Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)
Chương 58: Trình Bảo Ái, rốt cuộc em muốn cái gì?
Phong Cảnh Như Họa
15/05/2021
Ngày hôm cục diện được thay đổi. Tổ Tông có lẽ là bồi thường cho tôi nên đã ở bên tôi cả ngày đến chiều tối mới rời đi. Trước khi đi tôi còn nghe thấy anh và Văn Nhật Hạ cãi nhau trong phòng tắm. Giọng nói cố ý đè ép xuống nhưng cách một cánh cửa nên tôi vẫn có thể nghe thấy được. Bên kia giải thích cái gì đó không rõ ràng lắm, Tổ Tông vô cùng tức giận, căn bản không hề tin, cuối cùng dứt khoát tắt ngang điện thoại.
Tranh luận ai vào trước là chủ của tôi, bức ảnh kia cũng là từ tay của cô,ta. Lần quay về này của Văn Nhật Hạ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch. Có thể không bị lật đổ nhưng tối thiểu nó đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết của tôi, đó là ngăn cách cô ta với Tổ Tông. Đó chính là một lối tắt để tôi đi lên.
Tâm trạng của tôi rất tốt. Tổ Tông rời đi không lâu tôi liền nhận được một tin nhắn, chỉ có hai chữ xuống lầu.
Tôi thậm chí còn không thèm nhìn xem ai gửi tới, thay một bộ quần áo, dặn dò bảo mẫu để cửa cho tôi, nếu như Tổ Tông có gọi điện thoại đến thì nói rằng tôi đã ngủ rồi.
Bảo mẫu không dám hỏi nhiều rồi tiễn tôi ra cửa.
Chiếc Mercedes-Benz màu đen của Trương Thành Nam đang dừng ở phía sau bụi cây ở ngã tư. Chỉ có một người lái xe chứ không có cấp dưới đi theo. Anh ta một mực chăm sóc tôi lên xe một cách kính trọng. Anh ta rất giỏi trong việc thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Nhìn tôi đi mà không vui vẻ gì, anh ta không dám đắc tội với tôi. Suốt chặng đường chỉ đưa đồ ăn uống cho tôi chứ căn bản không hề nói lời nào.
Xe chạy được bốn mươi phút sau đó dừng lại ở bên ngoài một tòa nhà xa lạ. Đó không phải là nhà ở mà cũng chẳng phải là hội quán. Nhìn rất giống nơi nghỉ ngơi của tư nhân. Tài xế đưa tôi vào, toàn bộ phòng khách đều trống rỗng. Chỉ có con ngựa đóng ở đó, ngoài ra thì tôi chẳng tìm thấy người nào lui tới.
Tôi hỏi anh ta đây là đâu?
Người lái xe cười: “Nơi luyện súng của anh Nam. Dưới hầm có bí mật nên người bình thường không thể vào đây, bằng không sẽ xảy ra hỗn loạn lớn"
Tôi nhìn quanh đánh giá rồi ghi nhớ ở trong lòng nhưng thuận miệng giả vờ nghe không hiểu hỏi: “Cô Lỗ đâu?”
Tài xế nói cô ấy cũng không thể vào.
Anh ta đẩy một cánh cửa đang đóng lại ở cuối hành lang, khe hở dần mở ra, tiếng súng giòn tan và thê lương rít lên. Cơn gió này đến từ trường bắn hẻo lánh. Trương Thành Nam hướng mặt về bia đạn. Chiếc sơ mi đen được nắng chiều bao phủ. Quần áo của anh ta hiếm khi không bằng phẳng, có nếp gấp treo trên móc. Khí khái thẳng đứng hào hùng, có hương vị của sự sa đọa và lười biếng, giống như bộ dáng uống rượu say trên đường phố náo nhiệt.
Cô quạnh lại mê người.
Anh ta biết tôi đến rồi. Anh ta thong thả lên đạn, nhằm kĩ, bắn ra ba phát liên tục, âm thanh sắc bén thanh thủy, lúc kết thúc lại im lìm, chắc chắn là trúng bia rồi. “Qua đây"
Tôi quan tâm anh ta mà đi đến chiếc ghế bên cạnh. Mới đi được hai bước thì anh ta nói đứng lại.
Anh ta lặp lại một lần nữa: “Qua chỗ tôi"
Anh ta không quay lại nhưng anh ta có thể biết được hướng đi tôi chọn. Gọng súng của anh ta hơi chếch nghiêng về phía đối diện. Tôi men theo sang đó. Một vài tấm thủy tinh lớn trong vắt có tấm lưới thép chặn gió thổi qua vừa vặn chiếu rọi xuống tôi và anh ta.
Tôi không lòng vòng nữa, tiến lại cách anh ta ba bước và hỏi anh ta tìm tôi để làm gì?
Súng lục tự động màu trắng bạc xoay vòng đẹp đẽ và gọn gàng trên đầu ngón tay anh ta: “Biết chơi không?”
Tôi nhìn chằm chằm, anh ta ném súng lên không trung, đưa tay kéo tôi vào lòng, sau đó súng lại rơi xuống vào tay anh ta. Anh ta ôm lấy tôi từ sau giống như người yêu vậy, sau đó dịu dàng nói: “Tôi dạy em"
Có thể kéo cò súng, người không có chuyên môn sẽ rất sợ. Đặt ở vạch màu trắng trong tay là vì dân trừ hại, đặt ở màu đen trong tay là hành hung làm điều ác. Cô không biết súng của Trương Thành Nam được làm từ loại nào nhưng trọng lượng rất nặng, nhiệt độ cũng rất lạnh, nó gần như đề vỡ cổ tay tôi.
Tôi cầm súng, anh ta nắm lấy tay đang cầm súng của tôi, nghiêng người về phía trước theo chiều ngang. Hồng tâm của tấm bia cách đó khoảng năm mươi mét. Người có thị lực không tốt đều không thể nhìn rõ vì hồng tâm là một vòng tròn nhỏ hẹp nhất. Bên trong đó có năm lỗ đạn.
Tổ Tông đã từng làm cảnh sát hình sự, cũng đã từng làm phó chánh án. Nay được thăng chức làm kiểm sát trưởng. Anh có thể làm ở cả ba cơ quan lớn thì chắc hẳn là có tài năng. Nhưng khoảng cách xa như vậy mà có thể chuẩn xác như thế này thì anh chưa chắc đã làm được.
Tôi âm thầm quấy nhiễu lô hàng này, tuy nói là có lỗi với Tổ Tông nhưng ít nhất hiện tại tôi không có làm gì sai. Vật liệu này của Trương Thành Nam quá tuyệt vời!
Tổ Tông chơi với anh ta không tài nào thắng được. “Em có thể chơi được bao xa?”
Anh ta nheo mắt trái lại, hướng thẳng về phía hồng tâm: “Một trăm mét."
Tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta kề sát tôi trong gang tấc, tôi mím chặt bờ mồi rồi hỏi: “Tỷ lệ trúng đích là bao nhiêu?"
Anh hỏi ngược lại, tôi cho rằng được bao nhiêu?
Tôi nói một nửa.
Anh ta cười khẩy mấy tiếng, dư vị càng lúc càng thú vị: “Trong lòng cô Trình, dường như là tôi rất yếu.
Anh ta ấn ngón trỏ của tôi xuống, có một tiếng nổ lớn, sau đó nửa cánh tay tê rần, tiếp đó lan ra phạm vi lớn hơn, nửa phút sau khuỷu tay và bả vai liền mất trị giác.
Hồng tâm bị đâm thủng một lỗ rất rõ.
Đồng tử của tôi giãn ra, Trương Thành Nam nhàn nhạt gỡ băng đạn ra. Anh hôn lên mái tóc dài bên tại tôi: “Nếu tôi có thể bắn trúng một trăm phần trăm vậy thì cô Trình sẽ yêu tôi chứ?”
Anh ta đóng chốt an toàn bằng một tay, tay còn lại khóa chặt lấy tôi: “Khẩu súng này đã ở bên tôi sáu năm, tặng em”
Nhịp tim tôi ngưng lại nửa nhịp, sau đó nói không cần.
Anh ta không nhịn được siết chặt lòng bàn tay tôi: “Bình thường Thẩm Hạo Hiên gọi em là gì?" Nước miếng dính vào sợi tóc, là hơi thở của anh ta: "Bảo bối, A Ái hay là cục cưng?”
Trương Thành Nam với áo đen và quần đen nghiêm túc đùa bỡn. Tôi không thể chịu đựng được. Anh ta thích khuôn mặt muốn chạy trốn nhưng có cố chấp thế nào cũng không cách nào chạy thoát được của tôi: “Cô Trình sinh ra vào tháng năm, vậy tôi sẽ gọi em là Tiểu Ngũ, em thích không?”
Tôi tức giận mắng anh ta bẩn thỉu! “Ngũ” hay có một cách nói lái khác đó là sự độc chiếm.
Mà đó cũng không phải mang ý nghĩa truyền thống là độc chiếm, mà mang nghĩa bóng gió biểu thị sự ham muốn.
Trương Thành Nam ôm lấy tôi ngã xuống thảm. Anh ta chạm vào công tắc, toàn bộ tấm thảm phồng lên trở thành một chiếc giường nước đong đưa.
Tôi run run hai cái, cả người uể oải, không có sức chống lại, cũng không kịp thay đổi mà chết lặng để mặc cho dòng nhiệt nóng rưới vào, kích chỗ sâu nhất trong cơ thể, giống như biển lửa bao trùm đồng cỏ, phá hủy tất cả, vạn vật không còn gốc rễ.
Tiếng gào của Trương Thành Nam từ cao vút đến trầm thấp, bắp thịt nở ra rồi giật giật kịch liệt, mồ hôi hột nóng bỏng không ngừng chảy xuống, nhỏ xuống ở trên thân thể trần truồng lồi lõm của tôi, dính lên thân thể tôi, đong đưa trên giường.
Tôi nói, cuộc gió trăng này không nên mắc thêm lỗi lầm nào nữa.
Có thể cuối cùng tôi cũng chỉ là một món đồ chơi.
Sắc đẹp, âm mưu, quyền thế.
Không hề liên quan gì đến tôi.
Trong cái vòng xoáy to lớn này, tôi chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền nhỏ bé.
Không tránh được sóng biển, không tránh được bão táp, càng không tránh được sự va chạm của những chiếc thuyền lớn, tôi đã định sẵn là vật hy sinh, định sẵn là mặc cho người khác gây khó dễ, cho dù xoay ngược lại thế cục thì cũng phải dựa vào người đàn ông.
Tiếng còi dài, tiếng rao hàng của các tòa nhà, tiếng ồn ào của lò hấp bánh lê đã chín, tràn ngập khắp thành phố, giống như anh ta đã lấp đầy tôi.
Mặt tôi đờ đẫn, mất đi tiếng khóc, anh ta hút nước mắt của tôi từng giọt, hút một giọt, mút đến khi không còn một giọt, gương mặt tôi ướt đẫm mồ hôi, vẻ đỏ ửng hiện lên trên gương mặt tái nhợt, tôi hận anh ta đến mức tận cùng, nếu như cho tôi một con dao, tôi sẽ lập tức đâm vào tim anh ta, trơ mắt nhìn anh ta đổ máu mà chết, không chút do dự. "Tại sao anh lại không rút ra." Sau khi tôi nghẹn ngào và kiệt sức, bắt bả vai của anh ta, khàn cả giọng chất vấn: "Anh là một tên lưu manh! Anh là một tên lưu manh! Tôi hận anh vì đã làm bẩn tôi!"
Móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt, tôi cũng cảm thấy đau, anh ta không tránh không né, nhìn tôi chăm chú một hồi lâu, lòng bàn tay sần sùi vuốt ve chân tôi, cảm giác được tôi run rẩy, tôi mắng anh ta, anh ta không tức giận, mà nhẫn nhịn dụ dỗ tôi: "Cho nó ăn không ngon sao? Nó rất muốn ăn, nó cũng biết đói."
Tôi nói nó không muốn.
Trương Thành Nam vùi đầu vào cổ tôi hôn xuống: "Làm sao cô biết nó không muốn, vậy nó suy nghĩ gì? Muốn một lần nữa không?"
Tôi cãi lại không được, trong xương anh ta là bộ dạng lưu manh, anh ta dụ dỗ tôi, dụ dỗ tôi nói xằng nói bậy, dụ dỗ tôi tự nguyện đắm chìm trong trụy lạc, dụ dỗ tôi quên hết tất cả, dáng vẻ của anh ta vừa vô lại vừa lưu manh, hành hạ đến mức cơ thể thất hồn lạc phách. "Cô Lỗ phục vụ không tốt." Hai chân tôi kẹp chặt tay của anh ta lại, không cho phép anh ta làm bậy nữa. "Cô ta rất tốt, so với cô Trình chanh chua thì cô ta rất dịu dàng phối hợp"
Tôi cười nhạt: "Cho nên ở trong mắt ông chủ Trương, tôi là con mồi mới mẻ, là mồi và cũng người của kẻ địch, không ăn thì uổng"
Anh ta ngửi mùi hương trên tóc tôi, yên lặng không nói. Tôi hoàn toàn bị chọc giận, nỗi xấu hổ không cách nào hình dung được hóa thành một con sâu gặm cắn xương cốt và lý trí, tôi chịu bao nhiêu khó khăn thì phát tiết hết tất cả cho anh ta, bất kể bộ phận gì, một mặt cậy mạnh cắn xé đẩy đánh, trả thù ngang ngược: "Anh không uy hiếp được tôi đâu, tôi sẽ không bị anh khống chế, cõi đời này chỉ có một người đàn ông có thể để cho tôi cam tâm tình nguyện nhảy xuống vách đá, chính là Thẩm..."
Anh ta chợt bóp cắm tôi, nuốt hai chữ kia trở lại, khuôn mặt của anh ta hung ác, bắn ra ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi không thích nghe cái gì, thì cô sẽ nói cái đó, cố ý làm tôi không vui đúng không"
Tôi không nói được, hung dữ nhìn thẳng vào mắt của anh ta. Nhược điểm của sự bướng bỉnh của phụ nữ là tự hủy hoại bản thân mình, còn cái hay là nó thu hút tính chinh phục của đàn ông. Bởi vì luôn nấp ở dưới vẻ phục tùng và mềm mại nên nếu không đứng trước ranh giới mất tất cả thì họ sẽ không biểu hiện ra.
Ánh mắt sắc bén như dao của anh ta lướt qua mặt tôi: "Cô Trình đúng là một kẻ dối trá, tôi hận không thể cạy miệng cô ra, móc lấy trái tim cô." Lời nói hung ác của anh ta đột nhiên thay đổi, bụng ngón tay từ giam cầm biến thành vuốt ve: "Bỏ tôi vào.
Tim tôi đập hơi chậm lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Ông chủ Trương là lãng tử trăng hoa, tôi là một con hát thích bán nụ cười sống qua ngày, khác nhau trời vực, trong trái tim anh không bỏ tôi vào được và tôi cũng không bỏ anh vào được."
Anh ta nhàn nhạt ừ một tiếng: "Không sao, trái tim không mở được thì không phải còn có thân thể của cô sao."
Anh ta nằm ở trên người tôi, cùng tôi miệng lưỡi quấn quít nhau, tôi không trả lời, anh ta liền kéo đầu lưỡi của tôi, cắn, nuốt, cho đến khi tôi nhịn không nổi, cũng mút lại anh ta, nuốt lấy nước miếng của anh ta thì anh ta mới thả lỏng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Vật kia chôn sâu trong tôi không cứng rắn nữa, lúc anh ta rời đi, mang theo một dòng dịch trắng đậm đặc, lấy sức của anh ta, tuyệt đối sẽ không có một chút như vậy, có lẽ hơn một nửa đã bị giữ ở trong tôi.
Tôi xanh mặt lăn sang một bên, run rẩy mặc quần áo, mới vừa lảo đảo bò dậy thì chân đã mềm nhũn té trở lại, cửa sổ bị gió thổi bật ra, một bóng người lắc lư, gã đàn em rất sợ quấy rối bọn họ nên nói cực nhỏ: "Anh Nam, thiệp của anh."
Trương Thành Nam đứng ở dưới đèn, đùa bỡn cậu em đang mềm xèo rồi nhét vào đáy quần, thuận tiện đốt một điếu thuốc. Trong khói thuốc lượn lờ, anh ta sai gã đàn em đi vào, cửa vang lên một tiếng chi nha, gã đàn em đưa lưng về phía tôi đi ngang qua, mí mắt cũng không dám nhấc lên, hết sức mất tự nhiên: "Bái thiếp của Bản Nhi gia, cầu ngài cho ông ta một chút mặt mũi"
Trường Thành Nam ngậm điếu thuốc lá cuốn, ngón trỏ khều một cái, mở một góc thiệp ra: "Ý là sao."
Gã đàn em nói ông ta muốn mở sòng bạc ở đường số mười một Hoài Bắc.
Tấm thiệp vốn đang mở hờ, nghe xong câu này, Trương Thành Nam quả quyết đóng lại: "Không được. Địa bàn của tôi không cắm cờ bên ngoài."
Gã đàn em nói Bản Nhi gia cũng coi là nhân vật lớn, ngài cần gì phải bác bỏ ông ta.
Trương Thành Nam cầm áo sơ mi lên, cài từng cúc một, tôi ngồi ở đằng kia nhìn anh ta, đều nói đàn ông cởi quần áo rất đẹp, dã tính nguyên thủy bại lộ không sót một chút nào, tỷ như Tổ Tông, anh ta cởi quần áo còn mắng chửi thô tục, từng cục bắp thịt dần dần phơi ra, tôi bị mê hoặc lên đỉnh ngay lập tức.
Còn Trương Thành Nam thì mặc quần áo rất đẹp. Có một loại cảm giác thần bí đến mức không thể tìm ra hoặc đoán được. "Địa bàn đường số mười một Hoài Nam, ông ta làm gì ở đó tôi cũng không quan tâm."
Mã tử văn mi: "Của Hai Sói?"
Hai Sói là một người đi làm, ngoài sáng thì rạng rỡ, trong tối thì có tổ tông nuôi anh ta, anh ta bán mạng, đường số mười một Hoài Nam là nơi Tổ Tông vào hắc đạo phát tài, đánh nhau với các cửa hàng ở Hoài Bắc, nơi nhiều côn đồ nhất Thanh Tân, cũng là vùng đen nhất.
Trương Thành Nam từng bước tính toán, giăng cạm bẫy ở khắp nơi, anh ta để mặc cho Bản Nhi gia lăn lộn ở đó, rõ ràng anh ta là ông chủ phía sau của Hoài Nam"
Một Nam một Bắc, như nước với lửa, những người làm trong nghề biết chuyện đều xôn xao rằng: "Cờ bạc ở Hoài Bắc, chơi gái ở Hoài Nam, đầy đường đôi Hoài đều là lưu manh, thủ lĩnh của đám lưu manh họ Trương Trần, làm loạn đến mức ba tỉnh toàn là mây đen.
Trần, chính là Trần Hai Sói, một khi Tổ Tông xuất hiện, gửi sản nghiệp dưới danh nghĩa của anh cho Hai Sói thì đủ để anh ta có thể tung hoành ngang dọc.
Trương Thành Nam nhất thời không lên tiếng, tôi biết, tôi ở đây khiến anh ta tị hiềm, tôi không nói hai lời hất tay bỏ đi, đóng cửa lại, ngăn cách thanh âm ở bên trong, gã đàn em dẫn tôi tiến vào phụ trách đưa tôi ra. Tôi và Trương Thành Nam ở trong đó hai giờ, cô nam quả nữ, trong lòng gã biết rõ, nơi cô Lỗ còn không thể vào được nhưng tôi lại được vào, còn dã chiến chiến nữa, gã càng khách sáo với tôi hơn, tôi hỏi thì gã đáp, bao gồm cả chuyện Trương Thành Nam có vợ hay không. "Anh Nam chưa lập gia đình, theo tôi thấy, anh ấy quanh năm vất vả, nói trở mặt với cảnh sát thì trở mặt, hai phe chiến đấu với nhau, có gia đình sẽ trở thành nỗi lo. Vả lại, đi trên con đường này, sau lưng luôn có người ném đá giấu tay, chung quy khó lòng phòng bị được." "Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
Gã đàn em đếm ngón tay: "Anh Nam tuổi trâu, ba mươi ba."
Những ông chủ danh tiếng đỉnh đỉnh này không tới bốn mươi tuổi cũng lăn lộn kiếm được chút danh tiếng rồi, Kiều Thành Tứ ba mươi chín là lớn mạnh nhất, Lưu Cường ba mươi tám nằm trong tay Xuyên Hà, Trương Thành Nam mượn thế lực của Lâm Hào Kiện, hơn ba mươi tuổi đã thành lão đại cũng là chuyện đương nhiên. "Anh Nam của mấy người còn có những tình nhân khác sao." "Có, một tháng không đi được một hai lần, bao nuôi thì sẽ có chỗ dùng, anh Nam yêu thương nhất vẫn là cô Lỗ"
Gã mở cửa xe, lót ở trên trán tôi, tôi do dự một chút: "Anh ta sẽ lấy cô ta sao."
Gã đàn em nói sẽ không, thích cũng như cưng chìu, nhưng không đến mức đó thay đổi nguyên tắc, anh Nam rất có chừng mực.
Tôi cười một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Đêm đó Tổ Tông thấy Văn Nhật Hạ một đi không trở lại, tôi giương mắt mong đợi anh, cuối cùng cũng giải trừ được mối nguy, còn lại đều là tình yêu ngọt ngào như mật. Lúc tôi đang tiến hơn một bước để nắm lấy cơ hội có được Tổ Tông, tôi còn cố tình học mấy chiêu bí thuật khuê phòng, bơ, đá cục và bia trộn chung lại, có trứng liếm thì bọt tanh tách, vừa trơn lại vừa nhớt, còn mạnh hơn cả sprite, hơn nữa còn kéo dài cậu nhỏ, không bắn ra mau.
Nói thật, trên phương diện tình dục, tôi là một người lành nghề, trừ Trương Thành Nam ra, tôi không hầu hạ ai cả, Tổ Tông cũng không phải là đối thủ, đừng xem anh uống thuốc, lần đó cũng tiết ra không bò xuống giường nổi, tất cả đều là tôi làm.
Kiều Oanh, Vương Tĩnh Văn, Lê Hạ Vũ, bao gồm Phan Tuệ Mẫn, Tổ Tông đều ngủ thoải mái, nhưng không đến nổi tê liệt. Nhưng anh vô số lần ngồi phịch ở trên giường của tôi, bắn ra xong thì mặt tái xanh, la hét bà vú hầm canh ba ba cho mình.
Lấy ví dụ về quan hệ tình dục, trai gái bình thường là sinh viên, tiếp tân là thạc sĩ, hoa khôi cao cấp là tiến sĩ, tình nhân có vốn liếng cùng cậu ẩm 'bắn pháo' cả ngày là tiến sĩ, mà Trương Thành Nam, trong một triệu người chỉ có một, anh ta là giáo sư, còn là một giáo sư già, loại giáo sư trên đầu bạc phở, sống không mấy ngày, tôi chơi không thắng anh ta, những người khác càng khỏi phải suy nghĩ.
Tôi trông Tổ Tông muốn mòn con mắt thì lại chờ được điện thoại của Hai Sói, anh ta nói Tổ Tông thi hành nhiệm vụ cơ mật, tạm thời đi Ninh khiết công tác, là vụ án quan trọng nên không có thời gian đến gặp tôi.
Nhiệm vụ cơ mật, vì phòng ngừa bị tiết lộ nên cấm thông báo cho người nhà, nói cách khác, có thông báo cũng không tới lượt tôi, Văn Nhật Hạ và bố anh ta còn ở đó.
Buổi chiều ngày hôm sau cái ngày mà Tổ Tông đi công tác, chị Mễ hẹn tôi tham gia tiệc đầy tháng, mẹ đứa trẻ mẹ là đàn chị cùng thời với cô ấy, gả cho một đại gia Singapore, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa hết một tháng mà ông già kia đã bỏ vợ cả, cưới cô này.
Tôi cảm thấy vô cùng bội phục, hồ ly tinh không phải ở trong sơn động sao, vậy mà ở đây cũng có, gần năm mươi tuổi rồi, lại không quan tâm đến thân thể yếu đuối, hi sinh tính mạng sinh con, với vóc người và gương mặt này ở trong giới tình nhân tuyệt đối là loại thấp kém, nhưng nếu đã có chỗ đứng nào đó thì nhất định phải có bản lĩnh thật sự, thủ đoạn không thể tưởng tượng được.
Nếu tôi không có chuyện quan trọng thì tôi thật sự muốn đi xem dì này thử, tôi nói cho chị Mỹ mình không rảnh, phải đi trả nợ ân tình.
Cô ấy hỏi tôi ân tình gì.
Tôi xách túi ra cửa: "Tình của Quan Lập Thành, anh ấy giúp em hai lần rồi."
Tôi muốn hỏi anh ta dã tâm của người này lớn cỡ nào.
Quan trường ở ba tỉnh miền Đông giống như một chiếc thuyền, chở đầy tang vật, thuyền trưởng là Tổ Tông, thuyền phó thì có vô số tên, nếu như là tiền tham ô, bọn họ sẽ trung thành hết sức, chỉ chờ chia của, nếu là tham quyền thì nhất định chờ cơ hội lật đổ hắn, cha con Tổ Tông có vô vàn bê bối, bưng bít khá nhiều đường, cái gì mà bao nuôi, nhận hối lộ, đen ăn đen, người ủng hộ Quan Lập Thành ư rất nhiều, tôi và anh ấy có duyên gặp nhau mấy lần, anh ấy giữ được mình, chứng tỏ lòng dạ của anh ấy rất sâu, thuộc hạ thể hiện tấm lòng như thế nào anh ấy cũng không để ý tới, nếu không phải thật sự không màng danh lợi thì chính là kẻ cứng đầu.
Chị Mễ nói yên tâm đi, Quan Lập Thành và Tổ Tông không giống nhau, anh ấy không tranh giành những thứ kia.
Tôi hỏi nếu tranh thì sao.
Cô ấy yên lặng chốc lát: "Vậy sẽ là một kẻ địch mạnh, không thể nói là ăn tất nhưng chỉ cần mời những kẻ đứng đầu này uống một chầu rượu là xong. Chiến công và căn cơ của Quan Lập Thành là từng bước giành được, rất thực tế, giống như Đa Nhĩ Cổ đầu nhà Thanh, một người hỗ trăm người hưởng ứng, muốn lật đổ hoàng quyền cũng không khó."
Nói cách khác, anh ấy có chịu hay không mà thôi.
Tôi thở ra một hơi dài, tâm sự nặng nề đến quán rượu đã đặt trước, người hầu mang tôi tiến vào một căn phòng, trong căn phòng hình vuông được sắp xếp gọn gàng, dưới ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào lại thấy cực kỳ đơ bẩn, khắp nơi đều là bụi bặm bay múa, rơi vào bầu rượu trên bàn, biến mất không dấu vết.
Tôi sai người hầu dâng mấy món ăn tốt nhất lên, bê rượu vang xuống và thay bằng rượu trắng, chờ anh ta sắp xếp xong, tôi đang muốn ngồi xuống thì ầm một tiếng thật lớn, sấm chợt nổi lên. Ngoài đường, một tấm bảng của quán rượu rớt xuống một chiếc xe Jeep quân sự đang đỗ dưới đó, phần mái xe bị lõm xuống, đầu thì bị bẹp dúm, gần như nát bét. Tấm biển lăn xuống va vào nền gạch vang lên tiếng bang bang.
Tôi cẩn thận nhìn, biển số xe là chữ đầu là A, phía sau nhận không rõ, ba chữ số đầu hình như là 999.
Xe của thủ trưởng quân đội tỉnh.
Hô hấp của tôi nhất thời cứng đờ, theo bản năng muốn chạy ra xem thử, nhưng còn chưa xoay người, một đôi tay ấm áp đã đỡ lấy em tôi, xương của tôi đụng vào hai góc cạnh cứng rắn đau đến run lên, thân hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện trước mắt tôi, gương mặt đầy mệt mỏi, anh ấy phát hiện ánh mắt tôi đều là hoảng sợ thì thấp giọng hỏi: "Có quỷ sao?"
Quan Lập Thành mặc quân trang, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, ngoài cửa sổ là núi lở đất mòn, theo sự xuất hiện của anh ấy mà tan thành mây khói, tôi cũng tháo nổi lo trong lòng xuống: "Tôi cho rằng...
Nếu như anh ấy xảy ra chuyện ở chỗ này thì tôi cũng không thoát khỏi liên quan, Tổ Tông vừa rời đi, tôi lại dính vào án mạng, dù nói thế nào thì cũng không thoát khỏi liên quan.
Mạng của Quan Lập Thành, tôi không thể gánh nổi, ai cũng không gánh nổi.
Anh ấy cởi áo choàng dài xuống, tự mình đi vào trong, đưa lưng về phía tôi hỏi: "Tôi xấu xí sao."
Tôi tỉnh lại từ trong hoảng sợ: "Không xấu xí" Anh ấy cười khẽ: "Vậy em run rẩy cái gì." Tôi nhìn về phía hiện trường tai nạn hỗn loạn, anh ấy kéo ghế ra: "Tôi không bị thương." "Thật là xe của anh?"
Anh ấy bình tĩnh ừ một tiếng, vẻ mặt không chút gợn sóng, một chút phập phồng cũng không có, anh ấy mới lên lầu, xe đã gặp tai nạn bất ngờ, anh ấy lại bình thản như vậy, tôi hỏi anh ấy không sợ sao?
Lông mi của Quan Lập Thành không dài cũng không ngắn, dày vô cùng, lúc rũ mi xuống, khuôn mặt bị bao phủ bởi một lớp bóng mờ: "Chỉ có chút bất ngờ mà thôi. Không cần phải đặt ở trong lòng"
Anh ấy lấy ra một bao thuốc lá Nhuyễn Trung Hoa, rút ra một điều đốt lên. Tư thế anh ấy hút thuốc hết sức đẹp mắt, có lẽ cũng là để áp chế cảm xúc trong lòng, tôi cầm gạt tàn đưa cho anh ấy: "Anh cũng biết hút thuốc à?"
Đầu ngón tay của anh ấy gảy tàn thuốc: "Thỉnh thoảng, không thích mấy"
Anh ấy liếc tôi một cái: "Để ý sao." Nói xong không đợi tôi trả lời, đã dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Tôi vung tay quơ quơ đám khói mù: "Anh phải coi chừng, có phải bất ngờ hay không thì điều tra mới rõ ràng, tấm bảng kia không giống như tự nhiên rụng, tôi thấy nó còn mới tinh cũng không phải là lâu rồi chưa sửa sang, làm sao rớt xuống" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Quan Lập Thành không muốn nói về vấn đề này nữa, anh ấy cố ý lái sang chuyện khác, nửa cười nửa không mà ngước mắt nhìn tôi: "Cô Trình ở trong chuyện nam nữ nhiều năm như vậy, không hiểu chừng mực qua lại giữa đàn ông và phụ nữ hay sao? Em lo cho an nguy của tôi như vậy sẽ khiến cho tôi hiểu nhầm đó."
Vẻ mặt của tôi biến đổi, lạnh lùng dời tầm mắt: "Thủ trưởng Quang cũng không đứng đắn, tôi tốt bụng nhắc nhở, anh đừng đùa bỡn tôi."
Anh ấy vốn muốn giải thích, câu nói kia quanh quẩn ở bên trong môi, không nói ra, nhìn khóe miệng của tôi chăm chú mấy giây: "Cô có lúm đồng tiền."
Tôi giơ tay che lại, sắc mặt trầm hơn, anh ấy tự mình nói: "Xuất hiện ở trên mặt cô lại không thích hợp.
Vẻ mặt tôi lẳng lơ, núm đồng tiền ngây thơ không cưỡi được vẻ quyến rũ của tôi mà ngược lại càng lẳng lơ hơn.
Tôi hỏi anh ấy với ai thì thích hợp.
Anh ấy tiện tay chỉ ra ngoài cửa sổ một cái, tôi men theo nhìn thấy người phụ nữ đi trên đường phố, người nữ kia dáng người mập lùn, mái tóc vào vàng uốn xoăn lại, mặc áo hoa nhí, có chút buồn cười, tôi chuyển từ giận sang vui, xì cười: "Thủ trưởng Quan vẫn đừng nói chuyện cười, vừa nhạt vừa vô duyên."
Anh ấy cong cong môi, hai hàng răng trắng như ngọc, cười rất nhạt: "Lần đầu tiên nói, bêu xấu rồi."
Thân phận chúng tôi khác biệt, không thể ở chung quá lâu, tôi đi thẳng vào vấn đề. Nhìn thấy tôi tới nói cảm ơn, tự tay rót đầy một ly rượu, ánh mắt của anh ấy nhìn sang bàn vuông, không nhận, yên lặng một hồi lâu, thấy tôi không lên tiếng, anh ấy nhíu mày: "Chỉ là như vậy?"
Tôi nhét ly rượu vào trong tay anh ấy: "Sao có thể chứ, một ly rượu không thể hiện hết được lòng biết ơn của tôi với thủ trưởng Quan, lễ này quá hời hợt."
Lúc này anh ấy mới nhận lấy uống một hơi cạn sạch, vào giây phút cổ họng anh ấy trượt một cái, tôi đưa mắt nhìn anh ấy nói: "Còn có hai lỵ, đều uống hết, đó là tấm lòng của tôi."
Tay anh ấy ngừng một lát, nhận thấy được ý đồ của tôi, nằm ly không bật cười: "Gạt tôi."
Mi mắt tôi cong cong: "Bỏ cuộc nửa đường không phải là hành vi của quân tử, thủ trưởng Quan uống thì là nhận lễ của tôi rồi, không được đổi ý."
Anh ấy chạm phải vẻ giảo hoạt trong con người trong veo của tôi, cười chúm chím nói nếu em bày trò vô liêm sỉ thì tôi cũng không có biện pháp.
Bầu rượu trước mặt được đun nóng, nhiệt độ quá nóng, tôi đứng dậy xách bình rượu lạnh ở bên cạnh, châm ly thứ hai, Quan Lập Thành lại bất động liếc nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn không ngừng, nhà bốn góc, kê mấy bụi hoa bách hợp ngày xuân, nhụy hoa mềm mại nhuộm ánh sương, giống như được tưới nước từ trước, mùi thơm thanh đạm tràn ngập khắp căn phòng, chui vào trong mũi vừa nhột vừa lạnh.
Tầm mắt của Quan Lập Thành lướt qua đuôi mắt của tôi, rồi nhanh chóng dời đi, tôi bưng ly rượu của mình lên: "Thủ trưởng Quan, thủ trưởng không thiếu người tài, cũng không thiếu kẻ nhát gan bám víu, tính tình Hạo Hiền nóng nảy, thích tranh công, lần này ngài đi Tỉnh ủy giúp anh ấy, phần ân tình này tôi không quên. Mặt mũi của ngài lớn, sĩ đồ kính ba phân, ngài nhấc tay một cái là có thể giúp người khác thoát khỏi tình hình khẩn cấp."
Tôi nói đến đây thì ngừng, vừa muốn ngữa cổ uống, năm ngón tay của anh ấy đập một cái, đè miệng ly của tôi lại: "Cô Trình, đừng được voi đòi tiên."
Tôi hỏi ngược lại làm sao. "Tôi luôn không dính vào phân tranh trên quan trường, Kiểm soát trưởng Thẩm còn hiển hách hơn tôi, tôi không thể nhận lời cô được."
Tôi hơi nghiêng người, mái tóc dài vô tình chảy xuống bên trong ly của anh ấy, rượu dâng lên tầng tầng bọt sóng, chiếu vào bóng của tôi và anh ấy, đẹp không nói nên lời. "Hạo Hiên có thư ký Thẩm mà, anh ấy thỉnh thoảng lỗ mãng, cũng là vì thành tích, cùng làm quan của tỉnh, thủ trưởng Quan nhìn nể mặt ly rượu này, đừng bỏ đá xuống giếng thì là nhận tình của tôi."
Tôi nói toạt ra, bất kể anh ấy có đồng ý hay không, thì cũng coi như là đã hiểu rồi. Ta đã nhìn ra, Tổ Tông cũng sẽ nhìn ra được, anh làm việc trước mới nghĩ lại.
Quan Lập Thành hơi vểnh môi, chậm rãi uống hết.
Có lẽ anh ấy cảm thấy thú vị, cười mấy giây. Tôi chủ động cụng ly, anh ấy lắc lắc phần đáy, một âm thanh thanh thủy vang lên, cũng không nhìn tôi, bỗng nhiên nói một câu mà tôi nghe không hiểu: "Nốt ruồi trên khóe mắt cô rơi vào trên hoa rồi."
Tôi sửng sốt một chút, anh ấy cười nhạt uống một hơi cạn sạch, để trên góc bàn: "Hai ly đủ rồi, uống nhiều sẽ say, tôi vẫn không thể say được. Tôi có công vụ, cô Trình, đa tạ cô đã chiêu đãi." Anh ấy cầm áo khoác lên, khoác lên khuỷu tay, đứng dậy vòng qua tôi, mắt nhìn thẳng đi ra khỏi phòng. Sau khi anh ấy rời đi tôi mới phát hiện giọt nước trên nhụy hoa hoa bách hợp phản xạ ánh sáng màu đỏ chói mắt, đúng là cực kỳ giống nốt ruồi của tôi.
Tôi trầm ngâm thật lâu, trong không khí lưu lại mùi mực, thổi vào trong ngực, tôi rủ quần áo, mùi hương kia tản đi thì tôi mới bước ra khỏi quán rượu.
Sau khi tôi bước ra cửa, chạy thẳng tới chiếc xe dừng bên cạnh đường phố. Vào sáng sớm, lúc tôi châm cho
Quan Lập Thành ly rượu thứ hai, tôi đã thấy Tiến Bình ngoài cửa sổ, anh ta không vội vàng mà đứng yên chờ đợi. Những tên lưu manh xuất quỷ nhập thần này là người dưới trưởng của Trương Thành Nam, muốn đuổi theo điều tra hành tung của anh cũng dễ như trở bàn tay.
Tôi giả Văn Nhật Hạ, Phan Tuệ Mẫn thất sủng, hai chuyện này Trương Thành Nam nghe được tin đồn sớm hơn tôi. Từ lúc anh ta không liên lạc với Phan Tuệ Mẫn được thì đồng nghĩa với thân phận của cô ta ở chỗ Tổ Tông đã bị bại lộ.
Tiến Bình đón tôi, không phải là hỏi dò tình huống của Tổ Tông, lính nằm vùng của Trương Thành Nam ở viện Kiểm soát, nhưng gần đây Tổ Tông không đi viện Kiểm soát, tương đương với việc anh ta không thể nắm được tin tức.
Tôi ngồi lên xe, Tiến Bình đưa cho tôi một chai nước, tôi lập tức vặn xa uống mấy hớp để xoa dịu mùi rượu cay xè trong cổ họng: "Xe của Tham mưu trưởng Quân khu - Quan Lập Thành mới bị đập, là anh Nam của mấy người làm sao."
Tiến Bình chắc chắn: "Tuyệt đối không phải, Quan Lập Thành không làm phiền anh Nam, hơn nữa anh Nam không biết làm mấy chuyện này, anh ấy không thoải mái thì trực tiếp ra tay với họ. Hoặc là mấy tên lưu manh khác, hoặc chính là đồng nghiệp có thù oán với anh ta."
Đầu óc tôi nghĩ tới một người, cuối cùng không nói tiếng nào, nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao lâu sau thì cơn buồn ngủ đổ ập tới, tôi nghiêng đầu mơ màng ngủ say. Tôi thậm chí không có hỏi Tiến Bình, chuyển này đi đến nơi nào, đến khi tôi tỉnh lại, người đã ở một chiếc khác xe, bay vùn vụt ở trên bờ sông rộng rãi phồn hoa, Tiến Bình ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chỗ tài xế là một tên đàn em trẻ tuổi, anh ta nhìn tôi qua kính chiếu hậu: "Cô Trình, chúng ta đến thành phố Tùng Nguyên rồi."
Tôi giật mình một cái, động tác ngồi dậy quá mạnh nên đầu óc choáng váng, mơ màng giống như giẫm ở đám mây: "Ra khỏi tỉnh rồi?"
Anh ta nói là, anh Nam ở bên này bàn chuyện làm ăn.
Tùng Nguyên là thành phố lớn trong tỉnh Cát Lâm mà tôi chưa từng tới, tôi đi Tử Bình, cũng đi Trình Sảo, cùng Tổ Tông và mười tám mười chín người khách khác đi đây đi đó. Nhưng Tùng Nguyên ở rất gần mà tôi lại chưa bước vào một bước.
Tùng Nguyên có một vụ chết người, lúc ấy ồn ào khắp báo đài, bởi vì sáu người chết trong cùng một ngày, hơn nữa đều là người có danh tiếng ở ba tỉnh miền Đông, tôi thuộc về nhóm thứ ba, còn nhóm thứ hai của họ chỉ đứng sau nhóm đầu đầu tiên của chị Mễ.
Sáu cô gái cùng mười hai cán bộ, theo thứ tự là cục giám sát chất lượng, cục công thương và cục đất đai, được gọi là "Sáu đóa hoa vàng". Hễ là khách quen của giới này thì nhắc tới bọn họ vẫn nhớ, sáu người này không được hoạt động riêng lẻ mà gộp thành nhóm, một đêm mười tám triệu, còn đòi một khoảng tiền may mắn. Khó hiểu là rất nhiều thẻ đỏ đều không chỉnh lại, Hồng Đào hai mươi chín triệu đồng, thiếu một đồng cũng không làm, đáng yêu thì ba mươi triệu đồng, nhưng người bao phải thêm một đôi vớ đỏ, phải là màu đỏ, màu sắc khác thì không ngủ
Nhưng các cô gái nhóm thứ hai này, ở thập niên chín mươi, nói ra bốn con số này thì chính là một con số thiên văn, đảm cán bộ đưa các cô lên một chiếc xe buýt đã cách tân như xe du lịch bây giờ, nghe bí thư nói ra ngoài hóng gió, xe rung suốt một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, cán bộ đều đi, các cô gái không xuống, sau đó má mì đi tìm thì thấy bọn họ nằm ngổn ngang ở trên xe, đều tắt thở, trong giới đồn nhau rằng bọn họ hút ma túy, liều lượng quá lớn nên chết đột ngột, cũng có người nói đám cán độ kia cầm thú, chơi họ tới chết.
Ngay cả khám nghiệm tử thi cũng không làm, trực tiếp đốt đi, bồi thường ít tiền, chuyện này bị tỉnh đè xuống, vĩnh viễn chìm vào biển khơi, nhưng trong giới phong nguyệt ở thành phố Tùng Nguyên vẫn không quên được chuyện này. Tôi mở cửa sổ nhìn đông nhìn tây, xe chạy xuống sườn núi cao, chưa vào một đường phố hình parabol, đường phố đông đúc, vừa mới lên đèn, quảng trường hơn chín giờ chật nít người, dứt khoát dừng ở một bên.
Có lẽ là ánh trăng sáng ngời, đèn neon chiếu rọi khắp nơi, tôi nhìn thấy Trương Thành Nam đứng ở cuối con đường dài, anh ta mặc áo khoác màu xám tro, áo sơ mi bị đèn chiếu lên lờ mờ, không nhìn rõ màu sắc.
Sáng sủa, cao ngất, trầm tĩnh.
Chỉ trong một cái chớp mắt mà tôi đã sinh ra ảo giác.
Tựa như thành phố này, bất kể phong cảnh ấn tượng như thế nào, bất kể tới lui vui buồn đến mức nào, bất kể gió trăng này là mơ hay là tỉnh thì Trương Thành Nam ở nơi đó chờ tôi, ngoài dự đoán nhưng lại cũng ở trong dự đoán của tôi.
Ai cũng không dám ngang ngược như vậy, ai cũng không thể làm tôi trốn mãi không thoát như vậy.
Gã đàn em mở cửa xe, thúc giục tôi mấy lần, tôi không đi xuống cũng không được, Tiến Bình đem đưa tôi đến bên cạnh Trương Thành Nam, lên tiếng chào hỏi anh ta, bảo cáo tình hình ở Thanh Thân rồi rút lui.
Tôi cảm thấy khó hiểu về chuyện đêm nay, giống như vật trong túi của người đàn ông này, anh ta không tốn nhiều sức đã có thể bóp chặt tôi ở trong lòng bàn tay.
Tôi nghịch bóng mình dưới chân một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi anh ta: "Đàn em của anh đã bỏ thuốc ngủ trong nước của tôi."
Anh ta nói rõ ràng.
Anh ta nắm lấy tay tôi, dùng áo khoác dài bao lây tôi, ôm vào ngực, theo mấy tên vệ sĩ đi vào đường phố: "Nếu không cô sẽ ngoan ngoãn tới đây ư
Tôi dĩ nhiên sẽ không, Tổ Tông đi Ninh khiết công tác, lâu thì một tuần, ngắn thì ba ngày, anh càng không có ở đây thì tôi càng phải ngoan ngoãn, tránh gây phiền toái, bị Văn Nhật Hạ bắt vào trong hố, đánh chết cũng không dám rời khỏi Long Giang. Đến mảnh đất này, mặc dù thế lực của Tổ Tông và cha anh cũng ở đây nhưng cũng không có tác dụng gì. Người đứng đầu tỉnh Cát Lâm vẫn là vua ở đây, không thua gì bọn họ.
Người đi đường rất vội vã, Trương Thành Nam bảo vệ tôi rất chặt, tôi ở bên trong khuỷu tay của anh ta, không chịu chút va chạm nào, tôi hỏi anh ta đưa tôi tới đây làm gì.
Ồn ào náo động nổi lên bốn phía, anh ta sợ tôi không nghe rõ, môi kề đến bên tại tôi: "Nơi này rất xa lạ với cô." Anh ta hôn tóc mai của tôi một cái, khẽ cười: "Cô không cần nghĩ gì cả, đừng sợ hãi, ở chỗ này chỉ có tôi."
Tranh luận ai vào trước là chủ của tôi, bức ảnh kia cũng là từ tay của cô,ta. Lần quay về này của Văn Nhật Hạ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch. Có thể không bị lật đổ nhưng tối thiểu nó đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết của tôi, đó là ngăn cách cô ta với Tổ Tông. Đó chính là một lối tắt để tôi đi lên.
Tâm trạng của tôi rất tốt. Tổ Tông rời đi không lâu tôi liền nhận được một tin nhắn, chỉ có hai chữ xuống lầu.
Tôi thậm chí còn không thèm nhìn xem ai gửi tới, thay một bộ quần áo, dặn dò bảo mẫu để cửa cho tôi, nếu như Tổ Tông có gọi điện thoại đến thì nói rằng tôi đã ngủ rồi.
Bảo mẫu không dám hỏi nhiều rồi tiễn tôi ra cửa.
Chiếc Mercedes-Benz màu đen của Trương Thành Nam đang dừng ở phía sau bụi cây ở ngã tư. Chỉ có một người lái xe chứ không có cấp dưới đi theo. Anh ta một mực chăm sóc tôi lên xe một cách kính trọng. Anh ta rất giỏi trong việc thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Nhìn tôi đi mà không vui vẻ gì, anh ta không dám đắc tội với tôi. Suốt chặng đường chỉ đưa đồ ăn uống cho tôi chứ căn bản không hề nói lời nào.
Xe chạy được bốn mươi phút sau đó dừng lại ở bên ngoài một tòa nhà xa lạ. Đó không phải là nhà ở mà cũng chẳng phải là hội quán. Nhìn rất giống nơi nghỉ ngơi của tư nhân. Tài xế đưa tôi vào, toàn bộ phòng khách đều trống rỗng. Chỉ có con ngựa đóng ở đó, ngoài ra thì tôi chẳng tìm thấy người nào lui tới.
Tôi hỏi anh ta đây là đâu?
Người lái xe cười: “Nơi luyện súng của anh Nam. Dưới hầm có bí mật nên người bình thường không thể vào đây, bằng không sẽ xảy ra hỗn loạn lớn"
Tôi nhìn quanh đánh giá rồi ghi nhớ ở trong lòng nhưng thuận miệng giả vờ nghe không hiểu hỏi: “Cô Lỗ đâu?”
Tài xế nói cô ấy cũng không thể vào.
Anh ta đẩy một cánh cửa đang đóng lại ở cuối hành lang, khe hở dần mở ra, tiếng súng giòn tan và thê lương rít lên. Cơn gió này đến từ trường bắn hẻo lánh. Trương Thành Nam hướng mặt về bia đạn. Chiếc sơ mi đen được nắng chiều bao phủ. Quần áo của anh ta hiếm khi không bằng phẳng, có nếp gấp treo trên móc. Khí khái thẳng đứng hào hùng, có hương vị của sự sa đọa và lười biếng, giống như bộ dáng uống rượu say trên đường phố náo nhiệt.
Cô quạnh lại mê người.
Anh ta biết tôi đến rồi. Anh ta thong thả lên đạn, nhằm kĩ, bắn ra ba phát liên tục, âm thanh sắc bén thanh thủy, lúc kết thúc lại im lìm, chắc chắn là trúng bia rồi. “Qua đây"
Tôi quan tâm anh ta mà đi đến chiếc ghế bên cạnh. Mới đi được hai bước thì anh ta nói đứng lại.
Anh ta lặp lại một lần nữa: “Qua chỗ tôi"
Anh ta không quay lại nhưng anh ta có thể biết được hướng đi tôi chọn. Gọng súng của anh ta hơi chếch nghiêng về phía đối diện. Tôi men theo sang đó. Một vài tấm thủy tinh lớn trong vắt có tấm lưới thép chặn gió thổi qua vừa vặn chiếu rọi xuống tôi và anh ta.
Tôi không lòng vòng nữa, tiến lại cách anh ta ba bước và hỏi anh ta tìm tôi để làm gì?
Súng lục tự động màu trắng bạc xoay vòng đẹp đẽ và gọn gàng trên đầu ngón tay anh ta: “Biết chơi không?”
Tôi nhìn chằm chằm, anh ta ném súng lên không trung, đưa tay kéo tôi vào lòng, sau đó súng lại rơi xuống vào tay anh ta. Anh ta ôm lấy tôi từ sau giống như người yêu vậy, sau đó dịu dàng nói: “Tôi dạy em"
Có thể kéo cò súng, người không có chuyên môn sẽ rất sợ. Đặt ở vạch màu trắng trong tay là vì dân trừ hại, đặt ở màu đen trong tay là hành hung làm điều ác. Cô không biết súng của Trương Thành Nam được làm từ loại nào nhưng trọng lượng rất nặng, nhiệt độ cũng rất lạnh, nó gần như đề vỡ cổ tay tôi.
Tôi cầm súng, anh ta nắm lấy tay đang cầm súng của tôi, nghiêng người về phía trước theo chiều ngang. Hồng tâm của tấm bia cách đó khoảng năm mươi mét. Người có thị lực không tốt đều không thể nhìn rõ vì hồng tâm là một vòng tròn nhỏ hẹp nhất. Bên trong đó có năm lỗ đạn.
Tổ Tông đã từng làm cảnh sát hình sự, cũng đã từng làm phó chánh án. Nay được thăng chức làm kiểm sát trưởng. Anh có thể làm ở cả ba cơ quan lớn thì chắc hẳn là có tài năng. Nhưng khoảng cách xa như vậy mà có thể chuẩn xác như thế này thì anh chưa chắc đã làm được.
Tôi âm thầm quấy nhiễu lô hàng này, tuy nói là có lỗi với Tổ Tông nhưng ít nhất hiện tại tôi không có làm gì sai. Vật liệu này của Trương Thành Nam quá tuyệt vời!
Tổ Tông chơi với anh ta không tài nào thắng được. “Em có thể chơi được bao xa?”
Anh ta nheo mắt trái lại, hướng thẳng về phía hồng tâm: “Một trăm mét."
Tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta kề sát tôi trong gang tấc, tôi mím chặt bờ mồi rồi hỏi: “Tỷ lệ trúng đích là bao nhiêu?"
Anh hỏi ngược lại, tôi cho rằng được bao nhiêu?
Tôi nói một nửa.
Anh ta cười khẩy mấy tiếng, dư vị càng lúc càng thú vị: “Trong lòng cô Trình, dường như là tôi rất yếu.
Anh ta ấn ngón trỏ của tôi xuống, có một tiếng nổ lớn, sau đó nửa cánh tay tê rần, tiếp đó lan ra phạm vi lớn hơn, nửa phút sau khuỷu tay và bả vai liền mất trị giác.
Hồng tâm bị đâm thủng một lỗ rất rõ.
Đồng tử của tôi giãn ra, Trương Thành Nam nhàn nhạt gỡ băng đạn ra. Anh hôn lên mái tóc dài bên tại tôi: “Nếu tôi có thể bắn trúng một trăm phần trăm vậy thì cô Trình sẽ yêu tôi chứ?”
Anh ta đóng chốt an toàn bằng một tay, tay còn lại khóa chặt lấy tôi: “Khẩu súng này đã ở bên tôi sáu năm, tặng em”
Nhịp tim tôi ngưng lại nửa nhịp, sau đó nói không cần.
Anh ta không nhịn được siết chặt lòng bàn tay tôi: “Bình thường Thẩm Hạo Hiên gọi em là gì?" Nước miếng dính vào sợi tóc, là hơi thở của anh ta: "Bảo bối, A Ái hay là cục cưng?”
Trương Thành Nam với áo đen và quần đen nghiêm túc đùa bỡn. Tôi không thể chịu đựng được. Anh ta thích khuôn mặt muốn chạy trốn nhưng có cố chấp thế nào cũng không cách nào chạy thoát được của tôi: “Cô Trình sinh ra vào tháng năm, vậy tôi sẽ gọi em là Tiểu Ngũ, em thích không?”
Tôi tức giận mắng anh ta bẩn thỉu! “Ngũ” hay có một cách nói lái khác đó là sự độc chiếm.
Mà đó cũng không phải mang ý nghĩa truyền thống là độc chiếm, mà mang nghĩa bóng gió biểu thị sự ham muốn.
Trương Thành Nam ôm lấy tôi ngã xuống thảm. Anh ta chạm vào công tắc, toàn bộ tấm thảm phồng lên trở thành một chiếc giường nước đong đưa.
Tôi run run hai cái, cả người uể oải, không có sức chống lại, cũng không kịp thay đổi mà chết lặng để mặc cho dòng nhiệt nóng rưới vào, kích chỗ sâu nhất trong cơ thể, giống như biển lửa bao trùm đồng cỏ, phá hủy tất cả, vạn vật không còn gốc rễ.
Tiếng gào của Trương Thành Nam từ cao vút đến trầm thấp, bắp thịt nở ra rồi giật giật kịch liệt, mồ hôi hột nóng bỏng không ngừng chảy xuống, nhỏ xuống ở trên thân thể trần truồng lồi lõm của tôi, dính lên thân thể tôi, đong đưa trên giường.
Tôi nói, cuộc gió trăng này không nên mắc thêm lỗi lầm nào nữa.
Có thể cuối cùng tôi cũng chỉ là một món đồ chơi.
Sắc đẹp, âm mưu, quyền thế.
Không hề liên quan gì đến tôi.
Trong cái vòng xoáy to lớn này, tôi chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền nhỏ bé.
Không tránh được sóng biển, không tránh được bão táp, càng không tránh được sự va chạm của những chiếc thuyền lớn, tôi đã định sẵn là vật hy sinh, định sẵn là mặc cho người khác gây khó dễ, cho dù xoay ngược lại thế cục thì cũng phải dựa vào người đàn ông.
Tiếng còi dài, tiếng rao hàng của các tòa nhà, tiếng ồn ào của lò hấp bánh lê đã chín, tràn ngập khắp thành phố, giống như anh ta đã lấp đầy tôi.
Mặt tôi đờ đẫn, mất đi tiếng khóc, anh ta hút nước mắt của tôi từng giọt, hút một giọt, mút đến khi không còn một giọt, gương mặt tôi ướt đẫm mồ hôi, vẻ đỏ ửng hiện lên trên gương mặt tái nhợt, tôi hận anh ta đến mức tận cùng, nếu như cho tôi một con dao, tôi sẽ lập tức đâm vào tim anh ta, trơ mắt nhìn anh ta đổ máu mà chết, không chút do dự. "Tại sao anh lại không rút ra." Sau khi tôi nghẹn ngào và kiệt sức, bắt bả vai của anh ta, khàn cả giọng chất vấn: "Anh là một tên lưu manh! Anh là một tên lưu manh! Tôi hận anh vì đã làm bẩn tôi!"
Móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt, tôi cũng cảm thấy đau, anh ta không tránh không né, nhìn tôi chăm chú một hồi lâu, lòng bàn tay sần sùi vuốt ve chân tôi, cảm giác được tôi run rẩy, tôi mắng anh ta, anh ta không tức giận, mà nhẫn nhịn dụ dỗ tôi: "Cho nó ăn không ngon sao? Nó rất muốn ăn, nó cũng biết đói."
Tôi nói nó không muốn.
Trương Thành Nam vùi đầu vào cổ tôi hôn xuống: "Làm sao cô biết nó không muốn, vậy nó suy nghĩ gì? Muốn một lần nữa không?"
Tôi cãi lại không được, trong xương anh ta là bộ dạng lưu manh, anh ta dụ dỗ tôi, dụ dỗ tôi nói xằng nói bậy, dụ dỗ tôi tự nguyện đắm chìm trong trụy lạc, dụ dỗ tôi quên hết tất cả, dáng vẻ của anh ta vừa vô lại vừa lưu manh, hành hạ đến mức cơ thể thất hồn lạc phách. "Cô Lỗ phục vụ không tốt." Hai chân tôi kẹp chặt tay của anh ta lại, không cho phép anh ta làm bậy nữa. "Cô ta rất tốt, so với cô Trình chanh chua thì cô ta rất dịu dàng phối hợp"
Tôi cười nhạt: "Cho nên ở trong mắt ông chủ Trương, tôi là con mồi mới mẻ, là mồi và cũng người của kẻ địch, không ăn thì uổng"
Anh ta ngửi mùi hương trên tóc tôi, yên lặng không nói. Tôi hoàn toàn bị chọc giận, nỗi xấu hổ không cách nào hình dung được hóa thành một con sâu gặm cắn xương cốt và lý trí, tôi chịu bao nhiêu khó khăn thì phát tiết hết tất cả cho anh ta, bất kể bộ phận gì, một mặt cậy mạnh cắn xé đẩy đánh, trả thù ngang ngược: "Anh không uy hiếp được tôi đâu, tôi sẽ không bị anh khống chế, cõi đời này chỉ có một người đàn ông có thể để cho tôi cam tâm tình nguyện nhảy xuống vách đá, chính là Thẩm..."
Anh ta chợt bóp cắm tôi, nuốt hai chữ kia trở lại, khuôn mặt của anh ta hung ác, bắn ra ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi không thích nghe cái gì, thì cô sẽ nói cái đó, cố ý làm tôi không vui đúng không"
Tôi không nói được, hung dữ nhìn thẳng vào mắt của anh ta. Nhược điểm của sự bướng bỉnh của phụ nữ là tự hủy hoại bản thân mình, còn cái hay là nó thu hút tính chinh phục của đàn ông. Bởi vì luôn nấp ở dưới vẻ phục tùng và mềm mại nên nếu không đứng trước ranh giới mất tất cả thì họ sẽ không biểu hiện ra.
Ánh mắt sắc bén như dao của anh ta lướt qua mặt tôi: "Cô Trình đúng là một kẻ dối trá, tôi hận không thể cạy miệng cô ra, móc lấy trái tim cô." Lời nói hung ác của anh ta đột nhiên thay đổi, bụng ngón tay từ giam cầm biến thành vuốt ve: "Bỏ tôi vào.
Tim tôi đập hơi chậm lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Ông chủ Trương là lãng tử trăng hoa, tôi là một con hát thích bán nụ cười sống qua ngày, khác nhau trời vực, trong trái tim anh không bỏ tôi vào được và tôi cũng không bỏ anh vào được."
Anh ta nhàn nhạt ừ một tiếng: "Không sao, trái tim không mở được thì không phải còn có thân thể của cô sao."
Anh ta nằm ở trên người tôi, cùng tôi miệng lưỡi quấn quít nhau, tôi không trả lời, anh ta liền kéo đầu lưỡi của tôi, cắn, nuốt, cho đến khi tôi nhịn không nổi, cũng mút lại anh ta, nuốt lấy nước miếng của anh ta thì anh ta mới thả lỏng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Vật kia chôn sâu trong tôi không cứng rắn nữa, lúc anh ta rời đi, mang theo một dòng dịch trắng đậm đặc, lấy sức của anh ta, tuyệt đối sẽ không có một chút như vậy, có lẽ hơn một nửa đã bị giữ ở trong tôi.
Tôi xanh mặt lăn sang một bên, run rẩy mặc quần áo, mới vừa lảo đảo bò dậy thì chân đã mềm nhũn té trở lại, cửa sổ bị gió thổi bật ra, một bóng người lắc lư, gã đàn em rất sợ quấy rối bọn họ nên nói cực nhỏ: "Anh Nam, thiệp của anh."
Trương Thành Nam đứng ở dưới đèn, đùa bỡn cậu em đang mềm xèo rồi nhét vào đáy quần, thuận tiện đốt một điếu thuốc. Trong khói thuốc lượn lờ, anh ta sai gã đàn em đi vào, cửa vang lên một tiếng chi nha, gã đàn em đưa lưng về phía tôi đi ngang qua, mí mắt cũng không dám nhấc lên, hết sức mất tự nhiên: "Bái thiếp của Bản Nhi gia, cầu ngài cho ông ta một chút mặt mũi"
Trường Thành Nam ngậm điếu thuốc lá cuốn, ngón trỏ khều một cái, mở một góc thiệp ra: "Ý là sao."
Gã đàn em nói ông ta muốn mở sòng bạc ở đường số mười một Hoài Bắc.
Tấm thiệp vốn đang mở hờ, nghe xong câu này, Trương Thành Nam quả quyết đóng lại: "Không được. Địa bàn của tôi không cắm cờ bên ngoài."
Gã đàn em nói Bản Nhi gia cũng coi là nhân vật lớn, ngài cần gì phải bác bỏ ông ta.
Trương Thành Nam cầm áo sơ mi lên, cài từng cúc một, tôi ngồi ở đằng kia nhìn anh ta, đều nói đàn ông cởi quần áo rất đẹp, dã tính nguyên thủy bại lộ không sót một chút nào, tỷ như Tổ Tông, anh ta cởi quần áo còn mắng chửi thô tục, từng cục bắp thịt dần dần phơi ra, tôi bị mê hoặc lên đỉnh ngay lập tức.
Còn Trương Thành Nam thì mặc quần áo rất đẹp. Có một loại cảm giác thần bí đến mức không thể tìm ra hoặc đoán được. "Địa bàn đường số mười một Hoài Nam, ông ta làm gì ở đó tôi cũng không quan tâm."
Mã tử văn mi: "Của Hai Sói?"
Hai Sói là một người đi làm, ngoài sáng thì rạng rỡ, trong tối thì có tổ tông nuôi anh ta, anh ta bán mạng, đường số mười một Hoài Nam là nơi Tổ Tông vào hắc đạo phát tài, đánh nhau với các cửa hàng ở Hoài Bắc, nơi nhiều côn đồ nhất Thanh Tân, cũng là vùng đen nhất.
Trương Thành Nam từng bước tính toán, giăng cạm bẫy ở khắp nơi, anh ta để mặc cho Bản Nhi gia lăn lộn ở đó, rõ ràng anh ta là ông chủ phía sau của Hoài Nam"
Một Nam một Bắc, như nước với lửa, những người làm trong nghề biết chuyện đều xôn xao rằng: "Cờ bạc ở Hoài Bắc, chơi gái ở Hoài Nam, đầy đường đôi Hoài đều là lưu manh, thủ lĩnh của đám lưu manh họ Trương Trần, làm loạn đến mức ba tỉnh toàn là mây đen.
Trần, chính là Trần Hai Sói, một khi Tổ Tông xuất hiện, gửi sản nghiệp dưới danh nghĩa của anh cho Hai Sói thì đủ để anh ta có thể tung hoành ngang dọc.
Trương Thành Nam nhất thời không lên tiếng, tôi biết, tôi ở đây khiến anh ta tị hiềm, tôi không nói hai lời hất tay bỏ đi, đóng cửa lại, ngăn cách thanh âm ở bên trong, gã đàn em dẫn tôi tiến vào phụ trách đưa tôi ra. Tôi và Trương Thành Nam ở trong đó hai giờ, cô nam quả nữ, trong lòng gã biết rõ, nơi cô Lỗ còn không thể vào được nhưng tôi lại được vào, còn dã chiến chiến nữa, gã càng khách sáo với tôi hơn, tôi hỏi thì gã đáp, bao gồm cả chuyện Trương Thành Nam có vợ hay không. "Anh Nam chưa lập gia đình, theo tôi thấy, anh ấy quanh năm vất vả, nói trở mặt với cảnh sát thì trở mặt, hai phe chiến đấu với nhau, có gia đình sẽ trở thành nỗi lo. Vả lại, đi trên con đường này, sau lưng luôn có người ném đá giấu tay, chung quy khó lòng phòng bị được." "Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?"
Gã đàn em đếm ngón tay: "Anh Nam tuổi trâu, ba mươi ba."
Những ông chủ danh tiếng đỉnh đỉnh này không tới bốn mươi tuổi cũng lăn lộn kiếm được chút danh tiếng rồi, Kiều Thành Tứ ba mươi chín là lớn mạnh nhất, Lưu Cường ba mươi tám nằm trong tay Xuyên Hà, Trương Thành Nam mượn thế lực của Lâm Hào Kiện, hơn ba mươi tuổi đã thành lão đại cũng là chuyện đương nhiên. "Anh Nam của mấy người còn có những tình nhân khác sao." "Có, một tháng không đi được một hai lần, bao nuôi thì sẽ có chỗ dùng, anh Nam yêu thương nhất vẫn là cô Lỗ"
Gã mở cửa xe, lót ở trên trán tôi, tôi do dự một chút: "Anh ta sẽ lấy cô ta sao."
Gã đàn em nói sẽ không, thích cũng như cưng chìu, nhưng không đến mức đó thay đổi nguyên tắc, anh Nam rất có chừng mực.
Tôi cười một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Đêm đó Tổ Tông thấy Văn Nhật Hạ một đi không trở lại, tôi giương mắt mong đợi anh, cuối cùng cũng giải trừ được mối nguy, còn lại đều là tình yêu ngọt ngào như mật. Lúc tôi đang tiến hơn một bước để nắm lấy cơ hội có được Tổ Tông, tôi còn cố tình học mấy chiêu bí thuật khuê phòng, bơ, đá cục và bia trộn chung lại, có trứng liếm thì bọt tanh tách, vừa trơn lại vừa nhớt, còn mạnh hơn cả sprite, hơn nữa còn kéo dài cậu nhỏ, không bắn ra mau.
Nói thật, trên phương diện tình dục, tôi là một người lành nghề, trừ Trương Thành Nam ra, tôi không hầu hạ ai cả, Tổ Tông cũng không phải là đối thủ, đừng xem anh uống thuốc, lần đó cũng tiết ra không bò xuống giường nổi, tất cả đều là tôi làm.
Kiều Oanh, Vương Tĩnh Văn, Lê Hạ Vũ, bao gồm Phan Tuệ Mẫn, Tổ Tông đều ngủ thoải mái, nhưng không đến nổi tê liệt. Nhưng anh vô số lần ngồi phịch ở trên giường của tôi, bắn ra xong thì mặt tái xanh, la hét bà vú hầm canh ba ba cho mình.
Lấy ví dụ về quan hệ tình dục, trai gái bình thường là sinh viên, tiếp tân là thạc sĩ, hoa khôi cao cấp là tiến sĩ, tình nhân có vốn liếng cùng cậu ẩm 'bắn pháo' cả ngày là tiến sĩ, mà Trương Thành Nam, trong một triệu người chỉ có một, anh ta là giáo sư, còn là một giáo sư già, loại giáo sư trên đầu bạc phở, sống không mấy ngày, tôi chơi không thắng anh ta, những người khác càng khỏi phải suy nghĩ.
Tôi trông Tổ Tông muốn mòn con mắt thì lại chờ được điện thoại của Hai Sói, anh ta nói Tổ Tông thi hành nhiệm vụ cơ mật, tạm thời đi Ninh khiết công tác, là vụ án quan trọng nên không có thời gian đến gặp tôi.
Nhiệm vụ cơ mật, vì phòng ngừa bị tiết lộ nên cấm thông báo cho người nhà, nói cách khác, có thông báo cũng không tới lượt tôi, Văn Nhật Hạ và bố anh ta còn ở đó.
Buổi chiều ngày hôm sau cái ngày mà Tổ Tông đi công tác, chị Mễ hẹn tôi tham gia tiệc đầy tháng, mẹ đứa trẻ mẹ là đàn chị cùng thời với cô ấy, gả cho một đại gia Singapore, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa hết một tháng mà ông già kia đã bỏ vợ cả, cưới cô này.
Tôi cảm thấy vô cùng bội phục, hồ ly tinh không phải ở trong sơn động sao, vậy mà ở đây cũng có, gần năm mươi tuổi rồi, lại không quan tâm đến thân thể yếu đuối, hi sinh tính mạng sinh con, với vóc người và gương mặt này ở trong giới tình nhân tuyệt đối là loại thấp kém, nhưng nếu đã có chỗ đứng nào đó thì nhất định phải có bản lĩnh thật sự, thủ đoạn không thể tưởng tượng được.
Nếu tôi không có chuyện quan trọng thì tôi thật sự muốn đi xem dì này thử, tôi nói cho chị Mỹ mình không rảnh, phải đi trả nợ ân tình.
Cô ấy hỏi tôi ân tình gì.
Tôi xách túi ra cửa: "Tình của Quan Lập Thành, anh ấy giúp em hai lần rồi."
Tôi muốn hỏi anh ta dã tâm của người này lớn cỡ nào.
Quan trường ở ba tỉnh miền Đông giống như một chiếc thuyền, chở đầy tang vật, thuyền trưởng là Tổ Tông, thuyền phó thì có vô số tên, nếu như là tiền tham ô, bọn họ sẽ trung thành hết sức, chỉ chờ chia của, nếu là tham quyền thì nhất định chờ cơ hội lật đổ hắn, cha con Tổ Tông có vô vàn bê bối, bưng bít khá nhiều đường, cái gì mà bao nuôi, nhận hối lộ, đen ăn đen, người ủng hộ Quan Lập Thành ư rất nhiều, tôi và anh ấy có duyên gặp nhau mấy lần, anh ấy giữ được mình, chứng tỏ lòng dạ của anh ấy rất sâu, thuộc hạ thể hiện tấm lòng như thế nào anh ấy cũng không để ý tới, nếu không phải thật sự không màng danh lợi thì chính là kẻ cứng đầu.
Chị Mễ nói yên tâm đi, Quan Lập Thành và Tổ Tông không giống nhau, anh ấy không tranh giành những thứ kia.
Tôi hỏi nếu tranh thì sao.
Cô ấy yên lặng chốc lát: "Vậy sẽ là một kẻ địch mạnh, không thể nói là ăn tất nhưng chỉ cần mời những kẻ đứng đầu này uống một chầu rượu là xong. Chiến công và căn cơ của Quan Lập Thành là từng bước giành được, rất thực tế, giống như Đa Nhĩ Cổ đầu nhà Thanh, một người hỗ trăm người hưởng ứng, muốn lật đổ hoàng quyền cũng không khó."
Nói cách khác, anh ấy có chịu hay không mà thôi.
Tôi thở ra một hơi dài, tâm sự nặng nề đến quán rượu đã đặt trước, người hầu mang tôi tiến vào một căn phòng, trong căn phòng hình vuông được sắp xếp gọn gàng, dưới ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào lại thấy cực kỳ đơ bẩn, khắp nơi đều là bụi bặm bay múa, rơi vào bầu rượu trên bàn, biến mất không dấu vết.
Tôi sai người hầu dâng mấy món ăn tốt nhất lên, bê rượu vang xuống và thay bằng rượu trắng, chờ anh ta sắp xếp xong, tôi đang muốn ngồi xuống thì ầm một tiếng thật lớn, sấm chợt nổi lên. Ngoài đường, một tấm bảng của quán rượu rớt xuống một chiếc xe Jeep quân sự đang đỗ dưới đó, phần mái xe bị lõm xuống, đầu thì bị bẹp dúm, gần như nát bét. Tấm biển lăn xuống va vào nền gạch vang lên tiếng bang bang.
Tôi cẩn thận nhìn, biển số xe là chữ đầu là A, phía sau nhận không rõ, ba chữ số đầu hình như là 999.
Xe của thủ trưởng quân đội tỉnh.
Hô hấp của tôi nhất thời cứng đờ, theo bản năng muốn chạy ra xem thử, nhưng còn chưa xoay người, một đôi tay ấm áp đã đỡ lấy em tôi, xương của tôi đụng vào hai góc cạnh cứng rắn đau đến run lên, thân hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện trước mắt tôi, gương mặt đầy mệt mỏi, anh ấy phát hiện ánh mắt tôi đều là hoảng sợ thì thấp giọng hỏi: "Có quỷ sao?"
Quan Lập Thành mặc quân trang, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, ngoài cửa sổ là núi lở đất mòn, theo sự xuất hiện của anh ấy mà tan thành mây khói, tôi cũng tháo nổi lo trong lòng xuống: "Tôi cho rằng...
Nếu như anh ấy xảy ra chuyện ở chỗ này thì tôi cũng không thoát khỏi liên quan, Tổ Tông vừa rời đi, tôi lại dính vào án mạng, dù nói thế nào thì cũng không thoát khỏi liên quan.
Mạng của Quan Lập Thành, tôi không thể gánh nổi, ai cũng không gánh nổi.
Anh ấy cởi áo choàng dài xuống, tự mình đi vào trong, đưa lưng về phía tôi hỏi: "Tôi xấu xí sao."
Tôi tỉnh lại từ trong hoảng sợ: "Không xấu xí" Anh ấy cười khẽ: "Vậy em run rẩy cái gì." Tôi nhìn về phía hiện trường tai nạn hỗn loạn, anh ấy kéo ghế ra: "Tôi không bị thương." "Thật là xe của anh?"
Anh ấy bình tĩnh ừ một tiếng, vẻ mặt không chút gợn sóng, một chút phập phồng cũng không có, anh ấy mới lên lầu, xe đã gặp tai nạn bất ngờ, anh ấy lại bình thản như vậy, tôi hỏi anh ấy không sợ sao?
Lông mi của Quan Lập Thành không dài cũng không ngắn, dày vô cùng, lúc rũ mi xuống, khuôn mặt bị bao phủ bởi một lớp bóng mờ: "Chỉ có chút bất ngờ mà thôi. Không cần phải đặt ở trong lòng"
Anh ấy lấy ra một bao thuốc lá Nhuyễn Trung Hoa, rút ra một điều đốt lên. Tư thế anh ấy hút thuốc hết sức đẹp mắt, có lẽ cũng là để áp chế cảm xúc trong lòng, tôi cầm gạt tàn đưa cho anh ấy: "Anh cũng biết hút thuốc à?"
Đầu ngón tay của anh ấy gảy tàn thuốc: "Thỉnh thoảng, không thích mấy"
Anh ấy liếc tôi một cái: "Để ý sao." Nói xong không đợi tôi trả lời, đã dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Tôi vung tay quơ quơ đám khói mù: "Anh phải coi chừng, có phải bất ngờ hay không thì điều tra mới rõ ràng, tấm bảng kia không giống như tự nhiên rụng, tôi thấy nó còn mới tinh cũng không phải là lâu rồi chưa sửa sang, làm sao rớt xuống" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Quan Lập Thành không muốn nói về vấn đề này nữa, anh ấy cố ý lái sang chuyện khác, nửa cười nửa không mà ngước mắt nhìn tôi: "Cô Trình ở trong chuyện nam nữ nhiều năm như vậy, không hiểu chừng mực qua lại giữa đàn ông và phụ nữ hay sao? Em lo cho an nguy của tôi như vậy sẽ khiến cho tôi hiểu nhầm đó."
Vẻ mặt của tôi biến đổi, lạnh lùng dời tầm mắt: "Thủ trưởng Quang cũng không đứng đắn, tôi tốt bụng nhắc nhở, anh đừng đùa bỡn tôi."
Anh ấy vốn muốn giải thích, câu nói kia quanh quẩn ở bên trong môi, không nói ra, nhìn khóe miệng của tôi chăm chú mấy giây: "Cô có lúm đồng tiền."
Tôi giơ tay che lại, sắc mặt trầm hơn, anh ấy tự mình nói: "Xuất hiện ở trên mặt cô lại không thích hợp.
Vẻ mặt tôi lẳng lơ, núm đồng tiền ngây thơ không cưỡi được vẻ quyến rũ của tôi mà ngược lại càng lẳng lơ hơn.
Tôi hỏi anh ấy với ai thì thích hợp.
Anh ấy tiện tay chỉ ra ngoài cửa sổ một cái, tôi men theo nhìn thấy người phụ nữ đi trên đường phố, người nữ kia dáng người mập lùn, mái tóc vào vàng uốn xoăn lại, mặc áo hoa nhí, có chút buồn cười, tôi chuyển từ giận sang vui, xì cười: "Thủ trưởng Quan vẫn đừng nói chuyện cười, vừa nhạt vừa vô duyên."
Anh ấy cong cong môi, hai hàng răng trắng như ngọc, cười rất nhạt: "Lần đầu tiên nói, bêu xấu rồi."
Thân phận chúng tôi khác biệt, không thể ở chung quá lâu, tôi đi thẳng vào vấn đề. Nhìn thấy tôi tới nói cảm ơn, tự tay rót đầy một ly rượu, ánh mắt của anh ấy nhìn sang bàn vuông, không nhận, yên lặng một hồi lâu, thấy tôi không lên tiếng, anh ấy nhíu mày: "Chỉ là như vậy?"
Tôi nhét ly rượu vào trong tay anh ấy: "Sao có thể chứ, một ly rượu không thể hiện hết được lòng biết ơn của tôi với thủ trưởng Quan, lễ này quá hời hợt."
Lúc này anh ấy mới nhận lấy uống một hơi cạn sạch, vào giây phút cổ họng anh ấy trượt một cái, tôi đưa mắt nhìn anh ấy nói: "Còn có hai lỵ, đều uống hết, đó là tấm lòng của tôi."
Tay anh ấy ngừng một lát, nhận thấy được ý đồ của tôi, nằm ly không bật cười: "Gạt tôi."
Mi mắt tôi cong cong: "Bỏ cuộc nửa đường không phải là hành vi của quân tử, thủ trưởng Quan uống thì là nhận lễ của tôi rồi, không được đổi ý."
Anh ấy chạm phải vẻ giảo hoạt trong con người trong veo của tôi, cười chúm chím nói nếu em bày trò vô liêm sỉ thì tôi cũng không có biện pháp.
Bầu rượu trước mặt được đun nóng, nhiệt độ quá nóng, tôi đứng dậy xách bình rượu lạnh ở bên cạnh, châm ly thứ hai, Quan Lập Thành lại bất động liếc nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn không ngừng, nhà bốn góc, kê mấy bụi hoa bách hợp ngày xuân, nhụy hoa mềm mại nhuộm ánh sương, giống như được tưới nước từ trước, mùi thơm thanh đạm tràn ngập khắp căn phòng, chui vào trong mũi vừa nhột vừa lạnh.
Tầm mắt của Quan Lập Thành lướt qua đuôi mắt của tôi, rồi nhanh chóng dời đi, tôi bưng ly rượu của mình lên: "Thủ trưởng Quan, thủ trưởng không thiếu người tài, cũng không thiếu kẻ nhát gan bám víu, tính tình Hạo Hiền nóng nảy, thích tranh công, lần này ngài đi Tỉnh ủy giúp anh ấy, phần ân tình này tôi không quên. Mặt mũi của ngài lớn, sĩ đồ kính ba phân, ngài nhấc tay một cái là có thể giúp người khác thoát khỏi tình hình khẩn cấp."
Tôi nói đến đây thì ngừng, vừa muốn ngữa cổ uống, năm ngón tay của anh ấy đập một cái, đè miệng ly của tôi lại: "Cô Trình, đừng được voi đòi tiên."
Tôi hỏi ngược lại làm sao. "Tôi luôn không dính vào phân tranh trên quan trường, Kiểm soát trưởng Thẩm còn hiển hách hơn tôi, tôi không thể nhận lời cô được."
Tôi hơi nghiêng người, mái tóc dài vô tình chảy xuống bên trong ly của anh ấy, rượu dâng lên tầng tầng bọt sóng, chiếu vào bóng của tôi và anh ấy, đẹp không nói nên lời. "Hạo Hiên có thư ký Thẩm mà, anh ấy thỉnh thoảng lỗ mãng, cũng là vì thành tích, cùng làm quan của tỉnh, thủ trưởng Quan nhìn nể mặt ly rượu này, đừng bỏ đá xuống giếng thì là nhận tình của tôi."
Tôi nói toạt ra, bất kể anh ấy có đồng ý hay không, thì cũng coi như là đã hiểu rồi. Ta đã nhìn ra, Tổ Tông cũng sẽ nhìn ra được, anh làm việc trước mới nghĩ lại.
Quan Lập Thành hơi vểnh môi, chậm rãi uống hết.
Có lẽ anh ấy cảm thấy thú vị, cười mấy giây. Tôi chủ động cụng ly, anh ấy lắc lắc phần đáy, một âm thanh thanh thủy vang lên, cũng không nhìn tôi, bỗng nhiên nói một câu mà tôi nghe không hiểu: "Nốt ruồi trên khóe mắt cô rơi vào trên hoa rồi."
Tôi sửng sốt một chút, anh ấy cười nhạt uống một hơi cạn sạch, để trên góc bàn: "Hai ly đủ rồi, uống nhiều sẽ say, tôi vẫn không thể say được. Tôi có công vụ, cô Trình, đa tạ cô đã chiêu đãi." Anh ấy cầm áo khoác lên, khoác lên khuỷu tay, đứng dậy vòng qua tôi, mắt nhìn thẳng đi ra khỏi phòng. Sau khi anh ấy rời đi tôi mới phát hiện giọt nước trên nhụy hoa hoa bách hợp phản xạ ánh sáng màu đỏ chói mắt, đúng là cực kỳ giống nốt ruồi của tôi.
Tôi trầm ngâm thật lâu, trong không khí lưu lại mùi mực, thổi vào trong ngực, tôi rủ quần áo, mùi hương kia tản đi thì tôi mới bước ra khỏi quán rượu.
Sau khi tôi bước ra cửa, chạy thẳng tới chiếc xe dừng bên cạnh đường phố. Vào sáng sớm, lúc tôi châm cho
Quan Lập Thành ly rượu thứ hai, tôi đã thấy Tiến Bình ngoài cửa sổ, anh ta không vội vàng mà đứng yên chờ đợi. Những tên lưu manh xuất quỷ nhập thần này là người dưới trưởng của Trương Thành Nam, muốn đuổi theo điều tra hành tung của anh cũng dễ như trở bàn tay.
Tôi giả Văn Nhật Hạ, Phan Tuệ Mẫn thất sủng, hai chuyện này Trương Thành Nam nghe được tin đồn sớm hơn tôi. Từ lúc anh ta không liên lạc với Phan Tuệ Mẫn được thì đồng nghĩa với thân phận của cô ta ở chỗ Tổ Tông đã bị bại lộ.
Tiến Bình đón tôi, không phải là hỏi dò tình huống của Tổ Tông, lính nằm vùng của Trương Thành Nam ở viện Kiểm soát, nhưng gần đây Tổ Tông không đi viện Kiểm soát, tương đương với việc anh ta không thể nắm được tin tức.
Tôi ngồi lên xe, Tiến Bình đưa cho tôi một chai nước, tôi lập tức vặn xa uống mấy hớp để xoa dịu mùi rượu cay xè trong cổ họng: "Xe của Tham mưu trưởng Quân khu - Quan Lập Thành mới bị đập, là anh Nam của mấy người làm sao."
Tiến Bình chắc chắn: "Tuyệt đối không phải, Quan Lập Thành không làm phiền anh Nam, hơn nữa anh Nam không biết làm mấy chuyện này, anh ấy không thoải mái thì trực tiếp ra tay với họ. Hoặc là mấy tên lưu manh khác, hoặc chính là đồng nghiệp có thù oán với anh ta."
Đầu óc tôi nghĩ tới một người, cuối cùng không nói tiếng nào, nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao lâu sau thì cơn buồn ngủ đổ ập tới, tôi nghiêng đầu mơ màng ngủ say. Tôi thậm chí không có hỏi Tiến Bình, chuyển này đi đến nơi nào, đến khi tôi tỉnh lại, người đã ở một chiếc khác xe, bay vùn vụt ở trên bờ sông rộng rãi phồn hoa, Tiến Bình ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chỗ tài xế là một tên đàn em trẻ tuổi, anh ta nhìn tôi qua kính chiếu hậu: "Cô Trình, chúng ta đến thành phố Tùng Nguyên rồi."
Tôi giật mình một cái, động tác ngồi dậy quá mạnh nên đầu óc choáng váng, mơ màng giống như giẫm ở đám mây: "Ra khỏi tỉnh rồi?"
Anh ta nói là, anh Nam ở bên này bàn chuyện làm ăn.
Tùng Nguyên là thành phố lớn trong tỉnh Cát Lâm mà tôi chưa từng tới, tôi đi Tử Bình, cũng đi Trình Sảo, cùng Tổ Tông và mười tám mười chín người khách khác đi đây đi đó. Nhưng Tùng Nguyên ở rất gần mà tôi lại chưa bước vào một bước.
Tùng Nguyên có một vụ chết người, lúc ấy ồn ào khắp báo đài, bởi vì sáu người chết trong cùng một ngày, hơn nữa đều là người có danh tiếng ở ba tỉnh miền Đông, tôi thuộc về nhóm thứ ba, còn nhóm thứ hai của họ chỉ đứng sau nhóm đầu đầu tiên của chị Mễ.
Sáu cô gái cùng mười hai cán bộ, theo thứ tự là cục giám sát chất lượng, cục công thương và cục đất đai, được gọi là "Sáu đóa hoa vàng". Hễ là khách quen của giới này thì nhắc tới bọn họ vẫn nhớ, sáu người này không được hoạt động riêng lẻ mà gộp thành nhóm, một đêm mười tám triệu, còn đòi một khoảng tiền may mắn. Khó hiểu là rất nhiều thẻ đỏ đều không chỉnh lại, Hồng Đào hai mươi chín triệu đồng, thiếu một đồng cũng không làm, đáng yêu thì ba mươi triệu đồng, nhưng người bao phải thêm một đôi vớ đỏ, phải là màu đỏ, màu sắc khác thì không ngủ
Nhưng các cô gái nhóm thứ hai này, ở thập niên chín mươi, nói ra bốn con số này thì chính là một con số thiên văn, đảm cán bộ đưa các cô lên một chiếc xe buýt đã cách tân như xe du lịch bây giờ, nghe bí thư nói ra ngoài hóng gió, xe rung suốt một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, cán bộ đều đi, các cô gái không xuống, sau đó má mì đi tìm thì thấy bọn họ nằm ngổn ngang ở trên xe, đều tắt thở, trong giới đồn nhau rằng bọn họ hút ma túy, liều lượng quá lớn nên chết đột ngột, cũng có người nói đám cán độ kia cầm thú, chơi họ tới chết.
Ngay cả khám nghiệm tử thi cũng không làm, trực tiếp đốt đi, bồi thường ít tiền, chuyện này bị tỉnh đè xuống, vĩnh viễn chìm vào biển khơi, nhưng trong giới phong nguyệt ở thành phố Tùng Nguyên vẫn không quên được chuyện này. Tôi mở cửa sổ nhìn đông nhìn tây, xe chạy xuống sườn núi cao, chưa vào một đường phố hình parabol, đường phố đông đúc, vừa mới lên đèn, quảng trường hơn chín giờ chật nít người, dứt khoát dừng ở một bên.
Có lẽ là ánh trăng sáng ngời, đèn neon chiếu rọi khắp nơi, tôi nhìn thấy Trương Thành Nam đứng ở cuối con đường dài, anh ta mặc áo khoác màu xám tro, áo sơ mi bị đèn chiếu lên lờ mờ, không nhìn rõ màu sắc.
Sáng sủa, cao ngất, trầm tĩnh.
Chỉ trong một cái chớp mắt mà tôi đã sinh ra ảo giác.
Tựa như thành phố này, bất kể phong cảnh ấn tượng như thế nào, bất kể tới lui vui buồn đến mức nào, bất kể gió trăng này là mơ hay là tỉnh thì Trương Thành Nam ở nơi đó chờ tôi, ngoài dự đoán nhưng lại cũng ở trong dự đoán của tôi.
Ai cũng không dám ngang ngược như vậy, ai cũng không thể làm tôi trốn mãi không thoát như vậy.
Gã đàn em mở cửa xe, thúc giục tôi mấy lần, tôi không đi xuống cũng không được, Tiến Bình đem đưa tôi đến bên cạnh Trương Thành Nam, lên tiếng chào hỏi anh ta, bảo cáo tình hình ở Thanh Thân rồi rút lui.
Tôi cảm thấy khó hiểu về chuyện đêm nay, giống như vật trong túi của người đàn ông này, anh ta không tốn nhiều sức đã có thể bóp chặt tôi ở trong lòng bàn tay.
Tôi nghịch bóng mình dưới chân một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi anh ta: "Đàn em của anh đã bỏ thuốc ngủ trong nước của tôi."
Anh ta nói rõ ràng.
Anh ta nắm lấy tay tôi, dùng áo khoác dài bao lây tôi, ôm vào ngực, theo mấy tên vệ sĩ đi vào đường phố: "Nếu không cô sẽ ngoan ngoãn tới đây ư
Tôi dĩ nhiên sẽ không, Tổ Tông đi Ninh khiết công tác, lâu thì một tuần, ngắn thì ba ngày, anh càng không có ở đây thì tôi càng phải ngoan ngoãn, tránh gây phiền toái, bị Văn Nhật Hạ bắt vào trong hố, đánh chết cũng không dám rời khỏi Long Giang. Đến mảnh đất này, mặc dù thế lực của Tổ Tông và cha anh cũng ở đây nhưng cũng không có tác dụng gì. Người đứng đầu tỉnh Cát Lâm vẫn là vua ở đây, không thua gì bọn họ.
Người đi đường rất vội vã, Trương Thành Nam bảo vệ tôi rất chặt, tôi ở bên trong khuỷu tay của anh ta, không chịu chút va chạm nào, tôi hỏi anh ta đưa tôi tới đây làm gì.
Ồn ào náo động nổi lên bốn phía, anh ta sợ tôi không nghe rõ, môi kề đến bên tại tôi: "Nơi này rất xa lạ với cô." Anh ta hôn tóc mai của tôi một cái, khẽ cười: "Cô không cần nghĩ gì cả, đừng sợ hãi, ở chỗ này chỉ có tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.