Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 271: Trả vật về lại cho chủ

Phong Cảnh Như Họa

29/05/2021

Dưới thân hình duyên dáng, đẩy đà của tôi, có khí thế dọa người đã khiến ông ta hoảng sợ, Hàn Phục Sinh rũ mắt xuống, cẩn thận tránh né ánh nhìn như thiêu như đốt của tôi, tôi áp sát vào ngực ông ta, cách một một bộ quân phục cảnh sát mỏng manh, cơ bắp cuồn cuộn hiện lên rất rõ ràng: "Cục trưởng Hàn lần đầu tiên nhìn thấy tôi, trong đầu anh đã nghĩ đến cái gì?"

Dường như tôi đang chọc vào đầu v* của anh ta, anh ta rất nhạy cảm, khẽ run rẩy, nằm trong lòng của hồ ly tinh dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ mặt cũng không biến sắc, chắc tám chín phần là một tay đào hoa già đời, khiêu khích giới hạn của ta như vậy mà vẫn không hề rung động, anh ta không hề bạo phát, chỉ có chút thở gấp, tuyệt đối không mê gái đẹp, hoặc là người chưa có kinh nghiệm, hoặc trai tân hoặc mấy lão già cổ hủ.

Tôi uốn éo, uyển chuyển như một con rắn nước, như rong biển, dây leo chẳng chịt quấn lấy anh ta, hơi thở của anh ta trở nên nặng nề hơn, lồng ngực nhấp nhô chạm vào đầu v* to tròn của tôi, khẽ run rẩy, đung đưa, anh ta bị áp vào tường không có đường lui, anh ta phải thừa nhận rằng tôi rất hút hồn, rất lẳng lở, tình tứ: "Hàn Phục Sinh, anh lừa tôi. Anh nói tên anh là Hàn Nhất, còn tôi là Trình Nhị. Chẳng lẽ đàn ông không thích nói sự thật hay sao? Rượu anh cũng đã uống rồi."

Tôi cắn môi lộ ra hàm răng trắng tinh, trông có vẻ rất tủi thân: "Đời này tôi ghét nhất là nói dối."

Anh ta quay đầu: "Là lỗi của tôi."

"Lúc đó cục trưởng Hàn bao nhiêu tuổi sao?"

Anh ta nuốt nước bọt: "Ba mười sáu tuổi."

Anh ta rất ngoan, hỏi gì trả lời cái nấy, tôi nhịn cười: "Nè, sao lại giống như sói như hổ thế. À không phải. Giống như một con sói đói đang kiếm ăn ở trong rừng, ngửi được mùi thịt tươi thơm phức không thể kiềm được."

Tôi kiễng chân lên, cọ chóp mũi vào tóc mai của anh ta, liếm láo đầy gợi tình, anh ta run rẩy: "Bà Quan..." Anh ta ấn tôi vào tường, mu bàn tay nổi đầy những gân xanh.

"Hừm? Sao cục trưởng Hàn sao đột nhiên đang nói giữa chừng thì dừng lại vậy!" Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Bầu không khí càng trở nên mờ ám, mồ hôi trên trán Hàn Phục Sinh lấm tấm, tôi buồn cười không thể giải thích được: "Cục trưởng Hàn, anh sợ tôi ăn anh sao? Trong ấn tượng của tôi, chuyện chăn gối anh còn mạnh mẽ hơn tôi mà."

Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh nhìn tôi, nhìn tôi thật sâu, ánh mắt trong trẻo như nước mùa thu, khép cửa lại, không gió mưa cũng không có mây, không đen cũng không trắng, nhưng lại phảng phất tựa như gió thoảng, cơ thể anh ta có chút nhũn ra, áp sát vào dáng người xinh đẹp của tôi, như đang ôm lấy, ánh mắt anh ta đỏ lên ý loạn tình mê, tôi nhân cơ hội châm lửa hỏi anh ta: "Anh là trợ thủ đắc lực của Thẩm Quốc Minh."

Anh ta hoàn toàn bị tôi mê hoặc, không hề giấu diếm, trả ời một cách ngây ngô: "Đúng vậy."

Tôi xoa bộ râu đen của anh ta: "Vào thời Nam Tống, có phản gian thần là Tần Cối, làm điên đảo triều chính, cũng có tướng tài trung thành Nhạc Phi hy sinh trong tranh chấp, bọn họ đều có cống hiến cho Tổng Cao Tông, cục trưởng Hàn, anh ở đảng phái nào?"

"Tôi mang ơn của bí thư Thẩm."

"Ồ?" Tôi trợn mắt cười khinh bỉ: "Bố con bí thư Thẩm cũng muốn cưới tôi về làm vợ bé, cục trường Hàn không biết sao?"

Anh ta im lặng.

"Được gả vào nhà những quan chức giàu có, quyền lực là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu cô gái, không lo cơm ăn áo mặc, làm vợ chính như áo gấm thuê hoa, làm vợ nhỏ cũng theo như ý nguyện của tôi, bí thư Thẩm vừa giàu có vừa quyền uy, cục trường Hàn nhiệt tình, trung thành như vậy tương lai sau này, anh không lo bị anh ta lật thuyền, rước họa cho mình đúng không?"

Tôi ép sát anh ta nửa bước, chỉ suýt chút nữa là đụng vào đầu anh ta, hơi thở anh ta trở nên hoảng loạn, đầy ẩn ý đưa tình với anh ta, cái gọi là khẩu phật tâm xà chỉ cần liếc mắt qua là biết ngay, nhưng người đàn ông này làm bộ dạng như vậy, hơn nữa còn là Hàn Phục Sinh, kiêu ngạo đến cả tổ tông cũng chịu không nổi. Bên cạnh tôi có tổ tông dày công tôi luyện, dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng có thể hiểu rõ một cách nhanh nhất.

"Anh không phải là Tần Cổi, làm sao biết được anh ta là một vị vua ngu đần, làm chính trị bốn mươi hai năm, mấy quan chức lớn nhỏ đều nối gót đi theo ông ta, từ bỏ và hỗ trợ ông ta cùng tiến cùng lùi, anh ta lànguyên thủ quốc gia được thắng lợi dưới sự hy sinh của hàng ngàn sinh mạng. Anh ta báo cáo lên tỉnh ủy đề bạt ai? Anh ta âm thầm lên kế hoạch phòng bị tiêu hiệt hết hậu họa về sau, giết sạch không chút nhân từ nương tay, để tránh lúc anh ta lên chức sẽ không bị đồng minh trở mặt, bản chủ cầu vinh mà vạch trần anh ta. Ông trời có mắt, về tư thì bọn họ nuôi sống gia đình, còn về công thì can đảm, trung thành, dành cả đời để viết nên huyền thoại chính trị Thẩm Quốc Minh ở ba tỉnh Đông Bắc, gầy dựng đất nước còn chưa kịp hưởng thụ, đã trở thành quỷ trong quan tài, bọn họ không nhắm mắt, cục trưởng Hàn tự cho rằng, bí thư Thẩm hiếm khi cùng anh chia sẻ vinh quang không phải sao?"

Tôi đã có đủ súng dài pháo ngắn của riêng mình, miệng lưỡi sắc bén, Hàn Phục Sinh không nói nên lời, anh ta kiềm chế một lúc: "Bà Quan, cô chắc chắn tôi không dám chuyển những lời này đến bí thư Thẩm?"

"Đương nhiên." Tôi đắc ý nói: "Cục trưởng Hàn, tôi là người có sở thích hầu hạ khách hàng, tôi quen nắm lấy nhược điểm rồi, tôi sợ sẽ giống như Lương Hải Linh ở Thiên Thượng Nhân Gian nằm trong tay quá nhiều bí mật của giới quyền quý không phải đã chết một cách bí ẩn sao? Vì để tránh rước họa vào thân, tôi đã mở một số tài khoản cho chị em tôi, lỡ như tôi có xảy ra chuyện gì hoặc đàm phán, mua bán gì đấy không ổn, nó sẽ đưa mọi thứ ra ánh sáng. Anh có thể đánh cược, giá trị mà tôi đã ghi chép lại có đủ để làm loạn cả bể nước Đông Bắc hay không."

Hàn Phục Sinh không nói một lời.

Dù có gỡ bỏ đi lớp mặt nạ ngây thơ vô tội này cũng không thể nhận biết được cái bộ mặt rắn độc của tôi: "Anh suy nghĩ đi, hoàng tối tối ngày mai, tôi ở bên hồ đảo Đào Hoa, cục trưởng Hàn, chúng ta cũng có chuyện cũ cần ôn lại, đúng không?"



Lúc này cấp dưới đang đứng ngay lối hành lang gần cầu thang, nhìn cục trưởng với ánh mắt kỳ quái.

Hàn Phục Sinh lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy tôi ra, tên cấp dưới kia sửng sờ, đoán chừng từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này, hai bên không kịp đề phòng, Hàn Phục Sinh thả lỏng nắm tay, thản nhiên như không có việc gì sửa lại mũ cảnh sát: "Bà Quan hỏi thăm tôi chuyện công việc, không may giày cao gót bị vẹo, suýt chút nữa thì ngã, nên tôi mới dìu cô ấy, chớ nói lung tùng."

Cấp dưới rất thông minh, lập tức cúi đầu: "Cục trưởng và tôi luôn đi cùng nhau." Hàn Phục Sinh gật đầu không nói với tôi tiếng nào, căn dặn cấp dưới quay về lại đồn cảnh sát.

Anh ta hoảng hốt lao thẳng vào thang máy, cửa thang máy mở ra, vừa đúng lúc bà Hàn gặp phải anh ta, bà mất hết mặt mũi gọi lớn Phục Sinh!

Hàn Phục Sinh cau mày, cảm thấy có chút gấp gáp.

Bà Hàn bước ra khỏi phòng, hớn hở kéo cánh tay của anh ta vào phòng: "Phục Sinh, cuối tuần này là sinh nhật ba mươi sáu tuổi của vợ bí thư Thẩm, em và bà Bạch đã bàn bạc rồi, định đúc một bức tượng Quan Âm bằng vàng ngọc để tặng, tượng trưng cho sự may mắn, thuận lợi. Cô ta không có con sao? Cục trưởng Thẩm là một người kiêu ngạo, cương quyết, cha con không hòa thuận, vợ ngài Thẩm thì còn trẻ mà bí thư Thẩm thì đã già đến nơi rồi, địa vị lại rất vững chắc, bà Tô đã tận mắt nhìn thấy, vợ ngài Thẩm đi tìm thuốc đẻ uống để bổ trợ có thể có được con trai."

"Nói bậy." Hàn Phục Sinh hất cô ta ra, vẻ mặt hùng hổ đen lại như một đống tro "Chuyện của nhà bí thư Thẩm, cần cô phải xen vào bàn luận sao? Họa từ miệng mà ra, chẳng lẽ cô còn không nhớ sao."

Cô ta ấp a ấp ùng ngồi trên ghế gỗ: "Cả Đông Bắc đã truyền khắp nơi, anh còn dọa em, ngược lại anh còn dẫn lính đến chặn bọn họ."

Tôi khều khều khuyên tai, chậm rãi bước qua ngưỡng cửa: "Lắm lời thì cũng uổng công, ngọa long tàng hổ trong giới chính trị rất khôn khéo, bà Hàn nên tích đức bớt khẩu nghiệp thì con đường thăng quan tiến chức của chồng cô mới vũng vàng được, đừng để miệng của vợ mà hại cả tương lai phía trước của gia tộc."

Hàn Phục Sinh hết sức dè dặt, vô cùng thận trọng và lạnh lùng, trong phòng đang nói hăng say thì trở nên im bặt, mấy bà cụt hết hứng chơi mạt chược, bà Hàn bị Hàn Phục Sinh nghiêm khắc nói như vậy mà cũng không dám cãi lại, cô ta lấy khăn lau sơ khóe miệng dính mảnh vụn bánh vừa mới ăn xong, bồi bàn ra ra vào vào châm trà, tôi nhìn bà Bạch ở bên trái bỗng hồ lên một tiếng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Hàn Phục Sinh: "Cục trưởng Hàn, anh..." Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Tôi giữ chặt quân sáu thùng trong tay, không hề liếc nhìn sang, đó là dấu son môi tôi đã để lại bên mép môi của anh ta, ánh sáng chiếu vào trông thật rõ ràng và xinh đẹp, tôi lắc lắc chén trà rồi giả vờ uống, nước trà màu đỏ tươi lăn tăn gợn sóng tràn ra khỏi tách, Hàn Phục Sinh trầm mặc nói: "Cô gái ở sát vách, uống nhiều rượu, không cẩn thận đụng trúng tôi, tôi không để ý đến."

Anh ta và tôi một trước một sau là đáng ngờ nhất, bà Bạch đi giữa chúng tôi, cô ta, vợ của Quan Lập Thành điên rồi nên mới phù phiếm như vậy, cô ta lập tức phủ nhận, đã gọi những người vợ khác đến đánh bài.

Mấy ván mạt chược tôi chơi không tập trung lắm, thua mất chín trăm triệu, nhưng từ tận đáy lòng tôi rất vui, tôi cũng đã thu hoạch được kha khá, tôi đoán Hàn Phục Sinh rất quan trọng với trận đấu với Thẩm Quốc Minh, thậm chí là có thể lật ngược được tình thế.

Hy vọng sẽ không triệt đường sống của Trương Thành Nam, Thẩm Quốc Minh cũng môi trường, điều kiện vô cùng tốt, đầu dâu cũng là cơ hội.

Tôi quay về biệt thự Tây Giao thay quần áo, chiếc xe Jeep của Quan Lập Thành phóng như bay vào trong sân.

Bảo mẫu mở cửa, mỉm cười rồi đưa một tách trà thảo mộc giải nhiệt, tôi giúp anh ấy cởi cúc áo và thắt lưng: "Ăn tối chưa?"

Anh ấy nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Ăn ở công ty rồi."

Tôi cởi bộ quân phục của anh ấy ra, treo vào móc áo: "Trưa nay trước khi ra ngoài tôi có nấu một nồi canh, tôi đi hâm nóng để anh nếm thử, hơi mặn một chút, không chế thì thử một bát đi."

Anh ấy nhếch mép: "Không thích." Tôi đẩy anh ấy ra: "Thế thì anh cũng phải uống, còn kén chọn nữa, có là có phúc lắm đấy nha thanh niên chưa vợ." Ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó của tôi, tôi vỗ về quan sát anh ấy: "Ô uế rồi sao?"

Anh ấy nắm lấy cổ tay gầy guộc của tôi, chuyển động khớp hàm, nhìn vào khuôn mặt ngây thơ trong sáng của tôi:

"Bà Quan, đã kết tóc làm vợ chồng, yêu thương không nghi ngờ, rồi còn cãi nhau khóc la om sòm, tôi sẽ không bao giờ từ chối, nếu em chịu làm hoặc vui vẻ trở thành một người mẹ hiền lành, thông minh."

Tôi mỉm cười: "Tham mưu trưởng Quan không được phép thất hứa, ban ngày tôi đóng kịch, ban đêm tôi tự do đi lại thoải mái."

Khóe môi anh cong lên: "Bà Quan của tôi quả nhiên là vừa cố chấp vừa đáng yêu.



Tôi nghịch móng tay vừa mới sơn: "Tôi đào được một quân cờ, trước mắt anh ta chỉ là một quân cờ đen, sẽ không đổi thành quân cờ trắng, hẹn gặp nhau tối mai, tham mưu trưởng Quan nên cảm ơn tôi thế nào đây?"

Ngón tay thon dài của Quan Lập Thành còn thoảng mùi mực tàu, anh lấy tay che mắt tôi lại: "Tôi thật sự rất hy vọng, bà Quan muốn đền ơn, thế tôi cho em một danh phận, tôi dám ra sức vật lộn, hình như em không cảm thấy thú vị lắm, là tôi tự mình đa tình."

Trước mắt tôi tối đen như mực, một lúc lâu, lòng bàn tay anh ấy che hết ảnh sáng, tôi hí mắt dần thích nghi với cường độ ánh sáng, nhìn về phía trước, Quan Lập Thành đã biến mất dạng.

Buổi tối ngày hôm sau, tôi đến như đã hẹn, năm sáu giờ ở đảo Đào Hoa đồng như trẩy hội, nhìn sơ qua, có hơn phân nữa là người quen, ôm lấy mấy người phụ nữ đã có gia đình, Thẩm Quốc Minh đã từng bố trí chiêu đãi quan chức của của hia bên quân sự và chính trị, giám đốc cũng nhận ra tôi đi cùng Quan Lập Thành đến, vô cùng niềm nở đưa tôi vào lầu gác phía sau núi.

Gian phòng trống trơn, Hàn Phục Sinh vẫn chưa đến, tôi không sợ anh ta không mua tài khoản, sự uy hiếp của tôi đủ để khiến anh ta lo trước lo sau, lúc này về phương diện khác tôi đã thay đổi hoàn toàn cái dáng vẻ nghiêng trời lệch đất, anh ta vẫn có thể nhận ra được, nhưng có thể tưởng tượng nếu tôi cau mày, đầu óc anh ta sẽ không ngừng được thông não, người đàn ông kém đúng là gây rối loạn.

Tôi nằm dài trên chiếc ghế quay mặt về phía đông của gian phòng, mũi chân ôm lấy cột nhà, nâng bát lên nghiêng người cho cá ăn, cá bơi rất nhanh, tản ra bên tứ phía, tôi cũng hoa mắt nhìn theo bọn chúng bơi, phần thân trên uốn lượn ngày càng dữ dội, lúc tôi phản ứng lại váy và tóc đã ngâm trong làn nước xanh mơn mởn, tôi nũng nịu ê a lên vài tiếng, tách ra khỏi cột nhà, mất thăng bằng lắc lư, dường như đã ngã lộn nhào xuống hồ nước, tôi quơ vội vào trong không trung, cố gắng nắm lấy thứ gì đó, dưới tình huống chỉ mành treo chuông,một bàn tay nắm lấy vai tôi, kéo tôi về lại mặt đất.

Tôi vỗ ngực sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, Hàn Phục Sinh đá vỡ vụn cái bát, mùi tanh hội của thức ăn cho cá phủ đầy mặt đất: "Bà Quan không mang theo lính canh sao, rơi xuống hồ cũng không có ai cứu cô."

Tôi ôm lấy hai má đỏ hồng của mình cho đỡ sợ, Hàn Phục Sinh chỉ cách có vài bước, hoa đào nở rộ đầy Nam Sơn, cũng rơi đầy trên tóc anh, anh ta phủi xuống khỏi quần áo, khí khía của người đàn ông hùng hồn trên chiến trường đã giảm đi bớt một nửa, lịch sự nhã nhặn như sương đọng trên lá sen.

Tấm màn che bằng lụa màu vàng nhạt, che khuất hai gốc cây đào, chim Hoàng Oanh đang hót líu lo, lượn lờ quay gốc cây, một ly rượu vang, hai ba trái hạnh nhân khô, mùi rượu nồng nàn, không say rượu cũng say lòng người, ngã vào sự dịu dàng vô bờ vô bến.

Tôi nhìn về mấy chiếc thuyền xa xa đang ăn uống linh đình: "Cục trường Hàn thích khung cảnh ở đảo Đào Hoa không." Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Anh ta lùi lại cách tôi mấy mét, rất đúng mực: "Bà Quan thích là được."

Tôi vẫn còn cười gượng: "Cục trưởng Hàn ở với tôi cả đêm, anh biết mà, tôi xuất thân là gái điểm, đã quen với mấy tên đàn ông bạc tình, bèo dạt mây trôi, đầu xó chợ. Bản chất vương quyền, giàu sang ăn chơi trác táng, tôi leo lên đến được ngày hôm nay, cũng trậy trật cực khổ lắm."

"Cô không phải." Anh ta buộc miệng nói ra, sau đó mới biết mình bất lịch sự: "Tay làm hàm nhai, không trộm không cướp, thói đời này cười kẻ bần hàn chứ không cười gái điểm, cô hà tất phải tự ti như vậy."

Hàn Phục Sinh cũng không phải là người xã giao miệng nam mô bụng bồi dao găm, hôm qua gặp mặt ở quán trà Tiên Hạc, tôi tin rằng anh ta đã rất kiềm chế, có thể nói tác phòng khá liêm chính, sạch sẽ, sự thỏa mãn xác thích giữa chúng tôi giống như âm soa dương thác, tôi rất quý người đàn ông như thế này, anh ta khó mà quên đi được người phụ nữ dã để lại dấu ấn trong việc chăn gối trong cuộc đời anh ta, chuyện cũ như một cây kim châm đâm vào từng trái tim anh, từng bước xâm chiếm lý trí và sự ngay thẳng đó.

Nếu anh ta bán đứng tôi, người của Thẩm Quốc Minh sớm muộn gì cũng tìm đến cửa, giết tôi cũng sẽ kéo theo trái tim anh ta tốt xấu gì cũng sẽ bị tiêu hủy, nếu không có sóng gió, kêu gọi Hàn Phục Sinh đầu hàng dễ như trở bàn tay, chỉ xem chiến lược thế nào.

"Luôn có người sợ hãi báo ứng luân hồi, sẽ không vượt được vực thẳm." ANh ta dừng lại khoảng bốn năm giây: "Vô tình phạm phải những điều cấm kỳ, biết sai có thể sửa"

Giọng nói thành thật của anh ta vang lên rất mơ hồ, tự mình vũng vẫy, có lẽ kết cục của tôi sẽ giống như Tần Tấn chi hảo mấy năm trước, là sự thất bại trong sự nghiệp làm cảnh sát của anh ta, nổi sỉ nhục không thể quay đầu nhìn lại, mỗi lần anh ta nhớ lại, hận không thể khoét nó đi, cắt nó ra.

Tôi cười hi hi đứng dậy, cầm ly rượu đi về phía sau anh, tấm lưng anh ta thắng tắp, vững chãi như một bức tượng điêu khắc, hết sức chăm chủ đề phòng từng nhất cử nhất động của tôi.

Tôi phà một hơi thở thoảng mùi hoa U Lan về phía anh ta, ấm áp, êm tai, anh ta cắn chặt răng hàm: "Bà Quan."

Tôi đặt ngón trỏ lên cánh môi anh ta nói: "Suyt", anh ta ngây người nhìn tôi, đầu ngón tay lưu luyến trên vùng da nhạy cảm nhất của anh ta: "Hương vị của cục trưởng Hàn vẫn không thay đổi." Đối với người đàn ông thì sự cám dỗ

là lực sát thường đến ngũ lôi oanh đỉnh, gần như tước vũ khí anh ta ngay lập tức: "Lỡ như ông trời không có mắt, là một tên đạo đức giả, ra vẻ đạo mạo, ông ta làm bậy không kiêng nể gì cả, tiếng oán hờn

chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-271-0

chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-271-1

chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-271-2

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook