêm túc thưởng thức.”
Trương Thành Nam nhấn bật lửa, một nhóm lửa đỏ rực bật ra trong chớp mắt, đôi mắt hung tợn của hai người giao nhau chỉ cách nửa bước chân, khói dày mù mịt, Trương Thành Nam kỳ dị nhếch miệng: *Giám đốc Thẩm đến, tôi không thể không nể mặt được. “Cám ơn ông chủ Trương thông cảm.
Tổ Tông đưa lưỡi liếm răng cửa, giương cằm lên, ra hiệu cho Hai Sói kiểm tra, cảnh sát chìm cầm súng túc trực ở cửa ải một và hai lần lượt bước vào, rải rác trên boong tàu và nhà kho, thuộc hạ đóng giữ ở khoang chứa hàng liều chết chống trả, hai đội đánhnhau, không ai nhường nhịn ai cả, Hai Sói thần sắc vô cùng dữ tợn: “Ông ba, giám đốc Thẩm đến đây không công, quy tắc này chưa hề có tiền lê
Lòng tôi thắt lại, nhìn Trương Thành Nam đang ở trong trạng thái bị động.
Báo Đốm chiến đấu đến từng tấc đất: “Lên tàu ngầm, hãy hỏi nắm đấm của tôi có cho hay không.” "Bảo.” Trương Thành Nam mắng cậu ta: “Giám đốc Thẩm người cao quý nhiều việc bận, cho anh ta một con đường, đừng có không hiểu chuyện.”
Bắt được người và cả đồ đã lấy, bịt tai trộm chuông là một hành động ngu xuẩn, kéo dài nửa tiếng đồng hồ, cuộc đối đầu quá giờ, đông đảo thương gia không cần sức chiếm lấy bến cảng để tiến hành giao dịch, bến tàu Bắc trở nên ồn ào, một truyền mười, mười truyền trăm, Tổ Tông không thua lỗ, Trương Thành Nam tự mình gánh lấy.
Hai Sói đến thắng tầng giữa của tàu ngầm, anh ta không ngần ngại xác minh 1902 thân tín của Trương Thành Nam có gián điệp.
Suy nghĩ bình thường, quyết định điều tra theo thứ tự, trên giữa dưới, hoặc là dưới giữa trên, dù sao đi nữa cũng không đến lượt khoang giữa dẫn đầu, rõ ràng là đến có chuẩn bị sẵn.
Hai Sói bẻ khoá phá hộp, vớt được một bao bột, đưa cho Tổ Tông, anh ta áng chừng, nút da bò không được thắt chạt, sau vài lần cọ xát, ma tuý đổ trào ra, Tổ Tông đưa lên mũi ngửi, anh ta vô cùng hiểu rõ ma tuý, trong lĩnh vực kinh doanh này không thua kém Trương Thành Nam vài năm: “Ông chủ Trương, có cảvợ lẫn con, nga hoàng nữ anh, chỉ tiêu lớn, công việc kinh doanh càng lớn hơn, buôn bán ma tuý hàng tấn, là một vụ án lớn trong nước, nếu như tôi cố gắng điều tra, e rằng sẽ được thăng chức lên trung ương.
Anh ta phủi lớp bột dính giữa các ngón tay: “Ông chủ Trương trăm phương ngàn kế để tặng tương lai tốt đẹp cho tôi mà.”
Tàu ngầm buôn bán ma tuý đã thu hút sự chú ý của thế giới, giang hồ ở Ma Cao rối ren, Đông Bắc cũng không giấu được, nhưng Tổ Tông chặt chẽ truy kích và tiêu diệt, cũng khá hao tâm tổn sức, Trương Thành Nam ngoài cười nhưng trong không cười: “Tin tức của giám đốc Thẩm quả nhiên nhanh nhẹn.
Tổ Tông hứng thú giả vờ xúc động: “Cùng ông chủ Trương so tài trí so dũng cảm, không biết mình biết ta thì tôi làm sao trăm trận trăm thắng”
Trương Thành Nam ngoài cười nhưng trong không cười: “Giám đốc Thẩm không ngại khó khăn chặn ở bến cảng, một là đưa tôi đến cục cảnh sát ra hầu toà, hai là có kế hoạch khác.”
Tổ Tông ngẩng đầu thở dài: "Sự thù địch của ông chủ Trương đối với tôi rất lớn. Anh với tôi là bạn bè cũ, Đông Bắc là địa bàn của tôi, tôi phải giữ lấy mũ ô sa, có lòng giúp ông chủ Trương thay xà đổi cột, nhưng không đủ sức. Ma Cao phép vua thua lệ làng, ông chủ Trương không cướp chén cơm của tôi, các anh em cũng phải ăn uống chơi bời, là lẽ thường tình của con người, tôi chưa đến nỗi phải cắt đi con đường sống của mọi người.
Tổ Tông ném lại túi giấy vào trong hộp: “Tôi đãtừng có ý định từ địch trở thành bạn với ông chủ Trương, nhưng anh không chịu, tôi cũng không cưỡng ép. Đêm này là biến chiến tranh thành tơ lụa...”
Anh ta trầm tư suy nghĩ vài giây, ngầm giấu vũ khí: "Hay là sử dụng bạo lực.
Tôi sợ một khi xảy ra thì không thể kiểm soát, nói trước khi Trương Thành Nam trả lời: “Ma Cao biến hoá thất thường, những con hổ và sói thèm ăn đĩa thịt Đông Bắc này không chỉ mình anh và Quan Lập Thành, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, đừng mạo hiểm và nuôi những con súc vật tham lam. Thế đạo đen có đen, trắng không trắng, Hạo Hiên, anh cũng không phải là người hoàn toàn trong sạch, 2.5 tấn hàng, anh nhai không nát, đồn cảnh sát của Ma Cao cũng không dám nhận, thay vì đổ máu, chi bằng cho nhau con đường lui.”
Tổ Tông sâu xa nhìn lấy Trương Thành Nam: “Ý của ông chủ Trương...
Tôi dùng lực nắm chặt lấy tay áo của Trương Thành Nam, sợ đến cả lòng bàn tay đều là mồ hôi, thật may là anh không có gây thêm rắc rối: “Giám đốc Thẩm muốn gì.
Tổ Tông cũng không né tránh, anh ta dứt khoát nói: “Sổ sách của Quan Lập Thành, tôi khá có hứng thú. Nhìn về ba tỉnh miền Đông, ông chủ Trương là người duy nhất bóp chết mệnh mạch của anh ấy mà không bị anh ấy phát hiện. Sự thanh liêm lương thiện của tham mưu trưởng Quan, nhận lấy danh tiếng mà Long Giang ca tụng công đức, anh ấy có chết cũng không tin, anh ấy đề phòng cẩn thận mọi thứ, trong vôtình, lại khó có thể chống lại ông chủ Trương, người có tầm nhìn xa, tai lại thính nữa. Anh ấy đã nhìn thấu tôi từ rất sớm rồi, tôi cũng không nhường anh ấy đâu.”
Tổ Tông từng lời châu ngọc, tôi như thể bị sét đánh, chấn động vô cùng, tôi cho rằng người nắm thóp Quan Lập Thành là Tổ Tông, vẻ mặt hùng hổ hãm dọa của anh ta, lại có thể diệt cỏ tận gốc, không cầm hai cây chổi, anh ta giày vò đến Phó bí thư tỉnh uỷ vào tình thế khó xử.
Không ngờ, là một kế vườn không nhà trống giấu đầu hở đuôi.
Những người Đông Bắc và Ma Cao có khôn khéo thế nào, thì chắc chắn cũng đã bị đầu độc, Tổ Tông một bên hợp tác với Sở công an tỉnh Hà Bắc lật lại căn nguyên của vụ án năm xưa để bao vây tiêu diệt Trương Thành Nam, một bên săn lùng Quan Lập Thành thanh liêm, nhưng một khi lộ tẩy liền bị kỷ luật Đảng phóng đại vô hạn, thịnh thế suy tàn, anh ta cũng giả vờ liên minh, cũng giữ lại chỗ trống để cắn trả, anh ta thực sự quá hiểu rõ sự đa nghi và nham hiểm của hai người Quan Trương, cho dù là bên nào, chắc chắn không phải hợp tác chân thành 100%. Hắc đạo đang gặp nguy hiểm, Bạch đạo cũng bấp bênh, các toà nhà cao tầng nâng lên hay sụp đổ đều nằm trong một suy nghĩ của trò chơi thắng thua, liên quan quá thân thiết sẽ làm hại đến bản thân.
Tổ Tông đoán chắc Trương Thành Nam và Quan Lập Thành đã có sự chuẩn bị, sẽ không để cho đối phương dẫn đầu, cái gọi là liên minh như không có tác dụng, anh ta cả gan chơi tiết mục kiềm lấy sóitrắng bằng tay không, đặt b khói, khiến cho Quan Lập Thành có lòng dạ xấu phải khiếp sợ, thực ra anh ta hoàn toàn không có điểm yếu trong tay. Con át chủ bài thực sự nằm trong tay của Trương Thành Nam.
Trương Thành Nam không bộc lộ cảm xúc: "Lòng ham muốn của giám đốc Thẩm lớn hơn tôi tưởng đấy.”
Tổ Tông phà khói thuốc, hơi nước và khói thuốc đã ăn mòn khuôn mặt của anh ta, loang lổ và hỗn loạn: “Ông chủ Trương như cá mắc cạn, bị đuổi giết đến tận chùa miếu, trong giây phút đó, anh từ bỏ trận quyết chiến. Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc anh đang tính toán cái gì.”
Trương Thành Nam xua tay, Bảo Đốm chạy đi chạy lại giữa nhà kho và bến cảng trong mười phút, cậu ta xách một chiếc túi ni lông, đặt vào hố cát, mở miệng túi ra, rải rác ba tấm giấy mỏng, Tổ Tông nheo mắt, đây là chứng của mà anh ta ngày đêm trông ngóng, nội tình mà bất kỳ cách nào, bất kỳ mạng lưới quan hệ nào cũng không thể tìm ra.
Dễ như trở bàn tay.
Ngược lại anh ta cảm thấy do dự. “Giám đốc Thẩm, tướng quân không đánh những trận không có sự chuẩn bị, anh một tay che trời trong chính phủ, anh ta một người giữ cửa quan trong quân khu. Chân tướng sự việc của anh ta, do tôi vạch ra thì kết quả hoàn toàn ngược lại, nhưng giám đốc Thẩm có bố làm hậu thuẫn, một số việc do anh giải quyết thì cơ hội thắng rất lớn.
Tổ Tông dùng ngón tay dập tắt đầu lọc thuốc lá,anh ta dường như không sợ bỏng, để mặc lửa lan trên da, anh ta ra hiệu, Hai Sói cầm sổ sách lên, anh ta lật giở vài trang dưới ánh sáng mờ nhạt: "Bàn tính như ý của ông chủ Trương, được chơi một cách thông minh. “Sự quyết tâm lật đổ Quan Lập Thành của giám đốc Thẩm, hơn cả tôi, anh gấp không thể đợi được, vậy tại sao tôi phải làm người dẫn đầu chứ. Kiếm tiền giữ mạng, còn những chuyện khác thì tôi rửa tay gác kiếm.
Tổ Tông đắm chìm trong nội dung được ghi chép lại, những vụ biệt tăm biệt tích sớm đã rửa sạch: “Tay của Quan Lập Thành cũng lấm lem mùi tanh.”
Trương Thành Nam đeo lại chiếc nhẫn ngón cái đang trượt ra ngoài khớp xương: “Quân hàm đổi mới, mười năm tắm trong máu, leo lên nửa quãng đường, anh ta chưa đầy bốn mươi tuổi đã liên tiếp thăng chín cấp, nó dễ dàng như vậy sao.? “Tham mưu trưởng Quan chân nhân bất lộ tướng. Có biết bao nhiêu người ngáng đường của anh ta, anh ta bề ngoài thì khoan dung khắc kỷ, nhưng lại âm thầm diệt trừ không mềm tay. Bốn mạng người này, trên đến Chính soái, dưới đến Phó đoàn, phương pháp độc ác của anh ta, một khi bị Trung ương kiểm soát, tôi rất tò mò về kết cục của anh ta.” Tổ Tông nói xong thì nhét cuốn sổ qua kẽ hở cửa xe vào hàng sau: “Ông chủ Trương, Ma Cao đại cát đại lợi.”
Anh ta không còn làm phiền đến hàng hoá ở bến cảng nữa, khiến cho Quan Lập Thành lảo đảo, nhà họ Thẩm nhìn chòng chọc, vô cùng bức thiết. Tổ Tông đi qua bãi đá ngầm cách tôi không xa, khi đi ngang qua,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.